Quản Lý Tieba
-
Chương 31
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nhưng khi tôi nhìn thấy cậu ta, đồng thời biết tên của cậu ta, chỉ số xao động trong cơ thể rốt cuộc bùng nổ, tôi nhào tới, ôm chặt lấy cậu ta, cảm khái vô vàn nói: “Oh, brother! Dear honey oh baby!”
Cậu ta: “……”
Cậu ta là một thổ hào người Ả rập Saudi, giữ lại một đống râu ria, vóc dáng không chênh lệch với tôi lắm, đương nhiên, những thứ này không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là cậu ta nói cho tôi biết, cậu ta tên Bichener, lúc đó tôi sợ ngây người, B nhân 2, thầy số học của tôi nói cho tôi biết, vậy là 2B chứ gì nữa.
*2B = nhị bức = đồ ngốc.
Lúc đó tôi chẳng biết thế nào, chỉ cảm thấy mình đã tìm được tổ chức.
Tôi bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thận trọng nhìn cậu ta, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “2B.”
2B chớp cặp mắt to sâu hoắm, không hiểu mô tê gì nhìn tôi.
Tôi giả vờ rất có học thức vừa nói bậy vừa giải thích: “Ở quốc gia chúng tôi, tên đọc ngược lại. Ví dụ như ở Trung Quốc, tôi là Ji Ze, ở đây tôi là Ze Ji. Tương tự, ở đây cậu tên Bichener, ở bên tôi ngược lại là Er B, hiểu chưa, nền văn hóa thế giới đặc sắc sinh động như thế đó.”
*Er là cách phát âm của số 2. Er B = 2B.
Nói xong, tôi không khỏi bấm like một phát cho bản lĩnh vận dụng tiếng Anh lưu loát khi chém gió vớ vẩn của mình.
Lúc này 2B mới bừng tỉnh đại ngộ, sau khi cùng tôi bùi ngùi trước nền văn hóa thế giới đầy uyên thâm, cậu ta đột nhiên gọi tôi một tiếng: “JiZ.” Sau đó như để xác định cái gì, cậu ta lại kêu: “Ji ji?”
*Ji j i = Kê kê = cái ấy ấy của nam. Jiz (hoặc Jizz) cũng có nghĩa là… bắn tinh.
Đầu tiên tôi ngớ ra, dùng dáng vẻ muốn phản bác nhưng không biết phản bác thế nào nhìn cậu ta.
Cậu ta im lặng, tôi thì bất đắc dĩ.
Tôi chỉ đành giả bộ mừng rỡ, vươn tay cầm lấy móng vuốt của cậu ta, nghĩ một đằng nói một nẻo mà khen ngợi: “Good Job.”
Đối với việc cậu ta nói năng lỗ mãng, tôi cũng không thể so đo, bởi vì tôi đã quen với chuyện rất 囧 là bị dập ngược lại khi chọc ghẹo người ta, nếu cuộc sống tựa như một vụ cưỡng dâm không thể nào phản kháng, vậy chỉ đành đừng sợ hãi mà hưởng thụ thôi.
Tiếp theo đó, 2B dẫn tôi đi tham quan nhà của chúng tôi, lầu một rất lớn và rộng rãi, có một phòng bếp kiểu mở, một phòng khách to vô cùng, một buồng vệ sinh và một phòng chứa đồ.
Phòng bếp chủ yếu được xây bằng đá cẩm thạch, chắn ngang giữa phòng bếp và phòng khách là một quầy rượu dài làm bằng đá đen, trong phòng khách đặt một chiếc sô pha bằng da thật, bàn trà làm bằng thủy tinh pha lê, dưới chiếc TV màn hình khủng là vài hộp máy Wii ngổn ngang. Tôi hài lòng nhìn cách bày trí trong nhà rồi theo cậu ta lên lầu hai, hai phòng một nhà vệ sinh, còn có một không gian hoạt động trống trải, chỗ này dùng để chất một ít quần áo chờ giặt và rương tạp hoá.
Máy Wii
Tôi đẩy cửa phòng mình, rất lớn, bên trong có giường có bàn có tủ âm tường và một bộ ghế sô pha màu trắng sành điệu, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất rọi xuống thảm trải sàn, mang đến cảm giác ấm áp cho cả phòng.
Tâm trạng tôi tốt lên hẳn, tôi thích căn phòng như thế này, tuy không gian lớn nhưng bài trí đơn giản ấm áp không xa xỉ.
Tôi cảm thấy hết sức mỹ mãn, hoàn cảnh sống như vậy thật không tệ chút nào, tiền thuê nhà lại rẻ, điều tôi cần làm chỉ là phô tài nấu nướng được người người ca tụng của mình, cớ sao lại không làm.
Tôi vỗ vỗ vai 2B, nói: “2B, tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt.”
Cậu ta sửng sốt, sau đó phì cười: “Ừ, cảm ơn. Tôi rất mong chờ tài nấu nướng của cậu.”
Tôi có hơi lo lắng trước điểm cười thấp đáng sợ của cậu ta, trong lòng lặng lẽ than thở: phải làm sao đây, còn cứu nổi không.
Thế nhưng khi tôi nhìn thấy cậu ta, đồng thời biết tên của cậu ta, chỉ số xao động trong cơ thể rốt cuộc bùng nổ, tôi nhào tới, ôm chặt lấy cậu ta, cảm khái vô vàn nói: “Oh, brother! Dear honey oh baby!”
Cậu ta: “……”
Cậu ta là một thổ hào người Ả rập Saudi, giữ lại một đống râu ria, vóc dáng không chênh lệch với tôi lắm, đương nhiên, những thứ này không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là cậu ta nói cho tôi biết, cậu ta tên Bichener, lúc đó tôi sợ ngây người, B nhân 2, thầy số học của tôi nói cho tôi biết, vậy là 2B chứ gì nữa.
*2B = nhị bức = đồ ngốc.
Lúc đó tôi chẳng biết thế nào, chỉ cảm thấy mình đã tìm được tổ chức.
Tôi bày ra vẻ mặt nghiêm túc, thận trọng nhìn cậu ta, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “2B.”
2B chớp cặp mắt to sâu hoắm, không hiểu mô tê gì nhìn tôi.
Tôi giả vờ rất có học thức vừa nói bậy vừa giải thích: “Ở quốc gia chúng tôi, tên đọc ngược lại. Ví dụ như ở Trung Quốc, tôi là Ji Ze, ở đây tôi là Ze Ji. Tương tự, ở đây cậu tên Bichener, ở bên tôi ngược lại là Er B, hiểu chưa, nền văn hóa thế giới đặc sắc sinh động như thế đó.”
*Er là cách phát âm của số 2. Er B = 2B.
Nói xong, tôi không khỏi bấm like một phát cho bản lĩnh vận dụng tiếng Anh lưu loát khi chém gió vớ vẩn của mình.
Lúc này 2B mới bừng tỉnh đại ngộ, sau khi cùng tôi bùi ngùi trước nền văn hóa thế giới đầy uyên thâm, cậu ta đột nhiên gọi tôi một tiếng: “JiZ.” Sau đó như để xác định cái gì, cậu ta lại kêu: “Ji ji?”
*Ji j i = Kê kê = cái ấy ấy của nam. Jiz (hoặc Jizz) cũng có nghĩa là… bắn tinh.
Đầu tiên tôi ngớ ra, dùng dáng vẻ muốn phản bác nhưng không biết phản bác thế nào nhìn cậu ta.
Cậu ta im lặng, tôi thì bất đắc dĩ.
Tôi chỉ đành giả bộ mừng rỡ, vươn tay cầm lấy móng vuốt của cậu ta, nghĩ một đằng nói một nẻo mà khen ngợi: “Good Job.”
Đối với việc cậu ta nói năng lỗ mãng, tôi cũng không thể so đo, bởi vì tôi đã quen với chuyện rất 囧 là bị dập ngược lại khi chọc ghẹo người ta, nếu cuộc sống tựa như một vụ cưỡng dâm không thể nào phản kháng, vậy chỉ đành đừng sợ hãi mà hưởng thụ thôi.
Tiếp theo đó, 2B dẫn tôi đi tham quan nhà của chúng tôi, lầu một rất lớn và rộng rãi, có một phòng bếp kiểu mở, một phòng khách to vô cùng, một buồng vệ sinh và một phòng chứa đồ.
Phòng bếp chủ yếu được xây bằng đá cẩm thạch, chắn ngang giữa phòng bếp và phòng khách là một quầy rượu dài làm bằng đá đen, trong phòng khách đặt một chiếc sô pha bằng da thật, bàn trà làm bằng thủy tinh pha lê, dưới chiếc TV màn hình khủng là vài hộp máy Wii ngổn ngang. Tôi hài lòng nhìn cách bày trí trong nhà rồi theo cậu ta lên lầu hai, hai phòng một nhà vệ sinh, còn có một không gian hoạt động trống trải, chỗ này dùng để chất một ít quần áo chờ giặt và rương tạp hoá.
Máy Wii
Tôi đẩy cửa phòng mình, rất lớn, bên trong có giường có bàn có tủ âm tường và một bộ ghế sô pha màu trắng sành điệu, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất rọi xuống thảm trải sàn, mang đến cảm giác ấm áp cho cả phòng.
Tâm trạng tôi tốt lên hẳn, tôi thích căn phòng như thế này, tuy không gian lớn nhưng bài trí đơn giản ấm áp không xa xỉ.
Tôi cảm thấy hết sức mỹ mãn, hoàn cảnh sống như vậy thật không tệ chút nào, tiền thuê nhà lại rẻ, điều tôi cần làm chỉ là phô tài nấu nướng được người người ca tụng của mình, cớ sao lại không làm.
Tôi vỗ vỗ vai 2B, nói: “2B, tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt.”
Cậu ta sửng sốt, sau đó phì cười: “Ừ, cảm ơn. Tôi rất mong chờ tài nấu nướng của cậu.”
Tôi có hơi lo lắng trước điểm cười thấp đáng sợ của cậu ta, trong lòng lặng lẽ than thở: phải làm sao đây, còn cứu nổi không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook