Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
Chương 79: Ma nhập hỏa tẩu

Dương Vô Tà không chết, bởi vì bên cạnh y còn có một người.

Tôn Ngư.

Tôn Ngư vừa thấy Quan Thất ra tay với Dương Vô Tà, hắn đã biết trận này khó tránh khỏi, bản thân mình cũng khó tránh khỏi.

Hắn thủ thế đã lâu, cho nên vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, hắn liền phát ra một thương.

Hắn là hậu duệ của Sơn Đông Quái Vật trường Đại Khẩu Tôn gia Thần Thương hội, hắn sử dụng đương nhiên là thương pháp.

Thương pháp của hắn sở trường điểm huyệt, công huyệt, nhắm huyệt.

Thứ mà hắn sử dụng là thương, nhưng lại thi triển thương pháp một cách linh hoạt, linh động giống như chưởng pháp, chỉ pháp.

Hắn tựa như đang sử dụng “phán quan bút”.

Một bút của hắn nhanh chóng đâm vào Toàn Tâm huyệt dưới nách Quan Thất.

Hắn tấn công vào chỗ nhất định phải cứu.

Quan Thất chỉ có một tay, y không thể không giữ gìn cánh tay còn lại của mình.

Toàn Tâm huyệt cũng là một trong những tử huyệt trên thân người, võ công của Quan Thất có cao cũng thể không bảo vệ đại huyệt quan trọng này.

Hắn tấn công vào dưới nách Quan Thất, Quan Thất chỉ còn lại một tay, muốn cứu mình thì chỉ có cách thu tay.

Thu tay thì không thể giết chết Dương Vô Tà.

Hắn tính chuẩn sau đó mới xuất thủ.

Vừa xuất thủ, Quan Thất quát lên một tiếng, quả nhiên thu lại một đao kia.

Y đã không kịp giết chết Dương Vô Tà.

Y vừa thu đao, lại dùng một đao chém xuống mũi thương của Tôn Ngư.

Chỉ một đao, chiêu “Khuất Thần thương” mà Tôn Ngư tính toán đủ đường chỉ làm “tiêu hao” một đao của Quan Thất.

Một đao vừa qua, đao lại thứ hai chém ra.

Vẫn chém vào Dương Vô Tà, chém thẳng vào đầu.

Một đao này chém đến mức đại khí đại phái, đại hào đại hùng, Dương Vô Tà không tránh được, không né được, cũng không ngăn được.

Mắt thấy sắp sửa đao xuống đầu rơi, đột nhiên một vật lướt qua, giống như chim, rất nhẹ.

Một con chim không có chân.

Chim không có chân, chẳng phải trong cuộc đời của nó chỉ có thể liều mạng bay, không thể dừng chân?

Vậy nó làm sao có thể nghỉ ngơi?

Đó đã không còn là một loại bất hạnh, mà là đại bất hạnh.

Nhưng không bay thì sẽ ngã chết.

Giống như tham vọng của Bạch Sầu Phi, tâm muốn bay, vĩnh viễn không chết.

Ma nhập hỏa tẩu, oan hồn không tan, người tới chẳng lẽ là Bạch Sầu Phi?

Không phải.

Người tới còn nhẹ hơn Bạch Sầu Phi.

Người này phi thân đến, giống như một con chim, lượn một vòng trước mặt Quan Thất (ở trước mặt Quan Thất thần uy như thế, một mình chiến đấu tám phương, y lại còn cố ý lượn một vòng), giơ tay lên, quát một tiếng:

- Dừng tay!

Tay giơ lên là tay trái của y, phát ra một luồng sáng trắng.

Tay phải không cử động lại phát ra mười sáu luồng sáng đỏ, vàng, lam, lục, đen, trắng không giống nhau, bắn về phía Quan Thất.

Quan Thất vừa nhìn thấy liền quát lớn, một tiếng “xoẹt” vang lên, ném đao về phía thanh niên càng tinh khôn, càng thanh tú, cũng càng oán càng lạnh, càng trẻ tuổi hơn Bạch Sầu Phi. Một ngón tay của y ấn xuống, sau đó quát lớn, giống như sấm sét lôi đình, thanh uy kinh người.

Ám khí đầy trời đều biến mất, hoàn toàn bị “Mật tông quyết pháp” của y đánh rơi.

Nhưng vẫn còn một mũi y không đánh rơi được, đó là ám khí có một không hai từ tay trái của thanh niên này phát ra.

Ám khí này có một không hai, thứ càng độc nhất vô nhị là thủ pháp phóng ám khí của y.

Thủ pháp của y có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó là “quang minh chính đại”. Giống như thứ mà y tung ra tuyệt đối không phải “ám khí”, mà là “minh khí”.

Đại khái trên thế gian cũng chỉ có một người phát ra ám khí như vậy, đó đương nhiên là người đứng đầu Tứ Đại Danh Bổ, Vô Tình.

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, một mũi ám (minh) khí kia đã bắn đến trước mặt Quan Thất.

“Cửu Tự quyết pháp đại thủ ấn” của Quan Thất không thể ngăn được, một mũi “minh khí” này giống như một linh hồn vượt qua thiên sơn vạn thủy, muốn lên tận trời xuống suối vàng, trở lại với thân thể của hắn, hơn nữa còn muốn ở lại nơi đó, đóng đinh ở đó.

Ngay cả nhân vật tuyệt thế như Quan Thất cũng không né được, càng không dễ tránh, thậm chí không thể chống đỡ.

Hay cho một mũi “ám khí”.

Quan Thất hét lớn, một tiếng “ầm” vang lên, sau đó là tiếng đùng đùng.

Tiếng đùng đùng đến từ giữa không trung, trên bầu trời, sâu trong trời cao không biết nơi nào, từng trận truyền đến. Giống như bên cạnh tầng mây có hai đoàn ánh sáng hình chiếc đĩa, lại giống như chuồn chuồn, đương nhiên là cực lớn, như ẩn như hiện, chợt lóe chợt tắt.

Sau đó y vặn đầu một cái, hất tóc lên.

Mái tóc tung bay, tóc rối bắn lên.

Y dùng một chùm tóc quấn lấy mũi “minh khí” của Vô Tình, cũng đánh rơi mũi “ám khí” kia.

“Minh/ám khí” do Vô Tình phát ra lập tức đánh trật.

Nhưng đao do Quan Thất ném ra vẫn bay về phía Vô Tình.

Một đao này thế liệt, ý cương.

Vô Tình đã phát ra “đòn sát thủ” của mình, thân hình đang rơi nhanh đột nhiên trầm xuống.

Hai chân của y đã phế, cho nên càng phải nhanh chóng tìm được điểm đặt chân.

Y không phải là con chim không chân chỉ có thể bay, không thể dừng, không thể nương thân.

Nhưng một đao kia của Quan Thất đã đến.

Đao này ném ra, không chỉ có sức lực của Quan Thất, trong nháy mắt khi đao rời tay, Quan Thất còn duỗi ngón tay bắn ra một chỉ “Kinh Mộng”.

Một chiêu lợi hại nhất trong “Tam Chỉ Đạn Thiên” của Bạch Sầu Phi Chi,“Kinh Mộng nhất chỉ”.

Lúc này chỉ pháp đã hòa vào trong đao ý, đao chính là chỉ, chỉ chính là đao.

Đao đang truy đuổi, ánh đao như mộng, đao lại khiến người ta giật mình tỉnh mộng.

Mộng như đời người, bất hủ như mộng.

Một đao này bay đến, Vô Tình đang tìm một điểm đặt chân làm thế nào tránh được?

Một chỉ kia phát ra, Vô Tình hai chân đều phế hoàn toàn không có nội lực làm thế nào tiếp được?

Một đao đã xuất, không chết không thôi.

Một đao này xé gió ném ra, ngay cả người điểm canh ở đầu đường góc hẻm kia cũng ồ lên một tiếng.

Đó giống như một lần thất thanh, cũng là một tiếng cảm thán.

- Kinh Mộng đao…

Hắn thở dài.

Dưới trăng, người này đã che gương mặt lại, nhưng dưới ánh đèn lồng trên tay chiếu rọi, chỉ thấy dưới cằm hắn có vài chùm râu xanh xao thưa thớt, không gió tự chuyển động.

Có lẽ bởi vì kích động nên mới chuyển động?

Mõ của hắn rất dày, rất trầm, cũng rất sáng ngời, giống như do vàng thật, hoàng kim chế tạo.

“Đả cẩu bổng” trên tay hắn rất dài, hơn nữa rất nặng, đầu bổng rất nhỏ.

Đại khái cũng phải nặng đến một trăm mấy chục cân.

Hắn đương nhiên không phải canh phu bình thường.

Hắn là ai?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương