Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
-
Chương 76: Tẩu thủy nhập ma
- Nàng rơi vào tay hắn.
Khi Địch Phi Kinh nói câu này, mắt nhìn về phía Dương Vô Tà.
Lúc y nhìn về phía Dương Vô Tà, Dương Vô Tà cũng vừa lúc nhìn y.
Y hiểu rõ một chuyện.
Ở nơi này, trong số những người hi vọng y chết, nhất định có Dương Vô Tà.
Nguyên nhân rất đơn giản, những năm gần đây, y và Dương Vô Tà một người ở Kim Phong Tế Vũ lâu, một người ở Lục Phân Bán đường, đối đầu với nhau. Chò dù tại thời kỳ Tô Mộng Chẩm hay Thích Thiếu Thương chấp chính, Lôi Tổn hay Lôi Thuần nắm quyền, hai người bọn họ vẫn ngồi vững ở vị trí số hai, có thể gọi là “dưới một người, trên vạn người”.
Bọn họ đấu đá với nhau đã lâu, kết thù tất nhiên là sâu nặng. Bất kể là kế sách âm mưu của Dương Vô Tà khiến thủ hạ tâm phúc của Địch Phi Kinh trúng mai phục bỏ mạng, hay là Địch Phi Kinh bố trí mưu lược sát hại ám toán không ít môn nhân đệ tử của Dương Vô Tà, hai người vẫn không thể đánh ngã được đối phương, nhưng cừu hận rất sâu, thù oán rất nhiều.
Dương Vô Tà đương nhiên không hi vọng Lục Phân Bán đường vẫn có Địch Phi Kinh, có Địch Phi Kinh sẽ ngăn trở đại kế của y.
Địch Phi Kinh chắc chắn cũng hi vọng Kim Phong Tế Vũ lâu không có Dương Vô Tà, Dương Vô Tà vẫn sống nhất định sẽ ngăn cản chuyện của y.
Cho nên Địch Phi Kinh dĩ nhiên biết Dương Vô Tà chỉ mong sao y chết.
Đối phó với kẻ địch, Địch Phi Kinh luôn có vài phương pháp.
Một là hóa địch thành bạn, biến lực lượng công kích của kẻ địch thành thực lực của mình, cớ sao lại không làm.
Hai là tránh mà không chiến, không trực tiếp giao thủ với đối phương, có thể không mạo hiểm, cũng có thể tiêu hao chiến lực và đấu chí của đối phương. Nếu thật sự phải giao thủ, y cũng sẽ mượn sức người khác, thanh trừ đối lập, tiêu trừ chướng ngại.
Không phải vạn bất đắc dĩ, y quyết sẽ không ra tay, ít nhất là cũng không tự mình xuất thủ.
Ba là nếu tránh không khỏi, hóa giải không được, vậy thì đành phải ứng chiến. Một khi tiếp chiến thì không lưu lại người sống, không để lại đường lui, quyết không cho đối phương có cơ hội trở lại hoặc báo thù.
Y bình sinh rất ít khi ra tay, nhưng hiện giờ gặp phải Quan Thất, không ra tay không được.
Thế nhưng y vẫn không đánh lại Quan Thất.
Bốn là nếu y thật sự không đánh lại địch thủ, vậy thì lập tức chuyển dời mục tiêu công kích của đối phương.
Y có rất nhiều phương thức dịch chuyển ánh mắt của kẻ địch, chẳng hạn như nói cho đối phương biết có kẻ địch còn đáng hận hơn, hoặc là một thứ gì đó nhất định phải lấy được, thông thường có thể khiến kẻ địch phân tâm loạn thần.
Vừa phân tâm, vừa thất thần, y sẽ có cơ hội.
Hiện giờ chính là như vậy.
Y biết Quan Thất muốn tìm Lôi Thuần, nhất định sẽ tìm đến mình, tập trung vào mình, đồng thời cũng dán mắt vào mình.
Cho nên y ném “vấn đề khó giải quyết” này sang chỗ khác, ném cho Dương Vô Tà.
Y gặp nguy hiểm, cũng hi vọng Dương Vô Tà gặp nguy hiểm.
Tốt nhất là Dương Vô Tà chết chứ không phải y chết.
Quan Thất lập tức tìm tới Dương Vô Tà.
Y thật sự nói đi là đi, muốn rút lui là rút lui.
Địch Phi Kinh muốn vây khốn y trong chốc lát cũng không đủ năng lực.
Huống hồ Địch Phi Kinh căn bản không muốn vây khốn Quan Thất, y chỉ mong sao Quan Thất thay mình giết chết Dương Vô Tà.
Dương Vô Tà vốn định bảo Tôn Ngư điều động Nhất Linh Bát Công Án giải nguy cho Thích Thiếu Thương, nhưng trong khoảnh khắc thế công của Quan Thất đã biến đổi, trước tiên đánh Chiêm Hắc Quang rơi xuống nhà cổ, lại lao đến Địch Phi Kinh đòi người, chỉ trong mấy chiêu đã có cơ hội giết chết Địch Phi Kinh, nhưng lại vì một câu nói của Địch Phi Kinh mà tấn công mình.
Quan Thất dùng một tay chụp vào Dương Vô Tà.
Y chụp rất trực tiếp, rất không khách khí, cũng rất hung hăng ngang ngược.
Nhưng y có tư cách hung hăng ngang ngược.
Đừng thấy y chỉ tùy tiện chụp một cái dễ như trở bàn tay, giống như bên cạnh không có gì, trong đó ẩn chứa biết bao lực lượng, lòng tin và võ công.
Một trảo này chụp xuống, thế của nó kiên quyết, không chừa lại đường lui, cũng tuyệt không dung tình, nhưng trong đó lại bao hàm nhiều biến hóa phức tạp, ẩn chứa bao nhiêu kỳ công cái thế.
Tôn Ngư chỉ vừa nhìn đã đủ kinh tâm.
Còn về Dương Vô Tà, thậm chí không cần ngẩng đầu nhìn, đã biết thế tới không thể xem thường.
Đây là Đại Lực Ưng Trảo thủ.
Theo như trí nhớ của Dương Vô Tà và tài liệu thu thập được, y hoàn toàn không nghĩ ra Quan Thất từng có quan hệ gì với người của Đại Lực Ưng Trảo Vương.
Không có.
Nhưng điều này đã không quan trọng.
Bởi vì Quan Thất sắp đến nơi, đã biết dùng Kinh Thần chỉ và Tam Chỉ Đạn Thiên của Bạch Sầu Phi, lại biết sử dụng Cách Không Tương Tư đao và Lăng Không Tiêu Hồn kiếm của Vương Tiểu Thạch, còn biết thi triển Mật Tông Đại Thủ Ấn Cửu Tự quyết pháp của Lôi Tổn, còn có gì mà y không thể sử dụng? Không biết sử dụng?
Vấn đề là làm sao phá giải? Làm sao đối phó?
Quả thật không thể phá giải, không thể đối phó.
Quan Thất một tay chụp xuống đầu, lại khó phá khó cứu, khó phân khó giải.
Lúc này Quan Thất đã không giống một con người, mà giống như một vị thần ma.
Nếu như y là người, cũng nhất định không phải người phàm, mà là người trời.
Người và trời hợp thành một thể, “thiên nhân”.
Hào quang của Quan Thất là nóng bỏng, đỏ rực.
Một mặt y vẫn dùng giọng nói thê lương quát hỏi:
- Thuần nhi đâu?
Thuần nhi?
“Thuần nhi” đương nhiên chính là Lôi Thuần.
Lôi Thuần đương nhiên không ở trong tay Dương Vô Tà.
Nếu như Lôi Thuần rơi vào Kim Phong Tế Vũ lâu, vậy thì thiên hạ thái bình rồi.
Gần đây Dương Vô Tà càng lúc càng phát hiện, Lôi Thuần có lẽ còn khó đối phó hơn so với cha nàng là Lôi Tổn.
Có lẽ võ công của Lôi Tổn đích xác cao hơn Lôi Thuần, thế nhưng sự bình tĩnh, xảo quyệt, đa mưu túc trí, lấy lùi làm tiến của Lôi Tổn ít nhất còn có thể dự phòng được, có dấu vết để tìm. Còn Lôi Thuần giao thủ đấu trí, có thể nói là không thấy bóng dáng, thâm trầm khó lường. Cô gái này nhìn như hoàn toàn không có kinh nghiệm giang hồ, thuần khiết ôn hoà, nhưng có lúc lại xảo trá vô cùng, khẩu phật tâm xà. Dương Vô Tà tranh giành đấu đá với nàng đến tận bây giờ, ngay cả chuyện nàng rốt cuộc có võ công hay không cũng không biết rõ.
Căn bản không thể tìm ra.
Dương Vô Tà lại có một suy đoán. Mọi người đều cho rằng Địch Phi Kinh là một người trung nghĩa thế gian hiếm thấy. Lúc Lôi Tổn làm chủ, y tận trung cống hiến cho Lôi Tổn, trung thành không hai lòng. Sau khi Lôi Tổn chết, y tuân theo di chí của Lôi Tổn, vẫn cúc cung tận tụy, trung với thành Lôi Thuần, bán mạng cho nàng, nhằm để báo đáp ân tình của cha nàng.
Dương Vô Tà không đồng ý.
Y cho rằng Địch Phi Kinh trung thành với Lôi Thuần không phải vì báo đáp Lôi Tổn, mà là Địch Phi Kinh vốn có lòng ái mộ Lôi Thuần.
Yêu một người, mới không tiếc tất cả vì nàng, cũng không tiếc hi sinh.
Loại người giống như Địch Phi Kinh, cho dù yêu một người cũng sẽ không dễ dàng nói rõ.
Huống hồ người mà y yêu là Lôi Thuần.
Loại người giống như Lôi Thuần, nếu nàng thật sự thích một người, có lẽ cũng không dễ dàng biểu đạt.
Huống hồ thân phận của nàng hiện nay là tổng đường chủ thay mặt của Lục Phân Bán đường.
Nàng là “tổng đường chủ thay mặt”, nhưng lại không có “tổng đường chủ” thật sự.
Loại người giống như Địch Phi Kinh, không yêu thì thôi, một khi đã phát sinh tình cảm, nhất định sẽ yêu đến như mộng như ảo, muốn sống muốn chết.
Địch Phi Kinh là một người thâm trầm, người thâm trầm tự có cách yêu thâm trầm.
Người luyện võ, luyện đến si dại, chân khí đi rẽ, có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Ái tình cũng như vậy.
Nếu nói nhu tình như nước, vậy thì nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền. Do đó không chỉ có tẩu hỏa nhập ma, tại sao tẩu thủy không thể nhập ma.
Nếu nói pháp môn của nhân phật có bốn vạn tám ngàn loại, tại sao đạo của nhân ma lại không có tám vạn bốn ngàn loại?
Dương Vô Tà thậm chí hoài nghi, Địch Phi Kinh là vì Lôi Thuần nên mới trung thành với Lục Phân Bán đường, mới dốc hết tinh lực và trí tuệ cả đời, chưa chắc là vì báo đáp ơn tri ngộ của Lôi Tổn mà hao tốn nửa đời vì Lục Phân Bán đường.
Do đó Dương Vô Tà cho rằng, nếu như mình nắm giữ được Lôi Thuần, vậy thì cũng có thể khống chế được Địch Phi Kinh.
Thế nhưng, Lôi Thuần đương nhiên không bị y khống chế.
Cho nên y vẫn đối đầu với Địch Phi Kinh, khó phân cao thấp.
Kim Phong Tế Vũ lâu vẫn đối chọi với Lục Phân Bán đường, ngang sức ngang tài.
Khi Địch Phi Kinh nói câu này, mắt nhìn về phía Dương Vô Tà.
Lúc y nhìn về phía Dương Vô Tà, Dương Vô Tà cũng vừa lúc nhìn y.
Y hiểu rõ một chuyện.
Ở nơi này, trong số những người hi vọng y chết, nhất định có Dương Vô Tà.
Nguyên nhân rất đơn giản, những năm gần đây, y và Dương Vô Tà một người ở Kim Phong Tế Vũ lâu, một người ở Lục Phân Bán đường, đối đầu với nhau. Chò dù tại thời kỳ Tô Mộng Chẩm hay Thích Thiếu Thương chấp chính, Lôi Tổn hay Lôi Thuần nắm quyền, hai người bọn họ vẫn ngồi vững ở vị trí số hai, có thể gọi là “dưới một người, trên vạn người”.
Bọn họ đấu đá với nhau đã lâu, kết thù tất nhiên là sâu nặng. Bất kể là kế sách âm mưu của Dương Vô Tà khiến thủ hạ tâm phúc của Địch Phi Kinh trúng mai phục bỏ mạng, hay là Địch Phi Kinh bố trí mưu lược sát hại ám toán không ít môn nhân đệ tử của Dương Vô Tà, hai người vẫn không thể đánh ngã được đối phương, nhưng cừu hận rất sâu, thù oán rất nhiều.
Dương Vô Tà đương nhiên không hi vọng Lục Phân Bán đường vẫn có Địch Phi Kinh, có Địch Phi Kinh sẽ ngăn trở đại kế của y.
Địch Phi Kinh chắc chắn cũng hi vọng Kim Phong Tế Vũ lâu không có Dương Vô Tà, Dương Vô Tà vẫn sống nhất định sẽ ngăn cản chuyện của y.
Cho nên Địch Phi Kinh dĩ nhiên biết Dương Vô Tà chỉ mong sao y chết.
Đối phó với kẻ địch, Địch Phi Kinh luôn có vài phương pháp.
Một là hóa địch thành bạn, biến lực lượng công kích của kẻ địch thành thực lực của mình, cớ sao lại không làm.
Hai là tránh mà không chiến, không trực tiếp giao thủ với đối phương, có thể không mạo hiểm, cũng có thể tiêu hao chiến lực và đấu chí của đối phương. Nếu thật sự phải giao thủ, y cũng sẽ mượn sức người khác, thanh trừ đối lập, tiêu trừ chướng ngại.
Không phải vạn bất đắc dĩ, y quyết sẽ không ra tay, ít nhất là cũng không tự mình xuất thủ.
Ba là nếu tránh không khỏi, hóa giải không được, vậy thì đành phải ứng chiến. Một khi tiếp chiến thì không lưu lại người sống, không để lại đường lui, quyết không cho đối phương có cơ hội trở lại hoặc báo thù.
Y bình sinh rất ít khi ra tay, nhưng hiện giờ gặp phải Quan Thất, không ra tay không được.
Thế nhưng y vẫn không đánh lại Quan Thất.
Bốn là nếu y thật sự không đánh lại địch thủ, vậy thì lập tức chuyển dời mục tiêu công kích của đối phương.
Y có rất nhiều phương thức dịch chuyển ánh mắt của kẻ địch, chẳng hạn như nói cho đối phương biết có kẻ địch còn đáng hận hơn, hoặc là một thứ gì đó nhất định phải lấy được, thông thường có thể khiến kẻ địch phân tâm loạn thần.
Vừa phân tâm, vừa thất thần, y sẽ có cơ hội.
Hiện giờ chính là như vậy.
Y biết Quan Thất muốn tìm Lôi Thuần, nhất định sẽ tìm đến mình, tập trung vào mình, đồng thời cũng dán mắt vào mình.
Cho nên y ném “vấn đề khó giải quyết” này sang chỗ khác, ném cho Dương Vô Tà.
Y gặp nguy hiểm, cũng hi vọng Dương Vô Tà gặp nguy hiểm.
Tốt nhất là Dương Vô Tà chết chứ không phải y chết.
Quan Thất lập tức tìm tới Dương Vô Tà.
Y thật sự nói đi là đi, muốn rút lui là rút lui.
Địch Phi Kinh muốn vây khốn y trong chốc lát cũng không đủ năng lực.
Huống hồ Địch Phi Kinh căn bản không muốn vây khốn Quan Thất, y chỉ mong sao Quan Thất thay mình giết chết Dương Vô Tà.
Dương Vô Tà vốn định bảo Tôn Ngư điều động Nhất Linh Bát Công Án giải nguy cho Thích Thiếu Thương, nhưng trong khoảnh khắc thế công của Quan Thất đã biến đổi, trước tiên đánh Chiêm Hắc Quang rơi xuống nhà cổ, lại lao đến Địch Phi Kinh đòi người, chỉ trong mấy chiêu đã có cơ hội giết chết Địch Phi Kinh, nhưng lại vì một câu nói của Địch Phi Kinh mà tấn công mình.
Quan Thất dùng một tay chụp vào Dương Vô Tà.
Y chụp rất trực tiếp, rất không khách khí, cũng rất hung hăng ngang ngược.
Nhưng y có tư cách hung hăng ngang ngược.
Đừng thấy y chỉ tùy tiện chụp một cái dễ như trở bàn tay, giống như bên cạnh không có gì, trong đó ẩn chứa biết bao lực lượng, lòng tin và võ công.
Một trảo này chụp xuống, thế của nó kiên quyết, không chừa lại đường lui, cũng tuyệt không dung tình, nhưng trong đó lại bao hàm nhiều biến hóa phức tạp, ẩn chứa bao nhiêu kỳ công cái thế.
Tôn Ngư chỉ vừa nhìn đã đủ kinh tâm.
Còn về Dương Vô Tà, thậm chí không cần ngẩng đầu nhìn, đã biết thế tới không thể xem thường.
Đây là Đại Lực Ưng Trảo thủ.
Theo như trí nhớ của Dương Vô Tà và tài liệu thu thập được, y hoàn toàn không nghĩ ra Quan Thất từng có quan hệ gì với người của Đại Lực Ưng Trảo Vương.
Không có.
Nhưng điều này đã không quan trọng.
Bởi vì Quan Thất sắp đến nơi, đã biết dùng Kinh Thần chỉ và Tam Chỉ Đạn Thiên của Bạch Sầu Phi, lại biết sử dụng Cách Không Tương Tư đao và Lăng Không Tiêu Hồn kiếm của Vương Tiểu Thạch, còn biết thi triển Mật Tông Đại Thủ Ấn Cửu Tự quyết pháp của Lôi Tổn, còn có gì mà y không thể sử dụng? Không biết sử dụng?
Vấn đề là làm sao phá giải? Làm sao đối phó?
Quả thật không thể phá giải, không thể đối phó.
Quan Thất một tay chụp xuống đầu, lại khó phá khó cứu, khó phân khó giải.
Lúc này Quan Thất đã không giống một con người, mà giống như một vị thần ma.
Nếu như y là người, cũng nhất định không phải người phàm, mà là người trời.
Người và trời hợp thành một thể, “thiên nhân”.
Hào quang của Quan Thất là nóng bỏng, đỏ rực.
Một mặt y vẫn dùng giọng nói thê lương quát hỏi:
- Thuần nhi đâu?
Thuần nhi?
“Thuần nhi” đương nhiên chính là Lôi Thuần.
Lôi Thuần đương nhiên không ở trong tay Dương Vô Tà.
Nếu như Lôi Thuần rơi vào Kim Phong Tế Vũ lâu, vậy thì thiên hạ thái bình rồi.
Gần đây Dương Vô Tà càng lúc càng phát hiện, Lôi Thuần có lẽ còn khó đối phó hơn so với cha nàng là Lôi Tổn.
Có lẽ võ công của Lôi Tổn đích xác cao hơn Lôi Thuần, thế nhưng sự bình tĩnh, xảo quyệt, đa mưu túc trí, lấy lùi làm tiến của Lôi Tổn ít nhất còn có thể dự phòng được, có dấu vết để tìm. Còn Lôi Thuần giao thủ đấu trí, có thể nói là không thấy bóng dáng, thâm trầm khó lường. Cô gái này nhìn như hoàn toàn không có kinh nghiệm giang hồ, thuần khiết ôn hoà, nhưng có lúc lại xảo trá vô cùng, khẩu phật tâm xà. Dương Vô Tà tranh giành đấu đá với nàng đến tận bây giờ, ngay cả chuyện nàng rốt cuộc có võ công hay không cũng không biết rõ.
Căn bản không thể tìm ra.
Dương Vô Tà lại có một suy đoán. Mọi người đều cho rằng Địch Phi Kinh là một người trung nghĩa thế gian hiếm thấy. Lúc Lôi Tổn làm chủ, y tận trung cống hiến cho Lôi Tổn, trung thành không hai lòng. Sau khi Lôi Tổn chết, y tuân theo di chí của Lôi Tổn, vẫn cúc cung tận tụy, trung với thành Lôi Thuần, bán mạng cho nàng, nhằm để báo đáp ân tình của cha nàng.
Dương Vô Tà không đồng ý.
Y cho rằng Địch Phi Kinh trung thành với Lôi Thuần không phải vì báo đáp Lôi Tổn, mà là Địch Phi Kinh vốn có lòng ái mộ Lôi Thuần.
Yêu một người, mới không tiếc tất cả vì nàng, cũng không tiếc hi sinh.
Loại người giống như Địch Phi Kinh, cho dù yêu một người cũng sẽ không dễ dàng nói rõ.
Huống hồ người mà y yêu là Lôi Thuần.
Loại người giống như Lôi Thuần, nếu nàng thật sự thích một người, có lẽ cũng không dễ dàng biểu đạt.
Huống hồ thân phận của nàng hiện nay là tổng đường chủ thay mặt của Lục Phân Bán đường.
Nàng là “tổng đường chủ thay mặt”, nhưng lại không có “tổng đường chủ” thật sự.
Loại người giống như Địch Phi Kinh, không yêu thì thôi, một khi đã phát sinh tình cảm, nhất định sẽ yêu đến như mộng như ảo, muốn sống muốn chết.
Địch Phi Kinh là một người thâm trầm, người thâm trầm tự có cách yêu thâm trầm.
Người luyện võ, luyện đến si dại, chân khí đi rẽ, có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Ái tình cũng như vậy.
Nếu nói nhu tình như nước, vậy thì nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền. Do đó không chỉ có tẩu hỏa nhập ma, tại sao tẩu thủy không thể nhập ma.
Nếu nói pháp môn của nhân phật có bốn vạn tám ngàn loại, tại sao đạo của nhân ma lại không có tám vạn bốn ngàn loại?
Dương Vô Tà thậm chí hoài nghi, Địch Phi Kinh là vì Lôi Thuần nên mới trung thành với Lục Phân Bán đường, mới dốc hết tinh lực và trí tuệ cả đời, chưa chắc là vì báo đáp ơn tri ngộ của Lôi Tổn mà hao tốn nửa đời vì Lục Phân Bán đường.
Do đó Dương Vô Tà cho rằng, nếu như mình nắm giữ được Lôi Thuần, vậy thì cũng có thể khống chế được Địch Phi Kinh.
Thế nhưng, Lôi Thuần đương nhiên không bị y khống chế.
Cho nên y vẫn đối đầu với Địch Phi Kinh, khó phân cao thấp.
Kim Phong Tế Vũ lâu vẫn đối chọi với Lục Phân Bán đường, ngang sức ngang tài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook