Quân Nhân Tại Thượng
-
Chương 226: Lần đầu tiên cãi nhau
Hai người quay lại xe, Tô Cẩn Nghiêm sắc mặt còn nghiêm túc hơn vừa rồi, ngồi vào trong xe im lặng một lúc lâu không nói chuyện, thậm chí cũng không phản ứng lại khởi động xe.
Chung Thủy Linh có chút lo lắng nhìn anh, cô không chắc có phải anh phát hiện ra điều gì rồi không, đặc biệt là với năng lực quan sát của anh, cô thật sự không chắc anh có hoài nghi gì không.
Hai người cứ vậy ngồi trong xe một lúc, Chung Thủy Linh cuối cùng có chút không nhịn được mở miệng gọi anh: “Cẩn Nghiêm?”
Tô Cẩn Nghiêm hoàn hồn, quay đầu nhìn cô, hỏi: “Em từng gặp Trương Tân Thành?”
Toàn thân Chung Thủy Linh sững sốt, không nghĩ tới câu đầu tiên của anh lại hỏi cô chuyện này.
Cô có chút căng thẳng: “Không, không có, sao anh hỏi vậy?”
“Lúc nãy em nhìn thấy Trương Tân Thành xong liền không đúng lắm.” Ánh mắt Tô Cẩn Nghiêm nhìn chằm chằm cô, anh đương nhiên phát hiện vừa nãy lúc Trương Tường Tường dẫn Trương Tân Thành tới, cả người cô thoáng chốc dường như trở nên có chút căng thẳng, thậm chí vừa rồi lúc Trương Tân Thành nói ra tên chị cả mình, anh cũng có thể rõ ràng cảm nhận được cô bất giác nắm chặt tay mình, biểu hiện như vậy khiến anh phải hoài nghi có phải trước đây cô từng gặp Trương Tân Thành không, hoặc là có phải cô đang che giấu anh chuyện gì anh không biết không?
“Em nào có.” Chung Thủy Linh quay đầu không dám nhìn anh, bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô quả thực căng thẳng, đột nhiên nhìn thấy Trương Tường Tường dẫn Trương Tân Thành tới, đặc biệt Tô Cẩn Nghiêm còn đang ở cạnh mình, cô sao có thể không căng thẳng, vừa nãy cô thực sự sợ muốn chết!
“Thủy Linh, có phải em có chuyện gì giấu anh không?” Tô Cẩn Nghiêm có thể cảm giác được dường như cô biết gì đó, hơn nữa chuyện này hẳn có liên quan tới Trương Tân Thành.
Chung Thủy Linh căn bản không dám nhìn anh, sợ nếu mình nhìn vào mắt anh thì sẽ không nhịn được nói hết với anh, cô nhìn ra ngoài miễn cưỡng nhịn xuống cảm xúc bản thân, không muốn để anh nhìn ra, phủ nhận: “Không có, em nào giấu anh chuyện gì, chỉ là lúc nãy không khí trong phòng bao không tốt lắm, cả người em cảm thấy chỗ nào cũng không đúng mà thôi.” Nói rồi, Chung Thủy Linh vội vươn tay mở nguồn điện trong xe, kéo xuống cửa sổ xe phía mình, muốn để không khí có thể làm thả lòng cảm xúc căng thẳng của mình.
Tô Cẩn Nghiêm thấy cô không nói, trong lòng càng để ý chuyện chị cả mà Trương Tân Thành vừa nãy nói trước khi rời đi.
Bầu không khí giữa hai người trong xe có chút ngượng ngùng, Chung Thủy Linh im lặng, Tô Cẩn Nghiêm còn im lặng hơn cô.
Cũng không biết cứ vậy trôi qua bao lâu, Tô Cẩn Nghiêm lúc này mới khởi động xe rời đi.
Chung Thủy Linh quay đầu lén nhìn anh, có chút lo lắng cảm xúc lúc này của anh.
Tô Cẩn Nghiêm lái xe, mắt nhìn chằm chằm con đường trước mặt, sắc mặt nhìn có chút cứng ngắc, toàn thân im lặng nghiêm túc có chút dọa người.
Thấy anh như vậy, Chung Thủy Linh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lời tới bên miệng lại nghẹn trở về, quay đầu đi tiếp tục nhìn cảnh phố bên ngoài, chỉ là trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.
Trên đường quay về nhà lớn nhà họ Tô, Tô Cẩn Nghiêm không nói câu nào, Chung Thủy Linh muốn nói gì đó để hòa hoãn bầu không khí ngượng ngùng này nhưng lại lo lắng mình nói nhiều sẽ khiến anh càng thêm nghi ngờ, cũng chỉ đành cả đường im lặng không lên tiếng.
Đợi xe dừng trước biệt thự nhà họ Tô, Tô Cẩn Nghiêm tắt máy xuống xe chuẩn bị vào trong, nghiêm mặt dường như không muốn nói gì với Chung Thủy Linh.
Thấy anh như vậy, Chung Thủy Linh vội xuống xe bước nhanh về phía anh, lúc anh mở cửa liền vươn tay nắm tay anh, nhìn anh hỏi: “Anh đang giận em sao?”
Tô Cẩn Nghiêm nhìn thẳng vào mắt cô, mặt không biểu cảm: “Em làm chuyện gì sai sao, tại sao anh phải giận em?” Giọng anh không lớn, giọng điệu lại lạnh đến khiến người ta có chút sợ hãi.
Chung Thủy Linh cắn chặt môi, đôi mắt to nhìn chằm chằm anh, không nói chuyện.
Tô Cẩn Nghiêm dời mắt, trực tiếp mở cửa vào nhà.
Chung Thủy Linh đứng ở cửa, hít sâu một hơi, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút tủi thân, cứ đứng ở cửa như vậy thật lâu cũng không vào.
Tô Cẩn Nghiêm hình như đã phát hiện cô không vào, lại từ trong đi ra, mở cửa thấy Chung Thủy Linh cứ đứng đó như vậy, vươn tay chuẩn bị muốn kéo tay cô.
Chung Thủy Linh như đang giận dỗi, cố ý tránh tay anh, xoay người đi.
Cô không muốn tức giận, nhưng lại cảm thấy tủi thân, muốn giải thích, nhưng không biết nên nói thế nào, càng không muốn khiến anh bị tổn thương, thực ra nói cô giận anh, còn không bằng nói cô tức giận chính mình, cô mong muốn biết bao mình không biết gì cả, nếu không biết gì cả thì bây giờ cũng sẽ không khó xử như vậy, nhưng bây giờ biết lại không thể nói, đối với cô mà nói sao không phải một loại tra tấn, lần trước sau khi chuyện liên quan tới Lý Cảnh Thịnh lòi ra, cô liền nghĩ cả đời này mình sẽ không che giấu anh chuyện gì, nhưng lần này cô thật sự không thể nói, cũng không dám nói, cô không muốn anh chịu tổn thương chút nào, thật sự không muốn chút nào!
Thấy cô xoay người đi, Tô Cẩn Nghiêm có chút bất đắc dĩ thở dài, nhìn cô nói: “Thủy Linh, anh chỉ cảm thấy chúng ta bây giờ đã là vợ chồng rồi, chẳng lẽ không nên đối xử thành khẩn với nhau sao?”
Chung Thủy Linh cắn môi, mắt nhìn cây to trước cửa, vành mắt khẽ đỏ lên.
Thấy cô cứ vậy không lên tiếng, Tô Cẩn Nghiêm có chút thất vọng, anh cho rằng giữa họ đã có thể thẳng thắn thành khẩn với nhau, lại không nghĩ tới chỉ là một mình anh đơn phương tình nguyện.
“Nếu em thật sự không bằng lòng nói, anh sẽ không hỏi nữa, vào với anh đi, đừng đứng ở ngoài.” Tô Cẩn Nghiêm nói vậy.
Chung Thủy Linh hít hít mũi, quay đầu sang nói với anh: “Đưa chìa khóa xe cho em, em muốn về.”
Tô Cẩn Nghiêm nhíu mày, nhìn cô một lúc không nhúc nhích cũng không nói chuyện.
Thấy anh luôn lặng thinh, Chung Thủy Linh cũng không đợi nữa, xoay người trực tiếp cầm túi chuẩn bị rời đi.
Tô Cẩn Nghiêm vươn tay kéo cô, có chút tức giận nói: “Chung Thủy Linh, bây giờ em không cảm thấy mình có chút làm loạn vô lý sao?”
Chung Thủy Linh không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói: “Anh cứ xem như em làm loạn vô lý đi, em bây giờ không muốn ở cùng anh.” Cô không trách anh tức giận, cũng có thể hiểu tại sao anh lại cảm thấy tức giận, cô chỉ là cảm thấy mình bây giờ căn bản không biết nên đối diện với anh thế nào, nếu kêu cô cứ ở đây như vậy, cô sợ mình sẽ không nhịn được nói ra, như vậy cô không muốn cũng không bằng lòng nhìn thấy, cho nên cô cảm thấy bây giờ tốt nhất chính là để hai người tạm thời tách ra trước, hai người đều bình tĩnh lại cảm xúc của mình, đừng để mâu thuẫn thế này lại tiến thêm một bước!
Rút tay mình ra, Chung Thủy Linh không hề quay đầu trực tiếp xách túi rời đi, cô không biết làm vậy là đúng hay sai, nhưng cô bây giờ thật sự không nghĩ ra cách nào khác.
Chung Thủy Linh có chút lo lắng nhìn anh, cô không chắc có phải anh phát hiện ra điều gì rồi không, đặc biệt là với năng lực quan sát của anh, cô thật sự không chắc anh có hoài nghi gì không.
Hai người cứ vậy ngồi trong xe một lúc, Chung Thủy Linh cuối cùng có chút không nhịn được mở miệng gọi anh: “Cẩn Nghiêm?”
Tô Cẩn Nghiêm hoàn hồn, quay đầu nhìn cô, hỏi: “Em từng gặp Trương Tân Thành?”
Toàn thân Chung Thủy Linh sững sốt, không nghĩ tới câu đầu tiên của anh lại hỏi cô chuyện này.
Cô có chút căng thẳng: “Không, không có, sao anh hỏi vậy?”
“Lúc nãy em nhìn thấy Trương Tân Thành xong liền không đúng lắm.” Ánh mắt Tô Cẩn Nghiêm nhìn chằm chằm cô, anh đương nhiên phát hiện vừa nãy lúc Trương Tường Tường dẫn Trương Tân Thành tới, cả người cô thoáng chốc dường như trở nên có chút căng thẳng, thậm chí vừa rồi lúc Trương Tân Thành nói ra tên chị cả mình, anh cũng có thể rõ ràng cảm nhận được cô bất giác nắm chặt tay mình, biểu hiện như vậy khiến anh phải hoài nghi có phải trước đây cô từng gặp Trương Tân Thành không, hoặc là có phải cô đang che giấu anh chuyện gì anh không biết không?
“Em nào có.” Chung Thủy Linh quay đầu không dám nhìn anh, bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô quả thực căng thẳng, đột nhiên nhìn thấy Trương Tường Tường dẫn Trương Tân Thành tới, đặc biệt Tô Cẩn Nghiêm còn đang ở cạnh mình, cô sao có thể không căng thẳng, vừa nãy cô thực sự sợ muốn chết!
“Thủy Linh, có phải em có chuyện gì giấu anh không?” Tô Cẩn Nghiêm có thể cảm giác được dường như cô biết gì đó, hơn nữa chuyện này hẳn có liên quan tới Trương Tân Thành.
Chung Thủy Linh căn bản không dám nhìn anh, sợ nếu mình nhìn vào mắt anh thì sẽ không nhịn được nói hết với anh, cô nhìn ra ngoài miễn cưỡng nhịn xuống cảm xúc bản thân, không muốn để anh nhìn ra, phủ nhận: “Không có, em nào giấu anh chuyện gì, chỉ là lúc nãy không khí trong phòng bao không tốt lắm, cả người em cảm thấy chỗ nào cũng không đúng mà thôi.” Nói rồi, Chung Thủy Linh vội vươn tay mở nguồn điện trong xe, kéo xuống cửa sổ xe phía mình, muốn để không khí có thể làm thả lòng cảm xúc căng thẳng của mình.
Tô Cẩn Nghiêm thấy cô không nói, trong lòng càng để ý chuyện chị cả mà Trương Tân Thành vừa nãy nói trước khi rời đi.
Bầu không khí giữa hai người trong xe có chút ngượng ngùng, Chung Thủy Linh im lặng, Tô Cẩn Nghiêm còn im lặng hơn cô.
Cũng không biết cứ vậy trôi qua bao lâu, Tô Cẩn Nghiêm lúc này mới khởi động xe rời đi.
Chung Thủy Linh quay đầu lén nhìn anh, có chút lo lắng cảm xúc lúc này của anh.
Tô Cẩn Nghiêm lái xe, mắt nhìn chằm chằm con đường trước mặt, sắc mặt nhìn có chút cứng ngắc, toàn thân im lặng nghiêm túc có chút dọa người.
Thấy anh như vậy, Chung Thủy Linh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lời tới bên miệng lại nghẹn trở về, quay đầu đi tiếp tục nhìn cảnh phố bên ngoài, chỉ là trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.
Trên đường quay về nhà lớn nhà họ Tô, Tô Cẩn Nghiêm không nói câu nào, Chung Thủy Linh muốn nói gì đó để hòa hoãn bầu không khí ngượng ngùng này nhưng lại lo lắng mình nói nhiều sẽ khiến anh càng thêm nghi ngờ, cũng chỉ đành cả đường im lặng không lên tiếng.
Đợi xe dừng trước biệt thự nhà họ Tô, Tô Cẩn Nghiêm tắt máy xuống xe chuẩn bị vào trong, nghiêm mặt dường như không muốn nói gì với Chung Thủy Linh.
Thấy anh như vậy, Chung Thủy Linh vội xuống xe bước nhanh về phía anh, lúc anh mở cửa liền vươn tay nắm tay anh, nhìn anh hỏi: “Anh đang giận em sao?”
Tô Cẩn Nghiêm nhìn thẳng vào mắt cô, mặt không biểu cảm: “Em làm chuyện gì sai sao, tại sao anh phải giận em?” Giọng anh không lớn, giọng điệu lại lạnh đến khiến người ta có chút sợ hãi.
Chung Thủy Linh cắn chặt môi, đôi mắt to nhìn chằm chằm anh, không nói chuyện.
Tô Cẩn Nghiêm dời mắt, trực tiếp mở cửa vào nhà.
Chung Thủy Linh đứng ở cửa, hít sâu một hơi, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút tủi thân, cứ đứng ở cửa như vậy thật lâu cũng không vào.
Tô Cẩn Nghiêm hình như đã phát hiện cô không vào, lại từ trong đi ra, mở cửa thấy Chung Thủy Linh cứ đứng đó như vậy, vươn tay chuẩn bị muốn kéo tay cô.
Chung Thủy Linh như đang giận dỗi, cố ý tránh tay anh, xoay người đi.
Cô không muốn tức giận, nhưng lại cảm thấy tủi thân, muốn giải thích, nhưng không biết nên nói thế nào, càng không muốn khiến anh bị tổn thương, thực ra nói cô giận anh, còn không bằng nói cô tức giận chính mình, cô mong muốn biết bao mình không biết gì cả, nếu không biết gì cả thì bây giờ cũng sẽ không khó xử như vậy, nhưng bây giờ biết lại không thể nói, đối với cô mà nói sao không phải một loại tra tấn, lần trước sau khi chuyện liên quan tới Lý Cảnh Thịnh lòi ra, cô liền nghĩ cả đời này mình sẽ không che giấu anh chuyện gì, nhưng lần này cô thật sự không thể nói, cũng không dám nói, cô không muốn anh chịu tổn thương chút nào, thật sự không muốn chút nào!
Thấy cô xoay người đi, Tô Cẩn Nghiêm có chút bất đắc dĩ thở dài, nhìn cô nói: “Thủy Linh, anh chỉ cảm thấy chúng ta bây giờ đã là vợ chồng rồi, chẳng lẽ không nên đối xử thành khẩn với nhau sao?”
Chung Thủy Linh cắn môi, mắt nhìn cây to trước cửa, vành mắt khẽ đỏ lên.
Thấy cô cứ vậy không lên tiếng, Tô Cẩn Nghiêm có chút thất vọng, anh cho rằng giữa họ đã có thể thẳng thắn thành khẩn với nhau, lại không nghĩ tới chỉ là một mình anh đơn phương tình nguyện.
“Nếu em thật sự không bằng lòng nói, anh sẽ không hỏi nữa, vào với anh đi, đừng đứng ở ngoài.” Tô Cẩn Nghiêm nói vậy.
Chung Thủy Linh hít hít mũi, quay đầu sang nói với anh: “Đưa chìa khóa xe cho em, em muốn về.”
Tô Cẩn Nghiêm nhíu mày, nhìn cô một lúc không nhúc nhích cũng không nói chuyện.
Thấy anh luôn lặng thinh, Chung Thủy Linh cũng không đợi nữa, xoay người trực tiếp cầm túi chuẩn bị rời đi.
Tô Cẩn Nghiêm vươn tay kéo cô, có chút tức giận nói: “Chung Thủy Linh, bây giờ em không cảm thấy mình có chút làm loạn vô lý sao?”
Chung Thủy Linh không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói: “Anh cứ xem như em làm loạn vô lý đi, em bây giờ không muốn ở cùng anh.” Cô không trách anh tức giận, cũng có thể hiểu tại sao anh lại cảm thấy tức giận, cô chỉ là cảm thấy mình bây giờ căn bản không biết nên đối diện với anh thế nào, nếu kêu cô cứ ở đây như vậy, cô sợ mình sẽ không nhịn được nói ra, như vậy cô không muốn cũng không bằng lòng nhìn thấy, cho nên cô cảm thấy bây giờ tốt nhất chính là để hai người tạm thời tách ra trước, hai người đều bình tĩnh lại cảm xúc của mình, đừng để mâu thuẫn thế này lại tiến thêm một bước!
Rút tay mình ra, Chung Thủy Linh không hề quay đầu trực tiếp xách túi rời đi, cô không biết làm vậy là đúng hay sai, nhưng cô bây giờ thật sự không nghĩ ra cách nào khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook