Quần Long Chi Thủ [Luận Anh Hùng]
-
Chương 107: Nàng giống như một đóa hoa ác độc
Y phi thân đến dưới mái cong kia.
Y không tiếc tất cả, cũng không để ý tất cả.
Y chỉ muốn gặp Tiểu Bạch, chỉ cần thấy Tiểu Bạch một lần.
Trong lòng y đã có ràng buộc.
Y đã có trở ngại, đã phân tâm, đã thất thần, mặc dù y vẫn là Quan Thất, chiến thần Quan Mộc Đán có một không hai trong trong thiên hạ.
Dưới mái cong có người.
Thật sự có người, hơn nữa còn là một cô gái.
Nàng rốt cuộc có phải là Tiểu Bạch không?
Y có phải cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Tiểu Bạch không?
Trong lòng y mừng rỡ, cho nên y không chú ý tới, trên trời cao âm u đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng trắng lờ mờ.
Đó là ánh kiếm.
Ánh kiếm này rất nhanh, nhanh như sao băng, hơn nữa còn nhanh một cách rất phóng khoáng, rất tự nhiên.
Một kiếm này giống như không phải phát ra, rút ra, mà là bắn ra, rơi ra.
Mũi kiếm phát ra tiếng rít.
Nhưng lúc kiếm thế bắt đầu lại tuyệt đối vô thanh, hơn nữa còn vô tức, bình tĩnh, yên lặng, tràn đầy tử ý và tử chí.
Cho tới khi kiếm đến gần kẻ địch mới đột nhiên phát ra tiếng rít.
Khi Quan Thất phát giác ra thì đã trễ.
Y không biết dưới mái còn có người khác.
Quan Thất lúc này đã không biết có người khác, trong suy nghĩ của y chỉ có Tiểu Bạch.
Như vậy thì nguy rồi. Con người là sống vì mình, cho dù là người vĩ đại, tài ba đến đâu đều như vậy, đều vì bản thân (lý tưởng, tâm nguyện, người yêu, thân hữu) mà sống.
Nếu như y chỉ có người khác, không có bản thân, vậy thì cũng không dễ sống sót, tiếp tục sinh tồn.
Trên thế gian đấu tranh kịch liệt này, muốn sống tiếp, sống một cách uy vũ mạnh mẽ, có khí có lực cũng không dễ dàng. Nếu như ngươi không thể chuyên tâm chuyên ý sống vì mình, sẽ rất dễ bị người khác tiêu diệt vô thanh vô tức, vô tung vô tích.
Người công kích này nhất định có tính nhẫn nại.
Hắn im hơi lặng tiếng chờ ở đây đã lâu.
Hắn chỉ chờ một kích này.
Hắn giống như sống chỉ để chờ một kích này, phát ra một kiếm này.
Kiếm của hắn có một cái tên, “Mộng Trung kiếm”.
Bản thân hắn cũng rất có thành tựu, hơn nữa những năm gần đây càng lúc càng nổi danh tại kinh sư. Ngoại hiệu của hắn là “Mộng Trung Kiến”, hắn là người đứng đầu “Thất Tuyệt Thần Kiếm, La Thụy Giác.
La Thụy Giác luôn thích ngủ, thích nằm mộng.
Hắn ngủ không phải vì lười biếng, mà là vì phấn đấu.
Hắn có thể dùng thời gian trong giấc mộng để luyện kiếm, cho nên hắn đã luyện thành tuyệt thế kiếm pháp.
Đúng vậy, trong “Thất Tuyệt Thần Kiếm” thì võ công của hắn là cao nhất. Mà trong số những nhân vật giang hồ dưới tay Thái Kinh, hắn và Thiên Hạ Đệ Thất cũng là hai người được tin tưởng sủng ái nhất.
Hắn mai phục ở đây là để giết chết Quan Thất, nếu đã không dùng được thì phải giết chết y.
La Thụy Giác cũng dám tiếp nhận nhiệm vụ này.
Ai giết được Quan Thất chính là thiên hạ vô địch.
Nhất là trải qua cuộc chiến tối nay, Quan Thất dùng một địch mười, danh hiệu “Quan Thất vô địch” nhất định sẽ vang lừng thiên hạ. Nếu như hắn giết được Quan Thất, sẽ có thể nở mày nở mặt, có thể cắt đứt với Thất Tuyệt Thần Kiếm (hiện giờ chỉ còn lại Tam Tuyệt), tự thành một phái, tự lập tông sư.
Cho nên hắn chờ đợi, nhẫn nại.
Chờ đợi một kích này.
Một kích tất sát, tất sát một kích.
Hắn vốn có cơ hội cũng có khả năng một quyền một kiếm giết chết Quan Thất. Nói cách khác, nhiệm vụ “giết chết Quan Thất vô địch” rất có thể được hoàn thành bởi hắn.
Nếu như không có một kiếm kia.
Ánh kiếm rất trắng, kiếm kỹ mang theo một chút si mê.
Một kiếm này phát sau mà tới trước, nghênh đón một kiếm kia của La Thụy Giác. Hai kiếm đụng vào nhau, lại không phát ra tiếng binh khí, mà giống như tiếng thần chú của Mật tông.
Kiếm phân ra.
Thân hình La Thụy Giác nhoáng lên, bay xéo, đứng vững, thân thể hơi nghiêng về bên phải, mấy chùm tóc dài rũ xuống dưới trán.
Thần sắc của hắn rất sầu muộn, ánh mắt của hắn rất tức giận.
Đối thủ của hắn y phục rất trắng, tay cũng rất trắng, hơn nữa còn rất nhỏ.
Nhưng thứ càng trắng hơn là kiếm của y.
Y là Thích Thiếu Thương.
Áo trắng trước ngực y nhuộm một điểm đỏ, còn đang dần dần lan rộng, giống như một đám mây đỏ, diễm lệ e thẹn, xinh đẹp kinh người.
Y vừa mới xuất thủ, cũng xuất kiếm, giúp Quan Thất ngăn cản một kiếm đánh lén này. Nhưng kiếm của La Thụy Giác cũng không dễ ngăn cản, cho nên y đã bị thương.
Quan Thất nhìn một điểm đỏ tươi đang dần dần lan ra trước ngực Thích Thiếu Thương, mới biết vừa rồi có một kiếm kia của La Thụy Giác, cùng với một kiếm này của Thích Thiếu Thương.
Y nhìn vết thương của Thích Thiếu Thương, hỏi:
- Tại sao lại giúp ta ngăn cản một kiếm này?
Thích Thiếu Thương lại khôi phục thần sắc lười nhác, nhìn thấu thế tình, nói một cách rõ ràng vang dội, thẳng thắn vô tư:
- Vừa rồi ngươi không giết ta, ta nợ ngươi một kiếm. Ta sẽ không nợ tình của ngươi.
- Tốt.
Quan Thất trừng mắt nhìn y một cái:
- Ngươi đã không còn nợ ai cả.
Sau đó y cất bước.
Y không tiến về phía La Thụy Giác. Cho dù lúc này La Thụy Giác cũng bị thương, có lẽ khó tránh khỏi một kích này của y, nhưng y lại không lập tức trả thù.
Bởi vì trên đời có một chuyện khác còn quan trọng hơn chuyện này.
Y muốn gặp Tiểu Bạch.
Bất kể lâu như trời đất, biển cạn đá mòn, vui buồn li hợp, nhân sinh vô thường, sinh lão bệnh tử, chua ngọt khổ cay, y đều muốn gặp Tiểu Bạch.
Y muốn gặp nàng, ngoại trừ chuyện này thì không còn gì khác.
Nếu như ngươi thật sự từng yêu, sẽ biết chân chính yêu một người là như vậy. Ngươi sẽ không còn chính mình, chỉ có đối phương.
Ngươi nguyện ý hi sinh, còn không tiếc từ bỏ bản thân.
Yêu một người là chuyện rất khổ sở.
Thế nhưng liệu ngươi có thể không yêu?
Đáp án không cần ta nói cho ngươi biết.
Yêu chính là hạnh phúc lớn nhất, được yêu đã là một loại ban ơn.
Quan Thất cuối cùng đã nhìn thấy nàng.
Nàng ở dưới mái cong, trong ánh sáng lạnh phát ra từ thanh kiếm trong tay Quan Thất, giống như bên vách đá có một đóa hoa bất thường, diễm lệ, làm người ta không thể không kinh ngạc, nhưng lại cực kỳ ác độc.
Y không tiếc tất cả, cũng không để ý tất cả.
Y chỉ muốn gặp Tiểu Bạch, chỉ cần thấy Tiểu Bạch một lần.
Trong lòng y đã có ràng buộc.
Y đã có trở ngại, đã phân tâm, đã thất thần, mặc dù y vẫn là Quan Thất, chiến thần Quan Mộc Đán có một không hai trong trong thiên hạ.
Dưới mái cong có người.
Thật sự có người, hơn nữa còn là một cô gái.
Nàng rốt cuộc có phải là Tiểu Bạch không?
Y có phải cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Tiểu Bạch không?
Trong lòng y mừng rỡ, cho nên y không chú ý tới, trên trời cao âm u đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng trắng lờ mờ.
Đó là ánh kiếm.
Ánh kiếm này rất nhanh, nhanh như sao băng, hơn nữa còn nhanh một cách rất phóng khoáng, rất tự nhiên.
Một kiếm này giống như không phải phát ra, rút ra, mà là bắn ra, rơi ra.
Mũi kiếm phát ra tiếng rít.
Nhưng lúc kiếm thế bắt đầu lại tuyệt đối vô thanh, hơn nữa còn vô tức, bình tĩnh, yên lặng, tràn đầy tử ý và tử chí.
Cho tới khi kiếm đến gần kẻ địch mới đột nhiên phát ra tiếng rít.
Khi Quan Thất phát giác ra thì đã trễ.
Y không biết dưới mái còn có người khác.
Quan Thất lúc này đã không biết có người khác, trong suy nghĩ của y chỉ có Tiểu Bạch.
Như vậy thì nguy rồi. Con người là sống vì mình, cho dù là người vĩ đại, tài ba đến đâu đều như vậy, đều vì bản thân (lý tưởng, tâm nguyện, người yêu, thân hữu) mà sống.
Nếu như y chỉ có người khác, không có bản thân, vậy thì cũng không dễ sống sót, tiếp tục sinh tồn.
Trên thế gian đấu tranh kịch liệt này, muốn sống tiếp, sống một cách uy vũ mạnh mẽ, có khí có lực cũng không dễ dàng. Nếu như ngươi không thể chuyên tâm chuyên ý sống vì mình, sẽ rất dễ bị người khác tiêu diệt vô thanh vô tức, vô tung vô tích.
Người công kích này nhất định có tính nhẫn nại.
Hắn im hơi lặng tiếng chờ ở đây đã lâu.
Hắn chỉ chờ một kích này.
Hắn giống như sống chỉ để chờ một kích này, phát ra một kiếm này.
Kiếm của hắn có một cái tên, “Mộng Trung kiếm”.
Bản thân hắn cũng rất có thành tựu, hơn nữa những năm gần đây càng lúc càng nổi danh tại kinh sư. Ngoại hiệu của hắn là “Mộng Trung Kiến”, hắn là người đứng đầu “Thất Tuyệt Thần Kiếm, La Thụy Giác.
La Thụy Giác luôn thích ngủ, thích nằm mộng.
Hắn ngủ không phải vì lười biếng, mà là vì phấn đấu.
Hắn có thể dùng thời gian trong giấc mộng để luyện kiếm, cho nên hắn đã luyện thành tuyệt thế kiếm pháp.
Đúng vậy, trong “Thất Tuyệt Thần Kiếm” thì võ công của hắn là cao nhất. Mà trong số những nhân vật giang hồ dưới tay Thái Kinh, hắn và Thiên Hạ Đệ Thất cũng là hai người được tin tưởng sủng ái nhất.
Hắn mai phục ở đây là để giết chết Quan Thất, nếu đã không dùng được thì phải giết chết y.
La Thụy Giác cũng dám tiếp nhận nhiệm vụ này.
Ai giết được Quan Thất chính là thiên hạ vô địch.
Nhất là trải qua cuộc chiến tối nay, Quan Thất dùng một địch mười, danh hiệu “Quan Thất vô địch” nhất định sẽ vang lừng thiên hạ. Nếu như hắn giết được Quan Thất, sẽ có thể nở mày nở mặt, có thể cắt đứt với Thất Tuyệt Thần Kiếm (hiện giờ chỉ còn lại Tam Tuyệt), tự thành một phái, tự lập tông sư.
Cho nên hắn chờ đợi, nhẫn nại.
Chờ đợi một kích này.
Một kích tất sát, tất sát một kích.
Hắn vốn có cơ hội cũng có khả năng một quyền một kiếm giết chết Quan Thất. Nói cách khác, nhiệm vụ “giết chết Quan Thất vô địch” rất có thể được hoàn thành bởi hắn.
Nếu như không có một kiếm kia.
Ánh kiếm rất trắng, kiếm kỹ mang theo một chút si mê.
Một kiếm này phát sau mà tới trước, nghênh đón một kiếm kia của La Thụy Giác. Hai kiếm đụng vào nhau, lại không phát ra tiếng binh khí, mà giống như tiếng thần chú của Mật tông.
Kiếm phân ra.
Thân hình La Thụy Giác nhoáng lên, bay xéo, đứng vững, thân thể hơi nghiêng về bên phải, mấy chùm tóc dài rũ xuống dưới trán.
Thần sắc của hắn rất sầu muộn, ánh mắt của hắn rất tức giận.
Đối thủ của hắn y phục rất trắng, tay cũng rất trắng, hơn nữa còn rất nhỏ.
Nhưng thứ càng trắng hơn là kiếm của y.
Y là Thích Thiếu Thương.
Áo trắng trước ngực y nhuộm một điểm đỏ, còn đang dần dần lan rộng, giống như một đám mây đỏ, diễm lệ e thẹn, xinh đẹp kinh người.
Y vừa mới xuất thủ, cũng xuất kiếm, giúp Quan Thất ngăn cản một kiếm đánh lén này. Nhưng kiếm của La Thụy Giác cũng không dễ ngăn cản, cho nên y đã bị thương.
Quan Thất nhìn một điểm đỏ tươi đang dần dần lan ra trước ngực Thích Thiếu Thương, mới biết vừa rồi có một kiếm kia của La Thụy Giác, cùng với một kiếm này của Thích Thiếu Thương.
Y nhìn vết thương của Thích Thiếu Thương, hỏi:
- Tại sao lại giúp ta ngăn cản một kiếm này?
Thích Thiếu Thương lại khôi phục thần sắc lười nhác, nhìn thấu thế tình, nói một cách rõ ràng vang dội, thẳng thắn vô tư:
- Vừa rồi ngươi không giết ta, ta nợ ngươi một kiếm. Ta sẽ không nợ tình của ngươi.
- Tốt.
Quan Thất trừng mắt nhìn y một cái:
- Ngươi đã không còn nợ ai cả.
Sau đó y cất bước.
Y không tiến về phía La Thụy Giác. Cho dù lúc này La Thụy Giác cũng bị thương, có lẽ khó tránh khỏi một kích này của y, nhưng y lại không lập tức trả thù.
Bởi vì trên đời có một chuyện khác còn quan trọng hơn chuyện này.
Y muốn gặp Tiểu Bạch.
Bất kể lâu như trời đất, biển cạn đá mòn, vui buồn li hợp, nhân sinh vô thường, sinh lão bệnh tử, chua ngọt khổ cay, y đều muốn gặp Tiểu Bạch.
Y muốn gặp nàng, ngoại trừ chuyện này thì không còn gì khác.
Nếu như ngươi thật sự từng yêu, sẽ biết chân chính yêu một người là như vậy. Ngươi sẽ không còn chính mình, chỉ có đối phương.
Ngươi nguyện ý hi sinh, còn không tiếc từ bỏ bản thân.
Yêu một người là chuyện rất khổ sở.
Thế nhưng liệu ngươi có thể không yêu?
Đáp án không cần ta nói cho ngươi biết.
Yêu chính là hạnh phúc lớn nhất, được yêu đã là một loại ban ơn.
Quan Thất cuối cùng đã nhìn thấy nàng.
Nàng ở dưới mái cong, trong ánh sáng lạnh phát ra từ thanh kiếm trong tay Quan Thất, giống như bên vách đá có một đóa hoa bất thường, diễm lệ, làm người ta không thể không kinh ngạc, nhưng lại cực kỳ ác độc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook