Quản Lý Tieba
-
Chương 40
Cuộc sống của hai chúng tôi trôi qua vô cùng êm đềm, mỗi ngày Lục Thiên Húc lái xe đưa tôi đến trường, đụng trúng lớp nào nhỏ không thể trà trộn vào học chung, anh ta sẽ ở thư viện chờ tôi; đụng trúng lớp nào lớn, anh ta lên lớp còn tích cực hơn tôi, ban đầu tôi phản đối dữ dội, cảm thấy như vậy phiền lắm, anh ta lãng phí thời gian tôi cũng không vui vẻ gì.
Kết quả sau khi tôi kháng nghị với anh ta, anh ta dùng vẻ mặt tổn thương nhìn tôi, sau đó thao tôi một trận long trời lở đất, cuối cùng tôi không dám ý kiến ý cò gì nữa.
Không phải tôi sợ anh ta, mà là trước vẻ mặt “anh mắc chứng uất ức” kia, tôi thật sự chịu không nổi, bản thân tôi cũng phát hiện, kể từ khi quyết định yêu đương đàng hoàng với Lục Thiên Húc, chẳng hiểu sao tôi cứ hay mềm lòng với anh ta.
Thế nên thật lâu về sau, đối với hành vi như người hầu của Lục Thiên Húc, tôi cũng không oán trách nữa, trái lại còn cảm thấy may mắn. Bởi vì càng học lên cao, tôi càng nghe không hiểu, đặc biệt là mấy lớp lớn, vài trăm người một lớp, phòng học lại to, lực nghe của tôi vốn rất yếu, nếu như giọng của giáo sư nhỏ một chút hoặc xung quanh có tiếng nói chuyện xì xầm, tôi rất dễ bị phân tâm, bởi vậy cũng khó nghiêm túc nghe giảng.
May là tôi có Đô-rê-a-Húc của mình, chỗ nào tôi nghe không hiểu, sau khi hết tiết anh ta sẽ giảng lại cho tôi, trước khi thi giúp tôi đánh dấu điểm cần chú ý, đi học giúp tôi viết note, nếu hai chúng tôi quên viết, anh ta sẽ mặt dày giúp tôi hỏi mượn người Mỹ, ngoại trừ chuyện giường chiếu, những chuyện khác anh ta đều nghe lời tôi, điều này khiến tôi hết sức hài lòng.
Cứ thế một tháng sau, anh ta đi New York, tôi cũng không biết anh ta đi làm gì, anh ta chỉ dặn dò tôi ra cửa nhớ mặc nhiều quần áo, sau đó vội vã lên đường.
Tôi thẫn thờ nhìn anh ta lái chiếc Land Rover đi mất, tự dưng cảm thấy buồn rười rượi.
Tôi nghĩ có lẽ do gần đây tôi đã quen ỷ lại anh ta, lần này anh ta đi thật ra tôi chẳng dễ chịu gì.
Tôi cảm thấy hơi phiền não, phát hiện Lục Thiên Húc quá gian xảo, thế mà lại dám dùng cách này vây hãm tôi, tôi lại còn trúng kế của anh ta, thiệt ngu quá sức mà.
Chậc, cảm giác này không được tốt cho lắm.
Để làm dịu cảm xúc phiền muộn của mình, tôi cố tình (đi ké xe) rủ 2B cùng đi Walmart mua nguyên liệu nấu ăn, ai ngờ cậu ta từ chối tôi thẳng thừng, sau đó cưỡi ngựa đi mất.
Tôi đau xót nhìn mặt đất, đi đi, các người đi hết đi, để cho bổn đại gia đây một thân một mình cô đơn lẻ bóng ẩn thân giữa trời đất, làm bạn với vạn vật sinh linh.
Sau khi lặng lẽ đau thương chừng vài giây, tôi ngẩng đầu sải bước đi tới trạm xe bus, chờ xe bus đưa tôi đến Walmart.
Cuộc sống một người cũng đặc sắc lắm chứ bộ, tôi run rẩy đứng trong gió rét nghĩ như thế.
Kết quả sau khi tôi kháng nghị với anh ta, anh ta dùng vẻ mặt tổn thương nhìn tôi, sau đó thao tôi một trận long trời lở đất, cuối cùng tôi không dám ý kiến ý cò gì nữa.
Không phải tôi sợ anh ta, mà là trước vẻ mặt “anh mắc chứng uất ức” kia, tôi thật sự chịu không nổi, bản thân tôi cũng phát hiện, kể từ khi quyết định yêu đương đàng hoàng với Lục Thiên Húc, chẳng hiểu sao tôi cứ hay mềm lòng với anh ta.
Thế nên thật lâu về sau, đối với hành vi như người hầu của Lục Thiên Húc, tôi cũng không oán trách nữa, trái lại còn cảm thấy may mắn. Bởi vì càng học lên cao, tôi càng nghe không hiểu, đặc biệt là mấy lớp lớn, vài trăm người một lớp, phòng học lại to, lực nghe của tôi vốn rất yếu, nếu như giọng của giáo sư nhỏ một chút hoặc xung quanh có tiếng nói chuyện xì xầm, tôi rất dễ bị phân tâm, bởi vậy cũng khó nghiêm túc nghe giảng.
May là tôi có Đô-rê-a-Húc của mình, chỗ nào tôi nghe không hiểu, sau khi hết tiết anh ta sẽ giảng lại cho tôi, trước khi thi giúp tôi đánh dấu điểm cần chú ý, đi học giúp tôi viết note, nếu hai chúng tôi quên viết, anh ta sẽ mặt dày giúp tôi hỏi mượn người Mỹ, ngoại trừ chuyện giường chiếu, những chuyện khác anh ta đều nghe lời tôi, điều này khiến tôi hết sức hài lòng.
Cứ thế một tháng sau, anh ta đi New York, tôi cũng không biết anh ta đi làm gì, anh ta chỉ dặn dò tôi ra cửa nhớ mặc nhiều quần áo, sau đó vội vã lên đường.
Tôi thẫn thờ nhìn anh ta lái chiếc Land Rover đi mất, tự dưng cảm thấy buồn rười rượi.
Tôi nghĩ có lẽ do gần đây tôi đã quen ỷ lại anh ta, lần này anh ta đi thật ra tôi chẳng dễ chịu gì.
Tôi cảm thấy hơi phiền não, phát hiện Lục Thiên Húc quá gian xảo, thế mà lại dám dùng cách này vây hãm tôi, tôi lại còn trúng kế của anh ta, thiệt ngu quá sức mà.
Chậc, cảm giác này không được tốt cho lắm.
Để làm dịu cảm xúc phiền muộn của mình, tôi cố tình (đi ké xe) rủ 2B cùng đi Walmart mua nguyên liệu nấu ăn, ai ngờ cậu ta từ chối tôi thẳng thừng, sau đó cưỡi ngựa đi mất.
Tôi đau xót nhìn mặt đất, đi đi, các người đi hết đi, để cho bổn đại gia đây một thân một mình cô đơn lẻ bóng ẩn thân giữa trời đất, làm bạn với vạn vật sinh linh.
Sau khi lặng lẽ đau thương chừng vài giây, tôi ngẩng đầu sải bước đi tới trạm xe bus, chờ xe bus đưa tôi đến Walmart.
Cuộc sống một người cũng đặc sắc lắm chứ bộ, tôi run rẩy đứng trong gió rét nghĩ như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook