Chương 3

“Không thể tưởng được Quân Lâm ta tung hoành một đời, không có địch thủ là lại chết oan chết uổng trong tay những tên này. Chỉ có điều, ông đây có chết cũng không tính là bị lỗ. Cả đời này, những tên tham quan ô lại, cường hào ác bá rồi đặc công của các quốc gia, chết dưới tay ta tổng cộng có tới hơn một ngàn tên. Thế cũng coi như là hoà vốn rồi! Đáng! Rất đáng!”

“Người khác thì mỉm cười dưới cửu tuyền thì ông đây cũng cười hô hố mà xuống địa ngục!”

“Một đời này ta sống oanh oanh liệt liệt! Vô cùng tiêu sái! Không thẹn với lương tâm!”

“Mặc dù ta giết không ít người nhưng những người đó tuyệt đối không có một tên nào là không đáng giết cả! Nếu đã như vậy thì có giết, cũng không hối hận! Cho dù có vì thế mà xuống địa ngục thì có làm sao?”

“Giết giết giết giết giết giết! Giết hết mọi thứ dơ bẩn thối nát! Gột rửa tất cả mọi tội ác! Ngay cả ta có làm một sát thủ bị người ta khinh miệt thì có làm sao?”

“Ung dung sống trên thế gian thì liệu có thể sống một cách phóng khoáng như ta không? Quả là vô cùng sảng khoái?”

– Ha ha ha…

Quân Lâm nghĩ tới đây mà không khỏi cười cả ra tiếng.

– Thiếu gia, người… người làm sao vậy?

Một giọng nói rụt rè vang lên bên cạnh, hình như là bị hành động vừa rồi của hắn làm cho sợ hãi mà đang có xu hướng muốn khóc. Tiếp theo đó, một bàn tay nhỏ bé lạnh giá sờ lên trán hắn.

” Thiếu gia? Ta hiện tại không phải đang nằm mơ chứ? Không phải tới địa ngục rồi à?!”

Quân Lâm giật mình rồi đột ngột mở mắt. Tiếp đó, một ký ức lạ lẫm đột nhiên dâng lên từ đáy lòng hắn! Ký ức lạ lẫm đó như thủy triều tiến vào trong đầu hắn. Mà Quân Lâm giống như bị sét đánh, giật mình ngơ ngác!

” Mình đang… đang ở trong một thân thể khác sao? Đầu thai chuyển thế ư? Nhưng trí nhớ kiếp trước sao vẫn còn rõ ràng vậy? Chẳng lẽ mình chưa uống canh Mạnh bà? Hay là mượn xác hoàn hồn?”

Một là xuyên việt?

Hai là phụ thể sống lại?

Quân Lâm trừng mắt sững sờ tới nửa ngày cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả nửa ngày hắn cũng chẳng buồn nhúc nhích.

Chỉ khi bàn tay nhỏ bé đang kinh hãi kia quơ quơ vài cái trước mặt hắn thì đúng lúc đó Quân Lâm đột nhiên hớn hở kêu:

– Con mẹ nó! Quả nhiên người tốt tất có báo đáp! Bất kể là chuyện gì đang diễn ra nhưng dù thế nào đi nữa ông đây vẫn chưa chết. Không ngờ lại có chuyện tốt như vậy. Xem ra kiếp trước bổn đại gia nhất định đã tích lũy được vô số công đức, chắc chắn là vô số công đức?! Ha ha ha……

Một tiếng kêu sợ hãi vâng lên. Một tiểu cô nương chừng mười tuổi đang run run rẩy rẩy đứng ở bên cạnh. Đôi mắt to tròn xinh đẹp kinh hoảng nhìn chằm chằm vào vị “thiếu gia” đang gặp ác mộng trước mặt. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, tựa như một con chim cút đang vô cùng sợ hãi.

Lại một tiếng kêu sợ hãi nữa vang lên. Một tiếng kêu nghe thật là thê lương. Và tiếng kêu sợ hãi đó chính là từ miệng Quân Lâm phát ra. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện giọng nói vừa rồi của mình lại the thé giống như giọng của một nữ hài tử vậy. Chẳng lẻ cái kia của mình mất rồi. Không phải chứ! Phản ứng đầu tiên của Quân Lâm đó là không thèm để ý tới hình tượng, không quả tới có một tiểu muội muội đang đứng bên người, một trảo chụp vào đũng qu@n của mình.

Cuối cùng khi đã nắm được cái khối thịt quen thuộc kia Quân Lâm mới thở dài một hơi. Ông trời đối xử với ta thật không tệ! Vẫn có cái thứ này! Haizzz!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương