Sau khi ta trở lại thuyền, đích thân viết một chiếu thư, thổi phồng Ma Vân Tự đến trên trời dưới đất, nói bọn họ là đương kim Thánh giả, ẩn thế đại năng*, một lòng cầu Phật không ham danh lợi phàm trần, ta vô cùng khâm phục phẩm đức như thế. Chuyển bút, còn nói triều đình Đại Hạ đúng là thiếu đi một vị phẩm hạnh thanh cao** như vậy, có thể so với nhân vật dẫn dắt Minh Nguyệt, khẩn cầu Huyền Lăng tiên sư niệm lòng ta hướng về muôn dân trăm họ, tặng cho ta đệ tử ưu tú nhất cùng ta quay về Đằng Lĩnh. Ta nguyện nhận hắn làm thầy, xem như khách quý.”

(*Đại loại năng lực lớn nhưng lánh đời.)

(**Nguyên văn 高风亮节: cao phong lượng tiết.)

Chỉ cần Huyền Lăng không phải người ngu, liền biết rõ nên làm thế nào. Mà Đoạn Niết nếu không muốn  tiểu đệ tử của mình gặp chuyện không may, cũng sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Sở Thiệu Vân bị ta giam lỏng trên thuyền, một ngày mười hai canh giờ đi tới chỗ nào cũng có người giám sát. Sự hiện hữu của y khiến ta không vui, còn khiến ta cảm thấy chướng mắt. Nhưng vì uy hiếp Đoạn Niết, ta hết lần này đến lần khác không thể động đến y.

Lầu đầu tiên ta cời xuống áo choàng trước mặt y, y mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn ta, sau nửa ngày mới mở miệng: “Thì ra là người…”

Ta không nghe rõ: “Cái gì?”

Thiếu niên lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm xuống đất: “Thì ra Bệ hạ chính là đệ đệ của sư phụ.”

Y vậy mà biết rõ ta, này ngược lại kỳ quái, ta cho rằng Đoạn Niết có chết cũng sẽ không nhắc tới người đệ đệ bất tài như ta ở trước mặt người khác.

“Hắn nói cho ngươi chuyện gì về ta?”

Thiếu niên trầm mặc một lát, nói: “Sư phụ đã từng nhắc qua có một đệ đệ, giống thần ở chỗ có một nốt lệ chí, chính là trái phải đảo lộn.” Y dường như nghĩ đến cái gì, cười khổ nói: “Có đôi khi thần cảm thấy nếu không phải bởi nốt lệ chí này, sư phụ e rằng sẽ không cứu thần.”

“Hắn còn nói gì với ngươi?” Ta truy vấn y.

Thiếu niên chán nản lắc đầu: “Sư phụ dạy thần rất nhiều thứ, nhưng không nói cho thần chuyện trước kia của hắn, cũng không nói đến chuyện ngoài đảo, Ba Tuần động là khổ tu duy nhất của hắn.”

Ta nhìn về phía mặt biển xa xa ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Chỉ sợ khổ tu của hắn phải chấm dứt.”

Ta ngồi đợi trên thuyền ba ngày, đến ngày thứ ba, Đoạn Niết không tới, Tề Phương Sóc ngược lại trở về.

Bởi vì cả một ngày ta đều đứng trên boong thuyền, liền trực tiếp đối mặt với gã.

Vẻ mặt gã nhìn ta thật sự càng trở nên lạnh lùng, nếu không phải Bạch Tam Cẩn còn ở trong tay ta, e rằng gã cũng có thể lập tức ném ta xuống biển.

“Bệ hạ thật là thủ đoạn.”

Đơn giản trào phúng như vậy, ta vẫn nghe hiểu, cười lạnh nói: “So với ngươi còn kém xa.”

Đoạn Niết giả chết, bọn họ hợp lực bày mưu tính kế, bản lĩnh man thiên quá hải*, ta há có thể so sánh hay sao?

(* Man thiên quá hải (瞞天過海), Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn.)

Tề Phương Sóc nói: “Người phải biết cứng rắn với hắn là vô dụng, cứng chọi cứng kết cục là gì, người đã nghiệm chứng qua. Người bắt giữ đệ tử của hắn, lại hạ xuống chiếu thư như vậy, hắn cho dù nhất thời khúc phục người, cũng sẽ không cả đời như thế.”

Ta phiền nhất loại giọng điệu của gã, chỉ đứng nói chuyện nên không đau thắt lưng*. Gã hiện tại cái gì cũng có, vợ hiền con thảo, hạnh phúc an khang, nơi nào sẽ chân chính hiểu được nỗi thống khổ của ta?

(*Nguyên văn: Trạm trước thuyết thoại bất yêu đông 站着说话不腰疼: chỉ đứng nói nên không đau thắt lưng, câu thành ngữ này có liên quan đến điển tích. Ý chỉ người không ở trong trường hợp của người khác nên không hiểu, chỉ biết nói, tương tự như ‘nói dễ hơn làm’)

Gã đứng ở chỗ cao nhìn xuống ta, cảm thấy ta làm cái gì đều sai, nhưng nếu ta cùng gã đổi chỗ, gã có thể đảm bảo so với ta tốt hơn sao?

“Ta chỉ muốn mình tận hết khả năng đền bù hắn, vì sao các ngươi đều cảm thấy ta muốn hại hắn?” Ta có chút kích động, “Để hắn ở lại hòn đảo hoang này cô độc sống hết quãng đời còn lại mới là đối tốt với hắn sao?”

“Vậy người tự cho mình đối với hắn tốt liền tốt sao?”

Ta bị gã hỏi khó, tức giận đến đầu ngón tay đều phát run.

Bọn họ từng người một đều nói ta không được, quá khứ của ta không tốt, bọn họ biết rõ về sau ta cũng sẽ không tốt sao?

Tề Phương Sóc thấy ta không đáp, tiếp tục nói: “Người có biết vì cái gì lại là Ba Tuần* không?”

(*波旬 theo phật pháp: là Thiên Ma vị vua cai quản cõi dục giới bao gồm: 6 cõi trời dục giới và các cõi dục bên dưới..)

Ta sững sờ, cau mày nói: “Không biết.”

“Người người đều có dục niệm, tình dục, quyền dục, tài dục, cùng với các ái dục tình cừu nhiều không đếm hết. Nhưng Phật Pháp coi trọng vứt bỏ dục vọng bên ngoài, đạt thành đại công đức. Ba Tuần lấy dục làm thức ăn, sáu đạo chúng sinh đều ở bên trong ma cảnh dục giới của nó mà không được giải thoát, nó thường xuyên dùng đủ loại thủ đoạn cản trở Phật Đà cùng đệ tử tu hành, chính là không thể chịu đựng có người thoát khỏi sự khống chế của nó.” Đôi mắt lạnh như sương phủ của Tề Phương Sóc nhìn thẳng về phía ta, “Người chính là Ba Tuần của Đoạn Niết, Ma vương ngăn cản hắn tu hành. Hắn đem hang động đặt tên thành ‘Ba Tuần động’ đối lập hoàn toàn với Thần Phật đầy trời, chính là kỳ vọng bản thân nhanh chóng thoát khỏi tâm ma, đạt được tự do. Nhưng đáng tiếc còn kém một bước, thất bại trong gang tấc, hắn không thể thắng tâm ma, rồi lại nghênh đón chân ma.”

“Chân ma?”

“Người.”

Dứt lời, Tề Phương Sóc lướt qua ta cũng không thèm quay đầu lại đi đến phòng trên thuyền.

Ta bị lời nói của gã khiến cho có chút không kịp phản ứng, Đoạn Niết lại xem ta thành hỗn thế ma vương?

Kinh ngạc ban đầu qua đi, chính là không ngăn được mừng rỡ.

Có dao động mới có thể bị mê hoặc, có giãy giụa mới có thể nhìn không thấu.

Ta vẫn cho là từ đầu tới cuối chỉ có mình ta nửa chìm nửa nổi trên biển tình này, không ngừng không nghỉ giãy giụa trong sóng tình, nhưng thì ra không phải vậy.

Đoạn Niết vẽ Bồ Tát hai năm, vẫn không thể tránh khỏi tra tấn của tâm ma. Mà tâm ma của hắn là ta, nói cách khác… hắn cho đến giờ vẫn không thể quên được ta.

Cho dù hắn đối với ta là loại tình cảm nào, cho rằng ta là tiểu súc sinh cũng tốt, tiểu ma đầu cũng được, ta đều vui vẻ tiếp nhận, dù sao cũng tốt hơn từ nay về sau trở thành hai người xa lạ.

Một lúc lâu sao, xa xa bên bờ một con thuyền nhỏ rẽ nước mà đến. Trên thuyền một người xoay chèo, một người đứng ở mũi thuyền, ta nhào đến mạn thuyền, thò hơn nửa người ra ngoài, muốn xem thử rốt cuộc có phải là người kia hay không.

“Bệ hạ, như vậy rất nguy hiểm…” Thị vệ sau lưng vội vàng tới khuyên.

Ta đâu còn nghe thấy những lời này, nụ cười trên mặt theo thuyền nhỏ đến gần mà càng lúc càng lớn. Bởi vì đạt thành tâm nguyện, trong lòng cũng không ngăn được vui mừng.

Ta rốt cuộc cũng thành công!

Hạ xuống bậc thang, chuẩn bị đón đối phương lên thuyền.

Lui ra sau vào bước, rời đi khiến thị vệ lo lắng đề phòng mạn thuyền, ta sửa sang lại quần áo trên người, muốn khiến mình thoạt nhìn có sức sống một chút.

Thời điểm sờ đến tóc, tay cứng đờ, vui vẻ bên môi cũng theo đó cứng lại.

Mà thôi, hắn thấy cũng đã thấy rồi, có gì tốt mà giấu, về sau cũng không thể lúc nào cũng mặc áo choàng trước mặt hắn.

Hẳn là có người thông báo, Tề Phương Sóc rất nhanh đã tới sàn thuyền, theo sau là Tề Anh cùng Sở Thiệu Vân.

Gã đứng phía sau cách ta một cánh tay, những người khác cũng đứng sau lưng gã, im lặng chờ Đoạn Niết lên thuyền.

Bóng dáng lạ lẫm lại quen thuộc dần dần xuất hiện phía trước mạn thuyền, một bộ pháp bào trắng như tuyết, đầu đội hoa quan (*mũ) cùng màu, từ trên quan rũ xuống rèm châu, cả người tản ra hào quang của thần thánh. Mà thứ duy nhất lộ ra trên khuôn mặt, cố tình lại là một mặt quỷ dữ tợn, lộ ra răng nanh bén nhọn, giống như Kim Cương lại giống như Dạ Xoa. Duy chỉ có đôi mắt anh tuấn, là không hề che dấu.

Ta gần như ngây dại, đứng ở đó đã quên làm ra phản ứng.

Chỉ thấy đối phương khẽ khom người, thở dài nói: “Thầy của ta Huyền Lăng cảm động tình cảm chân thành của Bệ hạ, đặc biệt để Thương Loan đến đây cùng Bệ hạ trở về Đằng Lĩnh, nhậm chức quốc sư.”

Thương Loan, Đoạn Niết, Phượng vương…

Phượng vương Đoạn Niết đã chết, hiện tại hài cốt vẫn chôn cất ở Hoàng lăng, dĩ nhiên không thể trở về nhân gian, dùng thân phận vốn có trở về Đằng Lĩnh. Nhưng mặc kệ tên gọi thay đổi, chỉ cần vẫn là người này liền được rồi.

Ta tiến lên đỡ hắn, nở nụ cười chân thành: “Phiền thượng sư rồi.”

Hắn xem ta là Ma vương, cho là kiếp nạn, vậy sao không độ ta hóa kiếp nạn, tiêu trừ tội nghiệp này?

Xưa có Phật đà lấy thân nuôi hổ, hôm nay, liền để Đoạn Niết lấy thân đến nuôi ta đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương