Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
-
Chương 97: Côn nặng như núi
Trận chiến vẫn tiếp tục.
Côn nặng như núi, người lại nhẹ như én.
Bóng côn nặng nề, Quan Thất bị vây trong côn ảnh trùng trùng, chỉ có thể dịch chuyển, né tránh, nhảy lên, vùng vẫy.
Đánh đã lâu, Mễ Thương Khung khó tránh khỏi thở dốc.
“Mùi vị lão nhân” trên người hắn phát ra càng lúc càng đậm, bản thân hắn giống như một con thú giận dữ, đang ngửi, nghe, liếm, hôn, mang theo mùi hôi, gào thét muốn cắn, gặm, kéo, xé con mồi của hắn. Nhưng bóng ma của hắn lại giống như ruồi bu thi thể, tĩnh mà vô thanh, dán, dính, kề, dựa vào người hắn, đang lặng lẽ hút lấy thần chí và tinh túy của hắn.
Đừng tưởng rằng hắn già rồi, thở dốc rồi, không còn sức nữa. Trên thực tế, hắn càng thở dốc thì đấu chí càng cao, gió côn càng mạnh, côn pháp càng tuyệt diệu, mà sát khí do côn phát ra cũng càng không thể chống cự.
Côn vốn chỉ dài ba thước tám, sau đó dài đến một trượng hai, hiện giờ đã dài đến một trượng tám.
Côn dài trượng tám, từng côn hướng trời, từng chiêu chết người.
Xem ra Quan Thất đã không còn sức chống đỡ, chỉ có thể né tránh.
- Ngươi xem!
Nhưng Dương Vô Tà lại ưu tư nói với Tôn Ngư:
- Ngươi hãy chú ý biểu tình của Quan Thất.
Tôn Ngư lập tức lưu ý đến.
Quan Thất thân ở hiểm cảnh, đang trong khốn khó, y lại cắn răng, mái tóc tung bay, gương mặt phát sáng, trong mắt cũng phát ra ánh sáng, giống như một đứa trẻ nhìn thấy thứ gì thú vị (cho dù là một con con ếch, một con chuồn chuồn, thậm chí là một con ruồi), cần phải bắt nó vào tay.
Nếu như y thật sự thân ở tuyệt cảnh, sao lại có thần sắc như vậy?
Nếu như y thật sự sống chết khó lường, sao lại có vẻ không quan tâm như thế?
Tôn Ngư vốn định hỏi, nhưng hắn lập tức cảm thấy mình hỏi câu này là thừa.
Bởi vì Quan Thất đã phản kích.
Không, y không phải chỉ phản kích, mà là y vừa phản kích liền thoát khốn, trút giận, chuyển bại thành thắng, đổi thủ thành công.
Hoặc có thể nói, y đã thoát khốn, thoát nguy, phản kích.
Lần này y phản kích, lại không dùng tới võ công của bất cứ người nào, mà dùng võ công của mình.
Y vừa động thủ, một tiếng “xoẹt” vang lên, một luồng kiếm khí từ trước mặt xé gió bắn ra.
Y phát chiêu một cách tự nhiên, xuất chiêu một cách tự tại.
Y chỉ có một tay, không có binh khí, nhưng Mễ Thương Khung hai tay cầm côn dài giống như một con rồng bay, hoàn toàn chỉ biết chống đỡ, mệt mỏi ứng phó.
Y tùy ý tự nhiên, vừa giơ tay, vừa vung chưởng, lập tức phát ra một luồng kiếm khí ác liệt.
Mễ Thương Khung né trái tránh phải, tay áo phất phơ, râu tóc tung bay, thỉnh thoảng còn loạng choạng, đã bắt đầu có dấu hiệu chật vật.
Lần này, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà vốn thích kiếm và giỏi kiếm pháp đều nhìn nhau, thất thanh kêu lên.
- Tiên Thiên Vô Thượng cương khí!
- Vô Hình Phá Thể kiếm khí!
Đây chính là “Tiên Thiên Vô Hình Phá Thể Kiếm Khí đại pháp” danh chấn thiên hạ, vượt bậc võ lâm của Quan Thất.
Lúc trước đối phó với mười một đại cao thủ, Quan Thất chỉ tiện tay nhặt đến, dùng tuyệt kỹ của đối phương. Hiện giờ y đối phó với Mễ Thương Khung, cuối cùng đã dùng đến võ công có một không hai của mình.
Côn nặng như núi, kiếm lại nhẹ như không.
Kiếm trên tay Quan Thất không phải vật thật, không có mũi, cũng không có lưỡi, nhưng lại đều là mũi, đều là lưỡi.
Kiếm của y là khí.
Khí là hư không, cho nên không chỗ nào không tồn tại, không gì không làm được, không gì không phá được, không việc thiện nào không đến, không việc ác nào không làm.
Kiếm khí của y vừa xuất ra, côn của Mễ Thương Khung càng “nặng” thêm.
Côn của hắn vốn nhỏ và không dài, côn pháp của hắn múa đến lúc hăng say, một côn hướng lên trời, vừa cứng vừa trầm, biến dài biến lớn, nhưng hắn tiện tay múa lên vẫn xem nặng như nhẹ.
Cho nên, vừa gặp phải kiếm khí của Quan Thất, “côn” của hắn lại biến, biến thành ngắn hơn, dần dần biến nhỏ.
Thậm chí còn giống như càng biến càng nặng, cầm ở trên tay Mễ Thương Khung giống như càng lực bất tòng tâm.
Quan Thất vừa hò hét vừa phát chiêu, giơ tay, vung ngón đều phát ra kiếm khí. Ánh mắt của y phát sáng, trên mặt cũng phát sáng, thậm chí ngay cả mỗi sợi tóc rối trên đầu đều lập lòe khí và ánh sáng.
Y vừa gào thét vừa quát lên:
- Bỏ côn!
Mễ Thương Khung râu tóc vàng vọt, ánh mắt vàng vọt, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng bắt đầu vàng vọt.
Lúc này, bởi vì liên tục giao chiến, người của Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường, thậm chí là hình bộ nha môn đều bị kinh động, ào ào lấy đuốc ra. Ánh lửa chiếu rọi tận trời, cũng chiếu vàng dung mạo của Mễ Thương Khung.
Càng chiếu rõ vẻ mệt mỏi của hắn.
Người tinh mắt thậm chí có thể phát hiện hắn đang tróc ra, râu tóc của hắn đang từng phần, từng tấc, thậm chí là từng sợi rơi xuống.
Dưới ánh lửa và kiếm khí đan vào nhau, râu tóc tung bay, có thể tưởng tượng được hiểm cảnh của Mễ Thương Khung.
Nhưng như đã nói qua, tướng soái không trời sinh, kiếm khí không ánh sáng, ánh sáng của binh khí lại từ đâu tới?
Đến từ hai thứ, một là côn, hai là kiếm khí.
“Kiếm khí” của Quan Thất lại phát ra một loại ánh sáng khó mà hình dung, đó giống như sắc trời, cực quang, hoặc là một loại lửa lòng khai sáng, lửa trời chiếu rọi.
Mà côn của Mễ Thương Khung vốn đen kịt thô ráp, lúc múa lên cũng bộc phát ra một loại ánh sáng kỳ dị, thậm chí còn lộ ra sự sắc bén như Hỏa Luyện Chân Chủ.
Cho nên Dương Vô Tà nhìn thấy, không nhịn được nói một câu:
- Hắn còn chưa bại.
Tôn Ngư nhìn thế nào cũng không hiểu.
Côn đang biến ngắn, kiếm khí lại tung hoành khắp nơi.
(Mễ Thương Khung sao có thể không bại?)
Dương Vô Tà dường như nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn.
- Hắn chiêu đã bại, thế đã mất, lực đã tận, nhưng thần còn chưa diệt. Ngươi xem, côn của hắn vẫn có ánh sáng, đủ thấy một điểm nhân trong lòng còn chưa tắt chưa diệt. Hắn vẫn có thể đánh tiếp.
Đây là tổng kết của y.
Tổng kết chính là bản lĩnh của y, mặc dù y thường nhường việc này lại cho chủ nhân của mình. “Chủ nhân” của y bao gồm Tô Già Mạc, Tô Mộng Chẩm và Thích Thiếu Thương, nhưng không phải Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch chỉ thích tham dự, không thích tổng kết, hắn luôn luôn “đẩy” chuyện này cho Dương Vô Tà.
Tổng kết thành công luôn đến từ phán đoán và suy lý rõ ràng.
Khả năng phán đoán của Dương Vô Tà luôn thanh thoát.
Lần này y cũng không đoán sai, bởi vì y còn chưa nói xong, tình hình giao chiến lại biến đổi.
Mễ Thương Khung quả nhiên đã “bỏ côn”.
Nhưng hắn vẫn không bại, ngược lại còn phản công.
Quan Thất hét lớn một tiếng:
- Nhanh!
Tất cả những người xem trận chiến đều cảm thấy trước mắt sáng lên, giống như trời đất đột nhiên “bừng sáng”.
Mễ Thương Khung giống như bị trúng đòn, là đòn nặng, nhưng hắn lại làm một chuyện.
Côn của hắn rời tay bay đi, xé gió tập kích.
Trong tay hắn đã không có côn, nhưng côn vẫn còn.
Côn vẫn đang ở trong tay hắn, tay của hắn chính là côn.
Côn nặng như núi, người lại nhẹ như én.
Bóng côn nặng nề, Quan Thất bị vây trong côn ảnh trùng trùng, chỉ có thể dịch chuyển, né tránh, nhảy lên, vùng vẫy.
Đánh đã lâu, Mễ Thương Khung khó tránh khỏi thở dốc.
“Mùi vị lão nhân” trên người hắn phát ra càng lúc càng đậm, bản thân hắn giống như một con thú giận dữ, đang ngửi, nghe, liếm, hôn, mang theo mùi hôi, gào thét muốn cắn, gặm, kéo, xé con mồi của hắn. Nhưng bóng ma của hắn lại giống như ruồi bu thi thể, tĩnh mà vô thanh, dán, dính, kề, dựa vào người hắn, đang lặng lẽ hút lấy thần chí và tinh túy của hắn.
Đừng tưởng rằng hắn già rồi, thở dốc rồi, không còn sức nữa. Trên thực tế, hắn càng thở dốc thì đấu chí càng cao, gió côn càng mạnh, côn pháp càng tuyệt diệu, mà sát khí do côn phát ra cũng càng không thể chống cự.
Côn vốn chỉ dài ba thước tám, sau đó dài đến một trượng hai, hiện giờ đã dài đến một trượng tám.
Côn dài trượng tám, từng côn hướng trời, từng chiêu chết người.
Xem ra Quan Thất đã không còn sức chống đỡ, chỉ có thể né tránh.
- Ngươi xem!
Nhưng Dương Vô Tà lại ưu tư nói với Tôn Ngư:
- Ngươi hãy chú ý biểu tình của Quan Thất.
Tôn Ngư lập tức lưu ý đến.
Quan Thất thân ở hiểm cảnh, đang trong khốn khó, y lại cắn răng, mái tóc tung bay, gương mặt phát sáng, trong mắt cũng phát ra ánh sáng, giống như một đứa trẻ nhìn thấy thứ gì thú vị (cho dù là một con con ếch, một con chuồn chuồn, thậm chí là một con ruồi), cần phải bắt nó vào tay.
Nếu như y thật sự thân ở tuyệt cảnh, sao lại có thần sắc như vậy?
Nếu như y thật sự sống chết khó lường, sao lại có vẻ không quan tâm như thế?
Tôn Ngư vốn định hỏi, nhưng hắn lập tức cảm thấy mình hỏi câu này là thừa.
Bởi vì Quan Thất đã phản kích.
Không, y không phải chỉ phản kích, mà là y vừa phản kích liền thoát khốn, trút giận, chuyển bại thành thắng, đổi thủ thành công.
Hoặc có thể nói, y đã thoát khốn, thoát nguy, phản kích.
Lần này y phản kích, lại không dùng tới võ công của bất cứ người nào, mà dùng võ công của mình.
Y vừa động thủ, một tiếng “xoẹt” vang lên, một luồng kiếm khí từ trước mặt xé gió bắn ra.
Y phát chiêu một cách tự nhiên, xuất chiêu một cách tự tại.
Y chỉ có một tay, không có binh khí, nhưng Mễ Thương Khung hai tay cầm côn dài giống như một con rồng bay, hoàn toàn chỉ biết chống đỡ, mệt mỏi ứng phó.
Y tùy ý tự nhiên, vừa giơ tay, vừa vung chưởng, lập tức phát ra một luồng kiếm khí ác liệt.
Mễ Thương Khung né trái tránh phải, tay áo phất phơ, râu tóc tung bay, thỉnh thoảng còn loạng choạng, đã bắt đầu có dấu hiệu chật vật.
Lần này, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà vốn thích kiếm và giỏi kiếm pháp đều nhìn nhau, thất thanh kêu lên.
- Tiên Thiên Vô Thượng cương khí!
- Vô Hình Phá Thể kiếm khí!
Đây chính là “Tiên Thiên Vô Hình Phá Thể Kiếm Khí đại pháp” danh chấn thiên hạ, vượt bậc võ lâm của Quan Thất.
Lúc trước đối phó với mười một đại cao thủ, Quan Thất chỉ tiện tay nhặt đến, dùng tuyệt kỹ của đối phương. Hiện giờ y đối phó với Mễ Thương Khung, cuối cùng đã dùng đến võ công có một không hai của mình.
Côn nặng như núi, kiếm lại nhẹ như không.
Kiếm trên tay Quan Thất không phải vật thật, không có mũi, cũng không có lưỡi, nhưng lại đều là mũi, đều là lưỡi.
Kiếm của y là khí.
Khí là hư không, cho nên không chỗ nào không tồn tại, không gì không làm được, không gì không phá được, không việc thiện nào không đến, không việc ác nào không làm.
Kiếm khí của y vừa xuất ra, côn của Mễ Thương Khung càng “nặng” thêm.
Côn của hắn vốn nhỏ và không dài, côn pháp của hắn múa đến lúc hăng say, một côn hướng lên trời, vừa cứng vừa trầm, biến dài biến lớn, nhưng hắn tiện tay múa lên vẫn xem nặng như nhẹ.
Cho nên, vừa gặp phải kiếm khí của Quan Thất, “côn” của hắn lại biến, biến thành ngắn hơn, dần dần biến nhỏ.
Thậm chí còn giống như càng biến càng nặng, cầm ở trên tay Mễ Thương Khung giống như càng lực bất tòng tâm.
Quan Thất vừa hò hét vừa phát chiêu, giơ tay, vung ngón đều phát ra kiếm khí. Ánh mắt của y phát sáng, trên mặt cũng phát sáng, thậm chí ngay cả mỗi sợi tóc rối trên đầu đều lập lòe khí và ánh sáng.
Y vừa gào thét vừa quát lên:
- Bỏ côn!
Mễ Thương Khung râu tóc vàng vọt, ánh mắt vàng vọt, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng bắt đầu vàng vọt.
Lúc này, bởi vì liên tục giao chiến, người của Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường, thậm chí là hình bộ nha môn đều bị kinh động, ào ào lấy đuốc ra. Ánh lửa chiếu rọi tận trời, cũng chiếu vàng dung mạo của Mễ Thương Khung.
Càng chiếu rõ vẻ mệt mỏi của hắn.
Người tinh mắt thậm chí có thể phát hiện hắn đang tróc ra, râu tóc của hắn đang từng phần, từng tấc, thậm chí là từng sợi rơi xuống.
Dưới ánh lửa và kiếm khí đan vào nhau, râu tóc tung bay, có thể tưởng tượng được hiểm cảnh của Mễ Thương Khung.
Nhưng như đã nói qua, tướng soái không trời sinh, kiếm khí không ánh sáng, ánh sáng của binh khí lại từ đâu tới?
Đến từ hai thứ, một là côn, hai là kiếm khí.
“Kiếm khí” của Quan Thất lại phát ra một loại ánh sáng khó mà hình dung, đó giống như sắc trời, cực quang, hoặc là một loại lửa lòng khai sáng, lửa trời chiếu rọi.
Mà côn của Mễ Thương Khung vốn đen kịt thô ráp, lúc múa lên cũng bộc phát ra một loại ánh sáng kỳ dị, thậm chí còn lộ ra sự sắc bén như Hỏa Luyện Chân Chủ.
Cho nên Dương Vô Tà nhìn thấy, không nhịn được nói một câu:
- Hắn còn chưa bại.
Tôn Ngư nhìn thế nào cũng không hiểu.
Côn đang biến ngắn, kiếm khí lại tung hoành khắp nơi.
(Mễ Thương Khung sao có thể không bại?)
Dương Vô Tà dường như nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn.
- Hắn chiêu đã bại, thế đã mất, lực đã tận, nhưng thần còn chưa diệt. Ngươi xem, côn của hắn vẫn có ánh sáng, đủ thấy một điểm nhân trong lòng còn chưa tắt chưa diệt. Hắn vẫn có thể đánh tiếp.
Đây là tổng kết của y.
Tổng kết chính là bản lĩnh của y, mặc dù y thường nhường việc này lại cho chủ nhân của mình. “Chủ nhân” của y bao gồm Tô Già Mạc, Tô Mộng Chẩm và Thích Thiếu Thương, nhưng không phải Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch chỉ thích tham dự, không thích tổng kết, hắn luôn luôn “đẩy” chuyện này cho Dương Vô Tà.
Tổng kết thành công luôn đến từ phán đoán và suy lý rõ ràng.
Khả năng phán đoán của Dương Vô Tà luôn thanh thoát.
Lần này y cũng không đoán sai, bởi vì y còn chưa nói xong, tình hình giao chiến lại biến đổi.
Mễ Thương Khung quả nhiên đã “bỏ côn”.
Nhưng hắn vẫn không bại, ngược lại còn phản công.
Quan Thất hét lớn một tiếng:
- Nhanh!
Tất cả những người xem trận chiến đều cảm thấy trước mắt sáng lên, giống như trời đất đột nhiên “bừng sáng”.
Mễ Thương Khung giống như bị trúng đòn, là đòn nặng, nhưng hắn lại làm một chuyện.
Côn của hắn rời tay bay đi, xé gió tập kích.
Trong tay hắn đã không có côn, nhưng côn vẫn còn.
Côn vẫn đang ở trong tay hắn, tay của hắn chính là côn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook