Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
-
Chương 51: Nối tiếp nhau, thương yêu nhau, hoài nghi nhau
Kiếm trên tay y có một cái tên, đó là “Si”.
Chỉ một chữ.
Y rút thanh kiếm giết người của mình ra, đồng thời cũng nói một câu tổn thương người.
- Một người thật sự thích nữ nhân sẽ không cưỡng gian nữ nhân. Ngươi to gan làm bậy, vô độ tùy hứng, ta có thể mặc kệ. Nhưng gần hai tháng qua ở kinh thành, ngươi ít nhất đã gây ra mười một vụ cưỡng gian giết người. Ta giết ngươi để tế trời, để tế hồng nhan, để trút công phẫn. Nếu ngươi đã làm chuyện như vậy thì không xứng làm người võ lâm, cũng không xứng làm hảo hán, càng không xứng làm người!
Sắc mặt của y trắng như tuyết, áo trắng như tuyết, kiếm trắng hơn tuyết.
Trăng cũng trắng như tuyết.
“Tuyết” ý đột nhiên bừng lên.
Kiếm ý bùng cháy mạnh mẽ.
Kiếm tấn công Tôn Thanh Hà.
Tôn Thanh Hà vẫn nhìn chăm chú vào tay của Thích Thiếu Thương.
Không phải nhìn kiếm của y, cũng không phải nhìn cánh tay cầm kiếm của y, mà là nhìn ngón tay đang kẹp đóa hoa đã tàn một nửa.
Hắn còn nói một câu rất liều lĩnh:
- Ngươi nói ta làm thì ta làm, vậy thì thế nào! Ta cưỡng gian hết mỹ nữ trong thiên hạ, hưởng hết vui vẻ của nhân thế, khoái hoạt hết cả đời, ngươi sẽ làm gì?
Hắn cũng trả lại một kiếm, giống như trả lại một ân tình.
Kiếm của hắn cũng có tên gọi, đó là “Thác” (sai).
Kiếm của hắn tên là “Thác”.
Ai, trên đời này, si si thác thác, lại có ai biết? Ai phân rõ được?
Bọn họ đã rời đi xa, Triệu Cát chỉ trông thấy hai bóng người quyết chiến trên nóc nhà dưới ánh trăng, đương nhiên không nghe được bọn họ nói gì.
Hắn chỉ phát hiện bóng dáng của một người có điểm quen thuộc.
Hắn vừa nhìn chỉ cảm thấy trong lòng lạnh đi.
Đây chẳng phải là sát thủ lần trước đã đánh lén hắn tại Huân Hương các sao?
(Sao tối nay lại xuất hiện?)
(Sao mỗi lần đến đây gặp Lý Sư Sư, đều gặp phải sát tinh như vậy.)
(Chẳng lẽ tối nay những kẻ liều mạng này lại nhằm vào trẫm?)
Như vậy, sao bọn chúng lại động thủ?
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, hai người này đã xuất kiếm, đã động thủ, đã qua một chiêu.
Sắc mặt Tôn Thanh Hà phát xanh.
Nơi hắn đứng, ngói xanh như than vẽ.
Y phục của hắn màu xanh nhạt, kiếm cũng biến xanh.
Dường như ngay cả vầng trăng trên đầu cũng là màu xanh.
“Thanh” khí chợt tăng nhiều.
Vầng kiếm mãnh liệt.
Kiếm tấn công Thích Thiếu Thương.
Triệu Cát ngồi ở nơi tối tăm trong cửa sổ, chỉ thấy dưới ánh trăng bên kia, phía trên kia, trên tay hai người là một vệt sáng bạc màu trắng như nước, một vệt sáng lục màu xanh như nước, biến ảo thành hai con rồng nước giao kích với nhau. Trong nháy mắt, hai con rồng xanh rồng trắng đan vào nhau nhanh như điện xẹt, sau đó lập tức trở về trên tay hai người.
Trong nháy mắt đó, hoàng đế Triệu Cát quanh năm chìm trong tửu sắc cũng không nói rõ được, rốt cuộc ai là rồng xanh? Ai là rồng trắng? Là rồng trắng trở lại trong tay người áo trắng, rồng xanh trở lại trong tay người áo xanh? Hay là rồng trắng rơi vào trong tay người áo xanh, rồng xanh rơi vào trong tay người áo trắng? Dù sao, rồng xanh và rồng trắng vẫn đang đứng đối diện trên nóc nhà nơi ấy.
Triệu Cát nhìn không kỹ, cũng nhìn không hiểu.
Đó không phải là thơ, cũng không phải là tranh, càng không phải là vận luật.
Những thứ này chẳng những hắn hiểu, hơn nữa còn tinh thông.
Đây đều là những thứ lịch sự cao nhã, không thấp kém giống như những kẻ lỗ mãng cầm đao cầm kiếm đánh đánh giết giết trên nóc nhà kia.
Thế nhưng, vấn đề là Triệu Cát cũng hiểu, nếu như không có những kẻ cầm kiếm rút đao này, giang sơn của hắn cũng khó mà giữ được; hơn nữa, nếu những kẻ cầm thương lắp tên này đều chuyển sang nhằm vào hắn, ngay cả đầu rồng của hắn cũng không đảm bảo.
Hắn càng nghĩ trong lòng càng lạnh.
Một khi tâm kinh, gan sẽ nhảy, gan sắc cũng nhỏ đi.
Hắn không kìm được nhớ tới, tại nơi này của Lý Sư Sư, hắn năm lần bảy lượt bị kinh hãi, năm lần bảy lượt bị nhục nhã. Hơn nữa cô gái này tuy xinh đẹp, nhưng cũng biết động đao động thương, hiển nhiên cũng có quan hệ mật thiết với đủ hạng người trên giang hồ. Điều này khiến cho hắn không thể không giật mình đề phòng.
Hắn luôn luôn rất yêu thích cô gái trong lòng này, bởi vì nàng hiểu ý người khác.
Hắn luôn luôn rất thương tiếc nàng.
Thế nhưng hiện giờ hắn cũng khó tránh khỏi sinh ra hoài nghi với nàng.
Tối nay hắn cũng không muốn trêu chọc người lạ quyết chiến trên nóc nhà kia, để mặc cho bọn họ đánh tiếp. Đối với những kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ này, tốt nhất vẫn không nên dây vào.
Chủ yếu là bọn họ không phải nhắm vào mình, hắn cũng không muốn/không cần/không dám truy cứu tiếp.
Cho nên hắn cũng không đợi tiếp.
Hắn nhấc chiếc chuông nhỏ trên giường lên, người hầu lập tức đi tới/tiến tới/vào tới.
Hắn vội vã rời đi, thậm chí không an ủi Lý Sư Sư.
Mọi người đều không biết vì sao lần này hoàng thượng tới một cách hào hứng, sau đó lại vội vàng rời đi. Lý Sư Sư lại hiểu được một chút, bởi vì nàng nhìn theo ánh mắt của Triệu Cát, cũng phát hiện hai bóng dáng đang quyết chiến trên mái cong cao nhất trong thành
Bọn họ đã đối mặt!
(Vì sao bọn họ lại chiến đấu?)
Vì thánh thượng? Vì chính nghĩa? Hay là vì ta?
Lý Sư Sư liếc thấy ánh mắt của hoàng đế tỏa sáng trong bóng tối.
Nàng không nghĩ tới, hoàng đế này quanh năm chìm trong tửu sắc múa ca, lại có ánh mắt cơ trí và trong vắt như vậy.
Nhất là trong bóng tối âm này này, càng đặc biệt trong vắt.
Nàng chưa từng phát hiện hắn còn có đặc điểm này.
Nàng đột nhiên cảm thấy hơi xúc động. Vua của một nước thường ngày hoang dâm vô độ, trong đêm trăng có người quyết chiến, ánh mắt lại tỏa sáng ở trong phòng làm bạn với nàng.
Vì sự xúc động này, nàng thật sự không tiếc hi sinh vì hắn.
Chỉ cần lúc này hắn lại gọi nàng vào cung, cho dù là vừa vào cửa cung sâu như biển, nàng cũng quyết chí tiến lên, vì nghĩa không chùn bước.
Đáng tiếc hắn không gọi, cũng không triệu tập.
Hắn đi rồi.
Chỉ còn lại nàng ở trong phòng.
Còn có một bộ y phục trong màu vàng mà hắn để lại trước khi đi, bày ở trên giường.
Trên y phục loáng thoáng thêu một con rồng.
Rồng nhe nanh múa vuốt, nằm ở trên giường rất an tĩnh.
Đó là một con rồng vàng.
Nàng liền cầm món y phục trong kia lên, ngồi ở mép giường, nhìn một hồi, đặt dưới mũi ngửi một cái, lại đưa đến bên miệng, nhìn đầu rồng, cắn một cái.
Ở bên ngoài, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà giao thủ mỗi người một chiêu.
Là chiêu thứ hai.
Chiêu thứ nhất, không động kiếm, chỉ di chuyển thân hình, thay đổi vị trí, dịch chuyển tới vị trí có lợi mới ra tay, hơn nữa trong quá trình dịch chuyển không ai để cho kẻ địch có cơ hội tập kích, đây cũng là một loại so chiêu, giao thủ.
Hiện giờ là chiêu thứ hai.
Hai con rồng kiếm, rồng nước lướt qua bầu trời, lại lần lượt trở lại trong tay, trong lòng hai người.
Chỉ một chữ.
Y rút thanh kiếm giết người của mình ra, đồng thời cũng nói một câu tổn thương người.
- Một người thật sự thích nữ nhân sẽ không cưỡng gian nữ nhân. Ngươi to gan làm bậy, vô độ tùy hứng, ta có thể mặc kệ. Nhưng gần hai tháng qua ở kinh thành, ngươi ít nhất đã gây ra mười một vụ cưỡng gian giết người. Ta giết ngươi để tế trời, để tế hồng nhan, để trút công phẫn. Nếu ngươi đã làm chuyện như vậy thì không xứng làm người võ lâm, cũng không xứng làm hảo hán, càng không xứng làm người!
Sắc mặt của y trắng như tuyết, áo trắng như tuyết, kiếm trắng hơn tuyết.
Trăng cũng trắng như tuyết.
“Tuyết” ý đột nhiên bừng lên.
Kiếm ý bùng cháy mạnh mẽ.
Kiếm tấn công Tôn Thanh Hà.
Tôn Thanh Hà vẫn nhìn chăm chú vào tay của Thích Thiếu Thương.
Không phải nhìn kiếm của y, cũng không phải nhìn cánh tay cầm kiếm của y, mà là nhìn ngón tay đang kẹp đóa hoa đã tàn một nửa.
Hắn còn nói một câu rất liều lĩnh:
- Ngươi nói ta làm thì ta làm, vậy thì thế nào! Ta cưỡng gian hết mỹ nữ trong thiên hạ, hưởng hết vui vẻ của nhân thế, khoái hoạt hết cả đời, ngươi sẽ làm gì?
Hắn cũng trả lại một kiếm, giống như trả lại một ân tình.
Kiếm của hắn cũng có tên gọi, đó là “Thác” (sai).
Kiếm của hắn tên là “Thác”.
Ai, trên đời này, si si thác thác, lại có ai biết? Ai phân rõ được?
Bọn họ đã rời đi xa, Triệu Cát chỉ trông thấy hai bóng người quyết chiến trên nóc nhà dưới ánh trăng, đương nhiên không nghe được bọn họ nói gì.
Hắn chỉ phát hiện bóng dáng của một người có điểm quen thuộc.
Hắn vừa nhìn chỉ cảm thấy trong lòng lạnh đi.
Đây chẳng phải là sát thủ lần trước đã đánh lén hắn tại Huân Hương các sao?
(Sao tối nay lại xuất hiện?)
(Sao mỗi lần đến đây gặp Lý Sư Sư, đều gặp phải sát tinh như vậy.)
(Chẳng lẽ tối nay những kẻ liều mạng này lại nhằm vào trẫm?)
Như vậy, sao bọn chúng lại động thủ?
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, hai người này đã xuất kiếm, đã động thủ, đã qua một chiêu.
Sắc mặt Tôn Thanh Hà phát xanh.
Nơi hắn đứng, ngói xanh như than vẽ.
Y phục của hắn màu xanh nhạt, kiếm cũng biến xanh.
Dường như ngay cả vầng trăng trên đầu cũng là màu xanh.
“Thanh” khí chợt tăng nhiều.
Vầng kiếm mãnh liệt.
Kiếm tấn công Thích Thiếu Thương.
Triệu Cát ngồi ở nơi tối tăm trong cửa sổ, chỉ thấy dưới ánh trăng bên kia, phía trên kia, trên tay hai người là một vệt sáng bạc màu trắng như nước, một vệt sáng lục màu xanh như nước, biến ảo thành hai con rồng nước giao kích với nhau. Trong nháy mắt, hai con rồng xanh rồng trắng đan vào nhau nhanh như điện xẹt, sau đó lập tức trở về trên tay hai người.
Trong nháy mắt đó, hoàng đế Triệu Cát quanh năm chìm trong tửu sắc cũng không nói rõ được, rốt cuộc ai là rồng xanh? Ai là rồng trắng? Là rồng trắng trở lại trong tay người áo trắng, rồng xanh trở lại trong tay người áo xanh? Hay là rồng trắng rơi vào trong tay người áo xanh, rồng xanh rơi vào trong tay người áo trắng? Dù sao, rồng xanh và rồng trắng vẫn đang đứng đối diện trên nóc nhà nơi ấy.
Triệu Cát nhìn không kỹ, cũng nhìn không hiểu.
Đó không phải là thơ, cũng không phải là tranh, càng không phải là vận luật.
Những thứ này chẳng những hắn hiểu, hơn nữa còn tinh thông.
Đây đều là những thứ lịch sự cao nhã, không thấp kém giống như những kẻ lỗ mãng cầm đao cầm kiếm đánh đánh giết giết trên nóc nhà kia.
Thế nhưng, vấn đề là Triệu Cát cũng hiểu, nếu như không có những kẻ cầm kiếm rút đao này, giang sơn của hắn cũng khó mà giữ được; hơn nữa, nếu những kẻ cầm thương lắp tên này đều chuyển sang nhằm vào hắn, ngay cả đầu rồng của hắn cũng không đảm bảo.
Hắn càng nghĩ trong lòng càng lạnh.
Một khi tâm kinh, gan sẽ nhảy, gan sắc cũng nhỏ đi.
Hắn không kìm được nhớ tới, tại nơi này của Lý Sư Sư, hắn năm lần bảy lượt bị kinh hãi, năm lần bảy lượt bị nhục nhã. Hơn nữa cô gái này tuy xinh đẹp, nhưng cũng biết động đao động thương, hiển nhiên cũng có quan hệ mật thiết với đủ hạng người trên giang hồ. Điều này khiến cho hắn không thể không giật mình đề phòng.
Hắn luôn luôn rất yêu thích cô gái trong lòng này, bởi vì nàng hiểu ý người khác.
Hắn luôn luôn rất thương tiếc nàng.
Thế nhưng hiện giờ hắn cũng khó tránh khỏi sinh ra hoài nghi với nàng.
Tối nay hắn cũng không muốn trêu chọc người lạ quyết chiến trên nóc nhà kia, để mặc cho bọn họ đánh tiếp. Đối với những kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ này, tốt nhất vẫn không nên dây vào.
Chủ yếu là bọn họ không phải nhắm vào mình, hắn cũng không muốn/không cần/không dám truy cứu tiếp.
Cho nên hắn cũng không đợi tiếp.
Hắn nhấc chiếc chuông nhỏ trên giường lên, người hầu lập tức đi tới/tiến tới/vào tới.
Hắn vội vã rời đi, thậm chí không an ủi Lý Sư Sư.
Mọi người đều không biết vì sao lần này hoàng thượng tới một cách hào hứng, sau đó lại vội vàng rời đi. Lý Sư Sư lại hiểu được một chút, bởi vì nàng nhìn theo ánh mắt của Triệu Cát, cũng phát hiện hai bóng dáng đang quyết chiến trên mái cong cao nhất trong thành
Bọn họ đã đối mặt!
(Vì sao bọn họ lại chiến đấu?)
Vì thánh thượng? Vì chính nghĩa? Hay là vì ta?
Lý Sư Sư liếc thấy ánh mắt của hoàng đế tỏa sáng trong bóng tối.
Nàng không nghĩ tới, hoàng đế này quanh năm chìm trong tửu sắc múa ca, lại có ánh mắt cơ trí và trong vắt như vậy.
Nhất là trong bóng tối âm này này, càng đặc biệt trong vắt.
Nàng chưa từng phát hiện hắn còn có đặc điểm này.
Nàng đột nhiên cảm thấy hơi xúc động. Vua của một nước thường ngày hoang dâm vô độ, trong đêm trăng có người quyết chiến, ánh mắt lại tỏa sáng ở trong phòng làm bạn với nàng.
Vì sự xúc động này, nàng thật sự không tiếc hi sinh vì hắn.
Chỉ cần lúc này hắn lại gọi nàng vào cung, cho dù là vừa vào cửa cung sâu như biển, nàng cũng quyết chí tiến lên, vì nghĩa không chùn bước.
Đáng tiếc hắn không gọi, cũng không triệu tập.
Hắn đi rồi.
Chỉ còn lại nàng ở trong phòng.
Còn có một bộ y phục trong màu vàng mà hắn để lại trước khi đi, bày ở trên giường.
Trên y phục loáng thoáng thêu một con rồng.
Rồng nhe nanh múa vuốt, nằm ở trên giường rất an tĩnh.
Đó là một con rồng vàng.
Nàng liền cầm món y phục trong kia lên, ngồi ở mép giường, nhìn một hồi, đặt dưới mũi ngửi một cái, lại đưa đến bên miệng, nhìn đầu rồng, cắn một cái.
Ở bên ngoài, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà giao thủ mỗi người một chiêu.
Là chiêu thứ hai.
Chiêu thứ nhất, không động kiếm, chỉ di chuyển thân hình, thay đổi vị trí, dịch chuyển tới vị trí có lợi mới ra tay, hơn nữa trong quá trình dịch chuyển không ai để cho kẻ địch có cơ hội tập kích, đây cũng là một loại so chiêu, giao thủ.
Hiện giờ là chiêu thứ hai.
Hai con rồng kiếm, rồng nước lướt qua bầu trời, lại lần lượt trở lại trong tay, trong lòng hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook