Mấy hôm nay Duệ Thư Bạch chả gặp được hàng xóm của mình, cậu nhiều lần đi qua xem thử nhưng cửa đóng chặt không có ai.

Duệ Thư Bạch ũ rũ mấy ngày.

Cậu không sợ hắn bận, chỉ sợ hắn cảm thấy cậu tiếp cận hắn có mục đích thôi.

Nhưng mà nghĩ lại, cậu quả thật có cái mục đích hơi to.

Người ta thì vì tiền tài quyền lực, cậu thì vì người, nên suy đi ngẫm lại, cậu có vẻ chính trực thẳng thắn hơn.

Mấy ngày nay cậu làm tổ ở thư viện, vì biết rằng dù mình có về thì cũng chẳng làm gì, thay vì vậy thì ở thư viện bổ sung kiến thức...!theo đuổi người mình thích.

Cậu xem thật nhiều thứ, sách trong thư viện vô cùng đầy đủ, không thiếu thứ gì, cậu mượn một chồng sau đó ngồi suy ngẫm, thấy cái gì hay, có ích thì ghi ghi chép chép.

Lát sau mới sực phát hiện, mấy thứ này đều dành cho nữ theo đuổi nam.

"..." Cậu, áp dụng được không?
Gì mà tặng hoa? Gì mà bẽn lẽn nhắn tin? Gì mà giả vờ yếu ớt?
Cậu tưởng tượng mình như thiếu nữ đỏ mặt đứng trước mặt Lục Huyền Âm tỏ tình.

Duệ Thư Bạch: "..." Cái quỷ gì đây?!
Nhất thời, tâm trạng cao hứng của cậu vù một cái rơi xuống vực thẳm.

Cậu gục đầu xuống chồng sách hồi lâu, đến khi bên cạnh có tiếng gõ nhẹ lên mặt bàn.

"Chào bạn?" Âm thanh ngọt ngào của một sinh viên nữ đánh thức cậu từ hố đen của sự chán nản.

Cậu ngẩng đầu, mắt khẽ chớp, "Có chuyện gì sao?"
Cô gái dường như không ngờ cậu lại xinh đẹp như vậy, nhất thời đứng trân không biết nên nói gì.

"Bạn học?" Cậu hỏi lại.

Cô gái đảo mắt thu lại vẻ mê muội của mình, cười nói, "Bạn học, xung quanh đầy rồi, mình ngồi đây có được không?"
Cậu gật đầu, "Cứ tự nhiên." Nói xong liền nhích qua một bên chừa ra một phần bàn trống.

Cô ngồi xuống, để vài cuốn sách chuyên ngành lên bàn, sau đó liếc qua bên cạnh một cái.

Khi nãy cậu ấy cúi đầu, cô không thấy mặt, nhưng mà một khắc khi cậu ngẩng đầu lên, cô cảm thấy mặt mình nóng ran.

Giờ nhìn kỹ lại, đây quả thật vô cùng đẹp.


Làn da trắng mịn như đậu hủ non, lông mi còn dài cong hơn con gái bọn cô, mũi cao môi hồng no đủ, thật sự là bảo bối của tạo hóa.

Một người con trai lại có thể xinh đẹp như vậy, cô gái tim đập nhanh dần.

Thật muốn chụp một tấm gửi cho bạn thân, bảo mình gặp tiểu soái ca ở thư viện, cậu ta chắc chắn ngày nào cũng tới đọc sách cho xem.

Duệ Thư Bạch cảm thấy mặt mình sắp bị đâm nát luôn rồi.

Cậu đương nhiên biết người bên cạnh đang nhìn mình, còn nhìn một cách trắng trợn, nhưng mà người ta dù sao cũng là con gái, cậu nhắc nhở thì có hơi thô lỗ.

Duệ Thư Bạch khóc không ra nước mắt, gom sách lại sau đó chạy ra khỏi thư viện, bỏ lại ánh mắt tiếc nuối đằng sau.

Chiều nay cậu có tiết, lịch hôm nay hơi dày, quay qua quay lại đã gần 4 giờ rưỡi chiều.

Giáo sư trình chiếu cho hết slide rồi cho mọi người ra về.

Vừa ra khỏi cửa lớp thì cậu bị Quý Trường Minh huých một cái.

"Không tệ nha lão đệ."
Duệ Thư Bạch mờ mịt, "Hả?"
"Hôm nay có một đàn chị khóa trên xin số của mày đó, chậc chậc, người rất xinh đẹp."
Duệ Thư Bạch ngẩn người, sau đó nhớ đến cô gái hồi sáng mình gặp.

Cậu nhất thời không biết nên nói gì.

"Mày cho rồi?"
Khuôn mặt kia của cậu kiểu: Trả lời cho hài lòng tao, nếu không mày chết chắc.

Quý Trường Minh cười cười, "Mày nói xem?"
Bốp!
Cậu đánh một cái vào cánh tay cậu ta, Quý Trường Minh đau đến nhe răng.

"Gì cơ?"
"Không có không có!" Cậu ta la lớn.

"Ừ hử?"
Quý Trường Minh bĩu môi, "Mày thích dạng gì tao còn lạ sao."
Duệ Thư Bạch lúc này mới thu lại vẻ mặt của mình.

Cậu từ cấp 3 đã có không ít người muốn làm quen, có nam có nữ, nhưng lúc đó không muốn yêu đương nên chẳng quan tâm, lên đại học lại có không ít nữ sinh để ý, nhưng quan trọng là cậu không thích con gái, còn nam sinh thì cũng có, cơ mà...!
"Sau này có ai xin cũng đừng cho, há?" Cậu nói với Quý Trường Minh.


"Rồi rồi, chỉ cho con trai, không cho con gái." Quý Trường Minh ra dáng vô cùng thấu hiểu nhau.

Nhưng mà, Duệ Thư Bạch lại nói, "Con trai cũng đừng cho."
Quý Trường Minh dừng bước, trợn mắt kéo cậu lại, "Mày nói gì cơ? Ông nghe không rõ."
"Tao nói đừng cho liên lạc của tao với ai hết, bất kể nam nữ, nghe, rõ, chưa?"
Quý Trường Minh lắp bắp, sau đó cười cười khuyên nhủ, "Lão đệ à, con trai à, con xem yêu đương tốt biết bao, có người để ý sao không biết trân trọng.

Khuôn mặt này danh tiếng này ai lại không biết, mày sao lại lầm đường lạc lối thành như vậy? Tao nói thiệt với mày, đừng có tin vào duyên phận trời ban, ha? Ông mày tin một ngày sẽ có tiên nữ hạ phàm cùng ông yêu đương mới thành bộ dáng chưa nắm tay ai bao giờ.

Mày như thế nào lại không biết trân trọng hiện tại?"
Duệ Thư Bạch nghe một kẻ chưa yêu ai bao giờ giảng đạo lí tình yêu thì giật giật môi, lát sau mới nặn ra một câu, "Tao có người mình thích rồi."
"..." Im lặng năm giây.

"Đù má không tệ không tệ.

Ai đó? Ai có thể lọt vào mắt xanh của ngài?"
Quý Trường Minh bất ngờ nổi tính bát quái, cao hứng hỏi thăm.

Duệ Thư Bạch cong môi, "Một người, rất đẹp trai."
Quý Trường Minh liếc cậu, "Thiển cận."
Duệ Thư Bạch bật cười ha ha, dưới ánh chiều, trông như một mặt trời nhỏ của mặt đất.

.....!
Quý Trường Minh đi nửa đường đột nhiên kêu la đói bụng, Duệ Thư Bạch không còn cách nào khác đành cùng cậu ta đi ăn...xiên que.

"Đói mà ăn thứ này?"
Quý Trường Minh ôm một cái khay, cầm kẹp gắp đồ nướng không nghỉ, "Có vấn đề gì sao? Không phải cứ đói là sẽ ăn cơm, có biết không? Mày ăn cái gì để tao lấy."
Duệ Thư Bạch nhìn một chút sao đó chỉ chỉ.

Quý Trường Minh liếc cậu, "Thật biết ăn." Nói thì nói, nhưng mỗi cái vẫn lấy cho cậu hai xiên.

"Đồ ở đây ngon lắm, mỗi ngày đều mới, mày có dịp thì dẫn người ta tới đây ăn thử đi."
Duệ Thư Bạch nghĩ tới Lục Huyền Âm chen trong cái quán này nướng đồ ăn, thật quá kinh hãi, cũng quá cảm động.

Người như vậy, nếu toàn tâm toàn ý vì một người, chắc chắn sẽ vô cùng chiều chuộng.

Cậu có chút ghen tị với người sẽ giành được cái nhìn của hắn, nhưng mà nghĩ lại, người đó sao không phải là cậu? Sao cậu lại không tính đến mình?

"Đi thôi." Quý Trường Minh kêu cậu.

Hai người ngồi xuống bàn, ông chủ bê lò than lên, Duệ Thư Bạch giơ tay muốn lấy kẹp gắp thì mu bàn tay bị đánh một cái, "Buông ra, để tao, mày lo ăn đi."
Cậu không phục, "Tao biết nướng."
Quý Trường Minh lườm cậu một cái, "Tao sao nỡ để bàn tay vàng ngọc của mày chạm vào những thứ này." Vừa nói vừa lấy cọ quệt ít dầu lên vỉ nướng sau đó để thịt cùng bạch tuột lên.

Than gặp mỡ liền xèo lên một tiếng sau đó bùng lửa.

Hương thơm ngào ngạt bay lên làm Duệ Thư Bạch có chút đói.

Cậu nhìn Quý Trường Minh chuyên nghiệp lật thịt sau đó bỏ ra đĩa.

"Miếng đầu tiên, mời ngài." Duệ Thư Bạch cuốn miếng thịt vào rau, sau đó gắp lên đưa tới miệng người đang nướng.

Quý Trường Minh cười ha ha cắn lấy.

"Không tệ, còn biết hiếu kính người lớn." Cậu ta lúng búng nói.

"Câm miệng, lo nướng của mày đi."
Hai người vừa nướng vừa ăn, rất nhanh đã sạch đĩa.

Lại uống một cốc bia, quả thật vô cùng sướng.

Tính tiền xong, rời khỏi quán cũng gần 6 giờ.

Hai người tạm biệt sau đó ai về nhà nấy.

Duệ Thư Bạch ngửi áo của mình một chút, trên đó đầy mùi khói cùng một chút vị men, cậu cau mày.

Rõ ràng khi nãy rất thơm, nhưng khi ám vào quần áo lại mang theo mùi khó ngửi.

Hôm nay về trễ, lại ngoài ý muốn thấy nhà đối diện sáng đèn.

Cậu vui vẻ vô cùng,
Định trở về thay đồ nhanh rồi đi qua đó liền nghe sau lưng cơ tiếng bước chân.

"Duệ Thư Bạch?"
Cậu giật mình xoay người.

Mà Lục Huyền Âm sau khi gọi cậu thì cũng hối hận.

Sao lại không quản được cái miệng.

"Ngài Đại tá?"
Trên người hắn là bộ đồ thể thao, có vẻ vừa chạy bộ về.

Cánh tay săn chắc lộ ra ngoài, vòm ngực rộng lớn lại bị ngăn lại sau lớp áo, thế nhưng mồ hôi ướt đẫm lại phát họa ra từng khối cơ bắp chắc nịch, Duệ Thư Bạch nhìn đến mê mẩn.


"Cậu vừa đi học về sao?"
"À, đúng vậy.

Anh có việc gì bận sao? Mấy hôm nay không thấy anh."
Lục Huyền Âm có chút cứng ngắc gật đầu.

Một cơn gió thoảng qua, mang theo mùi vị trên người cậu, quanh quẩn quanh chóp mũi hắn.

"Cậu đi ăn đồ nướng sao?"
Duệ Thư Bạch bất giác lùi lại phía sau một chút, gật đầu.

Hắn nhìn động tác của cậu, có chút khó hiểu.

"Sao này ít ăn mấy thứ đó lại đi.

Không tốt cho sức khỏe."
"Tôi biết rồi." Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Không khí lại rơi vào yên lặng bất thường, ngay lúc Lục Huyền Âm muốn nói gì thì cậu lại nói lớn, "Anh về thay đồ đi, tôi vào nhà trước." Nói rồi xách cặp chạy mất.

Lời mời nghẹn lại ở cổ họng, lát sau hắn mới lắc đầu, chậm rãi đi vào nhà.

Khi nãy, hắn thấy, cậu có chút đỏ mặt.

Không biết là do hắn nhìn lầm, hay là do cậu.

Bất quá, rất dễ nhìn.

Hắn bất giác lại cong môi, không phát hiện bản thân có gì bất thường.
______
Ta da!!
Chút kịch nhỏ:
Lục Huyền Âm: Cậu đỏ mặt sao?
Duệ Thư Bạch: Không có, anh nhìn lầm.

Lục Huyền Âm: Không nhìn lầm.

Duệ Thư Bạch: Tôi không đỏ mặt, do tôi uống bia thôi.

Lục Huyền Âm: Thật sao? Tôi ngửi thử xem.

Duệ Thư Bạch: *đỏ mặt*
Lục Huyền Âm: Ha ha ha...!
Bà chủ Bắc: Tôi không có mù, hai người bớt lại xíu đi.

Ve vãn nhau à?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương