Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Vương Thuật Chi sớm có sự chuẩn bị, nhận được truyền chỉ lập tức vào cung, không chỉ thượng tấu rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối, mà còn trình khế ước làm chứng cứ. LQĐ

Hoàng đế nhìn chằm chằm tư ấn trên khế ước không nhận ra, cau mày nói: “Cam Lương này là người phương nào?”

“Bẩm bệ hạ, Cam Lương là….. Quả sự phủ Nghị vương ạ.”

Vẻ mặt Hoàng đế đột nhiên nặng nề, tay cầm khế ước không nhịn được run rẩy, ngực phập phồng hồi lâu mới lần nữa mở miệng: “Thừa tướng cho rằng, việc này có quan hệ với Nghị vương hay không?”

Đây không phải quá rõ ràng sao?

Vương Thuật Chi oán thầm không thôi, trên mặt lại chính trực nghiêm túc, nghiêm nghị nói: “Thần không dám nói bừa, bây giờ cũng chưa phát hiện chứng cứ gì có thể chứng tỏ Nghị vương có liên quan tới chuyện này, hơn nữa Nghị vương điện hạ chính là một người hiếu thuận, cực nhọc ngày đêm không hề yên ổn nghỉ ngơi, túc trực trước giường bệ hạ, tấm lòng rất đáng khen!”

Vương Thuật Chi quá hiểu Hoàng đế, nếu như ngầm chỉ mũi nhọn vào Nghị vương, nói không chừng ngược lại Hoàng đế còn chần chừ vài phần, chẳng bằng cứ gân cổ nói tốt, hiệu quả tất nhiên tốt vô cùng.

Quả nhiên Hoàng đế nghe xong nổi cơn tam bành, hung hăng ném khế ước trong tay, trong mắt hiện vẻ độc ác: “Hừ! Thừa tướng không cần phải nói tốt cho nó! Trẫm chưa tới tuổi hoa mắt ù tai đâu!”

“Thần không dám! Thần sợ!” Vương Thuật Chi vội vàng quỳ xuống dập đầu, tựa như sợ lại chọc giận Hoàng đế, chỉ là khi cúi đầu che giấu ý cười hiện lên trong mắt: Nghị vương điện hạ, hạ quan đúng là đã cật lực nói tốt giúp ngươi rồi đó!

Hoàng đế liếc nhìn hắn một cái, trong lòng cân nhắc: Còn tưởng rằng Thừa tướng và Nghị vương không thân, không ngờ hắn vẫn ủng hộ nó, nhưng cũng đã trình chứng cứ lên, rốt cuộc vẫn có mấy phần chân thành.

“Đứng dậy đi.” Sắc mặt Hoàng đế dịu xuống một ít.

Vương Thuật Chi vội thu liễm ý cười, vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu: “Đa tạ bệ hạ!”

Hoàng đế lại nhìn phần khế ước kia, tựa như lửa giận đã tiêu tan gần hết, người cũng tỉnh táo lại chút ít, hỏi: “Sao Thừa tướng lại lục ra chứng cứ này?”

“Bẩm bệ hạ, hộ vệ của Cảnh vương bắt sống được hai tên thích khách, và dẫn về phủ thẩm vấn nghiêm ngặt, thần căn cứ vào tin tức gã cung cấp tìm được hang ổ của bọn thích khách, lúc này mới lục được phần khế ước này. Về một phần khác, thần không dám kinh động đến Nghị vương điện hạ nên sắp xếp người lén lút lục soát….” Nói xong bày ra vẻ mặt xấu hổ.

Hoàng đế khoát tay, cũng không để ý chuyện hắn lén lút lục soát vương phủ, về phần Cảnh vương thẩm vấn thích khách… Nói xằng nói bậy, càng không chút nghi ngờ.

Chứng cứ đã bày ra trước mắt, về phần vì sao có được chứng cứ này đã không còn là chuyện quan trọng nữa.

Vương Thuật Chi vừa rời khỏi ngự thư phòng không lâu, một cung nữ vội vã chạy tới chỗ Si quý phi, Si quý phi nghe nàng ta nói xong sắc mặt trắng bợt.

Rất nhanh Nghị vương cũng nhận được tin tức, trợn mắt há hốc mồm, đứng im không động đậy một lúc chợt xoay người xông vào thư phòng, lục tung tất cả cũng không tìm thấy phần khế ước kia, gấp đến độ trán toát ra mồ hôi hột, lập tức gọi tâm phúc vào.

Hôm sau, Hoàng đế tuyên Nghị vương vào cung, vẻ mặt Nghị vương kinh ngạc sợ hãi, kiên quyết không thừa nhận việc này, bày tỏ mình hoàn toàn không biết rõ tình hình, đồng thời khóc lóc chảy cả nước mắt tỏ lòng trung thành.

Cùng lúc đó, quản sự phủ Nghị vương sợ tội tự vẫn.

Mặc dù không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Nghị vương có liên quan tới việc này, nhưng trong lòng Hoàng đế tất nhiên chôn một hạt giống nghi ngờ, không tiện trị tội trực tiếp, lợi dụng vào chuyện quản người hầu không nghiêm trách tội.

Bây giờ Hoàng đế bới lông tìm vết với Nghị vương, mày lạnh mặt nghiêm không một lời khen ngợi, đối với Si quý phi càng lạnh nhạt cực điểm.

Đợi thân thể bình phục, ngày đầu tiên Hoàng đế lâm triều liền ban ra hai thánh chỉ: Một là giảm bổng lộc của Nghị vương ba tháng, yêu cầu hắn ta đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm; hai là thu hồi phượng ấn của Si quý phi, mọi chuyện trong hậu cung tạm thời do Thái hậu chủ trì.

Bề ngoài thì trừng phạt không quá nghiêm khắc, nhưng chỉ cần không phải người mù thì ai cũng có thể nhìn ra được, Nghị vương đã mất đế tâm.

Vương Thuật Chi lại nửa đêm mò tới phủ Duệ vương ôm Tư Mã Vanh cảm khái nói: “Xem ra Nghị vương cũng không quá ngốc, đổ hết chuyện lên đầu quản sự, tự mình thoát ra được, thật sự đáng tiếc!”

Tư Mã Vanh không để ý lắm cười cười: “Thì sao chứ! Đâu có ai là người ngu đâu, một quản sự nho nhỏ lấy đâu ra lá gan lớn thế? Chỉ cần trong lòng Hoàng thượng hiểu rõ là được.”

Vương Thuật Chi sờ mặt y, thấy hai đầu lông mày đã sớm không còn lạnh lùng nghiêm túc như thể từ chối người từ ngoài ngàn dặm như khi mới tới phủ Thừa tướng, chỉ cảm thấy càng nhìn càng yêu, không nhịn được gặm một ngụm trên cổ y.

“Haizzz… Cũng chẳng biết lúc nào mới có thể đứng đắn bái phỏng phủ Duệ vương một chuyến, nếu còn tiếp tục thế này, chỉ sợ tường của vương phủ cũng bị ta đạp lún mất.” Vương Thuật Chi ngậm vành tai y hàm hồ phàn nàn.

Tư Mã Vanh cảm thấy trong miệng hắn phả ra hơi thở nóng rực, lập tức thấy chân tay như mềm nhũn ra vài phần, thấp giọng nói: “Cuối cùng rồi cũng sẽ có cơ hội thích hợp, huynh chờ một thời gian nữa đi.”

Vương Thuật Chi cười rộ lên, đang muốn cởi đai lưng cho y, chợt nghe tiếng chim hót quen thuộc từ bên ngoài truyền vào.

Âm thanh này Tư Mã Vanh cũng biết, hai người đồng thời ngừng động tác, hai mắt nhìn nhau.

“Sợ là có việc gấp, huynh đi mau đi.” Tư Mã Vanh khẽ đẩy hắn xuống.

Vương Thuật Chi buông y ra, gật đầu hôn lên môi y một ngụm rồi nhanh chóng rời đi.

Ra khỏi phủ Duệ vương, thấy Bùi Lượng vội vàng chạy lại, không khỏi nghiêm mặt, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Bùi Lượng cũng đè thấp giọng nói, chỉ hai người mới có thể nghe thấy: “Bẩm Thừa tướng, người Hồ kia đêm tối ra khỏi thành, người của chúng ta đã đi theo theo dõi, phát hiện chỗ bọn chúng liên lạc, bây giờ đang ở đó giám sát.”

Người Hồ trong miệng Bùi Lượng chính là ca kỹ người Hồ giả gái lần trước Tư Mã Vanh phát hiện, sau khi Vương Thuật Chi dẫn Tư MÃ Vanh tới chỗ Tiêu Kim Quật giả làm kẻ phong lưu liền sai người giám sát chặt chẽ.

Từ đó tới nay người Hồ này chưa từng có bất kỳ động tĩnh gì, không ngờ lần này lại đột nhiên ra khỏi thành.

“Gã ra khỏi thành làm gì?”

Bùi Lượng móc một phong thư trong tay áo trình lên: “Đây là chặn nửa đường mang tới.”

Vương Thuật Chi gật đầu, vì xung quanh mờ tối nên dặn dò hắn ta vài câu rồi xoay người lần nữa đi vào phủ Duệ vương, vào trong phòng Tư Mã Vanh, nương theo ánh nến mở thư.

Tư Mã Vanh sáp lại xem, không khỏi nhíu mày, lúc ở trong cung y toàn tự học, đối với chữ Hồ chỉ có thể coi là kiến thức nửa vời, vì vậy xem thư này nửa hiểu nửa không.

Vương Thuật Chi giải thích nói: “Người này là mật thám của nước Tần, trong thư viết rất rành mạch tình hình thế cuộc trong kinh thành, kể cả chuyện Nghị vương vừa mất đế tâm, chưa lập Thái tử, còn đệ mới hồi kinh chưa lâu, căn cơ còn thấp.”

Tư Mã Vanh nhíu mày.

Vương Thuật Chi đứng dậy nhìn hắn nói: “Bất kể thế nào chỗ Hoàng thượng cũng không thể chờ đợi thêm nữa, Thái tử chưa lập đúng là lúc dễ sinh loạn lạc, tuy thư này bị chúng ta cản được nhưng không thể cam đoan trong kinh không còn mật thám nước Tần khác.”

Tư Mã Vanh gật đầu: “Ừ.”

Ngày hôm sau, có đại thần dâng thư khuyên can nên lập trữ, Hoàng đế không tức giận như trước mà mặt lộ vẻ trầm tư, hiển nhiên đã đặt việc này trong lòng.

Cùng một ngày, tin tức đại thắng chiến sự ở phương Bắc truyền tới, trên triều đình vui sướng, mặt rồng của Hoàng đế càng vui mừng.

Nước Lương kẹp giữa Đại Tấn và nước Tần, lợi dụng khi hai nước trên hỗn dưới loạn ốc còn không mang nỗi mình ốc, bây giờ cuối cùng cũng bị Tạ Trác mang đại quân trấn áp hoàn toàn, vua nước Lương bị bắt, nước Lương bị đưa vào bản đồ Đại Tấn, Tạ Trác sắp xếp đóng quân xong, ít ngày nữa sẽ thống lĩnh đại quân hồi kinh.

Số lần Hoàng đế tuyên Tư Mã Vanh vào cung rõ ràng tăng nhiều, thời gian giữ y lại trong cung cũng càng ngày càng dài.

Trong cung không thiếu tai mắt của các triều thần, rất nhanh gần như tất cả mọi người đều biết gần đây thi thoảng Hoàng đế kiểm tra kiến thức của Duệ vương, thậm chí thỉnh thoảng có mấy chuyện chính sự còn hỏi ý kiến của y.

Tình thế vừa xem hiểu ngay, sợ là Đông cung sắp có chủ mới rồi.

Hướng gió rõ ràng, bái thiếp tới phủ Duệ vương đột nhiên tăng mạnh, dùng đông như trẩy hội để hình dung cũng không đủ, thời khắc mấu chốt này Tư Mã Vanh không tiện rộng mở cửa chính, nhưng cũng không thể từ chối nhiều người như vậy ngoài cửa, đành phải chọn biện pháp trung hòa, đồng ý với lời Thừa tướng mời, tới sông Tần Hoài du ngoạn một chuyến.

Mắt thấy các đại thần sắp vọt qua, lại không thể thể hiện rõ rệt, chỉ làm như tình cờ gặp, tiến lên chào hỏi, khách sáo lôi kéo làm quen, hết mực tốt lành.

Tình cờ gặp người lần này cũng quá nhiều rồi…..

Tư Mã Vanh đau đầu, nâng tinh thần lên ứng phó, không thể từ chối trước mặt các chư vị, cũng không thể vô cùng thân cận, ứng phó xong trận này, tuy thành thạo hơn nhưng cũng mệt mỏi vô cùng.

Tin tức rất nhanh truyền tới tai Hoàng đế, Hoàng đế bị những đại thần này chọc giận đến mũi không còn là mũi mắt không còn là mắt, cũng may nghe nói Tư Mã Vanh không hề thân cận với ai, cuối cùng tâm tình mới tốt lên được chút, càng thỏa mãn với đứa con trai này.

Tư Mã Vanh thật vất vả mới được yên tĩnh, xoay người vén rèm lên, nhìn Vương Đình sớm được phân công trách nhiệm đứng bên trong, hỏi: “Hôm nay những ai tới đây, có ghi lại từng người một không?”

Vương Đình nhìn thẳng y, ánh mắt ngớ ra, tay giơ bút run lẩy bẩy, từ khi Tư Mã Vanh bước lên thuyền hoa là đầu bắt đầu ong ong đến bây giờ còn chưa bình tĩnh lại.

Tư Mã Vanh dở khóc dở cười, chỉ hơi cúi người rút danh sách trước mặt hắn ta nhìn kỹ từng người.

Vương Đình khó khăn nuốt nước miếng, đứng thẳng người chắp tay với y, cố gắng trấn định nói: “Bẩm bẩm điện hạ, đều đều đều ghi rõ….”

Tư Mã Vanh cười với hắn ta: “Khổ cực rồi.”

Vương Đình lắc đầu liên tục: “Không cực, không cực! Là vinh hạnh của tiểu tiểu tiểu nhân!”

Nương ơi! Thật sự là công tử Yến Thanh! Chuyện này thật đúng là muốn cái mạng già này mà!

Tư Mã Vanh bất đắc dĩ nhíu mày.

“Ha ha…” Vương Thuật Chi đứng một bên thật sự hết nhịn nổi, thấp giọng cười cười, cầm Như Ý gõ lên gáy Vương Đình một cái: “Được rồi, đi ra ngoài hóng gió lấy lại tinh thần đi.”

Tuy bình thường Vương Đình nói rất nhiều, nhưng đối với chuyện nặng nhẹ rất có chừng mực, lại cực kỳ chân thành, bởi vậy Vương Thuật Chi rất yên tâm về hắn ta.

Vương Đình nghe xong lời phân phó của hắn, chân bước loạng choạng đi ra ngoài.

Trong thuyền hoa không có người nào khác, Vương Thuật Chi ôm Tư Mã Vanh thấp giọng nói mấy câu, biết y không tiện ở lâu nên cũng không dây dưa gì.

Sau khi du sông Tần Hoài, Tư Mã Vanh lại đóng cửa từ chối tiếp khách như trước, cũng may đám triều thần hiểu rõ ý tứ của y, bên ngoài dần yên tĩnh chút ít.

Như thế qua một thời gian, Hoàng đế vẫn không hạ chỉ, mọi người tựa như cũng không nóng nảy, ngẫm hiểu ý nhau: Tạ Trác còn đang trên đường, Hoàng thượng nhất định phải đợi Tạ Trác về kinh mới hạ chỉ.

Không thấy hàng ngày Duệ vương vẫn tiến cung sao? Đế tâm đã chọn! Chuyện này nắm chắc rồi!

Mắt thấy nhà họ Tạ sắp hưng thịnh!

Mọi người đều trốn trong phủ mình hâm mộ, vừa hâm mộ vừa vắt hết óc tìm cách, rốt cuộc làm thế nào mới có thể thân thiết với Duệ vương mà thần không biết quỷ không hay? Cũng chưa nhìn ra y đặc biệt thân cận với ai, quả thật không có đường nào để ra tay!

Về phần một số người khác, người thì âm thầm nghiến răng: Bây giờ danh tiếng Duệ vương quá nổi, phải nghĩ cách áp chế nhuệ khí của y!

Tư Mã Vanh xem danh sách Vương Đình ghi chép lại, lại tính người ngày đó không có mặt, ai thức thời, ai nên đề phòng cũng có thể nắm chắc đại khái.

Ngay lúc mọi người đang có tâm tư thì cuối cùng Tạ Trác cũng về tới kinh thành.

Hết chương 79

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương