Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
-
Chương 410: Ngoại Truyện: Song Sinh Long Phượng Nhà Dịch Tân - Phần Đầu (4)
Tân Hành vừa nghe thì cứng đờ người, sắc mặt của Dịch Tân, Phong Dương và Tang Nhuế đều trở nên sa sầm.
Phong Dương nhìn Dịch Phong Nghiêu bằng ánh mắt cảnh cáo, ý bảo anh ta dừng lại.
Vốn dĩ Dịch Phong Nghiêu cũng không biết tình hình của Tân Hành…
Dịch Phong Nghiêu vô cùng thông minh, còn đang cười giỡn nhưng vừa thấy tình hình này thì lập tức ý thức được có gì đó không đúng.
Tân Hành lại không biết mọi người đang lo lắng cho mình, cô còn lo âu nhìn Dịch Tân, chỉ thấy ánh mắt anh cũng đang nhìn cô đầy dịu dàng cưng chiều.
Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng cũng bình thường trở lại.
Thực ra, Tân Hành và Dịch Tân đã có sự ăn ý về chuyện con cái từ lâu.
Dịch Tân quyết định sẽ không để cho Tân Hành biết sự thật, cho dù phải khiến Tân Hành hiểu lầm anh cũng được… Tất nhiên, từ đầu anh cũng đã hoàn toàn không nghĩ đến việc có con cái.
Còn Tân Hành lại có suy nghĩ hoàn toàn khác. Cô cũng từng nghĩ, nếu hôm nay vì cô mà anh không thể có con thì tất nhiên cô sẽ cố gắng hết sức đi gặp bác sĩ, uống thuốc, phẫu thuật, chỉ cần có cách thì cô đều có thể chấp nhận mà không sao cả. Nhưng cô nhất định sẽ không để Dịch Tân phải chịu những thứ này.
Anh là một người đàn ông kiêu ngạo, anh có thể chấp nhận không có con thì cô cũng tình nguyện không cần, nhưng tuyệt đối không cho phép anh phải chịu những giày vò đó.
Không có thì thôi.
Ít nhất là cô nghĩ thế.
Tân Hành nhìn về phía Dịch Phong Nghiêu, mỉm cười: “Không phải.”
Dưới gầm bàn, bàn tay cô nóng lên, bởi Dịch Tân đang nắm lấy tay cô, cô cũng trở tay nắm chặt lấy tay anh.
Dịch Phong Nghiêu lập tức cười ha ha, chuyển đề tài rất tự nhiên: “Hành Hành, cô nấu ăn giỏi thế là học từ ai vậy?”
Tân Hành liếc thấy sắc mặt căng thẳng của Tang Nhuế và Phong Dương thì không nhịn được khẽ cười, đổi đề tài theo anh ta: “Tự học thành tài đấy.”
Tang Nhuế xem thường: “Học cái này làm gì?”
Tân Hành cười, nhìn Dịch Tân rồi nháy mắt với Tang Nhuế mấy cái: “Học cái này để dạy chồng, sau đó để cho họ làm cho chúng ta ăn chứ sao.”
Mọi người: “…”
Một bữa cơm cứ thế hài hòa qua đi, ít nhất cũng không có gì nguy hiểm. Sau khi ăn xong, mọi người quay lại phòng khách, Dịch Tân thản nhiên nhìn về phía bàn ăn bừa bãi, sau đó quét mắt qua ba người, từ Phong Dương, Tang Nhuế đến Dịch Phong Nghiêu: “Các người không dọn à?”
Lời này của Dịch Tân khiến nữ giúp việc đang chuẩn bị thu dọn phải dừng bước.
Phong Dương ngượng ngùng cười, cuống quít đáp: “Để em dọn, để em dọn.”
Dịch Tân mỉm cười gật đầu: “Tốt lắm.”
Ánh mắt lại chậm rãi nhìn Tang Nhuế và Dịch Phong Nghiêu đang thấp thỏm đứng bên cạnh: “Các người… Không đến giúp à?”
Cái giọng điệu không nặng không nhẹ, cuối câu còn hơi cao giọng của Dịch Tân khiến người khác hận đến nghiên răng, nhưng lại luôn toát lên vẻ uy hiếp.
Dịch Phong Nghiêu không dám phản kháng, yên lặng đi theo Phong Dương, nhanh tay vén ống tay áo chiếc sơ mi đắt tiền lên.
Tang Nhuế thì vẫn vùng vẫy giãy chết: “Tôi đi đứng không được tiện…”
“Không tiện à?” Dịch Tân nhẹ nhàng hỏi lại, ánh mắt nhìn về phía đùi Tang Nhuế đột nhiên nhíu lại, ngay sau đó anh khẽ chuyển mình, nhấc chân lên đá về phía cô ấy.
Tang Nhuế xoay một vòng tránh đi, sau đó liên tục lùi về sau ba bước, thấp giọng hô: “Anh làm gì đấy?”
Dịch Tân cười nhẹ nhàng: “Xem đi, chẳng phải là rất nhanh nhẹn sao?”
Tang Nhuế: “…”
Dịch Phong Nghiêu thấy thế thì cười đến là hả hê, sau đó còn không có ý tốt mà phì cười rồi đưa khăn cho Tang Nhuế.
Tang Nhuế vẫn không cam lòng, lầm bầm: “Động thì động được, nhưng mà đau.”
“Đau à?” Dịch Tân nhìn về phía cô ấy với vẻ tà ác: “Có cần tôi bảo Nguyên Thâm đưa cô đi viện không?”
Trán Tang Nhuế nhăn tít, cuối cùng nhận thua, cầm lấy khăn lau Dịch Phong Nghiêu đưa: “Không cần, không cần, tôi vừa vào phòng bếp là hết đau rồi.”
Nói rồi lúng túng quay người vào bếp.
Lúc này Dịch Tân mới hài lòng nhìn lướt qua Phong Dương và Dịch Phong Nghiêu, rồi ôm Tân Hành quay người đi về phòng khách.
Tân Hành vẫn khá tự giác, không nhịn được lôi kéo Dịch Tân bảo anh cúi đầu xuống, cô nói khẽ: “Anh… bắt bọn họ đi rửa bát thế, có phải hơi bá đạo quá không?”
Dịch Tân ôm cô ngồi xuống, thản nhiên hỏi ngược lại: “Thế bọn họ lừa em sang nấu cơm thì có bá đạo không?
Chỉ một câu nói đã làm dậy sóng những suy nghĩ u ám trong lòng Tân Hành, nhớ đến cảnh tượng Tang Nhuế chặn cô trong phòng bếp thì không nhịn được mà nở nụ cười buồn bực, đúng là không hề thoải mái.
Cho các người lừa gạt tôi, cho các người gạt tôi! Đáng đời các người phải đi rửa chén!
Nghĩ thế nên mắt cô sáng lên, hôn chụt cái lên mặt Dịch Tân, cười nói: “Anh đúng là tốt nhất!”
Dịch Tân cười, ôm lấy cô hỏi: “Không thoải mái à?”
Tân Hành sửng sốt.
“Bữa tối không thấy em ăn gì mấy.”
Tân Hành lắc đầu: “Không, chắc là cả buổi chiều ở trong phòng bếp ngửi nhiều thành no rồi.”
“Thật?”
Tân Hành bật cười, đang định gật đầu thì bỗng dưng cổ họng lên cảm giác buồn nôn, chân mày cô nhíu chặt lại, vô thức đưa tay bụm miệng.
“Sao thế?” Ánh mắt Dịch Tân hoảng hốt, vội ôm lấy mặt cô xem xét.
Anh vừa động đến thì cảm giác buồn nôn của cô lại càng nặng hơn, Tân Hành hoảng hốt vung tay gạt anh ra rồi đứng lên chạy về phía nhà vệ sinh.
Cũng may không nghiêm trọng lắm, chỉ nôn khan mấy cái chứ không đến nỗi cho ra sạch mấy thứ vừa ăn.
Dịch Tân cũng theo vào, chân mày anh nhăn chặt lại.
Tân Hành lau miệng, quay người lại nhìn anh, ánh mắt anh đầy vẻ sót ruột, vuốt vuốt má cô: “Không thoải mái ở đâu à?”
Tân Hành bật cười, dựa sát vào lòng anh, ôm lấy hông anh, khẽ cười: “Lo lắng thế làm gì? Không sao đâu, chắc là sặc khói thật, vừa rồi mới thấy buồn nôn trong ngực.”
Cô nói rồi ngẩng đầu lên nhìn anh cười: “Anh nói xem nếu em mắc bệnh kén ăn thật thì làm sao giờ?”
Cô vừa nói xong đã bị anh vỗ cho một cái: “Nói bậy!”
Cô sờ sờ đầu, không đau rồi lại cười ha ha ôm lấy anh.
Lúc ba người Dịch Phong Tang đi ra thì thấy Dịch Tân đang ôm Tân Hành, từ góc nhìn của bọn họ sẽ thấy Dịch Tân đang để môi lên vành tai cô, nhìn tư thế có vẻ như đang thì thầm nói chuyện. Nhưng mà chỗ này chỉ có ba người bọn họ, cần thiết phải thế không? Tóm lại, bọn họ như thế khiến người khác không thể không vô thức nghĩ theo chiều hướng không lành mạnh.
Ba tiếng ho khan không hẹn mà gặp cùng vang lên.
“Khụ…”
“Khụ khụ…”
“Khụ khụ khụ…”
Mặt Tân Hành nóng lên, vội vàng đẩy Dịch Tân ra. Dịch Tân lại làm như không nghe thấy gì, không nhanh không chậm ngồi dậy.
Năm người bắt đầu chơi mạo hiểm hay nói thật.
“Trẻ con quá…” Tang Nhuế vẫn không vui.
Môi Tân Hành hơi mếu: “Không trẻ con thì mình không biết chơi…”
Sau đó, ngây thơ thì cô vẫn thua…
Ván đầu tiên, Tân Hành thua thảm thiết, người thắng là Dịch Phong Nghiêu, cô sợ chọn nói thật thì Dịch Phong Nghiêu sẽ không tha cho mình nên lặng lẽ chọn mạo hiểm.
Dịch Phong Nghiêu cười đen tối, vỗ tay một cái: “Chọn một người tại chỗ…”
“Làm gì?”
“Hôn bằng lưỡi.”
Còn phải chọn à? Ở đây, ngoài Dịch Tân ra, cô còn có gan chơi với người khác ư?
Tân Hành chậm rãi quay đầu, áy náy nhìn Dịch Tân: “Ờ, hình như em chỉ có thể chọn anh…”
Ánh mắt Dịch Tân tỉnh bơ liếc qua Dịch Phong Nghiêu một cái nhưng lại nghiêng đầu về phía gương mặt đã đỏ hồng lên của Tân Hành, khẽ nói: “Đồ ngốc!”
Nói rồi cơ thể anh sáp lại gần cô, Tân Hành chỉ cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
Chuyện thân mật hơn cũng đã làm với anh rồi, bây giờ hôn cũng chẳng là gì, nhưng mà trước mặt bao nhiêu người thế này… Cô càng nghĩ càng muốn lăn ra ngất.
Thân thể nóng lên, tay của người kia đã vòng qua hông cô, chân cô mềm nhũn gần như không đứng vững, cũng may anh đang ôm cô để cô dựa vào ngực anh khiến người ngoài không nhìn ra.
Đầu gần như đang cúi xuống lại đột nhiên nghe thấy tiếng anh nói khẽ: “Anh từ chối.”
Lúc này Tân Hành hơi sửng sốt.
Anh từ chối, vậy muốn cô tìm ai…?
Ba người Dịch Phong Tang cũng sững sờ. Cái trò này bày ra là để chơi hai người bọn họ, Tân Hành thua thì không được từ chối, nhưng Dịch Tân thì có thể…
Nhưng một khi Dịch Tân cự tuyệt thì ai còn dám nhận? Ai dám động vào phụ nữ của Dịch Tân ngay trước mặt anh. Đừng nói là trước mặt, cho dù Dịch Tân không có ở đây thì cũng không ai có cái can đảm đó…
Rõ ràng là chơi xỏ lá!
Tân Hành còn chưa kịp phản ứng thì Dịch Phong Nghiêu đã hiểu, anh ta đồng ý ngay: “Được, nhưng mà theo quy tắc thì anh từ chối nên anh phải chịu phạt.”
Ánh mắt anh ta rơi về phía chai XO trên bàn.
Thay vì cứ thế bỏ qua cho hai người họ thì không bằng bắt nạt được ai hay người đó. Nếu rõ ràng không bắt nạt được Tân Hành thì bắt nạt Dịch Tân cũng được… Dịch Phong Nghiêu cười, ánh mắt đầy tính toán.
Ánh mắt Dịch Tân ánh lên vẻ gian ác, trước mặt mọi người rất thẳng thắn làm một hơi cạn sạch chai XO.
Chân mày cũng không nhăn.
XO là loại rượu rất mạnh mà tư thế uống rượu của anh quá sảng khoái, nháy mắt một cái cả chai rượu đã vào bụng. Tân Hành nhìn mà kinh hãi, cuống quít đỡ lấy anh nhưng anh lại cười trấn an cô, ngược lại còn nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô về chỗ ngồi.
Tân Hành đau lòng, thấp giọng nói: “Em xin lỗi…”
Anh vòng tay ôm hờ bên hông cô, thấp giọng nói: “Đồ ngốc, chỉ là trò chơi thôi. Nhưng đừng có thua nữa, lần sau chưa chắc đã cứu được em đâu.”
Tân Hành gật đầu, cười tươi với anh: “Vâng.”
Nhưng mà… Trò chơi, nhất là khi chơi cùng những người này thì không phải do cô định đoạt.
Sau đó, ván thứ hai, Tân Hành lại thua.
Tân Hành chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tang Nhuế thắng. Lần này, Tân Hành chọn nói thật, đúng là… không dám chọn mạo hiểm nữa! Cô thầm cầu may, hy vọng Tang Nhuế có thể bỏ qua cho mình, tùy tiện hỏi một vấn đề linh tinh nào đó.
Nhưng đúng là Dịch Tân nói gì cũng đúng, cô luôn nghĩ tốt được cho người khác…
Tang Nhuế to gan, không thèm để ý áp lực của Dịch Tân mà hỏi Tân Hành: “Lần đầu tiên của cậu và Dịch Tân là thế nào? Cậu chủ động hay anh ấy chủ động, là cậu quyến rũ hay anh ấy ép buộc cậu?”
Lời này vừa nói ra đã khiến Dịch Phong Nghiên và Phong Dương ngay lập tức dựng thẳng lỗ tai.
Tân Hành đỏ mặt. Cô cẩn thận nhìn Dịch Tân, người nào đó đang nhẹ nhàng nhịp ngón tay lên bàn. Tân Hành lặng lẽ đi đến bên cái bàn rượu ở giữa: “Tớ nên uống cái này thì hơn…”
Tang Nhuế mỉm cười, rất hào phóng: “Được thôi.”
Tân Hành tìm trên bàn: “Không có ly rượu…”
Tang Nhuế chậm rãi lắc đầu, cười mà như không nhìn cô: “Hành Hành, chúng ta đều không cần ly rượu. Cậu nhìn Dịch Tân xem, vừa rồi anh ấy cũng đâu có tìm ly rượu…”
Tân Hành: “… Mình có thể đánh đồng với Dịch Tân sao?”
Tang Nhuế nhún vai: “Trong canh bạc này, người người như nhau.”
Tân Hành cầm chai rượu trong tay, chắc chắn cô không thể uống hết được nguyên một chai. Nhưng mà đây là lần đầu tiên,… cô không thể nói ra được!
Tân Hành cắn môi, lặng lẽ nhìn Dịch Tân, anh cng môi cười, đưa tay cầm lấy chai rượu trong tay cô.
Tang Nhuế ngăn lại phản đối: “Không được, vừa rồi là anh chịu phạt nên anh uống, bây giờ là Hành Hành chịu phạt, anh không được uống thay.”
Động tác của Dịch Tân dừng giữa chừng, sâu xa nhìn Tang Nhuế một cái, rồi dời ánh mắt sang mặt Phong Dương.
Phong Dương vốn còn đang ngồi một bên cười trộm, nhưng ai ngờ vui quá hóa buồn, phản ứng chậm một nhịp thành ra giả vờ cũng không kịp, không thể không đối mặt với ánh mắt tỉnh bơ của người nào đó.
Phong Dương ngượng ngùng cười ha ha nói: “Lấy chén ra đây.” Nói rồi nhìn về phía nữ giúp việc bên cạnh.
Tang Nhuế nghe thế lập tức quay đầu nháy mắt với Phong Dương.
Phong Dương cười cứng đờ, anh ấy phải làm thế nào để nói cho Tang Nhuế hiểu đây: Hôm nay cô ấy mà dám để Tân Hành uống nguyên một chai rượu thì ngày mai bọn họ sẽ bị người kia cho vào vò rượu ngâm sống cũng nên?
Anh ấy chỉ đành cố gắng giải thích: “Cắn người miệng mềm, em vừa ăn đồ ăn Tân Hành làm đấy…”
Tang Nhuế nhất thời không nói được gì.
Tân Hành cười thầm, cái lý do này được đấy!
Ánh mắt Dịch Tân thay đổi, cuối cùng cũng không uy hiếp nhìn Phong Dương nữa.
Ngay sau đó nữ giúp việc cầm ly rượu ra, nghĩ đến sự ảnh hưởng của Dịch Tân nhà họ Phong nên ly rượu được lấy cũng là loại nhỏ nhất.
Tân Hành thấy được hời thì vội vàng rót rượu, chỉ sợ Tang Nhuế đổi ý.
Cô nâng ly lên miệng uống một hơi cạn sạch.
Nhưng chất cồn kích thích khiến cơn buồn nôn vừa được đè xuống thoáng chốc đã dâng trào dữ dội. Tân Hành không khống chế được, xuống quýt ném ly rượu ra, bụm miệng lao về phía phòng vệ sinh…
Dịch Tân giật mình hoảng hốt, vội vàng đứng lên làm bình rượu vừa mở ra đổ nghiêng xuống bàn ‘choang’ một tiếng, chất rượu thơm và tinh khiết nhanh chóng tràn ra ngoài.
Dịch Tân đi nhanh theo Tân Hành.
Tân Hành nôn sạch những gì vừa ăn lúc tối ra.
Dịch Tân đứng sau lưng vén tóc cho cô, lại vỗ lưng cô, chân mày anh nhíu chặt lại.
Tang Nhuế đứng ngoài cửa nhìn vào, ánh mắt đầy vẻ luống cuống lẩm bẩm: “Tớ không biết…”
Phong Dương vỗ vỗ vai cô ấy coi như trấn an, nhưng chân mày cũng nhăn tít.
Dịch Phong Nghiêu đứng đằng xa, ánh mắt có vẻ cân nhắc, lại đến gần Phong Dương nói nhỏ: “Đừng nói với anh là cô ấy mang thai thật nhá?”
Phong Dương cười khổ, cũng thấp giọng thì thầm: “Khả năng cao là viêm dạ dày.”
Dịch Phong Nghiêu cười như không cười: “Cược không?”
“…”
Vì vậy, lần đánh cược này, người làm bác sĩ là Phong Dương thua thảm hại.
Tân Hành mang thai.
Trên thực tế, trong lòng Dịch Tân cũng nuôi may mắn như thế, cho nên không nói hai lời mà chờ Tân Hành hơi ổn lại đã lập tức ôm cô lên xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Chẳng mấy chốc đã có kết quả, thật sự là mang thai, hai tuần lễ.
Giây phút đó, Dịch Tân ôm chặt lấy Tân Hành vào lòng, hốc mắt anh ướt át.
Tân Hành lại hoàn toàn sợ ngây người, cô ngồi bất động trên giường đến tận khi anh ôm cô đến mức không thở nổi, cô mới vỗ lưng anh, khẽ gọi: “Buông ra, buông ra…”
Dịch Tân phục hồi tinh thần, vội buông cô ra, lại nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt xúc động không kiềm chế được.
Đại não Tân Hành dần dần hoạt động, phản ứng đầu tiên là…
Mếu máo nức nở kêu oan: “Em không có vụng trộm với ai…”
Dịch Tân sửng sốt nhìn cô, lại thấy ánh mắt cô chân thành đau thương, không giống như đang đùa giỡn, lúc này mới nhớ ra là anh gạt cô anh không thể…
Cuối cùng đành bật cười trầm thấp, lại ôm cô vào lòng: “Anh biết, anh biết, là của anh, Tân Hành, là con của anh… Tân Hành sẽ sinh con con của chúng ta…”
Anh nói rồi cúi xuống hôn khắp mặt cô.
Những nụ hôn nhỏ và ấm áp.
Phong Dương nhìn Dịch Phong Nghiêu bằng ánh mắt cảnh cáo, ý bảo anh ta dừng lại.
Vốn dĩ Dịch Phong Nghiêu cũng không biết tình hình của Tân Hành…
Dịch Phong Nghiêu vô cùng thông minh, còn đang cười giỡn nhưng vừa thấy tình hình này thì lập tức ý thức được có gì đó không đúng.
Tân Hành lại không biết mọi người đang lo lắng cho mình, cô còn lo âu nhìn Dịch Tân, chỉ thấy ánh mắt anh cũng đang nhìn cô đầy dịu dàng cưng chiều.
Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng cũng bình thường trở lại.
Thực ra, Tân Hành và Dịch Tân đã có sự ăn ý về chuyện con cái từ lâu.
Dịch Tân quyết định sẽ không để cho Tân Hành biết sự thật, cho dù phải khiến Tân Hành hiểu lầm anh cũng được… Tất nhiên, từ đầu anh cũng đã hoàn toàn không nghĩ đến việc có con cái.
Còn Tân Hành lại có suy nghĩ hoàn toàn khác. Cô cũng từng nghĩ, nếu hôm nay vì cô mà anh không thể có con thì tất nhiên cô sẽ cố gắng hết sức đi gặp bác sĩ, uống thuốc, phẫu thuật, chỉ cần có cách thì cô đều có thể chấp nhận mà không sao cả. Nhưng cô nhất định sẽ không để Dịch Tân phải chịu những thứ này.
Anh là một người đàn ông kiêu ngạo, anh có thể chấp nhận không có con thì cô cũng tình nguyện không cần, nhưng tuyệt đối không cho phép anh phải chịu những giày vò đó.
Không có thì thôi.
Ít nhất là cô nghĩ thế.
Tân Hành nhìn về phía Dịch Phong Nghiêu, mỉm cười: “Không phải.”
Dưới gầm bàn, bàn tay cô nóng lên, bởi Dịch Tân đang nắm lấy tay cô, cô cũng trở tay nắm chặt lấy tay anh.
Dịch Phong Nghiêu lập tức cười ha ha, chuyển đề tài rất tự nhiên: “Hành Hành, cô nấu ăn giỏi thế là học từ ai vậy?”
Tân Hành liếc thấy sắc mặt căng thẳng của Tang Nhuế và Phong Dương thì không nhịn được khẽ cười, đổi đề tài theo anh ta: “Tự học thành tài đấy.”
Tang Nhuế xem thường: “Học cái này làm gì?”
Tân Hành cười, nhìn Dịch Tân rồi nháy mắt với Tang Nhuế mấy cái: “Học cái này để dạy chồng, sau đó để cho họ làm cho chúng ta ăn chứ sao.”
Mọi người: “…”
Một bữa cơm cứ thế hài hòa qua đi, ít nhất cũng không có gì nguy hiểm. Sau khi ăn xong, mọi người quay lại phòng khách, Dịch Tân thản nhiên nhìn về phía bàn ăn bừa bãi, sau đó quét mắt qua ba người, từ Phong Dương, Tang Nhuế đến Dịch Phong Nghiêu: “Các người không dọn à?”
Lời này của Dịch Tân khiến nữ giúp việc đang chuẩn bị thu dọn phải dừng bước.
Phong Dương ngượng ngùng cười, cuống quít đáp: “Để em dọn, để em dọn.”
Dịch Tân mỉm cười gật đầu: “Tốt lắm.”
Ánh mắt lại chậm rãi nhìn Tang Nhuế và Dịch Phong Nghiêu đang thấp thỏm đứng bên cạnh: “Các người… Không đến giúp à?”
Cái giọng điệu không nặng không nhẹ, cuối câu còn hơi cao giọng của Dịch Tân khiến người khác hận đến nghiên răng, nhưng lại luôn toát lên vẻ uy hiếp.
Dịch Phong Nghiêu không dám phản kháng, yên lặng đi theo Phong Dương, nhanh tay vén ống tay áo chiếc sơ mi đắt tiền lên.
Tang Nhuế thì vẫn vùng vẫy giãy chết: “Tôi đi đứng không được tiện…”
“Không tiện à?” Dịch Tân nhẹ nhàng hỏi lại, ánh mắt nhìn về phía đùi Tang Nhuế đột nhiên nhíu lại, ngay sau đó anh khẽ chuyển mình, nhấc chân lên đá về phía cô ấy.
Tang Nhuế xoay một vòng tránh đi, sau đó liên tục lùi về sau ba bước, thấp giọng hô: “Anh làm gì đấy?”
Dịch Tân cười nhẹ nhàng: “Xem đi, chẳng phải là rất nhanh nhẹn sao?”
Tang Nhuế: “…”
Dịch Phong Nghiêu thấy thế thì cười đến là hả hê, sau đó còn không có ý tốt mà phì cười rồi đưa khăn cho Tang Nhuế.
Tang Nhuế vẫn không cam lòng, lầm bầm: “Động thì động được, nhưng mà đau.”
“Đau à?” Dịch Tân nhìn về phía cô ấy với vẻ tà ác: “Có cần tôi bảo Nguyên Thâm đưa cô đi viện không?”
Trán Tang Nhuế nhăn tít, cuối cùng nhận thua, cầm lấy khăn lau Dịch Phong Nghiêu đưa: “Không cần, không cần, tôi vừa vào phòng bếp là hết đau rồi.”
Nói rồi lúng túng quay người vào bếp.
Lúc này Dịch Tân mới hài lòng nhìn lướt qua Phong Dương và Dịch Phong Nghiêu, rồi ôm Tân Hành quay người đi về phòng khách.
Tân Hành vẫn khá tự giác, không nhịn được lôi kéo Dịch Tân bảo anh cúi đầu xuống, cô nói khẽ: “Anh… bắt bọn họ đi rửa bát thế, có phải hơi bá đạo quá không?”
Dịch Tân ôm cô ngồi xuống, thản nhiên hỏi ngược lại: “Thế bọn họ lừa em sang nấu cơm thì có bá đạo không?
Chỉ một câu nói đã làm dậy sóng những suy nghĩ u ám trong lòng Tân Hành, nhớ đến cảnh tượng Tang Nhuế chặn cô trong phòng bếp thì không nhịn được mà nở nụ cười buồn bực, đúng là không hề thoải mái.
Cho các người lừa gạt tôi, cho các người gạt tôi! Đáng đời các người phải đi rửa chén!
Nghĩ thế nên mắt cô sáng lên, hôn chụt cái lên mặt Dịch Tân, cười nói: “Anh đúng là tốt nhất!”
Dịch Tân cười, ôm lấy cô hỏi: “Không thoải mái à?”
Tân Hành sửng sốt.
“Bữa tối không thấy em ăn gì mấy.”
Tân Hành lắc đầu: “Không, chắc là cả buổi chiều ở trong phòng bếp ngửi nhiều thành no rồi.”
“Thật?”
Tân Hành bật cười, đang định gật đầu thì bỗng dưng cổ họng lên cảm giác buồn nôn, chân mày cô nhíu chặt lại, vô thức đưa tay bụm miệng.
“Sao thế?” Ánh mắt Dịch Tân hoảng hốt, vội ôm lấy mặt cô xem xét.
Anh vừa động đến thì cảm giác buồn nôn của cô lại càng nặng hơn, Tân Hành hoảng hốt vung tay gạt anh ra rồi đứng lên chạy về phía nhà vệ sinh.
Cũng may không nghiêm trọng lắm, chỉ nôn khan mấy cái chứ không đến nỗi cho ra sạch mấy thứ vừa ăn.
Dịch Tân cũng theo vào, chân mày anh nhăn chặt lại.
Tân Hành lau miệng, quay người lại nhìn anh, ánh mắt anh đầy vẻ sót ruột, vuốt vuốt má cô: “Không thoải mái ở đâu à?”
Tân Hành bật cười, dựa sát vào lòng anh, ôm lấy hông anh, khẽ cười: “Lo lắng thế làm gì? Không sao đâu, chắc là sặc khói thật, vừa rồi mới thấy buồn nôn trong ngực.”
Cô nói rồi ngẩng đầu lên nhìn anh cười: “Anh nói xem nếu em mắc bệnh kén ăn thật thì làm sao giờ?”
Cô vừa nói xong đã bị anh vỗ cho một cái: “Nói bậy!”
Cô sờ sờ đầu, không đau rồi lại cười ha ha ôm lấy anh.
Lúc ba người Dịch Phong Tang đi ra thì thấy Dịch Tân đang ôm Tân Hành, từ góc nhìn của bọn họ sẽ thấy Dịch Tân đang để môi lên vành tai cô, nhìn tư thế có vẻ như đang thì thầm nói chuyện. Nhưng mà chỗ này chỉ có ba người bọn họ, cần thiết phải thế không? Tóm lại, bọn họ như thế khiến người khác không thể không vô thức nghĩ theo chiều hướng không lành mạnh.
Ba tiếng ho khan không hẹn mà gặp cùng vang lên.
“Khụ…”
“Khụ khụ…”
“Khụ khụ khụ…”
Mặt Tân Hành nóng lên, vội vàng đẩy Dịch Tân ra. Dịch Tân lại làm như không nghe thấy gì, không nhanh không chậm ngồi dậy.
Năm người bắt đầu chơi mạo hiểm hay nói thật.
“Trẻ con quá…” Tang Nhuế vẫn không vui.
Môi Tân Hành hơi mếu: “Không trẻ con thì mình không biết chơi…”
Sau đó, ngây thơ thì cô vẫn thua…
Ván đầu tiên, Tân Hành thua thảm thiết, người thắng là Dịch Phong Nghiêu, cô sợ chọn nói thật thì Dịch Phong Nghiêu sẽ không tha cho mình nên lặng lẽ chọn mạo hiểm.
Dịch Phong Nghiêu cười đen tối, vỗ tay một cái: “Chọn một người tại chỗ…”
“Làm gì?”
“Hôn bằng lưỡi.”
Còn phải chọn à? Ở đây, ngoài Dịch Tân ra, cô còn có gan chơi với người khác ư?
Tân Hành chậm rãi quay đầu, áy náy nhìn Dịch Tân: “Ờ, hình như em chỉ có thể chọn anh…”
Ánh mắt Dịch Tân tỉnh bơ liếc qua Dịch Phong Nghiêu một cái nhưng lại nghiêng đầu về phía gương mặt đã đỏ hồng lên của Tân Hành, khẽ nói: “Đồ ngốc!”
Nói rồi cơ thể anh sáp lại gần cô, Tân Hành chỉ cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
Chuyện thân mật hơn cũng đã làm với anh rồi, bây giờ hôn cũng chẳng là gì, nhưng mà trước mặt bao nhiêu người thế này… Cô càng nghĩ càng muốn lăn ra ngất.
Thân thể nóng lên, tay của người kia đã vòng qua hông cô, chân cô mềm nhũn gần như không đứng vững, cũng may anh đang ôm cô để cô dựa vào ngực anh khiến người ngoài không nhìn ra.
Đầu gần như đang cúi xuống lại đột nhiên nghe thấy tiếng anh nói khẽ: “Anh từ chối.”
Lúc này Tân Hành hơi sửng sốt.
Anh từ chối, vậy muốn cô tìm ai…?
Ba người Dịch Phong Tang cũng sững sờ. Cái trò này bày ra là để chơi hai người bọn họ, Tân Hành thua thì không được từ chối, nhưng Dịch Tân thì có thể…
Nhưng một khi Dịch Tân cự tuyệt thì ai còn dám nhận? Ai dám động vào phụ nữ của Dịch Tân ngay trước mặt anh. Đừng nói là trước mặt, cho dù Dịch Tân không có ở đây thì cũng không ai có cái can đảm đó…
Rõ ràng là chơi xỏ lá!
Tân Hành còn chưa kịp phản ứng thì Dịch Phong Nghiêu đã hiểu, anh ta đồng ý ngay: “Được, nhưng mà theo quy tắc thì anh từ chối nên anh phải chịu phạt.”
Ánh mắt anh ta rơi về phía chai XO trên bàn.
Thay vì cứ thế bỏ qua cho hai người họ thì không bằng bắt nạt được ai hay người đó. Nếu rõ ràng không bắt nạt được Tân Hành thì bắt nạt Dịch Tân cũng được… Dịch Phong Nghiêu cười, ánh mắt đầy tính toán.
Ánh mắt Dịch Tân ánh lên vẻ gian ác, trước mặt mọi người rất thẳng thắn làm một hơi cạn sạch chai XO.
Chân mày cũng không nhăn.
XO là loại rượu rất mạnh mà tư thế uống rượu của anh quá sảng khoái, nháy mắt một cái cả chai rượu đã vào bụng. Tân Hành nhìn mà kinh hãi, cuống quít đỡ lấy anh nhưng anh lại cười trấn an cô, ngược lại còn nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô về chỗ ngồi.
Tân Hành đau lòng, thấp giọng nói: “Em xin lỗi…”
Anh vòng tay ôm hờ bên hông cô, thấp giọng nói: “Đồ ngốc, chỉ là trò chơi thôi. Nhưng đừng có thua nữa, lần sau chưa chắc đã cứu được em đâu.”
Tân Hành gật đầu, cười tươi với anh: “Vâng.”
Nhưng mà… Trò chơi, nhất là khi chơi cùng những người này thì không phải do cô định đoạt.
Sau đó, ván thứ hai, Tân Hành lại thua.
Tân Hành chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tang Nhuế thắng. Lần này, Tân Hành chọn nói thật, đúng là… không dám chọn mạo hiểm nữa! Cô thầm cầu may, hy vọng Tang Nhuế có thể bỏ qua cho mình, tùy tiện hỏi một vấn đề linh tinh nào đó.
Nhưng đúng là Dịch Tân nói gì cũng đúng, cô luôn nghĩ tốt được cho người khác…
Tang Nhuế to gan, không thèm để ý áp lực của Dịch Tân mà hỏi Tân Hành: “Lần đầu tiên của cậu và Dịch Tân là thế nào? Cậu chủ động hay anh ấy chủ động, là cậu quyến rũ hay anh ấy ép buộc cậu?”
Lời này vừa nói ra đã khiến Dịch Phong Nghiên và Phong Dương ngay lập tức dựng thẳng lỗ tai.
Tân Hành đỏ mặt. Cô cẩn thận nhìn Dịch Tân, người nào đó đang nhẹ nhàng nhịp ngón tay lên bàn. Tân Hành lặng lẽ đi đến bên cái bàn rượu ở giữa: “Tớ nên uống cái này thì hơn…”
Tang Nhuế mỉm cười, rất hào phóng: “Được thôi.”
Tân Hành tìm trên bàn: “Không có ly rượu…”
Tang Nhuế chậm rãi lắc đầu, cười mà như không nhìn cô: “Hành Hành, chúng ta đều không cần ly rượu. Cậu nhìn Dịch Tân xem, vừa rồi anh ấy cũng đâu có tìm ly rượu…”
Tân Hành: “… Mình có thể đánh đồng với Dịch Tân sao?”
Tang Nhuế nhún vai: “Trong canh bạc này, người người như nhau.”
Tân Hành cầm chai rượu trong tay, chắc chắn cô không thể uống hết được nguyên một chai. Nhưng mà đây là lần đầu tiên,… cô không thể nói ra được!
Tân Hành cắn môi, lặng lẽ nhìn Dịch Tân, anh cng môi cười, đưa tay cầm lấy chai rượu trong tay cô.
Tang Nhuế ngăn lại phản đối: “Không được, vừa rồi là anh chịu phạt nên anh uống, bây giờ là Hành Hành chịu phạt, anh không được uống thay.”
Động tác của Dịch Tân dừng giữa chừng, sâu xa nhìn Tang Nhuế một cái, rồi dời ánh mắt sang mặt Phong Dương.
Phong Dương vốn còn đang ngồi một bên cười trộm, nhưng ai ngờ vui quá hóa buồn, phản ứng chậm một nhịp thành ra giả vờ cũng không kịp, không thể không đối mặt với ánh mắt tỉnh bơ của người nào đó.
Phong Dương ngượng ngùng cười ha ha nói: “Lấy chén ra đây.” Nói rồi nhìn về phía nữ giúp việc bên cạnh.
Tang Nhuế nghe thế lập tức quay đầu nháy mắt với Phong Dương.
Phong Dương cười cứng đờ, anh ấy phải làm thế nào để nói cho Tang Nhuế hiểu đây: Hôm nay cô ấy mà dám để Tân Hành uống nguyên một chai rượu thì ngày mai bọn họ sẽ bị người kia cho vào vò rượu ngâm sống cũng nên?
Anh ấy chỉ đành cố gắng giải thích: “Cắn người miệng mềm, em vừa ăn đồ ăn Tân Hành làm đấy…”
Tang Nhuế nhất thời không nói được gì.
Tân Hành cười thầm, cái lý do này được đấy!
Ánh mắt Dịch Tân thay đổi, cuối cùng cũng không uy hiếp nhìn Phong Dương nữa.
Ngay sau đó nữ giúp việc cầm ly rượu ra, nghĩ đến sự ảnh hưởng của Dịch Tân nhà họ Phong nên ly rượu được lấy cũng là loại nhỏ nhất.
Tân Hành thấy được hời thì vội vàng rót rượu, chỉ sợ Tang Nhuế đổi ý.
Cô nâng ly lên miệng uống một hơi cạn sạch.
Nhưng chất cồn kích thích khiến cơn buồn nôn vừa được đè xuống thoáng chốc đã dâng trào dữ dội. Tân Hành không khống chế được, xuống quýt ném ly rượu ra, bụm miệng lao về phía phòng vệ sinh…
Dịch Tân giật mình hoảng hốt, vội vàng đứng lên làm bình rượu vừa mở ra đổ nghiêng xuống bàn ‘choang’ một tiếng, chất rượu thơm và tinh khiết nhanh chóng tràn ra ngoài.
Dịch Tân đi nhanh theo Tân Hành.
Tân Hành nôn sạch những gì vừa ăn lúc tối ra.
Dịch Tân đứng sau lưng vén tóc cho cô, lại vỗ lưng cô, chân mày anh nhíu chặt lại.
Tang Nhuế đứng ngoài cửa nhìn vào, ánh mắt đầy vẻ luống cuống lẩm bẩm: “Tớ không biết…”
Phong Dương vỗ vỗ vai cô ấy coi như trấn an, nhưng chân mày cũng nhăn tít.
Dịch Phong Nghiêu đứng đằng xa, ánh mắt có vẻ cân nhắc, lại đến gần Phong Dương nói nhỏ: “Đừng nói với anh là cô ấy mang thai thật nhá?”
Phong Dương cười khổ, cũng thấp giọng thì thầm: “Khả năng cao là viêm dạ dày.”
Dịch Phong Nghiêu cười như không cười: “Cược không?”
“…”
Vì vậy, lần đánh cược này, người làm bác sĩ là Phong Dương thua thảm hại.
Tân Hành mang thai.
Trên thực tế, trong lòng Dịch Tân cũng nuôi may mắn như thế, cho nên không nói hai lời mà chờ Tân Hành hơi ổn lại đã lập tức ôm cô lên xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Chẳng mấy chốc đã có kết quả, thật sự là mang thai, hai tuần lễ.
Giây phút đó, Dịch Tân ôm chặt lấy Tân Hành vào lòng, hốc mắt anh ướt át.
Tân Hành lại hoàn toàn sợ ngây người, cô ngồi bất động trên giường đến tận khi anh ôm cô đến mức không thở nổi, cô mới vỗ lưng anh, khẽ gọi: “Buông ra, buông ra…”
Dịch Tân phục hồi tinh thần, vội buông cô ra, lại nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt xúc động không kiềm chế được.
Đại não Tân Hành dần dần hoạt động, phản ứng đầu tiên là…
Mếu máo nức nở kêu oan: “Em không có vụng trộm với ai…”
Dịch Tân sửng sốt nhìn cô, lại thấy ánh mắt cô chân thành đau thương, không giống như đang đùa giỡn, lúc này mới nhớ ra là anh gạt cô anh không thể…
Cuối cùng đành bật cười trầm thấp, lại ôm cô vào lòng: “Anh biết, anh biết, là của anh, Tân Hành, là con của anh… Tân Hành sẽ sinh con con của chúng ta…”
Anh nói rồi cúi xuống hôn khắp mặt cô.
Những nụ hôn nhỏ và ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook