Vĩnh Thọ cung.

Ngọc Quý Tần ngồi một mình trên tháp dài, dáng điệu cô độc thê lương, nàng thi thoảng lại nhìn ra khoảng sân vắng lặng, khe khẽ tiếng gào thét của đám quạ trên mái ngói thâm u.

Phía ngoài Nguyệt môn văng vẳng thanh âm ồn ào, Ngọc Quý Tần hai tay ôm lấy phần bụng tê nhức, chậm rãi bước ra, chỉ thấy Song Nhi nước mắt lưng tròng đang quỳ trên nền đá cứng lạnh. Cuối con đường, còn có thể trông rõ ràng một cỗ kiệu vải hồng ồn ào huyên náo. Ngọc phi im lặng không nói, khẽ nâng gương mặt Song Nhi lên, thấy hai má nàng sưng vù, đỏ bầm, liền hỏi:

- Là ai gây ra?

Song Nhi suýt xoa đau rát:

- Nương nương, do nô tì bất cẩn va vào Mỹ Tần nương nương, nên bị tì nữ bên người Mỹ Tần vả miệng! Mỹ Tần phạt nô tì quỳ một canh giờ!

Ngọc Quý Tần nâng tay Song Nhi dậy, đôi mắt ánh lên:

- Mỹ Tần?

Song Nhi nhìn quanh rồi nhỏ giọng, khóe môi giật giật còn rướm máu:

- Ngọc Tần vì sinh được Tam Hoàng tử nên Hoàng thượng ban phong hiệu! Nương nương người đừng nghĩ nhiều, dù sao cũng chỉ là một Tần vị nhỏ nhoi, vẫn thấp hơn người một bậc!

Ngọc Quý Tần nhạt môi cười:

- Nàng ta có hài tử! Dù thấp hơn thì đã sao! Có một hài tử bên cạnh, còn sợ không có ngày tấn vị!

Ngọc Quý Tần ngồi xuống đoạn hành lang trước viện, rõ ràng ngày đó Đông Lệ phi kéo nàng xuống nước cố tình dìm chết nàng, hại nàng mất đi đứa nhỏ trong bụng. Đông Lệ phi kia biết bơi, còn chế trụ được nàng, sao lại có thể ngất xỉu được. Thế mà chỉ vì Hoa Quý Tần làm nhân chứng, từ mưu hại lại thành tai nạn, chẳng ai truy cứu nữa, chẳng ai tin nàng. Hoàng thượng, cũng không một lần đặt chân đến Vĩnh Thọ cung này!

Thế nhân phủng cao đạp thấp, nàng hôm nay thất thế ở Vĩnh Thọ cung này, tất sẽ có một ngày Đông Sơn tái khởi. Cho dù là Đông thị hay Vương thị, chỉ cần ra tay với hài tử nàng, tự khắc đều phải nhận lấy hậu quả!

Thấm thoát đã hết tháng giêng, trời cũng ấm dần dần, lại sắp đến thôi nôi của Đại Hoàng tử, trong cung không biết ai tung tin đồn rằng Hoàng thượng muốn lập Đại Hoàng tử làm Đông cung Thái tử. Hậu cung không thể can hệ đến tiền triều, Vương Hoàng hậu vì sự việc này mà mất ăn mất ngủ, liên tục các buổi thỉnh an đều nhắc nhở căc nàng giữ miệng, nhưng lời đồn không dứt nổi. Bậc quân vương tối kị nhất là mưu toan quyền lực, Đại Hoàng tử mới một tuổi làm sao có âm mưu được, tin đồn này tung ra là hướng về Vương Hoàng hậu, hướng về Vương Kỳ Hầu, nàng ta gầy rộc đi thấy rõ.

Khuynh Thành sau buổi thỉnh an vòng qua Ngự hoa viên, nàng ngồi trong lương đình nhàn nhã thưởng thức cảnh sắc mùa xuân, không nghĩ lại nghe được sau một bụi rậm có tiếng rì rầm.

"Vương Kỳ Hầu học trò rất nhiều, đất phong lại rộng, nghe nói đã thành lập một phe cánh cho Đại Hoàng tử?"

"Ta lại nghĩ khác, Đại Hoàng tử ốm yếu như vậy, không bằng Nhị Hoàng tử thông minh khỏe mạnh, vẫn là Nhị Hoàng tử có cơ hội hơn!"

"Nhưng Lệ phi nương nương nói cho cùng cũng chỉ là thứ xuất!"

"..."

Khuynh Thành hơi nhếch môi cười, Thái tử chắc chắn sẽ lập, còn thật sự là Đại Hoàng tử. Nhưng nàng, vốn dĩ chưa từng muốn nhà họ Vương một ngày yên ổn. Sinh mẫu nàng bị Lã thị hại đến mất mạng, hôm nay Lã thị trở thành Quốc mẫu phu nhân, có phải đã quá dễ dàng hay không, nàng chính là không nhìn được, cũng không nhìn nổi.

Hoàng thượng cư nhiên không bỏ trưởng lập thứ, nhưng chưa chắc Lệ phi Đông thị đã không có ý đoạt đích. Đúng như cung nữ kia vừa nói, rõ ràng Nhị Hoàng tử thông minh khỏe mạnh hơn Đại Hoàng tử rất nhiều, mà thái độ Hoàng thượng càng thiên vị cho Nhị Hoàng tử. Đông thị lẽ nào không sinh tà tâm bất chính.

Khuynh Thành cảm thấy bản thân lần này tung tin đồn chính là không tệ, một chút chuyện phiếm vặt vãnh, qua miệng nhiều người, lập tức trở thành cuồng phong nơi thâm cung. Nàng thật muốn nhìn Kỳ Hầu phủ nháo thành một đoàn.

Giữa những thị phi ồn ào đó, lễ thôi nôi của Đại Hoàng tử vẫn được tổ chức long trọng.

Khuynh Thành cùng đám phi tần mang theo gương mặt tươi tắn vui vẻ nhất đi tham dự. Đây là đích trưởng tử của Hoàng đế, các nàng dù muốn hay không muốn cũng không thể bày ra sắc mặt. Huống hồ kình địch lớn nhất của Vương Hoàng hậu là Đông Lệ phi còn chuẩn bị cả như ý bạch ngọc trân quý giá trị liên thành làm lễ vật.

Phần được mong chờ nhất là phần bốc đồ vật đoán tương lai, Khuynh Thành nhìn rõ nét căng thẳng trên gương mặt Vương Hoàng hậu. Nàng hơi bĩu môi, mỗi ngày Hoàng hậu đều bôi hương phấn vào đồ vật, Đại Hoàng tử cơ bản chỉ cần nghe mùi thơm quen thuộc liền đến lấy, cơ bản không pải ngẫu nhiên gì.

Đại Hoàng tử cũng chẳng khiến hoàng gia mất mặt, không nhanh không chậm mà cầm lấy một quyển sách. Hoàng thượng vui vẻ, Hoàng hậu nhẹ nhõm, phi tần hoan hô chúc tụng, cũng coi như viên mãn.

Đại Hoàng tử sau đó nhanh chóng được ma ma ôm về cung, còn lại các nàng ở lại cùng Đế Hậu dự tiệc trà.

Khuynh Thành từ đầu đã chú ý đến Tương Hoàng Quý phi, nàng ta mỗi ngày luôn luôn ăn mặc tươi thắm, hôm nay cư nhiên cũng vậy, nhưng khí sắc lại không tốt, dù bôi môi đỏ cũng chẳng làm tan đi nét mệt mỏi. Khuynh Thành nhìn gân xanh nổi trên phần cổ trắng mịn của Tương Hoàng Quý phi, lại nghĩ không biết nàng ta phải hay không phải mà hoài thai.

Đến giữa buổi, Tương Hoàng Quý phi uống được hai ngụm nước thì nôn cả ra, Vương Hoàng hậu nhíu mày:

- Sáng nay muội muội có ăn phải gì không sạch sẽ không?

Tì nữ bên người Tương Hoàng Quý phi liền phúc thân trả lời:

- Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng Quý phi nương nương nhiều ngày liên tiếp thân mình cũng đều khó chịu như vậy!

Đông Lệ phi đang ôm Nhị Hoàng tử quấy phá đột nhiên ngẩng mặt lên:

- Nương nương, hay là Hoàng Quý phi có thai, khi thần thiếp hoài thai Nhị Hoàng tử cũng nôn suốt tháng đầu!

Phi tần bỗng chốc xôn xao, Vương Hoàng hậu cứng đơ người, hạ lệnh truyền thái y. Vương Hoàng hậu thoáng chút lo lắng trên mặt, rồi rất nhanh sau đó nét mặt dãn ra thành một nụ cười gượng gạo.

Khuynh Thành ẩn ẩn nhìn qua Tương Hoàng Quý phi, chọn đúng ngày thôi nôi Đại Hoàng tử, chắc chắn nàng ta đã có tính toán tốt. Thoáng trông một vòng hậu cung, ngoại trừ Đông Lệ phi, cũng chẳng ai vui vẻ nổi.

Tương Hoàng Quý phi thật sự đã hoài thai, cũng vừa hơn hai tháng một chút. Hoàng thượng cười không thấy mí mắt, phất tay áo long bào rộng:

- Thưởng, phải thưởng, thưởng thái y trăm lượng bạc trắng, mười thỏi hoàng kim, trên dưới Trường Xuân cung Hoàng Quý phi một năm bổng lộc. Quang Từ tổng quản, năm nay cống phẩm có năm hộp cao ngọc trai dưỡng nhan, đều đưa sang cho Trường Xuân cung hết!

Tháng tư, mẫu đơn nở đỏ Cấm Thành, tiết trời ấm áp dễ chịu.

Khuynh Thành gần đây đêm không ngủ được, ngày cũng chẳng thể chợp mắt, tuy rằng mỗi tháng ba lần Thây y luôn đến bắt mạch, nhưng trực giác mách bảo, bản thân nàng đã gặp phải loại chuyện không sạch sẽ. Tuy vậy, nàng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.

Bởi vì thường xuyên mất ngủ, cho nên Tôn Thái y trong Thái y viện mới chỉ nàng cách dùng long nhãn, sơn tra sắc trà giải nhiệt. Khuynh Thành gật đầu nghe lời ông nói, lại bảo Ngọc Họa đến Ngự thiện phòng nhận đồ.

Ngọc Họa từ Ngự thiện phòng về, liền kể chuyện:

- Nương nương, có việc này nô tì nghe được nhưng không biết có thật không?

Khuynh Thành gật đầu:

- Em nói đi.

Ngọc Họa nhìn quanh rồi nhỏ giọng:

- Em có đi qua đường vòng qua Trường Xuân cung để tránh nóng, thì đụng phải thì nữ bên cạnh Tương Hoàng Quý phi!

Khuynh Thành mím môi, nhàn nhạt:

- Cứ úp úp mở mở, em nói rõ ra xem nào!

- Em ngửi thấy trên người nàng ta có mùi ngải!

Khuynh Thành cả kinh:

- Mùi ngải?

Ngọc Họa quả quyết gật đầu, lại lấy ra một cái khăn tay:

- Em trộm nó từ trên người của nàng ta, nương nương xem, trên khăn chính là mùi ngải!

Khuynh Thành nhíu mày, lo lắng:

- Thai của Hoàng Quý phi mới bốn tháng, đã phải xông ngải rồi ư?

Thai nhi thường sắp sinh rất yếu mới phải xông ngải giữ thai, thai nhi Tương Hoàng Quý phi đang khỏe mạnh, bên Trường Xuân cung cũng không truyền ra tin gì, sao có thể dùng ngải? Khuynh Thành vò vò chiếc khăn tay, bàng hoàng nét mặt.

Tháng năm, tiết trời thêm nhiều phần nóng bức, lại sắp đến Đại Thọ Hoàng Thượng. Lan Thái hậu liền đưa ra chủ ý đến Hành cung tránh nóng. Việc này do Vương Hoàng Hậu chủ trì.

Vương Hoàng hậu tỏ ra công tư phân minh, cuối cùng danh sách đi Hành cung dâng lên được Hoàng thượng phê duyệt bao gồm Tương Hoàng Quý phi, Đông Lệ phi cùng Nhị Hoàng tử, Hoa Quý Tần, Ngọc Quý Tần, Mỹ Tần cùng Tam Hoàng tử, Chu Quý nhân.

La Thục phi kín tiếng chưa từng tranh sủng kia ở lại, Hoàng thượng tạm ban nàng ta quyền quản lý lục cung trong thời gian Vương Hoàng hậu đến Hành cung.

Hành cung nằm ngoài kinh thành, nằm trên Đại Mộc Sơn - một ngọn núi chủ yếu là cây cổ thụ cao lớn, bóng mát quanh năm. Hành cung xây dựng thành một trận đồ bát quái xung quanh một hồ nước tự nhiên. Khuynh Thành nhìn Hành cung mà sửng sốt, thật không uổng công đi một ngày dài. Hành cung có nhỏ hơn Cấm thành, nhưng tuyệt đối hoa lệ không hề thua kém.

Có tám cung chính cùng ba mươi tư điện nhỏ được xây dựng xung quanh hồ nước, đều quay mặt vào giữa hồ. Hồ nước này là nơi duy nhất có ánh mặt trời chiếu vào, các cung đều được cây cổ thụ che bóng mát. Giữa các cung được nối với nhau bằng một cây cầu đến giữa hồ, điểm giữ hồ là Nhật Nguyệt Điện, nơi Hoàng thượng thiết triều và tổ chức nghi lễ. Tên các cung được đặt tên theo tám quẻ bát quái và xây dựng ứng theo hình dạng quẻ đó. Vì theo hình bát quái nên cung Vương Hoàng hậu và Tương Hoàng Quý phi sẽ cạnh bên Hoàng thượng. Hậu cung hiện tại số người không nhiều, cho nên nơi các nàng ở chủ yếu tập trung bên hồ nước, thập phần mát mẻ.

Đến Hành cung được ba ngày, Vương Hoàng hậu liền tổ chức một yến tiệc nhỏ ngắm sen ngũ sắc, đây là loại sen mới được Hoa phòng ươm giống thành công, tuy cùng một gốc nhưng mỗi đóa hoa một màu sắc một kiểu dáng khác nhau, vô cùng hiếm lạ.

Khuynh Thành được xếp ngồi gần bên cạnh Hoàng Quý phi, nàng ta dùng nước hoa mùi đậm gắt mũi, có lẽ để che giấu mùi ngải thường xông. Khuynh Thành thở dài, đứa trẻ này vốn không thể sinh ra, hà tất nàng ta phải tự làm khổ bản thân như vậy.

Khuynh Thành siết lòng bàn tay vào nhau, nếu nàng đoán không nhầm, chỉ khoảng hơn một khắc nữa thôi Hoàng thượng sẽ đến. Khuynh Thành hít một hơi sâu, lại cảm thấy một màn nữ nhân ở đây tranh đấu không bằng nửa phần Hoàng đế suy tính.

Đến khi sắp tàn tiệc, Khuynh Thành dợm đứng dậy cáo từ hồi cung, thì chiếc bàn của nàng đột ngột bị gãy chân, đè lên người Ngọc Họa. Hốt hoảng theo phản xạ, Khuynh Thành lùi về một phía, trong lúc rối loạn nàng va phải Tương Hoàng Quý phi cũng giật mình mà đứng dậy kia.

Cả hai ngã nhào ra nền đất cứng rắn!

Tuy rằng Tì nữ Hoàng Quý phi nhanh nhẹn nằm xuống đỡ lấy nàng ta, nhưng dưới hạ thân Tương Hoàng Quý phi, một mảng máu lớn thấm ướt váy.

Vương Hoàng hậu hốt hoảng phân phó:

- Nhanh lên, truyền thái y đến, Hoàng Quý phi động thai khí!

Khuynh Thành cắn môi, nàng nhìn ra hoa viên, Hoàng thượng thật sự đã đến.

Chập tối, Tương Hoàng Quý phi thiêm thiếp trên giường, đứa nhỏ đã không còn. Vương Hoàng hậu ngồi một bên cúi mặt, tất cả phi tần đều im lặng, mà giữa phòng, Hoàng thượng mặt đen như mực, tức giận hầm hầm nhìn thái y run run bẩm báo:

- Hoàng thượng, thân thể Hoàng Quý phi yếu nhược, phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể mang thai lại!

- Một thời gian? Là bao lâu?

Tên thái ý cúi đầu run run, hắn cũng không rõ, trong bệnh án Tương Hoàng Quý phi thai tự luôn ổn, đã qua bốn tháng nguy hiểm, sao đột ngột nói mất là mất được.

Hoàng thượng phất tay cho hắn lui sang một bên:

- Hoàng hậu, thường ngày thai của Tương nhi do ai chăm sóc?

Vương Hoàng hậu cắn răng một cái:

- Thưa Hoàng thượng, là Tôn thái y!

- Truyền chỉ của Trẫm, lập tức vào thành đưa Tôn thái y đến đây!

Ngựa đi tuy gấp rút nhưng cũng gần hai canh giờ sau, Tôn Thái y mới đến. Vừa vào phòng nhìn quanh ông đã hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức bắt mạch cho Tương Hoàng Quý phi rồi hồi bẩm:

- Hoàng thượng, thai khí Hoàng quý phi trước đó quả thật rất an hảo!

Hoàng thượng tức giận đập bàn:

- An hảo?

Tôn Thái y vẻ mặt như khó xử:

- Hoàng thượng bớt giận, thần có điều cần bẩm báo.

Ngừng một chút dò xét sắc mặt Hoàng đế, Tôn Thái y giọng nghi hoặc tiếp tục:

- Trong thuốc an thai gần đây Hoàng Quý phi nương nương uống có vấn đề!

Hoàng thượng càng khó chịu hơn:

- Thuốc an thai là do ngươi kê đơn, sao lại có vấn đề?

Tôn thái y dập đầu xuống đất:

- Trong đơn không hề có long nhãn, sơn tra, nhưng trong mạch Hoàng Quý phi quả thật cho thấy nương nương đã dùng phải hai thứ này. Đây là đồ bổ, nhưng nương nương thể âm hàn, thuốc an thai để bình ổn thể chất nên có tính dương, long nhãn, sơn tra lại tính hàn mạnh, gây xung đột với thuốc khiến thai nhi suy yếu!

Tôn Thái y lại dâng đơn thuốc an thai của Hoàng Quý phi lên, đây là một đơn thuốc bình thường, đúng thật không hề có long nhãn, sơn tra. Hoàng thượng nhíu mày, phất tay cho Quang Từ công công lấy sổ xách, sau một khắc liền tra ra.

Quang Từ công công có chút nghi hoặc:

- Hoàng thượng, trong cung vừa rồi chỉ có Hoa Quý Tần dùng long nhãn và sơn tra thôi ạ!

Khuynh Thành từ đầu im lặng, nghe đến tên mình liền quỳ xuống, nàng phân trần:

- Hoàng thượng, đúng là tần thiếp có lấy hai loại đó, nhưng chỉ đủ dùng trong Cảnh Dương cung, chưa hề đem ra ngoài. Mong Hoàng thượng minh giám!

Hoàng thượng không lên tiếng, cũng không ai dám mở miệng.

Khuynh Thành nhàn nhạt:

- Tần thiếp thật sự bị oan!

Vương Hoàng hậu thở dài một cái, buồn bã:

- Muội muội còn trẻ, thai tự có duyên sẽ đến, sao lại...

Hoàng thượng không rõ vì sao, đột ngột lại cắt ngang:

- Hoa Quý Tần không nói sai, nàng đã nhiều ngày mất ngủ, có dùng qua thứ này!

Vương Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, sau đó nhanh chóng lấp liếm:

- Đã vậy thì Tôn Thái y bắt mạch Hoa Quý Tần xem nàng còn mệt trong người hay không?

Tôn Thái y vội vàng bắt mạch, rất nhanh liền tỏ vẻ ngạc nhiên liền:

- Nương nương đã có thai, thưa Hoàng thượng!

Vương Hoàng Hậu không để thái y nói hết câu, liền trách cứ:

- Muội có thai không bẩm báo...

Khuynh Thành trong lòng trầm xuống, đây là Vương Hoàng hậu muốn nói nàng có thai tự cố ý giấu giếm hãm hại Tương Hoàng Quý phi chiếm lấy nổi bật. Khuynh Thành cúi mặt hướng xuống nền đá, hồi lâu lại nghe Hoàng thượng hạ lệnh:

- Tất cả lui đi, để Uyển Nhu nghỉ ngơi!

Vương Hoàng hậu không rõ Hoàng thượng hỉ giận thế nào, cũng chẳng dám lần nữa bỏ đá xuống giếng. Chỉ đành cùng phi tần cung tiễn thánh giá.

Buổi tối, Khuynh Thành một mình nằm trong tẩm phòng thì Hoàng thượng đến. Nàng chậm rãi khoác thêm áo ra ngoài, cử chỉ nhàn nhạt:

- Hoàng thượng vạn tuế!

Hoàn Nhan Vô Hạ tự nhiên ngồi xuống tháp, nhìn tách trà lơ lửng khói:

- Nàng trách Trẫm sao?

Khuynh Thành lắc đầu, cảm thán:

- Tần thiếp có chút không đành lòng, vốn dĩ là một tiểu hài tử còn chưa chào đời, thoáng chốc đã thành nửa giọt máu khô!

Hoàn Nhan Vô Hạ trầm mặc, rất lâu sau mới nói:

- Trẫm thân bất do kỷ...

Khuynh Thành nhìn xuống phần bụng bản thân còn bằng phẳng, hiện tại Tương gia Quốc công phủ binh cao thế mạnh, Tương Hoàng Quý phi lúc này hoài thai chính là khiến Tương gia sinh lòng bất chính. Đế Vương có thuật trị quốc, nàng chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, đối với mệnh lệnh của hắn, không thể chống đối.

Khuynh Thành lần này khó khăn lắm mới có thể hoài thai, nàng không có nhà mẹ lớn mạnh, hẳn là sẽ không lâm vào hoàn cảnh của Tương Hoàng Quý phi đi. Tuy vậy, sự việc vừa rồi khiến Khuynh Thành nảy sinh sợ hãi, phải hay không phải thai tự đầu tiên nàng mất đi cũng bởi vì nam tử trước mặt này bày bố. Bởi khi ấy Vương Trường Nhạc còn chưa có hài tử. Hắn chính là cần một cái đích trưởng tử mà giết hại sinh mệnh hài tử của nàng.

Hoàn Nhan Vô Hạ trước khi rời khỏi, lựa lời an ủi nàng:

- Ngày mai nàng thu xếp hồi cung, vừa tiện dưỡng thai tự, vừa tránh chạm mặt Hoàng Quý phi!

Khuynh Thành gật đầu, đây coi như là hình phạt của nàng, Hoàng thượng làm thế để giữ cho Tương gia mặt mũi. Cũng như để bảo toàn thai tự nàng, đến khi Tương Hoàng Quý phi hồi Cấm Thành, thai tự nàng cũng đã an ổn.

Đứa nhỏ này của Tương Hoàng quý phi vốn đã yếu ớt, cần phải xông ngải, nếu nàng không đụng vào thì cũng sẽ rớt mất. Nhưng Hoàng thượng có lệnh, nàng không thể không nghe theo. Nàng lần này kết oán cùng Tương Hoàng Quý phi, về cơ bản cũng là được Hoàng thượng bảo vệ. Nếu nàng còn hữu dụng, thì sẽ không vô cớ lâm nạn như những người khác.

___________________ 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương