Edit: Hòa My

Beta: Dollan 

Từ nhỏ đến lớn, hai chị em đã cãi nhau không biết bao nhiêu trận. Tất nhiên Ngải Mộ Nhiên hiểu tính cách của em gái mình. Ellen này, có thể thật sự không cần mặt mũi mà đứng đây cãi nhau với cô một trận. Tức giận đến nghẹt thở, sắc mặt của cô lúc xanh lúc trắng, ánh mắt quét qua, phát hiện có người đang nhìn mình, cuối cùng cô vẫn phải nén giận.

“Tùy, em thích đi cùng ai thì đi.”

“Ha, đương nhiên, Ngải gia muốn đi đến đâu liền đi đến đó, ai quản được?”

Ngải Mộ Nhiên ậm ừ, không quan tâm đến lời cô ấy nói.

Nhưng mà, cô ta không ngờ rằng, nếu tối nay không phải cô em gái này nhất định đòi đi theo cô và vô tình cứu cô một mạng, thì kết cục của cô sẽ vô cùng thảm thiết.

Tiệc tối bắt đầu lúc 8 giờ rưỡi, cách bây giờ còn nửa tiếng đồng hồ.

Lúc này, dưới ánh đèn thủy tinh lộng lẫy bắt mắt, tất cả mọi người tụ tập thành tốp năm tốp ba giao lưu trò chuyện. Tìm được chỗ ngồi của mình ngồi xuống, rất nhanh lập tức có người đến bắt chuyện với Ngải Mộ Nhiên. Ngải Mộ Nhiên ở trong vòng xã giao Thủ đô cũng có chút danh tiếng. Vì để ứng phó với trường hợp này, cô ta kiềm lại vẻ mặt không vui, cười thật tươi, cố gắng phô ra ưu điểm sáng chói nhất của chính mình.

Chẳng qua, điều tồi tệ chính là.

Mỗi lần có đàn ông đến đây, nói qua loa vài câu về công việc, đều không nhịn được mà hỏi cô.

“Sở trưởng Ngải, vị tiểu thư này là……?”

‘Vị tiểu thư này’ trong miệng bọn họ, đương nhiên chính là ám chỉ Chiêm Sắc chưa từng xuất hiện trong giới xã hội thượng lưu. Ban đầu còn tốt, cô còn có thể mỉm cười xã giao, về sau mị lực bị suy giảm, Ngải Mộ Nhiên sắp không chống đỡ nổi. Không một người phụ nữ xinh đẹp nào có thể chịu đựng được sự xúc phạm trần trụi như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô hận không thể cho chính mình một đao, cảm thấy bản thân đang lo việc không công, hoàn toàn may váy cưới cho người khác.

“À, cô ấy là nhân viên tạm thời ở sở của tôi.”

Mặc kệ đối đáp ai, cô cũng chỉ có một đáp án.

Dù từ “nhân viên tạm thời” là chính xác đúng với thực tế, nhưng dựa theo phép lịch sự, mọi người đều sẽ kiêng dè một chút, có thể nói là đồng nghiệp hoặc cấp dưới. Mục đích cô ta nói ra những lời trực tiếp như vậy, đơn giản chính là muốn hạ thấp Chiêm Sắc. Nhưng cô ta lại không thấu hiểu đàn ông. Những người đàn ông đã đạt được vị trí này sẽ không quá chú trọng đến địa vị của một người phụ nữ, không chấp nhất như phụ nữ đối với phân phận của đàn ông.

Lý do đàn ông nhìn phụ nữ rất đơn thuần, đầu tiên chính là nhìn vẻ bề ngoài, còn cô là con cái nhà ai không quan trọng.

Kết quả, chính là như vậy.

Ngải đại tiểu thư tức giận đến sắp phát hỏa ở trong bụng, nhưng Chiêm Sắc vẫn bình tĩnh lạnh nhạt cười, hoàn toàn không lộ ra một chút bộ dạng bị chọc tức. Mà những người đàn ông phát cuồng đó, tất cả ánh mắt của đám người này đều hướng đến cô, càng khiến Ngải Mộ Nhiên thêm tức giận.

Tiểu yêu tinh! Nếu không diệt trừ tiểu yêu tinh này, cả đời này cô ta đều không có cách nào có được Quyền Thiếu Hoàng.

Trong lòng ác liệt nghĩ, cô ta càng chán ghét cô em gái Ellen của mình. Đã không giúp mà còn đổ thêm dầu vào lửa, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm không tha, giống như keo dính tường dán lên trên người cô ta không ngừng hỏi.

“Chị, phỏng vấn một chút, thấy có người xinh đẹp hơn chị đứng đây, trong lòng có khó chịu hay không?”

Ngải Mộ Nhiên tức giận đến xanh cả mắt, hận không thể dán kín miệng cô ấy.

Tuy nhiên, cô ta cũng chỉ có thể gượng cười nói, “Muốn giương oai thì đừng ở đây.”

“Hả, chị đang nói gì thế? Tốt xấu tôi cũng là nghệ sĩ trẻ. Tôi không hiểu hội họa? Nghệ thuật tinh tế. Làm sao chị lại có thể nói em gái mình như vậy?” Sắc mặt Ngải Mộ Nhiên càng khó coi, Ellen càng tiếp tục công kích cô ta hơn.

“Này, bây giờ chị đang ước rằng mẹ chưa từng sinh tôi đúng không? Hoặc là sinh ra rồi giết luôn càng tốt?”

“Ellen! Câm miệng!”

Ngải Mộ Nhiên sắp tức điên.

Nghe hai chị em nhà này đấu võ mồm, Chiêm Sắc không có cắt ngang lời nói. Chỉ là cảm thấy có chút buồn cười. Cô gái Ellen này tuyệt đối có bản lĩnh chọc người đến tức chết. Mặc kệ cô ấy đang ăn mặc thành hình tượng thục nữ, đều có thể bắt lấy người khác kích thích họ không buông tha.

“Các vị lãnh đạo, các vị khách quý——”

Rất nhanh, bữa tiệc đã bắt đầu.

Người chủ trì đến từ Đài truyền hình thành phố, xinh đẹp hào phóng khéo léo, tiếng phổ thông thuần thục vang vọng ở trong đại sảnh, trình tự đã định trước của bữa tiệc từ từ diễn ra. Nhưng cũng chính lúc này, một tình tiết nhỏ bất ngờ xảy ra.

Ngay thời điểm Chiêm Sắc đang chú ý trên khán đài, một người phục vụ bước đến bưng đĩa thức ăn để lên bàn, không biết là cô ấy không cẩn thận, hay vướng phải gì đó ở chân, một khay chứa đầy ly nước ép hoa quả tươi vừa mới vắt liền đổ qua hướng Chiêm Sắc.

A!

Thở phào nhẹ nhõm, Chiêm Sắc không vội giúp đỡ.

Người đương nhiên không sao, chỉ duy nhất có một ly nước trái cây đầy ắp đổ lên bộ lễ phục xinh đẹp mà cô đang mặc trên người.

“Thành thực xin lỗi, thành thực xin lỗi ạ ——”

Người phục vụ kia bị dọa không nhẹ, vội vàng dọn dẹp ly thủy tinh và xin lỗi cô.

Hương vị nước ép trái cây xông thẳng vào mũi, Chiêm Sắc nhìn cô ta, nụ cười cứng lại.

Trùng hợp? Hay lại là màn kịch ngôn tình kiểu Đài Loan?

Khi lời xin lỗi rối rít của nhân viên phục vụ liên tục vang lên, cô khẽ cau mày, nhận lấy khăn giấy mà Ellen đưa qua chậm rãi lau, không nói lời nào.

Quả nhiên.

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô, vẻ mặt Ngải Mộ Nhiên hớn hở, “Chiêm lão sư, nhanh đi xử lý một chút đi.” Nói xong cô ta quay đầu đi, đối mặt với nhân viên phục vụ kia xụ mặt, kiêu ngạo nói, “Còn ngơ ngác ở đó làm gì, không mau dẫn khách đi xử lý? Muốn nói gì nữa!”

“Vâng! Vâng!” Nhân viên phục vụ cúi đầu, “Tiểu thư, mời cô đi theo tôi?”

Chiêm Sắc mím môi, nhìn chằm chằm sắc mặt người phục vụ, cố ý lạnh giọng quát nhẹ.

“Cô định xử lý cho tôi thế nào? Bộ lễ phục này của tôi cô có biết bao nhiêu tiền không, cô nghĩ cô đền nổi không?!”

“Tiểu thư, chúng tôi có dự phòng quần áo cho nữ ở trên lầu, tiểu thư có thể sử dụng trước, trong lúc chờ tôi giặt sạch sấy khô bộ lễ phục này.”

Khóe miệng nhếch lên, Chiêm Sắc cười lạnh.

Nhân viên phục vụ phạm sai lầm nghiêm trọng trong một bữa tiệc lớn như vậy, còn gặp phải một người khách điêu ngoa, cô ta chắc hẳn sẽ vô cùng rối loạn mới đúng. Chỉ là vị này, tay không run, chân không mềm, giọng nói không phát run, động tác giữa tay chân và thân hình, càng không xuất hiện hành động không đồng nhất. Ngoại trừ hai tròng mắt chuyển động tương đối nhanh ra, không hề có biểu hiện khẩn trương như lẽ thường.

Đây không phải là hiện tượng tâm lý bình thường logic nên có.

Như vậy, ly nước ép trái cây này chắc chắn không phải ngoài ý muốn.

Cô còn có thể đi theo ư? Trừ khi cô bị ngu người.

Chỉ cần cô đứng trong sảnh tiệc, mọi thứ đều an toàn. Nhưng một khi lên lầu, lại cởi quần áo… Vậy xảy ra chuyện gì đó là điều không thể lường trước. Cô không biết Ngải Mộ Nhiên sẽ đối phó cô thế nào, nhưng có thể khẳng định mục đích cuối cùng là vì Quyền Thiếu Hoàng. Nếu chẳng may bị bắt gặp ‘gian díu’ với người đàn ông nào đó, phải giải quyết như nào bây giờ?

Sau khi phân tích tuần tự rõ ràng, Chiêm Tiểu Yêu cười nhạt.

“Không có chuyện của cô nữa, đi xuống đi.”

“A!” Người phục vụ trợn tròn mắt, “Tiểu thư……”

Chậm rãi lau quần áo ướt đẫm trên người, Chiêm Sắc không ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười nói, “Không cần xử lý, thế này rất mát mẻ, hơn nữa màu này cũng rất xinh đẹp, hợp với bộ lễ phục của tôi. Giống như những đóa hoa cúc nở rộ, thu hút nhiều ánh nhìn!”

Ngải Mộ Nhiên cau mày, giọng điệu ngập ngừng thấy rõ.

“Chiêm lão sư, hình tượng phụ nữ rất quan trọng. chất liệu chiếc váy này của cô rất mỏng, cô không muốn…… Mất mặt chứ?”

Nghe vậy, Ellen cũng tỏ vẻ đồng ý, “Đi thôi, bé Tiểu Chiêm, đi thay một chút.”

Chiêm Sắc nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô ấy, lắc đầu, “Không cần!”

“Nếu không tớ đi cùng cậu? Hoặc là tới nhà vệ sinh rửa một chút?”

Nhà vệ sinh?

Chiêm Sắc hơi chần chừ, vẫn lắc đầu, “Cứ để vậy đi, bữa tiệc đã bắt đầu rồi, dù sao tớ cũng chẳng phải nhân vật chính, cứ ngồi ở đây là được, người khác cũng sẽ không chú ý tới.”

“Hả! Không ngờ cậu còn cố chấp hơn cả tớ.” Ellen nhún vai, cười nói, “Có điều cũng đúng. Đừng nói là rất giống hoa cúc! Chúng ta xem như tác phẩm nghệ thuật đi!”

Nhân viên phục vụ thấy vậy cũng không ở đó mãi, nói xin lỗi rồi lui xuống.

Ánh mắt Ngải Mộ Nhiên tối sầm, đang định cất giọng thì một giọng nói của một người phụ nữ vang lên cắt ngang ý định của cô ta.

“Tiểu thư, tôi có chiếc áo choàng ở đây, cho cô dùng.”

Giọng nói của người phụ nữ rất có từ tính, uyển chuyển dễ nghe, không từ nào có thể diễn tả hết được. Chiêm Sắc lại nhíu mày, quay đầu nhìn, bất ngờ đối diện với đôi mắt.

Nhiệt tình, tươi đẹp, giảo hoạt, lại đơn thuần. Hai loại cảm xúc đối lập đều được thể hiện trong đôi mắt ấy, khiến cô nhất thời nhìn không thấu. Tay cô ấy đang cầm một chiếc áo choàng màu đỏ, họa tiết vô cùng đẹp mắt, dễ dàng đoán được cô ấy cũng xuất thân danh môn.

Thành thật mà nói, Chiêm Sắc đang rất cần chiếc áo choàng này.

Nhưng cô không biết rốt cuộc người phụ nữ lạ mặt này có ý gì.

“Cầm đi, không cần khách sáo.” Người phụ nữ cười cười, vỗ bả vai cô, nhanh chóng khoác áo choàng lên.

“Cảm ơn!” Chiêm Sắc nhận lấy, sờ áo khoác ở trên người một chút, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, “Lần sau gặp mặt, tôi trả cho cô thế nào?”

Người phụ nữ xa lạ chớp chớp mắt, tươi cười có chút phóng túng, lại không giả tạo, “Tôi gọi là Bảo Thất, làm ở Tập đoàn Quân đội.”

Chiêm Sắc nhìn vào mắt cô ấy, con người đen nhánh, mang theo nụ cười có chút giảo hoạt. Nó khiến cô ấy toát lên vẻ mặt mơ màng bất cần, biểu hiện này tựa hồ khiến cô cảm thấy rất thân thuộc. Nhưng nhất thời cô cũng không nghĩ ra.

“Vậy phiền Bảo tiểu thư một lúc nữa, bữa tiệc kết thúc tôi sẽ trả lại cô ngay?”

Nhướng mày, Bảo Thất vui vẻ nhẹ giọng nói, “Thật sự không cần, chỉ là một chiếc áo choàng mà thôi. Cứ như vậy là được. Tôi đi trước, có duyên gặp lại?! Bai ——”

Nói xong phất tay, Bảo Thất rời đi, ngồi xuống cách các cô hai bàn tiệc.

Nhìn dáng vẻ mảnh khảnh của cô nàng đi xa, Chiêm Sắc thầm thở dài một tiếng trong lòng.

Đúng là không thể quơ đũa cả nắm, ở đâu đều sẽ có người tốt.

Tiết mục nhỏ xen giữa bữa tiệc cứ thế kết thúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương