Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm
-
Chương 42
Giám đốc kế hoạch run lên một chút, thiếu chút nữa ngồi không vững mà ngã từ trên ghế xuống. Không có giới hạn đó!
Ông ta cũng xưng được với người trong giới là nơi có kế hoạch tổ chức hôn lễ cao cấp, lần đầu tiên cảm thấy rất áp lực.
"Xin hỏi Lục tiên sinh, ngày tổ chức hôn lễ, định tổ chức vào ngày nào?"
"Ngày, do phu nhân tôi quyết định."
Ánh mắt mọi người, liền đồng loạt nhìn Cố Nhất Nặc, thân thiết tươi cười, nhiệt tình làm người ta không thể chống đỡ được!
"Lục phu nhân, cô thích ngày nào? Là xuân về hoa nở, ngày hè mê tình, mùa thu lá vàng hay là mùa đông nồng ấm?"
Cố Nhất Nặc lại một lần ngây ngốc.
"Không sao, nếu như Lục phu nhân còn chưa có nghĩ ra, có thể tham khảo phương án cũ của chúng tôi một chút, mỗi một mùa, chúng tôi đều có thể sắp xếp tốt nhất cho cô."
Bốn năm tiểu cô nương mỗi người ôm một quyển album thật dày, vây quanh Cố Nhất Nặc.
"Không, không cần." Cố Nhất Nặc vội vàng vẫy vẫy tay, "Tôi cảm thấy, mùa nào cũng đều được, nhưng mà ngày tổ chức hôn lễ chúng tôi còn chưa có quyết định!"
"Kết hôn là ngày trọng đại, là ngày tốt đẹp nhất trong cuộc đời, chọn ngày càng là việc quan trọng, không sao, chúng tôi sẽ theo bốn mùa xuân hạ thu đông, làm bốn bảng kế hoạch hôn lễ cho phu nhân lựa chọn có được không?"
Rất nhiệt tình, nhiệt tình làm người ta...... Không có đường sống mà cự tuyệt!
"Được, được rồi!" Cố Nhất Nặc gật gật đầu.
"Xin hỏi, Lục tiên sinh, lễ phục kết hôn cùng nhẫn kim cương, cần tôi chuẩn bị không? Ở đây chúng tôi hợp tác với nhãn hiệu áo cưới nổi tiếng nhất Italy, với các hãng kim cương lớn trên thế giới, cũng có thể chọn lựa."
"Không cần, lễ phục và nhẫn kim cương, tôi tự mình chuẩn bị." Lục Dĩ Thừa trực tiếp cự tuyệt.
"Được Lục tiên sinh, xin hỏi hai vị, còn có yêu cầu gì khác hay không? Tỷ như, hôn lễ là tổ chức theo phong cách phương Tây, hay là phong cách Trung Quốc?"
"Lục phu nhân, em nói đi?" Lục Dĩ Thừa đem vấn đề ném cho Cố Nhất Nặc, nhìn Cố Nhất Nặc co quắp bất an, lại không có cách nào nói ra lời cự tuyệt, khóe môi hơi hơi cong lên.
Lập tức, mấy cặp mắt, động tác nhất trí nhìn chằm chằm Cố Nhất Nặc, nụ cười mỉm tiêu chuẩn nhìn cô làm cô căng cả da đầu ra.
"Kiểu Trung Quốc, kiểu Trung Quốc!" cô đáp liên thanh.
"Được, xin hỏi hai vị, có tiện lưu lại phương thức liên lạc không? Để tiện cho chúng ta sau này trao đổi công việc cụ thể."
Lục Dĩ Thừa thuần thục báo một dãy số, đám người đó liền nhớ cho kỹ, Cố Nhất Nặc mới bừng tỉnh phát giác, dãy số kia là của cô!
"Lục tiên sinh, ở đây tôi muốn nhận trước một ít tiền đặt cọc, nếu phương án cuối cùng không thể làm anh vừa lòng, chúng tôi sẽ lấy tiền đặt cọc, khấu trừ 30% phí phục vụ, số tiền còn lại toàn bộ trả lại cho anh."
"Ừm." Lục Dĩ Thừa gật đầu.
"Lục tiên sinh dự toán là không có giới hạn, cho nên tiền đặt cọc cũng tương đối cao, cần ba trăm vạn."
Ba trăm vạn! Cố Nhất Nặc nhìn Lục Dĩ Thừa "Dù sao, chúng ta cũng không vội kết hôn, sau này rồi nói sau."
"Em cảm thấy, tôi đều đã ba mươi tuổi, không vội sao?" Lục Dĩ Thừa hỏi lại.
Cố Nhất Nặc không có lời gì để nói. Không vội, cô làm sao biết! Đàn ông không phải là càng già càng đáng giá sao?
Không đúng, không đúng, bọn họ không phải muốn giải trừ hôn ước sao?
Lục Dĩ Thừa trực tiếp móc ra một chiếc thẻ gold ném lên trên bàn.
"Đa tạ Lục tiên sinh, Lục phu nhân tín nhiệm chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ tận tình phục vụ khiến cho anh vừa lòng nhất, khiến đại hôn chi hỉ của hai vị, suốt đời khó quên."
"Lục tiên sinh, Lục phu nhân đây là chút quà tặng nhỏ Trân Ái Nhất Sinh của chúng tôi tặng, chúc hai vị, bách niên hảo hợp, ân ái cả đời." Một cô gái tiếp tân đưa quà tặng lên.
Lục Dĩ Thừa nhận lấy, chỉ thấy bên trong đặt hai cái hộp gấm, là một đôi thiên nga thủy tinh, hai con thiên nga đặt ở cùng nhau, chiếc cổ thật dài vừa vặn tạo thành hình trái tim.
Thiên nga quấn quýt ở bên nhau, càng cực kỳ giống như nam nữ yêu nhau, tai áp má kề, thủ thỉ tâm sự.
Không tính là quý trọng, nhưng lễ vật này, cũng coi như là tấm lòng.
Lục Dĩ Thừa đem món quà này cất đi một cái, một cái khác đưa cho Cố Nhất Nặc. Nắm tay cô đi ra ngoài.
"Lục tiên sinh, Lục phu nhân đi thong thả!"
Nhân viên lễ tân, đồng loạt hành lễ với hai người, Cố Nhất Nặc quay đầu lại, nhìn Trân Ái Nhất Sinh, trang hoàng như mộng như ảo, bản thân cũng như là lọt vào trong sương mù.
Mới vừa rồi cô mơ màng hồ đồ, đã làm cái gì?!
Thế nhưng đem hôn lễ của cô và Lục Dĩ Thừa đều định ra sao?
Cô có phải là quá choáng váng hay không! Bị hắn xoay quanh đùa bỡn!
Cô nhìn thiên nga thủy tinh trong tay, trong lòng một trận chua xót, kiếp trước cô nghèo hèn như vậy gả cho hắn, không có áo cưới, không có nhẫn cưới, không có tiệc cưới, một tờ giấy hôn thú cùng ông nội tự mình chủ trì một bữa tiệc gia đình, còn có một đêm tân hôn phòng đơn gối chiếc độc nhất vô nhị.
Đó chính là hôn lễ kiếp trước của cô và hắn.
Trong đầu cô, bỗng nhiên vang lên đoạn đối thoại ở trong Trân Ái Nhất Sinh vừa rồi.
"Xin hỏi Lục tiên sinh, hôn lễ này dự toán là bao nhiêu?"
"Không có giới hạn."
Trong lòng cô, thật sự có chút hỗn loạn.
Lục Dĩ Thừa chuyên chú lái xe, thỉnh thoảng nhìn sang Cố Nhất Nặc, chỉ thấy cô yên tĩnh ngồi ở đó, trong tay nâng niu đôi thiên nga trắng, phát ngốc thật lâu thật lâu.
"Anh biết, thiên nga trắng đại biểu cho cái gì không?" Cố Nhất Nặc đột nhiên mở miệng.
Lục Dĩ Thừa nghiêng đầu dò hỏi: "Cái gì?"
"Đại biểu cho trung trinh không đổi trong tình yêu, bởi vì thiên nga trắng có đôi có cặp, nếu có một con chết đi, con còn lại cũng sẽ không sống một mình."
"Cái này tôi biết." Lục Dĩ Thừa nhẹ giọng đáp lại.
"Là biết thiên nga trắng có ngụ ý này, hay là biết thiên nga trắng có đôi có cặp, sinh tử không rời?" Cố Nhất Nặc lại hỏi.
"Hiện tại, đều đã biết." Hắn nhìn cô, ôn nhu cười.
Cố Nhất Nặc không nói, nhìn thiên nga trắng trong tay, đây là loài động vật cô ngưỡng mộ nhất, cao quý thanh khiết, trung trinh không đổi, cô càng hâm mộ, tình yêu thiên nga, nhưng mà điều này đối với cô mà nói là quá xa xỉ.
"Kỳ nghỉ của tôi sắp kết thúc, còn có nửa tháng, liền phải trở về quân khu." Lục Dĩ Thừa nhìn thấy đã sắp tới Cố gia, đột nhiên giảm tốc độ xe.
"Ah." Cố Nhất Nặc đáp lại một tiếng.
"Nửa tháng này, em xác định, không cần tôi kèm em làm bài?"
"Nếu như tôi không hiểu, có thể lên mạng tìm, hoặc là hỏi thêm giáo viên." Cô cự tuyệt.
Hắn giống như hoàn toàn không nghe thấy cô cự tuyệt, "Từ ngày mai, tôi đón em tan học, nếu như em không muốn ở lại Lục gia, buổi tối làm xong bài tập, tôi lại đưa em trở về."
"Như vậy quá phiền anh, tôi có cái gì không rõ, lại gọi điện thoại thỉnh giáo anh làm sao?"
"Nếu em ngại chạy tới chạy lui phiền phức như vậy, tôi cũng có thể ở nhà em kèm em học bài."
"Tôi có thể mời một giáo viên dạy kèm!"
"Ông nội sẽ giận, có tôi cái này có sẵn không cần tiêu tiền, đi mời người khác, em cho rằng ông nội sẽ đồng ý sao?"
Cố Nhất Nặc nhìn ánh mắt dò hỏi của hắn, đột nhiên nghĩ đến Lục lão gia bày ra mấy trò gán ghép đó, Lục Dĩ Thừa còn không thể chấp nhận, càng đừng nói là cô.
Cô không lên tiếng, xem như chấp nhận.
Xe đã chạy vào tiểu viện trong biệt thự Cố gia, Cố Minh Tuyết vừa nhìn thấy là xe của Lục Dĩ Thừa, khập khiễng lao tới.
Lục Dĩ Thừa xuống xe trước, mở cửa xe giúp Cố Nhất Nặc, đón cô xuống xe.
"Anh Dĩ Thừa!" Cố Minh Tuyết hưng phấn gọi một tiếng.
Một tiếng "Anh Dĩ Thừa" này như là một con dao nhỏ sắc bén, hung hăng đâm cứa vào tim Cố Nhất Nặc! Làm tim cô dâng tràn đau xót, thiếu chút nữa hít thở không thông!
Ông ta cũng xưng được với người trong giới là nơi có kế hoạch tổ chức hôn lễ cao cấp, lần đầu tiên cảm thấy rất áp lực.
"Xin hỏi Lục tiên sinh, ngày tổ chức hôn lễ, định tổ chức vào ngày nào?"
"Ngày, do phu nhân tôi quyết định."
Ánh mắt mọi người, liền đồng loạt nhìn Cố Nhất Nặc, thân thiết tươi cười, nhiệt tình làm người ta không thể chống đỡ được!
"Lục phu nhân, cô thích ngày nào? Là xuân về hoa nở, ngày hè mê tình, mùa thu lá vàng hay là mùa đông nồng ấm?"
Cố Nhất Nặc lại một lần ngây ngốc.
"Không sao, nếu như Lục phu nhân còn chưa có nghĩ ra, có thể tham khảo phương án cũ của chúng tôi một chút, mỗi một mùa, chúng tôi đều có thể sắp xếp tốt nhất cho cô."
Bốn năm tiểu cô nương mỗi người ôm một quyển album thật dày, vây quanh Cố Nhất Nặc.
"Không, không cần." Cố Nhất Nặc vội vàng vẫy vẫy tay, "Tôi cảm thấy, mùa nào cũng đều được, nhưng mà ngày tổ chức hôn lễ chúng tôi còn chưa có quyết định!"
"Kết hôn là ngày trọng đại, là ngày tốt đẹp nhất trong cuộc đời, chọn ngày càng là việc quan trọng, không sao, chúng tôi sẽ theo bốn mùa xuân hạ thu đông, làm bốn bảng kế hoạch hôn lễ cho phu nhân lựa chọn có được không?"
Rất nhiệt tình, nhiệt tình làm người ta...... Không có đường sống mà cự tuyệt!
"Được, được rồi!" Cố Nhất Nặc gật gật đầu.
"Xin hỏi, Lục tiên sinh, lễ phục kết hôn cùng nhẫn kim cương, cần tôi chuẩn bị không? Ở đây chúng tôi hợp tác với nhãn hiệu áo cưới nổi tiếng nhất Italy, với các hãng kim cương lớn trên thế giới, cũng có thể chọn lựa."
"Không cần, lễ phục và nhẫn kim cương, tôi tự mình chuẩn bị." Lục Dĩ Thừa trực tiếp cự tuyệt.
"Được Lục tiên sinh, xin hỏi hai vị, còn có yêu cầu gì khác hay không? Tỷ như, hôn lễ là tổ chức theo phong cách phương Tây, hay là phong cách Trung Quốc?"
"Lục phu nhân, em nói đi?" Lục Dĩ Thừa đem vấn đề ném cho Cố Nhất Nặc, nhìn Cố Nhất Nặc co quắp bất an, lại không có cách nào nói ra lời cự tuyệt, khóe môi hơi hơi cong lên.
Lập tức, mấy cặp mắt, động tác nhất trí nhìn chằm chằm Cố Nhất Nặc, nụ cười mỉm tiêu chuẩn nhìn cô làm cô căng cả da đầu ra.
"Kiểu Trung Quốc, kiểu Trung Quốc!" cô đáp liên thanh.
"Được, xin hỏi hai vị, có tiện lưu lại phương thức liên lạc không? Để tiện cho chúng ta sau này trao đổi công việc cụ thể."
Lục Dĩ Thừa thuần thục báo một dãy số, đám người đó liền nhớ cho kỹ, Cố Nhất Nặc mới bừng tỉnh phát giác, dãy số kia là của cô!
"Lục tiên sinh, ở đây tôi muốn nhận trước một ít tiền đặt cọc, nếu phương án cuối cùng không thể làm anh vừa lòng, chúng tôi sẽ lấy tiền đặt cọc, khấu trừ 30% phí phục vụ, số tiền còn lại toàn bộ trả lại cho anh."
"Ừm." Lục Dĩ Thừa gật đầu.
"Lục tiên sinh dự toán là không có giới hạn, cho nên tiền đặt cọc cũng tương đối cao, cần ba trăm vạn."
Ba trăm vạn! Cố Nhất Nặc nhìn Lục Dĩ Thừa "Dù sao, chúng ta cũng không vội kết hôn, sau này rồi nói sau."
"Em cảm thấy, tôi đều đã ba mươi tuổi, không vội sao?" Lục Dĩ Thừa hỏi lại.
Cố Nhất Nặc không có lời gì để nói. Không vội, cô làm sao biết! Đàn ông không phải là càng già càng đáng giá sao?
Không đúng, không đúng, bọn họ không phải muốn giải trừ hôn ước sao?
Lục Dĩ Thừa trực tiếp móc ra một chiếc thẻ gold ném lên trên bàn.
"Đa tạ Lục tiên sinh, Lục phu nhân tín nhiệm chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ tận tình phục vụ khiến cho anh vừa lòng nhất, khiến đại hôn chi hỉ của hai vị, suốt đời khó quên."
"Lục tiên sinh, Lục phu nhân đây là chút quà tặng nhỏ Trân Ái Nhất Sinh của chúng tôi tặng, chúc hai vị, bách niên hảo hợp, ân ái cả đời." Một cô gái tiếp tân đưa quà tặng lên.
Lục Dĩ Thừa nhận lấy, chỉ thấy bên trong đặt hai cái hộp gấm, là một đôi thiên nga thủy tinh, hai con thiên nga đặt ở cùng nhau, chiếc cổ thật dài vừa vặn tạo thành hình trái tim.
Thiên nga quấn quýt ở bên nhau, càng cực kỳ giống như nam nữ yêu nhau, tai áp má kề, thủ thỉ tâm sự.
Không tính là quý trọng, nhưng lễ vật này, cũng coi như là tấm lòng.
Lục Dĩ Thừa đem món quà này cất đi một cái, một cái khác đưa cho Cố Nhất Nặc. Nắm tay cô đi ra ngoài.
"Lục tiên sinh, Lục phu nhân đi thong thả!"
Nhân viên lễ tân, đồng loạt hành lễ với hai người, Cố Nhất Nặc quay đầu lại, nhìn Trân Ái Nhất Sinh, trang hoàng như mộng như ảo, bản thân cũng như là lọt vào trong sương mù.
Mới vừa rồi cô mơ màng hồ đồ, đã làm cái gì?!
Thế nhưng đem hôn lễ của cô và Lục Dĩ Thừa đều định ra sao?
Cô có phải là quá choáng váng hay không! Bị hắn xoay quanh đùa bỡn!
Cô nhìn thiên nga thủy tinh trong tay, trong lòng một trận chua xót, kiếp trước cô nghèo hèn như vậy gả cho hắn, không có áo cưới, không có nhẫn cưới, không có tiệc cưới, một tờ giấy hôn thú cùng ông nội tự mình chủ trì một bữa tiệc gia đình, còn có một đêm tân hôn phòng đơn gối chiếc độc nhất vô nhị.
Đó chính là hôn lễ kiếp trước của cô và hắn.
Trong đầu cô, bỗng nhiên vang lên đoạn đối thoại ở trong Trân Ái Nhất Sinh vừa rồi.
"Xin hỏi Lục tiên sinh, hôn lễ này dự toán là bao nhiêu?"
"Không có giới hạn."
Trong lòng cô, thật sự có chút hỗn loạn.
Lục Dĩ Thừa chuyên chú lái xe, thỉnh thoảng nhìn sang Cố Nhất Nặc, chỉ thấy cô yên tĩnh ngồi ở đó, trong tay nâng niu đôi thiên nga trắng, phát ngốc thật lâu thật lâu.
"Anh biết, thiên nga trắng đại biểu cho cái gì không?" Cố Nhất Nặc đột nhiên mở miệng.
Lục Dĩ Thừa nghiêng đầu dò hỏi: "Cái gì?"
"Đại biểu cho trung trinh không đổi trong tình yêu, bởi vì thiên nga trắng có đôi có cặp, nếu có một con chết đi, con còn lại cũng sẽ không sống một mình."
"Cái này tôi biết." Lục Dĩ Thừa nhẹ giọng đáp lại.
"Là biết thiên nga trắng có ngụ ý này, hay là biết thiên nga trắng có đôi có cặp, sinh tử không rời?" Cố Nhất Nặc lại hỏi.
"Hiện tại, đều đã biết." Hắn nhìn cô, ôn nhu cười.
Cố Nhất Nặc không nói, nhìn thiên nga trắng trong tay, đây là loài động vật cô ngưỡng mộ nhất, cao quý thanh khiết, trung trinh không đổi, cô càng hâm mộ, tình yêu thiên nga, nhưng mà điều này đối với cô mà nói là quá xa xỉ.
"Kỳ nghỉ của tôi sắp kết thúc, còn có nửa tháng, liền phải trở về quân khu." Lục Dĩ Thừa nhìn thấy đã sắp tới Cố gia, đột nhiên giảm tốc độ xe.
"Ah." Cố Nhất Nặc đáp lại một tiếng.
"Nửa tháng này, em xác định, không cần tôi kèm em làm bài?"
"Nếu như tôi không hiểu, có thể lên mạng tìm, hoặc là hỏi thêm giáo viên." Cô cự tuyệt.
Hắn giống như hoàn toàn không nghe thấy cô cự tuyệt, "Từ ngày mai, tôi đón em tan học, nếu như em không muốn ở lại Lục gia, buổi tối làm xong bài tập, tôi lại đưa em trở về."
"Như vậy quá phiền anh, tôi có cái gì không rõ, lại gọi điện thoại thỉnh giáo anh làm sao?"
"Nếu em ngại chạy tới chạy lui phiền phức như vậy, tôi cũng có thể ở nhà em kèm em học bài."
"Tôi có thể mời một giáo viên dạy kèm!"
"Ông nội sẽ giận, có tôi cái này có sẵn không cần tiêu tiền, đi mời người khác, em cho rằng ông nội sẽ đồng ý sao?"
Cố Nhất Nặc nhìn ánh mắt dò hỏi của hắn, đột nhiên nghĩ đến Lục lão gia bày ra mấy trò gán ghép đó, Lục Dĩ Thừa còn không thể chấp nhận, càng đừng nói là cô.
Cô không lên tiếng, xem như chấp nhận.
Xe đã chạy vào tiểu viện trong biệt thự Cố gia, Cố Minh Tuyết vừa nhìn thấy là xe của Lục Dĩ Thừa, khập khiễng lao tới.
Lục Dĩ Thừa xuống xe trước, mở cửa xe giúp Cố Nhất Nặc, đón cô xuống xe.
"Anh Dĩ Thừa!" Cố Minh Tuyết hưng phấn gọi một tiếng.
Một tiếng "Anh Dĩ Thừa" này như là một con dao nhỏ sắc bén, hung hăng đâm cứa vào tim Cố Nhất Nặc! Làm tim cô dâng tràn đau xót, thiếu chút nữa hít thở không thông!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook