Quân Nhân Tại Thượng
-
Chương 228: Giống một người bình thường
Lúc Cố Hoàng Liên đi vào căn hộ của Chung Thủy Linh, Chung Thủy Linh vẫn còn đang khóc, ngay cả khi mở cửa cho cô đôi mắt vẫn đang sưng đỏ, căn phòng tối như bưng cũng không bật đèn, lúc ánh đèn hành lang xuyên qua thấy được bộ dáng của cô gần như Cố Hoang Liên bị dọa sợ, trên khuôn mặt đã trôi lớp trang điểm và đôi mắt sưng đỏ, cộng thêm nước mắt trên mặt, phối hợp với một chút nhạc phim kinh dị, thật sự có thể coi như xem một bộ phim kinh dị lúc nửa đêm!
Chung Thủy Linh thế này hoàn toàn khiến cho Cố Hoàng Liên giật nảy mình, cô chưa bao giờ thấy Chung Thủy Linh như vậy, cô bị dọa đến mức không kịp đặt túi trên tay xuống đã tiến lên hỏi thẳng: “Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
Chung Thủy Linh thấy Cố Hoàng Liên, cả người liền tiến lên ôm lấy cô, nói: “Hoàng Liên, tớ thật khó chịu, thật sự rất khó chịu!”
Cố Hoàng Liên vỗ nhẹ lưng của cô, cả người có chút mơ hồ, trước kia tình huống thế này sẽ chỉ xuất hiện trên người cô, nếu không phải cô và Lâm Vỹ Tường cãi nhau thì chính là cùng Lâm Vỹ Tường giận dỗi, sau đó mỗi lần đều là Chung Thủy Linh ở bên cạnh mình an ủi và quở trách, thậm chí cô cảm thấy trên đời không thể xuất hiện tình huống thế này trên người Chung Thủy Linh, vậy nên hôm nay nhìn Chung Thủy Linh thế này quả thực khiến cô cảm thấy có chút trở tay không kịp!
"Đừng hỏi gì hết, cứ để tớ ôm cậu như vậy khóc một lát!” Chung Thủy Linh ôm chặt Cố Hoàng Liên, lúc này cô không muốn nói nhiều, cũng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ muốn buông thả cho mình khóc một trận, đem tất cả những cảm xúc trong lòng cùng tất cả những ấm ức lúc này phát tiết ra ngoài.
Chung Thủy Linh khóc lóc sau đó từ từ bình tĩnh lại, nhưng vẫn dựa trên người Cố Hoàng Liên không tránh ra, Cố Hoàng Liên cũng cứ ôm cô ngồi trên ghế salon, cũng không biết ôm như vậy bao lâu, mãi cho đến khi cánh tay của cô duy trì một tư thế như vậy nên có chút cứng ngắc khó chịu, lúc này mới nhỏ giọng bên tai Chung Thủy Linh thương lượng: “Thủy, Thủy Linh, chúng ta có thể đổi tư thế sau đó lại ôm không?”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh mới từ trong ngực cô lui ra, tự nhìn mình và ngồi ngơ ngác ôm gối ở bên cạnh.
Cố Hoàng Liên vội vàng cử động đôi tay đã có chút tê liệt cứng ngắc của mình vì duy trì một động tác quá lâu, nhìn Chung Thủy Linh, lúc này cô mới hỏi: “Khóc cũng đã khóc rồi, ôm cũng đã cho cậu ôm rồi, bây giờ có thể nói với tớ là có chuyện gì xảy ra không?”
Chung Thủy Linh không nói chuyện, đôi mắt cũng không nhìn cô, chỉ sững sờ ngồi ôm gối, cũng không nhúc nhích, cảm xúc u uất đến mức cả người đều chán nản!
Cố Hoàng Liên thở dài, nhìn cô nói: “Cậu vẫn là Chung Thủy Linh mà tớ biết sao? Tại sao lại khóc thành thế này?” Điều này hoàn toàn lật đổ hình tượng của cô trong lòng Cố Hoàng Liên.
Chung Thủy Linh mím môi, có chút tự giễu cười thành tiếng, thấp giọng nói: “Tớ cũng sắp không biết chính mình rồi…”
Cố Hoàng Liên thở dài, đứng dậy đi đến phòng bếp rót cho Chung Thủy Linh một cốc nước, sau đó cô nói: “Uống một chút đi, khóc như thế này đến cả người cũng khô rồi!”
Chung Thủy Linh liếc nhìn cô một cái, lúc này dường như cả người khôi phục một chút lý trí, đưa tay nhận cốc nước trên tay cô, trực tiếp uống một ngụm lớn.
Cố Hoàng Liên ngồi xuống bên cạnh Chung Thủy Linh, yên tĩnh nhìn cô, cũng không hỏi gì, cứ như vậy nhìn, đợi đến khi cô muốn nói thì sẽ nói.
Hai người ngồi yên tĩnh như vậy một hồi lâu, cũng không trải qua bao lâu, rốt cuộc Chung Thủy Linh cũng chậm rãi mở miệng nói: “Tớ và Tô Cẩn Nghiêm cãi nhau, đây là lần đầu tiên cãi nhau bên ngoài!” Hai lần trước đó Tô Cẩn Nghiêm cho là cô nói dối nên có tức giận, nhưng cô biết đó là do mình không đúng, cô không có lời nào để nói, lần này cô cũng không trách Tô Cẩn Nghiêm, chỉ là mình không có cách nào giải thích nên trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức khó chịu.
"Chỉ vì cái này?" Cố Hoàng Liên nhìn cô, cảm thấy có chút không dám tin, lúc trước cô không rơi một giọt nước mắt, lúc này tại sao lại chỉ vì lần đầu tiên cãi nhau mà khóc thành thế này!
Chung Thủy Linh cảm thấy có chút buồn cười, nhìn cô nói: “Trước đó tớ chê cười cậu vì Lâm Vỹ Tường mà khóc ngu ngốc đến mức nào, bây giờ cậu có phải cảm thấy tớ lúc này đặc biệt ngu ngốc không?”
Cố Hoàng Liên buồn cười lắc đầu, nhìn cô nói: "Nếu tớ cảm thấy cậu ngu ngốc, như vậy chẳng phải thừa nhận lúc trước mình ngu đến mức nào hay sao?”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh cười khổ, nhưng nụ cười đó thật sự không đẹp hơn so với lúc cô khóc.
Thấy cô lại không nói lời nào, Cố Hoàng Liên hỏi tiếp: "Nói một chút đi, tên Tô Cẩn Nghiêm kia tại sao lại bắt nạt để cậu ấm ức? Làm cậu tức giận đến mức này?” Cố Hoàng Liên thật sự chưa từng thấy cô vì một người đàn ông mà khóc đến mức này, nhưng đồng thời chuyện này cũng có thể nói rõ rằng rốt cuộc phải yêu người đàn ông này đến mức nào mới đến mức đó!
Nghĩ như vậy, Cố Hoàng Liên nói tiếp lời vừa rồi của mình: “Đợi lát nữa nếu cậu không nỡ mắng anh ta thì để tớ thay cậu mắng, lời khó nghe thế nào cũng đều được, chỉ cần cậu thấy vui vẻ!”
Chung Thủy Linh cắn môi, lắc đầu nói: "Không, tớ không giận anh ấy, tớ chỉ tức giận chính mình!”
Đứng ở lập trước khác, thật ra cô có thể hiểu được tâm trạng của anh, lúc trước sau khi bọn họ thẳng thắn quyết định ở bên nhau đã hứa rằng sẽ không tiếp tục giấu diếm, cũng không còn có bí mật nào nữa, lần này là cô không làm được, cô có thể trách ai, ngoại trừ tức giận chính bản thân mình và cảm thấy ấm ức, cô còn có thể trách ai!
Cố Hoàng Liên nhìn cô, ánh mắt kia nhìm chằm chằm vào cô không rời, giống như thật sự muốn nhìn thấu cô.
Chung Thủy Linh liếc nhìn Cố Hoàng Liên một cái, nói: "Đừng nhìn tớ như vậy, chỉ là tớ đem những chuyện trước kia cậu đã làm cũng thử làm một lần mà thôi!” Chung Thủy Linh nói chuyện, cầm cái gối ném về phía cô.
Cố Hoàng Liên đưa tay nhẹ nhàng tiếp nhận, cười nhìn cô nói: "Thủy Linh, cậu biết không, lúc này nhìn cậu thế này tớ rất muốn cười!”
Chung Thủy Linh trừng mắt lườm cô một cái, nói: “Cười tớ khờ sao!”
Cố Hoàng Liên lắc đầu, nhìn cô nói: “Tớ nói, tớ không cảm thấy cậu làm sao, chỉ là bây giờ có thể thấy cậu vì một người đàn ông mà khóc thành thế này, lại cảm thấy cậu sống có chút giống người bình thường rồi đó!”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh nhẹ nhàng nhìn về phía cô, không nói gì, cứ yên tĩnh ngồi ôm gối như vậy.
"Trước kia cậu kiên cường đến mức khiến cho người ta có chút đau lòng!” Lúc Cố Hoàng Liên nhìn cô nói như vậy, bộ dáng giống như đang cảm thán.
Chung Thủy Linh dời mắt sang chỗ khác, nhẹ cắn môi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bàn, trống rỗng và không có tiêu cự.
Cố Hoàng Liên đứng dậy, ngồi sang phía bên kia, nhìn vào mắt cô, khẽ hỏi: “Nói cho tớ nghe một chút đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, vì sao lại cãi nhau?”
Chung Thủy Linh giương mắt nhìn cô, cắn môi hơn nửa ngày vẫn nói không ra lời. Chuyện này liên quan đến nhà họ Tô, cô cũng không muốn nói với Cố Hoàng Liên, trực giác nói cho cô biết rằng chuyện này càng ít người biết càng tốt!
Chung Thủy Linh thế này hoàn toàn khiến cho Cố Hoàng Liên giật nảy mình, cô chưa bao giờ thấy Chung Thủy Linh như vậy, cô bị dọa đến mức không kịp đặt túi trên tay xuống đã tiến lên hỏi thẳng: “Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
Chung Thủy Linh thấy Cố Hoàng Liên, cả người liền tiến lên ôm lấy cô, nói: “Hoàng Liên, tớ thật khó chịu, thật sự rất khó chịu!”
Cố Hoàng Liên vỗ nhẹ lưng của cô, cả người có chút mơ hồ, trước kia tình huống thế này sẽ chỉ xuất hiện trên người cô, nếu không phải cô và Lâm Vỹ Tường cãi nhau thì chính là cùng Lâm Vỹ Tường giận dỗi, sau đó mỗi lần đều là Chung Thủy Linh ở bên cạnh mình an ủi và quở trách, thậm chí cô cảm thấy trên đời không thể xuất hiện tình huống thế này trên người Chung Thủy Linh, vậy nên hôm nay nhìn Chung Thủy Linh thế này quả thực khiến cô cảm thấy có chút trở tay không kịp!
"Đừng hỏi gì hết, cứ để tớ ôm cậu như vậy khóc một lát!” Chung Thủy Linh ôm chặt Cố Hoàng Liên, lúc này cô không muốn nói nhiều, cũng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ muốn buông thả cho mình khóc một trận, đem tất cả những cảm xúc trong lòng cùng tất cả những ấm ức lúc này phát tiết ra ngoài.
Chung Thủy Linh khóc lóc sau đó từ từ bình tĩnh lại, nhưng vẫn dựa trên người Cố Hoàng Liên không tránh ra, Cố Hoàng Liên cũng cứ ôm cô ngồi trên ghế salon, cũng không biết ôm như vậy bao lâu, mãi cho đến khi cánh tay của cô duy trì một tư thế như vậy nên có chút cứng ngắc khó chịu, lúc này mới nhỏ giọng bên tai Chung Thủy Linh thương lượng: “Thủy, Thủy Linh, chúng ta có thể đổi tư thế sau đó lại ôm không?”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh mới từ trong ngực cô lui ra, tự nhìn mình và ngồi ngơ ngác ôm gối ở bên cạnh.
Cố Hoàng Liên vội vàng cử động đôi tay đã có chút tê liệt cứng ngắc của mình vì duy trì một động tác quá lâu, nhìn Chung Thủy Linh, lúc này cô mới hỏi: “Khóc cũng đã khóc rồi, ôm cũng đã cho cậu ôm rồi, bây giờ có thể nói với tớ là có chuyện gì xảy ra không?”
Chung Thủy Linh không nói chuyện, đôi mắt cũng không nhìn cô, chỉ sững sờ ngồi ôm gối, cũng không nhúc nhích, cảm xúc u uất đến mức cả người đều chán nản!
Cố Hoàng Liên thở dài, nhìn cô nói: “Cậu vẫn là Chung Thủy Linh mà tớ biết sao? Tại sao lại khóc thành thế này?” Điều này hoàn toàn lật đổ hình tượng của cô trong lòng Cố Hoàng Liên.
Chung Thủy Linh mím môi, có chút tự giễu cười thành tiếng, thấp giọng nói: “Tớ cũng sắp không biết chính mình rồi…”
Cố Hoàng Liên thở dài, đứng dậy đi đến phòng bếp rót cho Chung Thủy Linh một cốc nước, sau đó cô nói: “Uống một chút đi, khóc như thế này đến cả người cũng khô rồi!”
Chung Thủy Linh liếc nhìn cô một cái, lúc này dường như cả người khôi phục một chút lý trí, đưa tay nhận cốc nước trên tay cô, trực tiếp uống một ngụm lớn.
Cố Hoàng Liên ngồi xuống bên cạnh Chung Thủy Linh, yên tĩnh nhìn cô, cũng không hỏi gì, cứ như vậy nhìn, đợi đến khi cô muốn nói thì sẽ nói.
Hai người ngồi yên tĩnh như vậy một hồi lâu, cũng không trải qua bao lâu, rốt cuộc Chung Thủy Linh cũng chậm rãi mở miệng nói: “Tớ và Tô Cẩn Nghiêm cãi nhau, đây là lần đầu tiên cãi nhau bên ngoài!” Hai lần trước đó Tô Cẩn Nghiêm cho là cô nói dối nên có tức giận, nhưng cô biết đó là do mình không đúng, cô không có lời nào để nói, lần này cô cũng không trách Tô Cẩn Nghiêm, chỉ là mình không có cách nào giải thích nên trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức khó chịu.
"Chỉ vì cái này?" Cố Hoàng Liên nhìn cô, cảm thấy có chút không dám tin, lúc trước cô không rơi một giọt nước mắt, lúc này tại sao lại chỉ vì lần đầu tiên cãi nhau mà khóc thành thế này!
Chung Thủy Linh cảm thấy có chút buồn cười, nhìn cô nói: “Trước đó tớ chê cười cậu vì Lâm Vỹ Tường mà khóc ngu ngốc đến mức nào, bây giờ cậu có phải cảm thấy tớ lúc này đặc biệt ngu ngốc không?”
Cố Hoàng Liên buồn cười lắc đầu, nhìn cô nói: "Nếu tớ cảm thấy cậu ngu ngốc, như vậy chẳng phải thừa nhận lúc trước mình ngu đến mức nào hay sao?”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh cười khổ, nhưng nụ cười đó thật sự không đẹp hơn so với lúc cô khóc.
Thấy cô lại không nói lời nào, Cố Hoàng Liên hỏi tiếp: "Nói một chút đi, tên Tô Cẩn Nghiêm kia tại sao lại bắt nạt để cậu ấm ức? Làm cậu tức giận đến mức này?” Cố Hoàng Liên thật sự chưa từng thấy cô vì một người đàn ông mà khóc đến mức này, nhưng đồng thời chuyện này cũng có thể nói rõ rằng rốt cuộc phải yêu người đàn ông này đến mức nào mới đến mức đó!
Nghĩ như vậy, Cố Hoàng Liên nói tiếp lời vừa rồi của mình: “Đợi lát nữa nếu cậu không nỡ mắng anh ta thì để tớ thay cậu mắng, lời khó nghe thế nào cũng đều được, chỉ cần cậu thấy vui vẻ!”
Chung Thủy Linh cắn môi, lắc đầu nói: "Không, tớ không giận anh ấy, tớ chỉ tức giận chính mình!”
Đứng ở lập trước khác, thật ra cô có thể hiểu được tâm trạng của anh, lúc trước sau khi bọn họ thẳng thắn quyết định ở bên nhau đã hứa rằng sẽ không tiếp tục giấu diếm, cũng không còn có bí mật nào nữa, lần này là cô không làm được, cô có thể trách ai, ngoại trừ tức giận chính bản thân mình và cảm thấy ấm ức, cô còn có thể trách ai!
Cố Hoàng Liên nhìn cô, ánh mắt kia nhìm chằm chằm vào cô không rời, giống như thật sự muốn nhìn thấu cô.
Chung Thủy Linh liếc nhìn Cố Hoàng Liên một cái, nói: "Đừng nhìn tớ như vậy, chỉ là tớ đem những chuyện trước kia cậu đã làm cũng thử làm một lần mà thôi!” Chung Thủy Linh nói chuyện, cầm cái gối ném về phía cô.
Cố Hoàng Liên đưa tay nhẹ nhàng tiếp nhận, cười nhìn cô nói: "Thủy Linh, cậu biết không, lúc này nhìn cậu thế này tớ rất muốn cười!”
Chung Thủy Linh trừng mắt lườm cô một cái, nói: “Cười tớ khờ sao!”
Cố Hoàng Liên lắc đầu, nhìn cô nói: “Tớ nói, tớ không cảm thấy cậu làm sao, chỉ là bây giờ có thể thấy cậu vì một người đàn ông mà khóc thành thế này, lại cảm thấy cậu sống có chút giống người bình thường rồi đó!”
Nghe vậy, Chung Thủy Linh nhẹ nhàng nhìn về phía cô, không nói gì, cứ yên tĩnh ngồi ôm gối như vậy.
"Trước kia cậu kiên cường đến mức khiến cho người ta có chút đau lòng!” Lúc Cố Hoàng Liên nhìn cô nói như vậy, bộ dáng giống như đang cảm thán.
Chung Thủy Linh dời mắt sang chỗ khác, nhẹ cắn môi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bàn, trống rỗng và không có tiêu cự.
Cố Hoàng Liên đứng dậy, ngồi sang phía bên kia, nhìn vào mắt cô, khẽ hỏi: “Nói cho tớ nghe một chút đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, vì sao lại cãi nhau?”
Chung Thủy Linh giương mắt nhìn cô, cắn môi hơn nửa ngày vẫn nói không ra lời. Chuyện này liên quan đến nhà họ Tô, cô cũng không muốn nói với Cố Hoàng Liên, trực giác nói cho cô biết rằng chuyện này càng ít người biết càng tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook