Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
Chương 102-6: Đại kết cục (6)

Edit: san san

Beta: Rinnina + Melodysoyani + Thanh Xuân 430.

Càng làm cho anh cảm thấy áy náy, chính là anh thế mà lại, thế mà lại quên mất cô…

"Không, không phải vậy, em biết anh không cố tình mà." Vân Sở hít sâu, thấp giọng đáp trả.

Thật ra thì những năm gần đây, cô cũng suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện trên thế giới này là cưỡng cầu không được, trong mệnh có thì cuối cùng cũng có, trong mệnh không có thì chớ cưỡng cầu. Nếu đời này cô và Thượng Quan Triệt cứ như vậy mà kết thúc, cô cũng sẽ không hối hận vì những gì đã qua. Cùng lắm thì, chờ vài năm nữa, khi thật sự không đợi được nữa, tùy tiện tìm một người gả cho là được.

Chỉ là, ông trời vẫn còn quan tâm đến cô, bởi vì rốt cuộc anh vẫn trở lại, cô chờ được anh. Mặc dù, anh thế mà lại quên mất cô, điều này khiến cho cô cảm thấy rất đau lòng. Nhưng chỉ cần anh trở lại, mọi chuyện từng xảy ra đều đáng giá cả, cô cũng cũng chưa từng có câu oán hận nào.

Thượng Quan Triệt nhẹ nhàng buông lỏng Vân Sở ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trưởng thành hơn xinh đẹp hơn ngày xưa, nhìn những dấu vết trưởng thành trên gương mặt cô, nhìn đôi mắt rưng rưng của cô, nụ cười hạnh phúc ấy, anh đau lòng, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm ở trong lòng, cả đời này, tuyệt đối không bao giờ phụ cô.

"Nha đầu… Cuộc đời này Thượng Quan Triệt anh quyết không phụ em." Tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, làn tóc quăn đã bị thay thế bằng làn tóc thẳng, lại làm cho cô có vẻ già giặn hơn, cũng động lòng người hơn.

Thượng Quan Triệt cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, giống như là đang thưởng thức món ngon tuyệt hảo nhất trên thế giới, êm ái, tỉ mỉ, thâm tình, từng chút từng chút hưởng thụ.

Vân Sở nhắm mắt lại, nước mắt còn đọng ở hốc mắt, dính trên lông mi đang run rẩy, khiến cho cô thoạt nhìn càng đẹp đẽ động lòng người hơn.

Bọn họ xa cách nhau ba năm, lần nữa gặp mặt, trong lòng của hai người đều rất kích động, thật lâu không có cách nào bình tĩnh lại. Nụ hôn dịu dàng như thế, giống như là sợ quá mạnh mẽ sẽ làm đối phương bị thương, hoặc là sẽ không khống chế được ham muốn nhiều hơn của bản thân.

Vòng tay quanh cổ anh, Vân Sở cẩn thận đáp lại anh, ánh mặt trời yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên người của bọn họ, giống như là đang rình xem cảnh tượng tốt đẹp này.

Vân Sở than nhẹ một tiếng, rốt cuộc làm cho Thượng Quan Triệt không khống chế được.

Anh ôm cô thật chặt, động tác càng lúc càng lớn, như là điên, hung hăng hôn cô, hận không thể khảm cô vào trong cơ thể mình.

Vân Sở cũng thâm tình đáp lại, cơ thể dán ở trên cơ thể cường tráng của anh, giống như muốn mình hòa ra vào cơ thể của anh.

Răng môi tương giao, đầu lưỡi dây dưa, hai người thân thiết ôm hôn, tuy hai mà như một.

Triền miên quấn quýt, khó chia lìa, bọn họ giống như là hạn hán đã lâu gặp cơn mưa tươi mát, không ngừng tìm kiếm an ủi từ trên cơ thể nhau, động tác êm ái, và bá đạo, ai cũng không muốn tách ra, ai cũng không chịu buông ra.

Cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi Vân Sở sắp không thở nổi, mới không đành lòng đẩy Thượng Quan Triệt ra, chỉ sợ đầu của anh sẽ bởi vì động tác mạnh này mà bị ảnh hưởng.

Ánh mắt long lanh đưa tình nhìn anh, giọng nói của Vân Sở cũng trở nên mềm nhũn: "A Triệt, vết thương có sao không?"

Thượng Quan Triệt lắc đầu một cái, ánh mắt thâm tình nhìn cô, tay nhè nhẹ xoa gương mặt tròn trịa trắng nõn của cô, chất giọng khàn khàn nói: "Nha đầu, anh nghĩ rằng anh muốn em…”

"Khụ khụ, khụ khụ…” Lúc này, nghe được lời này, Vân Sở thật sự là như bị sét đánh. Mặt lúng túng nhìn anh, đỏ mặt nói: "Nghiêm chỉnh chút, vết thương của anh còn chưa lành hẳn mà, hơn nữa, đây là bệnh viện."

Thật ra thì, chủ yếu vẫn là lo lắng anh mới vừa làm phẫu thuật xong chưa được mấy ngày, sợ sẽ làm vết thương của anh bị rách ra. Nếu không, Vân Sở đã sớm lột quần áo anh ra, kiểm tra cơ thể thật kỹ, nhìn xem anh có bị người phụ nữ khác chạm qua hay không. 

Chỉ là, nói là kiểm tra cơ thể, thật ra thì cô hiểu rằng, cô sẽ không thể kiểm tra ra được cái gì cả, nhưng có một số việc, cô lại rất để ý.

Thượng Quan Triệt thấy sắc mặt của Vân Sở từ từ thay đổi, bất đắc dĩ ôm lấy cô, tựa vào lồng ngực ấm áp của cô, mơ hồ nói: "Nha đầu, ban đầu vì gặp phải em, chờ em lớn lên, anh chờ hai mươi lăm năm rồi, hôm nay, anh lại đợi thêm ba năm, chẳng lẽ bây giờ ngay cả một yêu cầu nhỏ này mà em cũng không thể thỏa mãn anh sao?"

Nghe được lời nói của anh, cuối cùng Vân Sở cũng yên tâm, cô ôm lấy anh, nói thầm: "Có người nói anh là chồng của cô ta, chắc là ba năm qua anh sống rất thoải mái mới đúng, bây giờ còn nói chờ đợi gì?"

"Nha đầu, em còn không hiểu anh sao?" Thượng Quan Triệt nói xong, đã không an phận bắt đầu hôn lên cổ của cô.

Vân Sở rụt cổ một cái, nhưng không tránh anh, bởi vì, không chỉ có anh muốn chiếm lấy cô, cô cũng giống như vậy.

Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, bọn họ chia xa lâu như vậy, tình cảm này há là vài ba lời là có thể biểu đạt được?

Ở thời điểm này, có lẽ, chỉ có chút vận động kịch liệt, dung nhập đối phương vào cơ thể của mình, hai người hoàn toàn hợp làm một, mới có thể làm cho nỗi lo lắng và kích động trong lòng bọn họ bộc phát hết ra?

Không lâu sau, quần áo của Vân Sở bị cởi ra, để lộ bờ vai trơn nhẵn ngon miệng. Hai ngọn núi nhỏ trước ngực, so với ba năm trước, cao thẳng hơn rất nhiều, vô cùng mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác của Thượng Quan Triệt, khiến anh không kịp chờ đợi muốn đưa tay ra thử cảm nhận.

"Ưm…” Vân Sở than nhẹ một tiếng, nhìn dáng vẻ liều mạng của Thượng Quan Triệt, cô muốn cười, lại làm thế nào cũng không cười nổi, ngược lại nước mắt hạnh phúc không nén được từ từ chảy ra.

Thượng Quan Triệt thấy cô rơi lệ, đau lòng hỏi: "Làm em đau sao? Nha đầu… Nếu em không muốn…” Thượng Quan Triệt nói xong, thì buông lỏng cô ra, áy náy nói: "Thôi được rồi, anh không làm loạn nữa."

Chỉ có điều, Thượng Quan Triệt vừa dứt lời, Vân Sở lại đột nhiên nhào đến, đẩy anh ngã nằm trên cái gối mềm mại, nhẹ nhàng hôn anh, lắc đầu nói: "Thật ra là em rất vui, A Triệt, em thật sự sợ rằng tất cả chuyện này đều là em đang làm mơ…”

Thượng Quan Triệt đau lòng ôm cô, nhiệt tình đáp lại: "Tại anh không tốt, sau này sẽ không bao giờ như thế nữa, anh sẽ không bao giờ rời đi nữa, vĩnh viễn sẽ không…” 

Trong từng tiếng thề thốt nặng nề, bọn họ quấn quít lấy nhau, hai cơ thể đã lâu không có chạm vào nhau, giống như bị trúng xuân dược, vừa chạm lập tức nóng lên, đã xảy ra là không thể ngăn cản.

Đóng chặt cửa phòng bệnh, Vân Sở từ trên cao nhìn xuống gương mặt yêu nghiệt của Thượng Quan Triệt, đỏ mặt cười nói: "Đại thúc, cơ thể của ngài chưa khỏe, đừng lộn xộn."

Vân Sở cười một tiếng động lòng người, khiến cho cơ thể của Thượng Quan Triệt lập tức có phản ứng mãnh liệt, anh chịu đựng dục vọng mãnh mẽ, miễn cưỡng nói: "Khó khăn lắm mới thấy nha đầu chủ động như vậy, anh đương nhiên sẽ không giành với em."

Vân Sở bật cười, nói: "Bây giờ mà anh cũng muốn giành với em à?"

"Không dám, mặc cho nữ vương đại nhân xử trí..." Thượng Quan Triệt nói xong, nắm tay nhỏ bé của cô, bỏ vào trong miệng cắn nhẹ.

Trong phòng, không khí lần nữa trở nên mập mờ.

Rất nhanh, bên trong đã truyền ra tiếng thở dốc và âm thanh yêu kiều khó nhịn của cô gái.

Hiệu quả cách âm của căn phòng xem như là tốt, nhưng người cố tình đứng ở cửa, lại có thể nghe rõ ràng.

Lam Băng Tuyền bị Lâm Tư Vũ làm phiền, nên trực tiếp ném người phụ nữ phiền phức kia ra khỏi bệnh viện, tránh để anh trở thành tiêu điểm của tầm mắt người khác.

Còn Liên Thanh Ngôn định đến xem tình trạng của Thượng Quan Triệt một chút, không ngờ rằng khi đứng trước cửa, lại nghe được âm thanh như có như không ấy, lập tức bước chân ngừng lại một chút, cúi đầu, mất mát chợt lóe qua trong mắt. Sau đó yên lặng xoay người, rời đi.

......

Vài ngày sau, hôn lễ của tổng giám đốc Lâm thị tiến hành như bình thường, chỉ là, chú rể không đổi, cô dâu lại thay người.

Vân Sở mặc áo cưới Lam Băng Tuyền mua về cho cô, vừa kéo tay của Vân Cảnh đang khoác lên mình bộ tây trang màu xám bạc, vừa kéo Liên Thanh Ngôn mặc bộ tây phục màu trắng. Phía sau cô, Mộc Ngân cầm đuôi váy cưới giúp cô, Vân Hàn che dù giúp cô, phía sau còn có anh chị em trong bang Huyễn Dạ đi theo ra trước cửa.

Hàn Anh đứng bên cạnh An Linh Nguyệt và Thượng Quan Chiến, vui mừng nhìn một đôi trời đất tạo nên này, hốc mắt không khỏi có chút ướt át.

Mấy ngày nay chung đụng với Vân Sở, ông đã sớm xem cô gái thông minh, cố chấp, liều mạng này giống như con gái của mình, hôm nay thấy cô tìm được hạnh phúc của mình, trong lòng ông đương nhiên là rất vui vẻ.

An Linh Nguyệt nắm thật chặt tay của Thượng Quan Chiến bên cạnh, mắt cũng đã ươn ướt: "Chồng  à, cuối cùng A Triệt và Sở Sở cũng kết hôn rồi."

"Đúng vậy, anh chờ ngày này cũng lâu lắm rồi." Thượng Quan Chiến cười hiền lành, nhìn con trai mình và con dâu đi nhau với bộ dáng hạnh phúc, trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc.

"Tháng sau chính là hôn lễ của A Duệ và Tiểu Nhiên, đây thật là song hỉ lâm môn (hai việc vui tới nhà). Nếu nha đầu họ Sở có thể sinh một chắt trai cho lão bà tử ta, bà không còn gì luyến tiếc." Lão bà được Mộc Nhiên và Thượng Quan Duệ đỡ, mặt cười rực rỡ.

Lam Băng Tuyền đứng bên trong giáo đường, nhìn cô gái cả người trắng noãn, giống như là thiên sứ hạ phàm từ từ đi tới đây, trong lòng vừa đau đớn, vừa hạnh phúc.

Mà bên cạnh, lại có một người phụ nữ thấp giọng nức nở, làm cho anh cảm thấy càng buồn phiền hơn.

Hai mắt Lâm Tư Vũ sưng đỏ, nhìn Thượng Quan Triệt đang đứng trong giáo đường, người mặc tây trang màu tím, đẹp không gì sánh được, trong lòng khó chịu không nói ra được.

Nhưng hôm nay, Thượng Quan Triệt đã nói rất rõ ràng với cô, cô tất nhiên không cam tâm, nhưng cô cũng xem qua nhật kí của Vân Sở, hiểu rằng ba năm nay cô ấy trải qua nhiều khổ sở thế nào, mà người yêu trong lòng Thượng Quan Triệt cũng không phải là mình, cho nên, cô vẫn là chọn buông tay.

Nhưng, buông tay là một chuyện, thật để cho cô nhìn bọn họ kết hôn, hạnh phúc cả đời, cô lại vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Lam Băng Tuyền không nhịn được trừng mắt liếc Lâm Tư Vũ, cả giận nói: "Cũng không phải là cô gả con gái, khóc cái rắm gì."

"Vậy tại sao sắc mặt của anh khó nhìn như vậy, hu hu… Anh dám nói anh không thích Vân Sở? Anh dám nói anh thấy cô ấy gả cho người khác anh không khó chịu?" Lâm Tư Vũ vừa nức nở vừa chất vấn.

Sắc mặt của Lam Băng Tuyền biến đổi, nói: "Chuyện này không liên quan đến cô."

"Khẩu thị tâm phi (lời nói ra khác với suy nghĩ trong lòng)." Lâm Tư Vũ quay mặt, bất mãn nói.

"Thấy cô ấy hạnh phúc, tôi cảm thấy rất vui. Dù sao cũng tốt hơn khi cô ấy ở bên cạnh tôi, mỗi ngày đều giống như con rối búp bê." Lam Băng Tuyền nói xong, xoay người, ngồi xuống lẫn trong đám người tham gia đám cưới.

Lâm Tư Vũ sửng sốt hồi lâu, mới phục hồi tinh thần lại, cô không nghĩ tới, khối băng lớn cả ngày lạnh như băng này cũng có thể nói ra những lời thâm tình như vậy.

Vân Sở được đám người Vân Cảnh và Liên Thanh Ngôn, Vân Hàn, Mộc Ngân đỡ, từng bước một bước vào giáo đường, từ từ đi về chỗ Thượng Quan Triệt đang đứng.

Thượng Quan Triệt đứng ở trong đám người, nhìn cô gái từ từ đi về phía mình, người lúc nào cũng đẹp, cũng làm anh động lòng hơn bất kỳ cô gái nào kia, trong đôi mắt phượng dài hẹp, lóe lên giọt nước mắt hạnh phúc, tay siết chặt thành nắm đấm, cố nén kích động trong lòng, chờ đợi cô, từ từ đi về phía mình.

Vân Sở mang đôi giày thủy tinh màu trắng, giống như là công chúa, nhìn chàng hoàng tử chỉ thuộc về cô cách đó không xa, mỗi một bước đều cảm thấy rất dài và tràn đầy hạnh phúc.

Rốt cuộc, ở giữa hành khúc du dương của hôn lễ, Vân Sở đi tới trước mặt Thượng Quan Triệt, nhìn đôi mắt thâm tình kia của Thượng Quan Triệt, trên mặt cô thoáng ửng đỏ, một đôi mắt long lanh như nước, nhưng vẫn luôn nhìn vào anh.

Vân Cảnh nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Vân Sở và Thượng Quan Triệt, trong lòng cũng cảm xúc lẫn lộn.

Nhưng, thật ra thì trong lòng anh, hạnh phúc của Vân Sở chính là hạnh phúc lớn nhất của anh. Chỉ cần cô sống tốt, anh như thế nào cũng không đáng kể.

Anh dắt bàn tay đang mang bao tay trắng  của Vân Sở, đưa tới trước mặt Thượng Quan Triệt, giọng nghiêm túc nói: "Thượng Quan Triệt, bây giờ tôi chính thức giao Sở Sở cho anh, hi vọng sau này anh sẽ đối xử thật tốt với em ấy, nếu như anh để cho em ấy chịu uất ức, Vân Cảnh tôi sẽ không bỏ qua cho anh."

"Nếu anh đối xử không tốt với cô ấy, thì đừng trách chúng tôi không khách khí." Liên Thanh Ngôn cũng thản nhiên nói một câu.

Thượng Quan Triệt cười quyến rũ, nắm lấy tay Vân Sở, kéo cô đến bên cạnh mình, nói: "Hai anh trai yên tâm, sau này nếu tôi không tốt với Sở Sở, lúc nào các người cũng có thể tìm tôi tính sổ."

Cứ như vậy, Vân Sở được Quan Triệt dắt đi, đi đến phía trước mấy bước, đứng ở giữa giáo đường, chờ đợi người dẫn chương trình hướng dẫn.

Sau lưng Vân Sở, Mộc Ngân ngước mắt, vụng trộm nhìn nhìn thoáng qua Thượng Quan Triệt rồi liếc nhìn Niên Cẩm Hạo ở phía sau, thấy Niên Cẩm Hạo cũng đang dùng đôi mắt dịu dàng nhìn cô, mặt đỏ lên, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Có lẽ, rất nhanh cô cũng có thể giống như Vân Sở, gả cho người cô thích nhất, chung sống hạnh phúc bên nhau phải không?

Không, thật ra thì cô còn hạnh phúc hơn Vân Sở rất nhiều, ít nhất, ba năm này, Niên Cẩm Hạo vẫn  ở bên người cô. Còn Vân Sở…

Cho nên, ông trời à, xin người, đừng để cuộc sống sau này của Vân Sở khó khăn như thế nữa, để cô và Thượng Quan Triệt ở bên nhau, mãi mãi hạnh phúc như hôm nay…

Trong giáo đường, tiếng chuông vang lên, giọng nói hùng hồn của người dẫn chương trình cũng bắt đầu vang lên, từng chữ từng câu, đều là tuyên đọc hạnh phúc của bọn họ, cả đời hạnh phúc.

Lễ nghi phức tạp trôi qua, Thượng Quan Triệt đang mở tiệc mời tất cả quý khách trong khách sạn, bao gồm bang Huyễn Dạ và bang Lưu Tinh, cùng với toàn bộ anh em trong Ám Sát, dĩ nhiên, còn có các thành viên của Lâm thị và Vân thị.

Một ngày này, toàn bộ bang Huyễn Dạ và các anh em của Ám Sát đều uống say đến không còn biết gì, người của bang Lưu Tinh cũng bị Lam Băng Tuyền và Lam Băng Khê chuốc ngã không ít.

Chỉ có Thượng Quan Triệt, bởi vì vừa mới xuất viện, thân thể khó chịu, ngược lại không người nào dám đến rót rượu cho anh, để cho anh tránh được một kiếp nạn.

Khách sạn là của Thượng Quan Triệt, sau khi những người kia uống say, trực tiếp được đưa vào trong phòng khách, sau khi Vân Sở và Thượng Quan Triệt chào hỏi một vòng những người khách còn lại xong, cũng lập tức trốn đi, trở lại phòng tân hôn của bọn họ, bắt đầu thế giới của hai người bọn họ.

Phòng tân hôn được thiết kế trong phòng ngủ chính ở biệt thự của Thượng Quan Triệt, vừa trở về, hai người đã mệt mỏi ngồi trước giường, nhìn nhau cười một tiếng.

Vân Sở nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thượng Quan Triệt, nói: "Đầu còn không thoải mái hay không? Còn đau không?"

Thượng Quan Triệt một tay vòng ôm lấy cô, lắc đầu một cái: "Không đau, nha đầu, cuối cùng anh cũng cưới em về nhà rồi, sau này em là của anh, không còn ai có thể cướp em đi nữa."

Vân Sở cười khẽ, nói: "Nếu em bị người ta cướp đi, anh cho rằng sau khi anh mất tích ba năm trở về, còn có cơ hội sao?"

"Nhưng mà, bên cạnh thật sự có rất nhiều người nhìm chằm chằm em như hổ đói, anh cảm thấy rất áp lực. Thật may là em không bị cướp đi, nếu không anh sẽ phải hối hận cả đời…" Thượng Quan Triệt nói xong, trong lòng lập tức sợ hãi.

Nếu anh gặp lại cô muộn một chút,  có phải cô đã bị Lam Băng Tuyền hoặc là Liên Thanh Ngôn đoạt đi rồi không?

Ngày ấy, Lam Băng Tuyền lại đến tiệm áo cưới mua áo cưới cho Vân Sở…

Nghĩ tới đây, Thượng Quan Triệt hỏi: "Tại sao anh ta muốn mua áo cưới cho em hả?”

Vân Sở ngẩn người, cau mày nói: “Áo cưới gì chứ?”

"Bộ đồ em đang mặc, không phải do anh ta mua sao? Em…" Ngày ấy, Lam Băng Tuyền đã nói rất rõ,  đó là mua cho Vân Sở, dù là ai cũng không được cướp đi.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô vốn định kết hôn với Lam Băng Tuyền sao?

Chuyện này…

Nghĩ tới đây, trong lòng Thượng Quan Triệt hơi khó chịu, hết sức không vui.

Vân Sở buồn cười nhìn Thượng Quan Triệt, nhíu mày, cố ý nói: "À, ý anh là Lam Băng Tuyền sao, đây là anh ấy mua cho em đó."

Vẻ mặt Thượng Quan Triệt thay đổi, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô.

Vân Sở bị anh nhìn đến có chút mất tự nhiên, mới mang vẻ mặt khiêu khích nhìn anh, hơi thở như lan phất qua tai anh, nói: "A triệt à, đây đúng là Lam Băng Tuyền chọn cho em, muốn em mặc đến dự hôn lễ của tổng giám đốc Lâm thị. Sao vậy? Hôm nay vừa khéo có việc cần mặc thôi, có vấn đề gì không?"

Nghe vậy,  vẻ mặt Thượng Quan Triệt đột nhiên trở nên khó coi, anh ho khan hai tiếng, nói: "Khụ khụ, nha đầu à, em cũng biết rồi đó, khi đó anh không nhớ rõ chuyện trước kia…"

Dứt lời, thấy được chút giảo hoạt trong mắt Vân Sở, Thượng Quan Triệt mới chợt hiểu ra mình bị cô đùa giỡn, lúc này nheo mắt lại, ôm chặt lấy cô, ghé vào tai cô nói: "Bé con, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nói chuyện này để làm gì chứ? Không bằng sớm đi nghỉ ngơi đi?"

Vân Sở tức giận trừng mắt nhìn anh, cười mắng: "Không nghiêm túc, bây giờ trời vừa tối, anh muốn em mệt chết hay sao?"

Thượng Quan Triệt hả hê mà cười cười, nói: "Vợ à, em nghĩ đi đâu vậy? Anh nói là nghỉ ngơi mà, chẳng lẽ em không muốn chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút hay sao? Hay là, muốn làm chuyện khác có ý nghĩa hơn?"

Mặt Vân Sở đỏ lên, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Triệt, nói: "Chỉ biết nói hưu nói vượn, mau đi tắm, thay quần áo đi, cơ thể anh không khỏe thì nên nghỉ ngơi sớm một chút."

Thượng Quan uất ức nhìn Vân Sở, cuối cùng vẫn bị Vân Sở ném vào phòng tắm. Hết cách rồi, hiện tại vợ là lớn nhất, anh không nghe lời sẽ không có thịt ăn.

Vì tối nay của mình, cùng với tính phúc của tương lai, anh không thể đắc tội vợ đại nhân.

Còn nữa, bà nội cũng không chờ kịp muốn bế cháu rồi, dù nói thế nào thì anh cũng phải cố gắng hơn nữa mới được.

Tắm xong, Vân Sở còn chưa cho Thượng Quan Triệt chạm vào, đã tiến vào phòng tắm. Chờ Vân Sở ra ngoài, Thượng Quan Triệt lập tức ân cần  sấy tóc giúp Vân Sở, lại còn để cho cô nhéo nhéo bả vai, vừa dỗ vừa lừa, mới lừa Vân Sở lên giường được.

Chỉ là, Vân Sở vừa bò đến trên giường, đã lập tức ôm gối ngáy khò khò. Thượng Quan Triệt giận đến mặt xanh như tàu lá.

Anh đẩy Vân Sở một cái, tựa vào thổi gió bên tai cô, dịu dàng nói: "Bé con, mệt lắm sao?"

"Ừ, ngủ đi, chú à…" Vân Sở hàm hồ nói xong, đưa tay lên ôm lấy Thượng Quan Triệt, chui vào cọ cọ trong ngực anh, sau đó lập tức… Ngủ thiếp đi.

Thượng Quan Triệt nhìn vẻ mặt yên tĩnh mà ngủ của Vân Sở, khóc không ra nước mắt.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ đêm động phòng hoa chúc mà anh chờ đợi đã lâu, cứ trôi qua như vậy? Hai người ôm lấy nhau ngủ, chỉ vậy thôi sao?

Chuyện này, không phải là quá có lỗi với cha rồi sao…

Còn Vân Sở, cảm giác được Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ, nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười hả hê, nghĩ thầm, Tiểu Dạng* (cách gọi thân mật giữ người yêu với nhau), cơ thể không tốt còn mãi nghĩ được hay không được, lại muốn bắt cô phục vụ anh? Cô không thể làm vậy.

Chỉ là, Vân Sở còn chưa kịp thu lại nụ cười hả hê, miệng đã bị Thượng Quan Triệt ngăn chặn.

Giọng nói êm tai của Thượng Quan Triệt lập tức vang lên ngay sau đó: "Được rồi, bảo bối, chúng ta bắt đầu hoạt động tạo người thôi, nếu không bà nội sẽ tìm anh liều chết mất."

Vân Sở nghe cảm thấy rất buồn bực, không nhịn được nói: "Bớt lấy bà nội làm cớ đi…"

Nói xong mới biết, mình đã tự đào mồ chôn rồi, giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Thượng Quan Triệt lập tức đè cô ở dưới người, cặp mắt thâm tình, dấy lên dục vọng nồng nặc, gần như bao phủ cả người cô.

Anh nói: "Ngoan, tối nay để cho anh yêu em thật nhiều, tiếc nuối của ba năm qua, chúng ta từ từ bù lại. Sau này tuyệt sẽ không phụ lòng em nữa, vợ à, anh yêu em. Sau này, em chính là tất cả của anh, hãy để anh yêu thương em…"

Vân Sở bị lời nói thâm tình của anh làm cho say đắm đến điên đảo tâm hồn, chờ lúc phản ứng lại, mới phát hiện ra quần áo của mình đã không cánh mà bay, mà người đàn ông đang đắc ý nào đó, đang cúi đầu, không nhanh không chậm gặm cắn trên người cô.

Trên mặt không khỏi đỏ bừng lên, Vân Sở than nhẹ một tiếng, tay gắt gao ôm cổ của anh.

Mà lúc này đây, chỉ cảm thấy cơ thể anh khẽ dùng sức, bọn họ lập tức kết làm một thể.

Cuộc đời này, vĩnh viễn không chia cách.

Hoàn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương