Lục Dĩ Thừa có thâm ý khác nhìn Cố Minh Tuyết liếc mắt một cái, kéo cửa xe ra lên xe.

Cố Minh Tuyết bị liếc một cái, nhìn đến toàn thân phát lạnh, hai chân khống chế không được run lên.

Cảnh sát đều tra không ra án, cô ta không tin Lục Dĩ Thừa có thể điều tra ra! Ở trong lòng cô ta, âm thầm an ủi chính mình.

Xe vững vàng chạy tới trước, trong lòng Cố Nhất Nặc có một nghi vấn, nhưng mà cô lại không biết phải mở miệng như thế nào.

"Chuyện em rơi xuống nước, rất nhanh là có thể kết án." Cuối cùng là Lục Dĩ Thừa mở miệng trước.

"Anh tìm được chứng cứ rồi sao?" nghi vấn của Cố Nhất Nặc đúng là có liên quan đến chuyện này.

Lục Dĩ Thừa nhìn sang cô, "Rất nhanh sẽ có."

Hắn lập tức liền phải trở về quân khu, còn có một nhiệm vụ rất quan trọng phải chấp hành, có khả năng phải mất mấy tháng. Sáu tháng cuối năm, có thể còn có một lần xuất ngoại, thời gian còn chưa có chính xác.

Đối với Cố Minh Tuyết, hắn đã có sắp xếp khác, lúc đó hắn chấp hành xong nhiệm vụ trở về, vừa vặn lúc ấy Cố Nhất Nặc cũng đã thi đại học xong.

"Có phải anh đã điều tra được gì rồi phải không?"

"Đã xem qua khẩu cung của ba người rồi."

"Vậy làm sao anh có thể xác định, là Cố Minh Tuyết đẩy tôi?"

"Em là vợ tôi, tôi không tin em còn có thể tin ai? Em nói là cô ta thì chính là cô ta, chỉ là hiện tại tôi không có ra tay, buộc cô ta thừa nhận. Còn nữa, hiện tại em sắp sửa thi đại học, chuyện này nếu kết án, nhất định sẽ khiến cho truyền thông đưa tin, tôi lại không ở bên cạnh em, sợ ảnh hưởng đến em."

"Ồ." Cố Nhất Nặc nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

"Yên tâm, tôi sẽ không để cho bất cứ kẻ nào cơ hội tổn thương em lần nữa, hơn nữa kẻ nào làm tổn thương em, một kẻ tôi cũng sẽ không tha." Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, giống như là hứa hẹn với cô.

Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng hoàn mỹ của hắn, trong lòng giống như bị cái gì đó trêu chọc một chút, hơi hơi run rẩy. Cô lập tức rút tay về, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn không biết, từ đầu chí cuối, người tổn thương cô tàn nhẫn nhất lại chính là bản thân hắn!

Xe dừng ở trước cổng trường, Lục Dĩ Thừa xuống xe trước, hôm nay hắn ăn vận một thân quần áo thoải mái, màu sắc cũng tươi sáng hơn lúc trước một ít, thoạt nhìn so với tuổi trẻ hơn rất nhiều, bất quá khí chất vẫn là giống như trước đây, trầm ổn mà lại mê người.

Hắn vừa xuống xe, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

"Wow, soái ca kia là ai vậy?"

"Cái gì mà soái ca, cái từ này thật là nông cạn, cậu nhìn xem người ta là một thân khí chất tổng giám đốc bá đạo, là nam chính trong tiểu thuyết có được không?"

"Cậu không nông cạn, thật ra cậu tìm được từ chuẩn xác rồi đó!"

"Ông chú! 360 độ không góc chết, làm người ta mê muội không chịu được!"

Cố Nhất Nặc đẩy cửa xe ra, Lục Dĩ Thừa đã muốn chạy tới trước mặt cô, đang chuẩn bị duỗi tay ôm cô, cô lập tức rụt trở về, đây là trường học, cô tuyệt đối không thể để hắn lại ôm mìmh.

"Tự tôi có thể đi! Đã đến trường rồi, anh về trước đi."

"Khu dạy học cho Cao Tam ở cuối cùng, em xác định, tự em có thể vượt qua được?"

"Có thể!"

"Tôi không yên tâm." Lục Dĩ Thừa một tay ôm lưng cô, một tay nâng đùi cô, trực tiếp ôm cô từ trong xe lên.

Cô tốt xấu gì cũng nặng 40-45 cân, sao hắn bế cô lên lại chẳng tốn sức chút nào vậy?

"Oa! Bạn trai soái ca lực lưỡng làm tan vỡ trái tim bé nhỏ của tôi!"

"Kia không phải là Cố Nhất Nặc sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, ông chú này là hôn phu của Cố Nhất Nặc?"

"Không sai, hôm đó tôi còn nhìn thấy anh ta tới trường đón Cố Nhất Nặc đấy!"

"Ôi cuộc đời, đừng nói là thua ở vạch xuất phát, cái này còn không có vé dự bị đâu, người ta là Cố Nhất Nặc, trực tiếp liền ở ngay vạch đích rồi sao? Có thể gả cho người đàn ông như vậy, đây là kiếp trước cứu vớt dãy Ngân Hà sao?"

Sau lưng, là một đám nữ sinh mê trai, Cố Nhất Nặc vùi mặt vào trong ngực Lục Dĩ Thừa, không dám gặp người.

Lục Dĩ Thừa nhìn bộ dáng của cô, tâm tình bỗng tốt lên rất nhiều.

Dọc đường là đủ loại ánh mắt nhìn ngó, Lục Dĩ Thừa một đường ôm Cố Nhất Nặc đến phòng học, đặt lên chỗ ngồi.

Một đám học sinh cùng khoá thấy một màn như vậy, một đám trợn mắt há hốc mồm.

Đây là tình huống gì vậy?

"Tôi là Lục Dĩ Thừa, Tiểu Nặc nhà tôi bị thương ở chân, phiền các bạn học chiếu cố một chút."

Lục Dĩ Thừa á! Lục Dĩ Thừa! Đây chính là hôn phu của Cố Nhất Nặc!

Nghe được tin tức Cố Nhất Nặc đính hôn, bọn họ còn lén đồn thổi, nghe nói người đàn ông kia lớn hơn Cố Nhất Nặc mười hai tuổi, còn tưởng rằng là một ông già trung niên bụng phệ!

Không nghĩ tới, thế nhưng lại là soái ca, cái loại đẹp trai bẩm sinh, nháy mắt hạ gục trái tim người ta, người đàn ông có khí chất hiên ngang bá đạo của tổng giám đốc!

"Được rồi, anh mau trở về đi!" Cố Nhất Nặc thúc giục.

"Tan học liền ở chỗ này đợi tôi, không được một mình đi ra ngoài, biết không?"

"Biết rồi, biết rồi, anh nhanh đi đi!" Cố Nhất Nặc hận không thể làm cho hắn lập tức biến mất!

"Đồng ý thì tốt, nếu như dám không nghe lời, tôi chính là muốn trừng phạt, ngoan ngoãn chờ tôi tới đón." Hắn cố ý cúi người, dán ở bên tai cô nói. Trong cái bá đạo lại mang theo vài phần sủng nịch, có tà ác lại lộ ra vài phần chân tình.

Mặt Cố Nhất Nặc tức khắc có chút phát sốt, Lục Dĩ Thừa nhìn bộ dáng của cô, tươi cười xoay người rời đi.

Trừng phạt...... Thật là tà ác, thật dễ dàng làm người ta hiểu sai mà!

Người đàn ông như thế này lại có hành động như thế, chính là lại có giá đến như vậy! Ông trời không cần phải quá ưu ái hắn có được không!

"Mình không được rồi, mất máu quá!"

"Mau đỡ mình đi bệnh viện, mình muốn thở oxy!"

Mấy nữ sinh đều đã bắt đầu hét lên sôi nổi, ánh mắt nhìn Cố Nhất Nặc là hâm mộ, ghen tị, cừu hận.

Cố Nhất Nặc đã bình tĩnh mở sách ra, lật đến phần hôm nay giáo viên sẽ dạy.

Cố Minh Tuyết đi vào phòng học, liền nghe được các bạn học ríu rít nghị luận về Lục Dĩ Thừa, hôm nay toàn bộ đề tài trong trường, đều đã bị Lục Dĩ Thừa và Cố Nhất Nặc bao trọn!

Cô ta ngồi ở chỗ của mình, đem cặp sách nhét vào ngăn kéo, vẻ mặt phẫn nộ.

"Minh Tuyết, cậu xảy ra chuyện gì vậy? Xin nghỉ học mấy ngày liền." Lý Tư Tư lấy lòng nói.

"Không cần cậu quản!" Cố Minh Tuyết đáp lại một câu, thỉnh thoảng lại nhìn Cố Nhất Nặc, trong lòng thầm nghĩ: Cố Nhất Nặc, cô chờ xem, xem cô đắc ý được bao lâu! Nếu như để cho Lục Dĩ Thừa biết, cô hít ma tuý thành con nghiện, xem anh ta còn có thể muốn cô hay không! Xem cô còn có thể bước được vào cửa Lục gia hay không!

Tiếng chuông vào lớp vang lên, lúc này Hứa Thụy mới bước nhanh vào phòng học, tuy rằng tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, trong phòng học còn lưu lại một cỗ không khí quái dị, cậu ấy biết, hẳn là do Lục Dĩ Thừa tạo ra.

Hôm nay Lục Dĩ Thừa đưa Tiểu Nặc đi học, nghe nói là trực tiếp ôm cô đến phòng học, cho nên, cậu ấy mới cố ý đến muộn một chút. Bởi vì, cậu không muốn nhìn thấy một màn kia.

Kỳ thật, trong lòng Cố Nhất Nặc cũng không có bình tĩnh được như vẻ ngoài, cô cảm thấy, Lục Dĩ Thừa càng ngày càng xa lạ, cô tự cho là, kiếp trước cô đã rất hiểu biết hắn, hiện tại xem ra, cô căn bản là không hiểu. Không biết, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, khiến cho hắn đối với cô lại có kiên nhẫn như thế.

"Tiểu Nặc, hôn phu của cậu thật là quá thương cậu, mọi người đều nói, gả cho một người đàn ông lớn hơn mình, sẽ được nâng niu trong lòng bàn tay, quả không sai." Hà Vi khoác tay Cố Nhất Nặc, cười thân thiết.

Cố Nhất Nặc nhìn Hà Vi, thật không biết trả lời như thế nào.

"Tiểu Nặc, cậu nói cho mình biết đi, hai người đã..... Lên giường với nhau hay chưa?"

"Không có." Cố Nhất Nặc lập tức phủ nhận.

"Hai người chính là hợp pháp, một người đẹp trai như thế ở trước mặt cậu, cậu không kích động à! Nếu là mình, còn không hét lên một tiếng đã nhào lên rồi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương