Quản Lý Tieba
Chương 29-2: Góc nhìn của Lục Thiên Húc (1)



Đại khái là sang năm thứ hai bọn họ gặp nhau, Tieba có chức năng ba nhỏ, Thủy Vương Meo không chút do dự, vội treo đại danh của Cửu Nhật lên đầu tiên.

Lục Thiên Húc hơi bất mãn, hắn nói với Thủy Vương Meo: Không làm ba nhỏ, phiền phức.

Kết quả Thủy Vương Meo lại nói: Treo anh với tui chung một chỗ tui mới yên tâm QAQ ~~~ một mình treo trên tường cứ cảm thấy sợ sợ thế nào ấy ~~~

Lúc này cậu ấy nhất định đã quên béng câu “Một ngày nào đó tui sẽ đánh anh ~~~~! Cửu Nhật đại ma vương!!”, Lục Thiên Húc nghĩ thầm.

Sau đó Lục Thiên Húc không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm những lời này thật lâu, tuy rằng ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, thế nhưng hắn không tài nào kiềm được cảm giác ấm áp và sung sướng trong lòng, hệt như cảm giác khoan khoái dễ chịu khi uống trà chiều vậy.

Lục Thiên Húc vẫn không rõ, tại sao chỉ cần ở bên cạnh Thủy Vương Meo, hắn sẽ cảm thấy cuộc sống nơi nơi ngập tràn ánh mặt trời.

Thật ra Lục Thiên Húc cũng không thích cảm giác làm việc dưới tay người khác, giống như thấp hơn người ta một bậc vậy. Thế nhưng Thủy Vương Meo chưa thông báo gì đã bổ nhiệm mình, Lục Thiên Húc cũng không nảy sinh chán ghét, trái lại còn nghĩ “Thủy Vương Meo không có mình thì không được”, quan điểm này khiến hắn cảm thấy rất sung sướng, nếu là như vậy, làm trợ thủ giúp cậu ấy một tay cũng không thành vấn đề.

Hình như chỉ cần là Thủy Vương Meo, thì có thể làm cho Lục Thiên Húc phá vỡ tất cả nhận thức vốn có với sự việc với với người với vật.

Thế nên khi Tieba bắt đầu sử dụng chức năng 3 ba chủ, đối với hành vi bán manh lăn lộn bảo mình lên chức của Thủy Vương Meo, đã thế còn nói “Anh không làm tui sẽ không bao giờ chơi với anh nữa!!!”, Lục Thiên Húc cũng rề rà đồng ý.

Nhưng mà tại sao?

Tại sao Thủy Vương Meo có thể khiến hắn hết lần này tới lần khác lùi một bước.

Lục Thiên Húc bắt đầu cân nhắc tâm tình của mình, hắn không rõ tại sao mình lại bằng lòng buông bỏ nguyên tắc, đi nhân nhượng một cậu nhóc nói chuyện toàn là đường gợn sóng.

Cuối cùng, Lục Thiên Húc càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì hắn nghĩ tới một chút, một chút xíu cấm kỵ không thể chạm đến được.

Chuyện này không thể nào, mình chỉ đang hưởng thụ cảm giác được người khác dựa dẫm vào mà thôi.

Lục Thiên Húc ép buộc chính mình nghĩ như thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương