Quân Lâm Dưới Thành
-
Chương 15
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Đợi không bao lâu, ngoài cửa truyền vào một hồi tiếng chuông gió thanh thúy dễ nghe, Vương Thuật Chi buông ly rượu xuống, nâng mắt nhìn bốn cô nương trẻ tuổi cao gầy mặt tướng mạo xinh đẹp, dáng người uyển chuyển nối đuối nhau đi vào, mùi son phấn xông vào mũi làm hắn có chút không chịu được, không khỏi nghiêng đầu nhìn Tư Mã Vanh. LQĐÔN
Tư Mã Vanh đang chau mày, nhưng hai mắt ngược lại nhìn thẳng về phía trước, đánh giá mấy cô nương một lần, rất nhanh rũ mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tú bà tươi cười đi tới: “Hai vị nhìn xem có hợp ý không?”
Vương Thuật Chi mỉm cười không trả lời, nhìn lướt qua giữa bốn người, thấy các nàng ai cũng mặc y phục voan mỏng, đôi mắt quyến rũ như nước, giơ tay nhấc chân lục lạc đeo trên cổ tay lắc lư, có thể nói rất phong tình vạn chủng, lại ghé bên tai Tư Mã Vanh thấp giọng hỏi: “Ngươi thích không?”
Tư Mã Vanh nghiêng đầu nhìn hắn, mũi hơi giật giật, hiển nhiên đang cố gắng kiềm chế, vì đáp lại lời hắn hơi há miệng lập tức cảm thấy ngứa ngáy, vội giơ tay áo lên che lại, hắt xì một cái, hắt xì xong thấy thoải mái hơn, lại lấy khăn lau lau, lúc này vẻ mặt mới dịu lại buông ống tay áo xuống.
Vương Thuật Chi buồn bực cười khẽ một tiếng, vui vẻ nhìn y, thấy bộ râu trên môi bị thổi rơi xuống một nửa, suýt chút nữa cười to thành tiếng, vội vàng giơ tay áo lên che tầm mắt của đám người tú bà, tay kia nhanh chóng nâng râu y lên, ngón cái nhẹ nhàng miết vài cái mới rời đi.
Tư Mã Vanh không tự nhiên ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu.
“Ồ….” Vương Thuật Chi quay đầu, cười tùy tiện gật đầu nhìn một ca kỹ người Hồ, vẫy tay chỉ định nàng ta tiến lên, lại quay đầu nhìn tú bà, cười nói: “Ngu đệ rất cực kỳ xoi mói, các ngươi còn mỹ nhân khác không?”
Tú bà lúc nãy đã thu đầy đủ ngân lượng của hắn, tất nhiên tận tâm tận lực, nghe vậy liền vội vàng gật đầu đáp có, lại thay đổi một ca kỹ người Hồ tới.
Tư Mã Vanh nhìn nhìn lại lắc đầu.
Tú bà lộ vẻ mặt khó xử, cười nói: “Thật ra thì ca kỹ người Hồ vẫn còn một người, chỉ có điều lưng eo hơi tráng kiện một chút, không mảnh mai như cành liễu giống các nàng kia, chỉ sợ không lọt được vào mắt quý khách.”
“Haizzz, không sao.” Vương Thuật Chi khoát tay, “Gọi tới nhìn một cái nào.”
Rất nhanh, tú bà dẫn một cô nương chầm chậm đi tới, nàng kia giống như bà ta nói, hơi cao lớn thô kệch, nhìn bên này bên nọ thì cũng có sự quyến rũ.
Tư Mã Vanh vội quan sát, ánh mắt hơi khựng lại, lập tức lạnh nhạt gật đầu.
Tú bà không ngờ sở thích của y lại đặc biệt như thế, có chút giật mình, vội cười làm lành: “Mặc dù bộ dạng Lục Trúc hơi tráng kiện một chút nhưng lại múa rất đẹp, nàng là bán nghệ không bán thân, nếu quý khách không chê thì để nàng dùng điệu múa tiếp khách, không biết ý như thế nào?”
Tư Mã Vanh nghe thấy trong lòng đảo điên một trận, trầm mặt gật đầu: “Ừ.”
Tú bà cho rằng y vì Lục Trúc bán nghệ không bán thân nên sinh lòng không vui, liên tục cười làm lành rồi lui ra ngoài.
Nhảy múa hầu hạ một lúc, hai ca kỹ người Hồ cùng đi lên hầu hạ họ uống rượu, giọng Lục Trúc trong mềm mại có nặng nề, giọng ca kỹ người Hồ kia thì trong mềm mại có thanh thúy, Tư Mã Vanh nghe mà run rẩy, chán ghét và chán ghét, nhưng lại nghe vào trong tai lời các nàng không thiếu một chữ, trong lòng cười lạnh: Quả thật không phải kỹ nữ bình thường.
Tác phong của Vương Thuật Chi thong dong tiêu sái, đưa tay đặt lên vai Tư Mã Vanh, tựa như có vài phần say, nói với ca kỹ người Hồ bên cạnh: “Cũng là các ngươi thú vị, ngày thường nhìn quen mấy mỹ nhân chỉ biết học đòi văn vẻ, đã sớm nhìn chán rồi.”
Giọng điệu nàng ca kỹ người Hồ gượng gạo, lời nói lại rất lưu loát: “Người Tấn các ngươi đều thích những thứ đó, mặc dù trong lòng thích ca kỹ người Hồ nhưng trên mặt không biểu hiện, năm đó có vị Hàn đại nhân tính tình thật thà, hôm nay lại thêm ngài là người thứ hai, thật sự là hiếm có.” Nói xong cười sảng lãng.
Vương Thuật Chi nhíu mày: “Hàn đại nhân? Hàn đại nhân nào?”
“Cái này cũng không rõ lắm, năm đó Hàn đại nhân là một quan nhỏ, chẳng qua bây giờ nghe nói đã đảm nhiệm chức vị quan trọng trong triều, hai vị chính là làm quan trong triều?”
Đáy mắt Vương Thuật Chi vui vẻ đảo quanh, gật đầu: “Đương nhiên, mới vào kinh thành đang cần tìm hiểu nhiều thứ. Đúng rồi, không biết vị Hàn đại nhân này năm đó tính tình thật thà là như thế nào?”
Ca kỹ người Hồ cười không thôi: “Tất nhiên rõ ràng là vì yêu, vì một ca kỹ người Hồ ở cùng một vị đại nhân nào đó mà náo loạn trở mặt, thiếu chút nữa đánh nhau bên đường, chuyện này năm đó lưu truyền trên phố một thời gian dài.
Vương Thuật Chi gật đầu cười, tay vuốt vuốt ly rượu nhỏ, rũ mắt che khuất suy nghĩ: “Thì ra là thế.”
Hai người ca kỹ người Hồ tìm hiểu thân phận họ một hồi, hai người tùy ý trả lời lấy lệ, cũng không ở lại lâu, rất nhanh liền đi ra, Tư Mã Vanh kiên trì không dính giọt rượu nào, trên người lại dính không ít hương thơm, đè nén sắc mặt khó coi, nói: “Lục Trúc chính là tên nam tử ta thấy kia.”
Vương Thuật Chi cũng ghét bỏ lắc lắc ống tay áo, chậc chậc lắc đầu: “Có nhìn nhầm không? Ta thấy bộ ngực nàng ta cao ngất, chẳng lẽ là nhét hai cái bánh bao lớn vào?”
“……” Khóe miệng Tư Mã Vanh co quắp, sắc mặt càng thêm khó coi, nhíu mày lạnh mắt liếc hắn: “Chắc đúng vậy, mặc dù hóa trang thành nữ tử, vóc người và tư thế thái độ lại giống mười phần, hơn nữa hai nàng ta vô tình hay cố ý tìm hiểu tin tức, quả thật rất khả nghi.”
Vương Thuật Chi nhìn y cười không ngừng: “Nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Tư Mã Vanh nhìn thẳng hắn một lát, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Hai người trở lại phủ Thừa tướng, Vương Thuật Chi lập tức phái người đi gọi Bùi Lượng tới, trên mặt đã không còn ý cười, trầm giọng phân phó: “Trong triều có hai người tên Hàn đại nhân làm quan, ngươi nhanh chóng phái người đi thăm dò, xem rốt cuộc là ai đã từng vì một ca kỹ người Hồ mà xảy ra tranh chấp với đồng liêu.”
Bùi Lượng chắp tay: “Dạ.”
“Nếu đúng là đại nhân Hàn Hưng Vi vậy thì không cần tiếp tục, nếu là Hàn Kinh Nghĩa làm việc bên cạnh Thái tử, vậy thì cần điều tra nghiêm túc rõ ràng. Việc này từng có lời đồn đãi trên phố, không tính là chuyện bí mật, ngày mai bẩm báo trước khi vào triều.”
“Dạ.”
Tư Mã Vanh im lặng đứng bên cạnh, ánh mắt rơi vào giữa hai hàng lông mày lạnh lùng của Vương Thuật Chi, sau một lúc lâu vẫn chưa rời đi.
Vương Thuật Chi dặn dò công việc xong quay đầu lại đối mặt với Tư Mã Vanh, hơi sững sờ, không khỏi lại cười: “Sao đêm nay cứ nhìn chằm chằm vào ta như vậy? Là thấy mặt ta da trắng nõn nà, hay là có tư sắc, hay là dáng ngọc tuyệt thế khó gặp?”
“…….” Sắc mặt Tư Mã Vanh cứng đờ, “Thừa tướng nghĩ nhiều rồi, chẳng qua thuộc hạ cảm thấy Thừa tướng tâm tư kín đáo, trong lòng kính nể.”
“Thì ra là thế.” Vương Thuật Chi than nhẹ một tiếng, nhìn như có chút tiếc nuối.
Tư Mã Vanh: “…….”
Hôm sau vào triều, Thái tử Tư Mã Xương đứng trong đại điện tham gia thảo luận chính sự, dùng lời nói chính nghĩa trách móc Lương đại nhân của Dự châu khi tại vị mưu đồ bất chính.
“Quà mừng không cánh mà bay ở Dự châu, Lương đại nhân không chỉ biết rõ tình hình không báo, hơn nữa còn cố gắng cản trở Đỗ đại nhân, ngăn ông ta bẩm báo lên triều đình, tội này là tội thứ nhất, quà mừng do dân lưu lạc Dự châu trộm, truy cứu nguyên do, là Lương đại nhân cai quản châu (đơn vị hành chính thời xưa) không thích đáng, để dân đói khắp nơi, vì cầu mạng sống không từ thủ đoạn, đây là tội thứ hai. Hai tội hợp lại, Lương đại nhân khó tránh tội, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm chức vụ ở Dự châu.”
Tiếng nói của Thái tử vừa dứt lập tức có một số triều thần mở miệng tán thành, phía sau nối tiếp phía trước buộc tội Lương đại nhân.
Vương Thuật Chi mỉm cười nghe xong quay đầu lại nhìn, thấy đám đại thần tâm phúc đang liều mạng nháy mắt cho mình, chắc thấy mình cả nửa ngày mà chưa có động tĩnh gì nên trong lòng lo lắng.
Hoàng đế ngồi xa, các đại thần lại cúi thấp đầu, những ánh mắt lui tới kia ông ta không thấy rõ, thấy Vương Thuật Chi không lên tiếng phản bác trong lòng lập tức dễ chịu rất nhiều, gật đầu nói: “Ừ, trình chứng cớ lên.”
“Dạ.” Thái tử trình chứng cớ lên, lập tức cảm giác như có mũi nhọn chỉa vào sau lưng, mơ hồ cảm thấy Vương Thuật Chi im lặng bất thường, trong lòng đột nhiên bất an.
Hoàng đế đã sớm muốn đổi người ở Dự châu, việc này gãi đúng chỗ ngứa, đối với chứng cứ chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn một cái, tất nhiên không thèm để ý: “Thái tử làm việc này vô cùng ổn thỏa, bây giờ quà mừng ở đâu?”
“Bẩm phụ hoàng, đang trên đường vào kinh.” xin ủng hộ chính chủ L,Q,Đô(n
“Được.” Hoàng đế cảm thấy vừa lòng thỏa ý, đang muốn hạ chỉ xử lý nghiêm khắc Lương đại nhân, đột nhiên thấy Vương Thuật Chi bước ra khỏi hàng, mí mắt không khỏi hung hắng nhảy dựng lên.
Sắc mặt Vương Thuật Chi thành khẩn: “Bẩm bệ hạ, thần có ý kiến!”
Sắc mặt Hoàng đế nghiêm nghị: “Thừa tướng thế nhưng cầu tình giúp Lương đại nhân?”
“Cũng không phải là cầu tình, chỉ là tai thần nghe thấy cùng lời Thái tử nói không hề khớp nhau, theo thần biết Lương đại nhân thanh chính liêm khiết, tiết kiệm yêu dân, được dân chúng Dự châu kính trọng, chưa từng cai quản châu không tốt như lời vừa nói?”
Thái tử lộ vẻ không vui: “Thừa tướng nghe thấy là giả, tin tức nghe được sao có thể cho là thật? Bây giờ nhân chứng vật chứng đều vô cùng chính xác, không chỉ có dân lưu lạc phạm tội, khẩu cung của đám chủ bộ Dự châu, còn cả tấu chương của Đỗ đại nhân, nói rõ hắn ta tận mắt nhìn thấy dân chạy nạn khắp nơi ở Dự châu, những người dân chạy nạn này đến nay còn chưa tìm được được nơi ở thích hợp, Lương đại nhân không làm tròn bổn phẩn, sao Thừa tướng nói dăm ba câu là có thể cho qua?”
Vương Thuật Chi làm như á khẩu không trả lời được, vội vàng quỳ xuống đất: “Thái tử còn trẻ, tra án khó tránh khỏi sơ hở, thần khẩn cầu chuyển giao án này cho Lại bộ, điều tra rõ ràng một lần nữa.”
“Ngươi -!” Thái tử trợn mắt trừng hắn, gân xanh nổi lên.
Vương Thuật Chi vừa dứt lời, sau lưng soàn soạt quỳ xuống đất, quả nhiên là có cùng ý tưởng đen tối.
Sắc mặt Thái tử khó coi đến cực điểm.
Lúc này sắc mặt Hoàng đế cũng không khá hơn chút nào, đè nén khó chịu trong lòng, nói: “Thừa tướng cũng còn trẻ, sao có thể coi thường Thái tử con trẻ? Án này đã có chứng cứ vô cùng xác thực, không cần điều tra thêm nữa, một khi Lương đại nhân không thể đảm nhiệm được, cai quản Dự châu cứ giao cho….”
“Bệ hạ!” Vương Thuật Chi cắt ngang lời ngài.
Hoàng đế lập tức tối mặt: “Thừa tướng vẫn muốn cầu tình?”
Vương Thuật Chi lộ vẻ bi thương, hơi đau lòng lắc đầu cảm thán: “Thần vốn lo lắng vì Thái tử, thế nhưng Thái tử không rõ dụng tâm khổ sở của thần, không chịu dừng cương trước bờ vực…. Nếu như thế, thần không ngại nói thẳng, án này không phải Thái tử điều tra sai, mà là cố ý hãm hại người trung lương!”
Sắc mặt Thái tử đại biến, quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Vương Thuật Chi khom lưng: “Kết quả thần điều tra ra và chuyện Thái tử vừa nói vô cùng khác biệt, lưu dân Dự châu sớm đã được Lương đại nhân sắp xếp thỏa đáng, không còn lưu dân khắp nơi như lời Thái tử và Đỗ đại nhân nói, còn quà mừng bị mất trộm lần này, sai lầm duy nhất của Lương đại nhân chính là dùng sai chủ bộ Lưu Kỳ Sơn, vì chuyện quà mừng là do Lưu Kỳ Sơn và người khác trong ứng ngoài hợp chở ra ngoài, người trộm cũng không phải là lưu dân mà là người có quan hệ mật thiết với Thái tử.”
Thái tử nghe thấy vô cùng lo sợ, vội lấy lại bình tĩnh, cả giận nói: “Thừa tướng quả là chuyên nói bậy! Phụ hoàng ra lệnh ta điều tra rõ án này, người bên ngoài không được nhúng tay, Thừa tướng kịp thời phản bác lại như vậy chẳng phải là đã sớm chuẩn bị kỹ càng?”
Vẻ mặt Vương Thuật Chi rất vô tội: “Thần oan quá! Thần chỉ là trùng hợp nhận được tin tức, nói Lưu Kỳ Sơn bằng mặt mà không bằng lòng với Lương đại nhân, nên phái người đi thăm dò hắn ta, ai muốn điều tra thì phải tìm hiểu ngọn nguồn, nào ngờ chỉ hướng tới chuyện quà mừng, ngoài dự đoán của mọi người như vậy thần cũng rất kinh ngạc!”
Thái tử xiết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi không có bằng chứng, há có thể nói xằng xiên trên triều đình.”
“Tất nhiên có bằng có chứng.”
“Ngươi -!”
Hoàng đế tức giận mặt tái đi, ổn định tâm tư nhanh chóng cân nhắc một hồi, vì thế lệnh Vương Thuật Chi trình chứng cứ lên, lại kề cà không có quyết định, chậm rãi cất giọng: “Nói như thế vậy án này phải cân nhắc, thế thì ngày khác lại thảo luận!”
Hết chương 15
Đợi không bao lâu, ngoài cửa truyền vào một hồi tiếng chuông gió thanh thúy dễ nghe, Vương Thuật Chi buông ly rượu xuống, nâng mắt nhìn bốn cô nương trẻ tuổi cao gầy mặt tướng mạo xinh đẹp, dáng người uyển chuyển nối đuối nhau đi vào, mùi son phấn xông vào mũi làm hắn có chút không chịu được, không khỏi nghiêng đầu nhìn Tư Mã Vanh. LQĐÔN
Tư Mã Vanh đang chau mày, nhưng hai mắt ngược lại nhìn thẳng về phía trước, đánh giá mấy cô nương một lần, rất nhanh rũ mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tú bà tươi cười đi tới: “Hai vị nhìn xem có hợp ý không?”
Vương Thuật Chi mỉm cười không trả lời, nhìn lướt qua giữa bốn người, thấy các nàng ai cũng mặc y phục voan mỏng, đôi mắt quyến rũ như nước, giơ tay nhấc chân lục lạc đeo trên cổ tay lắc lư, có thể nói rất phong tình vạn chủng, lại ghé bên tai Tư Mã Vanh thấp giọng hỏi: “Ngươi thích không?”
Tư Mã Vanh nghiêng đầu nhìn hắn, mũi hơi giật giật, hiển nhiên đang cố gắng kiềm chế, vì đáp lại lời hắn hơi há miệng lập tức cảm thấy ngứa ngáy, vội giơ tay áo lên che lại, hắt xì một cái, hắt xì xong thấy thoải mái hơn, lại lấy khăn lau lau, lúc này vẻ mặt mới dịu lại buông ống tay áo xuống.
Vương Thuật Chi buồn bực cười khẽ một tiếng, vui vẻ nhìn y, thấy bộ râu trên môi bị thổi rơi xuống một nửa, suýt chút nữa cười to thành tiếng, vội vàng giơ tay áo lên che tầm mắt của đám người tú bà, tay kia nhanh chóng nâng râu y lên, ngón cái nhẹ nhàng miết vài cái mới rời đi.
Tư Mã Vanh không tự nhiên ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu.
“Ồ….” Vương Thuật Chi quay đầu, cười tùy tiện gật đầu nhìn một ca kỹ người Hồ, vẫy tay chỉ định nàng ta tiến lên, lại quay đầu nhìn tú bà, cười nói: “Ngu đệ rất cực kỳ xoi mói, các ngươi còn mỹ nhân khác không?”
Tú bà lúc nãy đã thu đầy đủ ngân lượng của hắn, tất nhiên tận tâm tận lực, nghe vậy liền vội vàng gật đầu đáp có, lại thay đổi một ca kỹ người Hồ tới.
Tư Mã Vanh nhìn nhìn lại lắc đầu.
Tú bà lộ vẻ mặt khó xử, cười nói: “Thật ra thì ca kỹ người Hồ vẫn còn một người, chỉ có điều lưng eo hơi tráng kiện một chút, không mảnh mai như cành liễu giống các nàng kia, chỉ sợ không lọt được vào mắt quý khách.”
“Haizzz, không sao.” Vương Thuật Chi khoát tay, “Gọi tới nhìn một cái nào.”
Rất nhanh, tú bà dẫn một cô nương chầm chậm đi tới, nàng kia giống như bà ta nói, hơi cao lớn thô kệch, nhìn bên này bên nọ thì cũng có sự quyến rũ.
Tư Mã Vanh vội quan sát, ánh mắt hơi khựng lại, lập tức lạnh nhạt gật đầu.
Tú bà không ngờ sở thích của y lại đặc biệt như thế, có chút giật mình, vội cười làm lành: “Mặc dù bộ dạng Lục Trúc hơi tráng kiện một chút nhưng lại múa rất đẹp, nàng là bán nghệ không bán thân, nếu quý khách không chê thì để nàng dùng điệu múa tiếp khách, không biết ý như thế nào?”
Tư Mã Vanh nghe thấy trong lòng đảo điên một trận, trầm mặt gật đầu: “Ừ.”
Tú bà cho rằng y vì Lục Trúc bán nghệ không bán thân nên sinh lòng không vui, liên tục cười làm lành rồi lui ra ngoài.
Nhảy múa hầu hạ một lúc, hai ca kỹ người Hồ cùng đi lên hầu hạ họ uống rượu, giọng Lục Trúc trong mềm mại có nặng nề, giọng ca kỹ người Hồ kia thì trong mềm mại có thanh thúy, Tư Mã Vanh nghe mà run rẩy, chán ghét và chán ghét, nhưng lại nghe vào trong tai lời các nàng không thiếu một chữ, trong lòng cười lạnh: Quả thật không phải kỹ nữ bình thường.
Tác phong của Vương Thuật Chi thong dong tiêu sái, đưa tay đặt lên vai Tư Mã Vanh, tựa như có vài phần say, nói với ca kỹ người Hồ bên cạnh: “Cũng là các ngươi thú vị, ngày thường nhìn quen mấy mỹ nhân chỉ biết học đòi văn vẻ, đã sớm nhìn chán rồi.”
Giọng điệu nàng ca kỹ người Hồ gượng gạo, lời nói lại rất lưu loát: “Người Tấn các ngươi đều thích những thứ đó, mặc dù trong lòng thích ca kỹ người Hồ nhưng trên mặt không biểu hiện, năm đó có vị Hàn đại nhân tính tình thật thà, hôm nay lại thêm ngài là người thứ hai, thật sự là hiếm có.” Nói xong cười sảng lãng.
Vương Thuật Chi nhíu mày: “Hàn đại nhân? Hàn đại nhân nào?”
“Cái này cũng không rõ lắm, năm đó Hàn đại nhân là một quan nhỏ, chẳng qua bây giờ nghe nói đã đảm nhiệm chức vị quan trọng trong triều, hai vị chính là làm quan trong triều?”
Đáy mắt Vương Thuật Chi vui vẻ đảo quanh, gật đầu: “Đương nhiên, mới vào kinh thành đang cần tìm hiểu nhiều thứ. Đúng rồi, không biết vị Hàn đại nhân này năm đó tính tình thật thà là như thế nào?”
Ca kỹ người Hồ cười không thôi: “Tất nhiên rõ ràng là vì yêu, vì một ca kỹ người Hồ ở cùng một vị đại nhân nào đó mà náo loạn trở mặt, thiếu chút nữa đánh nhau bên đường, chuyện này năm đó lưu truyền trên phố một thời gian dài.
Vương Thuật Chi gật đầu cười, tay vuốt vuốt ly rượu nhỏ, rũ mắt che khuất suy nghĩ: “Thì ra là thế.”
Hai người ca kỹ người Hồ tìm hiểu thân phận họ một hồi, hai người tùy ý trả lời lấy lệ, cũng không ở lại lâu, rất nhanh liền đi ra, Tư Mã Vanh kiên trì không dính giọt rượu nào, trên người lại dính không ít hương thơm, đè nén sắc mặt khó coi, nói: “Lục Trúc chính là tên nam tử ta thấy kia.”
Vương Thuật Chi cũng ghét bỏ lắc lắc ống tay áo, chậc chậc lắc đầu: “Có nhìn nhầm không? Ta thấy bộ ngực nàng ta cao ngất, chẳng lẽ là nhét hai cái bánh bao lớn vào?”
“……” Khóe miệng Tư Mã Vanh co quắp, sắc mặt càng thêm khó coi, nhíu mày lạnh mắt liếc hắn: “Chắc đúng vậy, mặc dù hóa trang thành nữ tử, vóc người và tư thế thái độ lại giống mười phần, hơn nữa hai nàng ta vô tình hay cố ý tìm hiểu tin tức, quả thật rất khả nghi.”
Vương Thuật Chi nhìn y cười không ngừng: “Nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Tư Mã Vanh nhìn thẳng hắn một lát, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Hai người trở lại phủ Thừa tướng, Vương Thuật Chi lập tức phái người đi gọi Bùi Lượng tới, trên mặt đã không còn ý cười, trầm giọng phân phó: “Trong triều có hai người tên Hàn đại nhân làm quan, ngươi nhanh chóng phái người đi thăm dò, xem rốt cuộc là ai đã từng vì một ca kỹ người Hồ mà xảy ra tranh chấp với đồng liêu.”
Bùi Lượng chắp tay: “Dạ.”
“Nếu đúng là đại nhân Hàn Hưng Vi vậy thì không cần tiếp tục, nếu là Hàn Kinh Nghĩa làm việc bên cạnh Thái tử, vậy thì cần điều tra nghiêm túc rõ ràng. Việc này từng có lời đồn đãi trên phố, không tính là chuyện bí mật, ngày mai bẩm báo trước khi vào triều.”
“Dạ.”
Tư Mã Vanh im lặng đứng bên cạnh, ánh mắt rơi vào giữa hai hàng lông mày lạnh lùng của Vương Thuật Chi, sau một lúc lâu vẫn chưa rời đi.
Vương Thuật Chi dặn dò công việc xong quay đầu lại đối mặt với Tư Mã Vanh, hơi sững sờ, không khỏi lại cười: “Sao đêm nay cứ nhìn chằm chằm vào ta như vậy? Là thấy mặt ta da trắng nõn nà, hay là có tư sắc, hay là dáng ngọc tuyệt thế khó gặp?”
“…….” Sắc mặt Tư Mã Vanh cứng đờ, “Thừa tướng nghĩ nhiều rồi, chẳng qua thuộc hạ cảm thấy Thừa tướng tâm tư kín đáo, trong lòng kính nể.”
“Thì ra là thế.” Vương Thuật Chi than nhẹ một tiếng, nhìn như có chút tiếc nuối.
Tư Mã Vanh: “…….”
Hôm sau vào triều, Thái tử Tư Mã Xương đứng trong đại điện tham gia thảo luận chính sự, dùng lời nói chính nghĩa trách móc Lương đại nhân của Dự châu khi tại vị mưu đồ bất chính.
“Quà mừng không cánh mà bay ở Dự châu, Lương đại nhân không chỉ biết rõ tình hình không báo, hơn nữa còn cố gắng cản trở Đỗ đại nhân, ngăn ông ta bẩm báo lên triều đình, tội này là tội thứ nhất, quà mừng do dân lưu lạc Dự châu trộm, truy cứu nguyên do, là Lương đại nhân cai quản châu (đơn vị hành chính thời xưa) không thích đáng, để dân đói khắp nơi, vì cầu mạng sống không từ thủ đoạn, đây là tội thứ hai. Hai tội hợp lại, Lương đại nhân khó tránh tội, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm chức vụ ở Dự châu.”
Tiếng nói của Thái tử vừa dứt lập tức có một số triều thần mở miệng tán thành, phía sau nối tiếp phía trước buộc tội Lương đại nhân.
Vương Thuật Chi mỉm cười nghe xong quay đầu lại nhìn, thấy đám đại thần tâm phúc đang liều mạng nháy mắt cho mình, chắc thấy mình cả nửa ngày mà chưa có động tĩnh gì nên trong lòng lo lắng.
Hoàng đế ngồi xa, các đại thần lại cúi thấp đầu, những ánh mắt lui tới kia ông ta không thấy rõ, thấy Vương Thuật Chi không lên tiếng phản bác trong lòng lập tức dễ chịu rất nhiều, gật đầu nói: “Ừ, trình chứng cớ lên.”
“Dạ.” Thái tử trình chứng cớ lên, lập tức cảm giác như có mũi nhọn chỉa vào sau lưng, mơ hồ cảm thấy Vương Thuật Chi im lặng bất thường, trong lòng đột nhiên bất an.
Hoàng đế đã sớm muốn đổi người ở Dự châu, việc này gãi đúng chỗ ngứa, đối với chứng cứ chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn một cái, tất nhiên không thèm để ý: “Thái tử làm việc này vô cùng ổn thỏa, bây giờ quà mừng ở đâu?”
“Bẩm phụ hoàng, đang trên đường vào kinh.” xin ủng hộ chính chủ L,Q,Đô(n
“Được.” Hoàng đế cảm thấy vừa lòng thỏa ý, đang muốn hạ chỉ xử lý nghiêm khắc Lương đại nhân, đột nhiên thấy Vương Thuật Chi bước ra khỏi hàng, mí mắt không khỏi hung hắng nhảy dựng lên.
Sắc mặt Vương Thuật Chi thành khẩn: “Bẩm bệ hạ, thần có ý kiến!”
Sắc mặt Hoàng đế nghiêm nghị: “Thừa tướng thế nhưng cầu tình giúp Lương đại nhân?”
“Cũng không phải là cầu tình, chỉ là tai thần nghe thấy cùng lời Thái tử nói không hề khớp nhau, theo thần biết Lương đại nhân thanh chính liêm khiết, tiết kiệm yêu dân, được dân chúng Dự châu kính trọng, chưa từng cai quản châu không tốt như lời vừa nói?”
Thái tử lộ vẻ không vui: “Thừa tướng nghe thấy là giả, tin tức nghe được sao có thể cho là thật? Bây giờ nhân chứng vật chứng đều vô cùng chính xác, không chỉ có dân lưu lạc phạm tội, khẩu cung của đám chủ bộ Dự châu, còn cả tấu chương của Đỗ đại nhân, nói rõ hắn ta tận mắt nhìn thấy dân chạy nạn khắp nơi ở Dự châu, những người dân chạy nạn này đến nay còn chưa tìm được được nơi ở thích hợp, Lương đại nhân không làm tròn bổn phẩn, sao Thừa tướng nói dăm ba câu là có thể cho qua?”
Vương Thuật Chi làm như á khẩu không trả lời được, vội vàng quỳ xuống đất: “Thái tử còn trẻ, tra án khó tránh khỏi sơ hở, thần khẩn cầu chuyển giao án này cho Lại bộ, điều tra rõ ràng một lần nữa.”
“Ngươi -!” Thái tử trợn mắt trừng hắn, gân xanh nổi lên.
Vương Thuật Chi vừa dứt lời, sau lưng soàn soạt quỳ xuống đất, quả nhiên là có cùng ý tưởng đen tối.
Sắc mặt Thái tử khó coi đến cực điểm.
Lúc này sắc mặt Hoàng đế cũng không khá hơn chút nào, đè nén khó chịu trong lòng, nói: “Thừa tướng cũng còn trẻ, sao có thể coi thường Thái tử con trẻ? Án này đã có chứng cứ vô cùng xác thực, không cần điều tra thêm nữa, một khi Lương đại nhân không thể đảm nhiệm được, cai quản Dự châu cứ giao cho….”
“Bệ hạ!” Vương Thuật Chi cắt ngang lời ngài.
Hoàng đế lập tức tối mặt: “Thừa tướng vẫn muốn cầu tình?”
Vương Thuật Chi lộ vẻ bi thương, hơi đau lòng lắc đầu cảm thán: “Thần vốn lo lắng vì Thái tử, thế nhưng Thái tử không rõ dụng tâm khổ sở của thần, không chịu dừng cương trước bờ vực…. Nếu như thế, thần không ngại nói thẳng, án này không phải Thái tử điều tra sai, mà là cố ý hãm hại người trung lương!”
Sắc mặt Thái tử đại biến, quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Vương Thuật Chi khom lưng: “Kết quả thần điều tra ra và chuyện Thái tử vừa nói vô cùng khác biệt, lưu dân Dự châu sớm đã được Lương đại nhân sắp xếp thỏa đáng, không còn lưu dân khắp nơi như lời Thái tử và Đỗ đại nhân nói, còn quà mừng bị mất trộm lần này, sai lầm duy nhất của Lương đại nhân chính là dùng sai chủ bộ Lưu Kỳ Sơn, vì chuyện quà mừng là do Lưu Kỳ Sơn và người khác trong ứng ngoài hợp chở ra ngoài, người trộm cũng không phải là lưu dân mà là người có quan hệ mật thiết với Thái tử.”
Thái tử nghe thấy vô cùng lo sợ, vội lấy lại bình tĩnh, cả giận nói: “Thừa tướng quả là chuyên nói bậy! Phụ hoàng ra lệnh ta điều tra rõ án này, người bên ngoài không được nhúng tay, Thừa tướng kịp thời phản bác lại như vậy chẳng phải là đã sớm chuẩn bị kỹ càng?”
Vẻ mặt Vương Thuật Chi rất vô tội: “Thần oan quá! Thần chỉ là trùng hợp nhận được tin tức, nói Lưu Kỳ Sơn bằng mặt mà không bằng lòng với Lương đại nhân, nên phái người đi thăm dò hắn ta, ai muốn điều tra thì phải tìm hiểu ngọn nguồn, nào ngờ chỉ hướng tới chuyện quà mừng, ngoài dự đoán của mọi người như vậy thần cũng rất kinh ngạc!”
Thái tử xiết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi không có bằng chứng, há có thể nói xằng xiên trên triều đình.”
“Tất nhiên có bằng có chứng.”
“Ngươi -!”
Hoàng đế tức giận mặt tái đi, ổn định tâm tư nhanh chóng cân nhắc một hồi, vì thế lệnh Vương Thuật Chi trình chứng cứ lên, lại kề cà không có quyết định, chậm rãi cất giọng: “Nói như thế vậy án này phải cân nhắc, thế thì ngày khác lại thảo luận!”
Hết chương 15
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook