Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính
-
Chương 275: PN6-35 Nhìn xem mây cuộn mây tan
Chương ba mươi lăm. Trưởng bối
Dịch Thư Vân kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt sáng suốt của Quân Tử Uyên nhĩ thuận chi niên*, nhìn hắn, mang theo ý cười dịu dàng và thương yêu cưng chiều chỉ thuộc về trưởng bối.
* Nhĩ thuận chi niên chỉ 60 tuổi.
Dịch Thư Vân mượn lực đứng dậy, tuy ngồi lâu quỳ lâu, từ đầu gối trở xuống đều nằm trong trạng thái chết lặng thức tỉnh như kim đâm, thế nhưng sức lực vững vàng từ trên bàn tay kia truyền tới khiến tâm hắn cũng ổn định xuống, một chút đau đớn trên thân thể, dường như cũng không khó nhịn như vậy.
"Ngồi xuống nói chuyện." Quân Tử Uyên dẫn Dịch Thư Vân tới một cái bàn bên dưới tàng cây đa, sau khi bản thân ngồi xuống chỉ vào một cái ghế khác, nói.
Dịch Thư Vân hạ thấp người nói, "Tạ sư công, Thư Vân... đứng là tốt rồi."
Dịch Thư Vân vẫn quỳ xuống tại chỗ, cúi đầu nói, "Đều là Thư Vân sai, khiến người thêm phiền toái..." Sư thúc Quân Mặc Ninh từng đề cập qua, vì chuyện của hắn, sư công Quân Tử Uyên cũng ra mặt.
"Nói lời này nên tát miệng!" Giọng Quân Tử Uyên cũng không nghiêm khắc, hiển nhiên không có ý thật sự hỏi trách, "Đứng dậy, không làm sai chuyện ngươi quỳ cái gì? Tiên sinh ngươi tuy quy củ đâu ra đấy, nhưng cũng không nên phán sai xử lầm."
"Không có!" Dịch Thư Vân đứng thẳng người, vội vã giải thích, "Tiên sinh chưa bao giờ oan uổng Thư Vân... Đều là Thư Vân bất hiếu!"
"Sư công quá lời." Dịch Thư Vân bị xưng hô và mấy lời tâm sự của Quân Tử Uyên với hắn nói đến viền mắt nóng lên, "Khí chất tiên sinh như vách núi sừng sững, Thư Vân phiêu bạt giang hồ đã lâu mệnh như bèo trôi, từ sau khi bái thầy, trong lòng liền như có sức mạnh... Thư Vân tham luyến, không muốn buông tay... Nhưng mà..."
Dịch Thư Vân hít sâu một hơi, đón lấy ánh mắt mềm mỏng ấm áp an ủi của trưởng bối sư môn, hàm chứa ý cười khổ sở nói, "Nhưng mà Thư Vân thật sự bất hiếu, ba phen bốn bận vi phạm sư mệnh, tiên sinh đánh phạt giáo huấn mấy lần cũng không thể khiến con hối cải... Nhận con đứa học trò này, e rằng tiên sinh... tự tìm phiền toái..."
"Sư công quá khen..."
Dịch Thư Vân đứng bên người Quân Tử Uyên cách ba bốn bước hỏi đáp như tán gẫu việc nhà, lúc đầu, hắn còn có vài phần căng thẳng, cẩn cẩn thận thận sắp xếp tìm từ; dần dần, theo trọng tâm câu chuyện của hai người dần dần buông lỏng, trạng thái Dịch Thư Vân cũng nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt thái độ cung kính nên có giữa lớn và nhỏ.
Trong mắt hắn xao động ấm áp hiếm thấy... Bởi vì tiểu sư muội lần đầu gặp gỡ chẳng những không trách cứ hắn đụng ngã quân bài, còn xin tha cho hắn giúp hắn che giấu; còn bởi vì giờ khắc này, trưởng bối sư môn như tán gẫu việc nhà với hắn, dẫn dắt từng bước.
Mà tất cả những thứ này, đều là cảm nhận Dịch Thư Vân chưa từng trải qua.
"Sư công có chỗ không biết, thật ra cái gọi là ma giáo, chẳng qua chỉ vì phương pháp làm việc thiên về cực đoan, không được người đời chấp nhận mà thôi. Chúng con sẽ không lạm sát kẻ vô tội, hầu hết thời gian, thật ra là đối phương tới tìm chúng con gây phiền phức, chúng con bị động phòng thủ mà thôi. Nhưng mà phương thức phòng thủ không được chấp nhận, nên danh tiếng càng thêm hỏng bét, vì vậy càng nhiều người đến thảo phạt chúng con... Tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy, mới có tên "ma giáo"."
Quân Tử Uyên nhìn Dịch Thư Vân khí phách hăng hái, mặt mũi sáng láng, đối với chuyện giang hồ thuộc như lòng bàn tay trước mặt, trong mắt đều là ý cười.
Dịch Thư Vân nói đến phấn khởi, hoàn toàn không chú ý tới, cửa Vô Âm Các, lúc này còn đứng một người, như có điều suy nghĩ mà nhìn hắn, quả thật tựa như một đứa nhỏ, buông xuống tất cả cảnh giác, đề phòng, tự ti và phủ định bản thân càng ngày càng rõ ràng; hắn kể chuyện Tung Thiên giáo của mình, thậm chí nói đến những thủ đoạn kia, không kiêng dè gì... Đây là vì hoàn toàn tín nhiệm người trước mắt, mới có thể biểu hiện ra trạng thái như vậy.
Càng khó hơn chính là, thời khắc này, Dịch Thư Vân vẫn tuân thủ nghiêm ngặt thái độ và quy củ lớn nhỏ, đắc ý nhưng không mất chừng mực.
"Khụ khụ... khụ..." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến mấy tiếng ho khan không đè nén được.
Dịch Thư Vân vẫn còn đang đĩnh đạc nói chợt xoay đầu lại, nhìn thấy áo bào màu tím quen thuộc, tức khắc ngậm miệng, tim cũng theo đó mà gia tăng tốc độ và cường độ đập. Gần như không có gì do dự, Dịch Thư Vân hướng về phía bóng người ngoài cửa quỳ xuống.
Người đến chính là Quân Vũ vừa mới bãi triều.
Sau khi về nhà, Quân Vũ liền nghe quản gia Tô Đồng Lâm nói tam thiếu gia sáng sớm dẫn theo Dịch công tử hồi phủ, Mặc Ninh được triệu vào hậu cung chỗ thái thượng hoàng. Y trở lại Thủy Nguyệt Hiên, nhìn thấy thê tử Ngụy Tử Khâm đang đi tới, mới biết Dịch Thư Vân đi dạo theo đường mòn trong phủ.
Vì vậy, Quân Vũ một đường tìm đến Vô Âm Các, gặp được màn vừa nãy.
Không để ý đến Dịch Thư Vân trên đất, Quân Vũ hít hai hơi không khí lành lạnh thật sâu, ổn định khí tức tán loạn trong lòng, mới bước vào cửa Vô Âm Các. Đi chừng mười bước, quỳ xuống trước mặt Quân Tử Uyên thỉnh an.
Dịch Thư Vân không lên tiếng, chỉ dời nửa đầu gối, quỳ cách ba bước phía sau người Quân Vũ.
Quân Tử Uyên không gọi dậy, nhìn sắc mặt con trưởng tái nhợt, cùng với tiếng ho khan cực kỳ kiềm chế ẩn nhẫn vừa nãy, hỏi, "Bệnh rồi?"
Dịch Thư Vân bị hai chữ này dọa sợ ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy bóng lưng Quân Vũ, lại ngẩng đầu nhìn Quân Tử Uyên vẻ mặt nghiêm nghị, không rõ dưới biểu cảm này ẩn chứa cái gì.
"Dạ..." Quân Vũ quỳ không dám động, trước đó tâm tình y không tốt, phụ thân đã dặn dò y bảo trọng thật tốt, rốt cuộc y vẫn có chút phóng túng bản thân rồi.
"Nguyên nhân bệnh là gì?" Quân Tử Uyên hiển nhiên có phần cố ý hỏi đến tận cùng, có điều hai người trước mặt y đều bị tâm tình bản thân chi phối không phát hiện mà thôi.
Quân Vũ có chút lúng túng, ở cái tuổi này, trước mặt học trò mình, sao có thể tự nhận lỗi lầm không chăm sóc bản thân thật tốt nên sinh bệnh như trẻ con. Nhưng trưởng bối hỏi không thế không đáp, đây là quy củ, cũng là lễ nghi, càng nên làm gương trước mặt học trò y.
"Hồi phụ thân, con... Hai ngày trước tinh thần không yên, ban đêm uống chút rượu... hứng chút gió..." Quân Vũ nói, chữ chữ lộ ra quẫn bách ngày thường không có.
Lại... thêm mấy phần lửa giận.
Quân Tử Uyên không nói lời nào, bầu không khí nhất thời có chút đình trệ.
Trong lòng Quân Vũ cực kỳ thấp thỏm, sai lầm ấu trĩ như vậy, nếu là trước đây, tất nhiên phải trằn trọc mấy vòng dưới roi mây... Ngay cả chính mình cũng không biết yêu quý bản thân, vi phụ cần gì phải thương tiếc ngươi... Đây chính là lý do phụ thân phạt nặng.
Nhưng bây giờ, dưới tình cảnh này, lại vì lý do như vậy mà chịu trách phạt, không khỏi quá không có mặt mũi.
Trong lòng Dịch Thư Vân thì lại áy náy một phen, hắn không dám lấy lý do Quân Vũ tinh thần không yên hoàn toàn quy kết trên người mình... Tiên sinh nhà hắn là thừa tướng một nước, nhật lý vạn ky*... Thế nhưng, tóm lại cũng không thiếu được phần vì mình. Nghĩ đến phong "Tự trục thư" mình viết, đầu Dịch Thư Vân cúi càng thấp hơn một chút.
* Nhật lý vạn ky ý chỉ người có rất nhiều việc quan trọng phải giải quyết.
"Thân thể đã không khỏe, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi." Một lát sau Quân Tử Uyên mới nói.
Quân Vũ vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phụ thân, gần như hoài nghi mình nghe lầm.
Quân Vũ không nghe lầm, thậm chí y còn nghe được Quân Tử Uyên sắp xếp vô cùng chu đáo, "Nhẫn Đông đang ở bên trong, để nàng xem một chút bốc vài thang thuốc, uống đúng hạn. Ngươi thân là tướng quốc, thân thể quan trọng, có thể nhớ kỹ sao?"
"Con nhớ kỹ. Con bất hiếu, khiến phụ thân bận tâm..." Quân Vũ dập đầu.
Quân Tử Uyên phất tay một cái bảo hai người đứng lên, lại sai người mời Hoắc Nhẫn Đông đi ra bắt mạch. Đúng như lời Quân Vũ, nửa đêm bị lạnh, có chút sốt nhẹ, mấy ngày sắp tới nghỉ ngơi cho khỏe, uống thuốc đúng hạn, qua hai ngày thì tốt rồi.
Quân Vũ cảm ơn đệ muội* Hoắc Nhẫn Đông, ở trong sân đợi nàng bốc thuốc, hai cha con câu được câu không trò chuyện việc trong triều ngoài triều. Dịch Thư Vân thì lặng lẽ đảm nhiệm vị trí bồn cảnh hầu hạ ở bên.
* Đệ muội chỉ em dâu.
Không bao lâu sau, thuốc đã bốc xong rồi. Hoắc Nhẫn Đông nhiều lần dặn phải uống thuốc đúng hạn, nhưng quan trọng hơn chính là nghỉ ngơi thật tốt.
Dịch Thư Vân mặt không đổi sắc tiến lên một bước nhận lấy gói thuốc, khiêm tốn tỏ ý tuân theo lời dặn của thầy thuốc. Quân Vũ thân thiết nhìn hắn một cái, cũng không ngăn cản.
Đột nhiên, Dịch Thư Vân cảm giác có gì đó đang đụng vào tay mình, cúi đầu nhìn, đúng là Quân Linh Nhi, hắn vội vàng ngồi xổm xuống nhìn thẳng bé con, không ngoài dự đoán nhìn thấy đôi mắt trong veo như nước.
"Thư Vân ca ca ơi," Tiểu cô nương hạ thấp giọng khe khẽ nói, "Túi cam thảo thịt đào này là cho đại bá bá uống thuốc xong rồi ăn, chắc mẹ muội bốc thuốc đắng lắm! Gói mứt ngọt này là tặng cho huynh, mẹ muội nói lần này đoán chừng huynh phải chịu một trận đòn hung ác... Sau khi bị đánh ăn liền hết đau đó..."
Hoắc Nhẫn Đông chán nản với kẻ phản bội nho nhỏ hận đến giậm chân, những người còn lại đối với việc Quân Linh Nhi "khe khẽ nói" như vậy giữa ban ngày ban mặt thì không nhịn được bật cười, chỉ có Dịch Thư Vân đỏ bừng cả khuôn mặt hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống!
"Về nghỉ ngơi sớm một chút đi," Quân Tử Uyên phất tay dặn dò, "Vũ nhi, Vân nhi đã là học trò ngươi, hầu thầy chính là bổn phận, chuyện phụng dưỡng thuốc thang này cũng không cần mượn tay người khác." Sau cùng, Quân Tử Uyên vẽ rắn thêm chân bỏ thêm một câu, "Tử Khâm chủ trì việc bếp núc, rất bận rộn."
Dụng tâm giấu đầu hở đuôi như thế, nếu Quân Vũ còn không rõ, cũng liền uổng phí mấy năm y lăn lộn trong tay phụ thân, khom người ứng tiếng "dạ", sau khi hành lễ với Liên Như Nguyệt, trực tiếp dẫn theo Dịch Thư Vân ngượng ngùng, cảm kích, ngũ vị tạp trần rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook