Hàn Nam Hi xuất thần hai giây, nhanh chóng từ trong lòng ngực đối phương nhảy ra, lui ra phía sau hai bước.

Đứng cách đối phương tới hơn 1 mét, trái tim cô nhảy dồn dập.

Bởi vì khi còn nhỏ không may trải qua, đối với sự tiếp xúc khác phái cô luôn luôn tương đối mẫn cảm, ngoại Dịch cha cùng ông nội, cô cơ hồ không có cùng đàn ông thành niên bất luận mà ôm qua, thân mật tiếp xúc như vậy, làm cô cả người đều ở vào trạng thái khẩn trương đề phòng.

Khóe mắt dư quang chú ý tới sách rơi vãi trên sàn nhà, cô cất bước muốn nhặt lên, Dịch Chiêu đã đi trước cô một bước cong người, đem sách trên sàn nhà nhặt lên.

Khi rơi xuống đất khá mạnh, trong đó có một tờ văn bản đã bị xé rách.

Hàn Nam Hi thấy trong mắt, đau lòng mà nhăn lại giữa mày, mở miệng xin lỗi.

“Thực xin lỗi, tôi sẽ giá gốc bồi cho anh, sau đó đem sách sửa lại thật tốt.

”Quyển sách này ít người mua,lại phát hành ít, còn từ rất lâu về trước nữa, hiện tại muốn mua được đã không dễ dàng.

Cô không có khả năng mua một quyển mới bồi cho hắn, nhiều nhất chính là bồi thường giá gốc, nghĩ cách đem sách sửa chữa.


Dịch Chiêu cũng không nhìn rang sách bị hư, tùy tay đem sách đặt ở một bên trên bàn.

“Từ hôm nay trở đi, tôi và em không cần rạch ròi như vậy"Những lời này rõ ràng lộ ra ái muội, cũng làm Hàn Nam Hi ý thức được, quan hệ hai người lúc này.

Thở sâu, thả chậm hô hấp, cô nỗ lực bình phục tốt cảm xúc, khi mở miệng, đã là ngữ khí thanh lãnh mà xa cách.

“Dịch tiên sinh, ta nghĩ…… Chúng ta nên cùng nhau nói chuyện.

”“Tiên sinh” Quản gia Triệu bá thanh âm từ ngoài cửa truyền tiến vào, “Bữa tối đã chuẩn bị tốt.

”Dịch Chiêu nâng nâng tay phải, Triệu bá lập tức quay đầu rời đi, người đàn ông tầm mắt như cũ nhìn chăm chú lên khuôn mặt Hàn Nam Hi.

“Vừa ăn vừa nói chuyện?”“Được.

”Hàn Nam Hi đáp nhẹ.

Dịch Chiêu lui ra phía sau một bước, nhường cửa cho cô.

Hàn Nam Hi cất bước đi tới, khi đi ngang mặt hắn, cô thực rõ ràng mà bước nhanh hơn vài phần.

Đi theo cô từ phía sau, ra khỏi thư phòng, người đàn ông mắt khẽ buông lỏng, ánh mắt trước sau giằng co bóng dáng của cô.

Giữa không trung có tia thanh hương thực đạm.

Là hơi thở của cô.

Dịch Hàn hô hấp trở nặng, nện bước lớn theo bản năng.

Hai người khoảng cách một chút rút ngắn lại, tới cầu thang, đã chỉ cách hai bậc thang.


Đi được tới chỗ ngoặt, mái tóc xoay theo thân người của cô, Dịch Chiêu nâng lên tay trái, vừa vặn chạm đến một cái.

Tóc dài như tơ như lụa, như có như không cọ qua ngón tay.

Cảm giác được có chút khác thường, Hàn Nam Hi theo bản năng mà ngoái đầu nhìn lại, nghênh đón cô là đôi mắt đen kịt của người đàn ông.

Đôi mắt phượng nheo lại, sóng mắt có cảm xúc kịch liệt phập phồng, tựa hồ tùy thời sẽ rẽ sóng mà ra.

Ánh mắt của hắn, lộ ra nguy hiểm.

Đón nhận tầm mắt của cô, Dịch Hàn lông mi hơi rũ, đem những bóng ma cảm xúc trong con ngươi giấu vào.

“Tôi thích mùi của em"Có thể nói những lời lưu manh như vậy đường đương chính chính, thật sự không có ai như hắn!“Phải không?” Hàn Nam Hi “Cười ngây ngô”, trên mặt vết sẹo cũng đi theo vặn vẹo, “Võng mua dầu gội, 37.

4 tệ một lọ, Dịch tiên sinh muốn có thể nói ta, ta đưa ngài hai bình.

”37.

4?Hai bình 74.

8 tệ!Cho nên…… Là nói hắn “Đi tìm chết đi”?*phát âm 74.


8: gần giống với đi tìm chết đi.

Thật đáng giận!Dịch Chiêu đồng tử mở to, chân dài một bước đã bước xuống tận hai bậc thang, đứng ở trước mặt cô.

Hàn Nam Hi đứng ở thang lầu, nhìn hắn đột nhiên tới gần, cô theo bản năng mà lui về phía sau một bước.

Chỗ đứng không rộng, đứng cả hai người, còn có bao nhiêu không gian.

Cứ lui một bước, đã lui đến đứng tựa vào tường.

Lưng đụng phải bức tường, Hàn Nam Hi kinh ngạc ngước mắt.

Trong tầm mắt, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, tới gần.

Hắn muốn làm gì?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương