Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
-
Chương 59
Cố Nhất Nặc hít thở thật sâu mấy hơi, tức giận phản bác: "Đêm qua anh làm việc đó thì tôi sẽ không giận anh, không hận anh sao?"
Tuy rằng hắn không có nhân lúc cô không có tỉnh táo mà cháy nhà đi hôi của, nhưng mà hắn cũng làm chuyện gần giống như vậy!
Hai người bốn mắt trừng nhau, mùi thuốc súng bay lên nồng nặc.
"Tôi nghĩ đây là chuyện trong mơ, không nên bắt tôi chịu trách nhiệm. Huống chi, người trong mơ tôi thấy tôi làm cũng là em!"
"Anh câm miệng!" Cố Nhất Nặc quả thực không thể tiếp tục nghe hắn nói thêm được nữa. "Anh ngồi dậy, tôi muốn đi tắm."
Lục Dĩ Thừa nhìn vẻ mặt ghét bỏ đó của cô, chỉ có thể buông cô ra trước.
Cố Nhất Nặc lập tức bò xuống giường, chạy vào toilet.
Lần tắm rửa này, cô tắm cũng chừng hơn nửa tiếng, chính là, cô vẫn có cảm giác, trên người vẫn còn mùi vị của Lục Dĩ Thừa! Xua đi không được.
Lục Dĩ Thừa không thấy cô ra ngoài, gọi cho Tiểu Lưu.
"Lục thiếu, tôi đã tới nhà của Nhất Nặc tiểu thư rồi, bây giờ đang ở trong phòng khách dưới lầu."
"Đem quần áo lên đây."
Tiểu Lưu ôm theo quần áo đi lên, gõ cửa.
Lục Dĩ Thừa quấn một cái khăn tắm đi ra mở cửa, Tiểu Lưu vội vàng nhắm chặt hai mắt, cầm quần áo đưa tới, cái bộ dáng này của đại thiếu, một đại nam nhân như cậu ta nhìn thấy cũng cảm thấy nhiệt độ không khí tăng cao!
Xem ra, đại thiếu và Nhất Nặc tiểu thư rất hoà hợp, lão gia mà biết, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Cố Nhất Nặc từ toilet đi ra, Lục Dĩ Thừa đã không ở trong phòng. Tuy rằng hắn không ở đây, nhưng mà cô vẫn có cảm giác, cảm giác không khí trong phòng này cứ quái quái làm sao ấy, mặt lại bắt đầu phát sốt.
Nhìn thời gian một chút, cô thu thập sách vở, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng Cố Minh Tuyết đóng chặt, cô nhìn thoáng qua rồi đi xuống lầu.
Vừa vặn đúng lúc Trình Thi Lệ đi lên lầu, hai người chạm mặt nhau ở cầu thang.
Nhìn ánh mắt Trình Thi Lệ so với ngày thường không giống nhau, Cố Nhất Nặc tự nhiên nở nụ cười, mở miệng nói: "Dì à, ngày hôm qua con uống say, bây giờ mông lung có một chút ấn tượng, chuyện xảy ra đêm qua, con thật xin lỗi, Tiểu Tuyết nó không sao chứ?"
Trình Thi Lệ suy nghĩ cả một đêm, đều nghĩ không ra tại sao Cố Nhất Nặc lại không uống ly sữa đó, ngược lại lại trút cho Tiểu Tuyết! Nhưng chính là bà ta không nghĩ ra, làm sao Cố Nhất Nặc lại phát hiện sữa bò có vấn đề.
Mấy lần trước không phải là Cố Nhất Nặc đều uống hết sao?
Hôm nay nghe Cố Nhất Nặc nói như thế, bà ta lại dẹp bỏ cái suy nghĩ lúc đầu, chẳng lẽ Cố Nhất Nặc chỉ là bởi vì uống say, mới làm như vậy? Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, bà ta cũng không được lơ là!
"Tiểu Nặc, có phải con cảm thấy dì quan tâm con là muốn hại con hay không?" Trình Thi Lệ thử dò hỏi.
"Sao dì lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ dì thật sự sẽ hại con sao?" Cố Nhất Nặc nhẹ giọng hỏi lại.
Lần này, Trình Thi Lệ á khẩu không trả lời được, cố tình lại tìm không ra sơ hở của Cố Nhất Nặc!
"Sao dì lại hại con được chứ, dì chỉ cảm thấy, ngày hôm qua con quá khác thường, cho nên sợ con có hiểu lầm với dì và Tiểu Tuyết, thì ra chỉ là uống say. Rốt cuộc, lúc trước con và Tiểu Tuyết từng có ngăn cách, dì cũng hy vọng con và Tiểu Tuyết hai đứa hoà hợp như lúc đầu."
À, Cố Nhất Nặc trong lòng một trận cười lạnh, Trình Thi Lệ đem bản thân phủi thật sạch sẽ!
Lần đó cô bị Cố Minh Tuyết đẩy xuống hồ, Trình Thi Lệ còn giả vờ cái gì cũng không biết, ở chỗ này giả vờ vô tội với cô!
Nếu như là đặt vào kiếp trước, có lẽ cô sẽ còn tin tưởng, chỉ một mình Cố Minh Tuyết muốn hại cô, mà Trình Thi Lệ lại là người tốt!
Thật đáng tiếc, cô lại không phải là Cố Nhất Nặc ngu ngốc của trước đây! Cô càng không nên hy vọng xa vời từ trên người của Trình Thi Lệ tìm được tình thương của mẹ mà cô thiếu hụt.
Trình Thi Lệ, bà không xứng!
Cố Nhất Nặc vòng qua người Trình Thi Lệ, đi đến phòng khách.
Trình Thi Lệ lạnh lùng quét mắt liếc Cố Nhất Nặc một cái, đi lên lầu.
Bà ta tin, Cố Nhất Nặc uống sữa, cơn nghiện ma túy tuy rằng còn chưa có phát tác, nhưng mà nhất định cũng bị nghiện rồi, chỉ cần bà ta tìm được cơ hội là liền có thể đạt được mục đích!
Nhưng mà, Tiểu Tuyết của bà ta...... Trình Thi Lệ một trận đau lòng.
Sau này, bà ta phải bảo vệ tốt con gái mình, nửa đời sau của bà ta còn phải dựa vào con gái mình nữa!
Cố Nhất Nặc đi đến nhà ăn, dì Lý vừa vặn đi mua thức ăn trở về, cô thuận miệng dặn dò một câu: "Dì Lý à, lát nữa dì đem chăn ga gối đệm trong phòng con, tất cả đều đem đi giặt hết giùm con."
Động tác lột trứng gà của Lục Dĩ Thừa tức khắc khựng lại.
Tắm gội nửa tiếng đồng hồ còn chưa tính, còn muốn giặt giũ hết đồ dùng trên giường, đây là có ý gì?
Cô liền ghét bỏ hắn như vậy sao?
Đây quả thực là một đả kích lớn đối với một người đàn ông như hắn, vô tình giẫm đạp đến tự tôn của hắn!
Đem trứng gà ném vào trong mâm, Lục Dĩ Thừa cầm lấy khăn giấy ở một bên lên lau tay, nâng bước đi ra ngoài.
"Tiểu Lưu, cậu ở lại đây đưa Cố Nhất Nặc đi học!" Lục Dĩ Thừa trầm giọng giao phó.
Đi rồi? Liền như thế đi rồi?
Cố Nhất Nặc nhìn theo bóng dáng Lục Dĩ Thừa, hắn không đưa cô đi học cũng tốt, đỡ phải xấu hổ! Tốt nhất là không cần xuất hiện, cách xa cô ra!
Sự thật, chính là như Cố Nhất Nặc chờ đợi, lúc tan học cũng là Tiểu Lưu tới đón.
Ngồi trên ghế sau, cô vẫn nhịn không được hỏi: "Lục Dĩ Thừa đâu?"
"Lục thiếu hai ngày này có chút bận, cho nên làm tôi tiếp Nhất Nặc tiểu thư, sáng mai tôi sẽ đến đón Nhất Nặc tiểu thư." Tiểu Lưu lập tức giải thích.
"Không cần phải phiền phức như vậy, tôi có thể tự đi học, anh ở Lục gia chăm sóc tốt cho ông nội là được rồi."
"Nhất Nặc tiểu thư, đây cũng là ý của lão gia, đưa đón Nhất Nặc tiểu thư cũng là công việc của tôi mà."
"Được rồi, đợi chân tôi hoàn toàn khoẻ lại thì không cần nữa."
Cố Nhất Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình rất tốt, chỉ cần không có Lục Dĩ Thừa, hết thảy đều tốt.
Chớp mắt, đã tới thứ bảy rồi.
Từ sáng tâm tình Cố Nhất Nặc đã đặc biệt tốt, ăn sáng xong liền lên lầu chuẩn bị.
Hai ngày nay, Cố Minh Tuyết cơ hồ không ra khỏi cửa phòng, từ hôm đó cô ta uống sữa xong đã phát tác, sau đó cô ta liền cảm thấy trạng thái của mình rất tệ rất tệ.
Tinh thần lúc có lúc không, không phấn chấn, có khi có thể ngủ cả một ngày, có khi suốt đêm đều không ngủ được, hơn nữa thường thường sẽ phát sốt, cảm giác cả người lâng lâng.
Vừa đến bữa tối, cô ta liền đặc biệt muốn uống canh đu đủ. Sau khi uống xong sẽ lại cảm thấy đặc biệt thoải mái, cả người đều rất sảng khoái có tinh thần!
Chính là, ngày hôm qua uống xong, lại không có cái loại cảm giác này, cô ta khó chịu một buổi tối, hiện tại rốt cuộc khống chế không được! Có khát vọng mãnh liệt với canh đu đủ!
Trình Thi Lệ đem tất cả biểu hiện này của Cố Minh Tuyết để ở trong mắt, theo đạo lý mà nói, Tiểu Tuyết chỉ lây dính hai lần, khống chế tốt, căn bản là không có khả năng sẽ bị nghiện ma túy!
Tuy rằng bị dính hai lần liều thuốc đều khá lớn, cũng chỉ là tạo thành phản ứng với thuốc ngắn ngủi.
Hiện tại xem ra, Tiểu Tuyết giống như là một kẻ hút chích thành nghiện!
Loại tình huống này, bà ta hiểu rõ nhất, bởi vì bà ta đã từng trải qua như vậy.
Trình Thi Lệ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Cố Minh Tuyết cuộn tròn ở góc tường, tóc tai rối bù, thân mình không ngừng run rẩy, hai mắt trống rỗng vô thần.
Vừa thấy Trình Thi Lệ đi vào phòng, Cố Minh Tuyết lập tức nhào tới, "Mẹ, mẹ kêu bảo mẫu nấu canh đu đủ cho con đi! Con muốn uống canh đu đủ!"
Canh đu đủ! Trong nháy mắt Trình Thi Lệ như bị điện giật.
Bà ta xoay người, chạy xuống lầu.
---###
Tiểu Nặc đã bị lộ. Haizzz!
Ta up trước, ngày mai ta bận rồi!
Tuy rằng hắn không có nhân lúc cô không có tỉnh táo mà cháy nhà đi hôi của, nhưng mà hắn cũng làm chuyện gần giống như vậy!
Hai người bốn mắt trừng nhau, mùi thuốc súng bay lên nồng nặc.
"Tôi nghĩ đây là chuyện trong mơ, không nên bắt tôi chịu trách nhiệm. Huống chi, người trong mơ tôi thấy tôi làm cũng là em!"
"Anh câm miệng!" Cố Nhất Nặc quả thực không thể tiếp tục nghe hắn nói thêm được nữa. "Anh ngồi dậy, tôi muốn đi tắm."
Lục Dĩ Thừa nhìn vẻ mặt ghét bỏ đó của cô, chỉ có thể buông cô ra trước.
Cố Nhất Nặc lập tức bò xuống giường, chạy vào toilet.
Lần tắm rửa này, cô tắm cũng chừng hơn nửa tiếng, chính là, cô vẫn có cảm giác, trên người vẫn còn mùi vị của Lục Dĩ Thừa! Xua đi không được.
Lục Dĩ Thừa không thấy cô ra ngoài, gọi cho Tiểu Lưu.
"Lục thiếu, tôi đã tới nhà của Nhất Nặc tiểu thư rồi, bây giờ đang ở trong phòng khách dưới lầu."
"Đem quần áo lên đây."
Tiểu Lưu ôm theo quần áo đi lên, gõ cửa.
Lục Dĩ Thừa quấn một cái khăn tắm đi ra mở cửa, Tiểu Lưu vội vàng nhắm chặt hai mắt, cầm quần áo đưa tới, cái bộ dáng này của đại thiếu, một đại nam nhân như cậu ta nhìn thấy cũng cảm thấy nhiệt độ không khí tăng cao!
Xem ra, đại thiếu và Nhất Nặc tiểu thư rất hoà hợp, lão gia mà biết, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Cố Nhất Nặc từ toilet đi ra, Lục Dĩ Thừa đã không ở trong phòng. Tuy rằng hắn không ở đây, nhưng mà cô vẫn có cảm giác, cảm giác không khí trong phòng này cứ quái quái làm sao ấy, mặt lại bắt đầu phát sốt.
Nhìn thời gian một chút, cô thu thập sách vở, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng Cố Minh Tuyết đóng chặt, cô nhìn thoáng qua rồi đi xuống lầu.
Vừa vặn đúng lúc Trình Thi Lệ đi lên lầu, hai người chạm mặt nhau ở cầu thang.
Nhìn ánh mắt Trình Thi Lệ so với ngày thường không giống nhau, Cố Nhất Nặc tự nhiên nở nụ cười, mở miệng nói: "Dì à, ngày hôm qua con uống say, bây giờ mông lung có một chút ấn tượng, chuyện xảy ra đêm qua, con thật xin lỗi, Tiểu Tuyết nó không sao chứ?"
Trình Thi Lệ suy nghĩ cả một đêm, đều nghĩ không ra tại sao Cố Nhất Nặc lại không uống ly sữa đó, ngược lại lại trút cho Tiểu Tuyết! Nhưng chính là bà ta không nghĩ ra, làm sao Cố Nhất Nặc lại phát hiện sữa bò có vấn đề.
Mấy lần trước không phải là Cố Nhất Nặc đều uống hết sao?
Hôm nay nghe Cố Nhất Nặc nói như thế, bà ta lại dẹp bỏ cái suy nghĩ lúc đầu, chẳng lẽ Cố Nhất Nặc chỉ là bởi vì uống say, mới làm như vậy? Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, bà ta cũng không được lơ là!
"Tiểu Nặc, có phải con cảm thấy dì quan tâm con là muốn hại con hay không?" Trình Thi Lệ thử dò hỏi.
"Sao dì lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ dì thật sự sẽ hại con sao?" Cố Nhất Nặc nhẹ giọng hỏi lại.
Lần này, Trình Thi Lệ á khẩu không trả lời được, cố tình lại tìm không ra sơ hở của Cố Nhất Nặc!
"Sao dì lại hại con được chứ, dì chỉ cảm thấy, ngày hôm qua con quá khác thường, cho nên sợ con có hiểu lầm với dì và Tiểu Tuyết, thì ra chỉ là uống say. Rốt cuộc, lúc trước con và Tiểu Tuyết từng có ngăn cách, dì cũng hy vọng con và Tiểu Tuyết hai đứa hoà hợp như lúc đầu."
À, Cố Nhất Nặc trong lòng một trận cười lạnh, Trình Thi Lệ đem bản thân phủi thật sạch sẽ!
Lần đó cô bị Cố Minh Tuyết đẩy xuống hồ, Trình Thi Lệ còn giả vờ cái gì cũng không biết, ở chỗ này giả vờ vô tội với cô!
Nếu như là đặt vào kiếp trước, có lẽ cô sẽ còn tin tưởng, chỉ một mình Cố Minh Tuyết muốn hại cô, mà Trình Thi Lệ lại là người tốt!
Thật đáng tiếc, cô lại không phải là Cố Nhất Nặc ngu ngốc của trước đây! Cô càng không nên hy vọng xa vời từ trên người của Trình Thi Lệ tìm được tình thương của mẹ mà cô thiếu hụt.
Trình Thi Lệ, bà không xứng!
Cố Nhất Nặc vòng qua người Trình Thi Lệ, đi đến phòng khách.
Trình Thi Lệ lạnh lùng quét mắt liếc Cố Nhất Nặc một cái, đi lên lầu.
Bà ta tin, Cố Nhất Nặc uống sữa, cơn nghiện ma túy tuy rằng còn chưa có phát tác, nhưng mà nhất định cũng bị nghiện rồi, chỉ cần bà ta tìm được cơ hội là liền có thể đạt được mục đích!
Nhưng mà, Tiểu Tuyết của bà ta...... Trình Thi Lệ một trận đau lòng.
Sau này, bà ta phải bảo vệ tốt con gái mình, nửa đời sau của bà ta còn phải dựa vào con gái mình nữa!
Cố Nhất Nặc đi đến nhà ăn, dì Lý vừa vặn đi mua thức ăn trở về, cô thuận miệng dặn dò một câu: "Dì Lý à, lát nữa dì đem chăn ga gối đệm trong phòng con, tất cả đều đem đi giặt hết giùm con."
Động tác lột trứng gà của Lục Dĩ Thừa tức khắc khựng lại.
Tắm gội nửa tiếng đồng hồ còn chưa tính, còn muốn giặt giũ hết đồ dùng trên giường, đây là có ý gì?
Cô liền ghét bỏ hắn như vậy sao?
Đây quả thực là một đả kích lớn đối với một người đàn ông như hắn, vô tình giẫm đạp đến tự tôn của hắn!
Đem trứng gà ném vào trong mâm, Lục Dĩ Thừa cầm lấy khăn giấy ở một bên lên lau tay, nâng bước đi ra ngoài.
"Tiểu Lưu, cậu ở lại đây đưa Cố Nhất Nặc đi học!" Lục Dĩ Thừa trầm giọng giao phó.
Đi rồi? Liền như thế đi rồi?
Cố Nhất Nặc nhìn theo bóng dáng Lục Dĩ Thừa, hắn không đưa cô đi học cũng tốt, đỡ phải xấu hổ! Tốt nhất là không cần xuất hiện, cách xa cô ra!
Sự thật, chính là như Cố Nhất Nặc chờ đợi, lúc tan học cũng là Tiểu Lưu tới đón.
Ngồi trên ghế sau, cô vẫn nhịn không được hỏi: "Lục Dĩ Thừa đâu?"
"Lục thiếu hai ngày này có chút bận, cho nên làm tôi tiếp Nhất Nặc tiểu thư, sáng mai tôi sẽ đến đón Nhất Nặc tiểu thư." Tiểu Lưu lập tức giải thích.
"Không cần phải phiền phức như vậy, tôi có thể tự đi học, anh ở Lục gia chăm sóc tốt cho ông nội là được rồi."
"Nhất Nặc tiểu thư, đây cũng là ý của lão gia, đưa đón Nhất Nặc tiểu thư cũng là công việc của tôi mà."
"Được rồi, đợi chân tôi hoàn toàn khoẻ lại thì không cần nữa."
Cố Nhất Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình rất tốt, chỉ cần không có Lục Dĩ Thừa, hết thảy đều tốt.
Chớp mắt, đã tới thứ bảy rồi.
Từ sáng tâm tình Cố Nhất Nặc đã đặc biệt tốt, ăn sáng xong liền lên lầu chuẩn bị.
Hai ngày nay, Cố Minh Tuyết cơ hồ không ra khỏi cửa phòng, từ hôm đó cô ta uống sữa xong đã phát tác, sau đó cô ta liền cảm thấy trạng thái của mình rất tệ rất tệ.
Tinh thần lúc có lúc không, không phấn chấn, có khi có thể ngủ cả một ngày, có khi suốt đêm đều không ngủ được, hơn nữa thường thường sẽ phát sốt, cảm giác cả người lâng lâng.
Vừa đến bữa tối, cô ta liền đặc biệt muốn uống canh đu đủ. Sau khi uống xong sẽ lại cảm thấy đặc biệt thoải mái, cả người đều rất sảng khoái có tinh thần!
Chính là, ngày hôm qua uống xong, lại không có cái loại cảm giác này, cô ta khó chịu một buổi tối, hiện tại rốt cuộc khống chế không được! Có khát vọng mãnh liệt với canh đu đủ!
Trình Thi Lệ đem tất cả biểu hiện này của Cố Minh Tuyết để ở trong mắt, theo đạo lý mà nói, Tiểu Tuyết chỉ lây dính hai lần, khống chế tốt, căn bản là không có khả năng sẽ bị nghiện ma túy!
Tuy rằng bị dính hai lần liều thuốc đều khá lớn, cũng chỉ là tạo thành phản ứng với thuốc ngắn ngủi.
Hiện tại xem ra, Tiểu Tuyết giống như là một kẻ hút chích thành nghiện!
Loại tình huống này, bà ta hiểu rõ nhất, bởi vì bà ta đã từng trải qua như vậy.
Trình Thi Lệ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Cố Minh Tuyết cuộn tròn ở góc tường, tóc tai rối bù, thân mình không ngừng run rẩy, hai mắt trống rỗng vô thần.
Vừa thấy Trình Thi Lệ đi vào phòng, Cố Minh Tuyết lập tức nhào tới, "Mẹ, mẹ kêu bảo mẫu nấu canh đu đủ cho con đi! Con muốn uống canh đu đủ!"
Canh đu đủ! Trong nháy mắt Trình Thi Lệ như bị điện giật.
Bà ta xoay người, chạy xuống lầu.
---###
Tiểu Nặc đã bị lộ. Haizzz!
Ta up trước, ngày mai ta bận rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook