Quan Trừng
-
Chương 48
Ngồi trong quán thịt nướng, nhân viên phục vụ sắp xếp bếp nướng, vừa vặn ngăn giữa hai người. A Âm tranh thủ chuyển vị trí, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho anh, Phương Quan Trừng cũng thật thà nghe theo.
Nửa tiếng trước lúc họ còn ở trong nhà, A Âm gửi Wechat hỏi Quỷ Sứ: Tôi dẫn Quan Trừng về nhà, nhưng có thể anh ấy xem tượng gỗ xong sẽ đi, phải làm sao mới giữ người lại được?
Người ở đầu bên kia trả lời rất nhanh: Sắp đến giờ ăn trưa rồi, mời người ta ăn cơm đi đồ ngốc.
A Âm hỏi: Ăn cái gì? Tôi không có vị giác.
Quỷ Sứ trả lời: Thịt nướng đi, xúc tiến quan hệ nam nữ, để anh ta nướng cho cô ăn. Dù sao cô cũng không có vị giác, đồ cháy cũng ăn sẽ làm anh ta cảm động chết mất.
A Âm chụp màn hình địa chỉ mà Quỷ Sứ gửi rồi nhắn lại một cái icon bàn tay ra dấu Ok.
Thế là, hai người không thể thống nhất giá tiền cùng nhau đi ăn cơm.
Cô đưa menu cho anh, để anh toàn quyền chọn, Phương Quan Trừng cầm bút gạch mấy nét, thỉnh thoảng lại hỏi cô có ăn cái này cái kia không, A Âm đều gật đầu. Cô cúi đầu nhìn tin nhắn Wechat mà Quỷ Sứ mới gửi đến, “Không được ăn hành, gừng, tỏi! Nhớ đấy!”
Cô trả lời bằng cái icon “ok”, trong lòng đã hiểu rõ.
Đưa menu cho người phục vụ, anh chần chừ nói: “Tôi vẫn mong cô suy xét cẩn thận, chờ tôi hỏi một vài người bạn có hiểu biết, tôi thấy có lẽ giá tôi ra hơi thấp.”
A Âm cố chấp lắc đầu: “Nói hai mươi vạn thì là hai mươi vạn, anh còn do dự cái gì?”
Anh do dự cái gì, tất nhiên là bởi vì cảm thấy người trước mắt là một kẻ ngu.
“Mặc dù đây là món hời lớn nhưng tôi thật sự không có ý định chiếm.”
“Anh không chiếm, nhỡ người khác chiếm thì phải làm sao? Quan Trừng, tôi chỉ muốn bị anh chiếm hời thôi.”
Đầu anh đau. Tượng gỗ điêu khắc cuối thời Đường, mặc dù có hai chỗ tì vết, nhưng vết chạm trổ rất nhỏ, quả thực đã từng được bậc thầy chỉ bảo. Vừa nãy ở nhà cô, không chờ anh ra giá A Âm đã chủ động bảo hai mươi vạn, anh nghe thấy vậy thì lông mày dựng ngược lên, nghĩ thầm đầu óc cô gái nhỏ này không bình thường lắm. Anh nâng giá lên nhưng A Âm không đồng ý, đây là lần đầu tiên anh thấy một giao dịch bởi vì người bán chào giá quá thấp mà không thành.
Nhưng tự hỏi lòng thì anh luôn cảm thấy tượng gỗ này không tầm thường, anh thật lòng muốn mua. Trước kia anh có sưu tầm vài bức tượng ẩn chứa thiền ý nhưng không có cái này khiến anh rung động thế này.
Anh suy xét liên tục, mở miệng nói: “Tôi cảm thấy nếu tôi đồng ý thì món hời này kiểu gì cũng sẽ bị cô chiếm trở về.”
A Âm không phủ nhận, chống cằm nhìn anh si ngốc, hai người mặt đối mặt, cô làm một cái nháy mắt đang phổ biến trên mạng, “Anh suy nghĩ một chút được chứ?”
Lửa cacbon ở bên dưới cháy mãnh liệt, giọng nói rất nhỏ, nhưng trong lòng của anh quá tĩnh lặng nên nghe thấy rất rõ ràng.
“Được, vậy tôi sẽ suy nghĩ.”
Cô thúc giục, “Vậy anh phải nghĩ nhanh lên, tôi sợ người khác cầu xin chiếm món hời này.”
“…” Anh cầm kẹp gắp miếng thịt đầu tiên bỏ lên vỉ nướng, “Cô không nên làm việc lỗ mãng.”
“Tôi kể cho anh nghe câu chuyện liên quan đến bức tượng gỗ này.” A Âm chưa buông đũa trong tay xuống, nhưng tốc độ ăn chậm dần, thịt bỏ vào khay cũng chưa từng đứt đoạn, anh nướng xong kiểu gì cũng sẽ đặt vào khay của cô ngay.
Phương Quan Trừng chậm rãi nhai xong miếng thịt trong miệng rồi nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn cô, “Còn có câu chuyện gì?”
“Đúng thế. Vào năm Dân quốc 30, lúc ấy Thượng Hải đã bị chiếm đóng bốn năm, bước tượng này rơi vào tay của đám người Uông Ngụy, có người nịnh bợ Uông Triệu Minh nên đã đưa cái này làm quà tặng cho ông ta.”
Anh có vẻ hứng thú, nhìn cô chăm chú, hợp thời nhả ra chữ “Ừ” biểu thị mình đang nghe.
“Năm Dân quốc 30 chính là năm 1941, mùa đông năm ấy trong Chiến tranh Thế giới thứ hai xảy ra một sự kiện lớn…”
Biết rõ cô cố ý thừa nước đục thả câu, anh vẫn bình thản đáp lời: “Sự kiện Trân Châu Cảng.”
“Không sai. Trước đó bọn họ lấy danh nghĩa Uông Ngụy tổ chức một buổi đấu giá ở câu lạc bộ Lục Quân ở Thượng Hải, Uông Triệu Minh tiện tay mang bức tượng này đi đấu giá.”
“Sau đó thì sao?”
“Bến Thượng Hải có một tổ chức tên Hoằng Xã, quản lý Hoằng Xã là một người tên Hàn Thính Trúc, anh ta cũng được xem là một thương nhân yêu nước. Cùng ngày hôm đó anh ta mua bức tượng này tặng cho vợ mình, cũng chỉ vì muốn cô ấy cười một tiếng, chẳng bận tâm mình bị quân Thống để mắt đến, chụp cho anh ta cái mũ thân Nhật.”
Cô không thừa nước đục thả câu như lúc đầu nữa mà uống một ly rượu, “Kết quả vì vậy mà bị đặc vụ ám sát.”
“Đây cũng không phải câu chuyện cũ quá rúng động, nó chẳng có ý nghĩa gì, đúng không.”
Anh chỉ xem đây là câu chuyện người đàn ông đa tình vung tiền như rác, mặc dù kết thúc này không hiểu sao lại khiến người ta hoảng hốt, ngực bỗng thấy nặng nề đau nhói. Anh thở dài: “Đúng là đáng tiếc. Người ấy họ Hàn, vậy chắc là người nhà của cô.”
“… Ừm, là người nhà của tôi.”
Đâu chỉ là người nhà mà còn là người trước mắt.
Lát sau cô uống nhiều rượu nhưng đồ ăn thì chẳng ăn mấy miếng. Phương Quan Trừng cũng đã ăn no nên bảo nhân viên mang bếp nướng đi. Rượu có độ cồn không cao lắm, nhưng cô uống quá nhiều, hết chai rượu cũng đã say ngà ngà, vô duyên vô cớ nằm sấp trên bàn khóc nấc.
Cảnh tượng này khiến người ta dở khóc dở cười. Phương Quan Trừng vỗ vỗ khuôn mặt đỏ ửng của cô, “Cô có ổn không?”
Cô gật đầu, “Ổn, tôi đi thanh toán.”
“Thanh toán xong cô đứng lên đi cẩn thận, tôi đưa cô về nhà.”
Lúc đầu anh định cơm nước xong xuôi thì ai về nhà nấy, bây giờ còn phải đưa người lên lầu, may là đi thang máy nên cũng không quá phiền phức, nhưng vừa xuống xe cô bắt đầu chơi xấu.
Anh hoàn toàn có lý do nghi ngờ A Âm mượn rượu giả điên.
“Đừng túm quần áo tôi…”
“Quá đáng…”
Anh đẩy mạnh người đang dán vào mình làm loạn ra, nắm bả vai của người đang thiếp đi vào gương thanh máy.
“Hàn Ẩn, cô cố ý.”
“Sao anh không gọi A Âm nữa? Anh có trách tôi không.”
Anh không biết chuyện gì thì làm sao trách cô được. Cô không nhào đến nữa mà ngồi xuống ôm đầu gối, váy dài trải trên mặt đất như một đóa hoa nở rộ. Thang máy mở ra, đã đến tầng nhà cô, một người đang định bước vào đứng sững sờ tại chỗ, ánh mắt nhìn anh mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu. Phương Quan Trừng giơ tay kéo cô, cô hơi cáu kỉnh, ngăn không cho anh nhìn mặt mình.
Thanh máy nhanh chóng đóng lại, anh lặng lẽ thở ra một hơi, xoay người bế cô lên, tận lực xem nhẹ ánh mắt trợn trừng của người vừa bước vào thang máy, bước nhanh đến cửa nhà cô.
Cô không chịu xuống.
“Cô xuống mở cửa đi.”
Dường như cô rất quyến luyến vòng tay của anh, cô ôm rất chặt, đầu ghé vào lỗ tai anh, ra sức thổi nhẹ: “Quan Trừng ngoan, anh tự mở cửa đi, mật mã là sinh nhật anh.”
Nửa người anh lập tức tê dại, mí mắt trực nhảy lên, “Tôi đào đâu ra cái tay thứ ba để mở cửa? Cô mau xuống đi.”
Mọi chuyện đều phải có chừng mực, cô yên lặng trèo xuống dựa vào cửa, chờ nhập xong mật mã lại tránh ra. Thấy anh không có ý định vào trong, cô lại nghiêng ngả giả vờ ngất. Phương Quan Trừng giơ hai tay đầu hàng, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy kiểu theo đuổi này.”
A Âm nghĩ thầm: Vậy là anh chưa thấy lúc em biến thành khói, còn từng chui vào chăn nệm của anh.
Sau khi vào trong anh nói: “Tôi vào trong rửa tay sẽ đi ngay.”
A Âm đứng trong phòng khách nhìn bóng lưng bước vào trong của anh, kìm nén đáy lòng đang rục rịch, chỉ cảm thấy anh từng trải vài chục năm, quả thực không dễ gần như thuở thiếu niên. Hơn nữa anh cũng không phải Hàn Thính Trúc, không có cảm giác định mệnh mà mình đã chờ đợi suốt ngàn năm.
Trong lúc hai người đi ra ngoài ăn cơm, chắn hẳn đã có người đến quét dọn, buổi chiều những cánh cửa vốn đóng đều mở ra hết, lúc đi ngang qua gian phòng ở ngoài cùng, anh vô thức liếc nhìn, cách tấm bình phong, mùi hương càng nồng hơn, không nhìn thấy đồ vật phía sau tấm bình phong nhưng anh luôn cảm thấy trong lòng buồn bực hơn. Phương Quan Trừng không nghi ngờ gì tiến vào nhà vệ sinh, trở ra thì thấy A Âm đang đứng.
Cô im lặng, lúc tiễn anh ra cửa thì nói một câu cuối cùng: “Quan Trừng, đừng trốn tránh tôi, tôi rất nghiêm túc.”
Lần thứ hai gặp mặt, cô bảo anh mình nghiêm túc. Nếu là ở triều Đường, người xưa chất phác thật thà, chắc chắn anh đã tin. Nhưng nay không giống xưa, ở thời đại này, tình cảm con người đều bạc bẽo hơn mấy phần. Đã không còn chuyện cả đời chỉ yêu một người là đủ, chuyện tình yêu giống như mò ngọc trai giữa biển khơi, kiểu gì cũng sẽ vớ nhầm mấy hòn đá cứng.
Vẻ mặt anh không chút gợn sóng, nhìn có phần tàn nhẫn, “Đi ngủ sớm đi, A Âm.”
Đêm khuya, cô đứng lặng người trước cửa sổ, xoay điện thoại tới lui không biết phải nhắn gì, điếu thuốc ở đầu ngón tay chưa từng tắt, cô nghĩ tới rất nhiều và chuyện, nhớ lại là lòng lại đắng chát.
Mà Phương Quan Trừng mang theo cảm giác kỳ lạ đi vào giấc ngủ, việc muốn làm nhất là kiềm chế cơn đau trong mơ.
Trong mơ, anh trúng đạn.
Cúi đầu xuống liền nhìn thấy lần này anh nhập vào người diễn, mặc trường sam màu trắng, nhưng lại nhuộm đỏ máu, sắc đỏ khiến người ta suýt nghẹn ngào gào lớn. Cảm giác này rất thực, anh bất lực vì biết rõ sinh mệnh của mình đang trôi đi nhưng không thể bắt được sợi dây thừng, bên cạnh có người phụ nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ thút thít, tầm mắt anh mơ hồ, muốn nhúc nhích người cũng không được, toàn thân vô lực, chỉ có thể chờ đợi cái chết kéo đến.
Anh muốn mở miệng nhưng lần này còn khó khăn hơn cả giấc mơ lần trước, cảm giác mệt mỏi vì mất máu quá nhiều lan ra khắp người, dường như ngay cả chảy nước mắt cũng thấy gian nan.
Cảm giác đau đớn này đã đến mức không thể chịu đựng nổi, cảnh tượng lại xoay chuyển, biến thành lửa cháy bừng bừng. Giống như có nhiệt độ cao đang thiêu đốt tro cốt, anh lại phải thừa nhận cảm giác đau đớn mà chỉ có người sống mới cảm nhận được, tiếng lửa cháy còn lớn hơn cả lúc ăn cơm hôm nay…
Anh lại bừng tỉnh, điện thoại quên để chế độ im lặng hiện lên lời mời trò chuyện, anh hoàn hồn, ngạc nhiên bắt máy.
“Quan Trừng? Sao lâu thế anh mới bắt máy, tôi còn tưởng rằng sẽ bị anh từ chối nữa cơ.”
Anh không nói lời nào, nếu không phải trong điện thoại vang lên tiếng sột soạt mơ hồ, cô còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
“Quan Trừng? Sao anh không nói chuyện? Tôi biết bây giờ rất muộn rồi…”
Anh rất đau. Trái tim đau đớn như bị ai bóp chặt, loại đau khổ hiện lên rõ mồn một, anh không thể thoát khỏi nó. Anh giống như bị vây ở trong mơ, A Âm đã cứu anh, cảm giác đau đớn như khắc sâu vào linh hồn ấy khó mà lành được.
A Âm nói một lúc lâu, kết thúc mỗi câu đều chờ anh mở miệng. Đợi không được, cô lại nói tiếp, trong lòng cảm thấy lo lắng, chỉ hận không thể cúp máy để đến bên cạnh anh ngay bây giờ.
Mãi đến khi anh mở miệng, giọng nói run rẩy mang theo nghẹn ngào mơ hồ, “A Âm… Đau quá…”
Trong khoảnh khắc ấy hộp thuốc lá nằm trong bàn tay rơi xuống nền nhà, A Âm đau đớn trong lòng. Cúp máy xong còn đứng lặng người mấy giây, sau đó chỉ thấy điện thoại lại rơi xuống đất, cô hóa thành khói bay đi.
Người A Âm rất lạnh, so với người thường còn lạnh hơn chút. Phương Quan Trừng co ro nằm nghiêng, vùi đầu vào gối, không biết có phải nước mắt đã chảy ra thấm vào gối không nữa. Vào lúc cảm giác hỗn loạn dường như có ai đó lên giường, sau đó tay anh bị nắm chặt, trán chạm trán.
Thật sự rất mát mẻ, đổi cho anh giây phút tỉnh táo ngắn ngủi.
Giọng nói dịu dàng ấy ghé vào tai anh thì thầm: “Quan Trừng… Quan Trừng…”
Quá quen thuộc, lại rất động lòng. Phảng phất như giữa sương mù bủa vây có một ngọn đèn, anh thử bình ổn hô hấp, người vẫn run như cũ, nhưng cuối cùng đã chuyển biến tốt đẹp.
“Anh có muốn uống nước ấm không?”
Anh chống một tay ngồi dậy, mở mắt nhìn thấy A Âm tràn ngập vẻ không chân thực, trán anh đổ mồ hôi, uống từng ngụm nước trong ly, nhiệt độ vừa vặn. Trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe thấy âm thanh nuốt xuống rất rõ ràng, đây là thời điểm chật vật chưa từng có trong đời anh.
Anh lại nằm xuống, bình tĩnh nhìn về phía bức tường, bên cạnh có mùi đàn hương thoang thoảng, chắc chắn cô lại hun hương. A Âm nghiêng người, dùng một chiếc khăn tay thấm nước ấm lau mồ hôi trên trán cho anh, cảm giác mềm mại ấm áp ập xuống trán.
Cô dịu dàng dỗ dành: “Quan Trừng ngoan, bảo bối của em, mau ngủ đi.”
Nói đến ngủ, anh nhớ đến cơn ác mộng vừa rồi, hô hấp càng thêm nặng nề. A Âm giơ tay vuốt cho anh thuận khí, “Không có gì hết, anh yên tâm đi, em ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Cô xích lại gần, quyến luyến mà kìm nén đặt xuống khóe môi anh một nụ hôn, anh vì vậy mà nhắm mắt, không mở ra nữa.
“Quan Trừng… Ngủ đi…”
Phương Quan Trừng không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, chỉ biết là sau nửa đêm anh ngủ yên giấc, không còn mơ thấy giấc mơ khiến mình đau đớn nữa, tỉnh lại cũng xem như có tinh thần. Anh không vội vàng dậy ngay mà ngồi dựa vào giường, hoảng hốt nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi bừng tỉnh vì ác mộng, A Âm đã đến đây. Vì vậy mà bây giờ anh ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trong phòng, nhưng anh lại thấy chuyện này không có thực, cảm giác như đang ở trong mơ, A Âm cũng là A Âm trong mơ.
Huống hồ sao cô có thể vào nhà trong tình huống không có anh mở cửa, chắc chắn là anh đã nằm mơ.
Quay đầu nhìn về phía tủ đầu giường, lần đầu tiên có một cái ly thủy tinh đặt ở đây. Chỉ một thoáng vẻ mặt anh sa sầm, chậm rãi cầm điện thoại di động lên, cuộc gọi cuối cùng là cuộc gọi video với A Âm.
Thời gian hiển thị là 1 giờ 33 sáng, thời gian trò chuyện là 2 phút 29 giây.
Nửa tiếng trước lúc họ còn ở trong nhà, A Âm gửi Wechat hỏi Quỷ Sứ: Tôi dẫn Quan Trừng về nhà, nhưng có thể anh ấy xem tượng gỗ xong sẽ đi, phải làm sao mới giữ người lại được?
Người ở đầu bên kia trả lời rất nhanh: Sắp đến giờ ăn trưa rồi, mời người ta ăn cơm đi đồ ngốc.
A Âm hỏi: Ăn cái gì? Tôi không có vị giác.
Quỷ Sứ trả lời: Thịt nướng đi, xúc tiến quan hệ nam nữ, để anh ta nướng cho cô ăn. Dù sao cô cũng không có vị giác, đồ cháy cũng ăn sẽ làm anh ta cảm động chết mất.
A Âm chụp màn hình địa chỉ mà Quỷ Sứ gửi rồi nhắn lại một cái icon bàn tay ra dấu Ok.
Thế là, hai người không thể thống nhất giá tiền cùng nhau đi ăn cơm.
Cô đưa menu cho anh, để anh toàn quyền chọn, Phương Quan Trừng cầm bút gạch mấy nét, thỉnh thoảng lại hỏi cô có ăn cái này cái kia không, A Âm đều gật đầu. Cô cúi đầu nhìn tin nhắn Wechat mà Quỷ Sứ mới gửi đến, “Không được ăn hành, gừng, tỏi! Nhớ đấy!”
Cô trả lời bằng cái icon “ok”, trong lòng đã hiểu rõ.
Đưa menu cho người phục vụ, anh chần chừ nói: “Tôi vẫn mong cô suy xét cẩn thận, chờ tôi hỏi một vài người bạn có hiểu biết, tôi thấy có lẽ giá tôi ra hơi thấp.”
A Âm cố chấp lắc đầu: “Nói hai mươi vạn thì là hai mươi vạn, anh còn do dự cái gì?”
Anh do dự cái gì, tất nhiên là bởi vì cảm thấy người trước mắt là một kẻ ngu.
“Mặc dù đây là món hời lớn nhưng tôi thật sự không có ý định chiếm.”
“Anh không chiếm, nhỡ người khác chiếm thì phải làm sao? Quan Trừng, tôi chỉ muốn bị anh chiếm hời thôi.”
Đầu anh đau. Tượng gỗ điêu khắc cuối thời Đường, mặc dù có hai chỗ tì vết, nhưng vết chạm trổ rất nhỏ, quả thực đã từng được bậc thầy chỉ bảo. Vừa nãy ở nhà cô, không chờ anh ra giá A Âm đã chủ động bảo hai mươi vạn, anh nghe thấy vậy thì lông mày dựng ngược lên, nghĩ thầm đầu óc cô gái nhỏ này không bình thường lắm. Anh nâng giá lên nhưng A Âm không đồng ý, đây là lần đầu tiên anh thấy một giao dịch bởi vì người bán chào giá quá thấp mà không thành.
Nhưng tự hỏi lòng thì anh luôn cảm thấy tượng gỗ này không tầm thường, anh thật lòng muốn mua. Trước kia anh có sưu tầm vài bức tượng ẩn chứa thiền ý nhưng không có cái này khiến anh rung động thế này.
Anh suy xét liên tục, mở miệng nói: “Tôi cảm thấy nếu tôi đồng ý thì món hời này kiểu gì cũng sẽ bị cô chiếm trở về.”
A Âm không phủ nhận, chống cằm nhìn anh si ngốc, hai người mặt đối mặt, cô làm một cái nháy mắt đang phổ biến trên mạng, “Anh suy nghĩ một chút được chứ?”
Lửa cacbon ở bên dưới cháy mãnh liệt, giọng nói rất nhỏ, nhưng trong lòng của anh quá tĩnh lặng nên nghe thấy rất rõ ràng.
“Được, vậy tôi sẽ suy nghĩ.”
Cô thúc giục, “Vậy anh phải nghĩ nhanh lên, tôi sợ người khác cầu xin chiếm món hời này.”
“…” Anh cầm kẹp gắp miếng thịt đầu tiên bỏ lên vỉ nướng, “Cô không nên làm việc lỗ mãng.”
“Tôi kể cho anh nghe câu chuyện liên quan đến bức tượng gỗ này.” A Âm chưa buông đũa trong tay xuống, nhưng tốc độ ăn chậm dần, thịt bỏ vào khay cũng chưa từng đứt đoạn, anh nướng xong kiểu gì cũng sẽ đặt vào khay của cô ngay.
Phương Quan Trừng chậm rãi nhai xong miếng thịt trong miệng rồi nuốt xuống, ngẩng đầu nhìn cô, “Còn có câu chuyện gì?”
“Đúng thế. Vào năm Dân quốc 30, lúc ấy Thượng Hải đã bị chiếm đóng bốn năm, bước tượng này rơi vào tay của đám người Uông Ngụy, có người nịnh bợ Uông Triệu Minh nên đã đưa cái này làm quà tặng cho ông ta.”
Anh có vẻ hứng thú, nhìn cô chăm chú, hợp thời nhả ra chữ “Ừ” biểu thị mình đang nghe.
“Năm Dân quốc 30 chính là năm 1941, mùa đông năm ấy trong Chiến tranh Thế giới thứ hai xảy ra một sự kiện lớn…”
Biết rõ cô cố ý thừa nước đục thả câu, anh vẫn bình thản đáp lời: “Sự kiện Trân Châu Cảng.”
“Không sai. Trước đó bọn họ lấy danh nghĩa Uông Ngụy tổ chức một buổi đấu giá ở câu lạc bộ Lục Quân ở Thượng Hải, Uông Triệu Minh tiện tay mang bức tượng này đi đấu giá.”
“Sau đó thì sao?”
“Bến Thượng Hải có một tổ chức tên Hoằng Xã, quản lý Hoằng Xã là một người tên Hàn Thính Trúc, anh ta cũng được xem là một thương nhân yêu nước. Cùng ngày hôm đó anh ta mua bức tượng này tặng cho vợ mình, cũng chỉ vì muốn cô ấy cười một tiếng, chẳng bận tâm mình bị quân Thống để mắt đến, chụp cho anh ta cái mũ thân Nhật.”
Cô không thừa nước đục thả câu như lúc đầu nữa mà uống một ly rượu, “Kết quả vì vậy mà bị đặc vụ ám sát.”
“Đây cũng không phải câu chuyện cũ quá rúng động, nó chẳng có ý nghĩa gì, đúng không.”
Anh chỉ xem đây là câu chuyện người đàn ông đa tình vung tiền như rác, mặc dù kết thúc này không hiểu sao lại khiến người ta hoảng hốt, ngực bỗng thấy nặng nề đau nhói. Anh thở dài: “Đúng là đáng tiếc. Người ấy họ Hàn, vậy chắc là người nhà của cô.”
“… Ừm, là người nhà của tôi.”
Đâu chỉ là người nhà mà còn là người trước mắt.
Lát sau cô uống nhiều rượu nhưng đồ ăn thì chẳng ăn mấy miếng. Phương Quan Trừng cũng đã ăn no nên bảo nhân viên mang bếp nướng đi. Rượu có độ cồn không cao lắm, nhưng cô uống quá nhiều, hết chai rượu cũng đã say ngà ngà, vô duyên vô cớ nằm sấp trên bàn khóc nấc.
Cảnh tượng này khiến người ta dở khóc dở cười. Phương Quan Trừng vỗ vỗ khuôn mặt đỏ ửng của cô, “Cô có ổn không?”
Cô gật đầu, “Ổn, tôi đi thanh toán.”
“Thanh toán xong cô đứng lên đi cẩn thận, tôi đưa cô về nhà.”
Lúc đầu anh định cơm nước xong xuôi thì ai về nhà nấy, bây giờ còn phải đưa người lên lầu, may là đi thang máy nên cũng không quá phiền phức, nhưng vừa xuống xe cô bắt đầu chơi xấu.
Anh hoàn toàn có lý do nghi ngờ A Âm mượn rượu giả điên.
“Đừng túm quần áo tôi…”
“Quá đáng…”
Anh đẩy mạnh người đang dán vào mình làm loạn ra, nắm bả vai của người đang thiếp đi vào gương thanh máy.
“Hàn Ẩn, cô cố ý.”
“Sao anh không gọi A Âm nữa? Anh có trách tôi không.”
Anh không biết chuyện gì thì làm sao trách cô được. Cô không nhào đến nữa mà ngồi xuống ôm đầu gối, váy dài trải trên mặt đất như một đóa hoa nở rộ. Thang máy mở ra, đã đến tầng nhà cô, một người đang định bước vào đứng sững sờ tại chỗ, ánh mắt nhìn anh mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu. Phương Quan Trừng giơ tay kéo cô, cô hơi cáu kỉnh, ngăn không cho anh nhìn mặt mình.
Thanh máy nhanh chóng đóng lại, anh lặng lẽ thở ra một hơi, xoay người bế cô lên, tận lực xem nhẹ ánh mắt trợn trừng của người vừa bước vào thang máy, bước nhanh đến cửa nhà cô.
Cô không chịu xuống.
“Cô xuống mở cửa đi.”
Dường như cô rất quyến luyến vòng tay của anh, cô ôm rất chặt, đầu ghé vào lỗ tai anh, ra sức thổi nhẹ: “Quan Trừng ngoan, anh tự mở cửa đi, mật mã là sinh nhật anh.”
Nửa người anh lập tức tê dại, mí mắt trực nhảy lên, “Tôi đào đâu ra cái tay thứ ba để mở cửa? Cô mau xuống đi.”
Mọi chuyện đều phải có chừng mực, cô yên lặng trèo xuống dựa vào cửa, chờ nhập xong mật mã lại tránh ra. Thấy anh không có ý định vào trong, cô lại nghiêng ngả giả vờ ngất. Phương Quan Trừng giơ hai tay đầu hàng, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy kiểu theo đuổi này.”
A Âm nghĩ thầm: Vậy là anh chưa thấy lúc em biến thành khói, còn từng chui vào chăn nệm của anh.
Sau khi vào trong anh nói: “Tôi vào trong rửa tay sẽ đi ngay.”
A Âm đứng trong phòng khách nhìn bóng lưng bước vào trong của anh, kìm nén đáy lòng đang rục rịch, chỉ cảm thấy anh từng trải vài chục năm, quả thực không dễ gần như thuở thiếu niên. Hơn nữa anh cũng không phải Hàn Thính Trúc, không có cảm giác định mệnh mà mình đã chờ đợi suốt ngàn năm.
Trong lúc hai người đi ra ngoài ăn cơm, chắn hẳn đã có người đến quét dọn, buổi chiều những cánh cửa vốn đóng đều mở ra hết, lúc đi ngang qua gian phòng ở ngoài cùng, anh vô thức liếc nhìn, cách tấm bình phong, mùi hương càng nồng hơn, không nhìn thấy đồ vật phía sau tấm bình phong nhưng anh luôn cảm thấy trong lòng buồn bực hơn. Phương Quan Trừng không nghi ngờ gì tiến vào nhà vệ sinh, trở ra thì thấy A Âm đang đứng.
Cô im lặng, lúc tiễn anh ra cửa thì nói một câu cuối cùng: “Quan Trừng, đừng trốn tránh tôi, tôi rất nghiêm túc.”
Lần thứ hai gặp mặt, cô bảo anh mình nghiêm túc. Nếu là ở triều Đường, người xưa chất phác thật thà, chắc chắn anh đã tin. Nhưng nay không giống xưa, ở thời đại này, tình cảm con người đều bạc bẽo hơn mấy phần. Đã không còn chuyện cả đời chỉ yêu một người là đủ, chuyện tình yêu giống như mò ngọc trai giữa biển khơi, kiểu gì cũng sẽ vớ nhầm mấy hòn đá cứng.
Vẻ mặt anh không chút gợn sóng, nhìn có phần tàn nhẫn, “Đi ngủ sớm đi, A Âm.”
Đêm khuya, cô đứng lặng người trước cửa sổ, xoay điện thoại tới lui không biết phải nhắn gì, điếu thuốc ở đầu ngón tay chưa từng tắt, cô nghĩ tới rất nhiều và chuyện, nhớ lại là lòng lại đắng chát.
Mà Phương Quan Trừng mang theo cảm giác kỳ lạ đi vào giấc ngủ, việc muốn làm nhất là kiềm chế cơn đau trong mơ.
Trong mơ, anh trúng đạn.
Cúi đầu xuống liền nhìn thấy lần này anh nhập vào người diễn, mặc trường sam màu trắng, nhưng lại nhuộm đỏ máu, sắc đỏ khiến người ta suýt nghẹn ngào gào lớn. Cảm giác này rất thực, anh bất lực vì biết rõ sinh mệnh của mình đang trôi đi nhưng không thể bắt được sợi dây thừng, bên cạnh có người phụ nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ thút thít, tầm mắt anh mơ hồ, muốn nhúc nhích người cũng không được, toàn thân vô lực, chỉ có thể chờ đợi cái chết kéo đến.
Anh muốn mở miệng nhưng lần này còn khó khăn hơn cả giấc mơ lần trước, cảm giác mệt mỏi vì mất máu quá nhiều lan ra khắp người, dường như ngay cả chảy nước mắt cũng thấy gian nan.
Cảm giác đau đớn này đã đến mức không thể chịu đựng nổi, cảnh tượng lại xoay chuyển, biến thành lửa cháy bừng bừng. Giống như có nhiệt độ cao đang thiêu đốt tro cốt, anh lại phải thừa nhận cảm giác đau đớn mà chỉ có người sống mới cảm nhận được, tiếng lửa cháy còn lớn hơn cả lúc ăn cơm hôm nay…
Anh lại bừng tỉnh, điện thoại quên để chế độ im lặng hiện lên lời mời trò chuyện, anh hoàn hồn, ngạc nhiên bắt máy.
“Quan Trừng? Sao lâu thế anh mới bắt máy, tôi còn tưởng rằng sẽ bị anh từ chối nữa cơ.”
Anh không nói lời nào, nếu không phải trong điện thoại vang lên tiếng sột soạt mơ hồ, cô còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
“Quan Trừng? Sao anh không nói chuyện? Tôi biết bây giờ rất muộn rồi…”
Anh rất đau. Trái tim đau đớn như bị ai bóp chặt, loại đau khổ hiện lên rõ mồn một, anh không thể thoát khỏi nó. Anh giống như bị vây ở trong mơ, A Âm đã cứu anh, cảm giác đau đớn như khắc sâu vào linh hồn ấy khó mà lành được.
A Âm nói một lúc lâu, kết thúc mỗi câu đều chờ anh mở miệng. Đợi không được, cô lại nói tiếp, trong lòng cảm thấy lo lắng, chỉ hận không thể cúp máy để đến bên cạnh anh ngay bây giờ.
Mãi đến khi anh mở miệng, giọng nói run rẩy mang theo nghẹn ngào mơ hồ, “A Âm… Đau quá…”
Trong khoảnh khắc ấy hộp thuốc lá nằm trong bàn tay rơi xuống nền nhà, A Âm đau đớn trong lòng. Cúp máy xong còn đứng lặng người mấy giây, sau đó chỉ thấy điện thoại lại rơi xuống đất, cô hóa thành khói bay đi.
Người A Âm rất lạnh, so với người thường còn lạnh hơn chút. Phương Quan Trừng co ro nằm nghiêng, vùi đầu vào gối, không biết có phải nước mắt đã chảy ra thấm vào gối không nữa. Vào lúc cảm giác hỗn loạn dường như có ai đó lên giường, sau đó tay anh bị nắm chặt, trán chạm trán.
Thật sự rất mát mẻ, đổi cho anh giây phút tỉnh táo ngắn ngủi.
Giọng nói dịu dàng ấy ghé vào tai anh thì thầm: “Quan Trừng… Quan Trừng…”
Quá quen thuộc, lại rất động lòng. Phảng phất như giữa sương mù bủa vây có một ngọn đèn, anh thử bình ổn hô hấp, người vẫn run như cũ, nhưng cuối cùng đã chuyển biến tốt đẹp.
“Anh có muốn uống nước ấm không?”
Anh chống một tay ngồi dậy, mở mắt nhìn thấy A Âm tràn ngập vẻ không chân thực, trán anh đổ mồ hôi, uống từng ngụm nước trong ly, nhiệt độ vừa vặn. Trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe thấy âm thanh nuốt xuống rất rõ ràng, đây là thời điểm chật vật chưa từng có trong đời anh.
Anh lại nằm xuống, bình tĩnh nhìn về phía bức tường, bên cạnh có mùi đàn hương thoang thoảng, chắc chắn cô lại hun hương. A Âm nghiêng người, dùng một chiếc khăn tay thấm nước ấm lau mồ hôi trên trán cho anh, cảm giác mềm mại ấm áp ập xuống trán.
Cô dịu dàng dỗ dành: “Quan Trừng ngoan, bảo bối của em, mau ngủ đi.”
Nói đến ngủ, anh nhớ đến cơn ác mộng vừa rồi, hô hấp càng thêm nặng nề. A Âm giơ tay vuốt cho anh thuận khí, “Không có gì hết, anh yên tâm đi, em ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Cô xích lại gần, quyến luyến mà kìm nén đặt xuống khóe môi anh một nụ hôn, anh vì vậy mà nhắm mắt, không mở ra nữa.
“Quan Trừng… Ngủ đi…”
Phương Quan Trừng không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, chỉ biết là sau nửa đêm anh ngủ yên giấc, không còn mơ thấy giấc mơ khiến mình đau đớn nữa, tỉnh lại cũng xem như có tinh thần. Anh không vội vàng dậy ngay mà ngồi dựa vào giường, hoảng hốt nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi bừng tỉnh vì ác mộng, A Âm đã đến đây. Vì vậy mà bây giờ anh ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trong phòng, nhưng anh lại thấy chuyện này không có thực, cảm giác như đang ở trong mơ, A Âm cũng là A Âm trong mơ.
Huống hồ sao cô có thể vào nhà trong tình huống không có anh mở cửa, chắc chắn là anh đã nằm mơ.
Quay đầu nhìn về phía tủ đầu giường, lần đầu tiên có một cái ly thủy tinh đặt ở đây. Chỉ một thoáng vẻ mặt anh sa sầm, chậm rãi cầm điện thoại di động lên, cuộc gọi cuối cùng là cuộc gọi video với A Âm.
Thời gian hiển thị là 1 giờ 33 sáng, thời gian trò chuyện là 2 phút 29 giây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook