Quân Kĩ
-
Quyển 1 - Chương 20
Từ sau khi quen biết A Ngưu, việc ra vào tướng quân phủ thuận tiện hơn rất nhiều. Bởi A Ngưu quen thuộc thời gian giao ban canh gác trong phủ nên hai người đến giờ vẫn tìm được khe hở mà chuồn ra.
Thanh Ly thật cao hứng. Hắn từ nay về sau không cần phải trèo tường ra nữa.
Cứ khoảng ba, bốn ngày hai người lại chuồn ra ngoài một lần. Chẳng mấy chốc mà cả hai trở thành bằng hữu chi giao.
Thanh Ly phát hiện, dù A Ngưu là nô tài nhưng lại sống ở Tướng Quân phủ từ bé nên cũng được học chữ. Chỉ cần không liên quan đến những vấn đề quá cao siêu thì hai người đều có thể trao đổi được. Dù cho A Ngưu nói không nhiều, nhưng lúc nào cũng có thể nói đến điểm mấu chốt. Điều này khiến Thanh Ly cũng lấy làm kỳ lạ.
Sau đó một thời gian lại có chút chuyện phát sinh.
Hôm đó, hai người cũng đang đi dạo loanh quanh, để cho gần nên đi tắt qua một con hẻm nhỏ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gặp phải đám lưu manh đang trêu chọc một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương cùng lắm là mười một, mười hai tuổi, cặp mắt tròn to ươn ướt nước. Nhưng nàng cũng rất kiên cường, không muốn rơi lệ trước mặt đám nam nhân này.
Theo những lời trêu chọc của những kẻ kia, có thể đoán ra tiểu cô nương này là a hoàn của một ca kĩ nổi tiếng chốn lầu xanh. Ngôn ngữ hạ lưu của bọn chúng khiến Thanh Ly nhớ tới cảnh ngộ trước kia của mình. Hắn liền chẳng để ý bản thân ‘tài ba’ cỡ nào, liền động thân tương trợ.
Bọn kia trông thấy Thanh Ly dung nhan tựa ngọc, so với đứa nha hoàn ngây ngô bên cạnh lại muôn phần thanh nhã. Trong những kẻ đó có kẻ đã quá quen chốn phong hoa tuyết nguyệt nên nhanh chóng nhận ra Thanh Ly chính là Ngọc tướng công đại danh đỉnh đỉnh. Cả đám liền lập tức vây quanh chỗ Thanh Ly đứng.
Thanh Ly cũng biết thân phận bại lộ, bất đắc dĩ phải dùng đến uy danh của Tống Việt, mong có thể hù hoạ đám ác lang kia. Ai dè những kẻ đó dục hoả công tâm, chẳng nề hà chi hết, lại nhìn thấy bên người Thanh Ly chỉ có một kẻ bề ngoài xấu xí, cho rằng cả đám người thể nào chẳng xử lý được hắn. Cùng lắm là xong việc đem tất cả giết hết thì sẽ thành vô đầu oan án, Tống Việt dù có thần thông quảng đại cũng khó có thể tra xét đến cùng.
Thanh Ly đẩy tiểu cô nương về phía sau người, căng thẳng nhìn đám người kia vây lấy A Ngưu. Hắn hy vọng A Ngưu có thể thuận lợi trốn khỏi, như thế khi hắn cùng những kẻ này vật lộn, A Ngưu sẽ có thời gian gọi cứu viện tới. Ai ngờ A Ngưu chẳng hề động đậy, trên mặt cũng không mang chút biểu cảm nào. Thanh Ly thầm nghĩ, thế là xong, vì hắn cảm thấy hình như A Ngưu đã chúng bị doạ cho chết đứng rồi.
Nhưng kịch hay bây giờ mới hé màn, hành động tiếp theo của A Ngưu khiến cho Thanh Ly choáng váng.
A Ngưu cũng chẳng dùng chiêu dùng thức gì hết, giống như là hắn trời sinh thần lực, chỉ đứng một chỗ kiên định mà khiến cho tất cả những kẻ kia đều ngã ngửa.
Một vài gã không phục, thẹn quá hoá giận mà bật dậy xông tới, để rồi tất cả đều giống như thổ đậu, lại bị bật ra.
A Ngưu quay sang Thanh Ly vẫn đang ngốc nghếch đứng một chỗ, kêu hắn mang tiểu cô nương đi trước. Thanh Ly lúc này mới phải ứng lại, kéo tiểu cô nương chạy ra khỏi hẻm.
Vì dắt theo một người mà lại không ngừng quay đầu lại nhìn, Thanh Ly làm sao còn có thể để ý sự vật trước mắt. Lúc vọt ra đường cái hắn lại không kịp ngừng cước bộ, liền chắn trước cỗ kiệu lộng lẫy. Khi hắn chỉ còn cách cỗ kiệu một thân người thì đã bị người ta bắt lấy, kề đao vào cổ. Có người đá vào đầu gối hắn một cái, Thanh Ly liền mất đà mà quỳ xuống.
Cỗ kiệu ngừng lại, âm thanh của một nam nhân từ bên trong truyền tới.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bẩm Vương gia, có kẻ xông tới Hoàng kiệu.”
Lúc này, A Ngưu sau khi xử lý xong đám người kia liền bước ra, trông thấy Thanh Ly đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn cục diện này, nhất thời đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng nấp mình sau một cột trụ.
“Vậy sao? Thú vị thật. Bản vương muốn coi xem kẻ nào lớn mật như thế?”
Gót ngọc di động, bức màn được vén lên. Thanh Ly thấy đôi long hài được thêu bằng sợi kim tuyến, hắn ngước mắt nhìn lên, cuối cùng lại thầm giật mình.
Con người đó thực sự là một nam nhân dung mạo phi phàm, phong thái khoan thai, xa hoa cao quý, toàn thân toát ra khí chất vương giả, hoàn toàn khác xa với những kẻ phàm phu tục tử. Đôi mắt sâu như vực sâu không đáy, lại chứa đựng sự bình lặng, cho thấy đây là một người có tâm tư thâm trầm.
Vương gia nhìn sang đám người hai bên ra hiệu, kẻ hầu lập tức bước đến hỏi.
Thanh Ly không thể làm gì khác ngoài thuật lại những sự việc xảy ra. Hắn cũng đành phải xưng mình là ‘Thuỷ Ngọc’, tuyệt không dám mang tên Tống tướng quân ra nói lần nữa.
Kẻ hầu nghe xong liền kêu người tới ngõ nhỏ xem xét, quả nhiên phát hiện ra mấy kẻ nam nhân đang nằm lộn xộn một đống trong đó, biết Thanh Ly không nói ngoa, cũng hiểu rằng hắn không phải cố ý đâm vào, liền kêu binh sĩ thu đao lại, để Thanh Ly đứng lên trả lời.
Chỉ thấy vị vương gia kia vừa nhìn vừa đánh giá Thanh Ly từ trên xuống dưới.
“Thuỷ Ngọc sao?” Vương gia cười nói, “Chính là người mà cả kinh thành gần đây xôn xao là tân sủng của Tống tướng quân, Thuỷ Ngọc đó ư?”
Khoé miệng dù có kéo lên nhưng ánh mắt của vị vương gia này không hề có chút tiếu ý nào khiến Thanh Ly nhất thời không rõ là tốt xấu ra sao nữa.
Sẽ không phải vận khí của hắn tốt đến mức đụng phải kẻ thù không đội trời chung của Tống Việt chứ?
Tuy rằng lo sợ nhưng hắn cũng chẳng biết làm sao đáp, đành nói
“Vâng, là tiểu nhân.”
“Quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân, hèn chi Tống tướng quân lại đóng chặt đại môn, từ chối hết thảy giai nhân mà chỉ độc sủng mình ngươi.”
Thanh Ly không biết tâm tư của vị Vương gia này ra sao, cũng không dám tuỳ tiện trả lời, đành phải cúi đầu không nói.
“Bản vương vốn không muốn làm khó dễ ngươi, nhưng dù sao thì ngươi cũng là người của Tống Việt, ta đây cũng nên mời ngươi đến phủ của ta một chuyến.”
Dứt lời, thị vệ bên người đã tiến tới bắt lấy Thanh Ly.
Lúc này A Ngưu đang trốn một bên, thấy tình thế cấp bách, không thể làm gì khác đành phải hiện thân. Bằng vào một mình hắn mà đẩy toàn bộ thị vệ bên cạnh Thanh Ly sang hai bên, bảo hộ Thanh Ly phía sau lưng mình.
Vương gia quay đầu thấy A Ngưu, sắc mặt đại biến.
“Ngươi!”
Đại nội cao thủ hết sức căng thẳng, muốn xông lên chế phục A Ngưu, lại bị Vương gia quát dừng lại.
A Ngưu chẳng có chút nào sợ sệt mà nhìn thẳng vào Vương gia. Trong nhất thời, không khí bỗng dưng đông đặc.
Thanh Ly cũng căng thẳng không thôi. Dù sao thì ở thời đại này, bất kính với một vị Vương gia cũng không xong đâu.
Hắn liền kéo kéo tay áo A Ngưu, “A Ngưu, ngươi nhảy ra đây làm gì!”
Mặc dù tiếng nói không khác chi muỗi kêu, nhưng sao có thể qua được thính lực của Vương gia.
“A Ngưu?”
Vương gia đột nhiên cười ha hả, “Khá lắm A Ngưu! Khá lắm!”
Dứt lời liền phi thân lên, tóm lấy Mạnh Thanh Ly từ phía sau lưng A Ngưu, chế trụ yết hầu hắn, nói:
“A Ngưu, về thưa lại với tướng quân của ngươi, nếu muốn Thuỷ Ngọc trở về thì bảo hắn tự mình tới Hạo vương phủ đi!”
Toàn thân A Ngưu căng cứng, nhưng ngại thân phận vương giả của đối phương, nên không dám lỗ mãn.
Vậy nên sau đó, Thanh Ly vô tình mà được mời tới Hạo Vương phủ ‘làm khách’.
Thanh Ly thật cao hứng. Hắn từ nay về sau không cần phải trèo tường ra nữa.
Cứ khoảng ba, bốn ngày hai người lại chuồn ra ngoài một lần. Chẳng mấy chốc mà cả hai trở thành bằng hữu chi giao.
Thanh Ly phát hiện, dù A Ngưu là nô tài nhưng lại sống ở Tướng Quân phủ từ bé nên cũng được học chữ. Chỉ cần không liên quan đến những vấn đề quá cao siêu thì hai người đều có thể trao đổi được. Dù cho A Ngưu nói không nhiều, nhưng lúc nào cũng có thể nói đến điểm mấu chốt. Điều này khiến Thanh Ly cũng lấy làm kỳ lạ.
Sau đó một thời gian lại có chút chuyện phát sinh.
Hôm đó, hai người cũng đang đi dạo loanh quanh, để cho gần nên đi tắt qua một con hẻm nhỏ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gặp phải đám lưu manh đang trêu chọc một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương cùng lắm là mười một, mười hai tuổi, cặp mắt tròn to ươn ướt nước. Nhưng nàng cũng rất kiên cường, không muốn rơi lệ trước mặt đám nam nhân này.
Theo những lời trêu chọc của những kẻ kia, có thể đoán ra tiểu cô nương này là a hoàn của một ca kĩ nổi tiếng chốn lầu xanh. Ngôn ngữ hạ lưu của bọn chúng khiến Thanh Ly nhớ tới cảnh ngộ trước kia của mình. Hắn liền chẳng để ý bản thân ‘tài ba’ cỡ nào, liền động thân tương trợ.
Bọn kia trông thấy Thanh Ly dung nhan tựa ngọc, so với đứa nha hoàn ngây ngô bên cạnh lại muôn phần thanh nhã. Trong những kẻ đó có kẻ đã quá quen chốn phong hoa tuyết nguyệt nên nhanh chóng nhận ra Thanh Ly chính là Ngọc tướng công đại danh đỉnh đỉnh. Cả đám liền lập tức vây quanh chỗ Thanh Ly đứng.
Thanh Ly cũng biết thân phận bại lộ, bất đắc dĩ phải dùng đến uy danh của Tống Việt, mong có thể hù hoạ đám ác lang kia. Ai dè những kẻ đó dục hoả công tâm, chẳng nề hà chi hết, lại nhìn thấy bên người Thanh Ly chỉ có một kẻ bề ngoài xấu xí, cho rằng cả đám người thể nào chẳng xử lý được hắn. Cùng lắm là xong việc đem tất cả giết hết thì sẽ thành vô đầu oan án, Tống Việt dù có thần thông quảng đại cũng khó có thể tra xét đến cùng.
Thanh Ly đẩy tiểu cô nương về phía sau người, căng thẳng nhìn đám người kia vây lấy A Ngưu. Hắn hy vọng A Ngưu có thể thuận lợi trốn khỏi, như thế khi hắn cùng những kẻ này vật lộn, A Ngưu sẽ có thời gian gọi cứu viện tới. Ai ngờ A Ngưu chẳng hề động đậy, trên mặt cũng không mang chút biểu cảm nào. Thanh Ly thầm nghĩ, thế là xong, vì hắn cảm thấy hình như A Ngưu đã chúng bị doạ cho chết đứng rồi.
Nhưng kịch hay bây giờ mới hé màn, hành động tiếp theo của A Ngưu khiến cho Thanh Ly choáng váng.
A Ngưu cũng chẳng dùng chiêu dùng thức gì hết, giống như là hắn trời sinh thần lực, chỉ đứng một chỗ kiên định mà khiến cho tất cả những kẻ kia đều ngã ngửa.
Một vài gã không phục, thẹn quá hoá giận mà bật dậy xông tới, để rồi tất cả đều giống như thổ đậu, lại bị bật ra.
A Ngưu quay sang Thanh Ly vẫn đang ngốc nghếch đứng một chỗ, kêu hắn mang tiểu cô nương đi trước. Thanh Ly lúc này mới phải ứng lại, kéo tiểu cô nương chạy ra khỏi hẻm.
Vì dắt theo một người mà lại không ngừng quay đầu lại nhìn, Thanh Ly làm sao còn có thể để ý sự vật trước mắt. Lúc vọt ra đường cái hắn lại không kịp ngừng cước bộ, liền chắn trước cỗ kiệu lộng lẫy. Khi hắn chỉ còn cách cỗ kiệu một thân người thì đã bị người ta bắt lấy, kề đao vào cổ. Có người đá vào đầu gối hắn một cái, Thanh Ly liền mất đà mà quỳ xuống.
Cỗ kiệu ngừng lại, âm thanh của một nam nhân từ bên trong truyền tới.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bẩm Vương gia, có kẻ xông tới Hoàng kiệu.”
Lúc này, A Ngưu sau khi xử lý xong đám người kia liền bước ra, trông thấy Thanh Ly đang quỳ trên mặt đất, lại nhìn cục diện này, nhất thời đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng nấp mình sau một cột trụ.
“Vậy sao? Thú vị thật. Bản vương muốn coi xem kẻ nào lớn mật như thế?”
Gót ngọc di động, bức màn được vén lên. Thanh Ly thấy đôi long hài được thêu bằng sợi kim tuyến, hắn ngước mắt nhìn lên, cuối cùng lại thầm giật mình.
Con người đó thực sự là một nam nhân dung mạo phi phàm, phong thái khoan thai, xa hoa cao quý, toàn thân toát ra khí chất vương giả, hoàn toàn khác xa với những kẻ phàm phu tục tử. Đôi mắt sâu như vực sâu không đáy, lại chứa đựng sự bình lặng, cho thấy đây là một người có tâm tư thâm trầm.
Vương gia nhìn sang đám người hai bên ra hiệu, kẻ hầu lập tức bước đến hỏi.
Thanh Ly không thể làm gì khác ngoài thuật lại những sự việc xảy ra. Hắn cũng đành phải xưng mình là ‘Thuỷ Ngọc’, tuyệt không dám mang tên Tống tướng quân ra nói lần nữa.
Kẻ hầu nghe xong liền kêu người tới ngõ nhỏ xem xét, quả nhiên phát hiện ra mấy kẻ nam nhân đang nằm lộn xộn một đống trong đó, biết Thanh Ly không nói ngoa, cũng hiểu rằng hắn không phải cố ý đâm vào, liền kêu binh sĩ thu đao lại, để Thanh Ly đứng lên trả lời.
Chỉ thấy vị vương gia kia vừa nhìn vừa đánh giá Thanh Ly từ trên xuống dưới.
“Thuỷ Ngọc sao?” Vương gia cười nói, “Chính là người mà cả kinh thành gần đây xôn xao là tân sủng của Tống tướng quân, Thuỷ Ngọc đó ư?”
Khoé miệng dù có kéo lên nhưng ánh mắt của vị vương gia này không hề có chút tiếu ý nào khiến Thanh Ly nhất thời không rõ là tốt xấu ra sao nữa.
Sẽ không phải vận khí của hắn tốt đến mức đụng phải kẻ thù không đội trời chung của Tống Việt chứ?
Tuy rằng lo sợ nhưng hắn cũng chẳng biết làm sao đáp, đành nói
“Vâng, là tiểu nhân.”
“Quả nhiên là tuyệt sắc giai nhân, hèn chi Tống tướng quân lại đóng chặt đại môn, từ chối hết thảy giai nhân mà chỉ độc sủng mình ngươi.”
Thanh Ly không biết tâm tư của vị Vương gia này ra sao, cũng không dám tuỳ tiện trả lời, đành phải cúi đầu không nói.
“Bản vương vốn không muốn làm khó dễ ngươi, nhưng dù sao thì ngươi cũng là người của Tống Việt, ta đây cũng nên mời ngươi đến phủ của ta một chuyến.”
Dứt lời, thị vệ bên người đã tiến tới bắt lấy Thanh Ly.
Lúc này A Ngưu đang trốn một bên, thấy tình thế cấp bách, không thể làm gì khác đành phải hiện thân. Bằng vào một mình hắn mà đẩy toàn bộ thị vệ bên cạnh Thanh Ly sang hai bên, bảo hộ Thanh Ly phía sau lưng mình.
Vương gia quay đầu thấy A Ngưu, sắc mặt đại biến.
“Ngươi!”
Đại nội cao thủ hết sức căng thẳng, muốn xông lên chế phục A Ngưu, lại bị Vương gia quát dừng lại.
A Ngưu chẳng có chút nào sợ sệt mà nhìn thẳng vào Vương gia. Trong nhất thời, không khí bỗng dưng đông đặc.
Thanh Ly cũng căng thẳng không thôi. Dù sao thì ở thời đại này, bất kính với một vị Vương gia cũng không xong đâu.
Hắn liền kéo kéo tay áo A Ngưu, “A Ngưu, ngươi nhảy ra đây làm gì!”
Mặc dù tiếng nói không khác chi muỗi kêu, nhưng sao có thể qua được thính lực của Vương gia.
“A Ngưu?”
Vương gia đột nhiên cười ha hả, “Khá lắm A Ngưu! Khá lắm!”
Dứt lời liền phi thân lên, tóm lấy Mạnh Thanh Ly từ phía sau lưng A Ngưu, chế trụ yết hầu hắn, nói:
“A Ngưu, về thưa lại với tướng quân của ngươi, nếu muốn Thuỷ Ngọc trở về thì bảo hắn tự mình tới Hạo vương phủ đi!”
Toàn thân A Ngưu căng cứng, nhưng ngại thân phận vương giả của đối phương, nên không dám lỗ mãn.
Vậy nên sau đó, Thanh Ly vô tình mà được mời tới Hạo Vương phủ ‘làm khách’.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook