Quan Lộ Trầm Luân
Chương 83: Lãnh đạo tiễn đưa

Sau khi Lương Thần nói phải đi, trên gương mặt của Diệp Tử Thanh hiện lên vẻ kinh ngạc, trầm lặng mấy giây cô không kìm nổi sự lặng im nói:

- Anh tại sao phải làm vậy? Em chỉ là nói đùa với anh thôi vậy mà anh phải phản ứng mãnh liệt như vậy ư? Còn nói mình là người có khí phách, rõ ràng là đồ lòng dạ hẹp hòi.

- Không liên quan tới câu nói vừa rồi của em.

Lương Thần mỉm cười giải thích:

- Anh đến đây không phải là để nghỉ phép, mà là để phá án. Mặc dù nhiệm vụ đã kết thúc nhưng cũng phải về báo cáo một chút với lãnh đạo công tác ở đây. Hôm qua sếp Phó và sếp Tiếu đã về Long Nguyên trước rồi, anh vẫn còn ở đây như thế này là quá lắm rồi, em phải hiểu cho một người nhỏ bé, mệnh khổ, phải làm việc theo ánh mắt của lãnh đạo như anh chứ.

- Thêm có một ngày nữa thì có làm sao đâu.

Giọng điệu và ánh mắt của Diệp Tử Thanh tỏ rõ sự không cam lòng, u oán. Ccô cứ nhìn người đàn ông gần như đứng trước mặt cô như vẻ anh ta đã nợ cô vô số cảm tình, là một kẻ phụ tình...

- Cho anh mượn điện thoại một lát, anh gọi điện cho Thanh Oánh.

Lương Thần không dám nhìn váo ánh mắt của đối phương, yêu lực của cô ta quá mãnh liệt, hắn sợ hắn không kìm nổi lòng mà thay đổi chủ ý về nhà.

- Oánh Oánh cũng không muốn anh đi, tối qua bọn em còn thương lượng với nhau là sẽ cùng anh đi chèo thuyền ở công viên Liêu Dương,

Diệp Tử Thanh ra vẻ rất không tình nguyện rút điện thoại đưa cho Lương Thần.

Lương Thân gọi điện cho Diệp Thanh Oánh. Sau khi nhấc điện thoại hắn nói với Diệp Thanh Oánh về chuyện hắn có dự định về nhà, điện thoại trầm lặng một lúc khá lâu làm cho con tim của Lương Thần có bảy tám phần nghĩ là cô đã giận hắn.

- Nếu như đã vậy thì em cũng không níu kéo làm gì.

Âm thanh rất bình tĩnh của Diệp Thanh Oánh làm cho Lương Thần lúc đó có chút thất vọng, mặc dù không thay đổi quyết định về nhà, nhưng trong tim Lương Thần vẫn hy vọng cô gái sẽ níu kéo.

- Vậy tạm biệt nhé.

Lương Thần miễn cưỡng cười nói.

- Vậy anh về nhà thế nào? Em nhớ là anh lái xe cơ quan đến.

Diệp Thanh Oánh gần như không muốn ngắt điện thoại mà cô hỏi một câu hỏi xã giao.

- Ừ! Anh lái xe cảnh sát đến đây, chút nữa anh phải đến cục công an thành phố Liêu Dương để lấy xe, sau đó đi thẳng về Long Nguyên.

Lương Thần trả lời đúng sự thật. Hôm qua hắn gọi điện cho sếp Phó, và sếp Phó nói cho hắn biết là xe vẫn để đó cho hắn lái xe về, để hắn đỡ phải ngồi xe khách, vừa bất tiện lại phải lấy tiền của mình để mua vé xe.

- Vậy à, thế thì em có chút việc muốn làm phiền anh.

Trong điện thoại, giọng nói có vẻ kiên quyết của cô gái cộng thêm vẻ ngượng ngùng.

- Em muốn đi Tây Phong thăm Toa Toa, anh có thể cho em ngồi nhờ xe của anh không?

- Có thể, hoàn toàn có thể, đương nhiên là có thể.

Trong nháy mắt Lương Thần trở lên vui sướng không tả nổi, hắn dường như nói liên tiếp không ngừng.

- Vậy chúng ta gặp mặt ở cục công an nhé.

Diệp Thanh Oánh với đôi má hồng hồng cầm điện thoại bước vào phòng ngủ thì Vương Phỉ Hạm hơi hơi nhíu mày.

- Bảo bối! Phong gọi điện đến, nói là gọi điện cho con nhưng điện thoại con bận, cậu ấy mời con hôm nay đi chơi. Thế nào, một cơ hội cũng không cho người ta à?

Vương Phỉ Hạm vừa mới ngủ dậy, những sợi tóc đen nhánh thả xuống bờ vai, khuôn mặt không phấn son, còn mặc bộ quần áo ngủ hơi mỏng màu xanh lam làm hiện lên những đường cong hấp dẫn của cơ thể, hơn nữa chiếc váy ngắn để lộ cái đùi trắng như tuyết lại càng thêm phần hấp dẫn.

- Hôm nay con đi Tây Phong thăm bà ngoại, tiện thể ở đó mấy ngày.

Diệp Thanh Oánh đặt chiếc điện thoại xuống dùng một giọng điệu thản nhiên nói.

Nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, Vương Phỉ Hạm vừa suy đoán đã đoán được ngay nguyên nhân. Bà khẽ cười và nói:

- Hôm này Lương Thần về Tây Phong đúng không?

- Vâng. Con tiện thể ngồi xe của anh ấy.

Diệp Thanh Oanh cũng sớm biết là sẽ không giấu được sự thật này với đối phương.

Cô cũng không hề có ý giấu diếm sự thật này, theo cô mà nói, mẹ có biết hay không hoặc có đồng ý hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến quyết định của cô.

- Bảo bối.

Dưới ánh mắt bình tĩnh nhìn con gái là ẩn giấu sự không chịu khuất phục của Vương Phỉ Hạm. Bà thở dài một hơi cố nén ý khuyên bảo con gái lại. Theo bà hiểu, khi bà vẫn chưa tìm được lý do hợp lý để có thể khuyên ngăn con gái thì con gái sẽ không bao giờ chịu thay đổi ý kiến của mình. Niếp Quảng Vũ ngày hôm qua đã quay trở về Bắc Kinh, nhất thời bà cũng không thể tìm được một lý do nào có thể lần nữa ngăn cản con gái.

- Bất luận là con đi thăm bà ngoại hay thăm bạn bè hay là nguyên nhân khác thì lần này mẹ cũng không ngăn con, chỉ có điều con nhất định phải nắm vững lấy đừng quá dồn tình cảm tuỳ ý, cần phải để lại cho mình một đường lùi, đừng vì một lúc kích động mà làm chuyện để cả đời phải hối hận, con hiểu chưa?

Vương Phỉ Hạm sợ nhất là từ trước tới giờ con gái mình chưa hề trải qua tình cảm nam nữ, sẽ bị tình yêu làm mê mẩn đầu óc, từ đó làm mất đi những ngày tháng yên tĩnh, trở thành tù binh của đàn ông.

- Con hiểu.

Diệp Thanh Oánh gật đầu, cô cũng hiểu được mẹ là đang suy nghĩ cho cô, nên trong lòng cô không có gì là không vui cả. Cô yêu Lương Thần là một sự thật, đối với sự phát triển của tình cảm thì cô có thái độ tuân theo quy luật tự nhiên.

- Còn chị Tử Thanh của con mấy ngày này cũng không có việc gì, để chị ý đi cùng con đi, lần này con đi Tây Phong chắc cũng phải vài ngày ấy, để chị ý đi cùng con cũng như là để chăm sóc con.

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của mẹ, Diệp Tử Thanh không khỏi dở khóc dở cười, cô đã sớm nghĩ đến là mẹ sẽ không dễ dàng thoả hiệp. Xem ra là người rất thoải mái nhưng trên thực tế bà vẫn không yên tâm mà phải sắp đặt bằng được, làm cho cô không thể không đồng ý.

Còn Diệp Tử Thanh ở bệnh viện vẫn nhìn người đàn ông đang đắc ý cứ đi đi lại lại trong phòng mà chua sót nói:

- Lần này anh đắc ý rồi nhé, có Oánh Oánh đưa về nhà, chỉ đáng thương cho em phải một mình một bóng ở lại Liêu Dương này.

- Sếp Lương có thể cũng đưa em đi cùng được không?

Vẻ mặt u oán không kéo dài được một phút trên gương mặt của Diệp Tử Thanh đã khôi phục vẻ kiều mỹ trở lại, cô ngồi ở giường dùng đôi tay đưa về phía sau đẩy bộ ngực đầy đặn một cách khoa trương mà ngồi dậy.

Không tốt một chút nào, Lương Thần không thể tìm một người thứ ba như vậy được, vì thế trên vẻ mặt của Lương Thần hiện lên nụ cười giả tạo, sử dụng lời nói khẩn thiết:

- Anh cũng rất hoan nghênh em, nhưng điều kiện gia đình có hạn, mà Tây Phong lại là một huyện nghèo cũng không có gì để vui chơi, sợ em không chịu được sự chán ngán, cho nên cũng không có ý định mời em đến chịu khổ.

- Không có thành ý.

Diệp Tử Thanh dùng con mắt xem thường người đàn ông, đồ ngốc cũng có thể hiểu ra những lời nói của người đàn ông là khẩu không đúng tâm, rõ ràng là sợ cô đi cùng sẽ làm vướng bận mọi việc thôi.

Trong sự tràn đầy niềm vui của Lương Thần thì ngay lúc này tiếng chuông điện thoại kêu lên. Lương Thần vội vàng nhấc điện thoải, quả nhiên vẫn là Diệp Thanh Oánh gọi điện đến, không nói được mấy câu thì vẻ mặt vui mừng của Lương Thần bỗng mất đi một nửa, với con mắt rất không cam lòng nhìn Diệp Tử Thanh, sau đó không vui vẻ gì đưa điện thoại cho cô và nói:

- Oánh Oánh muốn nói chuyện với em.

Ánh mắt long lanh của Diệp Tử Thanh nhìn nét mặt của Lương Thần thì lập tức hiểu ra bảy tám phần, cô đưa tay ra cầm điện thoại, vừa nói cô vừa nhìn bỡn cợt vào ánh mắt của người đàn ông, sau khi tắt điện thoại cô sử dụng một tư thế đắc ý của người chiến thắng, ngẩng cao đầu và cố ý đi lại trước mặt của Lương Thần. Cô cười nói với Lương Thần:

- Thế nào sếp Lương, có hoan nghênh em đi không? Nếu như không hoan nghênh thì em có thể nói với Oánh Oánh không đi nữa.

- Tại sao lại không hoan nghênh nhỉ, anh giơ hai tay hai chân để đón tiếp cơ.

Lương Thần cười gượng xoa hai tay nói.

- Anh chỉ sợ điều kiện không tốt để chị Tử Thanh phải chịu thiệt thòi thôi.

- Ít nói mấy câu vô dụng đó thôi, giờ em đi xin nghỉ phép, anh đi cùng em nhé.

Diệp Tử Thanh hoàn toàn nắm giữ được tình thế, chủ động xoay người tạo vẻ đẹp lượn lờ đi đằng trước. Còn Lương Thần chỉ buồn bực bước theo con yêu tinh này, nhìn dưới chiếc áo y tá của đối phương cứ lắc đi lắc lại mà hắn chỉ muốn đẩy cho đối phương ngã xuống đất để làm một trăm lần.

Diệp Tử Thanh giả bộ rất tài tình, như là người con dâu bình thường cứ dạ dạ vâng vâng đến giải thích với y tá trưởng về việc xin nghỉ phép 4 ngày để đi thăm mẹ chồng tương lai. Lương Thần cảm giác không được thoải mái khi phải chịu những ánh mắt của nữ y tá trưởng và những nữ y tá khác nhìn hắn như là nhìn một động vật lạ.

Phó viện trưởng Khương khi biết tin Lương Thần trả phòng về, ông không dám chậm trễ mà đích thân đến kéo lấy tay của Lương Thần, rất thành khẩn yêu cầu Lương Thần lưu lại nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Chính vì sự cung kính tiếp đãi của phó viện trưởng Khương đã làm cho y tá trưởng khoa nhi và các nữ y tá khác có cái nhìn hoàn toàn khác, phải thu lại những bình luận rằng hắn không đủ tiêu chuẩn lúc trước, và nhận định rằng đây không phải là một nhân vật bình thường.

Lương Thần lại một lần nữa cáo từ và nhiệt tình bày tỏ sự cảm ơn với phó viện trưởng Khương. Thấy Lương Thần có thái độ cương quyết, phó viện trưởng Khương không khỏi cảm thán nói:

- Không phải là khen anh đâu sếp Lương ạ, những người thanh niên kinh nghiệm như anh hiện nay không có nhiều đâu. Anh đã quyết định đi như thế này thì tôi cũng không níu kéo nữa, nhưng có một việc tôi nhất định phải xin ý kiến của lãnh đạo liên quan, bằng không khi lãnh đạo trách tội thì tôi không thể nào đảm đương nổi ấy.

Ngay sau đó phó viện trưởng Khương liền gọi điện cho viện trưởng Hầu Hải Dương, mà Hầu Hải Dương sau khi nghe được điện thoại lại vội vàng đem tin tức này thông báo cho Cục trưởng cục vệ sinh, và rất nhanh tin tức này đã đến tai của chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp.

Không dễ gì mà được nghỉ mấy ngày mùng 1 tháng 5, gia đình Vương Hiểu Diệp gần như có cuộc sống bình thường của một người phụ nữ. Nhưng với thói quen ở ngoài là chủ tịch thành phố, bà về nhà không thể tránh khỏi có những hành động và ngôn ngữ uy nghiêm của một vị lãnh đạo, chồng và con bà dần dần cũng trở nên có chút sợ hãi, lúc đầu bà cũng có cảm giác không được tự nhiên cho lắm, nhưng lâu dần bà cũng tập mãi trở thành thói quen.

Nhận được điện thoại của phó chủ tịch thành phố Cảnh - người được phân công quản lý mảng giáo dục, vệ sinh - Vương Hiểu Diệp nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định vẫn nên đích thân đi một chuyến. Vốn chỉ là một tên phó phòng nhỏ bé, dù là lập được đại công cũng không thể nào phải để bà phải đích thân đi tiễn, nhưng bà không thể không nể mặt phó bí thư tỉnh uỷ Lý. Thông tin Lương Thần là bạn học đại học của con gái phó bí thư Lý là do bà thám thính ở Bí thư Đảng ủy công an thành phố. Mặc kệ Lương Thần và con gái phó bí thư Lý là bạn như thế nào, nhưng chỉ cần thấy thái độ coi trọng của phó bí thư Lý là bà đã không thể coi thường được.

Có nên gọi điện cho Trương Anh Kiệt không? Vương Hiểu Diệp cầm chiếc điện thoại ngẫm nghĩ một chút rồi lại đặt xuống. Bà không cần thiết phải làm chút tình cảm ấy, Trương Anh Kiệt không đi thì càng tốt, như vậy càng thể hiện được thái độ khác biệt giữa bà và Trương Anh Kiệt với phó bí thư Lý.

Khi Vương Hiểu Diệp vội vàng lên xe đến trung tâm bệnh viện, lúc này hiện trạng trong đại sảnh bao gồm không ít lãnh đạo thành uỷ và uỷ ban nhân dân thành phố đã sớm tới đây rồi. Càng làm cho bà cảm thấy không thoải mái chút nào đó chính là bí thư thành uỷ Trương Anh Kiệt đang sử dụng những từ ngữ thân mật để lôi kéo Lương Thần.

- Gia đình có chút việc nên đến trễ một chút, Tiểu Lương, thật sự rất xin lỗi.

Vương Hiểu Diệp bước lên hai bước rất điềm đạm cười nói, lại chậm rãi đưa tay ra, hoàn toàn không có sự uy nghiêm của một vị chủ tịch thành phố, bà rất gần gũi và thân thiện như những người bậc trên.

- Thưa chủ tịch Vương và bí thư Trương, hai vị dù có trăm công ngàn việc nhưng cũng bớt chút thời gian đến để thăm tôi, tôi thật sự không biết nói gì hơn nữa.

Người có kinh nghiệm như Lương Thần đến nay đã có thể để đối phó với trường hợp như thế này. Trên khuôn mặt của hắn thể hiện được sự thành ý và nụ cười cảm ơn, hắn bắt tay nhẹ nhàng với những bàn tay đưa tới với hắn, biểu lộ sự cảm động của bản thân hắn.

Những người y tá trưởng khoa nhi và các nữ y tá khác sớm đã kinh ngạc há hốc mồm không khép lại được. Tai nghe không bằng mắt thấy, họ đã chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này, và họ đã tin rằng người thanh niên nằm ở phòng điều trị đặc biệt kia có một lai lịch rất lớn. Chẳng trách Diệp Tử Thanh từ chối chủ nhiệm Lý mà lựa chọn người thanh niên này, xem ra người ta không chắc đã kém Lý Minh Dương. Nguồn: http://qtruyen.net

Lương Thần trong lòng hiểu rất rõ những lãnh đạo thành uỷ và ủy ban nhân dân thành phố Liêu Dương tại sao lại đến đây đông đúc như vậy, nguyên nhân chẳng qua là do hắn và chị Đình có chút quan hệ. Trong lòng hắn như đang tràn đầy hạnh phúc, cái gì mà gọi là một người làm quan, cả họ được nhờ. Hắn chỉ là có chút bạn học với con gái phó bí thư Lý mà thôi, còn có thể nói là không có chút họ hàng gì nữa ý, vậy mà đã bị một đống lãnh đạo thành uỷ, bí thư và chủ tịch thành phố bao quanh thế này. Quyền lực, chính quyền lực đã đem đến vầng hào quang rực rỡ này. Ánh sáng rực rỡ quyền lực của phó bí thư Lý đã làm cho hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc đến nay lại được nhận sự đối đãi như khách quý thế này.

Bí thư thành uỷ thành phố Liêu Dương Trương Anh Kiệt, chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp và những lãnh đạo thành uỷ và chính quyền thành phố với sự nhiệt tình không thể tả nổi để tiễn Lương Thần ra cửa lớn bệnh viện. Trong lúc này thư ký Giang của chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp vội vàng chạy đến và nói nhỏ vào tai bà vài câu. Không phải độc nhất vô nhị, bên cạnh bí thư thành uỷ Trương Anh Kiệt cũng xuất hiện hình bóng của Trưởng ban thư ký Thành ủy.

Hai vị lãnh đạo Đảng và chính quyền gần như cùng một lúc biến sắc, trước sau bắt tay Lương Thần bày tỏ sự cáo biệt, sau đó cùng đứng về một phía chỗ đông người có vẻ như đang thương lượng cái gì đó, các vị lãnh đạo thành uỷ và uỷ ban nhân dân thành phố cũng rất mẫn cảm mà nghe ngóng, thám thính sự biến hoá của các tin tức.

Gần như cùng lúc đó hai chiếc xe phát đèn cảnh sát đứng ở trước cổng lớn bệnh viện, tiếp theo đó là bốn chiếc xe Audi màu đen, một chiếc xe Hummer và cuối cùng là hai chiếc xe cảnh sát.

Những bộ phận lãnh đạo thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố ở đây, cấp bậc thấp nhất cũng là phó giám đốc sở, thường đã nhìn thấy không ít khung cảnh hoành tráng, nhưng với xu thế như hiện nay họ cũng không thể không âm thầm mà khiếp sợ. Nguyên nhân cũng chỉ là do mấy chiếc xe có treo biển số 4. Họ cũng đã hiểu rất rõ rằng những đoàn xe bỗng xuất hiện lúc này là thần thánh từ nơi nào tới. Bí thư tỉnh uỷ cũng không chỉ ngồi xe có biển số 44 này. Trên thực tế là vì sự an toàn mà xe số 1 của bí thư tỉnh uỷ ngồi thường thay đổi biển xe liên tục sang biển xe công an, cảnh sát có vũ trang, quân đội, v. v...mà số biển xe còn không đặc biệt cho lắm. Nhưng ngược lại khi nhìn thấy chiếc xe số 4 xuất hiện thì trên xe không phải ai khác chắc chắn là bí thư tỉnh uỷ.

Không thể trách những vị lãnh đạo thành uỷ và uỷ ban nhân dân thành phố được, đó là do họ hoàn toàn không nhận được một chút thông tin nào, nếu như hai ngày trước phó bí thư tỉnh uỷ Lý, phó chủ tịch tỉnh Lam và các vị lãnh đạo tỉnh đến đã làm cho họ cảm thấy bất ngờ rồi, vậy mà hôm này lãnh đạo bốn ban ngành (Đảng ủy, Ủy ban nhân dân, Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc) tỉnh Liêu Đông đến càng làm cho bọn họ cảm thấy choáng váng hơn, họ không kịp để có thể phân biệt được các hướng đông tây nam bắc nữa rồi. Mấy ngày hôm nay rốt cuộc là những ngày gì không biết, các vị đại thần của tỉnh uỷ đến bệnh viện là có ý gì không biết.

Bí thư thành uỷ Trương Anh Kiệt rồi chủ tịch tỉnh Vương Hiểu Diệp liên tiếp đi lên đón chào, tiếp theo đó là hàng loạt các nhân vật lớn từ chiếc xe con xuất hiện đã lập tức chứng minh những tin tức của hai vị kia là hoàn toàn đúng. Bốn lượt xe gồm các nhân vật trong các bộ máy tỉnh uỷ, uỷ ban nhân dân tỉnh, hội đồng nhân dân tỉnh và mặt trận tổ quốc cộng thêm toàn bộ đội hình quân khu tư lệnh viên chính uỷ tỉnh Liêu Đông rất hào hoa và hùng mạnh làm cho tất cả các cấp uỷ ban nhân dân thành phố đều ngây người ra.

- Bí thư Giang, chủ tịch tỉnh Cao, chủ nhiệm Từ, chủ tịch Kim.

Người đã từng lăn lộn trong quan trường phải hiểu rõ sự nghiêm khắc về thứ tự chào hỏi này. Những người như Trương Anh Kiệt và Vương Hiểu Diệp tất nhiên không thể sai lầm trong những trường hợp nhỏ bé như thế này được, đây chính là để bày tỏ thái độ kính cẩn hoan nghênh với lãnh đạo trong tỉnh.

- Thật khéo bí thư Trương và chủ tịch Vương cũng ở đây.

Bộ mặt lạnh lùng của chủ tịch tỉnh Liêu Đông Cao Thành Gia dù có chào hỏi khách sáo nhưng vẫn để lộ ra khuôn mặt lạnh lùng.

Bí thư tỉnh uỷ kiêm chủ tịch hội đồng nhân dân Giang Trung Nguyên lại hơi có vẻ mặt nhăn mày

Hoàn toàn không giống với Cao Thành Gia, nhân vật cấp cao nhất tỉnh Liêu Đông này bình thường luôn để ấn tượng không nóng không lạnh không nhu không cương, rất ít tức giận với cấp dưới. Nhưng những cấp dưới mà thân thuộc với ông thì biết rất rõ hành động nhíu mày này của bí thư đã thể hiện rõ sự không vừa lòng.

- Bí thư Trương, chủ tịch tỉnh Vương, các vị có thể nhận được tin tức này thì tôi cũng có thể hiểu được, nhưng những đồng chí này.

Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Hồ Hồng Trung cười mỉm chỉ vào những người thành uỷ và uỷ ban nhân dân thành phố đứng xung quanh. Ông là người có tiếng trong tỉnh tham chính nhưng không chấp chính, nghị chính nhưng không hành chính (tham gia chính trị nhưng không điều hành chính trị, nói về chính trị nhưng không làm theo chính trị), cũng là người khá hòa hợp với Bí thư tỉnh uỷ và chủ tịch tỉnh.

- Là thế này.

Hiểu được bản tính của bí thư Giang, Trương Anh Kiệt lập tức quyết định nói đúng sự thật, trên thực tế ông cũng có thể tưởng tượng ra nếu như bí thư Giang và chủ tịch tỉnh Cao muốn biết sự thật thì chỉ cần gọi bất kỳ một người nào đó thì liền có thể biết ngay chân tướng sự việc, như vậy không bằng ông chủ động nói thật, vì dù sao cũng không phải là cái gì vi phạm nguyên tắc cả.

Nghe Trương Anh Kiệt báo cáo, khuôn mặt của bí thư tỉnh uỷ Giang Trung Nguyên và chủ tịch tỉnh Cao Thành Gia đều không có biểu hiện gì khác thường, mà người đứng đằng sau hai người là phó bí thư tỉnh uỷ Lý Thư Hãn thì có vài phần biểu hiện không lấy làm vui. Ông cũng hiểu rõ hai người Trương Anh Kiệt và Vương Hiểu Diệp có mục đích là gì, và đây cũng chính là những gì mà ông chán ghét. Nếu biết sớm có kết quả như thế này ông đã không đích thân tới bệnh viện để thăm Lương Thần rồi.

Tư lệnh Quân khu tỉnh Liêu Đông, thiếu tướng Đàm Trì Long thì rất hứng thú nói câu:

- Người thanh niên nào vậy, đến xem cái.

Trương Anh Kiệt hướng về phía cách đó không xa vẫy tay gọi người thanh niên đang đứng đần người ra đó nói:

- Tiểu Lương mau đến đây tư lệnh Đàm muốn gặp cậu.

Lòng bàn tay Lương Thần đều là mồ hôi, lúc này hắn cũng hiểu những đoàn xe tiến vào bệnh viện có lai lịch là như thế nào.

Không cần nhìn những thứ khác, chỉ cần nhìn bố của chị Đình, phó bí thư tỉnh uỷ Lý đứng ở vị trí đó hắn đã có thể đoán được hai người đàn ông đứng trước Lý Thư Hãn có thân phận gì. Nếu như không phải bí thư tỉnh uỷ và chủ tịch tỉnh thì ai mới có thể đứng trước mặt phó bí thư Lý chứ.

- Chào tư lệnh Đàm.

Lương Thần hướng về phía người mặc bộ quân trang, khuôn mặt thô và có hào khí đàn ông để chào hỏi. Hắn không kìm nổi sợ và run nhẹ, nhưng trên khuôn mặt của hắn vẫn rất điềm tĩnh và nghiêm túc, tất nhiên kiểu điềm tĩnh này là sự giả vờ, phải đối mặt với bao nhiêu quan to các cấp tỉnh uỷ, nếu nói không sợ hãi thì là lừa dối chính bản thân mình.

- Cậu khá lắm, đến quân đội cũng có thể là một quân nhân tốt, cậu tên là gì?

Đàm Trì Long rất có cảm tình với người thanh niên này, từ trước tới nay Đàm Trì Long nhìn người bằng trực giác, lần đầu tiên nhìn thấy vừa ý liền biểu hiện rất thân thiết, còn lần đầu tiên thấy không vừa ý thì liền phất tay khiến đối phương phải bỏ chạy.

- Báo cáo tư lệnh Đàm, tôi tên gọi Lương Thần.

Lương Thần rất lưu loát, âm thanh to, rõ nói ra, đây là do hắn bắt chước trên ti vi, những vị lãnh đạo quân đội thường thích cấp dưới phải dũng mãnh.

- Ha ha.

Tư lệnh Đàm không kìm nổi bật cười, đấm vào ngực Lương Thần nói:

- Còn được, không phải là gối thêu hoa.

- Được rồi lão Đàm, chính sự quan trọng.

Tỉnh uỷ uỷ viên thường vụ quân khu chính uỷ, thiếu tướng Tinh Hàn mỉm cười nhắc nhở. Dù sao có bí thư tỉnh uỷ Giang, chủ tịch tỉnh Cao và rất nhiều lãnh đạo trong tỉnh đều hiểu tính khí của lão Đàm, đều không có gì là không vừa lòng. Nhưng đây không phải lúc để ý cách làm của người khác, ông bước về phía trước vỗ vào vai Lương Thần rất nhẹ nhàng nói:

- Đồng chí Tiểu Lương, chúc cậu thượng lộ bình an.

- Rất cảm ơn.

Lương Thần cũng tức thời đáp lễ với hai vị thiếu tướng, sau đó xoay người dời đi.

- Chúng ta vào thôi.

Bí thư tỉnh uỷ Giang Trung Nguyên nhẹ nhàng nói, sau đó bước trước ra cổng bệnh viện. Tiếp sau đó là chủ tịch tỉnh Cao Thành Gia, chủ tịch Mặt trận tổ quốc Hồ Hoành Trung, phó bí thư Lý Thư Hãn, phó chủ tịch thường trực tỉnh Đằng Vũ và các vị lãnh đạo đi theo sau. Chỉ còn lại những người thuộc thành uỷ và uỷ ban nhân dân thành phố Liêu Dương, đứng cũng không được mà đi cũng không xong, chỉ có vẻ xấu hổ.

Đoàn người đi cùng bí thư tỉnh uỷ Giang dưới sự dẫn dắt của viện trưởng Hầu bước tới phòng bệnh chăm sóc đặc biệt tầng 1. Thần kinh của viện trưởng Hầu đã gần như căng thẳng đến nỗi từ trước tới nay chưa hề có, trải qua hai ngày hôm nay gần như còn phong phú hơn cả sự trải nghiệm của cả đời ông. Mặc dù bệnh viên trung tâm thành phố Liêu Dương thuộc loại A, nhưng vẫn không thể xếp vào hàng thứ nhất trong tỉnh, thường thì tiếp xúc với nhân vật lớn như Giám đốc sở là cùng, vậy mà hai ngày hôm này các cấp trong tỉnh, phó chủ tịch tỉnh và rất nhiều vị trí lớn liên tiếp đến đây, làm cho trên dưới trong bệnh viện bị bao vây bởi một cảm giác rối loạn.

Ở trước cổng phòng bệnh tầng 1, một người trung niên mà Lương Thần từng nhìn thấy đang chặn đoàn người bí thư tỉnh uỷ lại, nói:

- Thủ trưởng đang nghỉ ngơi

Chỉ có một câu vô cùng đơn giản đã làm cho những vị bí thư tỉnh uỷ và chủ tịch tỉnh này phải dừng lại, người trung niên này không cần biết phía trước là lãnh đạo cấp bộ hay cấp sở, là quan to cấp nào thì trong mắt của ông ta cũng chỉ là một nhân viên không liên quan.

- Chúng tôi ở ngoài đợi, thủ trưởng mà tỉnh lại thì hãy giúp tôi thông báo một chút, nói là tiểu Giang đến đây chỉ là để thăm thủ trưởng.

Giang Trung Nguyên nhẹ nhàng nói, trước mặt người trung niên này ông cũng không cần thiết phải nói đến chức vụ bí thư tỉnh ủy của mình.

Người trung niên gật đầu sau đó đi về phòng. Khi mở cửa, trong tức thì Giang Trung Nguyên và các vị lãnh đạo trong tỉnh đều nghe rất rõ ràng có người đang tức giận chửi mắng, âm thanh truyền đến:

- Người đâu, tên khốn khiếp đâu, đã đánh cờ thắng muốn chạy còn mắng lão là ngu ngốc, Thiết đại Trụ mau đi xem cái tên tiểu tử họ Lương kia, đưa hắn về đây cho ta, có nghe tiếng không, đi nhanh lên.

Trong lúc này tất cả những người đứng ở hành lang lúc đó gần như bị tia chớp đánh trúng, bị hóa thạch tập thể. Tất cả đều tự hỏi trong đầu mình một câu hỏi giống nhau: Có người mắng Diệp lão già rồi ngu ngốc, có người dám mắng Diệp lão già rồi ngu ngốc, có người ăn phải gan hùm dám chửi Diệp lão già rồi ngu ngốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương