Edit: Ciara

Beta: Kim

“Chiêm Tiểu Yêu.”

Người đàn ông bởi vì động tình mà giọng nói hơi khàn.

Nhìn anh cúi thấp đầu, ánh mắt nóng rực cuồng loạn. Yết hầu Chiêm Sắc căng thẳng, hô hấp không thông, hơi nghiêng đầu, quên mất nhúc nhích.

Hai centimet cách bao xa? Hai centimet rất gần.

Cô nheo mắt, nước mưa từ lông mi rơi xuống, lướt qua đôi má thanh tú, rồi trượt dài xuống chiếc cổ mảnh mai, dừng lại ở rãnh ngực. Vòng cung tuyệt đẹp khi chảy khiến trái tim người đàn ông càng thêm ngứa ngáy.

Thình thịch ——

Không biết trái tim ai đang đập mãnh liệt.

Khoảng cách càng ngày càng gần.

Lúc này đây, có thể chớp lấy thời cơ. Khoảnh khắc trước khi môi anh chạm vào môi cô một giây, người đàn ông đột nhiên quay người đi, đôi môi nóng bỏng áp vào cổ cô. Anh nhắm mắt thở hồng hộc, bộ dáng có chút chật vật, đôi tay gắt gao ôm chặt lấy cô, nặng nề thở dài.

“Chiêm Tiểu Yêu!”

Trong lòng Chiêm Sắc đột ngột trầm xuống! Trên mặt nóng rát, máu trên người cô như chảy ngược dòng.

Thật con mẹ nó quá mất mặt?

Vừa rồi cô đang chờ anh tới hôn mình sao?

Ngu quá! Thật buồn cười. Càng buồn cười hơn nữa là người ta khẳng định không có hôn xuống.

Kìm nén trái tim đang đập nhanh, sự thẹn thùng của người phụ nữ khiến khí lực và máu dồn lên não, hầu như không có cách nào để suy nghĩ lý trí. Mưa bụi rơi trên đầu, tiếng thở gấp gáp của người đàn ông bên tai. Hai tay càng siết chặt hơn, giống như rất luyến tiếc cô, phản ứng dưới thân người đàn ông rất rõ ràng, có thể cảm nhận được.

Chỉ là ——

Lúc này Chiêm Sắc không rảnh bận tâm tới cái khác, dùng hết sức giãy giụa trong lòng anh.

“Quyền Thiếu Hoàng, anh buông tôi ra.”

Quyền Thiếu Hoàng mắt điếc tai ngơ, tiếp tục vòng qua cổ cô, nhẹ nhàng hôn, trấn an cảm xúc của cô.

Cô lắc đầu vài lần, mái tóc ướt đẫm nước mưa trở nên rối bù. Nhưng cơ thể cô vẫn không thể thoát khỏi sự giam cầm của anh. Trong cơn tuyệt vọng, cô nâng đầu gối lên, dùng thủ đoạn phải giết sói, hung hăng mà hướng tới bộ phận quan trọng dưới bụng dưới của anh.

Người đàn ông dễ dàng tránh được những đòn tấn công của cô. Dùng một tay nhốt cô vào lòng, tay còn lại bóp cằm cô nâng lên. Nhìn gương mặt âm trầm của anh có thể đoán được, ý loạn tình mê vừa rồi đã được giảm bớt.

“Đá vào chỗ nào đấy? Người phụ nữ ngốc nghếch, em muốn làm quả phụ sao, hửm?”

Cằm cô bị nắm lấy, mặt Chiêm Sắc đầy nước mưa, trong lòng lửa giận bừng bừng.

Lắc đầu không ra, giãy giụa cũng không được, cô chỉ có thể lớn tiếng hét lên.

“Mau buông ra, tay của tôi… Sắp bị anh vặn gãy rồi!”

Mặt người đàn ông trầm xuống, dừng lại một chút liền buông lỏng cổ tay của cô. Nhưng anh vẫn ôm cô vào lòng, khuôn mặt nở ra nụ cười tà ác, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, thì thào nói, “Còn nói em không yêu anh, hử?”

Sắc mặt Chiêm Sắc biến đổi, trong đầu giật mình một chút, theo bản năng mà nâng tay lên, một cái bạt tai rơi vào mặt anh.

“Đồ khốn khiếp!”

Bốp ——

Một cái tát, lại thêm một cái nữa.

“Chết tiệt!” Quyền Thiếu Hoàng từ khi sinh ra vốn đã có tố chất, anh từ trước tới nay chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ bị phụ nữ tát vào mặt. Nhưng anh lại để cô tát hai lần. Ánh mắt nguy hiểm nhíu lại, anh siết chặt cổ tay, đẩy cô ra phía sau, ánh mắt tối lạnh.

“Bản lĩnh tốt lắm, còn chơi thượng công tâm kế*?”

(*Thượng công tâm kế: giở trò quỷ, tâm lý chiến, đánh vào mặt tâm lý.)

Dưới lực đẩy của anh, Chiêm Sắc “đùng đùng” lùi về phía sau hai bước, không thể ngừng lại, phía sau lưng tựa trên chiếc xe SUV Knight XV. Cô lau nước mưa trên mặt, hung dữ nhìn anh, tức giận đến mức không kìm được mà nói.

“Tôi đánh anh còn tính là nhẹ! Cha mẹ anh không giáo dục được anh, tôi thay bọn họ giáo dục anh, anh nên cảm ơn tôi!”

“Chiêm Tiểu Yêu, em thật giỏi!”

Ánh mắt của người đàn ông có chút lạnh lẽo, anh dùng đôi tay to kéo cổ áo sơ mi đã ngấm nước, bước một bước tới, túm lấy eo cô, đem cả người cô áp xuống, đè cô ở dưới thân mình. Từ trên cao trừng mắt nhìn cô, hành động của anh thô bạo mà dữ dội. Nhưng bàn tay đã nắm chặt đến “kẽo kẹt”, vẫn không có động tĩnh gì thêm. 

Hai người nhìn nhau một lúc, dưới màn mưa dày đặc, giọng nói Quyền Thiếu Hoàng gần như là hét lên.

“Chiêm Tiểu Yêu, anh đã cảnh cáo em, không được tát nữa, thế nào em lại không ghi nhớ?”

Ánh mắt Chiêm Sắc đầy oán hận, một bước cũng không nhượng bộ mà hét lên, “Quyền Thiếu Hoàng, là anh khinh người quá đáng!”

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, đôi mắt cáu kỉnh và hoang dã như một con báo hoang hận không thể xé xác cô, “Được rồi, tính anh khinh người quá đáng. Anh đã từng nói với em hay chưa, không được nhắc đến cha mẹ trước mặt anh?! Càng không được bôi nhọ họ.”

Cha mẹ đối với con cái có ý nghĩa gì, Chiêm Sắc hiểu.

Đặc biệt đối với những người đã mất cha mất mẹ khi còn nhỏ như Quyền Thiếu Hoàng, trong lòng cô có thể hiểu được.

Nhưng vừa rồi không phải cô bị ép buộc sao?

Trái tim cô thắt lại, Chiêm Sắc ngẩng đầu đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của anh. Cô thở hổn hển, trong lòng hận vì sao đàn ông lại mạnh mẽ, còn phụ nữ trời sinh yếu đuối bất lực. Nghĩ thế, cô càng hét đến cuồng loạn.

“Quyền Tứ gia, anh đã giúp tôi rất nhiều, trong lòng tôi cảm ơn anh. Nhưng anh và tôi không hợp. Đối với anh, có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời. Mà tôi cảm thấy hôn nhân là một điều rất thiêng liêng. Hơn thế nữa, hai người yêu nhau phải xây dựng cuộc gặp gỡ chân thành đẹp đẽ cho tương lai. Không lấy tình cảm làm cơ sở cho hôn nhân, vậy chẳng phải là trò đùa hay sao? Nếu đơn thuần lên giường chỉ để giải quyết các vấn đề sinh lý thì tôi càng không thể chấp nhận…..”

“Đủ rồi!” Quyền Thiếu Hoàng gầm nhẹ, “Chiêm Tiểu Yêu, không cần nói chuyện tình cảm với anh, em không có tư cách.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, đè lên thân thể của cô, nước mưa chảy qua trán đã nổi lên gân xanh.

Hai người nhìn nhau trong mưa, tia lửa lóe lên trong mắt, gần như đốt cháy nhau.

Cô không thể cử động cơ thể, lại không thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh. Làm người phụ nữ bất lực, Chiêm Sắc cảm thấy rất uất ức, hốc mắt cô ươn ướt một cách khó hiểu. Ướt đến nỗi chính cô cũng không phân biệt được đó là nước mắt hay nước mưa. Như thể có một vết sẹo nào đó bị người khác chạm vào, cảm giác như bị chặn lại, khiến cô cảm thấy khó chịu.

“Quyền Tứ gia, cầu xin anh, không cần khinh thường tình cảm của người khác… Cũng bao gồm chính anh.”

“Tình cảm? Khinh thường?!” Sắc mặt Quyền Thiếu Hoàng tái nhợt trong ánh đèn, lông mày và lông mi dính nước mưa, đôi mắt đen nhìn chằm chằm người phụ nữ dính đầy nước dưới thân mình, vành mắt bị nhiễm một tầng sắc màu đỏ tươi.

“Chiêm Tiểu Yêu, em không có cảm giác gì đối với anh sao?”

“Không có.”

“Một chút cũng không có?”

Chiêm Sắc đối mặt với ánh mắt như lửa đốt của anh, thân thể run rẩy, lắc đầu khẳng định.

“Không có. Một chút cũng không có.”

Chuyên chú nhìn cô chằm chằm, lông mày Quyền Thiếu Hoàng nhíu chặt, giống như đang nuốt lời nói của cô, càng giống như không nghe thấy. Thân hình cao lớn đè trên người cô như cũ, nước mưa chảy đầm đìa rơi xuống phía dưới, chảy ở chiếc xe, chảy lẫn ở trên người.

Thật lâu sau ——

Anh mới lạnh nhạt mở miệng, tự giễu giống như cười khẽ.

“Phụ nữ chính là làm ra vẻ!”

Không biết xem xét như thế nào, thời điểm nói ra những thời này, giọng nói của anh đã dịu đi vài phần.

Đứng thẳng người, anh thản nhiên buông bàn tay đang ôm lấy cô. Lại thương tâm dùng lòng bàn tay lau nước mưa trên mặt cô, hoặc là những giọt nước mắt của cô vô tình rơi xuống. Giọng nói trầm khàn, lại có một tia mệnh lệnh lạnh lùng.

“Lên xe.”

Còn lên xe?

Chỉ cần người phụ nữ lý trí không bị chó ăn mất não, đều biết hiện tại lên xe có bao nhiêu nguy hiểm.

Vừa rồi suýt chút nữa bị anh hù chết, hiện tại cùng anh lên xe không phải vạn kiếp bất phục à?

Chiêm Sắc không dám làm theo yêu cầu. Nhưng khi thấy giọng điệu anh trở nên nhẹ nhàng hơn, cô cũng không tiếp tục phân cao thấp với anh. Dù thế nào đi nữa thì việc Quyền Thiếu Hoàng đã giúp đỡ cô là sự thật, việc bí mật chi tiền để giúp đỡ Chương Trung Khải càng là sự thật. Ân là ân, oán là oán, chuyện nào ra chuyện đó.

Kết quả là ——

Vuốt mái tóc dính ở trên trán, giọng điệu của cô bình thản như chưa có chuyện gì.

“Không cần, tôi về nhà, rất gần.”

“Nhà nào?” Quyền Thiếu Hoàng cười lạnh.

Chiêm Sắc ngẩn người, trái tim trùng xuống.

Không sai, căn nhà ở rất gần thật ra không phải là nhà của cô… Đó là căn hộ mà tên họ Quyền đã bỏ tiền ra mua. Hơn nữa, khi nghĩ đến việc quay lại đối mặt với bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Lỗ Hữu Đức, nhìn vẻ mặt nịnh nọt và kinh tởm của ông ta. Còn nghe những tiếng thở dài liên tục thuyết phục cô kết hôn của mẹ, cô thật sự tình nguyện đâm đầu vào tường còn hơn.

“Tôi trở về sở.”

Suy sụp nói xong, cô bất chấp trời mưa chạy ra đường lớn.

“Mẹ nó! Không chọc tức anh thì em sẽ chết à?!”

Quyền Thiếu Hoàng lắc lắc nước trên trán, đi vài bước chặn ngang túm chặt cô lại, trực tiếp khiêng trên vai, yên lặng đi nhanh về chiếc xe SUV Knight XV. Thiết Thủ vẫn luôn ở trong xe, ngón tay nắm chặt được buông lỏng ra. Chạy nhanh mở cửa xe ra, thời điểm Quyền Thiếu Hoàng ôm Chiêm Sắc lên xe, anh ta không nói lời nào, cầm ô chạy vào màn mưa bụi.

Ước chừng khoảng năm phút, anh mang hai chiếc khăn khô lớn, đưa qua.

Quyền Thiếu Hoàng nhìn anh một cái, nhíu mày lại, “Cảm ơn.”

“Chuyện nên làm.”

Thiết Thủ rũ con mắt, yên lặng rời khỏi.

Lặng lẽ cầm một chiếc khăn tắm lớn, Quyền Thiếu Hoàng thô lỗ lau người phụ nữ, anh mạnh mẽ lau đầu, lau cổ cô. Khi xong việc, anh không dùng khăn khô khác để lau chính mình, mà dùng nó để quấn chặt Chiêm Sắc.

“Đừng để bị cảm.”

Hít mũi một cái, Chiêm Sắc nhíu mày, “Anh không cần sao?”

“Không cần.”

“Trên người anh ướt, làm sao bây giờ?”

“Lão tử quen rồi.”

Vừa rồi đánh nhau giống như kẻ thù, bây giờ lại quan tâm giống như đôi tình nhân. Chiêm Sắc cảm thấy đầu thật lớn, một bên cầm khăn chậm rãi xoa tóc, một bên lại chầm chậm thuyết phục Quyền Thiếu Hoàng.

“Cảm phiền anh đưa tôi về sở đi, tôi không nghĩ sẽ đi theo anh. Càng không nghĩ sẽ gả cho anh.”

“Anh nói rồi, không thể theo ý em.” Một tay ném khăn lông ướt lên ghế xe, trộn lẫn với thân thể đã ướt đẫm của Quyền Tứ gia, tầm nhìn ngưng đọng, ánh mắt kiên định, như một cục đá cứng đầu, “Em không có sự lựa chọn.”

Chiêm Sắc nhìn anh, không nói một lời.

Cứng không được, chỉ có thể mềm. Đánh giá từ biểu hiện và phản ứng vừa rồi của người đàn ông, đối phó với anh, dùng nước mắt mới có tác dụng. Cô không học diễn xuất, nhưng nỗi bất bình trong lòng không phải giả. Càng nghĩ càng thấy khó chịu, nghẹn nghẹn. Vừa rồi nước mắt bị kìm nén chưa có nơi trào ra, bây giờ thi nhau lăn xuống gò má trắng nõn của cô.

“… Hức… Anh là đồ khốn khiếp, có ai khi dễ người khác như anh không?”

Người đàn ông ngẩn người, quả nhiên, không chờ câu than thở tiếp theo của cô, anh dang tay ôm cô vào lòng. Trán anh nhẹ nhàng đặt trên đầu cô, hai thân thể ướt đầm đang ôm nhau một cách kỳ lạ, giọng người đàn ông chưa bao giờ mềm mại hơn.

“Được rồi, khóc cái rắm. Đó là khi dễ em sao?”

“Như thế nào không phải khi dễ? Đã là thời đại nào rồi, còn có người bức hôn ư?”

“Ngu ngốc, tại sao anh không khi dễ người khác? Không phải bởi vì em là người phụ nữ của anh à?”

“……….” Thần logic! Chiêm Sắc không nói chuyện nữa, chỉ rơi nước mắt.

“Còn khóc?” Giọng người đàn ông tăng cao.

“…………” Vì thế, nước mắt Chiêm Sắc rơi xuống càng thêm lợi hại.

Quyền Tứ Gia chưa từng dỗ người phụ nữ nào, khuôn mặt tuấn tú liền đen lại, “Chiêm Tiểu Yêu, nếu em không làm trái anh, anh có thể đối xử với em như vậy sao?”

“…………”

“Được! Em nói đi, như thế nào thì em mới cam tâm tình nguyện?”

Cam tâm tình nguyện?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương