Cố Nhất Nặc cẩn thận nhìn kỹ lại mấy món ăn được bày ra trước mặt Lục Dĩ Thừa, sao nhìn lại rất giống như là đồ bồi bổ vậy? Chẳng lẽ là bởi vì lần đó bị thương?

"Có phải anh cảm thấy có chỗ nào không được khoẻ hay không? Lần đó bị thương còn chưa có đỡ sao?" Cô không thể không hỏi.

"Không có, đã khoẻ lại lâu rồi, chỉ là muốn nhìn em ăn cơm thôi!" Lục Dĩ Thừa lập tức phủ nhận.

"Nếu như anh thích nhìn em ăn cơm như thế, sau này mỗi ngày lúc ăn cơm đều gọi video đi, mãi cho đến khi anh trở về mới thôi." Cố Nhất Nặc nói xong, cúi đầu ăn phần cơm của mình.

Mỗi ngày đều gọi video, cùng nhau ăn cơm? Lại còn là do cô chủ động đề nghị? Trong lòng Lục Dĩ Thừa không nhịn được vui sướng một trận, nhưng mà vừa thấy đống đồ ăn trước mặt, bỗng nhiên lại cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

"Ăn nhiều một chút." Cố Nhất Nặc thấy anh nửa ngày cũng không động đũa, lại lên tiếng nhắc nhở.

Lục Dĩ Thừa bất đắc dĩ cầm lấy chén, ăn cái đống đồ ăn này thật giống như là nhai sáp!

Dưới sự giám sát của bà xã đại nhân, Lục Đại thiếu đã uống hết một chén canh, ăn một chén cơm, dọn dẹp sạch sẽ ba đĩa thức ăn.

Cận Tư Nam và Khổng Nhất Phàm hai người vỗ tay khích lệ! Vợ đúng là liều thuốc hay, công dụng thật là kỳ diệu mà!

Cố Nhất Nặc thấy anh ăn được nhiều như thế, trong lòng cũng âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Ăn cơm xong không được uống rượu."

"Được, không uống." Tay Lục Dĩ Thừa đã cầm chai rượu được đặt ở một bên lên, không còn lựa chọn nào khác đành phải buông xuống.

Lục lão gia ở một bên đã cười đến hai mắt híp lại, quả nhiên là vẫn còn có người trị, cái tật xấu này còn không sửa được sao?!

"Bà xã, anh còn phải đi huấn luyện, tối nay nói tiếp nha."

"Khoan đã, có phải là anh muốn đi nôn ra không?"

Lục Dĩ Thừa hít sâu một hơi, "Không có, không có."

"Nhịn một chút, từ từ sẽ khoẻ thôi." Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, giống như là đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Lục Dĩ Thừa cầm di động, cũng không biết là tại sao, nghe giọng nói dịu dàng của cô, bỗng nhiên cảm thấy đã khá hơn nhiều.

Thật ra cũng không phải là anh ăn không vô, có thể là do vấn đề tâm lý, bằng không, anh sẽ không thể ăn được thức ăn mà Cố Nhất Nặc làm.

"Đi nghỉ ngơi đi." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng dặn dò.

Anh có chút luyến tiếc. Nhưng giây tiếp theo màn hình đã tối đen, cô đã không chút do dự tắt máy.

Đúng rồi, anh còn chưa có hỏi, lúc nào thì có thể gọi video trực tiếp cho cô mà! Anh còn bị cô kéo hắc đó!

Ăn cơm xong, Cố Nhất Nặc liền đi lên lầu. Mở ngăn tủ, lấy hai con thiên nga được đặt ở bên nhau ra, cầm trên tay.

Ngày hôm đó, cô dọn vào phòng của Lục Dĩ Thừa thì nhìn thấy thứ này. Cô cho rằng một món đồ không đáng giá như thế, anh sẽ tuỳ tiện mà vứt đi, không nghĩ tới, thế nhưng anh lại đặt nó trong ngăn tủ. Cô cũng lấy hai con thiên nga của mình ra, đặt ở bên cạnh.

Nhìn một hồi, cô lại cất trở về chỗ cũ. Sau đó đi đến một bên, mở ngăn kéo lấy ra một quyển sổ, lật mở từng tờ từng tờ ra xem. Trên đó ghi rất nhiều địa điểm mà cô dự định sẽ đi cùng anh, sắp xếp nhiều như vậy, từng tờ từng tờ đều chứa đựng sự chờ mong.

Những tờ lịch được xé đi càng ngày càng nhiều, khoảng cách đến ngày anh trở về cũng càng ngày càng gần.

Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, Cố Nhất Nặc nhìn số máy gọi tới, chần chờ một chút, cuối cùng, lúc điện thoại sắp tắt, cô vẫn không nhịn được mà nhận máy.

"Hạt gạo nhỏ, tôi nghĩ trước nghĩ sau rồi, vẫn quyết định phải gọi cho cô, không biết là có làm phiền cô không?"

"Xin hỏi, có chuyện gì sao?"

"Là thế này, mục tiêu đã không cần theo dõi nữa, chi phí căn bản là không có nhiều như thế."

"Các anh lấy được bản báo cáo xét nghiệm ở bệnh viện, sau đó còn chụp được một số ảnh, rất hữu dụng với tôi, cho nên số tiền đó vẫn rất là xứng đáng."

"Cô có muốn đổi mục tiêu hay không? Chúng tôi có thể thay cô theo dõi một mục tiêu khác." Tịch Văn Việt là đang chỉ Cố Minh Tuyết.

Cậu ta có chút sốt ruột, hy vọng vị khách hàng này có thể đồng ý, bằng không, cậu ấy sẽ cảm thấy lương tâm bị cắn rứt.

Kỳ thật, số tiền đó cậu ta đã dùng  để mua thiết bị hết rồi, thật sự là bây giờ không thể đào đâu ra được.

"Không cần đâu, cuộc giao dịch này đã thanh toán xong rồi." Cố Nhất Nặc sảng khoái nói.

Tịch Văn Việt vẫn cảm thấy rất không chân thật, trên thế giới này làm gì có khách hàng nào dễ  nói chuyện đến như thế, cái người tên là hạt gạo nhỏ này quả thực chính là một tiểu thiên sứ, có số tiền này của cô, đúng là đại ânh nhân của cậu ấy mà!

"Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây."

"Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền cô nữa, hy vọng  Hạt gạo nhỏ sau này mọi chuyện sẽ như ý, vĩnh viễn cũng không cần dùng đến chúng tôi."

Cố Nhất Nặc nhịn không được bật cười, "Cám ơn lời chúc của anh."

Tịch Văn Việt nghe được tiếng cười của cô, không nhịn được mà suy nghĩ, người này rốt cuộc là một cô gái trông như thế nào. Nghe giọng cô hình như còn rất trẻ.

"Hẹn gặp lại." Cố Nhất Nặc cúp điện thoại.

Hẹn gặp lại...... Đây vốn là ba chữ rất bình thường, lại khiến cho Tịch Văn Việt cảm thấy, có một loại cảm giác khiến cậu ấy rất chờ mong đang không ngừng quẫy đạp ở trong lòng.

Cố Nhất Nặc buông di động, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô đã định liệu trước là Cố Minh Tuyết sẽ cai nghiện không xong, đã dặn Tịch Văn Việt theo dõi Cố Minh Tuyết hai ngày, quả nhiên đã chụp được ảnh Cố Minh Tuyết hít ma tuý trong một quán bar. Giờ này chắc là Cố Minh Tuyết đã biết H đại đã huỷ bỏ tư cách là học sinh được đặt cách của cô ta rồi đúng không?

......

Cố gia

Cố Tùng Bác đã biết chuyện Cố Minh Tuyết bị hủy bỏ tư cách học đại học! Lúc nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm, quả thực là ông ta không thể tin nổi!

Giáo viên chủ nhiệm đã nói đây không phải là tin đồn vô căn cứ! Nếu H đại hủy bỏ tư cách của Cố Minh Tuyết, đã nói lên nhất định là đã có đủ chứng cứ!

Hiện giờ, cách duy nhất chính là cho Tiểu Tuyết đi kiểm tra sức khoẻ, nếu là giả, còn có thể vãn hồi, nếu là thật......

Ông ta thật sự không biết, nếu Tiểu Tuyết thật sự nghiện ma tuý thì ông ta phải xử lý chuyện này như thế nào!

Lúc này, Cố Minh Tuyết đang quỳ gối trong phòng khách, sợ tới mức cả người phát run, không dám nhìn thẳng vào Cố Tùng Bác đang phẫn nộ tột cùng.

"Ngày mai, ba cùng con đi bệnh viện!"

"Không! Ba, con cầu xin ba, không cần đi!" Cố Minh Tuyết lập tức bổ nhào tới trước mặt Cố Tùng Bác, khóc lóc cầu xin, "Ba, thật sự không phải là con sai, là Cố Nhất Nặc hại con, là nó hại con thành thế này! Hôm đó trong tiệc sinh nhật của nó, là nó bỏ thuốc vào ly nước trái cây cho con uống, rồi ngày nào nó cũng bỏ thuốc vào trong canh đu đủ của con! Đều là do nó hại con thành ra thế này!"

"Sao có thể là Tiểu Nặc được?" Cố Tùng Bác không tin.

"Là nó, chính là nó!" Cố Minh Tuyết giống như là một người điên vậy, đột nhiên đứng bật dậy, hận đến nghiến răng nghiến lợi!

"Ba, là vì nó ghen ghét con xuất sắc hơn nó, cho nên mới trả thù con! Đầu tiên là hạ dược con, sau đó bị mẹ phát hiện, nó liền đi báo cảnh sát, nói dối rằng mẹ muốn bắt cóc nó! Bằng không, tại sao nó có thể trở về lành lặng, còn đám người bắt cóc thì không có tên nào sống sót! Đây đều là âm mưu của nó!"

Cố Tùng Bác ngồi trên sofa, nhìn đứa con gái trước giờ luôn ngoan ngoãn của mình, đã giành về cho ông ta không ít thể diện, quả thực cảm thấy hiện giờ đứa con gái này xa lạ đến mức làm ông ta không dám nhận là con mình.

Đây là con gái của ông ta sao?

"Nó vì sợ bị mẹ vạch trần mọi chuyện cho nên hại mẹ xảy ra tai nạn giao thông! Hại mẹ thành ra như vậy! Đều là nó! Đều là nó làm hại!" Cố Minh Tuyết mất khống chế, rống lớn lên.

Cố Tùng Bác đối mặt với một loạt tố cáo như vậy, á khẩu không trả lời được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương