Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi
Chương 45: Vậy mà cũng có thể ngủ?

Có lá gan vác Trưởng Tôn Ngưng đi mà không sợ cô trả thù, trừ Hoa Tử Ngang thì còn có ai? Quỷ mới biết sao anh lại đột ngột xuất hiện, không phải đang ở đơn vị cùng ‘tiểu tam’ sao?

Con bà nó, tên khốn kiếp số một dưới gầm trời này, giặc cỏ, bọn cướp.

Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!

Choáng nha, tên đàn ông đáng chết có khuynh hướng bạo lực, bắt người đến nghiện hay là thế nào? Lần trước là ngay trước mặt hương thân, tuy rằng mình đã là phú bà nho nhỏ, là cây rụng tiền của bọn họ, mặc kệ họ có nghị luận hay không, nhưng không thể cho phép bát quái sau lưng, lần này là ở trong trường học, ban ngày công khai cướp người, hai chân ở phía trước đầu hướng về sau cũng coi như xong, còn đánh mông của cô, nha nha, mắc cỡ chết người, ôi hình tượng của cô, về sau cô còn làm người thế nào nha, ô ô......

Mặc cho Trưởng Tôn Ngưng quyền đấm cước đá, mắng chửi không ngừng, Hoa Tử Ngang đều giống như không nghe được, cũng không cảm thấy đau, trực tiếp nhét người vào trong xe chạy đi, hành động như gió, vừa mới đó, trong sân trường Đế Hoa chỉ lưu lại hình ảnh thoáng qua, học sinh bị kinh sợ, còn có một tên con trai tay đang nâng bó hoa hồng.

Tốc độ thật nhanh, thật là mạnh mẽ khí thế, thật là khí phách đàn ông.

Từ Hàng xoay người lại, thuận tay ném bó hoa hồng kiều diễm vào thùng rác, không khỏi đưa tới một trận tiếc hận, anh ta làm như không nghe thấy, ưu nhã ngồi vào xe thể thao, lao đi như tên bắn, nên nhớ, anh ta là Từ Hàng ----- người đàn ông độc thân hoàng kim của thành phố X, chinh phục vô số người đẹp, cũng từng đào chân tường người khác, hôm nay lại bị người đào tường, kế hoạch theo đuổi người đẹp vừa mới lập chưa kịp áp dụng đã chết từ trong trứng nước, sỉ nhục!

Người đàn ông kia là ai? Sao lúc này thành phố X có nhiều nhân vật số một thế, vậy mà anh ta lại không biết, Từ Hàng day day huyệt thái dương, thật vất vả mới đụng phải một cô gái không ưa anh ta, kích thích dục vọng chinh phục của anh ta, nhưng hiển nhiên người có cảm giác hứng thú với cô không chỉ có mình anh ta, đối thủ này rất mạnh mẽ nha! Chỉ có điều, xứng đáng là cô gái mình nhìn trúng, có người tranh đoạt mới chứng minh đó là bảo bối, trước mắt, đầu tiên là cần phải thăm dò lai lịch ‘tình địch’, biết người biết ta, mới có thể ôm người đẹp về, nghĩ tới đây trên mặt anh ta thoáng nở nụ cười ‘ăn chắc’.

Nửa giờ sau, nhà Hoa Tử Ngang, vào cửa, khóa lại.

‘Bịch’, quăng Trưởng Tôn Ngưng lên trên salon, dĩ nhiên salon đủ mềm mại, cô té tuyệt đối không đau, càng không thể rớt xuống sàn, Trưởng Tôn Ngưng chống tay ngồi dậy, điều chỉnh tư thế, rất không có hình tượng mà xoa xoa cái mông, hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Tử Ngang, con bà nó, xuống tay cũng không biết nhẹ một chút, thật là không biết thương hương tiếc ngọc, đáng thương cái mông của cô, khẳng định là tựa như mông đít của Tôn Đại Thánh, còn nữa, còn nữa, anh dựa vào cái lông mao nào mà đánh cô, là anh chọc giận cô, người đáng đánh phải là anh, càng nghĩ càng tức, tại sao anh phạm sai lầm mà vẫn còn cây ngay không sợ chết đứng, biết sai không sửa, còn đánh phụ nữ, tội thêm một bậc, nhất định tội phải thêm một bậc.

“Em muốn thế nào?” Hoa Tử Ngang ngồi trên cái ghế salon khác, đốt một điếu thuốc, giọng nói của anh khàn đặc đến cơ hồ mất tiếng, trong đó có sự tức giận, nghe rất dữ tợn, tiếng nói của Satan chẳng qua cũng như thế, nếu kết hợp với hình tượng lúc này của anh, đột nhiên nửa đêm nghe được anh nói chuyện, đoán chừng mười người phải có tám người bị hù chết tại chỗ, người còn lại thì tinh thần hỏng mất điên loạn, * còn một người thì trực tiếp ở trong ác mộng không tỉnh lại.

Mẹ nó, có lầm hay không, cô còn định chất vấn anh nghĩ như thế nào đây!

Giọng nói khàn đặc còn hút thuốc lá!

Trưởng Tôn Ngưng vô cùng ghét mùi thuốc lá, lúc ngửi được liền buồn nôn nghiêm trọng, bàn tay nhỏ bé không ngừng quơ quơ xua tan không khí bị ô nhiễm, cau mày hí mắt nhìn chằm chằm Hoa Tử Ngang, anh đang tàn phá cổ họng, mắt đỏ so với thỏ còn đỏ hơn, còn có râu ria mọc như cỏ dại nữa, đều là vì người kia mà chịu đựng thôi.

Hừ, đáng đời!

“Rốt cuộc em muốn như thế nào?” Nhìn Trưởng Tôn Ngưng nửa ngày nhưng cô chỉ nhếch khóe miệng nhìn anh, Hoa Tử Ngang lại hỏi, thật ra thì ý tứ của anh muốn hỏi Trưởng Tôn Ngưng là đến cùng cô muốn như thế nào mới không ầm ĩ với anh nữa, hiển nhiên là đối phương đã hiểu sai.

Con bà nó, muốn như thế nào, muốn như thế nào, vậy mà anh còn hỏi cô nghĩ như thế nào, không chịu nhận lỗi với cô, còn trưng ra một bộ tư thái hưng sư vấn tội, cô nơi nào chọc tới anh nha! Quả thật không thể hiểu nổi.

“Tôi không muốn thế nào hết.” Giọng nói của Trưởng Tôn Ngưng không mặn không lạt, thật sự cũng không muốn thế nào cả, không biết Hoa Tử Ngang trúng phải cái gì, lời nói không đầu không đuôi, cô còn phải vào lớp, lười phải dây dưa cùng tên quỷ bị người khác làm cho thần kinh không bình thường này, cô đứng dậy căm tức đi ra ngoài.

“Anh làm gì đó, buông tay, nếu không tôi không khách khí.” Trưởng Tôn Ngưng vừa mới bước một bước đã bị Hoa Tử Ngang níu cánh tay, dùng sức vung, không hất ra được, lại bị túm trở về đè xuống ghế salon: “Hoa Tử Ngang, anh có phải đàn ông hay không, mẹ nó, cũng không biết nhẹ một chút.” Đụng đầu bị ngu ngốc anh thường nổi không, câu này không có kêu ra miệng.

Một chân của Hoa Tử Ngang đè ép hai chân của Trưởng Tôn Ngưng, một chân khác quỳ gối dưới ghế salon, hai tay đè bả vai cô, thấy thế nào cũng đều giống sói xám lớn đói bụng đụng ngã bé thỏ trắng nhu nhược, nghe Trưởng Tôn Ngưng lên án, anh vẫn không buông tay, nhưng sức lực nhẹ không ít, giống như vừa buông tay là cô chạy mất, anh đã không còn hơi sức đuổi theo cô.

“Anh muốn làm gì?” Không có cách nào, Trưởng Tôn Ngưng trợn mắt, có lời cứ nói, vây khốn cô là thế nào? Cô mà biết ‘độc tâm thuật’ thì đã không lăn lộn ở nơi này.

“Người đàn ông kia là ai?” Giọng Hoa Tử Ngang không tốt, dường như có một chữ trong truyền thuyết —— ghen.

Mẹ nó, anh uống dấm cái gì, mẹ nó, đúng là động kinh, trong đầu Trưởng Tôn Ngưng sáng ngời, thật lòng không muốn nghe giọng của anh, mẹ nó, quá đau khổ, nhưng tay bị siết chặt, không có biện pháp chặn lỗ tai lại.

“Người nào?” Cô biết anh nói ai, nhưng cô không muốn nói rõ ra.

“Tên tặng hoa.” Hoa Tử Ngang cũng biết giọng mình lúc này rất khó nghe, có thể đơn giản thì đơn giản, thực tế thì khó nghe là do nói nhỏ, giọng anh vừa khô vừa chát lại bị đau, như bị bàn ủi nóng đỏ lướt qua vậy, kim châm muối xát đau thấu xương.

“Anh muốn biết cái gì?” Tại sao cô phải ngoan ngoãn trả lời anh, Stop!

“Quan hệ.” Phí sức rất lớn nhưng tiếng cũng không lớn nổi, không phân biệt được cảm xúc, nhưng dáng vẻ rất kinh người.

“Như anh thấy.” Cô cùng tên than tổ ong thành tinh phiền phức đó có quan hệ gì chứ, nếu lúc ấy anh không kiên quyết bắt cô đi, cô còn muốn chế nhạo lật chuyển anh ta một trận, nhưng cô cứ không nói, ai bảo anh chọc cô khó chịu.

Bỗng nhiên, Hoa Tử Ngang không lên tiếng, đôi môi khô quắt mấp máy, khó khăn mới hoàn thành một động tác nuốt, khổ sở nhắm mắt lại, Trưởng Tôn Ngưng nhìn anh mà trong lòng ‘lộp bộp’, hẳn là anh nói chuyện rất không thoải mái, nếu không sao chỉ một chút đau đớn nhỏ lại khiến anh lộ ra nét mặt khổ sở như vậy, tuyệt đối không phải là giả bộ, mùi mồ hôi trên người anh hòa lẫn mùi bùn đất, không chút nào không khiến người ta cảm thấy buồn nôn, chắc hẳn là vội vàng chạy về, chưa kịp tắm rửa sạch sẽ, vừa định mở miệng quan tâm lại cứng rắn ép mình nuốt trở về, vậy thì như thế nào, còn không phải là anh tự tìm, ai bảo anh duy trì ‘tiểu tam’, đau cũng đáng đời.

“Ngày đó đi đâu?”

“Ai cần anh lo.” Lời nói của Trưởng Tôn Ngưng đầy vẻ giận dỗi.

“Văn Dục không tìm được em, có biết anh rất lo lắng hay không, sao em có thể tùy hứng như thế, hả?”

Thay vì nói tức giận, không bằng nói Trưởng Tôn Ngưng đang nghe dã thú gào thét ở bên tai, hai cây kìm sắt vô ý thức siết cổ tay cô rất chặt, tựa như xương bị bóp vỡ, cơn tức vừa tiêu lại bốc lên, tại sao anh chạy tới trách cứ cô, lo lắng cho cô thì đã sớm làm gì rồi, cần gì phải chọc giận cô, hiện giờ há mồm ngậm miệng đều giống như cô làm sai vậy.

“Hoa Tử Ngang, anh đừng quá đáng, là chính anh không đúng ngược lại còn trách tôi, rốt cuộc có giác ngộ mình là bạn trai của người ta hay không, đừng nói là vẫn còn chưa kết hôn, cho dù đã kết hôn, thái độ giống như anh là không đứng đắn, không coi vợ là quan trọng thì cũng ly hôn thôi.” Trưởng Tôn Ngưng biết lời mình nói có hơi nặng, trong cơn tức mau mồm mau miệng, nhưng cô không hối hận, không hối hận, không hối hận....... Rõ ràng trong lòng không ngừng nói thầm, nhưng mắt vẫn không tự chủ được liếc về phía Hoa Tử Ngang, mơ hồ dâng lên chất lỏng không rõ, anh đã thế này, sao mình còn cố ý giận anh? Mặc dù đàn ông ưu tú còn rất nhiều, nhưng cô chỉ nhìn trúng một người nha, có vấn đề gì thì từ từ ‘điều chỉnh’ là được......

“Anh không đồng ý, quân hôn không cho phép ly hôn.”

Hình như bọn họ còn chưa kết hôn mà!

“Không cho thì sáng lập một điều luật ly hôn là được!” Trưởng Tôn Ngưng nói xong cũng muốn vả miệng mình, nói ít một câu thì chết à, anh đã như thế, vạn nhất tức giận ra nguy hiểm gì thì sao, nhà họ Hoa không có ai chém cô, sợ rằng bản thân cô cũng không cách nào tha thứ cho mình.

“Nói ★ một ★ lần ★ nữa!” Hoa Tử Ngang giận dữ, hàm răng nghiến ‘kẽo kẹt’, nhóc con này là muốn anh tức chết hay sao?

Ngày đó không có giải thích với cô là bởi vì tình huống đặc biệt, không thể đuổi theo cô là bởi vì quá gấp, tin tưởng cô hiểu lí lẽ, có chừng mực, không làm chuyện thương tổn tới bản thân, anh phải đi đưa nhân sâm, chờ tình huống người nọ ổn định sau đó mới trở lại tìm cô, nhưng đột nhiên nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, không thể không đi, mới chậm trễ đến bây giờ.

“Tôi..... Ưmh ưmh.....”

Bỗng nhiên Hoa Tử Ngang ép người xuống, che kín môi cô, không hề có kỹ thuật gặm loạn xạ, râu ria vừa thô vừa cứng đâm vào khuôn mặt cô vừa ngứa vừa đau, nóng hừng hực, mẹ nó! Anh đây là đang hôn phụ nữ nha, nói gặm xương cũng không sai biệt lắm, căn bản là phát tiết bản năng nguyên thủy, người sắp ba mươi tuổi mà ngay cả kinh nghiệm cũng không có, chưa ăn thịt heo thì chưa thấy qua heo chạy sao, ghét, khinh, cộng thêm nho nhỏ vui vẻ.

......

Lực lượng cách xa, đẩy cũng đẩy không ra, càng phản kháng anh gặm càng đau, Trưởng Tôn Ngưng dứt khoát không đếm xỉa tới, cùng lắm thì một tuần lễ không gặp người khác, trận hôn này thật kinh khủng, không biết kéo dài bao lâu, nhiệt độ không khí chung quanh lên cao không ngừng, áo quần xốc xếch, Trưởng Tôn Ngưng cho là trong sạch của mình sẽ phải giao phó ở chỗ này, dần dần, người đè ở trên người cô lại an tĩnh, nằm bất động, lắng nghe, hít thở thật đều......

Mẹ nó, vậy mà cũng có thể ngủ!?

Hết chương 45

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương