Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
-
Chương 61
Cố Nhất Nặc mặc một bộ đồ đơn giản thoải mái, chân mang một đôi giày trắng, tóc dài thắt bím, đầu đội một chiếc mũ che nắng đi ra khỏi Cố gia.
Cô ăn mặc như vậy, cả người tản ra một hơi thở thanh xuân tươi mát! Trên đường đi, trở thành cảnh đẹp rực rỡ nhất.
Balô trên vai có mấy gói đồ ăn vặt nhỏ và một bình nước, tuy rằng chân cô đã khỏi không sai biệt lắm, nhưng mà đi đường vẫn không dám quá dùng sức. Không biết địa điểm vẽ vật thật là ở đâu, ngàn vạn lần không cần là ở trên núi đi.
Ngồi trên taxi, trực tiếp nói địa chỉ phòng vẽ tranh cho tài xế. Nhìn thời gian một chút, vừa vặn đúng giờ.
Bạch Duật cũng là một thân quần áo thoải mái, ngồi ở khu nghỉ ngơi trong phòng triển lãm, nhìn phong cảnh ở xa xa, một con mèo tai xoắn lười biếng nằm trong lòng anh ta, híp hai mắt lại.
Cố Nhất Nặc đi vào phòng vẽ tranh, liền nhìn thấy khung cảnh trước mắt, trên người Bạch Duật có một cỗ quý khí hoàng tộc Tây phương, lại xứng đôi với chú mèo đang híp hai mắt vẫn như cũ cao lãnh không giảm, thật sự là một sự kết hợp ăn ý.
Chú mèo kia cảm giác được có người lạ đến, cảnh giác ngẩng đầu nhìn Cố Nhất Nặc.
Bạch Duật thu tầm mắt lại, nhìn thấy Cố Nhất Nặc liền dịu dàng nở nụ cười, đứng dậy, nhẹ nhàng thả chú mèo xuống đất. Ánh mắt thâm thúy ôn nhu làm người khống chế không được muốn luân hãm trong đó.
"Nặc Nhi." Bạch Duật gọi một tiếng.
Cố Nhất Nặc đã nghe qua anh ta gọi tên mình như thế ở trong điện thoại, nhưng mà hiện tại giáp mặt lại nghe thêm một lần, phát hiện giọng nói của anh ta quả thật là rất êm tai!
Mặt trời sau buổi trưa sáng lạng ấm áp, hai người đứng trong quầng sáng đẹp như một bức tranh vẽ.
Bạch Duật đi đến trước mặt Cố Nhất Nặc, nhẹ nhàng cười, "Thật đúng giờ, vừa vặn đến sớm một chút, trước đi xem xem tài liệu tôi chuẩn bị cho em, xem có cần bổ sung thêm thứ gì hay không."
"Ah, được, không phải nói còn có mấy học sinh của anh cùng đi sao? Sao tôi lại không thấy những người khác?" Cố Nhất Nặc vừa đi vừa hỏi Bạch Duật.
"Hôm nay là đề tài tự do, không phải hoạt động tập thể, từng người bọn họ tự lựa chọn đề tài mà mình thích."
Là như thế này sao? Chính là trước đó anh ta nói, làm cô hiểu lầm là hoạt động tập thể kìa! Cố Nhất Nặc cảm thấy quái quái, nhưng mà lại không thể nói ra được rốt cuộc là quái chỗ nào.
Cô muốn chọn đề tài vẽ vật thật như thế nào đây? Một chút chuẩn bị đều không có.
Bạch Duật đi đến trước, đẩy cửa đi vào một gian phòng vẽ tranh, bên trong có một ít đồ dùng học tập, các loại thuốc màu bút vẽ, giấy vẽ, trên vách tường, có một đám dấu tay bằng bột màu in lên đó, đủ mọi màu sắc, khiến cho một bức tường màu trắng trở nên đặc biệt sáng lạn.
Bạch Duật đi đến trước cửa sổ, lấy một cái giá vẽ đưa tới trước mặt Cố Nhất Nặc.
"Chân em sao vậy? Bị thương sao?"
"Hai hôm trước không cẩn thận bị trặc chân thôi, nhưng mà không sao rồi."
"Nếu chân em bị thương, liền không cần đi quá xa, phòng vẽ tranh này của tôi cũng có rất nhiều cảnh quan, em có thể tìm cảnh trí một chút, nếu có nơi nào muốn đi tôi cũng có thể mang em đi."
Cố Nhất Nặc đột nhiên có một ý tưởng, "Tôi tìm được đề tài rồi, không biết Bạch tiên sinh có thể làm mẫu hay không, làm nhân vật mẫu cho tôi vẽ vật thật?"
"Tôi?" Bạch Duật cười cười, "Làm mẫu nhân thể sao?"
Người mẫu nhân thể giống nhau là không mặc quần áo, vì nghệ thuật hiến thân, đặc biệt Bạch Duật có phương huyết thống Tây phương, loại chuyện này vẫn rất là phóng khoáng thoải mái.
"Không, không không!" Cố Nhất Nặc liên tục lắc đầu, "Lúc tôi vừa mới đến đây, nhìn thấy anh ngồi ở đó, ôm con mèo trong tay, tôi rất muốn vẽ lại cảnh ấy."
"Được." Bạch Duật sảng khoái đáp ứng.
"Vẽ tranh sơn dầu đi, màu sắc sẽ tươi sáng hơn một chút." Cố Nhất Nặc chọn xong cọ vẽ, màu sơn rồi đi ra ngoài.
Bạch Duật gọi một cuộc điện thoại, "Đi chuẩn bị một ít điểm tâm và cà phê, ngoài ra chiều nay tôi không muốn bị bất cứ ai quấy rầy."
Cố Nhất Nặc bày giá vẽ, nẹp giấy cho ngay ngắn, cầm lấy cọ vẽ lên. Bạch Duật đã ôm chú mèo ban nãy lên, đi tới ngồi ở trên ghế.
"Còn cần tôi phối hợp một chút sao? Ví dụ như góc độ thế nào?"
"Không cần, anh chọn góc độ nào cũng được!"
Bạch Duật cười cười, thay đổi một tư thế thoải mái, nâng tay lên vuốt ve chú mèo trong lòng ngực mình, chú mèo thoải mái nhắm hai mắt, lại nằm trong lòng ngực Bạch Duật lười biếng ngủ.
Cố Nhất Nặc thuần thục pha màu, bắt đầu hạ bút.
"Kỹ thuật vẽ của em học từ ai vậy? Sử dụng màu sắc rất táo bạo và tự tin, không cần điều chỉnh một chút sao?" Bạch Duật nhẹ giọng hỏi.
"Tôi không có học từ ai cả, chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm nên vẽ tranh mà thôi, về phối màu thì tôi tin tưởng vào ấn tượng ban đầu." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng đáp lại.
Bạch Duật nhìn cô đang chuyên chú vẽ tranh, không hề quấy rầy cô.
Dưới ánh mặt trời, làn da cô trắng nõn giống như là trong suốt, chóp mũi còn rịn một tầng mồ hôi mỏng, một đôi môi anh đào kiều diễm ướt át. Không mang theo duyên thầm, không nhiễm phù hoa, như nước như mây, yểu điệu nhiều vẻ.
Đầu tiên, hấp dẫn Bạch Duật là tranh của Cố Nhất Nặc.
Tiếp theo, là con người của cô.
Bừng tỉnh lại, Bạch Duật cảm thấy, con người cô so với tranh cô vẽ đối với anh ta càng hấp dẫn hơn, thậm chí làm anh nhịn không được, muốn đến gần cô, tìm hiểu về cô.
Một bức tranh, vẽ gần bốn giờ liền, từ sau buổi trưa mặt trời còn đứng bóng đến chiều tà mặt trời ngã về tây.
Cố Nhất Nặc cầm cây cọ vẽ trong tay đặt vào trong ống đựng bút ở một bên, duỗi cái eo lười.
Bạch Duật đứng dậy, đi đến trước giá vẽ.
Cố Nhất Nặc có chút ngượng ngùng, cô cũng không biết là lấy dũng khí ở đâu ra, cũng dám ở trước mặt Bạch Duật, một đại hoạ sĩ như vậy, múa rìu qua mắt thợ.
"Còn phiền Bạch tiên sinh chỉ giáo một chút, nếu như có chỗ nào chưa đạt, còn phiền Bạch tiên sinh thông cảm."
Bạch Duật nhìn bức tranh ở trước mặt, bức tranh này so với phong cách trước đó của cô quả thực là hai thái cực, đó là sắc màu trắng phối với màu sắc ấm áp, có một loại cảm giác mộng ảo.
Quầng sáng của mặt trời, cô xử lý một chút, tương phản với nhân vật và cảnh sắc nhưng mà lại hòa hợp thành một thể, có thể thấy được kỹ năng rất khá.
Cố Nhất Nặc thấy Bạch Duật không nói lời nào, trong lòng có chút bồn chồn, cô chưa từng sử dụng nhiều màu sắc rực rỡ ấm áp như thế, cho nên có chút không tự tin.
"Không thể bắt bẻ!" Đây là đánh giá của Bạch Duật.
"Thật vậy sao? Không phải là anh đang an ủi tôi đó chứ? Nhưng mà cho dù là anh đang an ủi tôi thì cũng đừng có nói ra nha, để tôi vui vẻ thêm một xíu." Cố Nhất Nặc cúi đầu cười, lộ ra vài phần ngây ngô.
Bạch Duật nhìn nụ cười đó của cô, trong lòng giống như bị cái gì đó khẽ đảo qua, giống như là mặt hồ yên tĩnh nổi lên một gợn sóng.
"Tôi chưa bao giờ nói dối, là thật đấy." Bạch Duật lại khẳng định với cô một lần nữa.
Cố Nhất Nặc nhìn bức tranh này, càng nhìn càng thích, "Vẫn là do tôi chọn đề tài tốt, Bạch tiên sinh anh ngồi ở đây thôi cũng đã là một cảnh sắc mê người rồi!"
"Lần đầu tiên nhìn thấy tranh em vẽ, tôi cảm thấy tác phẩm của em có áp lực rất lớn, tôi cho rằng phong cách của em chính là như vậy, không nghĩ tới, hôm nay vừa thấy thế nhưng lại có chuyển biến kinh người đến như vậy."
"Có lẽ là phong cách của tôi thay đổi theo tâm trạng."
"Nói như vậy là lúc ở bên cạnh tôi, Nặc Nhi rất vui phải không?"
"Đúng vậy, giống như là trên thế giới đều tràn ngập ánh mặt trời."
"Vậy cùng với hôn phu của em, Lục Dĩ Thừa thì sao?" Bạch Duật hỏi.
---###
Lời của tác giả: Ta cũng từng gặp được một anh chàng ăn mặc rất đơn giản thoải mái, ôm một con mèo ngồi ở dưới ánh mặt trời, rất sạch sẽ, thuộc về cái loại khí chất này.
Rồi thì ta an vị ở một nơi không xa, ngồi xuống hơn một giờ, ngồi đến đau cả mông!
Rồi thì......
---
Haha đời không như là mơ, tội nghiệp bà tác giả, chắc là ngồi tới chai cả mông mới phát hiện ra hắn ta là thụ. Kkkk
Ta up hơi trễ, Sorry mn nha.
Cô ăn mặc như vậy, cả người tản ra một hơi thở thanh xuân tươi mát! Trên đường đi, trở thành cảnh đẹp rực rỡ nhất.
Balô trên vai có mấy gói đồ ăn vặt nhỏ và một bình nước, tuy rằng chân cô đã khỏi không sai biệt lắm, nhưng mà đi đường vẫn không dám quá dùng sức. Không biết địa điểm vẽ vật thật là ở đâu, ngàn vạn lần không cần là ở trên núi đi.
Ngồi trên taxi, trực tiếp nói địa chỉ phòng vẽ tranh cho tài xế. Nhìn thời gian một chút, vừa vặn đúng giờ.
Bạch Duật cũng là một thân quần áo thoải mái, ngồi ở khu nghỉ ngơi trong phòng triển lãm, nhìn phong cảnh ở xa xa, một con mèo tai xoắn lười biếng nằm trong lòng anh ta, híp hai mắt lại.
Cố Nhất Nặc đi vào phòng vẽ tranh, liền nhìn thấy khung cảnh trước mắt, trên người Bạch Duật có một cỗ quý khí hoàng tộc Tây phương, lại xứng đôi với chú mèo đang híp hai mắt vẫn như cũ cao lãnh không giảm, thật sự là một sự kết hợp ăn ý.
Chú mèo kia cảm giác được có người lạ đến, cảnh giác ngẩng đầu nhìn Cố Nhất Nặc.
Bạch Duật thu tầm mắt lại, nhìn thấy Cố Nhất Nặc liền dịu dàng nở nụ cười, đứng dậy, nhẹ nhàng thả chú mèo xuống đất. Ánh mắt thâm thúy ôn nhu làm người khống chế không được muốn luân hãm trong đó.
"Nặc Nhi." Bạch Duật gọi một tiếng.
Cố Nhất Nặc đã nghe qua anh ta gọi tên mình như thế ở trong điện thoại, nhưng mà hiện tại giáp mặt lại nghe thêm một lần, phát hiện giọng nói của anh ta quả thật là rất êm tai!
Mặt trời sau buổi trưa sáng lạng ấm áp, hai người đứng trong quầng sáng đẹp như một bức tranh vẽ.
Bạch Duật đi đến trước mặt Cố Nhất Nặc, nhẹ nhàng cười, "Thật đúng giờ, vừa vặn đến sớm một chút, trước đi xem xem tài liệu tôi chuẩn bị cho em, xem có cần bổ sung thêm thứ gì hay không."
"Ah, được, không phải nói còn có mấy học sinh của anh cùng đi sao? Sao tôi lại không thấy những người khác?" Cố Nhất Nặc vừa đi vừa hỏi Bạch Duật.
"Hôm nay là đề tài tự do, không phải hoạt động tập thể, từng người bọn họ tự lựa chọn đề tài mà mình thích."
Là như thế này sao? Chính là trước đó anh ta nói, làm cô hiểu lầm là hoạt động tập thể kìa! Cố Nhất Nặc cảm thấy quái quái, nhưng mà lại không thể nói ra được rốt cuộc là quái chỗ nào.
Cô muốn chọn đề tài vẽ vật thật như thế nào đây? Một chút chuẩn bị đều không có.
Bạch Duật đi đến trước, đẩy cửa đi vào một gian phòng vẽ tranh, bên trong có một ít đồ dùng học tập, các loại thuốc màu bút vẽ, giấy vẽ, trên vách tường, có một đám dấu tay bằng bột màu in lên đó, đủ mọi màu sắc, khiến cho một bức tường màu trắng trở nên đặc biệt sáng lạn.
Bạch Duật đi đến trước cửa sổ, lấy một cái giá vẽ đưa tới trước mặt Cố Nhất Nặc.
"Chân em sao vậy? Bị thương sao?"
"Hai hôm trước không cẩn thận bị trặc chân thôi, nhưng mà không sao rồi."
"Nếu chân em bị thương, liền không cần đi quá xa, phòng vẽ tranh này của tôi cũng có rất nhiều cảnh quan, em có thể tìm cảnh trí một chút, nếu có nơi nào muốn đi tôi cũng có thể mang em đi."
Cố Nhất Nặc đột nhiên có một ý tưởng, "Tôi tìm được đề tài rồi, không biết Bạch tiên sinh có thể làm mẫu hay không, làm nhân vật mẫu cho tôi vẽ vật thật?"
"Tôi?" Bạch Duật cười cười, "Làm mẫu nhân thể sao?"
Người mẫu nhân thể giống nhau là không mặc quần áo, vì nghệ thuật hiến thân, đặc biệt Bạch Duật có phương huyết thống Tây phương, loại chuyện này vẫn rất là phóng khoáng thoải mái.
"Không, không không!" Cố Nhất Nặc liên tục lắc đầu, "Lúc tôi vừa mới đến đây, nhìn thấy anh ngồi ở đó, ôm con mèo trong tay, tôi rất muốn vẽ lại cảnh ấy."
"Được." Bạch Duật sảng khoái đáp ứng.
"Vẽ tranh sơn dầu đi, màu sắc sẽ tươi sáng hơn một chút." Cố Nhất Nặc chọn xong cọ vẽ, màu sơn rồi đi ra ngoài.
Bạch Duật gọi một cuộc điện thoại, "Đi chuẩn bị một ít điểm tâm và cà phê, ngoài ra chiều nay tôi không muốn bị bất cứ ai quấy rầy."
Cố Nhất Nặc bày giá vẽ, nẹp giấy cho ngay ngắn, cầm lấy cọ vẽ lên. Bạch Duật đã ôm chú mèo ban nãy lên, đi tới ngồi ở trên ghế.
"Còn cần tôi phối hợp một chút sao? Ví dụ như góc độ thế nào?"
"Không cần, anh chọn góc độ nào cũng được!"
Bạch Duật cười cười, thay đổi một tư thế thoải mái, nâng tay lên vuốt ve chú mèo trong lòng ngực mình, chú mèo thoải mái nhắm hai mắt, lại nằm trong lòng ngực Bạch Duật lười biếng ngủ.
Cố Nhất Nặc thuần thục pha màu, bắt đầu hạ bút.
"Kỹ thuật vẽ của em học từ ai vậy? Sử dụng màu sắc rất táo bạo và tự tin, không cần điều chỉnh một chút sao?" Bạch Duật nhẹ giọng hỏi.
"Tôi không có học từ ai cả, chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm nên vẽ tranh mà thôi, về phối màu thì tôi tin tưởng vào ấn tượng ban đầu." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng đáp lại.
Bạch Duật nhìn cô đang chuyên chú vẽ tranh, không hề quấy rầy cô.
Dưới ánh mặt trời, làn da cô trắng nõn giống như là trong suốt, chóp mũi còn rịn một tầng mồ hôi mỏng, một đôi môi anh đào kiều diễm ướt át. Không mang theo duyên thầm, không nhiễm phù hoa, như nước như mây, yểu điệu nhiều vẻ.
Đầu tiên, hấp dẫn Bạch Duật là tranh của Cố Nhất Nặc.
Tiếp theo, là con người của cô.
Bừng tỉnh lại, Bạch Duật cảm thấy, con người cô so với tranh cô vẽ đối với anh ta càng hấp dẫn hơn, thậm chí làm anh nhịn không được, muốn đến gần cô, tìm hiểu về cô.
Một bức tranh, vẽ gần bốn giờ liền, từ sau buổi trưa mặt trời còn đứng bóng đến chiều tà mặt trời ngã về tây.
Cố Nhất Nặc cầm cây cọ vẽ trong tay đặt vào trong ống đựng bút ở một bên, duỗi cái eo lười.
Bạch Duật đứng dậy, đi đến trước giá vẽ.
Cố Nhất Nặc có chút ngượng ngùng, cô cũng không biết là lấy dũng khí ở đâu ra, cũng dám ở trước mặt Bạch Duật, một đại hoạ sĩ như vậy, múa rìu qua mắt thợ.
"Còn phiền Bạch tiên sinh chỉ giáo một chút, nếu như có chỗ nào chưa đạt, còn phiền Bạch tiên sinh thông cảm."
Bạch Duật nhìn bức tranh ở trước mặt, bức tranh này so với phong cách trước đó của cô quả thực là hai thái cực, đó là sắc màu trắng phối với màu sắc ấm áp, có một loại cảm giác mộng ảo.
Quầng sáng của mặt trời, cô xử lý một chút, tương phản với nhân vật và cảnh sắc nhưng mà lại hòa hợp thành một thể, có thể thấy được kỹ năng rất khá.
Cố Nhất Nặc thấy Bạch Duật không nói lời nào, trong lòng có chút bồn chồn, cô chưa từng sử dụng nhiều màu sắc rực rỡ ấm áp như thế, cho nên có chút không tự tin.
"Không thể bắt bẻ!" Đây là đánh giá của Bạch Duật.
"Thật vậy sao? Không phải là anh đang an ủi tôi đó chứ? Nhưng mà cho dù là anh đang an ủi tôi thì cũng đừng có nói ra nha, để tôi vui vẻ thêm một xíu." Cố Nhất Nặc cúi đầu cười, lộ ra vài phần ngây ngô.
Bạch Duật nhìn nụ cười đó của cô, trong lòng giống như bị cái gì đó khẽ đảo qua, giống như là mặt hồ yên tĩnh nổi lên một gợn sóng.
"Tôi chưa bao giờ nói dối, là thật đấy." Bạch Duật lại khẳng định với cô một lần nữa.
Cố Nhất Nặc nhìn bức tranh này, càng nhìn càng thích, "Vẫn là do tôi chọn đề tài tốt, Bạch tiên sinh anh ngồi ở đây thôi cũng đã là một cảnh sắc mê người rồi!"
"Lần đầu tiên nhìn thấy tranh em vẽ, tôi cảm thấy tác phẩm của em có áp lực rất lớn, tôi cho rằng phong cách của em chính là như vậy, không nghĩ tới, hôm nay vừa thấy thế nhưng lại có chuyển biến kinh người đến như vậy."
"Có lẽ là phong cách của tôi thay đổi theo tâm trạng."
"Nói như vậy là lúc ở bên cạnh tôi, Nặc Nhi rất vui phải không?"
"Đúng vậy, giống như là trên thế giới đều tràn ngập ánh mặt trời."
"Vậy cùng với hôn phu của em, Lục Dĩ Thừa thì sao?" Bạch Duật hỏi.
---###
Lời của tác giả: Ta cũng từng gặp được một anh chàng ăn mặc rất đơn giản thoải mái, ôm một con mèo ngồi ở dưới ánh mặt trời, rất sạch sẽ, thuộc về cái loại khí chất này.
Rồi thì ta an vị ở một nơi không xa, ngồi xuống hơn một giờ, ngồi đến đau cả mông!
Rồi thì......
---
Haha đời không như là mơ, tội nghiệp bà tác giả, chắc là ngồi tới chai cả mông mới phát hiện ra hắn ta là thụ. Kkkk
Ta up hơi trễ, Sorry mn nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook