Quân Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Thiên Hậu
-
Chương 22: Đừa Bỡn Lão Háo Sắc
Dứt lời, Tiêu Hồng Lập đứng thẳng dậy.
Lâm tổng thấy anh ta dứt khoát như vậy, lập tức nóng nảy: "Chờ chút, thư ký Tiêu, xin dừng bước."
Cho dù ông ta có kéo dài thì cũng chỉ được thêm nửa năm nữa. Chờ nửa năm sau, hợp đồng với Tô Mộc tự động hết hạn, đến lúc đó còn chẳng nhận được đồng nào.
Tiêu Hồng Lập quay đầu nhìn ông ta với ánh mắt lạnh nhạt: "Lâm tổng còn chuyện gì sao?"
"Về chuyện bồi thường, chúng ta bàn bạc cho kỹ hơn đi." Lâm tổng cười lấy lòng, xong thì quay sang nhìn Tô Mộc. Theo ông ta thấy, hợp đồng còn nửa năm nữa, Tô Mộc đã mời người tới hỗ trợ thì đương nhiên là cực kỳ coi trọng chuyện này.
"Tô Mộc, cô nói có đúng không?"
Tô Mộc cười nói: "Đúng vậy, có việc thì cứ bàn bạc cho kỹ. Số tiền bồi thường mà Lâm tổng vừa nói là giá cả của trước kia. Lâm tổng, tôi nói đúng không?"
"Đúng đúng đúng." Lâm tổng thấy cô phối hợp như vậy, lần đầu tiên ông ta thấy Tô Mộc thuận mắt.
Lúc trước ông ta ký hợp đồng với Tô Mộc là còn muốn kiếm tiền từ cô, nhưng cô vốn cứng đầu như cục đá, không thể nào bảo ban được.
Tiêu Hồng Lập thuận thế ngồi xuống: "Lâm tổng, nửa năm, cần bồi thường bao nhiêu?"
Anh ta nhấn mạnh vào cụm từ "nửa năm".
Đương nhiên Lâm tổng hiểu ý của anh ta, với ông ta mà nói, nửa năm không phải lợi thế lớn lao gì, dù sao không phải khoảng thời gian dài như ba bốn năm. Nếu mà là ba bốn năm thì quyền chủ động nằm trong tay ông ta rồi.
Lâm tổng thầm tính toán trong lòng, cân đo đong đếm một lúc rồi mới nói: "Dựa theo hợp đồng, tiền bồi thường sẽ là..."
Ông ta mới nói tới đây, thấy Tiêu Hồng Lập lạnh mặt, lập tức đổi lời: "Tiền bồi thường cần một triệu, nhưng hôm nay thư ký Tiếu đã tự mình tới đây thế này, dù thế nào cũng phải giảm xuống. Bảy trăm nghìn, thế nào?"
"Năm trăm nghìn." Tiêu Hồng Lập nói ngay lập tức.
Lâm tổng có chút do dự, không khỏi nhìn Tô Mộc. Mà Tô Mộc thì đang nghịch điện thoại, ra chiều như thể không liên quan đến mình.
Hiện giờ cô không dại dột tới mức thể hiện bản thân muốn thoát khỏi công ty này đến mức nào.
"Đây không phải là..." Trong lòng Lâm tổng muốn muốn vớt vát được ít tiền, có chút luyến tiếc.
Lúc này Tô Mộc mới lên tiếng cắt ngang lời ông ta: "Anh Tiêu, thực ra anh không phải vì trả chút ơn huệ cỏn con đó giúp tôi mà trả những năm trăm nghìn Nhân dân tệ hủy hợp đồng cho tôi. Thực ra còn nửa năm nữa, tôi chờ được. Nửa năm mà đòi những năm trăm nghìn, quá thiệt. Mấy năm nay tôi còn không kiếm được nhiều tiền như vậy."
Lâm tổng nghe Tô Mộc nói như thế, nhất thời tức giận.
Thấy năm trăm nghìn tệ sắp vụt khỏi tầm tay, ông ta vội vã nói: "Năm trăm nghìn thì năm trăm nghìn."
Tô Mộc không có ý định bỏ qua, bèn nói tiếp: "Năm trăm nghìn quá đắt. Thực sự không cần thiết đâu."
"Tô Mộc, cô xem cô đang nói gì kìa. Thư ký Tiêu người ta biết đền ơn đáp nghĩa, cô không nên để người ta mắc nợ ơn tình của cô như vậy, làm cho trong lòng anh ấy ghi nhớ mãi."
Lâm tổng ra vẻ như đang suy nghĩ cho Tiêu Hồng Lập.
Tiêu Hồng Lập yên lặng nhìn mợ chủ đùa bỡn Lâm tổng, thấy đôi mắt đẹp của cô chớp chớp, bên môi nở nụ cười giảo hoạt. Cô với dáng vẻ này khiến cho anh ta cảm thấy có chút xa lạ, không nhịn được nhìn chằm chằm vào cô.
"Anh Tiêu."
Tô Mộc gọi to, làm Tiêu Hồng Lập hoàn hồn. Anh ta nhận ra mình thất thố, trong mắt hiện lên chút mất tự nhiên, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
"Hai trăm nghìn." Tiêu Hồng Lập là người thông minh, rất biết chớp thời cơ.
Lâm tổng đang định nói chữ "không", lại thấy Tô Mộc định lên tiếng ngăn cản, chỉ sợ con nhỏ chết tiệt này lại khiến đồng tiền chưa tới tay đã vụt mất, bèn giành nói trước: "Hai trăm nghìn thì hai trăm nghìn, tôi gọi người tới giải quyết hợp đồng."
Sau khi dứt lời, ông ta như rất sợ bọn họ đổi ý, bèn báo người bên dưới chuẩn bị hủy bỏ hợp đồng.
Lâm tổng thấy anh ta dứt khoát như vậy, lập tức nóng nảy: "Chờ chút, thư ký Tiêu, xin dừng bước."
Cho dù ông ta có kéo dài thì cũng chỉ được thêm nửa năm nữa. Chờ nửa năm sau, hợp đồng với Tô Mộc tự động hết hạn, đến lúc đó còn chẳng nhận được đồng nào.
Tiêu Hồng Lập quay đầu nhìn ông ta với ánh mắt lạnh nhạt: "Lâm tổng còn chuyện gì sao?"
"Về chuyện bồi thường, chúng ta bàn bạc cho kỹ hơn đi." Lâm tổng cười lấy lòng, xong thì quay sang nhìn Tô Mộc. Theo ông ta thấy, hợp đồng còn nửa năm nữa, Tô Mộc đã mời người tới hỗ trợ thì đương nhiên là cực kỳ coi trọng chuyện này.
"Tô Mộc, cô nói có đúng không?"
Tô Mộc cười nói: "Đúng vậy, có việc thì cứ bàn bạc cho kỹ. Số tiền bồi thường mà Lâm tổng vừa nói là giá cả của trước kia. Lâm tổng, tôi nói đúng không?"
"Đúng đúng đúng." Lâm tổng thấy cô phối hợp như vậy, lần đầu tiên ông ta thấy Tô Mộc thuận mắt.
Lúc trước ông ta ký hợp đồng với Tô Mộc là còn muốn kiếm tiền từ cô, nhưng cô vốn cứng đầu như cục đá, không thể nào bảo ban được.
Tiêu Hồng Lập thuận thế ngồi xuống: "Lâm tổng, nửa năm, cần bồi thường bao nhiêu?"
Anh ta nhấn mạnh vào cụm từ "nửa năm".
Đương nhiên Lâm tổng hiểu ý của anh ta, với ông ta mà nói, nửa năm không phải lợi thế lớn lao gì, dù sao không phải khoảng thời gian dài như ba bốn năm. Nếu mà là ba bốn năm thì quyền chủ động nằm trong tay ông ta rồi.
Lâm tổng thầm tính toán trong lòng, cân đo đong đếm một lúc rồi mới nói: "Dựa theo hợp đồng, tiền bồi thường sẽ là..."
Ông ta mới nói tới đây, thấy Tiêu Hồng Lập lạnh mặt, lập tức đổi lời: "Tiền bồi thường cần một triệu, nhưng hôm nay thư ký Tiếu đã tự mình tới đây thế này, dù thế nào cũng phải giảm xuống. Bảy trăm nghìn, thế nào?"
"Năm trăm nghìn." Tiêu Hồng Lập nói ngay lập tức.
Lâm tổng có chút do dự, không khỏi nhìn Tô Mộc. Mà Tô Mộc thì đang nghịch điện thoại, ra chiều như thể không liên quan đến mình.
Hiện giờ cô không dại dột tới mức thể hiện bản thân muốn thoát khỏi công ty này đến mức nào.
"Đây không phải là..." Trong lòng Lâm tổng muốn muốn vớt vát được ít tiền, có chút luyến tiếc.
Lúc này Tô Mộc mới lên tiếng cắt ngang lời ông ta: "Anh Tiêu, thực ra anh không phải vì trả chút ơn huệ cỏn con đó giúp tôi mà trả những năm trăm nghìn Nhân dân tệ hủy hợp đồng cho tôi. Thực ra còn nửa năm nữa, tôi chờ được. Nửa năm mà đòi những năm trăm nghìn, quá thiệt. Mấy năm nay tôi còn không kiếm được nhiều tiền như vậy."
Lâm tổng nghe Tô Mộc nói như thế, nhất thời tức giận.
Thấy năm trăm nghìn tệ sắp vụt khỏi tầm tay, ông ta vội vã nói: "Năm trăm nghìn thì năm trăm nghìn."
Tô Mộc không có ý định bỏ qua, bèn nói tiếp: "Năm trăm nghìn quá đắt. Thực sự không cần thiết đâu."
"Tô Mộc, cô xem cô đang nói gì kìa. Thư ký Tiêu người ta biết đền ơn đáp nghĩa, cô không nên để người ta mắc nợ ơn tình của cô như vậy, làm cho trong lòng anh ấy ghi nhớ mãi."
Lâm tổng ra vẻ như đang suy nghĩ cho Tiêu Hồng Lập.
Tiêu Hồng Lập yên lặng nhìn mợ chủ đùa bỡn Lâm tổng, thấy đôi mắt đẹp của cô chớp chớp, bên môi nở nụ cười giảo hoạt. Cô với dáng vẻ này khiến cho anh ta cảm thấy có chút xa lạ, không nhịn được nhìn chằm chằm vào cô.
"Anh Tiêu."
Tô Mộc gọi to, làm Tiêu Hồng Lập hoàn hồn. Anh ta nhận ra mình thất thố, trong mắt hiện lên chút mất tự nhiên, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
"Hai trăm nghìn." Tiêu Hồng Lập là người thông minh, rất biết chớp thời cơ.
Lâm tổng đang định nói chữ "không", lại thấy Tô Mộc định lên tiếng ngăn cản, chỉ sợ con nhỏ chết tiệt này lại khiến đồng tiền chưa tới tay đã vụt mất, bèn giành nói trước: "Hai trăm nghìn thì hai trăm nghìn, tôi gọi người tới giải quyết hợp đồng."
Sau khi dứt lời, ông ta như rất sợ bọn họ đổi ý, bèn báo người bên dưới chuẩn bị hủy bỏ hợp đồng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook