Quan Tài Đỏ Trấn Quỷ
-
C1: Chương 1
1
Mẹ tôi sợ hãi rụt rè đứng bên cạnh thi thể: “Ông Năm, thằng Phú đã lớn như thế rồi còn chưa vợ nữa, cháu chỉ là hơi sốt ruột thôi.”
Vừa nói, mẹ tôi vừa nhổ nước bọt lên xác chết trên mặt đất: “Đúng là đồ quỷ sứ, nếu cháu không cứu cô ta thì cô ta đã chết từ lâu rồi.”
“Cháu có lòng tốt muốn nhận cô ta làm con dâu thế mà cô ta còn không biết xấu hổ đòi sống đòi chết.”
“Được rồi.” Ông Năm nhíu mày quát một tiếng.
Mẹ tôi sợ đến mức ngậm chặt miệng lại.
Ông Năm lấy điếu thuốc ra hút, mặt mày nghiêm trọng: “Cô gái này mặc váy đỏ tự tử chỉ sợ không dễ ứng phó. Tổ chức lễ tang cho cô ấy đi, làm cho thật long trọng vào, hy vọng sẽ giải được sự oán hận của cô gái này.”
“Sao?” Nghe phải tổ chức lễ tang long trọng mẹ tôi lập tức không vui.
Theo ý của mẹ tôi thì chỉ cần ném thẳng ra sau núi là được, ngay cả hố chôn cũng không cần đào.
Bây giờ ông Năm đã nói phải tổ chức lễ tang thật lớn, không bàn đến công sức, mấu chốt là mẹ tôi phải trả tiền.
Mẹ tôi từ chối.
Ông Năm cũng không nóng giận, chỉ cười nhạt nhìn mẹ tôi: “Thím Quế, thím không nghe tôi cũng được, nhưng tôi nói cho thím biết các người phá hủy sự trong trắng của cô gái này, cô ấy mặc váy đỏ tự vẫn oán khí nồng đậm lắm đấy.
Mấy người không nghe lời tôi mà xử lý cho thỏa đáng thì chắc chắn cô gái này sẽ trở thành lệ quỷ, sau này nhà thím tuyệt hậu thì cũng đừng trách người ta ác.”
“Cái gì cơ?” Mẹ tôi nghe thấy hai chữ tuyệt hậu, đôi mắt bà ấy lập tức mở to như chiếc chuông đồng: “Thế thằng Phú nhà cháu có sao không ông?”
Ông Năm hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói thằng Phú, cả thằng Long cũng chẳng trốn thoát được đâu.”
Trong mắt mẹ tôi chẳng là cái đinh gì, nhưng chuyện liên quan đến anh tôi nên mẹ tôi lập tức nghiêm túc hơn.
Bà ấy cúi đầu khom lưng nói: “Ông Năm, vừa nãy cháu nói năng vớ vẩn, ông đừng để ý ạ, cháu nghe ông hết, chỉ cần bảo vệ được tính mạng của thằng Phú cái gì cháu cũng làm.”
Ông Năm kêu mẹ tôi lên thị trấn tìm cửa hàng âm dương mua vàng thỏi, hương nến, tất cả đều phải là hàng chất lượng tốt nhất.
Sau đó kêu tôi đến trại hòm nhà chú Ba mua một cái quan tài đỏ.
2
Lúc chú Ba trại hòm nghe nói tôi muốn mua một chiếc quan tài lớn màu đỏ thì tay chú ấy run rẩy không ngừng: “Ê Long, nhà mày có chuyện gì mà cần dùng tới cả quan tài đỏ thế, mày có biết loại này chỉ dùng để trấn áp lệ quỷ hay không?”
Tôi căng thẳng đến mức chảy đầy mồ hôi: “Cháu biết mà, chú Ba, chú lấy cho cháu nhanh lên đi để cháu còn phải mang về nữa, về trễ mẹ lại đánh cháu mất.”
Chú Ba nặng nề thở dài, nhìn chằm chằm vào tôi cực kỳ nghiêm túc nói: “Thứ này người khác hỏi thì chú không cho đâu, nhưng mà Long này, chú luôn coi mày như con trai chú, thôi, mày mang về đi, cẩn thận vào.”
Tôi cảm thấy chua xót: “Chú Ba, cháu biết chú thương cháu nhất mà.”
Chú ba than thở, chất quan tài lên xe ba gác cho tôi.
Lúc tôi sắp đi, chú Ba lại giữ chặt tôi lại và đưa cho tôi một cái bùa màu vàng, chú nói rất nghiêm túc: “Long, nghe chú nói này, cái bùa này chỉ có thể bảo vệ mày một lần thôi. Nếu cái bùa tự bốc cháy mà không cần lửa thì đừng có quan tâm gì khác, cố mà chạy đến chỗ chú biết chưa?”
Tôi nhận lấy chiếc bùa, trịnh trọng gật đầu: “Chú Ba, chú yên tâm, cháu biết rồi.”
3
Sau khi tôi kéo chiếc quan tài về, linh đường trong nhà đã bố trí xong xuôi.
Anh tôi vừa nhìn thấy tôi đã thẳng chân đạp một cái, còn nhổ nước bọt vào tôi: “Lằng nhà lằng nhằng, mượn có cái quan tài mà chậm như rùa, mày muốn hại chết tao đúng không?”
Anh tôi vừa nói xong, định đạp tôi thêm mấy cái nữa, may là bị ông Năm ngăn lại.
Ông Năm nhìn tôi và anh trai chuyển người phụ nữ vào trong quan tài, lúc tôi khiêng thi thể có nhìn người phụ nữ ấy một chút, cô ấy quả thực rất đẹp, dù đã chết rồi nhưng vẫn đẹp đến mức kinh động lòng người.
Anh trai tôi chép miệng, trên mặt vẫn còn thèm thuồng, ánh mắt anh ta nhìn người phụ nữ ấy tục tĩu khó tả.
Tôi thấy khó chịu lắm nhưng không dám nói gì cả.
4
Sau khi ông Năm đóng nắp quan tài lại thì ông cùng chúng tôi đi đến linh đường để thắp hương.
Nhưng mà ba người chúng tôi dù đã thắp hương liên tiếp mấy lần nhưng hương không hề cháy, thậm chí không có cả khói xanh bốc lên nữa.
Một cơn gió quỷ dị thổi qua, bài vị mà chúng tôi lập cho cô gái ấy đổ ập xuống.
Đến lúc này tôi mới thật sự cảm thấy sợ hãi.
Mồ hôi lạnh túa ra, mẹ tôi và anh trai tôi cũng chẳng khá hơn là bao, toàn thân bọn họ cũng đang run rẩy kịch liệt.
Ông Năm thở dài rồi đi đến trước quan tài, ông gõ vào quan tài ba cái sau đó vẽ một lá bùa lên quan tài, ôn tồn nói: “Cô gái, cô làm thế này cũng chẳng được gì, cô hãy ra đi thanh thản đi, tôi sẽ bắt gia đình này thắp đèn trường minh cho cô được không?”
Nghe thấy mấy chữ đèn trường mình, mẹ tôi mới vừa rồi còn run rẩy, trong nháy mắt đã không vui, lẩm bẩm một câu phí tiền phí của.
Cũng may ông Năm trừng mắt nhìn nên mẹ tôi mới ngậm miệng lại.
Ông Năm kêu chúng tôi đốt hương tiếp, nhưng mà chúng tôi châm hương mấy lần vẫn giống như lúc nãy, không cây hương nào cháy hết.
Lần này, sắc mặt của ông Năm thay đổi, ông ấy nghiến răng nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đã như vậy tôi sẽ khiến cô không bao giờ siêu sinh được.”
Ông Năm quay đầu lại đe dọa nhìn tôi: “Thằng Long, đi, lấy cho ông một bát máu chó đen đến đây.”
Tôi không dám trễ nải, chạy ra sân tìm chó, cắt đứt chân của một con chó sau đó lấy bát hứng máu. Tôi bê bát máu chó vào cho ông Năm, ông ấy mặt mày âm trầm đổ hết máu chó lên nắp quan tài.
Thời điểm máu chó đen tiếp xúc với quan tài giống như thanh sắt được nung đỏ bị ném vào trong nước lạnh, một làn khói trắng lập tức bốc lên xen lẫn là tiếng xì xèo.
Làm xong những thứ này, ông Năm thở phào nhẹ nhõm, ông ra hiệu bằng ánh mắt kêu chúng tôi thắp hương lại lần nữa.
Lần này hương cháy thành công.
Ông Năm lau mồ hôi trên mặt, thở hồng hộc nói: “Cô gái này đã bị tôi đánh trọng thương, không có khả năng làm hại ai nữa. Thằng Long nó vẫn còn zin, tối nay thím cho nó ở đây trông cô ấy một đêm, sáng mai hạ táng xong thì sẽ yên ổn thôi.”
Mặc dù tôi không muốn trông linh đường nhưng mà mẹ tôi và anh trai đều nhìn tôi chằm chằm, tôi có không muốn thì cũng phải gật đầu đồng ý.
Lúc sắp đi, ông Năm còn quay lại nhìn tôi với đôi mắt sáng quắc, ông dặn tôi: “Nhớ kỹ phải ở trong linh đường cả đêm, ăn uống ngủ nghỉ đều ở đây, một bước cũng không được rời đi.”
Tôi gật đầu vâng lời.
5
Tôi trông quan tài đến nửa đêm đều không có việc kỳ quái nào xay ra hết, đương lúc tôi cảm thấy buồn ngủ thì anh tôi đi vào.
Tôi đứng dậy định lên tiếng lại bị ánh mắt hung dữ của anh tôi ngắn lại, sau đó anh ta đuổi tôi ra ngoài.
Cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi đóng cửa là cảnh anh tôi háo hức lật nắp quan tài lên rồi nhảy vào trong.
Khoảng mười phút sau, anh ta áo quần không chỉnh tề bước ra với vẻ mặt thỏa mãn, tôi nhìn mà thấy buồn nôn.
Anh ta đi đến trước mặt tôi, túm lấy cổ áo hung tợn nói: “Mày mà dám để người khác biết tối nay tao ở đây thì tao sẽ giết chết mày.”
Tôi hoảng sợ gật đầu liên tục, lúc này anh ta mới hài lòng rời đi.
Đến khi tôi quay lại linh đường, không biết có phải tôi gặp ảo giác hay không mà cảm thấy quan tài đỏ hơn lúc đầu rất nhiều.
Tôi sợ hãi quay đầu nhìn sang chỗ khác, nhưng tiếng khóc của phụ nữ vang lên bên tai tôi vô cùng chói tai, the thé như có ai đó đang thổi kèn vào tai tôi.
Tôi sợ đến mức mồ hôi đổ ra đầm đìa rồi quỳ sụp xuống trước cái quan tài đỏ mà khấn vái: “Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, cầu xin cô đừng tìm đến tôi, không phải tôi hại cô, lúc cô vừa đến đây tôi đã mang bánh bao hấp cho cô, cô đừng hại tôi.”.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Ngay lúc tôi đổ mồ hôi đầm đìa, không nói lên lời vì sợ hãi thì tôi chợt cảm thấy lồng ngực nóng bừng, sau đó tiếng khóc bên tai tôi im bặt.
Được cứu rồi sao?
Tôi đưa đôi bàn tay run rẩy lên ngực rồi lấy thứ ở trong ngực ra, hóa ra là chiếc bùa vàng mà chú Ba cho tôi vào ban ngày.
Lúc tôi cầm trên tay còn thấy hơi nóng, vừa nãy chính chiếc bùa này đã cứu mạng tôi?
Tôi sợ hãi nhét bùa lại vào trong ngực, mặc dù có bùa vàng bảo vệ nhưng có đánh chết tôi cũng không dám chờ ở trong linh đường nữa. Tôi vội vàng chạy ra cửa linh đường run rẩy chờ bình minh lên.
6
Bình minh vừa hé, ông Năm đã mang theo tám người đi về phía linh đường.
Lúc nhìn thấy tôi, biểu cảm của ông có thay đổi một chút nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại như bình thường. Ông gọi tám người kia đi về linh đường.
Tôi có quen tám người này, là những người khiêng quan tài ở thị trấn chúng tôi, được gọi là bát đại kim cang.
Bát đại kim cang vừa nhìn thấy quan tài lập tức thay đổi sắc mặt.
Một người trong số đó nói với ông Năm với thái độ rất không tốt: “Ông Năm, chúng ta đều là những người hành nghề tâm linh, không ai được lừa gạt ai cả, người chết kiểu gì mới có thể sử dụng quan tài đỏ, hôm nay ông không nói rõ với chúng tôi thì từ rày về sau ông đừng trách tụi tôi không nể mặt ông.”
Bát đại kim cang không hề khách sáo mà chỉ thẳng mặt ông Năm, ông Năm không hề tức giận, chỉ thở dài nói: “Nói thật, người ở trong này là cháu dâu của tôi, lúc đi núi thì bị rơi xuống khe núi nên qua đời.”
“Bị ngã chết?” Bát đại kim cang nghe ông Năm nói thì thoáng thở phào nhưng vẫn nghi ngờ: “Bị ngã chết là điềm xấu, nhưng có xấu đến đâu thì cũng đâu cần đến quan tài đỏ? Ông Năm, ông đừng lừa chúng tôi.”
Ông Năm hừ lạnh một tiếng: “Đều là người lâu năm trong nghề, tôi lừa các người để làm gì, trước khi chết cô này còn chưa qua cửa, là hoàng hoa khuê nữ, tôi sợ cô ấy có oán khí nặng nề nên mới dùng quan tài đỏ.”
“Các người cứ mạnh dạn lên, tôi dùng cái đầu tôi để đảm bảo mấy người chắc chắn sẽ không dính điềm xấu đâu.”
Sau khi ông Năm nói xong, bát đại kim cang nhìn nhau đều không đưa ra quyết định được.
Ông Năm nheo mắt nói tiếp: “Tôi nắm rõ tất cả các quy tắc trong âm dương đạo, mặc dù trong quan tài đỏ này không chứa điềm hung nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao cũng là khiêng quan tài đỏ cho nên chi phí tăng thêm, thế nào?”
Tục ngữ có câu có tiền mua tiên cũng được.
Bây giờ giá cả đã được đưa ra, bát đại kim cang không do dự nữa, cắn răng nhận mối làm ăn này.
7
Lúc khiêng quan tài, bát đại kim cang dồn hết sức lực nhưng quan tài không hề nhúc nhích.
Ông Năm đen mặt kéo tôi sang một bên hỏi: “Long này, mày nói thật với ông đi, tối hôm qua mày có canh giữ ở linh đường không? Có ai động đến cái quan tài hay không?”
Tôi ấp úng, do dự muốn nói chuyện tối hôm qua ra cho ông Năm nghe thì anh trai tôi chạy từ trong nhà ra.
Mẹ tôi sợ hãi rụt rè đứng bên cạnh thi thể: “Ông Năm, thằng Phú đã lớn như thế rồi còn chưa vợ nữa, cháu chỉ là hơi sốt ruột thôi.”
Vừa nói, mẹ tôi vừa nhổ nước bọt lên xác chết trên mặt đất: “Đúng là đồ quỷ sứ, nếu cháu không cứu cô ta thì cô ta đã chết từ lâu rồi.”
“Cháu có lòng tốt muốn nhận cô ta làm con dâu thế mà cô ta còn không biết xấu hổ đòi sống đòi chết.”
“Được rồi.” Ông Năm nhíu mày quát một tiếng.
Mẹ tôi sợ đến mức ngậm chặt miệng lại.
Ông Năm lấy điếu thuốc ra hút, mặt mày nghiêm trọng: “Cô gái này mặc váy đỏ tự tử chỉ sợ không dễ ứng phó. Tổ chức lễ tang cho cô ấy đi, làm cho thật long trọng vào, hy vọng sẽ giải được sự oán hận của cô gái này.”
“Sao?” Nghe phải tổ chức lễ tang long trọng mẹ tôi lập tức không vui.
Theo ý của mẹ tôi thì chỉ cần ném thẳng ra sau núi là được, ngay cả hố chôn cũng không cần đào.
Bây giờ ông Năm đã nói phải tổ chức lễ tang thật lớn, không bàn đến công sức, mấu chốt là mẹ tôi phải trả tiền.
Mẹ tôi từ chối.
Ông Năm cũng không nóng giận, chỉ cười nhạt nhìn mẹ tôi: “Thím Quế, thím không nghe tôi cũng được, nhưng tôi nói cho thím biết các người phá hủy sự trong trắng của cô gái này, cô ấy mặc váy đỏ tự vẫn oán khí nồng đậm lắm đấy.
Mấy người không nghe lời tôi mà xử lý cho thỏa đáng thì chắc chắn cô gái này sẽ trở thành lệ quỷ, sau này nhà thím tuyệt hậu thì cũng đừng trách người ta ác.”
“Cái gì cơ?” Mẹ tôi nghe thấy hai chữ tuyệt hậu, đôi mắt bà ấy lập tức mở to như chiếc chuông đồng: “Thế thằng Phú nhà cháu có sao không ông?”
Ông Năm hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói thằng Phú, cả thằng Long cũng chẳng trốn thoát được đâu.”
Trong mắt mẹ tôi chẳng là cái đinh gì, nhưng chuyện liên quan đến anh tôi nên mẹ tôi lập tức nghiêm túc hơn.
Bà ấy cúi đầu khom lưng nói: “Ông Năm, vừa nãy cháu nói năng vớ vẩn, ông đừng để ý ạ, cháu nghe ông hết, chỉ cần bảo vệ được tính mạng của thằng Phú cái gì cháu cũng làm.”
Ông Năm kêu mẹ tôi lên thị trấn tìm cửa hàng âm dương mua vàng thỏi, hương nến, tất cả đều phải là hàng chất lượng tốt nhất.
Sau đó kêu tôi đến trại hòm nhà chú Ba mua một cái quan tài đỏ.
2
Lúc chú Ba trại hòm nghe nói tôi muốn mua một chiếc quan tài lớn màu đỏ thì tay chú ấy run rẩy không ngừng: “Ê Long, nhà mày có chuyện gì mà cần dùng tới cả quan tài đỏ thế, mày có biết loại này chỉ dùng để trấn áp lệ quỷ hay không?”
Tôi căng thẳng đến mức chảy đầy mồ hôi: “Cháu biết mà, chú Ba, chú lấy cho cháu nhanh lên đi để cháu còn phải mang về nữa, về trễ mẹ lại đánh cháu mất.”
Chú Ba nặng nề thở dài, nhìn chằm chằm vào tôi cực kỳ nghiêm túc nói: “Thứ này người khác hỏi thì chú không cho đâu, nhưng mà Long này, chú luôn coi mày như con trai chú, thôi, mày mang về đi, cẩn thận vào.”
Tôi cảm thấy chua xót: “Chú Ba, cháu biết chú thương cháu nhất mà.”
Chú ba than thở, chất quan tài lên xe ba gác cho tôi.
Lúc tôi sắp đi, chú Ba lại giữ chặt tôi lại và đưa cho tôi một cái bùa màu vàng, chú nói rất nghiêm túc: “Long, nghe chú nói này, cái bùa này chỉ có thể bảo vệ mày một lần thôi. Nếu cái bùa tự bốc cháy mà không cần lửa thì đừng có quan tâm gì khác, cố mà chạy đến chỗ chú biết chưa?”
Tôi nhận lấy chiếc bùa, trịnh trọng gật đầu: “Chú Ba, chú yên tâm, cháu biết rồi.”
3
Sau khi tôi kéo chiếc quan tài về, linh đường trong nhà đã bố trí xong xuôi.
Anh tôi vừa nhìn thấy tôi đã thẳng chân đạp một cái, còn nhổ nước bọt vào tôi: “Lằng nhà lằng nhằng, mượn có cái quan tài mà chậm như rùa, mày muốn hại chết tao đúng không?”
Anh tôi vừa nói xong, định đạp tôi thêm mấy cái nữa, may là bị ông Năm ngăn lại.
Ông Năm nhìn tôi và anh trai chuyển người phụ nữ vào trong quan tài, lúc tôi khiêng thi thể có nhìn người phụ nữ ấy một chút, cô ấy quả thực rất đẹp, dù đã chết rồi nhưng vẫn đẹp đến mức kinh động lòng người.
Anh trai tôi chép miệng, trên mặt vẫn còn thèm thuồng, ánh mắt anh ta nhìn người phụ nữ ấy tục tĩu khó tả.
Tôi thấy khó chịu lắm nhưng không dám nói gì cả.
4
Sau khi ông Năm đóng nắp quan tài lại thì ông cùng chúng tôi đi đến linh đường để thắp hương.
Nhưng mà ba người chúng tôi dù đã thắp hương liên tiếp mấy lần nhưng hương không hề cháy, thậm chí không có cả khói xanh bốc lên nữa.
Một cơn gió quỷ dị thổi qua, bài vị mà chúng tôi lập cho cô gái ấy đổ ập xuống.
Đến lúc này tôi mới thật sự cảm thấy sợ hãi.
Mồ hôi lạnh túa ra, mẹ tôi và anh trai tôi cũng chẳng khá hơn là bao, toàn thân bọn họ cũng đang run rẩy kịch liệt.
Ông Năm thở dài rồi đi đến trước quan tài, ông gõ vào quan tài ba cái sau đó vẽ một lá bùa lên quan tài, ôn tồn nói: “Cô gái, cô làm thế này cũng chẳng được gì, cô hãy ra đi thanh thản đi, tôi sẽ bắt gia đình này thắp đèn trường minh cho cô được không?”
Nghe thấy mấy chữ đèn trường mình, mẹ tôi mới vừa rồi còn run rẩy, trong nháy mắt đã không vui, lẩm bẩm một câu phí tiền phí của.
Cũng may ông Năm trừng mắt nhìn nên mẹ tôi mới ngậm miệng lại.
Ông Năm kêu chúng tôi đốt hương tiếp, nhưng mà chúng tôi châm hương mấy lần vẫn giống như lúc nãy, không cây hương nào cháy hết.
Lần này, sắc mặt của ông Năm thay đổi, ông ấy nghiến răng nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đã như vậy tôi sẽ khiến cô không bao giờ siêu sinh được.”
Ông Năm quay đầu lại đe dọa nhìn tôi: “Thằng Long, đi, lấy cho ông một bát máu chó đen đến đây.”
Tôi không dám trễ nải, chạy ra sân tìm chó, cắt đứt chân của một con chó sau đó lấy bát hứng máu. Tôi bê bát máu chó vào cho ông Năm, ông ấy mặt mày âm trầm đổ hết máu chó lên nắp quan tài.
Thời điểm máu chó đen tiếp xúc với quan tài giống như thanh sắt được nung đỏ bị ném vào trong nước lạnh, một làn khói trắng lập tức bốc lên xen lẫn là tiếng xì xèo.
Làm xong những thứ này, ông Năm thở phào nhẹ nhõm, ông ra hiệu bằng ánh mắt kêu chúng tôi thắp hương lại lần nữa.
Lần này hương cháy thành công.
Ông Năm lau mồ hôi trên mặt, thở hồng hộc nói: “Cô gái này đã bị tôi đánh trọng thương, không có khả năng làm hại ai nữa. Thằng Long nó vẫn còn zin, tối nay thím cho nó ở đây trông cô ấy một đêm, sáng mai hạ táng xong thì sẽ yên ổn thôi.”
Mặc dù tôi không muốn trông linh đường nhưng mà mẹ tôi và anh trai đều nhìn tôi chằm chằm, tôi có không muốn thì cũng phải gật đầu đồng ý.
Lúc sắp đi, ông Năm còn quay lại nhìn tôi với đôi mắt sáng quắc, ông dặn tôi: “Nhớ kỹ phải ở trong linh đường cả đêm, ăn uống ngủ nghỉ đều ở đây, một bước cũng không được rời đi.”
Tôi gật đầu vâng lời.
5
Tôi trông quan tài đến nửa đêm đều không có việc kỳ quái nào xay ra hết, đương lúc tôi cảm thấy buồn ngủ thì anh tôi đi vào.
Tôi đứng dậy định lên tiếng lại bị ánh mắt hung dữ của anh tôi ngắn lại, sau đó anh ta đuổi tôi ra ngoài.
Cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi đóng cửa là cảnh anh tôi háo hức lật nắp quan tài lên rồi nhảy vào trong.
Khoảng mười phút sau, anh ta áo quần không chỉnh tề bước ra với vẻ mặt thỏa mãn, tôi nhìn mà thấy buồn nôn.
Anh ta đi đến trước mặt tôi, túm lấy cổ áo hung tợn nói: “Mày mà dám để người khác biết tối nay tao ở đây thì tao sẽ giết chết mày.”
Tôi hoảng sợ gật đầu liên tục, lúc này anh ta mới hài lòng rời đi.
Đến khi tôi quay lại linh đường, không biết có phải tôi gặp ảo giác hay không mà cảm thấy quan tài đỏ hơn lúc đầu rất nhiều.
Tôi sợ hãi quay đầu nhìn sang chỗ khác, nhưng tiếng khóc của phụ nữ vang lên bên tai tôi vô cùng chói tai, the thé như có ai đó đang thổi kèn vào tai tôi.
Tôi sợ đến mức mồ hôi đổ ra đầm đìa rồi quỳ sụp xuống trước cái quan tài đỏ mà khấn vái: “Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, cầu xin cô đừng tìm đến tôi, không phải tôi hại cô, lúc cô vừa đến đây tôi đã mang bánh bao hấp cho cô, cô đừng hại tôi.”.
||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
Ngay lúc tôi đổ mồ hôi đầm đìa, không nói lên lời vì sợ hãi thì tôi chợt cảm thấy lồng ngực nóng bừng, sau đó tiếng khóc bên tai tôi im bặt.
Được cứu rồi sao?
Tôi đưa đôi bàn tay run rẩy lên ngực rồi lấy thứ ở trong ngực ra, hóa ra là chiếc bùa vàng mà chú Ba cho tôi vào ban ngày.
Lúc tôi cầm trên tay còn thấy hơi nóng, vừa nãy chính chiếc bùa này đã cứu mạng tôi?
Tôi sợ hãi nhét bùa lại vào trong ngực, mặc dù có bùa vàng bảo vệ nhưng có đánh chết tôi cũng không dám chờ ở trong linh đường nữa. Tôi vội vàng chạy ra cửa linh đường run rẩy chờ bình minh lên.
6
Bình minh vừa hé, ông Năm đã mang theo tám người đi về phía linh đường.
Lúc nhìn thấy tôi, biểu cảm của ông có thay đổi một chút nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại như bình thường. Ông gọi tám người kia đi về linh đường.
Tôi có quen tám người này, là những người khiêng quan tài ở thị trấn chúng tôi, được gọi là bát đại kim cang.
Bát đại kim cang vừa nhìn thấy quan tài lập tức thay đổi sắc mặt.
Một người trong số đó nói với ông Năm với thái độ rất không tốt: “Ông Năm, chúng ta đều là những người hành nghề tâm linh, không ai được lừa gạt ai cả, người chết kiểu gì mới có thể sử dụng quan tài đỏ, hôm nay ông không nói rõ với chúng tôi thì từ rày về sau ông đừng trách tụi tôi không nể mặt ông.”
Bát đại kim cang không hề khách sáo mà chỉ thẳng mặt ông Năm, ông Năm không hề tức giận, chỉ thở dài nói: “Nói thật, người ở trong này là cháu dâu của tôi, lúc đi núi thì bị rơi xuống khe núi nên qua đời.”
“Bị ngã chết?” Bát đại kim cang nghe ông Năm nói thì thoáng thở phào nhưng vẫn nghi ngờ: “Bị ngã chết là điềm xấu, nhưng có xấu đến đâu thì cũng đâu cần đến quan tài đỏ? Ông Năm, ông đừng lừa chúng tôi.”
Ông Năm hừ lạnh một tiếng: “Đều là người lâu năm trong nghề, tôi lừa các người để làm gì, trước khi chết cô này còn chưa qua cửa, là hoàng hoa khuê nữ, tôi sợ cô ấy có oán khí nặng nề nên mới dùng quan tài đỏ.”
“Các người cứ mạnh dạn lên, tôi dùng cái đầu tôi để đảm bảo mấy người chắc chắn sẽ không dính điềm xấu đâu.”
Sau khi ông Năm nói xong, bát đại kim cang nhìn nhau đều không đưa ra quyết định được.
Ông Năm nheo mắt nói tiếp: “Tôi nắm rõ tất cả các quy tắc trong âm dương đạo, mặc dù trong quan tài đỏ này không chứa điềm hung nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao cũng là khiêng quan tài đỏ cho nên chi phí tăng thêm, thế nào?”
Tục ngữ có câu có tiền mua tiên cũng được.
Bây giờ giá cả đã được đưa ra, bát đại kim cang không do dự nữa, cắn răng nhận mối làm ăn này.
7
Lúc khiêng quan tài, bát đại kim cang dồn hết sức lực nhưng quan tài không hề nhúc nhích.
Ông Năm đen mặt kéo tôi sang một bên hỏi: “Long này, mày nói thật với ông đi, tối hôm qua mày có canh giữ ở linh đường không? Có ai động đến cái quan tài hay không?”
Tôi ấp úng, do dự muốn nói chuyện tối hôm qua ra cho ông Năm nghe thì anh trai tôi chạy từ trong nhà ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook