Quan Tài Con Người
-
Chương 12
Tôi được một cánh tay kéo ra khỏi cát lún, sau đó rơi vào một cái ôm thân thuộc.
1
Mặc U phất tay, đội trưởng Tần và cảnh sát còn lại lập tức ngã xuống.
Nhìn cát lún dưới đất chuyển động, hai người kia sắp bị nuốt chửng, tôi vội chộp lấy bình mực bên cạnh, vung dùi, kéo lấy bọn họ.
"Mềm lòng!" Mặc U nhìn tôi, bế tôi đặt lên bàn làm việc, sau đó đá một cái, đội trưởng Tần và cảnh sát kia bay lên, "Bà ta dùng ma ngữ đánh thức ác ma trong quan tài ma. Một khi quan tài ma mở, ác ma thoát ra ngoài thì sẽ rất phiền phức. Cô ở yên đây đừng nhúc nhích, tôi ra sau nhà niêm phong quan tài. Lần này phải ngoan đấy, không được mềm lòng, đợi tôi về."
Mặc U xoa đầu tôi, sau đó sải bước ra sau nhà.
Mặt đất rõ ràng mềm như cát lún, nhưng Mặc U lại bước đi như đi trên đất bằng phẳng.
Có điều anh chẳng khác tôi là bao, chỉ cần anh bước đi, lập tức có vô số bàn tay quái dị từ dưới đất vươn ra tóm lấy cổ chân anh.
Tim tôi thắt lại, vội cầm bình mực ném về phía những bàn tay đó.
Mặc U quay lại mỉm cười rồi giơ chân.
Ngay lập tức dưới chân anh xuất hiện một đóa sen màu xanh lục như khi nãy, đốt cháy những bàn tay ma quái kia cho đến khi chúng biến mất.
Cánh sen lửa rơi xuống đất, sau đó mặt đất như cát lún bị nén lại, dần dần trở về dáng vẻ lúc đầu.
Nhìn Mặc U bước đi thản nhiên, nghi ngờ trong lòng tôi càng ngày càng lớn.
Anh rốt cuộc là ai?
Đóa sen thần bí kia là gì? Tại sao anh lại vội vã rời đi mà không quan tâm đến tôi, người duy nhất có thể làm quan tài người?
Đang nghĩ ngợi lung tung, tôi chợt nghe tiếng kêu la của ác ma phát ra từ gian sau nhà.
Còn có một giọng bán nam bán nữ nói: "Không phải anh muốn làm quan tài người sao? Chúng tôi đang giúp anh đấy! Anh làm vậy không phải là che chở cô ta, anh cho rằng mình có thể đưa chúng tôi đến con đường u minh sao..."
"Cút!" Hình như Mặc U đã nổi giận, anh phẫn nộ rống lên.
Sau nhà phát ra ánh sáng màu lục mờ nhạt, sau đó an tĩnh trở lại.
Tôi còn đang nhìn chằm chằm mặt đất vừa được nén chặt thì Mặc U đã trở về.
Sắc mặt anh không ổn lắm, còn dùng ánh mắt nặng trĩu nhìn tôi.
Khi tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh nheo mắt dường như đang tự cười chính mình.
Mặc U vươn tay: "Cho tôi xem."
"Cái gì?" Tôi không hiểu.
Mặc U nắm lấy tay tôi, quơ quơ ma trơi trên đầu ngón tay: "Tôi nói rồi, phòng ma dễ hơn phòng người. Ở trước mặt tôi không phải cô giỏi giả vờ lắm sao? Sao lại để chúng lừa?"
Khi anh nắm tay tôi, tôi mới phát hiện nấm mốc không biết đã mọc lên từ lúc nào và lúc này tôi đang phát ban.
Ma trơi bay bay trong không khí, bùng cháy khi cách tay tôi chỉ còn mấy centimet, lũ nấm mốc kêu lên như ai đó đang kêu gào thấu trời xanh.
Một lúc sau, nấm mốc đều đã hoàn toàn bị thiêu rụi.
Nhưng Mặc U vẫn chưa hết lo, anh phủ lấy bàn tay tôi, đầu ngón tay xoa xoa: "Lý Cư Hoa là lệ quỷ, Câu Bà Tử bị chôn sống trong quan tài ma, hai người họ đều..."
Anh cười nhạo, "Đều yêu thương đứa con trai duy nhất, cuối cùng lại bị con trai của mình bỏ rơi, mà bọn họ cũng độc ác không thua ai, cuối cùng dung nhập thành thi yêu. Ma nhập nhân tâm khác với ma quỷ bình thường. Trần Truyền không chịu nghe lời, khăng khăng muốn nghiên cứu quan tài ma, cuối cùng bị lợi dụng. Bản thân cậu ta có chút tu vi nên có thể dễ dàng che giấu ma tính. Nếu thật lòng muốn giữ mạng, hắn chỉ cần nhờ cấp trên giúp đỡ là được. Rồi còn gặp thêm cô quá tốt bụng dùng cả mạng để khống chế lệ quỷ, đối phương mới lợi dụng cô để tìm manh mối liên quan tới quan tài ma hoặc quan tài người đấy."
Mười ngón tay của Mặc U trắng nõn thon dài, anh nắm chặt tay tôi, rõ ràng trên tay anh không bôi thuốc gì nhưng khi xoa xoa, tôi có cảm giác tay mình từ từ nóng lên.
Thảo nào lúc Trần Truyền tới, gỗ đào và dây mực không hề có phản ứng.
Ma nhập nhân tâm, là ma cũng là người, rất khó xác nhận.
"Bên này được rồi, tay kia." Mặc U nhìn bàn tay đỏ bừng của tôi, xác định không còn nấm mốc hay mẩn ngứa mới kéo tay còn lại.
Nhìn bàn tay đỏ bừng của mình, nỗi chua xót và phiền muộn trong lòng dần tiêu tan.
Tôi ngẩng đầu nhìn Mặc U: "Có thứ gì đó đứng sau Lý Cúc Hoa đúng không? Bọn họ liên kết với nhau để mở con đường u minh. Chẳng lẽ họ muốn đẩy tôi vào con đường u minh để nhớ ra cách làm quan tài người?"
Tôi có một thắc mắc mà đến giờ vẫn thể hiểu, tại sao họ khăng khăng cho rằng tôi biết quan tài người, chẳng qua chỉ đang không nhớ?
Phải chăng người nhà họ Quan sinh ra đã biết cách làm quan tài người?
"Đúng vậy." Mặc U xoa xoa tay tôi, thậm chí còn mạnh tay như để trút giận, "Tôi có việc quan trọng phải giải quyết, cứ tưởng cô sẽ khéo léo như ban ngày, hơn nữa ở trong cửa hàng này sẽ không có vấn đề gì, ai ngờ đâu cô lại để thi yêu lợi dụng sơ hở. Đều tại tôi thất hứa, không bảo vệ được Tiểu A Cửu."
"Chuyện gì thế?" Tôi theo bản năng hỏi.
Hai năm qua anh ở trong cửa hàng quan tài này, cứ tưởng là đang đợi tôi nhớ ra cách làm quan tài ma, nhưng tối nay anh lại gấp gáp bỏ đi.
"Đây không phải chuyện cô không thể hỏi."
Lúc nói, ánh mắt anh đảo qua cây thước gỗ tôi đặt trên bàn.
Mặc U mỉm cười: "Trong bức tranh Nữ Oa Phục Hy, Nữ Oa cầm viên quy (*), Phục Hi giữ củ xích (**). Nghe nói khi tạo ra con người, Nữ Oa đã đo đạc trời đất, thu được những con số trùng hợp với con người, từ đó mới tạo ra linh hồn cho vạn vật. Thế nên người có âm dương, hợp với âm dương của trời đất, cơ thể có hơn ba trăm sáu mươi bộ phận tương ứng với số ngày trong năm, tứ chi tương ứng với bốn mùa, mười hai kinh ứng với mười hai tháng, thất khiếu tương ứng với số ngày trong tuần. Vì vậy khi tạo ra quan tài, nhà họ Quan đã làm theo số đo của người đó, bọn họ lén sử dụng những số liệu trên cơ thể con người tương ứng với trời đất, từ đó giúp đối phương có được cuộc sống vĩnh cửu hoặc được tái sinh."
(*) Viên quy (圓規): nghĩa đen là compa, ở đây có nghĩa là luật lệ
(*) Củ xích (矩尺): nghĩa đen là thước, ở đây có nghĩa là khuôn phép, phép tắc
Nói tới đây, anh cúi đầu cười khổ: "Tiểu A Cửu cũng biết nhiều thật đấy."
"Thế tại sao anh không xuất hiện muộn một chút?" Tôi nhìn vào đôi mắt cụp xuống của anh, "Nếu khi nãy anh không cứu tôi, để tôi rơi vào con đường u minh, có lẽ tôi đã nhớ ra cách làm quan tài con người."
1
Mặc U phất tay, đội trưởng Tần và cảnh sát còn lại lập tức ngã xuống.
Nhìn cát lún dưới đất chuyển động, hai người kia sắp bị nuốt chửng, tôi vội chộp lấy bình mực bên cạnh, vung dùi, kéo lấy bọn họ.
"Mềm lòng!" Mặc U nhìn tôi, bế tôi đặt lên bàn làm việc, sau đó đá một cái, đội trưởng Tần và cảnh sát kia bay lên, "Bà ta dùng ma ngữ đánh thức ác ma trong quan tài ma. Một khi quan tài ma mở, ác ma thoát ra ngoài thì sẽ rất phiền phức. Cô ở yên đây đừng nhúc nhích, tôi ra sau nhà niêm phong quan tài. Lần này phải ngoan đấy, không được mềm lòng, đợi tôi về."
Mặc U xoa đầu tôi, sau đó sải bước ra sau nhà.
Mặt đất rõ ràng mềm như cát lún, nhưng Mặc U lại bước đi như đi trên đất bằng phẳng.
Có điều anh chẳng khác tôi là bao, chỉ cần anh bước đi, lập tức có vô số bàn tay quái dị từ dưới đất vươn ra tóm lấy cổ chân anh.
Tim tôi thắt lại, vội cầm bình mực ném về phía những bàn tay đó.
Mặc U quay lại mỉm cười rồi giơ chân.
Ngay lập tức dưới chân anh xuất hiện một đóa sen màu xanh lục như khi nãy, đốt cháy những bàn tay ma quái kia cho đến khi chúng biến mất.
Cánh sen lửa rơi xuống đất, sau đó mặt đất như cát lún bị nén lại, dần dần trở về dáng vẻ lúc đầu.
Nhìn Mặc U bước đi thản nhiên, nghi ngờ trong lòng tôi càng ngày càng lớn.
Anh rốt cuộc là ai?
Đóa sen thần bí kia là gì? Tại sao anh lại vội vã rời đi mà không quan tâm đến tôi, người duy nhất có thể làm quan tài người?
Đang nghĩ ngợi lung tung, tôi chợt nghe tiếng kêu la của ác ma phát ra từ gian sau nhà.
Còn có một giọng bán nam bán nữ nói: "Không phải anh muốn làm quan tài người sao? Chúng tôi đang giúp anh đấy! Anh làm vậy không phải là che chở cô ta, anh cho rằng mình có thể đưa chúng tôi đến con đường u minh sao..."
"Cút!" Hình như Mặc U đã nổi giận, anh phẫn nộ rống lên.
Sau nhà phát ra ánh sáng màu lục mờ nhạt, sau đó an tĩnh trở lại.
Tôi còn đang nhìn chằm chằm mặt đất vừa được nén chặt thì Mặc U đã trở về.
Sắc mặt anh không ổn lắm, còn dùng ánh mắt nặng trĩu nhìn tôi.
Khi tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh nheo mắt dường như đang tự cười chính mình.
Mặc U vươn tay: "Cho tôi xem."
"Cái gì?" Tôi không hiểu.
Mặc U nắm lấy tay tôi, quơ quơ ma trơi trên đầu ngón tay: "Tôi nói rồi, phòng ma dễ hơn phòng người. Ở trước mặt tôi không phải cô giỏi giả vờ lắm sao? Sao lại để chúng lừa?"
Khi anh nắm tay tôi, tôi mới phát hiện nấm mốc không biết đã mọc lên từ lúc nào và lúc này tôi đang phát ban.
Ma trơi bay bay trong không khí, bùng cháy khi cách tay tôi chỉ còn mấy centimet, lũ nấm mốc kêu lên như ai đó đang kêu gào thấu trời xanh.
Một lúc sau, nấm mốc đều đã hoàn toàn bị thiêu rụi.
Nhưng Mặc U vẫn chưa hết lo, anh phủ lấy bàn tay tôi, đầu ngón tay xoa xoa: "Lý Cư Hoa là lệ quỷ, Câu Bà Tử bị chôn sống trong quan tài ma, hai người họ đều..."
Anh cười nhạo, "Đều yêu thương đứa con trai duy nhất, cuối cùng lại bị con trai của mình bỏ rơi, mà bọn họ cũng độc ác không thua ai, cuối cùng dung nhập thành thi yêu. Ma nhập nhân tâm khác với ma quỷ bình thường. Trần Truyền không chịu nghe lời, khăng khăng muốn nghiên cứu quan tài ma, cuối cùng bị lợi dụng. Bản thân cậu ta có chút tu vi nên có thể dễ dàng che giấu ma tính. Nếu thật lòng muốn giữ mạng, hắn chỉ cần nhờ cấp trên giúp đỡ là được. Rồi còn gặp thêm cô quá tốt bụng dùng cả mạng để khống chế lệ quỷ, đối phương mới lợi dụng cô để tìm manh mối liên quan tới quan tài ma hoặc quan tài người đấy."
Mười ngón tay của Mặc U trắng nõn thon dài, anh nắm chặt tay tôi, rõ ràng trên tay anh không bôi thuốc gì nhưng khi xoa xoa, tôi có cảm giác tay mình từ từ nóng lên.
Thảo nào lúc Trần Truyền tới, gỗ đào và dây mực không hề có phản ứng.
Ma nhập nhân tâm, là ma cũng là người, rất khó xác nhận.
"Bên này được rồi, tay kia." Mặc U nhìn bàn tay đỏ bừng của tôi, xác định không còn nấm mốc hay mẩn ngứa mới kéo tay còn lại.
Nhìn bàn tay đỏ bừng của mình, nỗi chua xót và phiền muộn trong lòng dần tiêu tan.
Tôi ngẩng đầu nhìn Mặc U: "Có thứ gì đó đứng sau Lý Cúc Hoa đúng không? Bọn họ liên kết với nhau để mở con đường u minh. Chẳng lẽ họ muốn đẩy tôi vào con đường u minh để nhớ ra cách làm quan tài người?"
Tôi có một thắc mắc mà đến giờ vẫn thể hiểu, tại sao họ khăng khăng cho rằng tôi biết quan tài người, chẳng qua chỉ đang không nhớ?
Phải chăng người nhà họ Quan sinh ra đã biết cách làm quan tài người?
"Đúng vậy." Mặc U xoa xoa tay tôi, thậm chí còn mạnh tay như để trút giận, "Tôi có việc quan trọng phải giải quyết, cứ tưởng cô sẽ khéo léo như ban ngày, hơn nữa ở trong cửa hàng này sẽ không có vấn đề gì, ai ngờ đâu cô lại để thi yêu lợi dụng sơ hở. Đều tại tôi thất hứa, không bảo vệ được Tiểu A Cửu."
"Chuyện gì thế?" Tôi theo bản năng hỏi.
Hai năm qua anh ở trong cửa hàng quan tài này, cứ tưởng là đang đợi tôi nhớ ra cách làm quan tài ma, nhưng tối nay anh lại gấp gáp bỏ đi.
"Đây không phải chuyện cô không thể hỏi."
Lúc nói, ánh mắt anh đảo qua cây thước gỗ tôi đặt trên bàn.
Mặc U mỉm cười: "Trong bức tranh Nữ Oa Phục Hy, Nữ Oa cầm viên quy (*), Phục Hi giữ củ xích (**). Nghe nói khi tạo ra con người, Nữ Oa đã đo đạc trời đất, thu được những con số trùng hợp với con người, từ đó mới tạo ra linh hồn cho vạn vật. Thế nên người có âm dương, hợp với âm dương của trời đất, cơ thể có hơn ba trăm sáu mươi bộ phận tương ứng với số ngày trong năm, tứ chi tương ứng với bốn mùa, mười hai kinh ứng với mười hai tháng, thất khiếu tương ứng với số ngày trong tuần. Vì vậy khi tạo ra quan tài, nhà họ Quan đã làm theo số đo của người đó, bọn họ lén sử dụng những số liệu trên cơ thể con người tương ứng với trời đất, từ đó giúp đối phương có được cuộc sống vĩnh cửu hoặc được tái sinh."
(*) Viên quy (圓規): nghĩa đen là compa, ở đây có nghĩa là luật lệ
(*) Củ xích (矩尺): nghĩa đen là thước, ở đây có nghĩa là khuôn phép, phép tắc
Nói tới đây, anh cúi đầu cười khổ: "Tiểu A Cửu cũng biết nhiều thật đấy."
"Thế tại sao anh không xuất hiện muộn một chút?" Tôi nhìn vào đôi mắt cụp xuống của anh, "Nếu khi nãy anh không cứu tôi, để tôi rơi vào con đường u minh, có lẽ tôi đã nhớ ra cách làm quan tài con người."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook