Quan Lộ Trầm Luân
-
Chương 75: Đồng loạt ra quân
Hai chiếc xe con đi ra từ cục Công an thành phố. Cả hai chiếc đều có còi hú và đèn xe cảnh sát quay tít. Trên xe, Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Liêu Đông, Giám đốc sở Công an Thôi Thắng Quân bỗng nhiên mở miệng hỏi Phó giám đốc sở Lâm Tường đang ngồi bên cạnh:
- Anh Lâm, Bí thư Lý có vẻ khá quan tâm. Ha ha!
Thôi Thắng Quân chỉ nói nửa chửng, thể hiện ý tứ dường như cũng rất mơ hồ, nhưng Lâm Tường cũng hiểu được đối phương muốn biết gì, vì thế thản nhiên cười nói:
- Tuần trước tôi dẫn một đội đến Tây Phong, tình cờ gặp con gái của Bí thư Lý, tên Đình Đình, cô đang đặc biệt đến Tây Phong thăm bạn cùng học. Vốn định trong lúc mừng công, đưa Tiểu Lương đi, nhưng đích thân Đình Đình nói giúp, nên tôi mới buông tha cho Tiểu Lương!
- À!
Thôi Thắng Quân có chút ngạc nhiên, suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu. Lâm Tường nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ muốn nói lên hai điều. Con gái Bí thư Lý, Lý Hinh Đình và Lương Thần là bạn học hồi đại học; quan hệ giữa Lý Hinh Đình và Lương Thần có phần không tầm thường. Như vậy xem ra, Bí thư Lý sở dĩ đề nghị đến bệnh viện thăm Lương Thần, khen ngợi, nhưng quan trọng hơn, là muốn thăm người yêu của con gái.
Cùng lúc đó, Phó Chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh, Bí thư Thành ủy Trương Anh Kiệt, Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp đều đã đoán được động cơ của Phó Bí thư Lý. Theo lệ thường, lãnh đạo đến thăm cấp dưới bị thương là một hoạt động có tính chất tuyên truyền trực tiếp, bình thường đều có ban Tuyên giáo Thành phố chuẩn bị sẵn sàng trước tiên, trong khi tham gia hoạt động cũng phải đem những hình ảnh này biến thành văn bản và hình ảnh tư liệu, sử dụng cho mục đích tuyên truyền giáo dục.
Người mà lúc này Bí thư Lý đang đến bệnh viện thăm, là vì ý muốn nhất thời của bản thân, hay còn vì lý do gì khác, bọn họ quả thật không hiểu rõ.
Viện trưởng bệnh viện Trung tâm thành phố Hầu Hải Dương sau khi nhận được điện thoại thông báo, giống như bị lửa đốt mông, vội vàng nhảy ra khỏi chăn. Nhiều vị lãnh đạo quan trọng của thành phố như vậy đột nhiên đến bệnh viện, làm hắn không hề chuẩn bị tâm lý một chút nào.
- Có chuyện gì vậy? Bây giờ mới quá nửa đêm!
Vợ Hầu Hải Dương dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, ngồi dậy hỏi.
- Anh phải nhanh chóng đến bệnh viện, Phó Bí thư tỉnh ủy, Phó Chủ tịch tỉnh, hơn nữa cả Bí thư Trương của thành phố chúng ta, Chủ tịch thành phố Vương đang đến bệnh viện!
Hầu Hải Dương luống cuống chân tay, cầm lấy quần kéo lên đùi, miệng giải thích:
- Nói là có vị cảnh sát anh hùng của cục đang ở trong bệnh viện chúng ta, cũng không rõ lai lịch thế nào, mà có thể khiến nhiều vị lãnh đạo lớn như vậy thi nhau xuất hiện!
- Em cùng đi với anh!
Lạc Học Mẫn là Chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện trung tâm thành phố, vừa nghe có nhiều vị lãnh đạo quan trọng như vậy của thành phố cùng tới, lập tức cô cũng nhanh nhẹn hẳn lên. Cô xuống giường tìm quần áo mặc vào người.
Trên đường đi, Hầu Hải Dương vội vàng gọi điện thoại cho Viện trưởng Lôi cùng với bác sĩ và y tá có liên quan, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, nghênh đón các lãnh đạo quan trọng của thành phố.
Khi nghe được tin này, toàn bộ bệnh viện trung tâm trở nên vô cùng bận rộn. Phó Bí thư Tỉnh ủy, Phó chủ tịch Tỉnh, hơn nữa cả Bí thư Thành ủy của thành phố này và Chủ tịch thành phố, chủ yếu là lãnh đạo cấp Phó tỉnh. Nhiều lãnh đạo quan trọng như vậy của tỉnh và thành phố cùng nhau tới, đối với bệnh viện trung tâm mà nói, tuyệt đối từ khi thành lập đến giờ mới có một.
Đêm đó, người trực ban là Phó viện trưởng Khương Điện Khôn cũng đang vã mồ hôi trán, nếu sớm biết người cảnh sát trẻ mới nhập viện kia có lai lịch lớn như vậy, nhất định hắn sẽ chuẩn bị một phòng chăm sóc đặc biệt! Hiện giờ muốn đổi lại phòng e cũng không còn kịp rồi?
Lấy lại bình tĩnh, hắn lập tức triệu tập toàn bộ bác sĩ trực ban và y tá tới, mở một hội nghị khẩn cấp trong năm phút, đưa ra ba yêu cầu. Một là muốn kiểm tra toàn bộ giường ngủ tại phòng bệnh số 4, hai là muốn đưa toàn bộ những người bệnh còn lại trong phòng bệnh số 4 chuyển sang phòng khác, ba là quan trọng nhất, trong phòng bệnh chuẩn bị sẵn sàng hai nữ y tá ưu tú, đợi khi lãnh đạo thăm bệnh xong, lập tức đưa người bệnh chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt.
Phó viện trưởng Khương đưa ra ba yêu cầu, nhưng thông tin đưa ra chỉ có một. Nghĩa là người bệnh vừa nhập viện không bao lâu tại phòng số 4, có lai lịch rất lớn! Cho nên toàn bộ từ trên xuống dưới bệnh viện, tất cả đều cẩn thận chăm sóc, nếu có bất kỳ thiếu sót nào, chỉ còn việc đợi mà nhận lấy sự trừng phạt!
Tiếp thu nhanh chóng chỉ thị của Phó viện trưởng Khương, bác sĩ và y tá lập tức mỗi người một việc, không hề có chút thái độ nào mà nghiêm túc chấp hành "ba yêu cầu" mà Phó viện trưởng đưa ra.
Lương Thần trong lúc mơ mơ màng màng, dường như cảm thấy có vài người đang đứng cạnh hắn? Mí mắt hắn chớp hai cái, sau đó từ từ mở mắt.
Đèn trong phòng bệnh không quá sáng, nhưng cũng đủ khiến Lương Thần nhìn rõ mọi thứ trong phòng bệnh. Nhìn bên cạnh giường có một đám người đông nghịt, Lương Thần cố sức mở mắt nhìn, sau khi nhận ra không phải đang nằm mơ, thì liền giật mình ngồi dậy!
Một nữ y tá xinh đẹp đoán trước một bước, lấy một chiếc gối thật dày đưa vào sau lưng hắn.
- Tiểu Lương, đã đánh thức cậu rồi!
Lý Thư Hãn cau mày nhìn nhóm người bên cạnh, ban đầu ông chỉ định thăm hỏi một chút bệnh tình của Lương Thần, cũng tiện thể đến phòng bệnh xem qua một chút. Một chuyện đơn giản như vậy, lại bị đám người này biến thành phức tạp. Ông cùng Lam Phúc Sinh, Thôi Thắng Quân, Trương Anh Kiệt vừa tới cổng bệnh viện, đã thấy trước cửa đại sảnh bệnh viện tụ tập một đám người đông nghịt; Phó Chủ tịch thành phố quản lý giáo dục vệ sinh thành phố Liêu Dương, Phó cục trưởng Cục Vệ sinh, Phó viện trưởng bệnh viện, hơn nữa còn có một đám bác sĩ Chủ nhiệm và Phó chủ nhiệm, bỗng chốc trở nên đáng mặt tiền hô hậu ủng, huy động nhiều người.
Những ai tới thì lãnh đạo có khả năng không nhớ rõ, nhưng những ai không tới, thì lãnh đạo chắc chắn lại nhớ rõ ràng rành mạch. Cho nên, "không thể không đến, không dám không đến", đây chính là tâm lý trước mắt của những người này. Thật ra ông có thể hiểu được suy nghĩ này của bọn họ. Ở vị trí thấp, thì luôn luôn cẩn thận dè dặt, chỉ sợ vì một chuyện nhỏ mà khiến cấp trên tức giận! Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến ông tỏ vẻ không vui.
- Tiểu Lương, Phó Bí thư Tỉnh ủy Lý, Phó Chủ tịch tỉnh Lam, Bí thư Thôi đến thăm cậu!
Nhìn thấy Lương Thần tỉnh dậy, Phó cục trưởng cục Công an Phó Viễn Chí vội vàng nhắc nhở.
Phó Bí thư Tỉnh ủy Lý? Phó Chủ tịch Tỉnh Lam? Đầu óc Lương Thần không tỉnh táo, trong đầu đang mờ mịt lập tức sáng suốt hơn một nửa. Phó Bí thư Lý, không phải cha của chị Đình hay sao? Lương Thần chăm chú nhìn lại, quả nhiên trên khuôn mặt uy nghiêm của người đàn ông trung niên, có thể nhận ra vài nét tương tự chị Đình. Bình thường con gái đều giống cha, lời này cũng không sai.
- Phó Bí thư Lý! Không phải, cháu vốn vẫn đang tỉnh!
Lương Thần vội vàng trèo xuống giường, nhưng bị một người đàn ông trung niên mặc trang phục cảnh sát ngăn lại:
- Tiểu Lương, cơ thể cậu còn yếu, cứ nằm trên giường nghỉ ngơi đi!
Nhìn hai nửa quốc huy trên hai vai người đàn ông, trong lòng Lương Thần chấn động, lập tức nhận ra đối phương chính là Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Liêu Đông, Giám đốc sở Công an Thôi Thắng Quân. Nói như vậy, cấp bậc của giám đốc Sở Công an Tỉnh đeo quân hàm hai chiếc lá ba bông hoa. Mà chỉ có người vừa là Chính ủy, cấp bậc Thứ trưởng, mới có khả năng đeo quân hàm là một cành ô - liu thêm một nửa quốc huy. Cho nên không cần người khác giới thiệu, Lương Thần có thể tự mình nhận ra thân phận của đối phương.
- Cảm ơn Bí thư Thôi!
Lương Thần cảm kích cười. Đối phương chính là người đứng đầu hệ thống Công an tỉnh, cũng là vị lãnh đạo của lãnh đạo của hắn, là một cán bộ lớn cấp Thứ trưởng. Có thể gặp được Thứ trưởng bộ Thương mại (Niếp Quảng Vũ - bố của Niếp Phong) đã là một việc rất bất ngờ, nhưng hiện giờ, cả Phó Bí thư tỉnh ủy, Phó Chủ tịch tỉnh, Bí thư Đảng ủy Công an đều ở đây, những vị quan lớn trăm năm cũng khó gặp đang dắt tay nhau xuất hiện trước mắt hắn. Ngay lập tức khiến hắn sinh ra một cảm giác không phải sự thật! Không phải khoa trương đến mức như vậy chứ, tuy hắn đang nắm giữ vài ba chiến công, nhưng sao có thể được hưởng vinh dự như thế này?
Lý Thư Hãn quan sát thật kỹ người trẻ tuổi trước mắt; mặt mày nghiêm trang kiên quyết, tuy thần sắc có tiều tụy suy yếu, nhưng ánh mắt lại thể hiện tinh thần quật cường và ý chí phấn đấu không thế che giấu nổi. Mặc kệ người khác thấy thế nào, trước mắt người trẻ tuổi này đã khiến ông thích thú. Lý Thư Hãn vô cùng chán ghét cái gọi là lớp trẻ hiện đại. Không giống như đa số thanh niên khác, một đám mặt đầy mỡ, suốt ngày kẹp giấy tờ, vẻ ngoài giống như đàn bà. Người này từ tướng mạo đến khí chất, trong công việc thể hiện là một người gan dạ sáng suốt, người bạn cùng học này của Đình Đình, quả nhiên là không tồi!
Phó Chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh, Bí thư Thành ủy Liêu Dương Trương Anh Kiệt, Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp, Phó Chủ tịch thành phố Lưu Học Văn đều bước tới thăm hỏi Lương Thần vài câu. Khác với những hình ảnh gióng trống khua chiêng ầm ỹ mà TV và đài báo tuyên truyền, các vị lãnh đạo không hề cố ý cao giọng thể hiện cái gì đó, nhưng thuần túy qua vẻ mặt - đã thể hiện việc quan tâm tới bệnh tình của Lương Thần, cũng dặn Lương Thần nghỉ ngơi cho tốt.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện trung tâm thành phố Liêu Dương, chuyên gia dinh dưỡng học Đinh Á Phương mới giải thích cho các vị lãnh đạo tỉnh và thành phố về bệnh tình của Lương Thần. Trên thực tế, qua quá trình kiểm tra kỹ càng, bệnh tình của Lương Thần căn bản không có gì xấu. Nhưng người có kinh nghiệm phong phú như Đinh Á Phương lại biết rõ các vị lãnh đạo đó muốn nghe cái gì, vì vậy Chủ nhiệm Đinh dùng giọng điệu nghiêm túc nhấn mạnh Lương Thần vì mệt mỏi quá độ khiến cho thân thể suy yếu, bị thiếu máu, bị bệnh rối loạn dinh dưỡng, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi và điều dưỡng. Cuối cùng, vị Chủ nhiệm Đinh này còn xúc động nói:
- Hiện giờ thanh niên không hề đắn đo suy nghĩ, đi xa vẫn làm tốt, giống như Tiểu Lương làm việc đến nơi đến chốn, đặt sự nghiệp lên trên, làm tròn phận sự của một cảnh sát trẻ, thật quá hiếm! Các vị lãnh đạo, tôi đề nghị để Tiểu Lương nằm viện nghỉ ngơi vài ngày. Tình trạng hiện giờ của cậu ấy, không thích hợp trở lại vị trí công tác ngay lập tức. Nếu còn tiếp tục làm việc vất vả như vậy, thân thể cậu ấy sẽ bị suy sụp.
Sau khi nghe Đinh Á Phương nói một lượt, một người rất chuyên nghiệp, trung thành với chức vụ, chăm chỉ làm nhiệm vụ mà không cần biết đến thân thể anh hùng gương mẫu của mình, là một hình ảnh trung thực và sống động. Rất đúng với ấn tượng ban đầu không tồi của các vị lãnh đạo với Lương Thần, vào lúc này họ lại cảm thấy Lương Thần chính là người thanh niên có phẩm chất và tinh thần đáng quý.
Đưa than để sưởi ấm trong ngày tuyết rơi rất khó làm, nhưng dệt hoa trên gấm lại là chuyện mọi người ai cũng biết làm. Viện trưởng bệnh viện trung tâm thành phố Hầu Hải Dương hết sức cam đoan với các vị lãnh đạo tỉnh và thành phố, nhất định sẽ cung cấp môi trường nghỉ ngơi tốt nhất, đặt ra "kế hoạch điều trị" tốt nhất, giúp Lương Thần mau chóng phục hồi cơ thể, trở về vị trí công tác trong trạng thái tốt nhất.
Sau đó Phó Bí thư Lý, Phó Chủ tịch tỉnh Lam, Bí thư Công an Thôi và cả Bí thư Thành ủy Liêu Dương Trương Anh Kiệt, Chủ tịch thành phố Vương Hiểu Diệp rời khỏi bệnh viện trung tâm thành phố.
Cục trưởng cục Vệ sinh Quách trước khi đi còn không quên nhắc nhở Viện trưởng Hầu Hải Dương:
- Anh Hầu, anh cũng hiểu tình hình rồi đấy, không cần tôi phải nói nhiều nữa, tóm lại hãy chú ý làm việc đi!
Chờ các vị lãnh đạo to nhỏ đi hết, Viện trưởng Hầu Hải Dương mới thở phào một hơi, vội vàng phái người qua, mời Lương Thần đến phòng chăm sóc đặc biệt. Lương Thần đầu tiên là từ chối không cần, sau đó nhấn mạnh có thể tự mình đi được, nhưng cuối cùng, vẫn bị hai nữ y tá trẻ trung xinh đẹp một trái một phải dìu về phòng chăm sóc đặc biệt.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lương Thần, Phó Viễn Chí, Tiếu Lập Quân ở lại không khỏi cười thầm. Phó Viễn Chí cười nói:
- Tiểu Lương, biết vì sao có nhiều lãnh đạo tỉnh đến thăm cậu như vậy không?
- Chắc chắn là đã thu được thành quả lớn!
Đầu Lương Thần mặc dù còn mờ mịt, nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng đến năng lực phân tích của hắn:
- Theo phán đoán của tôi, có phải Dương Kiện đã cung cấp manh mối quan trọng không?
- Chính xác!
Phó Viễn Chí tán thưởng nhìn đối phương:
- Chỉ riêng một hang ổ đã thu được hơn 1kg heroin, ma túy đá (Methamphetamine), 7000 viên thuốc lắc. Còn có hơn 600 gram cocain!
Không thể tin nổi! Lương Thần không kìm nổi há hốc miệng, tuy hắn đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị sự miêu tả của đối phương làm hoảng sợ. Thảo nào kinh động đến nhiều vị lãnh đạo cấp thứ trưởng của tỉnh như vậy! Chẳng trách những vị lãnh đạo đó lại hạ mình thăm một tên tiểu tôm tép như hắn!
- Tuy nhiên, theo phân tích của chúng tôi, tụ điểm đó chẳng qua chỉ là một nơi bọn buôn lậu cung cấp thuốc phiện để giao dịch; tuy bắt được mười tám tên bán ma túy, giết chết tại chỗ sáu tên, nhưng vẫn không tạo nên một vết thương trí mạng với bang Bọ Cạp. Theo lời bọn bán ma túy, bang Bọ Cạp có ít nhất gần trăm thành viên!
Tiếu Lập Quân đứng bên cạnh cau mày nói.
- Được rồi, anh Tiếu, vậy là không còn trong phạm vi hành động và trách nhiệm của chúng ta nữa!
Phó Viễn Chí khoát tay, nói đầy ẩn ý:
- Đến lúc này, chúng ta sẽ không có cơ hội hợp tác với cục Công an thành phố Liêu Dương nữa. Cho dù chúng ta muốn, người ta cũng sẽ không đồng ý. Từ lúc bắt đầu, bắt bọn bang Bọ Cạp giao dịch thuốc phiện đã là công việc nội bộ của người Liêu Dương, chúng ta không cần phải bận tâm nữa!
Tiếu Lập Quân im lặng một lát, lắc đầu cười gượng:
- Bệnh cũ tái phát, vừa thấy vụ án đã có manh mối rõ ràng thì không kìm nổi ngứa ngáy tay chân! Ham muốn lớn nhất trong đời tôi chính là đi tìm hiểu nguồn gốc!
Nghe Tiếu Lập Quân nói rất thú vị, Lương Thần không nén nổi khẽ cười thành tiếng.
- Tiểu Lương, cậu phải nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai tôi và Phó trưởng phòng Tiếu có thể phải đưa đội trở về. Cậu ở lại đây tĩnh dưỡng, tiện thể du lịch nghỉ phép ngày mùng một tháng năm!
Phó Viễn Chí nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lương Thần, rất thông cảm nói.
- Phó cục trưởng Phó, ngày mai tôi đi cùng ngài trở về!
Lương Thần nóng vội, mở miệng nói:
- Thân thể của tôi căn bản là không bị sao hết!
- Mặc kệ có việc gì hay không, cậu vẫn phải ở lại đây.
Phó Viễn Chí cười ha hả nói:
- Bác sĩ nói thân thể cậu suy nhược, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, mấy vị lãnh đạo trong tỉnh nói, cho cậu ở lại đây an tâm dưỡng bệnh. Cậu đó, hãy thành thật ở chỗ này mà hưởng phúc đi. Vừa rồi tôi nhìn thấy, hai nữ y tá đó đều rất được, Tiểu Lương, cậu còn độc thân, có cơ hội tốt nhất định phải nắm chắc lấy!
Lương Thần dở khóc dở cười, hắn không ngờ Phó cục trưởng Phó còn có một bộ mặt như vậy. Tuy nhiên xem ra, dường như thật sự hắn phải ở lại nơi này. Cũng tốt, có lý do quang minh chính đại, hắn hoàn toàn có thể ở lại chơi với Diệp Thanh Oánh vài ngày!
Một cơn mệt mỏi kéo tới, Lương Thần lại lần nữa mơ màng thiếp đi. Khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, thể hiện một ngày mới đã đến, Lương Thần mở mắt, đầu tiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc tươi cười.
Cuộn sóng, một đôi mắt đẹp cá tính như mắt phượng hoàng, đôi môi đỏ mọng như lửa cháy; nhìn bóng hình xinh đẹp tràn trề sức sống trước mắt, đầu Lương Thần khẽ cử động, vô thức mở miệng nói:
- Chị Đình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook