Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
Chương 397: Tình yêu trở về (18)

Edit: TranGemy - ⋆dien dan ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ⋆

Sau đó Tân Hành lại ngủ thiếp đi, rồi lại tỉnh dậy mà vẫn thấy mình đang ở trên mây, khi đó cô vẫn đang bị người nào đó ôm trong lòng, cuối cùng cô cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Hình như thời gian bay hơi lâu.

Cô nhớ rõ lúc đầu khi cô tỉnh lại, tinh thần đã rất sảng khoái, cũng không định ngủ nữa nên đã quấn lấy người nào đó chơi một hồi, cuối cùng chơi mệt đến mức người nào đó không thể không ép buộc che mắt cô lại, dùng chiêu cũ bắt cô đi ngủ. Giấc ngủ lần này kiểu gì cũng không hề ngắn, thế mà sao vẫn đang bay là sao?

Cô dè dặt nhìn người nọ, hỏi: “Rốt cuộc anh định dẫn em đi đâu?”

Người nọ cười mờ ám với cô: “Nước Mỹ.”

Tân Hành chớp chớp mắt, hơi kinh ngạc, suy nghĩ về tình về lý một phen, cô châm chước hồi lâu mới cẩn thận hỏi: “Vậy nơi chúng ta đi tuần trăng mật… Là nơi trước kia anh từng tới hay là chưa từng tới?”

Dịch tân nghe thế thì ánh mắt đầy ý cười, nhíu mày: “Tân Hành, thật ra em đang muốn hỏi, nơi bây giờ chúng ta đến có phải chính là nơi hồi bé anh đã ở không, đúng không?”

Tân Hành xấu hổ cười cười, cúi đầu rồi lại gật gật. Dịch Tân khẽ than, ôm cô vào lòng: “Sau này không cần quanh cô như vậy, được không? Giữa anh và em còn gì mà không thể hỏi thẳng à?”

Tân Hành hơi nhích gần vào anh thêm chút nữa, xấu hổ cười, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Đúng là thế, không sai. Nhưng mà em vẫn hy vọng, sau này nếu em có quanh co lòng vòng thì anh có thể làm bộ như không biết, đừng vạch trần em nữa.”

Khóe môi Dịch Tân cong lên. Tân Hành tiếp tục nói: “Quan hệ của chúng ta, chẳng lẽ còn không đáng để anh làm bộ như nghe mà không hiểu, không vạch trần em được sao?”

Dịch Tân: “…”

Tân Hành ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, truy hỏi: “Không đáng sao?”

“… Đáng.”

Đôi mắt Tân Hành lập tức sáng lên, cười tươi rạng rỡ, cô lập tức ôm lấy cổ anh, cười như hoa nở. Vẻ mặt Dịch Tân cứng ngắc ôm lấy cô, càng lúc càng cảm thấy gần đây anh đã nói quá nhiều điều trái với lương tâm.

Sau đó, mọi việc trở nên khó khăn, Tân Hành không ngừng kêu ca nhàm chán, Dịch Tân cũng không ngừng ám chỉ có thể cùng cô làm chút chuyện gì đó để giết thời gian, Tân Hành không đồng ý còn mắng anh là cầm thú, Dịch Tân… Sau đó, cuối cùng không dễ gì máy bay của họ mới hạ cánh được. Tân Hành thở phào một hơi, cô cho rằng đã đến nơi, nhưng không ngờ Dịch Tân lại ngay lập tức kéo cô lên một chiếc ca nô.

Tân Hành cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa, chỉ thuận miệng cảm thán: “Thần bí như vậy, may mà em vẫn còn nợ anh chưa trả, nếu không thì anh mà có bán em thì cả đời này em cũng chẳng tìm được đường về.”

Lúc đó, Dịch Tân đang lái ca nô, nghe thế thì quay đầu lại nhìn cô, cười như không cười mà đáp: “Yên tâm, khí đó anh nhất định sẽ cho người đưa em đi.”

Tân Hành nghe lời anh nói thì cười cười, ngay sau đó mặt cô cứng ngắc lại, trong lòng không hiểu sao lại nhảy dựng lên, cùng với đó là cảm giác lo lắng. Cô sững sờ nhìn Dịch Tân quay mặt lại, cẩn thận hỏi anh: “Cho người đưa em đi… Thế còn anh?”

Cơ thể Dịch Tân cứng đờ, quay đầu nhìn cô với vẻ trách cứ nhẹ nhàng: “Sao lúc nào cũng nghĩ nhiều thế nhỉ? Anh chỉ thuận miệng nói thôi, em cho là thật đấy à?”

Tân Hành thấy anh giận thì ngược lại thấy yên lòng, cảm xúc vui vẻ thoáng chốc đã quay trở lại. Sau đó, cuối cùng hai người đã có thể đặt chân lên một hòn đảo. Chỉ là khi đó, Tân Hành hoàn toàn không biết bọn họ đã đi bao lâu để đến được đây, chỉ biết rằng, ở đây trời đã tối rồi.

Tối rồi mà trên đảo không có lấy một ngọn đèn, chỉ có thể nhìn thấy khắp nơi tối đen tối ngòm, như thể một vùng núi hẻo lánh, hoàn toàn không có tiếng người. Đến khi Dịch Tân đỡ cô lên bờ, cô mới nhìn rõ, bên bờ biển có bốn người phụ nữ mặc đồ người giúp việc đang chờ. Bốn người đó thấy Dịch Tân thì lập tức cung kính chào: “Tân thiếu, thiếu phu nhân.”

Dịch Tân gật đầu.

Lúc này người phụ nữ có vẻ như đứng đầu trong nhóm người đó tiến lên, giới thiệu với Tân Hành: “Thiếu phu nhân vất vả rồi, em là Đồng Tử, có việc gì chị cứ gọi em là được ạ.”

Tân Hành bất ngờ giật mình nhìn người phụ nữ trước mặt, mặt mũi thì bình thường, nhưng mặt mày sắc bén, nhất thời cô thấy trong lòng lờ mờ bất an. Nhưng cô vẫn miễn cưỡng cười gật gật đầu: “Xin chào.”

Lúc này Đồng Tử mới nhường ra một lối đi: “Mời Tân thiếu, thiếu phu nhân.”

Cùng lúc người phụ nữ tên Đồng Tử đó lên tiếng, hòn đảo nhỏ vốn còn tối đen bỗng nhiên sáng lên một hàng đèn, theo tiếng nói mà liên tiếp bật sáng, tạo thành một con đường uốn lượn. Tân Hành bất ngờ hô nhỏ “Ối”.

Bốn người phụ nữ vẫn cực kỳ bình tĩnh, làm như không nghe thấy gì. Dịch Tân khẽ cười, ôm lấy vai cô: “Đi thôi nhỉ?”

Tân Hành nhìn anh, gật gật đầu, lại cảm thấy tâm trạng hơi nặng nề nhưng vẫn miễn cưỡng vui đùa: “Em còn tưởng mấy cái đèn này được kích hoạt bằng giọng nói cơ…”

Dịch Tân mỉm cười nhìn cô: “Không phải giọng nói mà là điều khiển.”

Tân Hành tắm rửa rồi mệt mỏi nằm trên giường, nhưng lại nhất thời không ngủ được, cô trợn tròn mắt nhìn trần nhà hoa lệ, lại nhìn sự bài trí xung quanh. Nơi này, tuần trăng mật… Chắc là thế rồi. Cánh hoa hồng trên đất, giá cắm nến trên cao có mấy cây nến đỏ, mấy tấm màn sa rủ xuống tận đất, còn có… Giường êm.

Dùng làm phòng cưới đúng là hợp lý… Không, không được. Nếu là phòng cưới quá thừa ái muội, không khí không giống… Vẫn là dùng cho tuần trăng mật là vừa đẹp.

“Sao còn chưa ngủ thế?” Người đàn ông đi ra khỏi phòng tắm chỉ tùy ý quấn một tấm khăn bên hông. Đi đến bên giường thì kéo thẳng xuống, xốc chăn lên, nằm xuống cạnh người cô, thuần thục bế cô ôm vào lòng, động tác này rất lưu loát như thể đã thành thói quen.

Tân Hành đẩy anh ra, định trốn về phía sau, tất cả cũng như một thói quen. Sau đó cô sẽ luôn oán giận: “Trên người anh còn đầy nước này, muốn làm ướt hết quần áo em à?”

Lúc này, người đàn ông kia sẽ khinh thường xùy một tiếng: “Kiểu gì chẳng cởi ra, em còn để ý cái này làm gì?” Sau đó, người đàn ông kia sẽ dùng một tay giữ chặt cô trong lòng, vài động tác nhẹ nhàng đã lột sạch quần áo cô.

Chỉ là đêm nay, cô trốn tránh nhưng anh chỉ cười, cũng không ôm cô lại nữa. Ngược lại cô lại thấy không quen lắm, suy nghĩ rồi lại cẩn thận tựa vào lòng anh. Anh cười: “Không sợ làm ướt quần áo à?”

Cô u oán nhìn anh, cô thề chắc chắn là anh muốn cô chủ động nói… Hừm, dù sao cũng sẽ cởi ra. Nhưng cô nhất định không nói, không hé răng mà chỉ tự mình dựa sát vào lòng anh.

Cánh tay Dịch Tân cứng lại, giống như đang suy nghĩ xem có nên đẩy cô ra không. Cô cực kỳ nhạy cảm, nhanh chóng ôm lấy eo anh, cuống lên nên đành nói: “Kiểu gì cũng cởi ra mà.”

Cánh tay Dịch Tân chậm rãi đặt lên người cô, dừng lại một chút mới nói: “Anh nghĩ là em mệt chứ.”

Bây giờ, có đánh chết Tân Hành cũng không nói nên lời… Khụ, có thể mệt hơn chút… Nói vậy à? Nên cô chỉ ôm anh, thấp giọng rủ rỉ: “Ừm, mệt rồi, ôm anh ngủ.”

Dịch Tân không nói gì, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, nhịp điệu đó thật sự giống như đang dỗ cô ngủ vậy. Tân Hành nằm trong lòng anh nhưng đôi mắt lại mở tháo láo. Lời nói là thật, nhưng đầu óc lại tỉnh táo đến lạ, có khi nào là do… lạ giường không?

Trong đầu cô nhớ đến bốn người phụ nữ ban nãy, nghĩ tới nghĩ lui trái tim lại như bị vây bởi một tầng mây dày, nặng nề và mờ ám. Cô nghĩ một lát rồi dè dặt hỏi: “Anh có cảm thấy bốn người lúc nãy hơi kỳ quái không?”

“Kỳ quái chỗ nào?” Dịch Tân cười hỏi lại.

“Cảm thấy… Không giống người giúp việc lắm.”

“Thế à…?” Dịch Tân khẽ cười: “Vậy thế nào mới giống người giúp việc?”

Tân Hành lại thực sự suy nghĩ rất nghiêm túc: “Giống như quản gia ấy, hiền hòa lại dễ gần, còn nói chuyện khéo léo nữa, hoặc là… Ừm, giống như người giúp việc ở nhà họ Tân chẳng hạn, rất giỏi tám chuyện.”

“Ừm.” Dịch Tân trầm ngâm hỏi tiếp: “Thế em cảm thấy bọn họ giống ai?”

Giống ai… Tân Hành nghĩ đến đây thì không hiểu sao trái tim lại trở nên căng thẳng, giọng cô cũng trở nên hơi run, suy đoán một cách cẩn trọng: “Nữ sát thủ…”

Thân thể người đàn ông đang ôm lấy cô có phần cứng ngắc. Cô cảm thấy nặng nề.

Thật đấy à?

Dịch Tân bỗng dưng thở dài khe khẽ, không trả lời thẳng vào vấn đề của cô mà chỉ nói: “Tân Hành, nơi này là hòn đảo tư nhân của nhà họ Tân. Em có biết anh nói nhà họ Tân là thế nào không?”

“Ý là hòn đảo này có từ khi anh sinh ra rồi à?”

Dịch Tân hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói có vẻ tán thưởng: “Ừ, đúng là ý này.” Anh lại nói tiếp: “Nơi này… Thật ra, chính là nơi mẹ anh đã chết.”

Tân Hành run lên. Anh ôm chầm lấy cô, thấp giọng nói: “Sợ à?”

Tân Hành lắc đầu, thành thật nói với anh: “Những năm gần đây, ngoài anh ra thì không có ai có thể khiến em sợ cả.”

“Nói thế…” Dịch Tân nhẹ nhàng vén tóc cho cô: “Là đang khen anh hay là trách anh đấy?”

Tân Hành cười: “Nếu là trách anh thì là trách anh bắt nạt em, nếu là khen anh thì là khen anh đã bảo vệ em. Bây giờ thì em sẽ không cho anh đáp án ngay đâu, tự anh suy nghĩ xem là A hay là B đi.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương