Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo
-
Chương 102-2: Đại kết cục (2)
Edit: Nhất Thế An Nhiên
Beta: Rinnina + Melodysoyani + Thanh Xuân 430.
Hai người đứng giữa bụi bay đầy trời, ôm nhau thật chặt, hồi lâu sau, Thượng Quan Duệ mới buông Mộc Nhiên ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị bẩn của cô, cười nói, "Mèo hoa nhỏ, đi lấy nước rửa mặt đã, chờ bụi mù bên này tản đi, chúng ta sẽ đi tìm kiếm."
Nghe thấy giọng nói dịu dàng hiếm thấy của Thượng Quan Duệ, Mộc Nhiên nở nụ cười rực rỡ, nụ cười đó, khuôn mặt bụi bẩn lại hết sức xinh đẹp, đẹp hơn so với bất cứ lúc nào.
"Ừ." Mộc Nhiên gật đầu, siết tay Thượng Quan Duệ thật chặt.
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Thượng Quan Duệ cau mày, nói: "Chị dâu đâu? Chị ấy thế nào rồi?"
Đáy mắt Mộc Nhiên thoáng qua vẻ đau xót, lắc đầu nói, "Không biết, vừa nãy đám người Vân Hàn đã đuổi theo. Sẽ không có chuyện gì đâu."
"Được rồi, chúng ta đi xem một chút." Thượng Quan Duệ hít một hơi thật sâu trong không khí khói bụi cuồn cuộn này, lau nước mắt trên mặt, kéo Mộc Nhiên đi, kiên quyết chạy về phía Vân Sở.
Chỉ là, chờ đến lúc anh tìm được Vân Sở, lại phát hiện cả người Vân Sở đều bị thương, được Lam Băng Tuyền ôm vào lòng, đã hôn mê bất tỉnh.
Đưa mắt nhìn đám người Vân Sở và Lam Băng Tuyền rời đi, Thượng Quan Duệ tùy ý băng bó vết thương trên đầu gối một chút, rồi đi theo Vân Cảnh, Vân Hàn và những thành viên trong Ám Sát, bắt đầu tìm kiếm tung tích Thượng Quan Triệt.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặt trời đang lặn dần về phía Tây, bị mây đen đầy trời che phủ, không gian chìm vào bóng tối.
Buổi chiều, ban đêm.
Vân Sở nằm trên giường bệnh, nhiều chỗ trên người bị băng bó, đột nhiên cô mở hai mắt ra, từ trên giường ngồi dậy. Lam Băng Tuyền đang trông giữ bên giường bị dọa sợ, cuống quýt hỏi thăm: “Tỉnh rồi? Có khó chịu ở đâu không?”
Hai mắt Vân Sở trống rỗng, hoàn toàn không có tiêu cự nhìn vào mặt Lam Băng Tuyền, giọng nói tràn đầy hoảng sợ: “Em...Em gặp ác mộng...”
Lam Băng Tuyền cầm tay cô, dịu dàng nói: “Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, bây giờ đã tỉnh lại rồi, sẽ không có chuyện gì cả.”
Hai mắt Vân Sở từ từ có tiêu cự, dần dần nhìn rõ người trước mắt.
Nhận ra người trước mắt là Lam Băng Tuyền, Vân Sở có chút khó hiểu nhíu mày, hình như không thể tin được người đàn ông này lại có thể nói ra lời nói dịu dàng vừa rồi.
Mà Lam Băng Tuyền cũng không phát hiện mình có gì không ổn, từ khi gặp Vân Sở anh đã sớm không còn là mình nữa. Nhìn thấy cô có biểu cảm yếu ớt như vậy, anh không thể giữ bộ mặt lạnh lùng được.
Vân Sở cảm nhận bàn tay ấm áp của anh đang nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của mình, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi, hình như cô đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Cô quét mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi sau đó hỏi Lam Băng Tuyền: “Đây là bệnh viện sao? Em bị làm sao vậy?”
“Em bị ngã, cả người và đùi đều bị thương, bây giờ em hãy nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt, muốn gì cứ nói với anh, anh sẽ làm giúp em, được không?” Lam Băng Tuyền nói xong, quan tâm rót cho cô một chén nước.
Vân Sở nhận lấy cái cốc, uống một ngụm nước, làm nhuận cổ họng, đột nhiên nhớ đến cái gì, nói: “Tại sao em lại ngã?”
Cô vừa hỏi xong, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cát bụi mịt mù, hai mắt đột nhiên trừng lớn, hoảng sợ ném cái chén trong tay đi, khiến cho nước văng đầy sàn nhà.
Cô lại giống như không có cảm giác gì, nắm chặt quần áo Lam Băng Tuyền, lớn tiếng chất vấn: “Nổ tung, có phải không? Có phải không?”
Lam Băng Tuyền nhìn thật sâu vào mắt cô, hai tay đè lên vai Vân Sở, nhỏ giọng nói: “Đó chỉ là giấc mơ của em thôi, trước hết phải nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt đã, không có việc gì đâu.”
Mà Vân Sở lại giống như điên rồi, kêu lên: “A Triệt đâu? Thượng Quan Triệt đâu rồi?”
Sắc mặt Lam Băng Tuyền bỗng chốc trở nên khó coi, anh biết giấy không thể gói được lửa, Vân Sở sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ đến chuyện này, dù sao anh cũng không thể lừa cô cả đời được.
Hít sâu một hơi, anh tận lực hạ giọng, dịu dàng nói: “Vân Sở, bây giờ em phải nghỉ ngơi thật tốt, Thượng Quan Triệt không có việc gì, Vân Cảnh và Vân Hàn đang tìm tung tích của anh ấy, cục trưởng An cũng đã sắp xếp cảnh sát giúp đỡ tìm kiếm, tin chắc sẽ tìm được rất nhanh.”
Nhưng mà mỗi câu nói của Lam Băng Tuyền càng khiến Vân Sở kích động, cô bò dậy từ trên giường, không ngừng nói: “Không đúng, anh lừa em, anh lừa em đúng không? A Triệt nhất định đã xảy ra chuyện, em phải đi tìm anh ấy.”
Nghe vậy, Lam Băng Tuyền cau mày, ôm Vân Sở thật chặt, nói: “Vân Sở, em bình tĩnh một chút, bây giờ em đang bị thương, không được lộn xộn.”
“Buông em ra, Lam Băng Tuyền, em muốn đi tìm anh ấy, buông ra...” Vân Sở không ngừng giãy dụa, lớn tiếng hét lên, hai mắt ửng đỏ, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Đúng lúc này, Liên Thanh Ngôn đi từ ngoài vào, thấy dạng vẻ của Vân Sở và Lam Băng Tuyền, vội vàng chạy đến, đẩy Lam Băng Tuyền ra: “Anh đang làm gì vậy?”
Sau đó khẩn trương nhìn Vân Sở: “Sở Sở, em làm sao vậy? Vết thương có đau không?”
Thấy Liên Thanh Ngôn, Vân Sở lập tức kích động kéo tay hắn lại, hỏi: “Anh Liên, anh mau nói cho em biết, A Triệt thế nào rồi? Anh ấy có gặp nguy hiểm gì không?”
Nghe vậy, sắc mặt Liên Thanh Ngôn lập tức thay đổi, có chút nặng nề ngồi xuống giường, vỗ lưng cô an ủi: “Vừa rồi anh em đã gọi điện đến, sau khi tìm kiếm cả buổi chiều, phế tích của Đào Nguyên đã dọn dẹp gần hết rồi, tạm thời còn chưa tìm thấy Thượng Quan Triệt, nhưng nếu tiếp tục tìm, nhất định có thể tìm thấy cậu ấy.”
Nhưng mà Vân Sở chỉ nghe nói còn chưa tìm thấy Thượng Quan Triệt, đầu óc cô trống rỗng, những lời phía sau của Liên Thanh Ngôn, cô hoàn toàn không nghe lọt.
Vân Sở trống rỗng nhìn về phía trước, cắn môi, không ngừng lắc đầu: “Không, anh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì, em phải đi tìm anh ấy.”
Dứt lời, cô lau nước mắt, ánh mắt kiên quyết nhìn Liên Thanh Ngôn: “Anh Liên, mau dẫn em đến Đào Nguyên đi.”
Thấy Vân Sở khôi phục tỉnh táo nhanh như vậy, cả Liên Thanh Ngôn và Lam Băng Tuyền đều kinh ngạc, theo bản năng muốn cự tuyệt.
Nhưng Vân Sở lại nói tiếp: “Đừng nói là quan tâm đến thân thể của em, cho dù hai người không đồng ý, em cũng sẽ tự đi tìm. Hai người ngăn cản em một trăm lần, em sẽ trốn đi một trăm lần, nếu không muốn lãng phí tinh lực thì mau dẫn em tới đó.”
Liên Thanh Ngôn hiểu, chuyện Vân Sở đã quyết định thì sẽ rất khó thay đổi, cô yêu Thượng Quan Triệt sâu đậm như vậy, bây giờ muốn cô nghỉ ngơi ở đây là không thể nào. Tương tự, nếu Vân Sở xảy ra chuyện, anh nhất định cũng không thể nằm yên nghỉ ngơi, chết cũng phải đi tìm cô.
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, Liên Thanh Ngôn gật đầu một cái, vừa muốn nói đồng ý dẫn cô đi, đã thấy Lam Băng Tuyền một tay ôm lấy cô, kiên định nói: “Được, anh dẫn em đi.”
Sắc mặt Liên Thanh Ngôn thay đổi, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra, chỉ là gật đầu một cái: “Đi đường cẩn thận, không cần nhanh quá, sẽ không có việc gì đâu.”
Vân Sở gật đầu, hai tay ôm lấy cổ Lam Băng Tuyền, nói với Liên Thanh Ngôn: “Anh Liên yên tâm đi, sẽ không sao đâu.” Chỉ là, cô nói những lời này không biết là đang an ủi người khác hay an ủi bản thân mình.
Lam Băng Tuyền rất nhanh ôm cô ra khỏi bệnh viện, lên xe, anh để Vân Sở ngồi bên cạnh mình, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước, không nói lời nào.
Vân Sở cũng không nói gì, cho đến bây giờ cô cũng chưa tiếp nhận được sự thật là Đào Nguyên đã bị nổ tung, Thượng Quan Triệt mất tích.
Đối với cô mà nói, từ lâu Thượng Quan Triệt đã có một vị trí rất quan trọng, cô chưa bao giờ nghĩ tới, nếu mất anh, cô nên làm gì, còn cần sống nữa hay không.
Bây giờ ông trời đang thử thách cô sao?
Để cô nhận được sự quan tâm và cưng chiều không giới hạn của Thượng Quan Triệt, sau đó để cô mất đi anh.
Ông trời? Sao ông có thể tàn nhẫn như vậy, nếu như sớm biết có ngày này, cô thà rằng chưa từng có được.
Xe lao vun vút trên trường lớn, rất nhanh đã đến CLB Đào Nguyên.
Chỉ là, CLB hôm nay, chỉ còn là một đống phế tích. Cảnh sát đã niêm phong hiện trường, bên trong, trừ đám người Vân Cảnh và cảnh sát, bất kì ai cũng không được đi vào.
Vừa xuống xe, Vân Sở đã vội vàng muốn chạy tới, lại bị Lam Băng Tuyền kéo lại: “Đừng có chạy lung tung, em còn đang bị thương.”
Dứt lời, Lam Băng Tuyền nhấc cô lên, bế cô đi vào bên trong.
Những cảnh sát kia không biết bọn họ, thấy bọn họ đến gần đều rối rít cản lại, muốn đuổi hai người đi.
Lam Băng Tuyền lạnh lùng nhìn bọn họ, một thân hơi thở lạnh lẽo, tức giận nói: “Cút ngay!”
Lúc này, một viên cảnh sát biết Vân Sở chạy tới, kéo anh em của mình ra, cung kính nói với cô: “Chị dâu, mời vào trong.”
Vân Sở gật đầu, không có tâm trạng để ý người nọ là ai, tại sao lại biết mình, chỉ để Lam Băng Tuyền ôm cô đi thật nhanh vào phế tích còn đang trong quá trình xử lí.
Trải qua một buổi chiều đào bới và tìm kiếm, đám người Thượng Quan Duệ và Vân Cảnh đã mệt lả, toàn thân không còn chút sức lực, cả người bẩn thỉu. Thậm chí, Thượng Quan Duệ còn bị mấy bức tường đổ vỡ quẹt bị thương, cả người máu tươi đầm đìa, nhìn thấy mà ghê.
Nhưng tất cả bọn họ đều không một ai lùi bước, không có một người nào buông tha hi vọng.
Mỗi người đều tập trung hết tinh thần tìm kiếm bóng dáng Thượng Quan Triệt.
Thượng Quan Duệ cố gắng như vậy là bởi vì Thượng Quan Triệt là người anh trai duy nhất của anh. Mà đám người Vân Cảnh liều mạng như vậy, có lẽ bởi vì Thượng Quan Triệt là người mà Vân Sở yêu sâu đậm. Nếu không tìm được Thượng Quan Triệt, Vân Sở sẽ đau lòng muốn chết.
Bọn họ đều không nhẫn tâm thấy Vân Sở đau khổ, cho dù là tạm thời, cũng không muốn thấy.
Mắt thấy một mảnh phế tích đã được dọn dẹp gần hết, cảnh sát mang đám người Vân Cảnh lên lầu tìm vài vòng, đừng nói là người sống, ngay cả một thi thể cũng không tìm thấy.
Điều này khiến cho đám người Thượng Quan Duệ và Vân Cảnh không khỏi thất vọng, niềm tin vẫn luôn kiên định cũng dần dần bị dao động.
Lúc Vân Sở và Lam Băng Tuyền đi đến bên cạnh bọn họ, đám người Thượng Quan Duệ và Vân Cảnh đang cùng cảnh sát tìm kiếm trong mảnh phế tích cuối cùng. Bởi vì lo lắng có người ở bên trong, bọn họ không thể dùng mấy dụng cụ cơ khí để mở phế tích ra, chỉ có thể dùng tay và mấy công cụ đơn giản khác.
Nhưng không có ai kêu ca, tất cả mọi người đều cúi đầu, yên lặng làm việc.
Mây đen trên trời ngưng tụ ngày càng nhiều, lát nữa trời nhất định sẽ mưa, mây đen xếp chồng lên nhau, khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Vân Sở đến, khiến cho Thượng Quan Duệ và Vân Hàn, Vân Cảnh, Thượng Quan Khê đều cảm thấy kinh ngạc, trong lòng lòng lại nghĩ cô chắc chắn sẽ đến, đây vốn là chuyện trong dự liệu.
Mấy người vây xung quanh Vân Sở, áo sơ mi xám của Vân Cảnh đã sớm rách te tua, giữa hai đầu lông mày cũng hiện ra vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn không che lấp được phong thái hoàn mỹ của anh.
Nhìn Vân Sở còn mặc nguyên quần áo bệnh nhân, dịu dàng hỏi: “Sở Sở, sao em lại đến đây, có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Vân Sở lắc đầu một cái, ánh mắt hơi trống rỗng nhìn một mảnh phế tích, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Thượng Quan Duệ cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đau đớn của Vân Sở, anh sợ nhìn nhiều mình cũng sẽ khóc thành tiếng, nên chỉ cố chịu đựng mà nói một câu: “Chị dâu, anh hai sẽ không có việc gì.”
Vân Sở cắn môi, gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy sẽ không có việc gì.”
Lam Băng Khê nhìn Vân Sở, lại nhìn Lam Băng Tuyền cũng đang khó chịu, cuối cùng không nói được lời nào.
Vân Hàn cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu, sau đó tiếp tục gia nhập đội ngũ tìm kiếm.
Vân Sở vẫn đang được Lam Băng Tuyền ôm, mặt không chút biểu cảm nhìn đống phế tích. Cô không nói lời nào, cũng chẳng có hành động gì, giống như đã chết, không còn một chút sức sống.
Bầu trời, chẳng biết từ lúc nào đã hạ xuống những hạt mưa tí tách, một giọt lại một giọt rơi trên người Vân Sở, khiến cho thân thể vốn đã lạnh lẽo của cô càng giống như bị đóng băng.
Đúng lúc đó, phía bên kia lại có người kêu lên: “Ở đây có một người, mọi người mau tới đây xem.”
Tiếng gọi này vừa truyền ra, mọi người lập tức bật đèn pin, chạy thật nhanh đến chỗ đó.
Mà Vân Sở thì gần như là lập tức nhảy xuống từ trong ngực Lam Băng Tuyền, lảo đảo nghiêng ngả chạy lên phía trước, Lam Băng Tuyền phản ứng nhanh, thấy cô chạy cũng lập tức theo sau, thời thời khắc khắc canh giữ bên người cô, không để cô chịu một chút tổn thương nào.
Vân Sở vọt tới trong đám người, lớn tiếng hét lên: “Để tôi xem thử...”
Người được tìm thấy từ đống phế tích lộ ra hơn nửa cơ thể, Vân Sở lập tức xông đến, tất cả mọi người tránh ra, soi đèn pin để cô có thể nhìn rõ dáng vẻ người kia.
Chỉ là, lúc Vân Sở nhìn thấy một người phụ nữ hai tay bị gãy, mặt cũng bị nổ mất một miếng, trông cực kì kinh khủng thì suýt chút nữa đã nôn ra.
Trong lòng vừa thất vọng, lại cảm thấy hết sức may mắn.
Là một người phụ nữ, không phải Thượng Quan Triệt, không phải anh ấy. Vẫn còn may là không phải anh, nếu không xét theo tình trạng này, người kia căn bản không sống nổi.
Nhưng, trong CLB này ngoài Thượng Quan Triệt thì chỉ có hai người phụ nữ là Triệu Nhược Nghiên và Hà Thanh Hồng. Vậy thì người phụ nữ này nhất định là một trong hai người đó.
Lúc đó bọn họ đứng rất gần Thượng Quan Triệt, nếu cô ta biến thành thảm như vậy, Thượng Quan Triệt sẽ ra sao đây?
Lam Băng Tuyền đúng lúc đứng bên cạnh Vân Sở, đỡ lấy thân thể liêu xiêu sắp ngã của cô, lo lắng nói: “Đừng lo lắng...”
Vân Sở giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, nắm tay Lam Băng Tuyền thật chặt, nhắm mắt lại, rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Lúc này, những cảnh sát kia đã nâng người phụ nữ bị đứt tay, thậm chí nửa người dưới đã không còn, chỉ còn nửa người trên ra ngoài.
Bởi vì trạng thái chết quá kinh khủng, không ít người đã che miệng, chạy ra chỗ khác nôn mửa.
Bác sĩ và nhân viên pháp y rối rít chạy tới khám nghiệm tử thi, giờ Vân Sở mới biết, người này là Hà Thanh Hồng.
Mặc dù không biết Liên Thanh Ngôn đã làm gì cô ta, nhưng mà chết thê thảm thế này, chắc chắn không phải do Liên Thanh Ngôn làm, mà là...
Cụ thể là chuyện gì đã xảy ra, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, ngoài vụ nổ lớn kia, còn có thể là chuyện gì nữa chứ?
Thấy thảm trạng của Hà Thanh Hồng, trong lòng Vân Sở đau xót, bỗng nhiên nhớ đến bộ dáng của Thượng Quan Triệt, anh ấy có thể biến thành như vậy không?
Không, sẽ không.
Vân Sở cắn môi, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.
Lúc này, bên kia lại truyền đến tiếng hét, nói là lại tìm thấy thứ gì.
Lần này, Lam Băng Tuyền thông minh hơn, biết trong lòng Vân Sở nóng nảy, nhất định sẽ phải đến xem, vì vậy trước khi cô chạy, đã đến ôm cô lên, chạy về phía bên kia.
Chỉ là, lần này bọn họ tìm được, cũng chỉ là thi thể một người phụ nữ đã biến dạng hoàn toàn.
Đúng, là một người phụ nữ.
Lần này người được tìm thấy dĩ nhiên là Triệu Nhược Nghiên. Mà tình trạng lúc chết của cô ta còn thảm hơn Hà Thanh Hồng, Vân Sở nhìn thấy, lập tức nôn ra.
Sắc trời càng ngày càng mờ tối, xung quanh một mảnh mờ mờ, cho dù có nhiều ánh đèn hơn nữa, cũng không thể chiếu sáng cái nơi tràn ngập hơi thở bi thương này.
Bầu trời giống như hiểu được đau thương của Vân Sở, bắt đầu hạ xuống một cơn mưa lớn.
Hạt mưa to rơi vào mặt có cảm giác đau nhói, khiến Vân Sở cảm thấy cả người như ngâm trong hầm băng, sức lực toàn thân bị rút đi, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, cắn răng, không tiếng động rơi lệ.
Phế tích đã dọn dẹp xong, trừ hai thi thể không còn rõ hình dạng của Triệu Nhược Nghiên và Hà Thanh Hồng, không tìm thấy bất kì thi thể đàn ông nào, ngay cả một cánh tay cũng không có.
Vân Sở vừa thất vọng lại vừa có mấy phần mong đợi. Dù sao, không tìm được tức là còn hi vọng, nếu như tìm được, vậy...
Chỉ là, Thượng Quan Triệt đứng gần hai người kia như vậy, bọn họ đều chết thảm như thế, Thượng Quan Triệt có thể bình yên vô sự được sao?
Lam Băng Tuyền không biết lấy ra một cái ô từ chỗ nào, che trên đầu Vân Sở, vì cô mà ngăn cản gió mưa. Nhưng đối với Vân Sở mà nói, có ô hay không, có bị ướt hay không cũng chẳng sao cả. Bởi vì gió mưa trong lòng cô, bất kể thứ gì cũng không ngăn cản được.
Nhìn những người quan tâm mình lần lượt lại gần, sắc mặt Vân Sở tái nhợt, miễn cưỡng gật đầu: “Em không sao, để em tự đi.”
Cô vẫn không tin Thượng Quan Triệt đã chết, trong suy nghĩ của cô, Thượng Quan Triệt không gì là không thể, anh sẽ không xảy ra chuyện, cũng không thể gặp chuyện không may. Cô tin tưởng anh, vẫn luôn kiên trì tin tưởng.
Nhưng, nếu anh ấy vẫn tốt, vậy thì anh ấy đang ở đâu?
Anh thông minh như vậy, lúc xảy ra vụ nổ, nhất định đã nghĩ cách chạy trốn, nghĩ cách bảo vệ mình đúng không?
A Triệt, anh đang ở đâu...
Vân Sở thầm gọi trong lòng, trái tim đã nhỏ máu, đau đến mất đi tri giác, nước mắt cũng chảy khô. Chỉ có vô tận sợ hãi và trống rỗng, tràn ngập xung quanh cô.
Lam Băng Tuyền vẫn luôn che ô cho cô, chăm sóc bên cạnh cô, không hề rời đi chút nào.
Mà Vân Sở giống như không cảm thấy gì, chạy một vòng xung quanh CLB Đào Nguyên.
Khi chạy đến bên kia, thấy dòng sông chảy cuồn cuộn thì trong lòng Vân Sở giống như hiện ra một cái gì đó. Cô đứng lẳng lặng bên sông, lại ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn kiến trúc thuộc về Đào Nguyên bị tàn phá, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai mắt mở lớn.
Mà Lam Băng Tuyền nhìn thấy biến hóa trên mặt cô, theo bản năng giữ tay cô thật chặt, chỉ sợ cô nghĩ không thông sẽ nhảy sông tự tử.
Bởi vì trời mưa nên nước sông vốn chậm rãi chảy xuôi cũng trở thành chảy xiết. Trước kia nước sông trong suốt, bây giờ lại bị vẩn đục, nhiễm một màu vàng, mang theo tàn tích rơi xuống từ thượng lưu con sông.
Vân Sở ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Lam Băng Tuyền, nói: “Xuống nước.”
Lam Băng Tuyền không kịp phản ứng, cau mày hỏi: “cái gì?”
“Em nghĩ, anh ấy nhất định là ở dưới đó, Thượng Quan Triệt nhất định đang ở dưới nước.” Vân Sở tỉnh táo nói xong, gạt tay Lam Băng Tuyền ra, chuẩn bị nhảy xuống nước.
Lam Băng Tuyền cũng giữ cô lại, kiên quyết nhìn cô, khuôn mặt lạnh lẽo chẳng có chút biểu cảm nào: “Anh đi.”
“...” Vân Sở ngẩn người, không biết hôm nay Lam Băng Tuyền bị làm sao nữa, sao đột nhiên, sao đột nhiên lại đối xử tốt với cô như vậy? Trước đây chưa từng thấy anh ấy có biểu hiện này...
Lam Băng Tuyền cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên người Vân Sở đang bị mưa xối ướt, thản nhiên nói: “Đứng yên đó, chờ anh trở lại.”
Vân Sở cắn môi, không biết phải trả lời như thế nào mới tốt. Mà Lam Băng Tuyền đã cởi giày, tung người nhảy xuống dòng sông đục ngầu, lúc thì nổi lên một chút để hít thở, lúc lại lặn xuống nước tìm kiếm.
Vân Sở đứng trên bờ, cái ô trong tay rơi xuống, không ngừng đi lòng vòng, trong tay ôm chặt áo khoác của Lam Băng Tuyền, trên đó, hình như còn lưu lại nhiệt độ của anh, ấm áp, khác hẳn bề ngoài lạnh lùng.
Nhớ tới những lời mình nói với anh trước khi ngất xỉu, trong lòng Vân Sở có chút áy náy, bởi vì trong lòng mình khó chịu mà cô không để ý đến cảm nhận của người khác, nói mà không suy nghĩ, chắc chắn là vô cùng khó nghe.
Thật ra thì cô biết, Lam Băng Tuyền không phải người như vậy, nhưng mà lúc đó, cô vẫn đổ hết trách nhiệm lên người anh.
Quá trình chờ đợi dài đằng đẵng, bất đắc dĩ, nó giống như đang thử thách tính nhẫn nại của con người.
Sau khoảng nửa tiếng, bóng dáng Lam Băng Tuyền đã không thấy đâu nữa, trong lòng Vân Sở không khỏi hơi lo lắng.
Beta: Rinnina + Melodysoyani + Thanh Xuân 430.
Hai người đứng giữa bụi bay đầy trời, ôm nhau thật chặt, hồi lâu sau, Thượng Quan Duệ mới buông Mộc Nhiên ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị bẩn của cô, cười nói, "Mèo hoa nhỏ, đi lấy nước rửa mặt đã, chờ bụi mù bên này tản đi, chúng ta sẽ đi tìm kiếm."
Nghe thấy giọng nói dịu dàng hiếm thấy của Thượng Quan Duệ, Mộc Nhiên nở nụ cười rực rỡ, nụ cười đó, khuôn mặt bụi bẩn lại hết sức xinh đẹp, đẹp hơn so với bất cứ lúc nào.
"Ừ." Mộc Nhiên gật đầu, siết tay Thượng Quan Duệ thật chặt.
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Thượng Quan Duệ cau mày, nói: "Chị dâu đâu? Chị ấy thế nào rồi?"
Đáy mắt Mộc Nhiên thoáng qua vẻ đau xót, lắc đầu nói, "Không biết, vừa nãy đám người Vân Hàn đã đuổi theo. Sẽ không có chuyện gì đâu."
"Được rồi, chúng ta đi xem một chút." Thượng Quan Duệ hít một hơi thật sâu trong không khí khói bụi cuồn cuộn này, lau nước mắt trên mặt, kéo Mộc Nhiên đi, kiên quyết chạy về phía Vân Sở.
Chỉ là, chờ đến lúc anh tìm được Vân Sở, lại phát hiện cả người Vân Sở đều bị thương, được Lam Băng Tuyền ôm vào lòng, đã hôn mê bất tỉnh.
Đưa mắt nhìn đám người Vân Sở và Lam Băng Tuyền rời đi, Thượng Quan Duệ tùy ý băng bó vết thương trên đầu gối một chút, rồi đi theo Vân Cảnh, Vân Hàn và những thành viên trong Ám Sát, bắt đầu tìm kiếm tung tích Thượng Quan Triệt.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mặt trời đang lặn dần về phía Tây, bị mây đen đầy trời che phủ, không gian chìm vào bóng tối.
Buổi chiều, ban đêm.
Vân Sở nằm trên giường bệnh, nhiều chỗ trên người bị băng bó, đột nhiên cô mở hai mắt ra, từ trên giường ngồi dậy. Lam Băng Tuyền đang trông giữ bên giường bị dọa sợ, cuống quýt hỏi thăm: “Tỉnh rồi? Có khó chịu ở đâu không?”
Hai mắt Vân Sở trống rỗng, hoàn toàn không có tiêu cự nhìn vào mặt Lam Băng Tuyền, giọng nói tràn đầy hoảng sợ: “Em...Em gặp ác mộng...”
Lam Băng Tuyền cầm tay cô, dịu dàng nói: “Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, bây giờ đã tỉnh lại rồi, sẽ không có chuyện gì cả.”
Hai mắt Vân Sở từ từ có tiêu cự, dần dần nhìn rõ người trước mắt.
Nhận ra người trước mắt là Lam Băng Tuyền, Vân Sở có chút khó hiểu nhíu mày, hình như không thể tin được người đàn ông này lại có thể nói ra lời nói dịu dàng vừa rồi.
Mà Lam Băng Tuyền cũng không phát hiện mình có gì không ổn, từ khi gặp Vân Sở anh đã sớm không còn là mình nữa. Nhìn thấy cô có biểu cảm yếu ớt như vậy, anh không thể giữ bộ mặt lạnh lùng được.
Vân Sở cảm nhận bàn tay ấm áp của anh đang nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của mình, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi, hình như cô đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Cô quét mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi sau đó hỏi Lam Băng Tuyền: “Đây là bệnh viện sao? Em bị làm sao vậy?”
“Em bị ngã, cả người và đùi đều bị thương, bây giờ em hãy nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt, muốn gì cứ nói với anh, anh sẽ làm giúp em, được không?” Lam Băng Tuyền nói xong, quan tâm rót cho cô một chén nước.
Vân Sở nhận lấy cái cốc, uống một ngụm nước, làm nhuận cổ họng, đột nhiên nhớ đến cái gì, nói: “Tại sao em lại ngã?”
Cô vừa hỏi xong, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cát bụi mịt mù, hai mắt đột nhiên trừng lớn, hoảng sợ ném cái chén trong tay đi, khiến cho nước văng đầy sàn nhà.
Cô lại giống như không có cảm giác gì, nắm chặt quần áo Lam Băng Tuyền, lớn tiếng chất vấn: “Nổ tung, có phải không? Có phải không?”
Lam Băng Tuyền nhìn thật sâu vào mắt cô, hai tay đè lên vai Vân Sở, nhỏ giọng nói: “Đó chỉ là giấc mơ của em thôi, trước hết phải nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt đã, không có việc gì đâu.”
Mà Vân Sở lại giống như điên rồi, kêu lên: “A Triệt đâu? Thượng Quan Triệt đâu rồi?”
Sắc mặt Lam Băng Tuyền bỗng chốc trở nên khó coi, anh biết giấy không thể gói được lửa, Vân Sở sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ đến chuyện này, dù sao anh cũng không thể lừa cô cả đời được.
Hít sâu một hơi, anh tận lực hạ giọng, dịu dàng nói: “Vân Sở, bây giờ em phải nghỉ ngơi thật tốt, Thượng Quan Triệt không có việc gì, Vân Cảnh và Vân Hàn đang tìm tung tích của anh ấy, cục trưởng An cũng đã sắp xếp cảnh sát giúp đỡ tìm kiếm, tin chắc sẽ tìm được rất nhanh.”
Nhưng mà mỗi câu nói của Lam Băng Tuyền càng khiến Vân Sở kích động, cô bò dậy từ trên giường, không ngừng nói: “Không đúng, anh lừa em, anh lừa em đúng không? A Triệt nhất định đã xảy ra chuyện, em phải đi tìm anh ấy.”
Nghe vậy, Lam Băng Tuyền cau mày, ôm Vân Sở thật chặt, nói: “Vân Sở, em bình tĩnh một chút, bây giờ em đang bị thương, không được lộn xộn.”
“Buông em ra, Lam Băng Tuyền, em muốn đi tìm anh ấy, buông ra...” Vân Sở không ngừng giãy dụa, lớn tiếng hét lên, hai mắt ửng đỏ, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Đúng lúc này, Liên Thanh Ngôn đi từ ngoài vào, thấy dạng vẻ của Vân Sở và Lam Băng Tuyền, vội vàng chạy đến, đẩy Lam Băng Tuyền ra: “Anh đang làm gì vậy?”
Sau đó khẩn trương nhìn Vân Sở: “Sở Sở, em làm sao vậy? Vết thương có đau không?”
Thấy Liên Thanh Ngôn, Vân Sở lập tức kích động kéo tay hắn lại, hỏi: “Anh Liên, anh mau nói cho em biết, A Triệt thế nào rồi? Anh ấy có gặp nguy hiểm gì không?”
Nghe vậy, sắc mặt Liên Thanh Ngôn lập tức thay đổi, có chút nặng nề ngồi xuống giường, vỗ lưng cô an ủi: “Vừa rồi anh em đã gọi điện đến, sau khi tìm kiếm cả buổi chiều, phế tích của Đào Nguyên đã dọn dẹp gần hết rồi, tạm thời còn chưa tìm thấy Thượng Quan Triệt, nhưng nếu tiếp tục tìm, nhất định có thể tìm thấy cậu ấy.”
Nhưng mà Vân Sở chỉ nghe nói còn chưa tìm thấy Thượng Quan Triệt, đầu óc cô trống rỗng, những lời phía sau của Liên Thanh Ngôn, cô hoàn toàn không nghe lọt.
Vân Sở trống rỗng nhìn về phía trước, cắn môi, không ngừng lắc đầu: “Không, anh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì, em phải đi tìm anh ấy.”
Dứt lời, cô lau nước mắt, ánh mắt kiên quyết nhìn Liên Thanh Ngôn: “Anh Liên, mau dẫn em đến Đào Nguyên đi.”
Thấy Vân Sở khôi phục tỉnh táo nhanh như vậy, cả Liên Thanh Ngôn và Lam Băng Tuyền đều kinh ngạc, theo bản năng muốn cự tuyệt.
Nhưng Vân Sở lại nói tiếp: “Đừng nói là quan tâm đến thân thể của em, cho dù hai người không đồng ý, em cũng sẽ tự đi tìm. Hai người ngăn cản em một trăm lần, em sẽ trốn đi một trăm lần, nếu không muốn lãng phí tinh lực thì mau dẫn em tới đó.”
Liên Thanh Ngôn hiểu, chuyện Vân Sở đã quyết định thì sẽ rất khó thay đổi, cô yêu Thượng Quan Triệt sâu đậm như vậy, bây giờ muốn cô nghỉ ngơi ở đây là không thể nào. Tương tự, nếu Vân Sở xảy ra chuyện, anh nhất định cũng không thể nằm yên nghỉ ngơi, chết cũng phải đi tìm cô.
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, Liên Thanh Ngôn gật đầu một cái, vừa muốn nói đồng ý dẫn cô đi, đã thấy Lam Băng Tuyền một tay ôm lấy cô, kiên định nói: “Được, anh dẫn em đi.”
Sắc mặt Liên Thanh Ngôn thay đổi, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra, chỉ là gật đầu một cái: “Đi đường cẩn thận, không cần nhanh quá, sẽ không có việc gì đâu.”
Vân Sở gật đầu, hai tay ôm lấy cổ Lam Băng Tuyền, nói với Liên Thanh Ngôn: “Anh Liên yên tâm đi, sẽ không sao đâu.” Chỉ là, cô nói những lời này không biết là đang an ủi người khác hay an ủi bản thân mình.
Lam Băng Tuyền rất nhanh ôm cô ra khỏi bệnh viện, lên xe, anh để Vân Sở ngồi bên cạnh mình, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía trước, không nói lời nào.
Vân Sở cũng không nói gì, cho đến bây giờ cô cũng chưa tiếp nhận được sự thật là Đào Nguyên đã bị nổ tung, Thượng Quan Triệt mất tích.
Đối với cô mà nói, từ lâu Thượng Quan Triệt đã có một vị trí rất quan trọng, cô chưa bao giờ nghĩ tới, nếu mất anh, cô nên làm gì, còn cần sống nữa hay không.
Bây giờ ông trời đang thử thách cô sao?
Để cô nhận được sự quan tâm và cưng chiều không giới hạn của Thượng Quan Triệt, sau đó để cô mất đi anh.
Ông trời? Sao ông có thể tàn nhẫn như vậy, nếu như sớm biết có ngày này, cô thà rằng chưa từng có được.
Xe lao vun vút trên trường lớn, rất nhanh đã đến CLB Đào Nguyên.
Chỉ là, CLB hôm nay, chỉ còn là một đống phế tích. Cảnh sát đã niêm phong hiện trường, bên trong, trừ đám người Vân Cảnh và cảnh sát, bất kì ai cũng không được đi vào.
Vừa xuống xe, Vân Sở đã vội vàng muốn chạy tới, lại bị Lam Băng Tuyền kéo lại: “Đừng có chạy lung tung, em còn đang bị thương.”
Dứt lời, Lam Băng Tuyền nhấc cô lên, bế cô đi vào bên trong.
Những cảnh sát kia không biết bọn họ, thấy bọn họ đến gần đều rối rít cản lại, muốn đuổi hai người đi.
Lam Băng Tuyền lạnh lùng nhìn bọn họ, một thân hơi thở lạnh lẽo, tức giận nói: “Cút ngay!”
Lúc này, một viên cảnh sát biết Vân Sở chạy tới, kéo anh em của mình ra, cung kính nói với cô: “Chị dâu, mời vào trong.”
Vân Sở gật đầu, không có tâm trạng để ý người nọ là ai, tại sao lại biết mình, chỉ để Lam Băng Tuyền ôm cô đi thật nhanh vào phế tích còn đang trong quá trình xử lí.
Trải qua một buổi chiều đào bới và tìm kiếm, đám người Thượng Quan Duệ và Vân Cảnh đã mệt lả, toàn thân không còn chút sức lực, cả người bẩn thỉu. Thậm chí, Thượng Quan Duệ còn bị mấy bức tường đổ vỡ quẹt bị thương, cả người máu tươi đầm đìa, nhìn thấy mà ghê.
Nhưng tất cả bọn họ đều không một ai lùi bước, không có một người nào buông tha hi vọng.
Mỗi người đều tập trung hết tinh thần tìm kiếm bóng dáng Thượng Quan Triệt.
Thượng Quan Duệ cố gắng như vậy là bởi vì Thượng Quan Triệt là người anh trai duy nhất của anh. Mà đám người Vân Cảnh liều mạng như vậy, có lẽ bởi vì Thượng Quan Triệt là người mà Vân Sở yêu sâu đậm. Nếu không tìm được Thượng Quan Triệt, Vân Sở sẽ đau lòng muốn chết.
Bọn họ đều không nhẫn tâm thấy Vân Sở đau khổ, cho dù là tạm thời, cũng không muốn thấy.
Mắt thấy một mảnh phế tích đã được dọn dẹp gần hết, cảnh sát mang đám người Vân Cảnh lên lầu tìm vài vòng, đừng nói là người sống, ngay cả một thi thể cũng không tìm thấy.
Điều này khiến cho đám người Thượng Quan Duệ và Vân Cảnh không khỏi thất vọng, niềm tin vẫn luôn kiên định cũng dần dần bị dao động.
Lúc Vân Sở và Lam Băng Tuyền đi đến bên cạnh bọn họ, đám người Thượng Quan Duệ và Vân Cảnh đang cùng cảnh sát tìm kiếm trong mảnh phế tích cuối cùng. Bởi vì lo lắng có người ở bên trong, bọn họ không thể dùng mấy dụng cụ cơ khí để mở phế tích ra, chỉ có thể dùng tay và mấy công cụ đơn giản khác.
Nhưng không có ai kêu ca, tất cả mọi người đều cúi đầu, yên lặng làm việc.
Mây đen trên trời ngưng tụ ngày càng nhiều, lát nữa trời nhất định sẽ mưa, mây đen xếp chồng lên nhau, khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Vân Sở đến, khiến cho Thượng Quan Duệ và Vân Hàn, Vân Cảnh, Thượng Quan Khê đều cảm thấy kinh ngạc, trong lòng lòng lại nghĩ cô chắc chắn sẽ đến, đây vốn là chuyện trong dự liệu.
Mấy người vây xung quanh Vân Sở, áo sơ mi xám của Vân Cảnh đã sớm rách te tua, giữa hai đầu lông mày cũng hiện ra vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn không che lấp được phong thái hoàn mỹ của anh.
Nhìn Vân Sở còn mặc nguyên quần áo bệnh nhân, dịu dàng hỏi: “Sở Sở, sao em lại đến đây, có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
Vân Sở lắc đầu một cái, ánh mắt hơi trống rỗng nhìn một mảnh phế tích, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Thượng Quan Duệ cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đau đớn của Vân Sở, anh sợ nhìn nhiều mình cũng sẽ khóc thành tiếng, nên chỉ cố chịu đựng mà nói một câu: “Chị dâu, anh hai sẽ không có việc gì.”
Vân Sở cắn môi, gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy sẽ không có việc gì.”
Lam Băng Khê nhìn Vân Sở, lại nhìn Lam Băng Tuyền cũng đang khó chịu, cuối cùng không nói được lời nào.
Vân Hàn cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu, sau đó tiếp tục gia nhập đội ngũ tìm kiếm.
Vân Sở vẫn đang được Lam Băng Tuyền ôm, mặt không chút biểu cảm nhìn đống phế tích. Cô không nói lời nào, cũng chẳng có hành động gì, giống như đã chết, không còn một chút sức sống.
Bầu trời, chẳng biết từ lúc nào đã hạ xuống những hạt mưa tí tách, một giọt lại một giọt rơi trên người Vân Sở, khiến cho thân thể vốn đã lạnh lẽo của cô càng giống như bị đóng băng.
Đúng lúc đó, phía bên kia lại có người kêu lên: “Ở đây có một người, mọi người mau tới đây xem.”
Tiếng gọi này vừa truyền ra, mọi người lập tức bật đèn pin, chạy thật nhanh đến chỗ đó.
Mà Vân Sở thì gần như là lập tức nhảy xuống từ trong ngực Lam Băng Tuyền, lảo đảo nghiêng ngả chạy lên phía trước, Lam Băng Tuyền phản ứng nhanh, thấy cô chạy cũng lập tức theo sau, thời thời khắc khắc canh giữ bên người cô, không để cô chịu một chút tổn thương nào.
Vân Sở vọt tới trong đám người, lớn tiếng hét lên: “Để tôi xem thử...”
Người được tìm thấy từ đống phế tích lộ ra hơn nửa cơ thể, Vân Sở lập tức xông đến, tất cả mọi người tránh ra, soi đèn pin để cô có thể nhìn rõ dáng vẻ người kia.
Chỉ là, lúc Vân Sở nhìn thấy một người phụ nữ hai tay bị gãy, mặt cũng bị nổ mất một miếng, trông cực kì kinh khủng thì suýt chút nữa đã nôn ra.
Trong lòng vừa thất vọng, lại cảm thấy hết sức may mắn.
Là một người phụ nữ, không phải Thượng Quan Triệt, không phải anh ấy. Vẫn còn may là không phải anh, nếu không xét theo tình trạng này, người kia căn bản không sống nổi.
Nhưng, trong CLB này ngoài Thượng Quan Triệt thì chỉ có hai người phụ nữ là Triệu Nhược Nghiên và Hà Thanh Hồng. Vậy thì người phụ nữ này nhất định là một trong hai người đó.
Lúc đó bọn họ đứng rất gần Thượng Quan Triệt, nếu cô ta biến thành thảm như vậy, Thượng Quan Triệt sẽ ra sao đây?
Lam Băng Tuyền đúng lúc đứng bên cạnh Vân Sở, đỡ lấy thân thể liêu xiêu sắp ngã của cô, lo lắng nói: “Đừng lo lắng...”
Vân Sở giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, nắm tay Lam Băng Tuyền thật chặt, nhắm mắt lại, rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Lúc này, những cảnh sát kia đã nâng người phụ nữ bị đứt tay, thậm chí nửa người dưới đã không còn, chỉ còn nửa người trên ra ngoài.
Bởi vì trạng thái chết quá kinh khủng, không ít người đã che miệng, chạy ra chỗ khác nôn mửa.
Bác sĩ và nhân viên pháp y rối rít chạy tới khám nghiệm tử thi, giờ Vân Sở mới biết, người này là Hà Thanh Hồng.
Mặc dù không biết Liên Thanh Ngôn đã làm gì cô ta, nhưng mà chết thê thảm thế này, chắc chắn không phải do Liên Thanh Ngôn làm, mà là...
Cụ thể là chuyện gì đã xảy ra, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, ngoài vụ nổ lớn kia, còn có thể là chuyện gì nữa chứ?
Thấy thảm trạng của Hà Thanh Hồng, trong lòng Vân Sở đau xót, bỗng nhiên nhớ đến bộ dáng của Thượng Quan Triệt, anh ấy có thể biến thành như vậy không?
Không, sẽ không.
Vân Sở cắn môi, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại.
Lúc này, bên kia lại truyền đến tiếng hét, nói là lại tìm thấy thứ gì.
Lần này, Lam Băng Tuyền thông minh hơn, biết trong lòng Vân Sở nóng nảy, nhất định sẽ phải đến xem, vì vậy trước khi cô chạy, đã đến ôm cô lên, chạy về phía bên kia.
Chỉ là, lần này bọn họ tìm được, cũng chỉ là thi thể một người phụ nữ đã biến dạng hoàn toàn.
Đúng, là một người phụ nữ.
Lần này người được tìm thấy dĩ nhiên là Triệu Nhược Nghiên. Mà tình trạng lúc chết của cô ta còn thảm hơn Hà Thanh Hồng, Vân Sở nhìn thấy, lập tức nôn ra.
Sắc trời càng ngày càng mờ tối, xung quanh một mảnh mờ mờ, cho dù có nhiều ánh đèn hơn nữa, cũng không thể chiếu sáng cái nơi tràn ngập hơi thở bi thương này.
Bầu trời giống như hiểu được đau thương của Vân Sở, bắt đầu hạ xuống một cơn mưa lớn.
Hạt mưa to rơi vào mặt có cảm giác đau nhói, khiến Vân Sở cảm thấy cả người như ngâm trong hầm băng, sức lực toàn thân bị rút đi, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, cắn răng, không tiếng động rơi lệ.
Phế tích đã dọn dẹp xong, trừ hai thi thể không còn rõ hình dạng của Triệu Nhược Nghiên và Hà Thanh Hồng, không tìm thấy bất kì thi thể đàn ông nào, ngay cả một cánh tay cũng không có.
Vân Sở vừa thất vọng lại vừa có mấy phần mong đợi. Dù sao, không tìm được tức là còn hi vọng, nếu như tìm được, vậy...
Chỉ là, Thượng Quan Triệt đứng gần hai người kia như vậy, bọn họ đều chết thảm như thế, Thượng Quan Triệt có thể bình yên vô sự được sao?
Lam Băng Tuyền không biết lấy ra một cái ô từ chỗ nào, che trên đầu Vân Sở, vì cô mà ngăn cản gió mưa. Nhưng đối với Vân Sở mà nói, có ô hay không, có bị ướt hay không cũng chẳng sao cả. Bởi vì gió mưa trong lòng cô, bất kể thứ gì cũng không ngăn cản được.
Nhìn những người quan tâm mình lần lượt lại gần, sắc mặt Vân Sở tái nhợt, miễn cưỡng gật đầu: “Em không sao, để em tự đi.”
Cô vẫn không tin Thượng Quan Triệt đã chết, trong suy nghĩ của cô, Thượng Quan Triệt không gì là không thể, anh sẽ không xảy ra chuyện, cũng không thể gặp chuyện không may. Cô tin tưởng anh, vẫn luôn kiên trì tin tưởng.
Nhưng, nếu anh ấy vẫn tốt, vậy thì anh ấy đang ở đâu?
Anh thông minh như vậy, lúc xảy ra vụ nổ, nhất định đã nghĩ cách chạy trốn, nghĩ cách bảo vệ mình đúng không?
A Triệt, anh đang ở đâu...
Vân Sở thầm gọi trong lòng, trái tim đã nhỏ máu, đau đến mất đi tri giác, nước mắt cũng chảy khô. Chỉ có vô tận sợ hãi và trống rỗng, tràn ngập xung quanh cô.
Lam Băng Tuyền vẫn luôn che ô cho cô, chăm sóc bên cạnh cô, không hề rời đi chút nào.
Mà Vân Sở giống như không cảm thấy gì, chạy một vòng xung quanh CLB Đào Nguyên.
Khi chạy đến bên kia, thấy dòng sông chảy cuồn cuộn thì trong lòng Vân Sở giống như hiện ra một cái gì đó. Cô đứng lẳng lặng bên sông, lại ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn kiến trúc thuộc về Đào Nguyên bị tàn phá, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai mắt mở lớn.
Mà Lam Băng Tuyền nhìn thấy biến hóa trên mặt cô, theo bản năng giữ tay cô thật chặt, chỉ sợ cô nghĩ không thông sẽ nhảy sông tự tử.
Bởi vì trời mưa nên nước sông vốn chậm rãi chảy xuôi cũng trở thành chảy xiết. Trước kia nước sông trong suốt, bây giờ lại bị vẩn đục, nhiễm một màu vàng, mang theo tàn tích rơi xuống từ thượng lưu con sông.
Vân Sở ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Lam Băng Tuyền, nói: “Xuống nước.”
Lam Băng Tuyền không kịp phản ứng, cau mày hỏi: “cái gì?”
“Em nghĩ, anh ấy nhất định là ở dưới đó, Thượng Quan Triệt nhất định đang ở dưới nước.” Vân Sở tỉnh táo nói xong, gạt tay Lam Băng Tuyền ra, chuẩn bị nhảy xuống nước.
Lam Băng Tuyền cũng giữ cô lại, kiên quyết nhìn cô, khuôn mặt lạnh lẽo chẳng có chút biểu cảm nào: “Anh đi.”
“...” Vân Sở ngẩn người, không biết hôm nay Lam Băng Tuyền bị làm sao nữa, sao đột nhiên, sao đột nhiên lại đối xử tốt với cô như vậy? Trước đây chưa từng thấy anh ấy có biểu hiện này...
Lam Băng Tuyền cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên người Vân Sở đang bị mưa xối ướt, thản nhiên nói: “Đứng yên đó, chờ anh trở lại.”
Vân Sở cắn môi, không biết phải trả lời như thế nào mới tốt. Mà Lam Băng Tuyền đã cởi giày, tung người nhảy xuống dòng sông đục ngầu, lúc thì nổi lên một chút để hít thở, lúc lại lặn xuống nước tìm kiếm.
Vân Sở đứng trên bờ, cái ô trong tay rơi xuống, không ngừng đi lòng vòng, trong tay ôm chặt áo khoác của Lam Băng Tuyền, trên đó, hình như còn lưu lại nhiệt độ của anh, ấm áp, khác hẳn bề ngoài lạnh lùng.
Nhớ tới những lời mình nói với anh trước khi ngất xỉu, trong lòng Vân Sở có chút áy náy, bởi vì trong lòng mình khó chịu mà cô không để ý đến cảm nhận của người khác, nói mà không suy nghĩ, chắc chắn là vô cùng khó nghe.
Thật ra thì cô biết, Lam Băng Tuyền không phải người như vậy, nhưng mà lúc đó, cô vẫn đổ hết trách nhiệm lên người anh.
Quá trình chờ đợi dài đằng đẵng, bất đắc dĩ, nó giống như đang thử thách tính nhẫn nại của con người.
Sau khoảng nửa tiếng, bóng dáng Lam Băng Tuyền đã không thấy đâu nữa, trong lòng Vân Sở không khỏi hơi lo lắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook