Minh Lăng đi khỏi nơi tập trung phi thuyền, lôi Tiểu Tạp ra, mở nguồn, cho nó vào mạng bằng một tài khoản khác tìm đường đến thành phố Winston, sau đó cậu lên trung tâm máy bay khí cầu bay đến đó.

Winston là thành phố cầm quyền trên hành tinh Sacher. Nếu Minh Hy đến Cherno, nhất định sẽ đến đây.

Sacher là một tinh cầu được cải tạo thành môi trường sao cho thích hợp để nhân loại sinh sống. Mặc dù đã qua cải tạo, môi trường nơi này vẫn khắc nghiệt.

Trên đường bay đến Winston, Minh Lăng dõi xuống từ không trung, chỉ thấy sa mạc bạt ngàn.

Tinh cầu Winston không được đẩy mạnh tạo núi nên khắp tinh cầu khá bằng phẳng, chia làm hai đại dương bao la, sông ngòi cũng ít, mọi ốc đảo đều được được nhân tạo vì loài người.

Máy bay khí cầu bay rất nhanh, chưa đầy một giờ đã tới đích.

Thành phố Winston nằm chính giữa trung tâm ốc đảo rộng lớn, chỉ có ở đây mới trông thấy núi cao, sông suối và ao hồ. Winston lưng quay hướng núi tuyết, xung quanh có bốn hồ nước lớn, thành phố xây dựng trên đại địa mênh mông được bao vây bởi nước non, ngoại trừ các kiến trúc cao tầng, mọi nơi khác đều là cây cối xanh tươi, hết sức nên thơ.

Bởi vậy, nơi này cũng được gọi là Thành phố Ngọc Trai Xanh.

Tất cả đều từ bàn tay con người mà nên. Ba trăm năm trước, Sacher vẫn chỉ là một tinh cầu hoàn toàn không có sự sống, nhân loại tốn năm mươi năm mới cải tạo được nó thành dáng vẻ như bây giờ.

Minh Lăng hạ cánh ở phi trường, cầm Tiểu Tạp tìm khách sạn.

Vì cậu là Omega nên thu hút rất nhiều sự chú ý trong đại sảnh khách sạn, cậu đành kéo vành mũ thêm thấp sùm sụp, nói với nhân viên lễ tân, “Tôi ở đây chờ chồng.”

Nhân viên lễ tân lập tức niềm nở xếp phòng tại tầng cao nhất cho cậu, còn nói thêm, “Phòng tầng cao nhất có góc view đẹp nhất, chúc cậu có ngày nghỉ ngơi thoải mái.”

Minh Lăng nói cảm ơn, đoạn cầm thẻ phòng đi lên. Một người máy có hơi cũ kỹ tiến đến xách hành lý giúp cậu, đưa cậu vào thang máy và lên tận phòng.

Vừa ở cửa phòng đã có một Alpha đi tới, chớt nhả hỏi cậu, “Người đẹp, cần anh giúp không? Anh thấy em đến khách sạn một mình thì phải.”

Minh Lăng cảnh giác nhìn hắn. Nhờ có lời dặn dò trên phi thuyền của Tô Lạc mà cậu biết, bên ngoài, thực ra Omega không được bảo vệ tốt lắm, đặc biệt nơi chốn như biên cảnh Cherno càng dễ gặp nạn.

Minh Lăng nhìn hắn thật nhanh, đáp trả, “Cảm ơn anh, nhưng mà không cần đâu. Tôi chờ chồng, anh ấy sắp đến rồi.”

Đối phương nhún vai, xoay người bỏ đi.

Minh Lăng vào phòng. Gian phòng cậu thuê giá cả tương đối đắt nên đồ đạc bày trí bên trong cũng tỷ lệ thuận với cái giá.

Minh Lăng quyết định ở đây. Bởi chưa rõ khi nào Minh Hy mới đến, cậu sợ mình không mang đủ tiền, thế là lên mạng tìm việc liên quan đến cài đặt chương trình, kiếm kha khá tiền lương. Thế nhưng tiền khách sạn thật sự đắt quá nên sau khi quen thân nhân viên khách sạn, cậu bèn hỏi có gian phòng nào tiện nghi lại hợp cho Omega không.

Omega trời sinh dễ làm Alpha và Beta yêu mến, và tính nết Minh Lăng cũng hiền lành, hiển nhiên nhân viên khách sạn coi cậu là bạn bè, giới thiệu cho cậu phòng bên khu sĩ quan chỉ huy. Các sĩ quan chỉ huy hàng năm đều trên chiến hạm, ít về nhà, do đó cho thuê nhà coi như tăng thu nhập. Bên đó an toàn hơn nhiều, đồng thời có không ít người nhà của các sĩ quan, tuy hầu hết vẫn là Beta song cũng không ít Omega ở đó, Minh Lăng qua đó ở sẽ an toàn hơn.

Minh Lăng lập tức dọn qua, ở một căn hộ khu A. Quanh đó đúng thực toàn là người nhà các sĩ quan, cậu cũng gặp khá nhiều Omega, bấy giờ mới thở phào.

Nửa tháng sau, Minh Lăng đọc tin thấy viết Tướng quân Minh Hy đã đến biên cảnh Cherno, có điều do đòi hỏi công việc, anh cần đến pháo đài Cherno trước, trong bài không nhắc tới bao giờ anh mới đến hành tinh Sacher.

Minh Lăng cực chẳng đã phải xâm nhập vào kho cơ mật của Chính phủ Sacher, tìm ra thông tin Minh Hy sẽ có mặt ở thành phố Winston trong mười ngày nữa.

Cậu hưng phấn vì tin này đến nỗi cả đêm mất ngủ, hôm sau cơ thể ngây ngấy sốt, cậu đành ăn cơm tử tế, uống nước tử tế, ngủ nguyên ngày tử tế, tình trạng mới chuyển biến tốt đẹp hơn.

Tòa quân sự thành phố Sacher là tòa kiến trúc duy nhất có vẻ vừa cao chót vót vừa yên ắng trong thành phố, nhưng quảng trường đằng trước tòa nhà lại sặc sỡ màu hoa, khoe sắc giữa các bụi cây và đài phun nước, nom chẳng ăn nhập gì với tòa quân sự cả.

Minh Hy nhậm chức Đội trưởng đội số 9 chốt nơi biên giới Cherno. Anh bàn giao công việc xong xuôi ở tòa quân sự, ra khỏi tòa nhà cùng Feira – trưởng ban thư ký đội số 9.

Feira hỏi, “Tổng bộ sắp xếp nhà cho ngài ở khu A thành phố, Tướng quân cần tôi dẫn ngài qua không?”

Minh Hy đáp, “Ừ, được.”

Xe trờ ra khỏi bãi đỗ, Minh Hy dợm lên xe, đột nhiên phóng mắt nhìn về hướng quảng trường phía trước. Trong tích tắc, đôi mắt anh mở lớn, sau đó chạy như điên về phía đó.

Feira khó hiểu vì hành động của anh, không kịp gọi lại, đành phải chạy theo.

Quảng trường tòa quân sự cấm ra vào tùy tiện, song vườn hoa cạnh đó cho phép công dân đi tản bộ.

Minh Lăng ngồi trên băng ghế tiếp nối vườn hoa và quảng trường, mắt nhìn chằm chằm tòa quân sự. Cậu không chắc anh hai sẽ đi vào hay đi ra tầm nào, cậu cũng không chắc anh có thể gặp cậu không, cậu chỉ là ngồi chờ thôi. Có lẽ thêm ít hôm nữa, anh hai cậu bố trí chỗ ở ổn thỏa, cậu có thể qua thẳng đó tìm anh.

Tiết trời thành phố Winston thực ấm áp. Minh Lăng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay và một chiếc quần dài, cầm Tiểu Tạp trong tay. Một lát nữa cậu còn phải đi mua đồ ăn mang về, sau đó phải tìm việc. Mọi chi tiêu tại Winston đều đắt đỏ, cậu mất tích khỏi Ossifer, dĩ nhiên không thể lãnh số tiền sinh hoạt Chính phủ trợ cấp cho Omega nữa, chỉ có thể dựa vào chính sức mình. Lại nói, cậu không hoàn thành điều một Omega cần phải hoàn thành, bản thân cậu cũng không còn muốn nhận tiền sinh hoạt trợ cấp của Chính phủ.

Đương bần thần, chợt Tiểu Tạp lên tiếng, “Lăng Lăng, đại ca đang chạy đến chỗ chúng ta.”

Minh Lăng sửng sốt, “Hở?”

Tiểu Tạp nhắc lại, “Đại ca đang chạy đến chỗ chúng ta, còn khoảng ba trăm mét.”

Minh Lăng hét lên, nháy mắt đứng bật dậy, ngó dáo dác về phía quảng trường, quả nhiên trông thấy bóng người đang chạy tới, thế nhưng hãy còn cách nhau khá xa.

Dẫu cậu không thấy rõ mặt mũi người nọ, nhưng ngay một giây cậu biết đó là Minh Hy.

Cậu vui mừng tới độ muốn ném Tiểu Tạp xuống đất, mà Tiểu Tạp đích thực suýt rơi xuống vì cậu bỗng lỏng tay vì cả ngạc nhiên lẫn mừng rỡ. Rơi nửa chừng Tiểu Tạp tự mình bay lên, càu nhàu oán giận, “Lăng Lăng, đừng đáp mình lung tung thế chớ.”

Lăng Lăng đã mặc kệ nó, chỉ cắm cúi chạy về phía anh cậu.

Minh Hy đón được Minh Lăng, ôm ghì cậu vào lòng, cúi đầu nhìn cậu, “Lăng Lăng, em đây rồi.”

Cậu cũng ngước đầu nhìn anh, “Mấy hôm nay em ở đây chờ anh mãi. Em cứ nghĩ không chờ được. Chẳng ngờ nhanh như thế đã chờ được anh.”

Minh Hy siết chặt cậu, mừng mừng tủi tủi, “Anh cứ sợ em gặp chuyện gì không may.”

Cậu cười tự hào, “Em có thể tự chăm sóc mình.”

Hai người đắm chìm trong thế giới của mình, Feira từ xa đi lại, đứng nhìn cảnh này cách một quãng. Trung tướng Minh Hy bấy lâu nay luôn nghiêm nghị và trang trọng, giờ lại thất thố ôm ấp một Omega giữa nơi công cộng, hắn thấy kinh ngạc hết sức.

Minh Hy ngoảnh lại liếc Feira một cái, hắn liền lảo đảo, à nhầm, bước đều tăm tắp tới trước mặt hai người, hành lễ với Minh Hy.

Minh Lăng cũng thấy Feira, hơi đỏ mặt, nấp sau anh hai nhưng tay lại nắm chặt tay anh.

Minh Hy giới thiệu với Feira, “Đây là vợ tôi. Em ấy đến Winston trước chờ tôi.”

Minh Hy không giới thiệu tên Minh Lăng vì cậu là Omega, không giới thiệu tên cậu cũng không phải điều thất lễ.

Feira thoáng giật mình, nhưng tức khắc sực nhớ quả thực Tướng quân Minh Hy đã lập gia đình. Để vợ mình là một Omega tự đến Winston trước là loại tình huống gì vậy?

Feira cũng chào Minh Lăng theo nghi thức quân đội, hô dõng dạc, “Xin chào, phu nhân.”

Minh Lăng bị gọi là phu nhân càng đỏ mặt tợn, lui hẳn ra sau lưng Minh Hy.

Minh Hy quàng vai cậu, khom người bảo, “Mình về đã nhé.”

Minh Lăng đánh mắt sang Feira một cái, nhất thời không trả lời. Lúc này Feira mới ngộ ra là mình đang làm kỳ đà cản mũi, thế là lanh lợi, nói, “Thưa Tướng quân, tôi lái xe ra làn chờ ngài trước.”

Minh Hy gật, “Làm phiền.”

Feira lại hành lễ, nhanh nhẹn nhấc gót rời đi.

Minh Hy cúi xuống hôn trán Minh Lăng, thu hết hình ảnh cậu vào đáy mắt, “Em cứ thế mà đi, anh lo muốn chết. Gan em to thật đấy, dám đi một mình đến đây.”

Ngữ khí Minh Hy vô cùng nghiêm khắc, song Minh Lăng không sợ, lại còn nói, “Em có thuê một căn hộ, lái xe tới được, anh đến nhà em không?”

Minh Hy trách, “Em còn không hứa sau này sẽ không chạy lung tung nữa đi!”

Minh Lăng trừng mắt, “Em… Thì em khi đó vẫn còn là vợ chưa cưới của ngài Marton, khi đó anh chưa thể yêu cầu em như vậy.”

Minh Hy dứt khoát bế bổng cậu lên, “Giờ em là vợ anh. Em còn định để anh đứng ngồi không yên nữa ư?”

Minh Lăng vòng tay qua cổ anh, thấp giọng nói, “Em xin lỗi, tại em không biết phải làm sao, chỉ nghĩ là phải bỏ đi. Em biết anh lo, nhưng mà, em mong anh tin em. Em yêu anh, anh hai.”

Minh Hy thật bất lực với cậu, nói, “Chuyện nhà Marton đã giải quyết xong rồi. Bọn mình đã đăng ký ở Cục hôn phối, giờ mình là vợ chồng, em là vợ của anh.”

Minh Lăng “vâng” một câu, gặng hỏi, “Thế anh muốn đến nhà em không?”

Minh Hy liếc Feira đằng xa một cái, “Ừ, xe em đâu?”

Minh Lăng đáp, “Ngay trong bãi đỗ công viên kìa.”

Nói xong, cậu gọi Tiểu Tạp, “Đưa xe đến đây đi.”

Tiểu Tạp bay vòng quanh hai người, hân hoan bồi một câu, “Đại ca về nhà rồi.”

Minh Hy bế Minh Lăng bằng một tay, tay kia bắt lấy Tiểu Tạp cho Minh Lăng cầm, “Ừ, bọn mình về nhà thôi.”

Sau đó anh nhắn cho Feira đang chờ ở xe bên cạnh, “Tôi có vài ngày nghỉ, sau mấy ngày đó sẽ liên lạc với anh để xem nhà rồi cả mấy việc khác.”

Feira hô, “Rõ.”

Bụng thì trộm nghĩ, Tướng quân, tôi hiểu mà, ngài mau mang Omega bé bỏng nhà ngài về mà yêu thương đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương