Quản Lý Tieba
-
Chương 47
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bất tri bất giác, tôi và Lục Thiên Húc đã sống ở Mỹ gần nửa năm, nửa năm nay vẫn giống như thường lệ.
Thứ hai đến thứ sáu, ban ngày: Tôi dẫn theo bạn trai vào lớp lớn; khoe tài nấu nướng trước mặt 2B và vợ chồng Quý Bảo Phàm; dắt con trai đi dạo; mỗi ngày đăng 3 cái weibo hơn 50 chữ, nhìn một đống bình luận “Chừng nào tổ chức đám cưới?” “Cầu truyền hình trực tiếp.avi!!” “_ (:з “∠)_ Tui muốn xem! Cảnh! Vợ chồng!”, ngoài miệng mắng “đậu má”, trong lòng thì hí hửng cười thầm, rồi lại “sơ ý” cho Quý Bảo Phàm xem một tí, đắc ý than vãn với anh ta: “Ngày nào cũng thấy mấy lời chúc phúc này phiền dễ sợ”, anh ta thuận tay cốc đầu tôi, tôi thành thạo tránh thoát.
Ban đêm: Bị thao.
Thứ bảy chủ nhật, ban ngày: Tôi và Quý Bảo Phàm phụ trách đi khắp nơi ra oai, Nguyễn Nguyên Nhạc và Lục Thiên Húc phụ trách đi theo làm tùy tùng, chúng tôi chơi đủ loại hoạt động mà tôi chưa từng tiếp xúc ở 3D, ngắm đủ loại thắng cảnh nơi đất khách, chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, tôi đã lĩnh hội được nét đẹp của hiện thực và sự hùng vĩ của thiên nhiên, ngẫm lại thấy mát cả lòng.
Tối thứ bảy: Bị hung hăng thao, lau nước mắt, lăn lông lốc chui vào chăn của Quý Bảo Phàm, sau đó bị bắt về, tiếp tục bị thao ngay chỗ hiểm.
Tối chủ nhật: Tôi khóc nức nở nhìn Lục Thiên Húc, sau một hồi ngọt ngào gọi anh ta “oppa” “anata” “ông xã” “chồng em” “quý ngài uy mãnh”, rơm rớm nước mắt nói “ngày mai phải đi học, làm ơn tha đi mà” “Kỷ tiểu cúc cần bảo dưỡng”, tiếp tục bị thao một cách dịu dàng.
Hành trình này cứ thế một tuần rồi một tuần kéo dài đến nửa năm, tôi cũng không biết sao mình sống được tới giờ, tôi rầu rĩ vuốt ve Kỷ tiểu cúc, nói thầm: đồng chí cực khổ rồi.
Tháng 6, sắp tới kỳ nghỉ hè, tôi hưng phấn hỏi Quý Bảo Phàm: “Anh, nghỉ hè chúng ta đi đâu chơi đây?”
Anh ta thở dài, sờ đầu Kỷ Bát: “Trạch cưng, anh và chị dâu của em phải về nước, em đi chơi với bồ em đi.”
Đối với hành vi này của anh ta, tôi đã sớm thấy nhưng không thể trách, nếu cứ đáp trả mấy câu tương tự như “móa, em ở đây” “ông nội anh, đó là Kỷ Bát” “đậu má mắt anh mù hả?” thì có vẻ hơi bị thiếu bình tĩnh, vậy nên mỗi khi anh ta dở chứng chọn cách tổn hại danh dự của tôi, tôi đều bình tĩnh nói: “Anh, anh đang đụng vào Ji Ba mà.”
Sau đó tiếp tục nói với anh ta: “Không phải anh bị gia đình đuổi ra ngoài sao? Anh về kiểu gì nữa.”
“Ôi ngất, đó là bố mẹ anh, sao có thể nói không cần anh là không cần chứ. Anh phải bồi tội, không có bậc cha mẹ nào không tha thứ cho con, chỉ có mấy đứa ngu không cố gắng xin tha thứ.” Anh ta phiền muộn nói, “Chả lẽ thiếu gia anh lại đi tự sát uy hiếp bọn họ, anh đâu có uống lộn thuốc.”
Vừa nghe xong, tôi cảm thấy tuy lời anh ta thô thiển nhưng mà rất có đạo lý.
Từ khi biết mình là gay, tôi đặc biệt chú ý những tin tức liên quan đến người đồng tính, cái gì tự sát vì tình, tàn sát người nhà vì yêu, lên cơn điên giết vợ, kiểu bệnh hoạn nào cũng có, đối với những vụ việc trên, tôi chỉ bình luận ba chữ: bệnh tâm thần.
Bệnh tâm thần mà tôi nói ở đây, ý tôi là cái loại kết cấu não bộ bị tổn thương ảnh hưởng đến hành vi và sức phán đoán bình thường, hoàn toàn không liên quan gì tới bạn trai tôi hết nha.
Dùng tính mạng của mình hoặc tính mạng của người khác uy hiếp bố mẹ và xã hội, mặc kệ mục đích ban đầu là gì, đây vẫn là hành động không đúng đắn.
Tôi không hiểu tại sao có một số người nghĩ rằng mình vĩ đại lắm, nghĩ rằng bọn họ dùng cách này sẽ làm cho xã hội thức tỉnh, làm cho bố mẹ hối hận, tuy rằng điều này không có gì đáng trách, nhưng nó cũng là cách trốn tránh hèn nhát của bọn họ.
Không đủ can đảm đối mặt còn khó chịu hơn cái chết, điều đó có nghĩa là, bọn họ không thể chào đón ánh mặt trời sau khi trải qua giông bão.
Lúc bọn họ tuyệt vọng với thế giới này, lúc bọn họ không nhìn thấy ánh mặt trời nữa, có lẽ đó là lúc bọn họ nhắm hai mắt lại, tự tay vứt hết mọi cơ hội nhìn thấy nắng ấm của mình.
May mắn là, trong đời tôi nơi nào cũng ngập tràn ánh mặt trời, Lục Thiên Húc, Quý Bảo Phàm, 2B, Kỷ Bát, thuận tiện kéo thêm Nguyễn Nguyên Nhạc, còn có thật nhiều thành viên box, bạn gay và nhóm bạn thân mến, chỉ cần bọn họ an ủi một câu và nói cố gắng lên, tôi sẽ được tiếp thêm năng lượng để đối mặt với tất cả chỉ trích và công kích.
“Vậy được rồi, anh, anh nhớ đừng làm chuyện gì điên rồ nha.” Tôi nghiêm túc dặn dò Quý Bảo Phàm.
Kết quả tên xấu xa này lại ra vẻ ghét bỏ nhìn tôi, nói: “Hừ, bị em dạy đời đúng là chuyện làm anh nổi óc, im miệng đi.”
Tôi: ……
Tôi không muốn thương anh ta nữa, mệt mỏi quá.
Ánh mặt trời chó má gì đó, đưa cho máy bắn đậu hà lan hết đi, để chúng nó bắn zombie đi.
Ai chơi Plant vs Zombies chắc hiểu ha, ai chưa chơi thì giải thích đơn giản là vầy: hoa hướng dương thải ra ánh mặt trời, người chơi nhặt ánh mặt trời đó để mua máy bắn đậu hà lan để tiêu diệt zombie.
Bất tri bất giác, tôi và Lục Thiên Húc đã sống ở Mỹ gần nửa năm, nửa năm nay vẫn giống như thường lệ.
Thứ hai đến thứ sáu, ban ngày: Tôi dẫn theo bạn trai vào lớp lớn; khoe tài nấu nướng trước mặt 2B và vợ chồng Quý Bảo Phàm; dắt con trai đi dạo; mỗi ngày đăng 3 cái weibo hơn 50 chữ, nhìn một đống bình luận “Chừng nào tổ chức đám cưới?” “Cầu truyền hình trực tiếp.avi!!” “_ (:з “∠)_ Tui muốn xem! Cảnh! Vợ chồng!”, ngoài miệng mắng “đậu má”, trong lòng thì hí hửng cười thầm, rồi lại “sơ ý” cho Quý Bảo Phàm xem một tí, đắc ý than vãn với anh ta: “Ngày nào cũng thấy mấy lời chúc phúc này phiền dễ sợ”, anh ta thuận tay cốc đầu tôi, tôi thành thạo tránh thoát.
Ban đêm: Bị thao.
Thứ bảy chủ nhật, ban ngày: Tôi và Quý Bảo Phàm phụ trách đi khắp nơi ra oai, Nguyễn Nguyên Nhạc và Lục Thiên Húc phụ trách đi theo làm tùy tùng, chúng tôi chơi đủ loại hoạt động mà tôi chưa từng tiếp xúc ở 3D, ngắm đủ loại thắng cảnh nơi đất khách, chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, tôi đã lĩnh hội được nét đẹp của hiện thực và sự hùng vĩ của thiên nhiên, ngẫm lại thấy mát cả lòng.
Tối thứ bảy: Bị hung hăng thao, lau nước mắt, lăn lông lốc chui vào chăn của Quý Bảo Phàm, sau đó bị bắt về, tiếp tục bị thao ngay chỗ hiểm.
Tối chủ nhật: Tôi khóc nức nở nhìn Lục Thiên Húc, sau một hồi ngọt ngào gọi anh ta “oppa” “anata” “ông xã” “chồng em” “quý ngài uy mãnh”, rơm rớm nước mắt nói “ngày mai phải đi học, làm ơn tha đi mà” “Kỷ tiểu cúc cần bảo dưỡng”, tiếp tục bị thao một cách dịu dàng.
Hành trình này cứ thế một tuần rồi một tuần kéo dài đến nửa năm, tôi cũng không biết sao mình sống được tới giờ, tôi rầu rĩ vuốt ve Kỷ tiểu cúc, nói thầm: đồng chí cực khổ rồi.
Tháng 6, sắp tới kỳ nghỉ hè, tôi hưng phấn hỏi Quý Bảo Phàm: “Anh, nghỉ hè chúng ta đi đâu chơi đây?”
Anh ta thở dài, sờ đầu Kỷ Bát: “Trạch cưng, anh và chị dâu của em phải về nước, em đi chơi với bồ em đi.”
Đối với hành vi này của anh ta, tôi đã sớm thấy nhưng không thể trách, nếu cứ đáp trả mấy câu tương tự như “móa, em ở đây” “ông nội anh, đó là Kỷ Bát” “đậu má mắt anh mù hả?” thì có vẻ hơi bị thiếu bình tĩnh, vậy nên mỗi khi anh ta dở chứng chọn cách tổn hại danh dự của tôi, tôi đều bình tĩnh nói: “Anh, anh đang đụng vào Ji Ba mà.”
Sau đó tiếp tục nói với anh ta: “Không phải anh bị gia đình đuổi ra ngoài sao? Anh về kiểu gì nữa.”
“Ôi ngất, đó là bố mẹ anh, sao có thể nói không cần anh là không cần chứ. Anh phải bồi tội, không có bậc cha mẹ nào không tha thứ cho con, chỉ có mấy đứa ngu không cố gắng xin tha thứ.” Anh ta phiền muộn nói, “Chả lẽ thiếu gia anh lại đi tự sát uy hiếp bọn họ, anh đâu có uống lộn thuốc.”
Vừa nghe xong, tôi cảm thấy tuy lời anh ta thô thiển nhưng mà rất có đạo lý.
Từ khi biết mình là gay, tôi đặc biệt chú ý những tin tức liên quan đến người đồng tính, cái gì tự sát vì tình, tàn sát người nhà vì yêu, lên cơn điên giết vợ, kiểu bệnh hoạn nào cũng có, đối với những vụ việc trên, tôi chỉ bình luận ba chữ: bệnh tâm thần.
Bệnh tâm thần mà tôi nói ở đây, ý tôi là cái loại kết cấu não bộ bị tổn thương ảnh hưởng đến hành vi và sức phán đoán bình thường, hoàn toàn không liên quan gì tới bạn trai tôi hết nha.
Dùng tính mạng của mình hoặc tính mạng của người khác uy hiếp bố mẹ và xã hội, mặc kệ mục đích ban đầu là gì, đây vẫn là hành động không đúng đắn.
Tôi không hiểu tại sao có một số người nghĩ rằng mình vĩ đại lắm, nghĩ rằng bọn họ dùng cách này sẽ làm cho xã hội thức tỉnh, làm cho bố mẹ hối hận, tuy rằng điều này không có gì đáng trách, nhưng nó cũng là cách trốn tránh hèn nhát của bọn họ.
Không đủ can đảm đối mặt còn khó chịu hơn cái chết, điều đó có nghĩa là, bọn họ không thể chào đón ánh mặt trời sau khi trải qua giông bão.
Lúc bọn họ tuyệt vọng với thế giới này, lúc bọn họ không nhìn thấy ánh mặt trời nữa, có lẽ đó là lúc bọn họ nhắm hai mắt lại, tự tay vứt hết mọi cơ hội nhìn thấy nắng ấm của mình.
May mắn là, trong đời tôi nơi nào cũng ngập tràn ánh mặt trời, Lục Thiên Húc, Quý Bảo Phàm, 2B, Kỷ Bát, thuận tiện kéo thêm Nguyễn Nguyên Nhạc, còn có thật nhiều thành viên box, bạn gay và nhóm bạn thân mến, chỉ cần bọn họ an ủi một câu và nói cố gắng lên, tôi sẽ được tiếp thêm năng lượng để đối mặt với tất cả chỉ trích và công kích.
“Vậy được rồi, anh, anh nhớ đừng làm chuyện gì điên rồ nha.” Tôi nghiêm túc dặn dò Quý Bảo Phàm.
Kết quả tên xấu xa này lại ra vẻ ghét bỏ nhìn tôi, nói: “Hừ, bị em dạy đời đúng là chuyện làm anh nổi óc, im miệng đi.”
Tôi: ……
Tôi không muốn thương anh ta nữa, mệt mỏi quá.
Ánh mặt trời chó má gì đó, đưa cho máy bắn đậu hà lan hết đi, để chúng nó bắn zombie đi.
Ai chơi Plant vs Zombies chắc hiểu ha, ai chưa chơi thì giải thích đơn giản là vầy: hoa hướng dương thải ra ánh mặt trời, người chơi nhặt ánh mặt trời đó để mua máy bắn đậu hà lan để tiêu diệt zombie.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook