Tuy rằng nhân tình lạnh lùng là bệnh trạng chung của xã hội hiện tại, nhưng hai nhà cửa sát bên như vậy cả ngày ra ra vào vào dù sao vẫn có khả năng đối mặt, thời gian lâu, cũng dần dần quen thuộc hơn.

Nam chủ nhân của gia đình sát vách tôi rất ít nhìn thấy, vài lần ít ỏi có mặt ở nhà, biểu tình giữa hai vợ chồng bọn họ đều hết sức cứng ngắc khách khí, tựa hồ như đều cố hết sức nhẫn nại đối phương. Mà Nhâm Tây Cố, đa số đều nhốt bản thân trong phòng, khi hai nhà cùng nhau liên hoan, từ đầu tới đuôi đều trưng khuôn mặt thối ra, không có một chút tinh thần phấn chấn nào của học sinh tiểu học bồng bột.

Người một nhà làm đến nông nỗi như vậy, cũng thật sự là tuyệt quá.

Mẹ già âm thầm vui mừng vỗ vỗ tay của tôi, thường ngày bà trách tôi âm trầm, hiện tại nhìn con nhà người khác, không khỏi cảm khái âm trầm so với kỳ quái thì tốt hơn nhiều.

Đang ăn tiệc lại nói đến chủ nhiệm lớp Nhâm Tây Cố đêm qua gọi điện thoại tới, nguyên do là phản ánh học sinh mũi nhọn Tây Cố mấy ngày gần đây đi trễ về sớm, còn trốn tiết hôm thứ 2…

Nói đến đây thì mẹ Nhâm đỏ mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lại hung hăn trừng mắt liếc cậu một cái.

Nhâm Tây Cố thờ ơ tiếp tục ăn, lông mi cũng không chớp cái nào.

Mẹ già nhiệt tình chặt đứt, sau khi nghe xong một phen đẩy tôi ra trước: “Không sao, Manh Manh nhà chúng tôi cũng học ở trường F, cùng trường tiểu học của Tây Cố đi chung đường, về sau để hai đứa nhỏ này cùng nhau đi đến trường, Manh Manh tuổi khá lớn, sẽ đốc thúc tốt cho em trai.”

“Ai là em của chị ấy…”

“Ai là chị của em ấy…”

Chúng tôi hai người khó chịu đồng thời mở miệng, phát hiện đối phương cũng giống như mình, không hẹn mà gặp cùng ngậm miệng lại.

“Xem kìa ! Còn rất ăn ý với nhau nha.” Mẹ già sảng khoái vỗ mạnh lên vai chúng tôi.

Mẹ Nhâm rất là xúc động, do do dự dự nói, “Việc này có thể gây phiền phức cho Manh Manh không…”

“Không sao, không sao! Quyết định như vậy đi!” Mẹ già tuyệt bút vung lên, thành thật vô cùng đem tôi đi bán. Bà đương nhiên thành thật, vì người bị khổ sai là tôi chứ không phải là bà.

Nhâm Tây Cố bất mãn trừng tôi, cúi đầu oán hận bới cơm.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đã bị mẹ già đóng gói đưa sang bên nhà sát vách, dẫn tiểu quỷ kia một đường đến trường.

Dọc trên đường đi cậu ấy đối với tôi thực hiện chính sách ba không, không thấy không nghe không nói, nhanh đến cổng trường thì cậu tiếp tục rẽ qua hẻm nhỏ bên trái, dự định trốn học.

Tôi nhịn không được khóe mắt co giật một chút, túm lấy cậu bắt trở về “Em làm cái gì vậy.”

Cậu vẫy thoát khỏi tay tôi “Trốn học, chị không thấy sao.”

“Trốn học cái gì a, đã đến trường rồi, chị có nói không cho em trốn sao, tiểu quỷ giờ đi vào trong dạo một vòng lộ mặt rồi trốn đâu thì trốn.”

“?” Đoán chừng cậu sẽ cho rằng tôi dùng chính nghĩa ngôn từ khuyên bảo cậu tiếp thu giáo dục thương yêu, lại thấy tôi sảng khoái bật đèn xanh như thế nên không khỏi ngây ngẩn cả người.

“Em bây giờ vào lớp học lộ mặt điểm danh xong rồi tính toán xin về sớm sao thì xin, về sớm so với trốn học dù thế nào cũng bị xử phạt ít hơn.” Tôi theo dõi mắt cậu. “Chân mọc trên người em, nếu em muốn chạy, chị ngăn được một lần cũng không ngăn được một đời, cuộc sống của em, em muốn đem bản thân mình thành ra hỏng bét cũng tùy ý, chị cũng không phải mẹ em, em có như thế nào cũng không quan hệ đến chị. Chỉ là... Mẹ của em ít nhiều cũng thương tâm đi.”

Cậu gác mặt qua một bên.

“Chỉ là đến trường học lắc lư một vòng cũng không phải lên núi đao xuống biển lửa gì, em yên tâm, lát nữa em trốn học chị nhất định không ngăn cản, đi thôi. Lằng nhằng cái gì.” Tôi có chút không kiên nhẫn kéo tay cậu “Đi nào!”

Tay của cậu hơi di động.

Tôi gia tăng vài phần khí lực túm lấy, “Lo lắng gì nữa, đi thôi.”

Cậu cũng dần dần không chống cự nữa, đi theo sau tôi chậm rãi vào sân trường.

Sau thời kì học tập khó khăn, trời cũng dần dần chuyển lạnh, sau khi chấm dứt kỳ thi thử, tôi cùng Ngô Việt và lớp trưởng không ngoài dự liệu tiến nhập ban 1.

Nguyên bản lấy ban 2 so sánh với ban 1, bầu không khí học tập của ban 1 không thể nghi ngờ càng khẩn trương, là ban mũi nhọn, mỗi ngày liên tục có các cuộc kiểm tra sát hạch, vì tiền thưởng sau này giáo viên các môn cũng liều mạng tăng ca thêm giờ, tăng tiết không ngừng.

Áp lực từ từ trầm trọng lên, tôi thường thường sau khi giờ tự học kết thúc cùng La Lỵdạo một vòng trong trường rồi mới về nhà, đương nhiên, quán thịt bò lề đường cũng là lựa chọn của chúng tôi trên đường về nhà sau khi kết thúc giờ tự học.

“Hiện tại là thời kì tăm tối trước ánh bình minh.” La Lỵ một hơi cắn hết hai miếng thịt bò. “Chúng ta phải nỗ lực chống đỡ, đợi đến khi cuộc thi đại học kết thúc là có thể giải thoát rồi.”

Tôi gật đầu “Đến lúc đó yêu đương đùa giỡn thế nào cũng được.”

“Đúng.” Cô ấy vô hạn chờ mong. “Tốt lắm, ngẫm lại đại học rất có động lực đúng không? Đến lúc đó tiểu thuyết truyện tranh ăn uống ca hát mọi thứ cũng không ai ngăn cản cậu.”

La Lỵ hai tay bắt chéo trong lồng ngực, vô hạn ước mơ.

Tôi cười lắc đầu, trong lòng cũng âm thầm chờ mong cuộc sống đại học sắp tới.

Giữa lúc học tập thi cử cường độ cao, thời gian trôi qua thực chậm nhưng cũng thật nhanh, trước kỳ nghỉ đông cả lớp đề nghị điên cuồng lần sau cùng, đến KTV hoan lạc một đêm.

Tôi cùng La Lỵ ngồi trên ghế sô pha, tôi không phải là một người hay ồn ào, cô ấy cũng không uống rượu. Vì vây trên sô pha ngoại trừ hai chúng tôi cùng với Ngô Việt ra, những người khác đều ở phía trước liều mạng uống rượu đùa giỡn ầm ĩ.

Có lẽ là bởi vì ghế lô màu da cam ánh đèn quá mức ôn nhu, Ngô Việt trước đó bị rót nhiều rượu, cau mày nhắm mắt tựa ở sô pha, dưới ngọn đèn ngũ quan nhu hòa càng phát ra ánh ôn nhuận như ngọc, thêm vào lông mi thật dài có chút mệt mỏi rã rời, lúc này nhàn nhạt bóng mờ.

Tôi không dấu vết nhìn về phía cậu ấy, nhìn chăm chú cậu ấy ba năm, mắt thấy cuộc thi đại học kết thúc mọi người sẽ chạy đi khắp nơi, trước khi rời đi mong muốn cho bản thân một cái công đạo.

La Lỵ che miệng cười trộm, lặng lẽ nói bên tai tôi “Manh Manh, tớ nhớ lần trước cậu ấy có đề cập qua muốn xem phim mới của Châu Tinh Trì là Thiếu Lâm Túc Cầu, ngày hôm nay cậu có thừa dịp đã là học kỳ cuối cùng mua vé xem phim đưa cho?”

Tôi mặt không đổi sắc nói “Không có.”

La Lỵ “A,” kéo dài một tiếng.

Tôi vẫn bảo trì hình tượng mặt lạnh, liều chết đem hai vé xem phim trong túi che lại, không hé răng.

“Ôi, ai chọn bài ‘Lưu niên’ này?” Phía trước kêu lên nhao nhao ồn ào thật ra làm cho tôi thuận lợi thoát khỏi sự bỡn cợt của La Lỵ, “Là tớ chọn đó...”

Ngô Việt bên cạnh cũng truyền đến thanh âm, “Là tớ...”

Tôi sửng sốt, kinh ngạc quay đầu, thấy cậu ấy đã mở mắt, tay phải đỡ trán, cũng quay đầu nhìn về phía tôi.

“Ồ, hai người các cậu cùng chọn à.” Bạn học Điểm Ca lẩm bẩm. “Bài hát mới của Vương Phi, tớ cũng muốn chọn, hai người hai cái micro mỗi người một cái, cùng nhau hát đi.”

Tôi tiếp nhận micro, hai lỗ tai dựng lên cũng không nghe thấy âm thanh phản đối của Ngô Việt, may là tôi công lực thâm hậu, bảo trì bình tĩnh một đường nhìn lên màn hình, bắt đầu hát.

Cái thời kì “Phong Phi luyến” đang nóng đến rối tinh rối mù, hai người dính nhau như keo sơn, tan vỡ bao trái tim đàn ông trưởng thành cùng thiếu nữ trẻ tuổi. Kém hơn mười tuổi, tuổi tác cách nhau xa như vậy yêu đương sẽ có kết quả sao?

Hay là chính Vương Phi cũng không để trong lòng.

... Ái thượng nhất cá nhận chân đích tiêu khiển, dụng nhất đóa hoa khai đích thì gian.

Nhĩ tại ngã bàng biên chích đả liễu cá chiếu diện, ngũ nguyệt đích tình thiên thiểm liễu điện...

(Dịch nghĩa: Yêu thương nghiêm túc chính là trò tiêu khiển, chỉ trong khoảng khắc đóa hoa nở rộ.

Anh ngồi bên tôi chỉ là mặt đối mặt, một ngày tháng 5 trong xanh chợt nghe tiếng sét ái tình)

Tôi nghiên đầu nhìn vẻ mặt cậu ấy, cậu ấy cầm micro, cúi đầu hát.

Hữu sinh chi niên hiệp lộ tương phùng chung bất năng hạnh miễn, thủ tâm hốt nhiên trường xuất củ triền đích khúc tuyến.

Đổng sự chi tiền tình động dĩ hậu trường bất quá nhất thiên...

Lưu bất trụ, toán bất xuất lưu niên...

(Dịch nghĩa: Sinh thời không thể buông tay cuối cùng cũng không thể thoát khỏi, lòng bàn tay bỗng nhiên vướng víu một đoạn dây tơ hồng

Trước bối rối sau lại động tình không mất quá một ngày...

Giữ không được , tính không ra , thời gian cứ trôi)

Đoạn tình sử hao tốn giấy mực Tạ Đình Phong >< Vương Phi, ai không biết thì cứ search google . Tóm lại, anh Phong khi đó cũng là nhỏ hơn chị Phi 10 tuổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương