Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ
-
Chương 32
Chính ủy lại hít thêm một hơi khói, khói mù vây chung quanh, trước khi kết hôn, anh luôn không hiểu điều kiện Trình Cẩn tốt như vậy, tại sao muốn gả cho anh? Nhưng Trình Cần không nói nhiều, cũng không hỏi được cái gì, ngược lại có vẻ như bản thân già mồm cãi láo, nên anh không hỏi nhiều.
Nhưng cũng chính mấy ngày trước, mẹ Trình Cẩn đột nhiên điện thoại cho anh, nói chút chuyện xưa của Trình Cẩn.
Lúc học đại học, Trình Cẩn có một người bạn trai cực kỳ thân thiết, sau khi tốt nghiệp, Trình Cẩn đi làm việc tại một công ty nước ngoài, hoàn cảnh gia đình của người bạn trai kia rất tốt, người trong nhà cũng thích Trình Cẩn, nhưng người bạn trai kia ngã bệnh, vì giấu diếm Trình Cẩn, mới chia tay với Trình Cẩn, vốn cho rằng không chữa khỏi bệnh, ở nước ngoài mấy năm, tốn không ít tiền, lại chữa hết, người bạn trai đó trở về nước, muốn tìm Trình Cẩn, mới biết cô đã kết hôn rồi.
Chỉ coi như Trình Cẩn giận dỗi, hiểu lầm giữa hai người lớn như vậy, hy vọng có thể nối lại tình xưa, trong lòng vẫn yêu Trình Cẩn, cũng không quan tâm Trình Cẩn đã kết hôn, huống chi, vẫn chưa có con chung. Quãng thời gian này, anh (chính ủy) đã cảm thấy Trình Cẩn có cái gì không đúng.
Ý của mẹ Trình Cẩn chính là hy vọng chính ủy có thể nói chuyện thật tốt với Trình Cẩn, đối với người con rể là chính ủy này, ban đầu mẹ Trình Cẩn không hài lòng, nhưng người đàn ông này thật sự đối tốt với Trình Cẩn, chưa bao giờ nói một câu nặng lời, bà cũng không có ý bới móc nữa.
Nhưng hiểu câu chuyện thằng bé kia cũng đáng thương, đã từng tốt đẹp với Trình Cẩn như vậy, bây giờ quay lại một lần nữa, nói chuyện xưa của mình, bà cũng đau lòng, chỉ hy vọng Trình Cẩn có thể hiểu rõ ràng, về sau không hối hận là được.
Chính ủy không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, anh chưa bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của Trình Cẩn, cũng sẽ không lục lọi đồ gì đó của Trình Cẩn, cúp điện thoại, lúc mở ngăn kéo của Trình Cẩn ra, chính ủy nhìn thấy tất cả bên trong đều là hồi ức về người bạn trai kia, hình chụp, vé xe.
Chính ủy nhìn thấy rất đau lòng, giống như mộng đẹp mấy năm bị đánh nát, cực kỳ đau lòng, lúc Trình Cẩn trở lại, chính ủy đặt đồ ở trước mặt Trình Cẩn, đầu tiên Trình Cẩn sững sờ, sau đó trầm mặt: “Sao anh lại lục lọi đồ của em?”
Đã nói sau khi kết hôn, không can thiệp chuyện riêng tư của nhau.
“Chuyện này mẹ em đã nói rồi, anh hiểu người đàn ông kia tốt, anh cho em thời gian suy nghĩ, nếu muốn ly hôn, anh sẽ ký tên.” Chính ủy nói xong đứng dậy rời đi, anh sợ ở lâu một giây trong lòng sẽ rất đau, mình là người cao ngạo, ngay cả như vậy cũng vẫn cố chấp.
Trình Cẩn không ngờ mẹ mình nói rồi, trong lúc nhất thời không biết làm sao, giải thích như thế nào cho chính ủy, người đàn ông này một đêm không trở lại, sau khi trở về, liền yên lặng giúp cô thu thập đồ đạc, đặt ở trước mặt cô.
“Tiểu Cẩn, em không cần có áp lực, anh cho em thời gian suy nghĩ, em làm cái gì anh vẫn sẽ tôn trọng em.” Chính ủy nói xong liền xoay người trở về nhà, anh không hy vọng mình và tiểu Thiên cho Trình Cẩn áp lực, đã từng là hiểu lầm, rất nhiều chuyện, ai cũng không có cách nào lựa chọn, anh không hy vọng có một ngày Trình Cẩn sẽ hối hận đã bỏ lỡ hạnh phúc.
Bởi vì chuyện này mà lo lắng, vậy không bằng lưu lại hồi ức tốt đẹp.
Trình Cẩn biết tính tình chính ủy, nhưng không nghĩ tới người đàn ông này kiêu ngạo đến mức đó, cầm đồ, Trình Cẩn về nhà mẹ đẻ, cũng có một cảnh vào buổi sáng kia.
Nghe chính ủy nói, Ôn Uyển nắm tay Giản Dung, không khỏi nắm chặt, cô cảm thấy tình tiết giống như trong phim ảnh, sao lại thành sự thật rồi? Nói ai cũng không tiếp thu nổi, chính ủy như vậy chính là yêu chị dâu, yêu tha thiết.
“Phá hoại quân hôn là phạm pháp, chính ủy, gọi điện thoại cho chị dâu đi?” Lúc Ôn Uyển hết sức khiếp sợ, Giản Dung đột nhiên mở miệng, Ôn Uyển kinh ngạc nhìn Giản Dung, chỉ nghe thấy Giản Dung trầm giọng nói tiếp: “Gọi điện thoại cho chị dâu, tiểu Thiên không thể không có mẹ.”
Anh cũng đã từng nghĩ như chính ủy vậy, nhưng anh cảm thấy hối hận, nếu thật sự rời đi, đau vẫn là bản thân, giữ ở bên người, đối tốt với cô ấy cũng giống như cho cô ấy hạnh phúc.
Chính ủy liếc mắt nhìn Giản Dung, lắc lắc đầu, nếu không phải tôn trọng Trình Cẩn, ngày hôm đó sẽ không làm ra vẻ cái gì cũng không biết, tiểu Cẩn giấu anh cũng là đắn đo tình cảm vợ chồng, lo lắng cho tiểu Thiên, anh cũng không thể ích kỷ, để tiểu Cẩn áy náy với người đàn ông kia, sống cuộc sống như vậy cùng với anh, anh vĩnh viễn không tiến vào trái tim tiểu Cẩn.
Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, mưa đã ngừng, nhìn xuyên qua cửa sổ ra ngoài, anh biết tất cả rồi sẽ tốt, anh sẽ cho tiểu Cẩn thời gian suy nghĩ, còn tiểu Cẩn, bây giờ vẫn chưa trở lại chứng tỏ đáy lòng cô ấy vẫn để ý đến người đàn ông kia.
Chính ủy hít sâu một hơi: “Quấy rầy các em cả đêm, anh ôm tiểu Thiên về nhà.” May mà hôm nay là chủ nhật, Ôn Uyển cùng Giản Dung có thể ngủ bù, nếu không thật sự làm phiền hai người rồi.
Ôn Uyển vội vàng đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Chính ủy, em vẫn cảm thấy anh nên gọi điện thoại cho chị dâu.” Cho dù như thế nào, có lẽ chị dâu cũng có cảm tình với chính ủy, không có tình cảm cũng sẽ không thể sống chung với nhau lâu như vậy, cũng đối tốt với chính ủy và tiểu Thiên như vậy.
Chính ủy không nói gì, đứng dậy ôm thằng bé, xoay người đi ra cửa, Ôn Uyển cùng Giản Dung lẳng lặng đứng ở đó, nhìn chính ủy ôm thằng bé đi.
Giản Dung đi tới đóng cửa, xoay người đi đến bên cạnh Ôn Uyển, ôm Ôn Uyển, nhìn mắt Ôn Uyển, chuyện của chính ủy khiến Giản Dung rất sợ, anh sợ bỗng nhiên có một ngày Ôn Uyển phát hiện anh không tốt, ghét bỏ vết sẹo này của anh, cảm thấy chán ghét cuộc sống quân đội, sẽ rời khỏi anh.
“Giản Dung…” Ôn Uyển nhẹ giọng gọi một tiếng, cô biết Giản Dung đang nghĩ gì, không có ngày đó, vĩnh viễn không có, cô sẽ không rời khỏi Giản Dung.
Bỗng nhiên cả người Ôn Uyển bay lên không trung, được Giản Dung ôm trở về phòng, vào phòng, lúc đặt Ôn Uyển lên giường, Giản Dung cũng đè lên, không đợi Ôn Uyển phản ứng, hô hấp nóng rực đã đè xuống chặn hô hấp Ôn Uyển lại, không để lại một đường lui, Giản Dung đang run, Ôn Uyển cũng khẽ run, liếm môi Ôn Uyển, giọng Giản Dung khàn đặc: “Vợ, anh sai rồi, về sau sẽ không để cho em đau lòng, đừng cự tuyệt anh.”
Một câu nói khiến trong lòng Ôn Uyển căng thẳng mãnh liệt, hốc mắt nóng lên, vài giọt lệ rơi xuống theo khóe mắt, cô chờ Giản Dung nói một câu vợ, đợi một thế kỷ, cuối cùng người đàn ông này cũng thừa nhận.
“Giản Dung…” Tay Ôn Uyển quấn lấy cổ của Giản Dung, mặc cho người đàn ông này hôn điên cuồng, tiếp nhận tình cảm đã chờ đợi lâu như vậy, trong phòng tràn ngập hơi thở mập mờ, khiến cho người ta tai đỏ tim đập mạnh.
Sau một trận triền miên, cả người Ôn Uyển mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường, Giản Dung ôm Ôn Uyển, đau lòng nhìn cô nhóc trong ngực, khẽ nhíu mày: “Đau không?” Rốt cuộc vẫn là anh mất khống chế, gặp phải cô nhóc này, anh vĩnh viễn chỉ có hỗn loạn lung tung.
“Ngủ, ngủ…” Hầu như không nghe được giọng Ôn Uyển mở miệng.
Giản Dung cúi đầu cười: “Được!”
Nói xong Giản Dung ôm Ôn Uyển, dọn dẹp một chút cho cô nhóc này, ngược lại, quay trở lại giường, ôm Ôn Uyển ngủ ngon lành, cô ấy là vợ anh, về sau sẽ không buông tay, anh sẽ không giống như chính ủy, lúc nào cũng lo lắng, anh không làm vậy!
Nhưng cũng chính mấy ngày trước, mẹ Trình Cẩn đột nhiên điện thoại cho anh, nói chút chuyện xưa của Trình Cẩn.
Lúc học đại học, Trình Cẩn có một người bạn trai cực kỳ thân thiết, sau khi tốt nghiệp, Trình Cẩn đi làm việc tại một công ty nước ngoài, hoàn cảnh gia đình của người bạn trai kia rất tốt, người trong nhà cũng thích Trình Cẩn, nhưng người bạn trai kia ngã bệnh, vì giấu diếm Trình Cẩn, mới chia tay với Trình Cẩn, vốn cho rằng không chữa khỏi bệnh, ở nước ngoài mấy năm, tốn không ít tiền, lại chữa hết, người bạn trai đó trở về nước, muốn tìm Trình Cẩn, mới biết cô đã kết hôn rồi.
Chỉ coi như Trình Cẩn giận dỗi, hiểu lầm giữa hai người lớn như vậy, hy vọng có thể nối lại tình xưa, trong lòng vẫn yêu Trình Cẩn, cũng không quan tâm Trình Cẩn đã kết hôn, huống chi, vẫn chưa có con chung. Quãng thời gian này, anh (chính ủy) đã cảm thấy Trình Cẩn có cái gì không đúng.
Ý của mẹ Trình Cẩn chính là hy vọng chính ủy có thể nói chuyện thật tốt với Trình Cẩn, đối với người con rể là chính ủy này, ban đầu mẹ Trình Cẩn không hài lòng, nhưng người đàn ông này thật sự đối tốt với Trình Cẩn, chưa bao giờ nói một câu nặng lời, bà cũng không có ý bới móc nữa.
Nhưng hiểu câu chuyện thằng bé kia cũng đáng thương, đã từng tốt đẹp với Trình Cẩn như vậy, bây giờ quay lại một lần nữa, nói chuyện xưa của mình, bà cũng đau lòng, chỉ hy vọng Trình Cẩn có thể hiểu rõ ràng, về sau không hối hận là được.
Chính ủy không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, anh chưa bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của Trình Cẩn, cũng sẽ không lục lọi đồ gì đó của Trình Cẩn, cúp điện thoại, lúc mở ngăn kéo của Trình Cẩn ra, chính ủy nhìn thấy tất cả bên trong đều là hồi ức về người bạn trai kia, hình chụp, vé xe.
Chính ủy nhìn thấy rất đau lòng, giống như mộng đẹp mấy năm bị đánh nát, cực kỳ đau lòng, lúc Trình Cẩn trở lại, chính ủy đặt đồ ở trước mặt Trình Cẩn, đầu tiên Trình Cẩn sững sờ, sau đó trầm mặt: “Sao anh lại lục lọi đồ của em?”
Đã nói sau khi kết hôn, không can thiệp chuyện riêng tư của nhau.
“Chuyện này mẹ em đã nói rồi, anh hiểu người đàn ông kia tốt, anh cho em thời gian suy nghĩ, nếu muốn ly hôn, anh sẽ ký tên.” Chính ủy nói xong đứng dậy rời đi, anh sợ ở lâu một giây trong lòng sẽ rất đau, mình là người cao ngạo, ngay cả như vậy cũng vẫn cố chấp.
Trình Cẩn không ngờ mẹ mình nói rồi, trong lúc nhất thời không biết làm sao, giải thích như thế nào cho chính ủy, người đàn ông này một đêm không trở lại, sau khi trở về, liền yên lặng giúp cô thu thập đồ đạc, đặt ở trước mặt cô.
“Tiểu Cẩn, em không cần có áp lực, anh cho em thời gian suy nghĩ, em làm cái gì anh vẫn sẽ tôn trọng em.” Chính ủy nói xong liền xoay người trở về nhà, anh không hy vọng mình và tiểu Thiên cho Trình Cẩn áp lực, đã từng là hiểu lầm, rất nhiều chuyện, ai cũng không có cách nào lựa chọn, anh không hy vọng có một ngày Trình Cẩn sẽ hối hận đã bỏ lỡ hạnh phúc.
Bởi vì chuyện này mà lo lắng, vậy không bằng lưu lại hồi ức tốt đẹp.
Trình Cẩn biết tính tình chính ủy, nhưng không nghĩ tới người đàn ông này kiêu ngạo đến mức đó, cầm đồ, Trình Cẩn về nhà mẹ đẻ, cũng có một cảnh vào buổi sáng kia.
Nghe chính ủy nói, Ôn Uyển nắm tay Giản Dung, không khỏi nắm chặt, cô cảm thấy tình tiết giống như trong phim ảnh, sao lại thành sự thật rồi? Nói ai cũng không tiếp thu nổi, chính ủy như vậy chính là yêu chị dâu, yêu tha thiết.
“Phá hoại quân hôn là phạm pháp, chính ủy, gọi điện thoại cho chị dâu đi?” Lúc Ôn Uyển hết sức khiếp sợ, Giản Dung đột nhiên mở miệng, Ôn Uyển kinh ngạc nhìn Giản Dung, chỉ nghe thấy Giản Dung trầm giọng nói tiếp: “Gọi điện thoại cho chị dâu, tiểu Thiên không thể không có mẹ.”
Anh cũng đã từng nghĩ như chính ủy vậy, nhưng anh cảm thấy hối hận, nếu thật sự rời đi, đau vẫn là bản thân, giữ ở bên người, đối tốt với cô ấy cũng giống như cho cô ấy hạnh phúc.
Chính ủy liếc mắt nhìn Giản Dung, lắc lắc đầu, nếu không phải tôn trọng Trình Cẩn, ngày hôm đó sẽ không làm ra vẻ cái gì cũng không biết, tiểu Cẩn giấu anh cũng là đắn đo tình cảm vợ chồng, lo lắng cho tiểu Thiên, anh cũng không thể ích kỷ, để tiểu Cẩn áy náy với người đàn ông kia, sống cuộc sống như vậy cùng với anh, anh vĩnh viễn không tiến vào trái tim tiểu Cẩn.
Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, mưa đã ngừng, nhìn xuyên qua cửa sổ ra ngoài, anh biết tất cả rồi sẽ tốt, anh sẽ cho tiểu Cẩn thời gian suy nghĩ, còn tiểu Cẩn, bây giờ vẫn chưa trở lại chứng tỏ đáy lòng cô ấy vẫn để ý đến người đàn ông kia.
Chính ủy hít sâu một hơi: “Quấy rầy các em cả đêm, anh ôm tiểu Thiên về nhà.” May mà hôm nay là chủ nhật, Ôn Uyển cùng Giản Dung có thể ngủ bù, nếu không thật sự làm phiền hai người rồi.
Ôn Uyển vội vàng đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Chính ủy, em vẫn cảm thấy anh nên gọi điện thoại cho chị dâu.” Cho dù như thế nào, có lẽ chị dâu cũng có cảm tình với chính ủy, không có tình cảm cũng sẽ không thể sống chung với nhau lâu như vậy, cũng đối tốt với chính ủy và tiểu Thiên như vậy.
Chính ủy không nói gì, đứng dậy ôm thằng bé, xoay người đi ra cửa, Ôn Uyển cùng Giản Dung lẳng lặng đứng ở đó, nhìn chính ủy ôm thằng bé đi.
Giản Dung đi tới đóng cửa, xoay người đi đến bên cạnh Ôn Uyển, ôm Ôn Uyển, nhìn mắt Ôn Uyển, chuyện của chính ủy khiến Giản Dung rất sợ, anh sợ bỗng nhiên có một ngày Ôn Uyển phát hiện anh không tốt, ghét bỏ vết sẹo này của anh, cảm thấy chán ghét cuộc sống quân đội, sẽ rời khỏi anh.
“Giản Dung…” Ôn Uyển nhẹ giọng gọi một tiếng, cô biết Giản Dung đang nghĩ gì, không có ngày đó, vĩnh viễn không có, cô sẽ không rời khỏi Giản Dung.
Bỗng nhiên cả người Ôn Uyển bay lên không trung, được Giản Dung ôm trở về phòng, vào phòng, lúc đặt Ôn Uyển lên giường, Giản Dung cũng đè lên, không đợi Ôn Uyển phản ứng, hô hấp nóng rực đã đè xuống chặn hô hấp Ôn Uyển lại, không để lại một đường lui, Giản Dung đang run, Ôn Uyển cũng khẽ run, liếm môi Ôn Uyển, giọng Giản Dung khàn đặc: “Vợ, anh sai rồi, về sau sẽ không để cho em đau lòng, đừng cự tuyệt anh.”
Một câu nói khiến trong lòng Ôn Uyển căng thẳng mãnh liệt, hốc mắt nóng lên, vài giọt lệ rơi xuống theo khóe mắt, cô chờ Giản Dung nói một câu vợ, đợi một thế kỷ, cuối cùng người đàn ông này cũng thừa nhận.
“Giản Dung…” Tay Ôn Uyển quấn lấy cổ của Giản Dung, mặc cho người đàn ông này hôn điên cuồng, tiếp nhận tình cảm đã chờ đợi lâu như vậy, trong phòng tràn ngập hơi thở mập mờ, khiến cho người ta tai đỏ tim đập mạnh.
Sau một trận triền miên, cả người Ôn Uyển mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường, Giản Dung ôm Ôn Uyển, đau lòng nhìn cô nhóc trong ngực, khẽ nhíu mày: “Đau không?” Rốt cuộc vẫn là anh mất khống chế, gặp phải cô nhóc này, anh vĩnh viễn chỉ có hỗn loạn lung tung.
“Ngủ, ngủ…” Hầu như không nghe được giọng Ôn Uyển mở miệng.
Giản Dung cúi đầu cười: “Được!”
Nói xong Giản Dung ôm Ôn Uyển, dọn dẹp một chút cho cô nhóc này, ngược lại, quay trở lại giường, ôm Ôn Uyển ngủ ngon lành, cô ấy là vợ anh, về sau sẽ không buông tay, anh sẽ không giống như chính ủy, lúc nào cũng lo lắng, anh không làm vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook