Quân Sinh Ta Đã Lão
-
Chương 82: Phiên ngoại 3 - yêu lầm
*****
Mâu thuẫn xung đột mỗi ngày một tăng lên...
Bọn họ ôm ấp vết thương, lại che hai mắt, cho rằng làm như không thấy là có thể duy trì thế giới của hai người. Nhưng vấn đề vẫn đang còn đó, hơn nữa mỗi một ngày qua lại chồng chất rất cao, dần dần ngưng tụ thành ba thước băng cưng, khó thể tan ra.
Đến cuối cùng, cô nói, "Giữa hai chúng ta xảy ra vấn đề, em cảm thấy không thể như vậy..."
Cô nói, "Em nghĩ chúng ta trước tiên bình tĩnh một chút, tạm thời tách ra một đoạn thời gian, được không?"
Không tốt.
Kỳ thật cậu không muốn tách ra, cậu sợ hãi phải xa nhau, nếu có người đàn ông nào càng ưu tú hơn thừa cơ mà vào, cô không bao giờ quay về nữa.
Cậu rời không được cô.
Cậu không thể mất đi cô.
Cô đối với cậu mà nói, cô không chỉ có mỗi thân phận tình nhân đơn bạc. Cô là người bầu bạn với cậu, là chị gái của cậu, là mẹ, là trụ cột của cậu... Cô chiếm lấy tất cả những vị trí trọng yếu nhất trong sinh mệnh của cậu, cậu làm sao có khả năng dứt bỏ được cô?
Nhưng cô đã không nghĩ lại tiếp tục chờ đợi cậu.
Hai người sau khi chiến tranh lạnh, nhìn cô tìm được rời đi lý do rời đi, bộ dáng thở dài thờ dài một hơi kia, cậu thản nhiên nói, “Có phải rất vui vẻ hay không, rốt cục có thể lấy cớ rời đi?”
Cô có vài phần chột dạ không thông được.
Cậu quay lưng qua, đóng mắt, không hề nhìn cô.
Kỳ thật rất nhiều chuyện vào lúc ấy đều không thể thấy rõ ràng, rất nhiều chuyện sau lại đều đi theo hướng không như mong muốn.
Khi cô lại lúc đêm khuya bị người đàn ông này đưa về, thậm chí người đàn ông kia còn ở trước mặt cậu mặt ôm eo cô, thì cậu vốn chờ hơn phân nửa đêm vẫn muốn làm tốt, rốt cục đè nén không được bạo phát tức giận.
Đây là lần cuối cùng bọn họ khắc khẩu, cậu có chút chán ghét nói, "Lần này lại là vì cái gì."
"Tiệc rượu xã giao trong công việc" cô bưng trán, "Tây Cố, em hiện giờ mệt chết đi, chúng ta có thể hay không đừng tranh cãi ầm ĩ nữa."
Cậu như con thú bị vây hãm nhìn chằm chằm cô, "Manh Manh, anh cũng không muốn ầm ĩ với em, nhưng em có thể hay không cũng cho anh có cảm giác an toàn?"
Cô chịu không nổi nói, "Như vậy anh đến tột cùng còn muốn em làm như thế nào? Anh muốn em làm như thế nào anh mới có thể vừa lòng?"
Cậu cao giọng, "Phải nói những lời này là anh, em đến tột cùng muốn anh làm như thế nào? Em hy vọng anh làm như thế nào? Anh có thể từ nay về sau không hề nhìn phụ nữ khác, anh cũng muốn mau chóng đi làm việc, anh không muốn nhìn đến người phụ nữ của mình lại giống như hôm nay như vậy..."
"Đây chỉ là công việc!"
"Tốt, công việc, em luôn có rất nhiều công việc, em chừng nào thì có thể đem ánh mắt để trên người anh mà không phải luôn mở miệng công việc ngậm miệng công việc."
Cậu không muốn nói mấy lời thoại bốc đồng như vậy, nhưng người trong lúc nổi nóng khống chế không được miệng mình đâu. Thật ra mỗi lần nhìn thấy cô say khướt bị đưa về, cậu rất đau lòng, rồi lại chỉ có thể bất lực ảo não phẫn nộ.
"Cho rằng em thích như vậy?" Cô thốt ra, rốt cục nói ra suy nghĩ thiệt tình, "Nếu anh có thể cho em cảm giác an toàn, anh nghĩ rằng em liều mạng công việc là vì ai!"
Đôi môi mở rồi lại đóng, trong mắt lộ ra độ cong chế giễu.
Cô khinh thường cậu... Cô lần đầu nói trắng ra miệng.
Đúng, cậu biết cô vốn vẫn không có ngang hàng đối đãi qua cậu, cô hôm nay đã một người phụ nữ trưởng thành có sự nghiệp, cậu chỉ là một học sinh còn không thể bước ra xã hội mưu sinh, cô một mực vẫn chịu thiệt cậu...
Cậu còn quá trẻ, lòng tự trọng mãnh liệt mà yếu ớt, nghe vậy trắng mặt, bình tĩnh nhìn cô một lát, không nói một câu xoay người xuống lầu.
Cô ở sau người hô một câu, "Tây Cố —— "
Lúc ấy cậu không có quay đầu, không đi để ý tới...
Đợi đến khi phát hiện không đúng, cậu mới phát hiện đã không thể quay đầu.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, buổi tối ngày hôm ấy cậu nhất định sẽ không bỏ đi trước, cậu sẽ nhanh ôm chặt cô, nói cho cô vô luận như thế nào cậu đều muốn cùng cô ở một chỗ.
Vô luận như thế nào cậu đều không muốn tách ra.
Vô luận như thế nào, cậu đều đã nỗ lực khiến cho cô hạnh phúc.
Nhưng hết thảy không có khả năng lập lại.
"Xin cậu đừng lại liên lụy cô ấy."
Khi La Lỵ đem bệnh án của cô đưa cho cậu thì cậu thoáng chốc mất đi ngôn ngữ.
"Lúc trước cậu nói cậu sẽ chăm sóc cô ấy cho tốt, cậu nói cậu sẽ không cô phụ cô ấy, cậu sẽ chứng minh cho tôi xem..." La Lỵ chỉ vào tờ bệnh án kia, "Đây là chứng minh của cậu?"
La Lỵ tức giận đến gần như nói không ra lời, đỏ mặt, tay lại chỉ về người phụ nữ tái nhợt gầy yếu, giờ phút này nằm ở trên giường bệnh, "Lúc trước êm đẹp đem cô ấy giao cho cậu, không đến một năm, thân thể của cô ấy lại không xong thành như vậy, không phải cậu nói rất yêu cô ấy sao, không phải cậu nói cậu sẽ chăm sóc cô ấy sao, đây là thành quả chăm sóc của cậu? Giống như vậy, đột nhiên té xỉu đã không phải lần đầu tiên, trước đó cậu một chút cũng không có phát giác? Cậu cùng cô ấy ở một chỗ lâu như vậy, sắc mặt cô ấy ngày một kém, thân thể càng ngày càng gầy, cho dù ngày thường công việc vội vàng tăng ca, còn phải khắp nơi nhường cậu, chiều cậu, cậu không thông cảm thì thôi, còn cùng cô ấy cãi nhau, để cô ấy thương tâm..." La Lỵ vành mắt đỏ hoe, "Còn như vậy tiếp tục cô ấy sẽ bị cậu làm cho mệt chết."
Cậu há miệng thở dốc, trong đầu ong ong thành một mảnh, cổ họng chua xót đắng chát, lại không biết phải nên nói cái gì.
"Hôm nay coi như tôi làm người xấu một lần, cậu không đau lòng cô ấy, tôi đau!" La Lỵ cắn môi, ngữ điệu khó nén oán giận, "xin cậu đừng lại dây dưa cô ấy, coi như tôi cầu xin cậu, cậu hại cô ấy còn chưa đủ sao?"
Từng chữ từng chữ của La Lỵ như khoan vào trong trái tim, cậu xiết chặt bệnh an, sau một lúc lâu, thấp giọng từ trong kẽ răng cố sắp xếp thành lời, "Tôi... Không muốn rời khỏi cô ấy."
"Cậu còn mặt mũi tiếp tục nói mấy lời này?" La Lỵ nghe xong hận không thể nắm túi xách trong tay ném qua, "Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu lấy cái gì đi yêu? Đừng nói mấy lời nói suông không biết ngượng đó. Lúc trước hai người tìm tôi, khi đó cậu nói gì? Cũng là cậu chính miệng đáp ứng, nếu ngày sau không có chăm sóc tốt cô ấy, phụ bạc cô ấy, cậu cam nguyện rời đi. Trong khoảng thời gian hai người cùng một chỗ này, cậu cuối cùng làm cái gì? Cậu nỗ lực làm cái gì để giải quyết nào vấn đề?"
Một khắc này, cậu chưa bao giờ cảm thấy bản thân là thất bại, vô năng như vậy.
La Lỵ chất vấn, "Mấy vấn đề này một ngày chưa giải quyết, cô ấy lại dây dưa với cậu, cũng vẫn như cũ sẽ lặp lại thương tổn, cậu thật không hủy cả đời Manh Manh thì không cam lòng sao!"
Cậu cắn chặt răng, tim như bị đao cắt, lại cũng chỉ có thể á khẩu không trả lời được.
La Lỵ thầm thở dài, "Manh Manh tâm địa rất yếu đuối, nếu câu hiện giờ nhận sai cố ý dây dưa, cô ấy không nhất định vẫn sẽ tha thứ cậu, nhưng xin cậu coi lại lương tâm tỉ mỉ suy nghĩ một chút, còn muốn tiếp tục lôi kéo cô ấy hay không, nếu cậu thật sự đau lòng cô ấy, thật sự còn yêu cô ấy, xin cậu rời đi. Coi như tôi xin cậu, xin cậu rời đi..."
Cậu trầm mặc thật lâu, cuối cùng gần như hèn mọn nói, "Có thể hay không... Để cho tôi nhìn cô ấy thêm một lần?"
Ngón tay cẩn thận tỉ mỉ dọc theo hình dáng khuôn mặt cô nhẹ nhàng vẽ phác thảo...
Mỗi một giây trong giờ khắc này được vô hạn kéo dài, mỗi một đường cong trong mắt cậu được vô hạn phóng đại, ngón tay cậu theo hình dáng đường cong thâm sâu in nhập vào đáy lòng.
Sẽ không có ai như vậy thương cậu, cũng sẽ không có ai so với cậu càng yêu cô.
Nhưng là cậu hiện giờ không cho được những thứ cô muốn...
Cậu không muốn, cũng không thể lại lôi kéo cô chịu tội.
Ngày đó cô xuất viện, La Lỵ lôi kéo tay cô, giống như tránh né ôn dịch từ bên người cậu vội vàng đi qua.
Đợi cho tiếng bước chân thanh thúy dần dần đi xa, cậu quay đầu lại bình tĩnh nhìn bóng dáng cô đơn bạc mảnh khảnh, cậu ở tại chỗ đứng yên thật lâu, gần như sắp đem bản thân đứng thành một tòa mộ bia.
Xin em đừng quên anh.
Thật ra cậu không muốn buông tay, thật ra cậu không muốn rời đi. Tim quá đau, thậm chí ngay cả đầu ngón tay đều mất đi khí lực nhúc nhích, cậu gần như không thể nhẫn nại nữa...
Anh sẽ mau chóng trưởng thành, xin em chớ quên anh.
Xin em đừng đi quá nhanh...
Xin em chờ anh trở lại.
Tiếp đi một năm rưỡi, cậu chuyên chú việc học, trọng điểm chú ý là khảo hạch thực tập sinh của công ty của Hác Manh thiết lập trong trường học.
Thời gian nhàn rỗi, cậu thường lên đón xe công cộng, đến dưới lầu nhà cô bồi hồi.
Ngọn đèn mau da cam ở cửa sổ nhà cô thường phát sáng trắng đêm, có lúc cậu ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn, nỗ lực bắt lấy thân ảnh nhỏ bé của cô ngẫu nhiên xẹt qua phía trước cửa sổ, không ngờ một đêm cứ vậy trôi qua.
Sau 9 tháng, cô cùng đối tượng coi mắt chính thức xác nhận quan hệ.
Cậu lo lắng như thiêu đốt, mỗi thời khắc đều hận không thể đem người đàn ông bên người cô kia đuổi đi.
Tháng thứ 11, cậu rốt cục kiềm chế không được, thăm dò thời gian bọn họ gặp gỡ xong, ra vẻ lơ đãng từ bên người bọn họ ngang qua, nỗ lực để cho cô phát hiện sự tồn tại của cậu, hy vọng có thể đánh thức trí nhớ của cô...
Tim cậu đập như nổi trống, khi cô chú ý tới cậu, tay cậu thậm chí khống chế không được run lên nhè nhẹ...
Xin em đừng quên anh.
Anh vẫn luôn yêu em, xin em chờ anh trở lại.
Tách ra thời gian lâu dài khiến cậu khó có thể kiềm nén.
Cuối cùng, tháng thứ 17, cậu rốt cục có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt cô, cố nén đau khổ trong lòng, mỉm cười nói một tiếng, "Xin chào."
Giống như khi mới gặp.
"Tôi là Nhâm Tây Cố… Tây Cố trong ‘Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông tẩu tây cố’."
Chúng ta có thể làm lại từ đầu hay không?
Anh thật sự muốn cùng em cùng nhau bạc đầu.
Anh muốn em gả cho anh, chúng ta sẽ sinh hai đứa bé.
Anh hy vọng bọn chúng đều là con gái.
Hai đứa tốt nhất đều giống như em, có ánh mắt cùng đôi môi giống như em, anh nghĩ đó là gia đình hạnh phúc nhất trên đời.
Mâu thuẫn xung đột mỗi ngày một tăng lên...
Bọn họ ôm ấp vết thương, lại che hai mắt, cho rằng làm như không thấy là có thể duy trì thế giới của hai người. Nhưng vấn đề vẫn đang còn đó, hơn nữa mỗi một ngày qua lại chồng chất rất cao, dần dần ngưng tụ thành ba thước băng cưng, khó thể tan ra.
Đến cuối cùng, cô nói, "Giữa hai chúng ta xảy ra vấn đề, em cảm thấy không thể như vậy..."
Cô nói, "Em nghĩ chúng ta trước tiên bình tĩnh một chút, tạm thời tách ra một đoạn thời gian, được không?"
Không tốt.
Kỳ thật cậu không muốn tách ra, cậu sợ hãi phải xa nhau, nếu có người đàn ông nào càng ưu tú hơn thừa cơ mà vào, cô không bao giờ quay về nữa.
Cậu rời không được cô.
Cậu không thể mất đi cô.
Cô đối với cậu mà nói, cô không chỉ có mỗi thân phận tình nhân đơn bạc. Cô là người bầu bạn với cậu, là chị gái của cậu, là mẹ, là trụ cột của cậu... Cô chiếm lấy tất cả những vị trí trọng yếu nhất trong sinh mệnh của cậu, cậu làm sao có khả năng dứt bỏ được cô?
Nhưng cô đã không nghĩ lại tiếp tục chờ đợi cậu.
Hai người sau khi chiến tranh lạnh, nhìn cô tìm được rời đi lý do rời đi, bộ dáng thở dài thờ dài một hơi kia, cậu thản nhiên nói, “Có phải rất vui vẻ hay không, rốt cục có thể lấy cớ rời đi?”
Cô có vài phần chột dạ không thông được.
Cậu quay lưng qua, đóng mắt, không hề nhìn cô.
Kỳ thật rất nhiều chuyện vào lúc ấy đều không thể thấy rõ ràng, rất nhiều chuyện sau lại đều đi theo hướng không như mong muốn.
Khi cô lại lúc đêm khuya bị người đàn ông này đưa về, thậm chí người đàn ông kia còn ở trước mặt cậu mặt ôm eo cô, thì cậu vốn chờ hơn phân nửa đêm vẫn muốn làm tốt, rốt cục đè nén không được bạo phát tức giận.
Đây là lần cuối cùng bọn họ khắc khẩu, cậu có chút chán ghét nói, "Lần này lại là vì cái gì."
"Tiệc rượu xã giao trong công việc" cô bưng trán, "Tây Cố, em hiện giờ mệt chết đi, chúng ta có thể hay không đừng tranh cãi ầm ĩ nữa."
Cậu như con thú bị vây hãm nhìn chằm chằm cô, "Manh Manh, anh cũng không muốn ầm ĩ với em, nhưng em có thể hay không cũng cho anh có cảm giác an toàn?"
Cô chịu không nổi nói, "Như vậy anh đến tột cùng còn muốn em làm như thế nào? Anh muốn em làm như thế nào anh mới có thể vừa lòng?"
Cậu cao giọng, "Phải nói những lời này là anh, em đến tột cùng muốn anh làm như thế nào? Em hy vọng anh làm như thế nào? Anh có thể từ nay về sau không hề nhìn phụ nữ khác, anh cũng muốn mau chóng đi làm việc, anh không muốn nhìn đến người phụ nữ của mình lại giống như hôm nay như vậy..."
"Đây chỉ là công việc!"
"Tốt, công việc, em luôn có rất nhiều công việc, em chừng nào thì có thể đem ánh mắt để trên người anh mà không phải luôn mở miệng công việc ngậm miệng công việc."
Cậu không muốn nói mấy lời thoại bốc đồng như vậy, nhưng người trong lúc nổi nóng khống chế không được miệng mình đâu. Thật ra mỗi lần nhìn thấy cô say khướt bị đưa về, cậu rất đau lòng, rồi lại chỉ có thể bất lực ảo não phẫn nộ.
"Cho rằng em thích như vậy?" Cô thốt ra, rốt cục nói ra suy nghĩ thiệt tình, "Nếu anh có thể cho em cảm giác an toàn, anh nghĩ rằng em liều mạng công việc là vì ai!"
Đôi môi mở rồi lại đóng, trong mắt lộ ra độ cong chế giễu.
Cô khinh thường cậu... Cô lần đầu nói trắng ra miệng.
Đúng, cậu biết cô vốn vẫn không có ngang hàng đối đãi qua cậu, cô hôm nay đã một người phụ nữ trưởng thành có sự nghiệp, cậu chỉ là một học sinh còn không thể bước ra xã hội mưu sinh, cô một mực vẫn chịu thiệt cậu...
Cậu còn quá trẻ, lòng tự trọng mãnh liệt mà yếu ớt, nghe vậy trắng mặt, bình tĩnh nhìn cô một lát, không nói một câu xoay người xuống lầu.
Cô ở sau người hô một câu, "Tây Cố —— "
Lúc ấy cậu không có quay đầu, không đi để ý tới...
Đợi đến khi phát hiện không đúng, cậu mới phát hiện đã không thể quay đầu.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, buổi tối ngày hôm ấy cậu nhất định sẽ không bỏ đi trước, cậu sẽ nhanh ôm chặt cô, nói cho cô vô luận như thế nào cậu đều muốn cùng cô ở một chỗ.
Vô luận như thế nào cậu đều không muốn tách ra.
Vô luận như thế nào, cậu đều đã nỗ lực khiến cho cô hạnh phúc.
Nhưng hết thảy không có khả năng lập lại.
"Xin cậu đừng lại liên lụy cô ấy."
Khi La Lỵ đem bệnh án của cô đưa cho cậu thì cậu thoáng chốc mất đi ngôn ngữ.
"Lúc trước cậu nói cậu sẽ chăm sóc cô ấy cho tốt, cậu nói cậu sẽ không cô phụ cô ấy, cậu sẽ chứng minh cho tôi xem..." La Lỵ chỉ vào tờ bệnh án kia, "Đây là chứng minh của cậu?"
La Lỵ tức giận đến gần như nói không ra lời, đỏ mặt, tay lại chỉ về người phụ nữ tái nhợt gầy yếu, giờ phút này nằm ở trên giường bệnh, "Lúc trước êm đẹp đem cô ấy giao cho cậu, không đến một năm, thân thể của cô ấy lại không xong thành như vậy, không phải cậu nói rất yêu cô ấy sao, không phải cậu nói cậu sẽ chăm sóc cô ấy sao, đây là thành quả chăm sóc của cậu? Giống như vậy, đột nhiên té xỉu đã không phải lần đầu tiên, trước đó cậu một chút cũng không có phát giác? Cậu cùng cô ấy ở một chỗ lâu như vậy, sắc mặt cô ấy ngày một kém, thân thể càng ngày càng gầy, cho dù ngày thường công việc vội vàng tăng ca, còn phải khắp nơi nhường cậu, chiều cậu, cậu không thông cảm thì thôi, còn cùng cô ấy cãi nhau, để cô ấy thương tâm..." La Lỵ vành mắt đỏ hoe, "Còn như vậy tiếp tục cô ấy sẽ bị cậu làm cho mệt chết."
Cậu há miệng thở dốc, trong đầu ong ong thành một mảnh, cổ họng chua xót đắng chát, lại không biết phải nên nói cái gì.
"Hôm nay coi như tôi làm người xấu một lần, cậu không đau lòng cô ấy, tôi đau!" La Lỵ cắn môi, ngữ điệu khó nén oán giận, "xin cậu đừng lại dây dưa cô ấy, coi như tôi cầu xin cậu, cậu hại cô ấy còn chưa đủ sao?"
Từng chữ từng chữ của La Lỵ như khoan vào trong trái tim, cậu xiết chặt bệnh an, sau một lúc lâu, thấp giọng từ trong kẽ răng cố sắp xếp thành lời, "Tôi... Không muốn rời khỏi cô ấy."
"Cậu còn mặt mũi tiếp tục nói mấy lời này?" La Lỵ nghe xong hận không thể nắm túi xách trong tay ném qua, "Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu lấy cái gì đi yêu? Đừng nói mấy lời nói suông không biết ngượng đó. Lúc trước hai người tìm tôi, khi đó cậu nói gì? Cũng là cậu chính miệng đáp ứng, nếu ngày sau không có chăm sóc tốt cô ấy, phụ bạc cô ấy, cậu cam nguyện rời đi. Trong khoảng thời gian hai người cùng một chỗ này, cậu cuối cùng làm cái gì? Cậu nỗ lực làm cái gì để giải quyết nào vấn đề?"
Một khắc này, cậu chưa bao giờ cảm thấy bản thân là thất bại, vô năng như vậy.
La Lỵ chất vấn, "Mấy vấn đề này một ngày chưa giải quyết, cô ấy lại dây dưa với cậu, cũng vẫn như cũ sẽ lặp lại thương tổn, cậu thật không hủy cả đời Manh Manh thì không cam lòng sao!"
Cậu cắn chặt răng, tim như bị đao cắt, lại cũng chỉ có thể á khẩu không trả lời được.
La Lỵ thầm thở dài, "Manh Manh tâm địa rất yếu đuối, nếu câu hiện giờ nhận sai cố ý dây dưa, cô ấy không nhất định vẫn sẽ tha thứ cậu, nhưng xin cậu coi lại lương tâm tỉ mỉ suy nghĩ một chút, còn muốn tiếp tục lôi kéo cô ấy hay không, nếu cậu thật sự đau lòng cô ấy, thật sự còn yêu cô ấy, xin cậu rời đi. Coi như tôi xin cậu, xin cậu rời đi..."
Cậu trầm mặc thật lâu, cuối cùng gần như hèn mọn nói, "Có thể hay không... Để cho tôi nhìn cô ấy thêm một lần?"
Ngón tay cẩn thận tỉ mỉ dọc theo hình dáng khuôn mặt cô nhẹ nhàng vẽ phác thảo...
Mỗi một giây trong giờ khắc này được vô hạn kéo dài, mỗi một đường cong trong mắt cậu được vô hạn phóng đại, ngón tay cậu theo hình dáng đường cong thâm sâu in nhập vào đáy lòng.
Sẽ không có ai như vậy thương cậu, cũng sẽ không có ai so với cậu càng yêu cô.
Nhưng là cậu hiện giờ không cho được những thứ cô muốn...
Cậu không muốn, cũng không thể lại lôi kéo cô chịu tội.
Ngày đó cô xuất viện, La Lỵ lôi kéo tay cô, giống như tránh né ôn dịch từ bên người cậu vội vàng đi qua.
Đợi cho tiếng bước chân thanh thúy dần dần đi xa, cậu quay đầu lại bình tĩnh nhìn bóng dáng cô đơn bạc mảnh khảnh, cậu ở tại chỗ đứng yên thật lâu, gần như sắp đem bản thân đứng thành một tòa mộ bia.
Xin em đừng quên anh.
Thật ra cậu không muốn buông tay, thật ra cậu không muốn rời đi. Tim quá đau, thậm chí ngay cả đầu ngón tay đều mất đi khí lực nhúc nhích, cậu gần như không thể nhẫn nại nữa...
Anh sẽ mau chóng trưởng thành, xin em chớ quên anh.
Xin em đừng đi quá nhanh...
Xin em chờ anh trở lại.
Tiếp đi một năm rưỡi, cậu chuyên chú việc học, trọng điểm chú ý là khảo hạch thực tập sinh của công ty của Hác Manh thiết lập trong trường học.
Thời gian nhàn rỗi, cậu thường lên đón xe công cộng, đến dưới lầu nhà cô bồi hồi.
Ngọn đèn mau da cam ở cửa sổ nhà cô thường phát sáng trắng đêm, có lúc cậu ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn, nỗ lực bắt lấy thân ảnh nhỏ bé của cô ngẫu nhiên xẹt qua phía trước cửa sổ, không ngờ một đêm cứ vậy trôi qua.
Sau 9 tháng, cô cùng đối tượng coi mắt chính thức xác nhận quan hệ.
Cậu lo lắng như thiêu đốt, mỗi thời khắc đều hận không thể đem người đàn ông bên người cô kia đuổi đi.
Tháng thứ 11, cậu rốt cục kiềm chế không được, thăm dò thời gian bọn họ gặp gỡ xong, ra vẻ lơ đãng từ bên người bọn họ ngang qua, nỗ lực để cho cô phát hiện sự tồn tại của cậu, hy vọng có thể đánh thức trí nhớ của cô...
Tim cậu đập như nổi trống, khi cô chú ý tới cậu, tay cậu thậm chí khống chế không được run lên nhè nhẹ...
Xin em đừng quên anh.
Anh vẫn luôn yêu em, xin em chờ anh trở lại.
Tách ra thời gian lâu dài khiến cậu khó có thể kiềm nén.
Cuối cùng, tháng thứ 17, cậu rốt cục có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt cô, cố nén đau khổ trong lòng, mỉm cười nói một tiếng, "Xin chào."
Giống như khi mới gặp.
"Tôi là Nhâm Tây Cố… Tây Cố trong ‘Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông tẩu tây cố’."
Chúng ta có thể làm lại từ đầu hay không?
Anh thật sự muốn cùng em cùng nhau bạc đầu.
Anh muốn em gả cho anh, chúng ta sẽ sinh hai đứa bé.
Anh hy vọng bọn chúng đều là con gái.
Hai đứa tốt nhất đều giống như em, có ánh mắt cùng đôi môi giống như em, anh nghĩ đó là gia đình hạnh phúc nhất trên đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook