Quân Sủng
Chương 4: Ngày Thứ Ba

Sáng ngày thứ hai, Lục Diệp thức dậy từ sớm, nhìn Vân Thường đang ngủ say một lát, rồi nhẹ nhàng lật người xuống giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong, liền đi mua bữa sáng.

Mặc dù hôn nhân của hai người họ không bình thường, Vân Thường có quyền cự tuyệt, nhưng cô lại không làm như vậy, Lục Diệp chưa bao giờ hưởng qua tư vị được người khác bao dung. Vậy mà hôm nay Vân Thường đã mở ra một cánh cửa sổ trong sinh mệnh của hắn, để cho hắn cam tâm tình nguyện theo dõi ánh mặt trời phía ngoài.

Lục Diệp cảm thấy lỗ chân lông cả người cũng giãn ra, giống như toàn bộ cặn bã lưu lại trong thân thể hơn 30 năm đều đã được rửa sạch, cả người cũng hết sức nhẹ nhàng, sảng khoái.

Thật ra thì lúc Lục Diệp xuống giường Vân Thường đã biết, cô luôn ngủ rất nông, cảm giác lại nhạy cảm, dù cho động tác của Lục Diệp có cẩn thận hơn đi nữa, cô cũng có thể nhận thấy được.

Sở dĩ không mở mắt, một là bởi vì cô thật sự quá mệt mỏi, mặc dù tối hôm qua Lục Diệp không có đòi hỏi vô độ, nhưng rốt cuộc cô vẫn là lần đầu tiên, dù Lục Diệp có tỉ mỉ che chở cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Huống chi, cô còn cảm thấy có chút thẹn thùng, trong khoảng thời gian ngắn chẳng biết nên đối mặt với hắn thế nào, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Thời điểm ánh mắt của Lục Diệp nhìn cô chăm chú, thân thể Vân Thường quả thật cứng ngắc như một khúc gỗ, chỉ cảm thấy tay chân cũng bắt đầu tê dại, hận không thể đuổi Lục Diệp đi ra ngoài nhanh hơn một chút, để bản thân có thể nhúc nhích.

May mà thời gian Lục Diệp nhìn cũng không quá dài, nếu không cô nhất định sẽ lộ tẩy.

Nghe được động tĩnh từ cửa chống trộm thì Vân Thường mới thở dài một hơi, lại nằm ở trên giường cho tỉnh táo một lát, mới mò mẫm bước xuống.

Hạ thân còn có chút đau rát, đại khái là phản ứng do bị căng chặt cùng ma sát quá độ, mặt của Vân Thường hơi đỏ lên, hắt vài vốc nước lạnh cũng không thể tiêu trừ được nhiệt khí này.

Tối hôm qua Lục Diệp đã tắm rửa cho cô, điều này giúp Vân Thường tiết kiệm không ít việc, mắt của cô không nhìn thấy, thậm chí ngay cả hình dạng người đàn ông tối hôm qua “làm yêu” với mình thế nào cô cũng không biết. . . . . .

Vân Thường đưa tay chạm tới tấm gương trên bồn rửa tay, hơi thất thần. Thật ra thì trong lòng vẫn để bụng. Từ sau chuyện đó, thế giới của cô liền biến thành một vùng tăm tối, không nhìn thấy ánh mặt trời, cũng không nhìn thấy người mình muốn thấy.

Vân Thường thở dài, từ từ dịch bước chân, kéo khăn lông lau mặt. Hết cách rồi, cuộc sống vẫn phải trôi qua, ắt hẳn là ngày trước hấp thu ánh mặt trời rất nhiều, nên đủ để cô có thể vượt qua bóng tối này trong nửa đời sau.

Trong lòng Vân Thường cảm thấy hơi đau đớn, vén lọn tóc ướt hai bên thái dương lên, lưu loát chải thành một kiểu đơn giản, lúc này mới ra khỏi phòng tắm.

Sửa sang giường đệm xong, mở cửa sổ ra cho thông gió, liền ngồi ở bên giường chờ Lục Diệp. Tất cả các thiết bị giải trí trong cái nhà này đều vô duyên với cô, máy vi tính, điện thoại di động, đối với cô mà nói cũng chỉ là chướng ngại có thể làm cho cô ngã xuống thôi.

Lúc này đã là tháng ba, là mùa vạn vật hồi phục sức sống, gió đã không còn rét lạnh giống mùa đông nữa, ngược lại mang theo một cỗ hương vị ấm áp, Vân Thường vừa lòng nghiêng mặt, mặc cho gió nhẹ lướt qua gương mặt của cô. Cảm giác không nóng không lạnh như vậy đối với cô mà nói là vừa đủ.

Lục Diệp mua rất nhiều loại thức ăn, có bánh tiêu sữa đậu nành, còn có cháo,… đầy đủ mọi thứ. Hắn không biết khẩu vị của Vân Thường, nên mua hết toàn bộ, trong nhiều đồ như vậy ắt hẳn cũng sẽ có thứ cô thích.

Mở cửa vào phòng ngủ, chỉ thấy cô đang ngồi ở nơi đó hướng về phía hắn cười, không nhăn nhó không giả bộ, so gió nhẹ ngoài kia còn ấm áp hơn, so với cành liễu mới nở còn mềm mại hơn: “Anh đã về rồi.”

Lục Diệp “ừ” một tiếng, đặt mấy món ăn lên đầu giường, tìm vị trí tốt nhất đỡ Vân Thường qua: “Có khỏe không?”

Vân Thường hơi sững sờ, một lúc mới nghĩ đến hắn là đang hỏi về thân thể của cô, mặt đỏ hồng, “Không có chuyện gì.” Loại chuyện như vậy sao có thể không biết xấu hổ mà hỏi ra miệng thế chứ, rõ là.

Lục Diệp gật đầu một cái, cũng không quan tâm đến việc cô không nhìn thấy, nhét một ly sữa đậu nành vào trong tay cô: “Ấm áp, không phỏng tay.”

Suy nghĩ một chút lại nói: “Bánh tiêu hay là cháo?”

Nhiệt độ sữa đậu nành trong tay cao hơn thân thể cô một chút, ở trong hơi lạnh buổi sáng, nắm trong tay rất thoải mái, Vân Thường cắn ống hút uống một hớp nhỏ: “Ăn cháo thôi.” Cô không thích những món quá nhiều dầu mỡ, huống chi buổi sáng ăn nhẹ một chút vẫn tốt hơn.

Lục Diệp đặt cháo ở trước mặt cô, kéo tay cô sờ vị trí của chén cháo cùng đĩa dưa muối xong, lúc này mới buông cô ra, chính mình ngồi ở bên cạnh yên lặng ăn cơm.

Không giống, rất không giống. Bắt đầu từ hôm qua, trong lòng hắn luôn tồn tại một thứ cảm xúc khó hiểu, mỗi lần chạm phải ánh mắt tươi cười nhưng trống rỗng của Vân Thường, cảm giác đó lại cuộn trào lên trong ngực, khuấy đảo khiến hắn hận không thể làm một cái gì đó. Nhưng làm cái gì, hắn lại không biết.

Đang suy nghĩ, điện thoại đặt ở đầu giường lại vang lên, là của Lục Diệp. Hắn để đũa xuống nhận điện thoại.

“Lục Diệp, nghe nói cậu kết hôn, sao lại không cho chúng tôi biết vậy?”

Lục Diệp liếc mắt nhìn Vân Thường đang uống ngụm cháo cuối cùng, đi cách cô xa hơn một chút: “Có chuyện gì sao?”

“Tôi bảo này, không phải là cậu đang nói nhảm sao?” Giọng điệu của người bên kia mang theo chút khinh bỉ: “Nhanh dẫn em dâu qua đây cho các anh nhìn một chút!”

Lục Diệp vừa định cự tuyệt, đầu bên kia lại lên tiếng: “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, bảy giờ tối nay, vẫn ở chỗ cũ, các anh chờ cậu. Tôi nói cho cậu biết, Lục Diệp, nếu cậu dám cho chúng tôi leo cây, thì dù cậu có chạy đến quân đội cũng không có tác dụng!”

Người nọ nói một hơi xong liền nhanh chóng cúp máy, Lục Diệp nghe thanh âm truyền tới trong điện thoại, mày không nhịn được cau lại.

Người vừa gọi đến là Bùi Quân. Người tên Bùi Quân này tính tình nói dễ nghe một chút là không chịu trói buộc, nói khó nghe chính là hoa tâm. Nhưng làm người cũng đạt đến một trình độ nào đó, rất đúng khẩu vị của Lục Diệp.

Cho nên quan hệ của bọn họ luôn luôn rất tốt. Còn có Giản Viễn Đường cùng Tưởng Bân Vệ, bốn người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quả thật so với anh em ruột còn thân hơn. Tuổi của ba người cũng lớn hơn Lục Diệp, mặc dù Lục Diệp chưa bao giờ thừa nhận qua, nhưng họ vẫn tự nhận mình là anh của hắn.

Lục Diệp cũng mặc bọn họ, không quá quan tâm. Bình thường, bốn người đều là ai bận việc nấy, rất ít khi có thể có tụ chung một chỗ, thường trời nam đất bắc, không đến lúc mừng năm mới là không gặp được, không biết sao lần này lại cùng nhau tới đây.

Mắt của Vân Thường không nhìn thấy, hắn không muốn tối khuya còn để cho cô phải bôn ba bên ngoài, huống chi bây giờ, người tên Bùi Quân kia là kẻ duy nhất trong bốn bọn họ còn độc thân, nhất định sẽ nghĩ đủ biện pháp giày vò hắn và Vân Thường.

Hắn thì không quá quan trọng, sớm đã thành thói quen, chỉ sợ Vân Thường không chịu nổi.

Hắn để điện thoại xuống đi tới bên cạnh Vân Thường nói: “Có chuyện muốn nói với em.”

Vân Thường quay mặt sang bày tỏ cô đang nghe.

“Tối nay, mấy người bạn của anh tụ họp, muốn anh dẫn em theo…em cảm thấy thế nào?”

“A, em đi có gây thêm phiền toái cho anh không?” Vân Thường có chút giật mình, bạn bè của hắn sao lại muốn gặp cô?

“Không biết.” Lục Diệp vuốt vuốt mi tâm, “Anh muốn nói là. . . . . . mắt của em không nhìn thấy, nếu không muốn đi có thể không đi.”

Vân Thường suy nghĩ kỹ mấy giây mới hiểu được ý tứ của hắn, trong tâm có chút mất mát, nhưng lại không quá đau lòng, dù sao không có mong đợi thì cũng sẽ không có thất vọng. Cô nhìn Lục Diệp cười cười, “Ừ, vậy thì em không đi, anh đi chơi vui vẻ.”

Hắn không phải có ý này! Lục Diệp là một người thông minh, lập tức biết cô hiểu lầm ý tứ của hắn, cho là hắn ghét bỏ mắt của cô không nhìn thấy, mang đi ra ngoài mất thể diện.

“Em hiểu lầm rồi.” Từ trước đến nay Lục Diệp là một người nghĩ gì nói đó.

“Hả?”

“Anh chỉ lo lắng ban đêm sẽ gây khó khăn cho em.”

Hoá ra là như vậy. Vân Thường rũ mi xuống, sờ sờ mắt: “Cứ theo ý anh đi, em không sao, ban ngày ban đêm đối với em mà nói không có gì khác biệt.”

Lục Diệp cứng người, không nói thêm gì nữa.

Cuối cùng vẫn quyết định đi, Lục Diệp nắm chặt tay Vân Thường đẩy cửa phòng ra. Cửa chỉ mới lộ ra một khe nhỏ, liền nghe thấy thanh âm ầm ĩ vọng ra từ bên trong, tiếp đó là tiếng cười khúc khích khen hay, Lục Diệp cảm thấy trên đầu trên mặt có cái gì đó dinh dính, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Lục Diệp kéo Vân Thường vào trong ngực, cẩn thận bảo vệ mặt của cô, thái dương của hắn giật giật “Các người đủ chưa!”

“Tiểu Tứ, tức giận à? Quả nhiên là có vợ quên anh em!” Mở miệng trước chính là Tưởng Bân Vệ, hắn là người có dung mạo tốt nhất trong nhóm, lúc này đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng, khẽ nhíu mày nhìn “bức tranh” Lục Diệp.

Lục Diệp đóng cửa lại, lau sạch bọt trắng trên đầu Vân Thường, dẫn cô ngồi xuống ghế sofa. Không để ý đến sự khiêu khích của Tưởng Bân Vệ, chỉ là nhỏ giọng nói với Vân Thường: “Đó là Tưởng Bân Vệ, người vừa gọi điện thoại là Bùi Quân, còn một người nữa tên là Giản Viễn Đường.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: “Không cần để ý tới bọn họ.”

Bùi Quân thính tai nghe được lời nói của Lục Diệp, nhất thời không đồng ý: “Sao vậy, Tiểu Tứ, đây là vì vợ mà bỏ rơi anh em sao? Em dâu, đừng nghe hắn, tới chỗ anh đây đi, các anh tặng cho em mấy phong bao đỏ!”

Vân Thường không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn phương hướng phát ra âm thanh: “Xin chào mọi người.”

Trong lòng Bùi Quân bỗng nhiên dâng lên một cảm giác quái dị, nhanh chóng đến nỗi không thể nắm bắt được. Hắn bưng ly rượu lên hướng về phía Lục Diệp cùng Vân Thường nói: “Để cho ba người chúng ta chờ vợ chồng son các người, dù sao cũng nên phạt 1 chén rượu, Lục Diệp, cậu đừng lên tiếng! Em dâu, ly rượu này nhất định phải uống đó!”

Lục Diệp nhận lấy ly rượu của hắn: “Tôi uống thay Vân Thường.”

“Thì ra em dâu gọi là Vân Thường, đúng là tên hay.” Lúc này, Giản Viễn Đường nãy giờ vẫn không mở miệng chợt lên tiếng: “Đừng sợ, chúng tôi đều là anh em của Lục Diệp, cứ xem chúng tôi như anh trai trong nhà là được.”

Vân Thường vừa định mở miệng nói chuyện, liền bị Lục Diệp cắt đứt.

Những người này trước giờ đều là mấy kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, hắn biết nếu hôm nay hắn không chủ động uống vài chén, chuyện này khẳng định sẽ không cho qua.

“Tôi uống thay Vân Thường…, mắt của cô ấy không nhìn thấy, các cậu đừng mời cô ấy nữa.” Nói xong liền trực tiếp ngửa đầu lên, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Trong nháy mắt cả phòng liền yên tĩnh, cuối cùng Bùi Quân cũng biết cảm giác kỳ quái trong lòng tới từ đâu rồi, thì ra là cô ấy không nhìn thấy.

Sắc mặt Vân Thường vẫn không thay đổi, nở nụ cười nhu hòa không màng danh lợi: “Xin lỗi, em không nhìn thấy, không thể uống rượu cùng mọi người.”

Giản Viễn Đường sững sờ, vội vàng lên tiếng: “Không sao không sao, có gì đâu chứ. Lục Diệp, đến đây, em dâu không uống được, thì cậu phải uống….uố…ng!” Nói xong nhét rượu bình vào trong tay Lục Diệp.

Vốn cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ cần Lục Diệp thích là tốt rồi.

Tối hôm đó, Lục Diệp bị chuốc hết một chai rượu, mặc dù Vân Thường không nhìn thấy, nhưng cũng biết hắn uống không ít, cho nên khi ra khỏi phòng liền kiên quyết không để cho hắn lái xe.

Trải qua tai nạn xe thảm thiết kia, đối với chuyện này cô cực kỳ nhạy cảm, cho nên một người luôn luôn thuận theo lại bất ngờ trở nên cố chấp. Lục Diệp cũng không miễn cưỡng cô, cự tuyệt ý tốt muốn đưa bọn họ về nhà của Tưởng Bân Vệ, tự mình gọi môt chiếc taxi.

Mặc dù hắn uống được, nhưng cũng có chút say, taxi đung đưa khiến hơi men càng lúc càng bốc lên đầu, mặc dù suy nghĩ còn rõ ràng, nhưng đại não lại cảm thấy rất mệt mỏi.

Bên cạnh là Vân Thường, hắn có thể ngửi được mùi vị đặc biệt trên người cô, ấm áp, mang theo mùi thơm thoang thoảng. Lục Diệp cảm thấy lần này hắn thật bị say.

“Không thoải mái sao?” Vân Thường đưa tay đặt lên trán Lục Diệp, thử nhiệt độ một chút, sau đó nhẹ nhàng đưa đầu hắn đặt lên vai mình: “Dựa vào một lát sẽ cảm thấy khá hơn thôi.”

Vân Thường cao đến một mét bảy, trong giới phụ nữ coi như là cao, nhưng mà ở trước mặt Lục Diệp lại chẳng tính là gì, tư thế như vậy khiến cổ Lục Diệp có chút không thoải mái, thế nhưng hắn lại không động đậy, “ừ” một tiếng, dưới lực tay của Vân Thường vùi mặt vào cổ của cô.

Hô hấp nóng bỏng mang theo mùi rượu toàn bộ phun ở trên cổ trắng noãn của Vân Thường, Lục Diệp cảm thấy mặt có chút nóng, ngay cả đáy lòng cũng bắt đầu nổi nhiệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương