Quấn Lấy Không Buông
-
Chương 9
Từ trước đến nay Tinh Nhan luôn là người mạnh mẽ vang dội.
Chuyện này cũng thế.
Sao khi thức dậy, Tinh Nhan gọi 1 cuộc điện thoại.
"Dung Ngọc, anh đang ở đâu?"
Công việc của cô vô cùng bận rộn, tối nay lại phải bay ra nước ngoài. Chưa được mấy ngày lại phải bay tiếp, cô phải giải quyết kẻ đáng yêu đó trước mới yên tâm được.
"Tinh Nhan hả?" Bên kia im lặng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, nếu nghe kỹ có thể nhận thấy sự vui vẻ đằng sau giọng nói ấy, "Anh đang ở công ty."
Đây là lần đầu tiên cô tìm anh.
"Anh rảnh không?" Cô vừa hỏi vừa mang giày vào.
Tiếng cười dịu dàng xẹt qua tai, Dung Ngọc buông ngón tay đang đặt bên môi, mỉm cười, "Đương nhiên là có."
Anh buông bút xuống, vẻ mặt không đổi, "Anh rảnh lắm."
Nhân viên trên bàn họp không dám lên tiếng:...
Đúng vậy, rất rảnh.
Dung Ngọc nhìn bọn họ, không chờ cô hỏi đã báo địa chỉ công ty, nói tiếp, "Em biết công ty ở đâu không? Anh đi đón em nhé?"
Mọi người bỗng chốc thu hồi tầm mắt, cúi đầu, vẻ mặt thay đổi.
Ông chủ là thê nô mà, đừng có rải thức ăn cho chó chứ, bọn họ phải làm sao bây giờ, tuyệt vọng quá đi!
--- chỉ có thể ăn thôi.
Sau khi cúp điện thoại, Dung Ngọc nở nụ cười, gương mặt dịu dàng bỗng chốc thu lại, "Tiếp tục đi."
Còn một chút nữa là giải quyết xong rồi, sau khi Tinh Nhan đến anh có thể đi cùng cô.
Vì thế mọi người phát hiện ra, tốc độ xử lí công việc của boss bỗng dưng tăng lên gấp đôi, nhân viên đứng lên báo cáo mém tí nữa không theo kịp anh.
Không lâu sau, cuộc họp chấm dứt.
Dung Ngọc bước ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa hỏi thư kí bên cạnh, "Có người đến tìm tôi không?"
Nhân viên trong phòng họp nối đuôi theo sau. Vừa đi vừa cúi đầu trao đổi ánh mắt với nhau.
Thư ký vội vàng đáp, "Có."
"Cô Qúy vừa mới tới."
Vừa mới nhận được tin, chắc bây giờ cô ấy đã lên tới rồi.
Cô đang nói thì thang máy "ting" một tiếng mở ra.
Có người từ trong bước ra.
Không đợi mọi người nhìn thấy, boss đã vội bước lên đón, gọi tên người vừa tới.
"Tinh Nhan!"
Tinh Nhan từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy mọi người đang quay quanh người cô đang cần tìm, dường như họ đang dần tản ra, người đứng giữa cao ngất, vừa nhìn đã thấy cô, bước chân nhanh hơn một chút.
Trong mắt anh như chứa đầy ánh sao.
--- Sao trông đáng yêu quá đi.
Tinh Nhan mỉm cười.
Cô bước đến trước mặt anh, nắm lấy cà vạt kéo xuống, hôn lên má anh một cái.
Nụ cười dịu dàng của Dung Ngọc cứng đờ, lời muốn nói cứ tắc trong cổ họng, đứng ngơ ngác tại chỗ, không dám tin.
Thật...thật ư?
Cảm giác thật là tốt.
Tinh Nhan nhìn dấu son màu đỏ trên má anh, --- đây là ký hiệu của cô, rồi mỉm cười sờ má anh, "Dung Ngọc, anh là của em."
Thấy không có vấn đề gì, cô lại hôn tiếp, "Văn phòng anh ở đâu? Vào rồi nói."
Dung Ngọc lấy lại tinh thần, cảm thấy vị trí nào đó trên mặt nóng lên, nóng đến tận đáy lòng.
Suy cho cùng cũng là đàn ông trưởng thành, hầu kết nhấp nhô, anh nói, " Ở bên cạnh."
Có...có phải giấc mơ đã thành sự thật rồi không?
Tiếng giày cao gót ngày càng vang xa.
Mọi người âm thầm thở dài nhẹ nhõm, mém tí nữa là nín thở rồi, phắc phắc phắc! Phắc ngàn cái nhá!
Má ơi!
Dữ dội quá!
******
Trong văn phòng.
Nhìn dáng vẻ Dung Ngọc chả có gì gọi là vui vẻ, thậm chí cả người cứ đờ ra.
Tinh Nhan nghĩ nghĩ rồi bước đến, "Biểu hiện này của anh là sao?"
Dung Ngọc không tự giác lui ra sau vài bước, anh đang cảm thấy, chính mình có lẽ đang mơ...mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ.
Nhìn anh lui về sau, Tinh Nhan nhíu mày, "Là em hiểu sai ý anh ư?"
Dung Ngọc chưa kịp nói, cô đã bước đến, khí thế bừng bừng.
"Anh đối xử với ai cũng tốt thế hả?"
"..." Không phải.
"Weibo của anh không phải có ý đó hả?"
"..." Không phải.
"Hay là," Tinh Nhan nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, "Anh không thích em?"
Dung Ngọc bị bức đến góc tường, nghe câu nói ấy liền tỉnh táo, vội vàng ôm lấy thắt lưng người trước mặt, "Không phải."
"Thích, anh thích em."
Mặc kệ là thật hay giả, anh không thể để cô bỏ đi.
Gương mặt Tinh Nhan bấy giờ mới bình tĩnh lại, vầy mới đúng chứ, anh đã biểu hiện rõ ràng thế, nếu bây giờ cô còn nói mình tự mình đa tình...chính là muốn nhập nhằng với cô rồi...
Ánh mắt Tinh Nhan hiện lên vẻ nghiêm túc, nếu thế thì đánh gãy cái chân thứ 3 của anh ngay.
Dung Ngọc cảm thấy lạnh cả người, đôi chân không tự giác đứng thẳng lên.
Tinh Nhan ngẩng đầu hỏi, "Thế vừa rồi anh làm gì thế?"
Dung Ngọc không hề giấu diếm, giọng nói nhẹ nhàng, "Hơi bất ngờ, anh thấy...cứ như đang mơ."
Dường như không chú ý, hai tay đặt ở eo Tinh Nhan không hề buông ra.
Anh đã thông suốt phương châm -- dù là mộng cũng muốn chiếm được ưu thế.
Tinh Nhan bạt cười, nghĩ nghĩ, hình như...có chút chút.
Cô kiễng chân, tìm ngày dấu son vừa nãy của mình, cắn lên đó.
Rất giống với cách khi con đực chiếm lấy địa bàn của mình.
"A..." Dung Ngọc la lên.
"Giờ anh còn thấy là mơ không?" Cô cười.
Dung Ngọc sờ sờ dấu răng trên má, bất đắc dĩ, "Không biết, đau quá."
Tuy nói như thế, nhưng tình cảm dịu dàng như mật lại hiện rõ trong ánh mắt của anh, vô cùng ôn nhu, không hề giấu diếm cứ thế mà hiện ra trước mắt cô.
"Tốt quá." Anh nói.
Chuyện hạnh phúc nhất, chính là người anh thích, cũng thích anh.
Tinh Nhan vuốt mí mắt anh, nhịn không được cọ cọ hai má.
"Anh Dung à." Cô ngang ngược nói, "Sau này chỉ được cười như thế với em thôi, biết không?"
Nụ cười dịu dàng quá đỗi dễ khiến người ta phạm tội.
Ánh mắt Dung Ngọc tràn đầy ôn nhu, gật đầu đầy cưng chiều, "Chỉ mình em thôi."
Trừ cô ra, không ai có thể khiến anh cười như thế.
Không ai biết, anh luôn nghĩ rằng, đời trước anh đã gom hết tình cảm cả đời của mình, cho nên đời này vừa gặp cô, đã gợi lên tất cả sự dịu dàng của anh.
"Ừ." Tinh Nhan luôn luôn trung thực với dục vọng của mình, lại kề môi lên má anh, "Hôn cái nữa nào."
Yết hầu người đàn ông di chuyển, "Em lại chiếm tiện nghi anh."
Hai tay đặt bên eo siết chặt, anh chậm rãi dán lên đôi môi đỏ mọng của cô, "Anh muốn hôn lại."
Động tác rất chậm, giống như chừa thời gian cho Tinh Nhan từ chối.
Tinh Nhan không hề di chuyển, trừng mắt nhìn anh, tay đặt trước ngực anh, nhìn anh rút ngắn khoảng cách.
--- thình thịch, thình thịch.
Âm thanh cứ kéo hoài không dứt, trái tim càng lúc càng đập nhanh, tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chạm vào trong nháy mắt, trong đầu như có pháo hoa, lý trí như biến mất nhường chỗ cho phản ứng bản năng.
Dường như không muốn chia tay, đổi vị trí, hai người ở góc tường dính lấy nhau thật lâu.
...
Khóe miệng Dung Ngọc cong lên cả ngày, dĩ nhiên không muốn tách ra khỏi Tinh Nhan.
Nhưng cô có công việc không thể không đi.
Đã đến giờ đăng ký, Dung Ngọc chỉ có thể đưa hành lý cho cô, "Nặng lắm." Anh dịu dàng thương lượng, "Để anh đưa em đi nhé?"
Khóe mắt Tinh Nhan cong cong, nhẹ nhàng xách lên, "Không cần đâu, em sẽ quay về sớm mà."
Thật ra chỉ có vài bộ quần áo.
Dung Ngọc bất đắc dĩ lùi bước, "Vậy anh đưa em lên máy bay nhé?"
Chị Hứa đã biết chuyện của hai người... nên yên lặng xoay đi.
Chuyện của bọn thanh niên...cô không hiểu đâu.
Chưa nói đến lúc đăng ký không cho người ngoài vào, chỉ nói tới...đoạn đường có vài bước, một câu cũng chưa nói hết nữa là...
Rốt cục Dung Ngọc cũng không đưa cô vào, nhìn bóng dáng Tinh Nhan dần biến mất, anh đứng tại chỗ, nụ cười dịu dàng không ngừng được.
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Có tin nhắn mới.
Dung phu nhân: Em đi kiếm tiền nuôi anh, ở nhà chờ em.
Khóe miệng người đàn ông cong lên, đỡ trán bật cười.
Làm sao bây giờ, dù chỉ có một tin nhắn thế thôi cũng khiến anh cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
...
Dung Ngọc [V]: Tôi thấy mình xinh đẹp như hoa, các bạn thấy sao?
Qua đường hóng hớt:...Ừ ừ ừ, anh đẹp anh đẹp!
Fans hâm mộ:...
Vậy ai là người phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình thế?
Hôm qua đăng Weibo cám ơn, đến Tinh Nhan còn cảm nhận được, fans hâm mộ đương nhiên sẽ nhận ra ý tứ sâu xa ấy, đặc biệt là ảnh hậu Qúy không hề phủ nhận.
Mọi người vui mừng hớn hở vì có tiến triển, hoan hô ăn mừng, tỏ vẻ: À ~ Bọn em hiểu mà!
Sau lại thấy bài đăng này.
Đám FA bỗng dưng không được vui
Bỗng nhiên cảm thấy được sự khoe khoan - anh đây có người nuôi, anh đây kiêu ngạo - làm sao nào?
Tác giả có lời muốn nói:
Dung đáng yêu: anh có Nhan Nhan nuôi! Anh kiêu ngạo! Mấy người chỉ là dân FA! Lêu lêu!
Fans: Ngứa tay quá!
******
Nay Thất tịch, rất thích hợp cho việc tỏ tình. =]]]]
Chuyện này cũng thế.
Sao khi thức dậy, Tinh Nhan gọi 1 cuộc điện thoại.
"Dung Ngọc, anh đang ở đâu?"
Công việc của cô vô cùng bận rộn, tối nay lại phải bay ra nước ngoài. Chưa được mấy ngày lại phải bay tiếp, cô phải giải quyết kẻ đáng yêu đó trước mới yên tâm được.
"Tinh Nhan hả?" Bên kia im lặng, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, nếu nghe kỹ có thể nhận thấy sự vui vẻ đằng sau giọng nói ấy, "Anh đang ở công ty."
Đây là lần đầu tiên cô tìm anh.
"Anh rảnh không?" Cô vừa hỏi vừa mang giày vào.
Tiếng cười dịu dàng xẹt qua tai, Dung Ngọc buông ngón tay đang đặt bên môi, mỉm cười, "Đương nhiên là có."
Anh buông bút xuống, vẻ mặt không đổi, "Anh rảnh lắm."
Nhân viên trên bàn họp không dám lên tiếng:...
Đúng vậy, rất rảnh.
Dung Ngọc nhìn bọn họ, không chờ cô hỏi đã báo địa chỉ công ty, nói tiếp, "Em biết công ty ở đâu không? Anh đi đón em nhé?"
Mọi người bỗng chốc thu hồi tầm mắt, cúi đầu, vẻ mặt thay đổi.
Ông chủ là thê nô mà, đừng có rải thức ăn cho chó chứ, bọn họ phải làm sao bây giờ, tuyệt vọng quá đi!
--- chỉ có thể ăn thôi.
Sau khi cúp điện thoại, Dung Ngọc nở nụ cười, gương mặt dịu dàng bỗng chốc thu lại, "Tiếp tục đi."
Còn một chút nữa là giải quyết xong rồi, sau khi Tinh Nhan đến anh có thể đi cùng cô.
Vì thế mọi người phát hiện ra, tốc độ xử lí công việc của boss bỗng dưng tăng lên gấp đôi, nhân viên đứng lên báo cáo mém tí nữa không theo kịp anh.
Không lâu sau, cuộc họp chấm dứt.
Dung Ngọc bước ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa hỏi thư kí bên cạnh, "Có người đến tìm tôi không?"
Nhân viên trong phòng họp nối đuôi theo sau. Vừa đi vừa cúi đầu trao đổi ánh mắt với nhau.
Thư ký vội vàng đáp, "Có."
"Cô Qúy vừa mới tới."
Vừa mới nhận được tin, chắc bây giờ cô ấy đã lên tới rồi.
Cô đang nói thì thang máy "ting" một tiếng mở ra.
Có người từ trong bước ra.
Không đợi mọi người nhìn thấy, boss đã vội bước lên đón, gọi tên người vừa tới.
"Tinh Nhan!"
Tinh Nhan từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy mọi người đang quay quanh người cô đang cần tìm, dường như họ đang dần tản ra, người đứng giữa cao ngất, vừa nhìn đã thấy cô, bước chân nhanh hơn một chút.
Trong mắt anh như chứa đầy ánh sao.
--- Sao trông đáng yêu quá đi.
Tinh Nhan mỉm cười.
Cô bước đến trước mặt anh, nắm lấy cà vạt kéo xuống, hôn lên má anh một cái.
Nụ cười dịu dàng của Dung Ngọc cứng đờ, lời muốn nói cứ tắc trong cổ họng, đứng ngơ ngác tại chỗ, không dám tin.
Thật...thật ư?
Cảm giác thật là tốt.
Tinh Nhan nhìn dấu son màu đỏ trên má anh, --- đây là ký hiệu của cô, rồi mỉm cười sờ má anh, "Dung Ngọc, anh là của em."
Thấy không có vấn đề gì, cô lại hôn tiếp, "Văn phòng anh ở đâu? Vào rồi nói."
Dung Ngọc lấy lại tinh thần, cảm thấy vị trí nào đó trên mặt nóng lên, nóng đến tận đáy lòng.
Suy cho cùng cũng là đàn ông trưởng thành, hầu kết nhấp nhô, anh nói, " Ở bên cạnh."
Có...có phải giấc mơ đã thành sự thật rồi không?
Tiếng giày cao gót ngày càng vang xa.
Mọi người âm thầm thở dài nhẹ nhõm, mém tí nữa là nín thở rồi, phắc phắc phắc! Phắc ngàn cái nhá!
Má ơi!
Dữ dội quá!
******
Trong văn phòng.
Nhìn dáng vẻ Dung Ngọc chả có gì gọi là vui vẻ, thậm chí cả người cứ đờ ra.
Tinh Nhan nghĩ nghĩ rồi bước đến, "Biểu hiện này của anh là sao?"
Dung Ngọc không tự giác lui ra sau vài bước, anh đang cảm thấy, chính mình có lẽ đang mơ...mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ.
Nhìn anh lui về sau, Tinh Nhan nhíu mày, "Là em hiểu sai ý anh ư?"
Dung Ngọc chưa kịp nói, cô đã bước đến, khí thế bừng bừng.
"Anh đối xử với ai cũng tốt thế hả?"
"..." Không phải.
"Weibo của anh không phải có ý đó hả?"
"..." Không phải.
"Hay là," Tinh Nhan nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, "Anh không thích em?"
Dung Ngọc bị bức đến góc tường, nghe câu nói ấy liền tỉnh táo, vội vàng ôm lấy thắt lưng người trước mặt, "Không phải."
"Thích, anh thích em."
Mặc kệ là thật hay giả, anh không thể để cô bỏ đi.
Gương mặt Tinh Nhan bấy giờ mới bình tĩnh lại, vầy mới đúng chứ, anh đã biểu hiện rõ ràng thế, nếu bây giờ cô còn nói mình tự mình đa tình...chính là muốn nhập nhằng với cô rồi...
Ánh mắt Tinh Nhan hiện lên vẻ nghiêm túc, nếu thế thì đánh gãy cái chân thứ 3 của anh ngay.
Dung Ngọc cảm thấy lạnh cả người, đôi chân không tự giác đứng thẳng lên.
Tinh Nhan ngẩng đầu hỏi, "Thế vừa rồi anh làm gì thế?"
Dung Ngọc không hề giấu diếm, giọng nói nhẹ nhàng, "Hơi bất ngờ, anh thấy...cứ như đang mơ."
Dường như không chú ý, hai tay đặt ở eo Tinh Nhan không hề buông ra.
Anh đã thông suốt phương châm -- dù là mộng cũng muốn chiếm được ưu thế.
Tinh Nhan bạt cười, nghĩ nghĩ, hình như...có chút chút.
Cô kiễng chân, tìm ngày dấu son vừa nãy của mình, cắn lên đó.
Rất giống với cách khi con đực chiếm lấy địa bàn của mình.
"A..." Dung Ngọc la lên.
"Giờ anh còn thấy là mơ không?" Cô cười.
Dung Ngọc sờ sờ dấu răng trên má, bất đắc dĩ, "Không biết, đau quá."
Tuy nói như thế, nhưng tình cảm dịu dàng như mật lại hiện rõ trong ánh mắt của anh, vô cùng ôn nhu, không hề giấu diếm cứ thế mà hiện ra trước mắt cô.
"Tốt quá." Anh nói.
Chuyện hạnh phúc nhất, chính là người anh thích, cũng thích anh.
Tinh Nhan vuốt mí mắt anh, nhịn không được cọ cọ hai má.
"Anh Dung à." Cô ngang ngược nói, "Sau này chỉ được cười như thế với em thôi, biết không?"
Nụ cười dịu dàng quá đỗi dễ khiến người ta phạm tội.
Ánh mắt Dung Ngọc tràn đầy ôn nhu, gật đầu đầy cưng chiều, "Chỉ mình em thôi."
Trừ cô ra, không ai có thể khiến anh cười như thế.
Không ai biết, anh luôn nghĩ rằng, đời trước anh đã gom hết tình cảm cả đời của mình, cho nên đời này vừa gặp cô, đã gợi lên tất cả sự dịu dàng của anh.
"Ừ." Tinh Nhan luôn luôn trung thực với dục vọng của mình, lại kề môi lên má anh, "Hôn cái nữa nào."
Yết hầu người đàn ông di chuyển, "Em lại chiếm tiện nghi anh."
Hai tay đặt bên eo siết chặt, anh chậm rãi dán lên đôi môi đỏ mọng của cô, "Anh muốn hôn lại."
Động tác rất chậm, giống như chừa thời gian cho Tinh Nhan từ chối.
Tinh Nhan không hề di chuyển, trừng mắt nhìn anh, tay đặt trước ngực anh, nhìn anh rút ngắn khoảng cách.
--- thình thịch, thình thịch.
Âm thanh cứ kéo hoài không dứt, trái tim càng lúc càng đập nhanh, tựa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chạm vào trong nháy mắt, trong đầu như có pháo hoa, lý trí như biến mất nhường chỗ cho phản ứng bản năng.
Dường như không muốn chia tay, đổi vị trí, hai người ở góc tường dính lấy nhau thật lâu.
...
Khóe miệng Dung Ngọc cong lên cả ngày, dĩ nhiên không muốn tách ra khỏi Tinh Nhan.
Nhưng cô có công việc không thể không đi.
Đã đến giờ đăng ký, Dung Ngọc chỉ có thể đưa hành lý cho cô, "Nặng lắm." Anh dịu dàng thương lượng, "Để anh đưa em đi nhé?"
Khóe mắt Tinh Nhan cong cong, nhẹ nhàng xách lên, "Không cần đâu, em sẽ quay về sớm mà."
Thật ra chỉ có vài bộ quần áo.
Dung Ngọc bất đắc dĩ lùi bước, "Vậy anh đưa em lên máy bay nhé?"
Chị Hứa đã biết chuyện của hai người... nên yên lặng xoay đi.
Chuyện của bọn thanh niên...cô không hiểu đâu.
Chưa nói đến lúc đăng ký không cho người ngoài vào, chỉ nói tới...đoạn đường có vài bước, một câu cũng chưa nói hết nữa là...
Rốt cục Dung Ngọc cũng không đưa cô vào, nhìn bóng dáng Tinh Nhan dần biến mất, anh đứng tại chỗ, nụ cười dịu dàng không ngừng được.
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Có tin nhắn mới.
Dung phu nhân: Em đi kiếm tiền nuôi anh, ở nhà chờ em.
Khóe miệng người đàn ông cong lên, đỡ trán bật cười.
Làm sao bây giờ, dù chỉ có một tin nhắn thế thôi cũng khiến anh cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
...
Dung Ngọc [V]: Tôi thấy mình xinh đẹp như hoa, các bạn thấy sao?
Qua đường hóng hớt:...Ừ ừ ừ, anh đẹp anh đẹp!
Fans hâm mộ:...
Vậy ai là người phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình thế?
Hôm qua đăng Weibo cám ơn, đến Tinh Nhan còn cảm nhận được, fans hâm mộ đương nhiên sẽ nhận ra ý tứ sâu xa ấy, đặc biệt là ảnh hậu Qúy không hề phủ nhận.
Mọi người vui mừng hớn hở vì có tiến triển, hoan hô ăn mừng, tỏ vẻ: À ~ Bọn em hiểu mà!
Sau lại thấy bài đăng này.
Đám FA bỗng dưng không được vui
Bỗng nhiên cảm thấy được sự khoe khoan - anh đây có người nuôi, anh đây kiêu ngạo - làm sao nào?
Tác giả có lời muốn nói:
Dung đáng yêu: anh có Nhan Nhan nuôi! Anh kiêu ngạo! Mấy người chỉ là dân FA! Lêu lêu!
Fans: Ngứa tay quá!
******
Nay Thất tịch, rất thích hợp cho việc tỏ tình. =]]]]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook