"Lão gia, ngài cũng đã trông chừng ở đây cả đêm rồi, hay là cứ về nghỉ ngơi trước đi đã? Giờ Tiểu Nặc cũng không còn gì đáng ngại rồi."

"Hiện tại, là không có gì đáng ngại, hai tiếng trước còn ở trong tay bọn bắt cóc!"

Cố Tùng Bác không cách nào phản bác lại được, thái độ của Lục lão gia khiến ông ta đứng ngồi không yên.

"Con đi xem xem Tiểu Nặc thế nào rồi!"

"Anh đứng lại đó cho tôi! Có Dĩ Thừa ở bên trong, anh vào đó làm gì?" Lục lão gia lạnh giọng quát.

Cố Tùng Bác sợ tới mức vội vàng lùi lại.

Xem ra, hiểu lầm của Lục lão gia nếu không hoá giải thì sẽ không cho ông ta sắc mặt tốt được. Ông ta đi đến bên cạnh Lục lão gia, thử giải thích, "Lão gia, Tiểu Nặc bị bắt cóc tuyệt đối không phải là do Thi Lệ làm, mấy năm nay Tiểu Nặc là do Thi Lệ nuôi lớn, tuy là không thể so được với mẹ ruột nhưng cũng là tận tâm tận lực."

"Kết quả điều tra còn chưa có, làm sao anh biết là không liên quan gì đến cô ta?" Lục lão gia chất vấn lại một câu.

Cố Tùng Bác lập tức im bặt, vốn dĩ là muốn cho Lục lão gia bớt giận, không nghĩ tới lại là đổ thêm dầu vào lửa!

......

Trong phòng bệnh, cô gái nhỏ mới vừa ngủ, đôi mày thanh tú gắt gao nhíu lại, đột nhiên kinh sợ ngồi bật dậy.

Lục Dĩ Thừa nắm chặt tay cô, lòng bàn tay cô đều là mồ hôi. Anh nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trán cô, "Đừng sợ, chúng ta đang ở bệnh viện, em ngủ tiếp đi."

Cố Nhất Nặc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cô muốn nói chuyện nhưng đầu lưỡi lại đau không chịu nổi! Trước đó còn có thể phát ra tiếng, bây giờ một chữ cũng nói không ra.

Cô còn không biết tình hình của Hứa Thụy như thế nào, lại thử mở miệng một chút, cơn đau dữ dội nơi đầu lưỡi lan ra khiến khuôn mặt cô nhăn lại, nước mắt khống chế không được lại chảy ra.

"Hứa Thụy đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, chỉ là còn phải ở lại phòng chăm sóc đặc biệt quan sát thêm mấy ngày, anh đã sắp xếp ổn thoả cho cậu ta rồi."

Cố Nhất Nặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may Hứa Thụy không có việc gì.

"Nhà xưởng bị cháy, đám người bắt cóc kia tất cả đều bỏ mạng trong biển lửa. Kẻ chủ mưu có phải là Trình Thi Lệ hay không?" Lục Dĩ Thừa lại hỏi.

Làm sao anh biết được chuyện này? Cố Nhất Nặc có chút kinh ngạc, dưới cái nhìn chăm chú của Lục Dĩ Thừa, nhẹ nhàng gật đầu.

Nhưng mà, ghi âm cuộc gọi không còn, bọn bắt cóc cũng đã chết, không còn chứng cứ gì, Trình Thi Lệ vẫn như cũ có thể tiêu dao tại ngoại.

Lục Dĩ Thừa ngồi ở bên cạnh cô, đưa tay giữ lấy khuôn mặt cô, "Tiểu Nặc, tại sao lại không nói cho anh biết? Em đã sớm biết chuyện này rồi có phải không?" Anh đã xem qua bản thường trình của cô lưu lại ở sở cảnh sát, cô vẫn luôn biết bản thân đang bị nguy hiểm rình rập, vậy mà cô lại lựa chọn giấu diếm không nói với anh!

Cố Nhất Nặc thấy ánh mắt tức giận của anh, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh.

Lục Dĩ Thừa kéo cô vào trong lòng, luyến tiếc trách móc, nhẹ giọng nói: "Sau này, bất kể là em gặp phải chuyện gì, chỉ cần nhớ kỹ một điều, em là người phụ nữ của Lục Dĩ Thừa này, không cần tìm bất kỳ người nào khác!"

Cố Nhất Nặc nghe anh nói những lời này, nếu như cô có thể nói chuyện, sợ là cũng không biết phải nói gì.

"Sau khi xuất viện, trở về thu dọn một chút, dọn đến Lục gia ở đi, anh đã mời gia sư cho em rồi, thời gian còn lại ở nhà ôn tập, những chuyện khác giao cho anh xử lý là được rồi."

Chuyện khác, là chỉ vụ án bắt cóc này đây, là chỉ Trình Thi Lệ sao?

Cố Nhất Nặc ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lục Dĩ Thừa nhìn thời gian, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, "Tiểu Nặc, anh phải trở về quân khu rồi."

Cố Nhất Nặc đang nắm tay anh, lại tăng thêm sức lực, trong nháy mắt khi anh nói anh phải đi, tim cô đã không khống chế được mà run lên.

Lục Dĩ Thừa thấy cô như vậy cũng không chịu nổi, ôm chặt cô vào trong lòng ngực.

Lúc này đây là lúc cô cần có người ở bên cạnh mình nhất, đáng tiếc là anh phải đi rồi.

Cô không biết bản thân mình bị làm sao nữa, vừa nghe anh nói anh phải đi, trong lòng cô có một loại cảm xúc mãnh liệt không thể buông bỏ, cô không thể nói chuyện, cứ ôm chặt anh như thế!

Không tiếng động nói cho anh biết cô không muốn để anh đi.

Cận Tư Nam đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy cảnh này, xoay người lại ngồi xuống dãy ghế trên hành lang, chỉnh lại đồng hồ về trạng thái bình thường. Lại cho Lục Đại thiếu thêm mười lăm phú nữa.

Tự ý lái trực thăng rời khỏi quân khu, lại vác súng ra ngoài, sau khi trở về sẽ không thể thiếu một hồi lăn lộn được.

Hiện giờ Đệ Tứ quân khu, chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người khác! Không biết bao nhiêu người nhằm vào Lục Đại thiếu, không nhanh chóng trừ bỏ thì không được!

Mười lăm phút sau, Cận Tư Nam đẩy cửa bước vào.

"Lục thiếu, chúng ta phải đi thôi!"

Đột nhiên Cố Nhất Nặc càng ôm chặt lấy Lục Dĩ Thừa, anh ôm cơ thể nhỏ bé của cô ở trong lòng, không thể nói ra được là có tư vị gì.

"Tiểu Nặc, ngoan!"

Cố Nhất Nặc lắc đầu, cô không biết, anh đi rồi cô còn có thể ôm ai, lúc này cô như một bé con bị thiếu hụt cảm giác an toàn, chỉ muốn anh ở lại đây.

Lucj lão gia chậm rãi bước vào phòng, "Nhất Nặc bảo bối, ông nội đến rồi đây."

Cố Nhất Nặc nghe được giọng nói của Lục lão gia, ngẩng đầu lên nhìn ra cửa phòng bệnh, chỉ thấy Lục lão gia ôm một bó hoa hồng đỏ đi tới.

Ông đưa bó hoa tới trước mặt Cố Nhất Nặc, cô chỉ có thể buông Lục Dĩ Thừa ra, duỗi tay ôm lấy bó hoa đó.

"Nhất Nặc à, đây vẫn là lần đầu tiên ông nội mua hoa hồng, con xem có thích không?"

Cố Nhất Nặc nhẹ nhàng

gật đầu.

Lục lão gia quay đầu nhìn Lục Dĩ Thừa đang ngồi ở mép giường: "Nên làm cái gì thì đi làm đi, ông sẽ chăm sóc Nhất Nặc."

Lục Dĩ Thừa nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Nhất Nặc, hai chân như là bị rót chì, nặng nề đi ra cửa phòng bệnh. Cố Nhất Nặc ôm bó hoa ngồi nhìn theo anh, ánh mắt dính dính, cuối cùng đến cả sức lực vẫy tay tạm biệt anh cũng không có.

Anh đi rồi......

Cô thất thần nhìn cánh cửa phòng khép lại.

Một khắc kia khi cửa phòng vừa đóng lại, vẻ mặt Lục Dĩ Thừa tức khắc trở nên lạnh như băng sương.

"Có mang đồ đến không?"

"Mang đến rồi, tuy chỉ có mấy millilit nhưng nhiêu đây cũng đủ cho người ta lãnh đủ!"

"Tìm một người đáng tin cậy, cả quá trình tôi muốn chính mắt nhìn thấy."

......

Trình Thi Lệ trở về Cố gia, vừa mới mở cửa ra, Cố Minh Tuyết liền chạy nhào về phía bà ta.

"Mẹ!"

"Sao con lại về đây?!"

Cố Minh Tuyết hoàn toàn chịu không nổi nơi đó, một ngày cô ta cũng không thể chịu đựng nổi! Huống chi, điều mà cô ta quan tâm nhất chính là kết cục của Cố Nhất Nặc!

"Mẹ, Cố Nhất Nặc thế nào rồi? Có bị nhiễm HIV hay không?"

Trình Thi Lệ hít sâu một hơi, thiên tính vạn tính cũng không tính được Lục Dĩ Thừa lại đột nhiên xuất hiện, còn đám người Lại Tam đều bị thiêu chết, bằng không, bà ta cũng không biết bản thân còn có thể yên ổn đứng ở đây hay không.

Thấy Trình Thi Lệ không lên tiếng, Cố Minh Tuyết có một loại dự cảm không hay, chẳng lẽ lần này lại để Cố Nhất Nặc thoát nữa rồi sao?

"Tiểu Tuyết, từ giờ trở đi chuyện này cứ coi như con không biết gì hết! Cái gì cũng không biết, có hiểu hay không?"

"Tại sao lại như vậy?" Cố Minh Tuyết hoàn toàn không có cách nào chấp nhận cái kết quả này!

"Tiểu Tuyết, bây giờ con lập tức quay lại đó, nhất định phải cai nghiện cho xong! Chuyện còn lại con không cần phải xen vào!"

"Mẹ, con không đi! Con không cần phải đi!"

"Lẽ nào con thật sự muốn huỷ hoại chính mình sao? Cần phải đi!" Thái độ của Trình Thi Lệ rất quả quyết, "Con lập tức đi thu dọn đồ đạc, mẹ tìm người tới đón con, lát nữa mẹ còn phải đến bệnh viện một chuyến."

"Mẹ, mẹ đến bệnh viện làm gì?"

"Đi trông chừng Cố Nhất Nặc."

Cố Minh Tuyết vừa nghe thấy liền bật dậy khỏi sofa, "Mẹ còn muốn đi trông chừng cái con tiện nhân Cố Nhất Nặc đó!"

"Mẹ đã nói chuyện này con không cần phải xen vào! Lập tức đi thu dọn đồ đạc cho mẹ!"

Trong lòng Cố Minh Tuyết rất không cam tâm nhưng nhìn thấy thái độ đáng sợ đó của mẹ mình, cô ta không dám phản bác lại nữa, đi lên lầu thu dọn đồ đạc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương