Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
-
Chương 91
Bạch Duật đích thân kéo ghế ra, mời Cố Nhất Nặc ngồi. Động tác rất là lịch sự phong độ.
"Thế này cũng quá là nghiêm túc mất?" Cố Nhất Nặc nhỏ giọng nói.
Bạch Duật cười nhẹ, ngồi ở phía đối diện cô.
Tức khắc, đèn trong nhà hàng đều tắt hết, chỉ để lại mấy ánh đèn nhỏ trên tường. Trong khung cảnh thiếu sáng, mọi thứ liền trở nên mông lung kiều diễm.
Nhưng Bạch Duật đang ngồi ở trước mặt lại giống như đang phát ra ánh sáng vậy, quanh người đều toả ra anh sáng nhè nhẹ.
"Tiên sinh, tiểu thư, nến này chuẩn bị cho hai vị." Hai người bồi bàn đẩy xe chậm rãi đi tới, lấy hai ngọn nến đặt lên giá nến trên góc bàn.
"Xem thực đơn một chút đi, em thích ăn món gì?"
Cố Nhất Nặc mở thực đơn ra, nhìn một hồi, tùy tiện chọn một phần bít tết.
Bạch Duật chọn xong, đưa thực đơn cho bồi bàn.
"Tiên sinh, xin hỏi có cần mở nhạc lên không?"
"Không cần." Bạch Duật trực tiếp từ chối, đợi cho bồi bàn đi xong, anh ta mới hỏi Cố Nhất Nặc: "Có thích khúc dương cầm nào không?"
"Bản ánh trăng" Cố Nhất Nặc nhẹ giọng đáp lại, khúc dương cầm này cô có thể nghe mãi mà không thấy chán.
Bạch Duật đứng dậy đi đến chỗ cây dương cầm được đặt ở giữa nhà hàng, mỉm cười nhìn Cố Nhất Nặc. Ưu nhã ngồi ở trước cây dương cầm, ngón tay thon dài nhẹ lướt trên phím đàn, từng nốt nhạc trầm bổng réo rắc liền vang lên.
Cố Nhất Nặc nghe được giai điệu mà cô vô cùng quen thuộc liền chậm rãi đứng lên.
Một chiếc đèn chiếu vào người Bạch Duật, chỉ có mình anh ta ở trong ánh sáng, mọi thứ khác đều trở nên lu mờ.
Bạch Duật rất chuyên tâm, mười ngón tay chuyển động trên các phím đàn, tiếng đàn vang vọng ở khắp nhà hàng. Vốn dĩ cho rằng nhiều năm như vậy không đàn sẽ không còn quen thuộc nữa, không nghĩ tới mỗi một âm phù lại đều quen thuộc như vậy, lưu loát như nước chảy mây trôi.
Cố Nhất Nặc đứng ở đó, say mê trong tiếng đàn.
Tiếng đàn từ từ ngừng lại, Cố Nhất Nặc còn đang đắm mình trong thanh âm đó, mãi đến khi Bạch Duật đi đến bên cạnh, cô mới hồi phục lại tinh thần.
"Đã lâu không chơi."
"Chơi rất tốt! Ai ya, vừa rồi tôi quên quay lại rồi!" Lúc này Cố Nhất Nặc mới nhớ ra, không nhịn được có chút tiếc nuối.
"Nếu em thích, lúc nào tôi cũng có thể đàn cho em nghe."
"Anh đàn thật là dễ nghe, đây là bản hay nhất mà tôi từng nghe." Cố Nhất Nặc không tiếc lời khen ngợi.
"Cám ơn." Bạch Duật cũng hào phóng đón nhận, ưu nhã mời Cố Nhất Nặc về lại chỗ ngồi.
"Nặc Nhi, em biết học viện Mỹ Thuật Elizabeth có truyền thống gì không?"
"Có truyền thống gì?" Cố Nhất Nặc đúng là chưa có nghe nói qua.
"Tân sinh viên vừa nhập học còn có một kỳ kiểm tra đầu vào, kết quả lần kiểm tra này sẽ có liên quan trực tiếp đến việc phân công cho giáo viên nào đứng lớp."
"Còn có cách làm như vậy sao? Vậy tôi phải chuẩn bị cho tốt mới được."
"Kiểm tra đầu vào là phác hoạ cơ bản nhất, phác hoạ là cơ sở của hội họa, nhìn như đơn giản nhất nhưng lại là quan trọng nhất."
"Sắp tới đây tôi phải luyện tập cho tốt mới được."
"Ngày mai đến phòng vẽ tranh của tôi đi, tôi có thể hướng dẫn cho em một số kiến thức chuyên môn."
"Được đó! Có thể được Bạch Duật đại sư chỉ giáo, thật là vinh hạnh."
Bồi bàn bưng món ăn lên, Bạch Duật nhận lấy đĩa bít tết của Cố Nhất Nặc, tự mình cắt ra sau đó mới đặt tới trước mặt cô.
"Lần trước, tôi có nói với em về triển lãm tranh ở Lạc Y Cung, em đã suy xét như thế nào rồi? Hẳn là có thể lên kế hoạch rồi."
Cố Nhất Nặc đột nhiên buông nĩa, có chút thẹn thùng, "Có lẽ là tôi phải lỡ hẹn rồi."
"Là có việc gì nên phải trì hoãn lại sao?"
"Không, không phải, là cùng Lục Dĩ Thừa...... Cùng đi, vừa hay anh ấy rảnh......, cho nên......" Cô ấp a ấp úng, càng nói thanh âm càng nhỏ, cũng không biết là tại sao, lúc nói ra tên Lục Dĩ Thừa với người khác, cô lại thẹn thùng như thế này.
"Theo như tôi biết, thư mời đã phát xong rồi, cũng không mời Lục Dĩ Thừa tiên sinh."
"Cái này, anh ấy sẽ có cách, cho nên thật xin lỗi, không thể đi cùng anh rồi."
"Nặc Nhi, em thích Lục Dĩ Thừa sao?" Bạch Duật nhịn không được dò hỏi, thấy Cố Nhất Nặc không trải lời, anh ta lại nói tiếp, "Hai người ở bên nhau, đầu tiên là phải có tình cảm làm cơ sở, tiếp theo là được người thân hai bên chúc phúc, những thứ này đều là nền tảng, em còn nhỏ, không thể qua loa với việc chung thân đại sự của bản thân như vậy được."
Cố Nhất Nặc không biết phải nói sao, cô và Lục Dĩ Thừa có tình cảm làm nền hay không, cô cũng không biết, càng miễn bàn đến người thân hai bên chúc phúc. Lời Bạch Duật nói lập tức thức tỉnh cô, cũng chọc trúng chỗ đau của cô.
"Thật xin lỗi, tôi không có tư cách để nói đến việc này." Bạch Duật thấy sắc mặt cô có chút tái đi, lập tức xin lỗi.
Cố Nhất Nặc có chút thất thần, cô đã không còn tâm tình thưởng thức món ăn, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh một chút.
"Nặc Nhi, không phải chỉ có một con đường có thể đi, có lẽ sẽ có lựa chọn càng tốt hơn."
Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, nhìn vào mắt Bạch Duật, ánh mắt anh ta dịu dàng, trong vắt có thể thấy rõ được bóng dáng của mình trong đó.
"Nặc Nhi, em có thể thử, thử lựa chọn một chút."
"Ừm, chuyện này, tôi sẽ cẩn thận suy xét." Cố Nhất Nặc gật gật đầu, "Đã khuya rồi, tôi cũng nên về thôi, ngày mai gặp."
"Tôi đưa em về."
"Không cần làm phiền anh, à, đúng rồi, hôm nay là tôi mời anh, tôi đi thanh toán đây." Cố Nhất Nặc đứng dậy. Đột nhiên Bạch Duật kéo tay cô, kéo cô trở lại.
"Tôi đã thanh toán rồi." Bạch Duật ôm bó hoa hồng trắng đó đưa tới trước mặt cô.
Cố Nhất Nặc cười cười nhận lấy, "Khiến anh tiêu phí rồi, nhưng mà cái nhà hàng này hôm nay thật kỳ quái, một người khách cũng không có."
Bạch Duật cười, "Có lẽ là hôm nay buôn bán không tốt lắm."
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tiểu Lưu vừa thấy Cố Nhất Nặc ra ngoài, lập tức xuống xe, mở cửa xe giúp Cố Nhất Nặc.
Bạch Duật đưa Cố Nhất Nặc đến bên cạnh xe bên, ngay lúc Cố Nhất Nặc chuẩn bị lên xe, Bạch Duật đột nhiên cúi người hôn lên trán cô một cái.
Cố Nhất Nặc đứng ngây người ra, ngơ ngác nhìn anh ta cả nửa ngày cũng chưa phản ứng lại được, cố gắng lục tìm trong trí nhớ lại xem nghi thức của người phương Tây có cái nghi thức thế này hay không.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, Bạch Duật nhịn không được bật cười, "Nặc Nhi, trước tiên chúc em một tiếng, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Cố Nhất Nặc đáp lại một tiếng.
Lên xe xong, cô không nhịn được giơ tay lên xoa xoa trán mình, chỗ bị Bạch Duật hôn còn có một cái cảm giác rất khác lạ mà cô xua đi không được.
Thì ra đây là lễ nghi chúc ngủ ngon.
Trở về Lục gia, vừa vặn đúng 9 giờ rưỡi, Cố Nhất Nặc liền lên lầu tắm rửa, chuẩn bị ngủ.
Từ ngày chuyển đến Lục gia, giờ giấc sinh hoạt của cô rất là đúng giờ.
Cô tắm xong bước ra, thay áo ngủ, vừa mới sấy tóc sơ qua, còn đang rối tung lại hơi ẩm ướt. Đột nhiên điện thoại reo, Cố Nhất Nặc bước tới thấy là Lục Dĩ Thừa đang gọi video, cô hít một hơi thật sâu sau đó mới nhận máy.
Lục Dĩ Thừa thấy người vừa xuất hiện trong video quả nhiên là Cố Nhất Nặc, cô vừa mới tắm xong, lúc này chắc chắn là cô rất thơm tho mềm mại.
"Tiểu Nặc, anh cứng lên rồi."
"Thế này cũng quá là nghiêm túc mất?" Cố Nhất Nặc nhỏ giọng nói.
Bạch Duật cười nhẹ, ngồi ở phía đối diện cô.
Tức khắc, đèn trong nhà hàng đều tắt hết, chỉ để lại mấy ánh đèn nhỏ trên tường. Trong khung cảnh thiếu sáng, mọi thứ liền trở nên mông lung kiều diễm.
Nhưng Bạch Duật đang ngồi ở trước mặt lại giống như đang phát ra ánh sáng vậy, quanh người đều toả ra anh sáng nhè nhẹ.
"Tiên sinh, tiểu thư, nến này chuẩn bị cho hai vị." Hai người bồi bàn đẩy xe chậm rãi đi tới, lấy hai ngọn nến đặt lên giá nến trên góc bàn.
"Xem thực đơn một chút đi, em thích ăn món gì?"
Cố Nhất Nặc mở thực đơn ra, nhìn một hồi, tùy tiện chọn một phần bít tết.
Bạch Duật chọn xong, đưa thực đơn cho bồi bàn.
"Tiên sinh, xin hỏi có cần mở nhạc lên không?"
"Không cần." Bạch Duật trực tiếp từ chối, đợi cho bồi bàn đi xong, anh ta mới hỏi Cố Nhất Nặc: "Có thích khúc dương cầm nào không?"
"Bản ánh trăng" Cố Nhất Nặc nhẹ giọng đáp lại, khúc dương cầm này cô có thể nghe mãi mà không thấy chán.
Bạch Duật đứng dậy đi đến chỗ cây dương cầm được đặt ở giữa nhà hàng, mỉm cười nhìn Cố Nhất Nặc. Ưu nhã ngồi ở trước cây dương cầm, ngón tay thon dài nhẹ lướt trên phím đàn, từng nốt nhạc trầm bổng réo rắc liền vang lên.
Cố Nhất Nặc nghe được giai điệu mà cô vô cùng quen thuộc liền chậm rãi đứng lên.
Một chiếc đèn chiếu vào người Bạch Duật, chỉ có mình anh ta ở trong ánh sáng, mọi thứ khác đều trở nên lu mờ.
Bạch Duật rất chuyên tâm, mười ngón tay chuyển động trên các phím đàn, tiếng đàn vang vọng ở khắp nhà hàng. Vốn dĩ cho rằng nhiều năm như vậy không đàn sẽ không còn quen thuộc nữa, không nghĩ tới mỗi một âm phù lại đều quen thuộc như vậy, lưu loát như nước chảy mây trôi.
Cố Nhất Nặc đứng ở đó, say mê trong tiếng đàn.
Tiếng đàn từ từ ngừng lại, Cố Nhất Nặc còn đang đắm mình trong thanh âm đó, mãi đến khi Bạch Duật đi đến bên cạnh, cô mới hồi phục lại tinh thần.
"Đã lâu không chơi."
"Chơi rất tốt! Ai ya, vừa rồi tôi quên quay lại rồi!" Lúc này Cố Nhất Nặc mới nhớ ra, không nhịn được có chút tiếc nuối.
"Nếu em thích, lúc nào tôi cũng có thể đàn cho em nghe."
"Anh đàn thật là dễ nghe, đây là bản hay nhất mà tôi từng nghe." Cố Nhất Nặc không tiếc lời khen ngợi.
"Cám ơn." Bạch Duật cũng hào phóng đón nhận, ưu nhã mời Cố Nhất Nặc về lại chỗ ngồi.
"Nặc Nhi, em biết học viện Mỹ Thuật Elizabeth có truyền thống gì không?"
"Có truyền thống gì?" Cố Nhất Nặc đúng là chưa có nghe nói qua.
"Tân sinh viên vừa nhập học còn có một kỳ kiểm tra đầu vào, kết quả lần kiểm tra này sẽ có liên quan trực tiếp đến việc phân công cho giáo viên nào đứng lớp."
"Còn có cách làm như vậy sao? Vậy tôi phải chuẩn bị cho tốt mới được."
"Kiểm tra đầu vào là phác hoạ cơ bản nhất, phác hoạ là cơ sở của hội họa, nhìn như đơn giản nhất nhưng lại là quan trọng nhất."
"Sắp tới đây tôi phải luyện tập cho tốt mới được."
"Ngày mai đến phòng vẽ tranh của tôi đi, tôi có thể hướng dẫn cho em một số kiến thức chuyên môn."
"Được đó! Có thể được Bạch Duật đại sư chỉ giáo, thật là vinh hạnh."
Bồi bàn bưng món ăn lên, Bạch Duật nhận lấy đĩa bít tết của Cố Nhất Nặc, tự mình cắt ra sau đó mới đặt tới trước mặt cô.
"Lần trước, tôi có nói với em về triển lãm tranh ở Lạc Y Cung, em đã suy xét như thế nào rồi? Hẳn là có thể lên kế hoạch rồi."
Cố Nhất Nặc đột nhiên buông nĩa, có chút thẹn thùng, "Có lẽ là tôi phải lỡ hẹn rồi."
"Là có việc gì nên phải trì hoãn lại sao?"
"Không, không phải, là cùng Lục Dĩ Thừa...... Cùng đi, vừa hay anh ấy rảnh......, cho nên......" Cô ấp a ấp úng, càng nói thanh âm càng nhỏ, cũng không biết là tại sao, lúc nói ra tên Lục Dĩ Thừa với người khác, cô lại thẹn thùng như thế này.
"Theo như tôi biết, thư mời đã phát xong rồi, cũng không mời Lục Dĩ Thừa tiên sinh."
"Cái này, anh ấy sẽ có cách, cho nên thật xin lỗi, không thể đi cùng anh rồi."
"Nặc Nhi, em thích Lục Dĩ Thừa sao?" Bạch Duật nhịn không được dò hỏi, thấy Cố Nhất Nặc không trải lời, anh ta lại nói tiếp, "Hai người ở bên nhau, đầu tiên là phải có tình cảm làm cơ sở, tiếp theo là được người thân hai bên chúc phúc, những thứ này đều là nền tảng, em còn nhỏ, không thể qua loa với việc chung thân đại sự của bản thân như vậy được."
Cố Nhất Nặc không biết phải nói sao, cô và Lục Dĩ Thừa có tình cảm làm nền hay không, cô cũng không biết, càng miễn bàn đến người thân hai bên chúc phúc. Lời Bạch Duật nói lập tức thức tỉnh cô, cũng chọc trúng chỗ đau của cô.
"Thật xin lỗi, tôi không có tư cách để nói đến việc này." Bạch Duật thấy sắc mặt cô có chút tái đi, lập tức xin lỗi.
Cố Nhất Nặc có chút thất thần, cô đã không còn tâm tình thưởng thức món ăn, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh một chút.
"Nặc Nhi, không phải chỉ có một con đường có thể đi, có lẽ sẽ có lựa chọn càng tốt hơn."
Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, nhìn vào mắt Bạch Duật, ánh mắt anh ta dịu dàng, trong vắt có thể thấy rõ được bóng dáng của mình trong đó.
"Nặc Nhi, em có thể thử, thử lựa chọn một chút."
"Ừm, chuyện này, tôi sẽ cẩn thận suy xét." Cố Nhất Nặc gật gật đầu, "Đã khuya rồi, tôi cũng nên về thôi, ngày mai gặp."
"Tôi đưa em về."
"Không cần làm phiền anh, à, đúng rồi, hôm nay là tôi mời anh, tôi đi thanh toán đây." Cố Nhất Nặc đứng dậy. Đột nhiên Bạch Duật kéo tay cô, kéo cô trở lại.
"Tôi đã thanh toán rồi." Bạch Duật ôm bó hoa hồng trắng đó đưa tới trước mặt cô.
Cố Nhất Nặc cười cười nhận lấy, "Khiến anh tiêu phí rồi, nhưng mà cái nhà hàng này hôm nay thật kỳ quái, một người khách cũng không có."
Bạch Duật cười, "Có lẽ là hôm nay buôn bán không tốt lắm."
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tiểu Lưu vừa thấy Cố Nhất Nặc ra ngoài, lập tức xuống xe, mở cửa xe giúp Cố Nhất Nặc.
Bạch Duật đưa Cố Nhất Nặc đến bên cạnh xe bên, ngay lúc Cố Nhất Nặc chuẩn bị lên xe, Bạch Duật đột nhiên cúi người hôn lên trán cô một cái.
Cố Nhất Nặc đứng ngây người ra, ngơ ngác nhìn anh ta cả nửa ngày cũng chưa phản ứng lại được, cố gắng lục tìm trong trí nhớ lại xem nghi thức của người phương Tây có cái nghi thức thế này hay không.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, Bạch Duật nhịn không được bật cười, "Nặc Nhi, trước tiên chúc em một tiếng, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Cố Nhất Nặc đáp lại một tiếng.
Lên xe xong, cô không nhịn được giơ tay lên xoa xoa trán mình, chỗ bị Bạch Duật hôn còn có một cái cảm giác rất khác lạ mà cô xua đi không được.
Thì ra đây là lễ nghi chúc ngủ ngon.
Trở về Lục gia, vừa vặn đúng 9 giờ rưỡi, Cố Nhất Nặc liền lên lầu tắm rửa, chuẩn bị ngủ.
Từ ngày chuyển đến Lục gia, giờ giấc sinh hoạt của cô rất là đúng giờ.
Cô tắm xong bước ra, thay áo ngủ, vừa mới sấy tóc sơ qua, còn đang rối tung lại hơi ẩm ướt. Đột nhiên điện thoại reo, Cố Nhất Nặc bước tới thấy là Lục Dĩ Thừa đang gọi video, cô hít một hơi thật sâu sau đó mới nhận máy.
Lục Dĩ Thừa thấy người vừa xuất hiện trong video quả nhiên là Cố Nhất Nặc, cô vừa mới tắm xong, lúc này chắc chắn là cô rất thơm tho mềm mại.
"Tiểu Nặc, anh cứng lên rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook