Cô ta càng nói như vậy thì Phó Vũ Thần lại càng cảm thấy ắt hẳn là Tô Mộc đã nói gì đó và làm gì đó với cô ta rồi.

"Chỗ đó là của nhà họ Phó anh, anh muốn đưa ai về thì đưa. Ngoan, tối anh dẫn em đi một chỗ."

Tô Xuyến Xuyến thấy hắn bắt đầu dỗ mình, lập tức cảm thấy hài lòng, thẹn thùng gật đầu: "Vâng, vậy em chờ anh."

Lúc chiều tối, Tô Mộc đang chạy trong phòng tập gym thì chiếc điện thoại bên cạnh vang lên.

Tô Mộc thấy tên của Liễu Yến hiện trêи màn hình, bèn bấm nghe.

"Yến Tử."

Liễu Yến có chút kϊƈɦ động hô lên: "Mộc Mộc, cậu mau lên mạng xem tin mới, là về Lâm Dĩnh Nhi."

"Cô ta xảy ra chuyện gì sao?"

Nghe giọng nói có vẻ vui sướиɠ của cô, hẳn là Lâm Dĩnh Nhi gặp xui rồi.

Liễu Yến hưng phấn nói: "Chuyện này có liên quan tới cậu nha."

"Mình?" Tô Mộc có chút ngạc nhiên.

Khi nói chuyện cùng Liễu Yến, cô đã dùng máy tính bảng truy cập vào Internet, nhanh chóng từ trong những dòng chữ hot trêи cổng thông tin tìm được một đoạn tiêu đề bắt mắt - "Lâm Dĩnh Nhi ác ý bắt nạt người mới".

Tô Mộc mở tin đó ra đọc, bên trong nhanh chóng viết Lâm Dĩnh Nhi bắt nạt người mới như thế nào, trong đó còn kèm theo một đoạn video. Cô mở video ra, lại chính là phần diễn khi Lâm Dĩnh Nhi tức quá vung tay tát cô lúc quay phim kia.

Xem đến đây, Tô Mộc khẽ cau mày.

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng hưng phấn của Liễu Yến: "Ha ha, cậu đọc được chưa? Hiện giờ rất nhiều trêи mạng đều đang bênh vực cậu đấy."



Tô Mộc thì không lạc quan như vậy, cảm thấy đây không phải chuyện tốt đẹp gì.

Thứ nhất, cô là một diễn viên mới không có danh tiếng gì, fan của cô không thể áp đảo được Lâm Dĩnh Nhi, trừ phi cô thuê người ta điều khiển dư luận.

Tiếp theo, bên phía đoàn làm phim ắt sẽ đăng thông báo lên Weibo, rằng đây chỉ là quay phim. Vì bộ phim này, đạo diễn tuyệt đối phải bảo vệ Lâm Dĩnh Nhi, không thừa nhận Lâm Dĩnh Nhi bắt nạt diễn viên mới.

Cuối cùng, Lâm Dĩnh Nhi nhất định sẽ cho rằng là cô đang trả thù cô ta, muốn đạp cô ta để leo lên, từ đó hoàn toàn trở mặt với cô.

Đương nhiên, cô đã đắc tội Lâm Dĩnh Nhi rồi, không đến mức sợ cô ta. Nhưng dù sao cũng có chút khó chịu, dù sao cô không làm chuyện này.

Tô Mộc lên Baidu tra cứu, sau khi thấy đủ loại bản thảo đăng lên, vừa nhìn là biết có người thao túng phía sau.

Bọn họ muốn mượn cô chèn ép Lâm Dĩnh Nhi, khỏi cần nghĩ, đối phương tám chín phần mười là đối thủ không đội chung trời của Lâm Dĩnh Nhi, muốn bôi nhọ cô ta, mà cô chỉ là bị vạ lây.

"Mộc Mộc, có vẻ cậu không vui cho lắm?" Liễu Yến nhận ra khác thường, không khỏi hỏi.

Tô Mộc nói những gì cô phân tích cho Liễu Yến nghe, cô ấy tức giận gần chết: "Cậu nói xem sao cậu xui xẻo vậy chứ, lại gặp phải loại xui xẻo như Lâm Dĩnh Nhi này chứ. Mình cảm thấy sau này gặp cô ta thì cậu nhớ cách xa cô ta một chút, cảm giác cô ta với cậu bị xung khắc ấy. Vậy bây giờ cậu định làm sao? Chắc chắn Lâm Dĩnh Nhi ghi hận cậu rồi."

"Không cần lo lắng, lúc trước cô ta đã ghi hận mình rồi, hiện giờ chỉ là thêm một món nợ nữa thôi, không có gì khác nhau." Tô Mộc không hề để tâm.

Liễu Yến thì không nghĩ vậy: "Lâm Dĩnh Nhi này vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì, sau này chỉ sợ cô ta gây khó dễ cho cậu thôi."

Tô Mộc trấn an bạn: "Giới giải trí lớn như vậy, cô ta không có năng lực khống chế được cả giới giải trí này. Thực ra không phải là mình không lợi. Chí ít mình cũng nổi tiếng một lần, tốt hơn là vô danh như trước."

Liễu Yến ngẩn ra, cười mắng: "Cậu đúng là nghĩ thoáng thật. Nổi tiếng này là vì tai tiếng đấy."

Tô Mộc cúp điện thoại, nhìn chằm chằm tin tức này, cảm giác có điểm kỳ lạ ở chỗ nào đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương