Quân Hôn: Tham Mưu Trưởng Làm Ngọt Thê Tức Giận
Chương 61: Anh sẽ ngay lập tức biến hắn thành tàn phế

Nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai, cảm giác được hơi ấm của hắn ở bên hông mình, hốc mắt của Cố Niệm Hề có nước mắt, lúc này lại lã chã rơi xuống

Đàm Dật Trạch, thì ra vẫn còn nhớ rõ gia đình này?

Thì ra vẫn còn nhớ rõ sự tồn tại của cô?

Cố Niệm Hề âm thầm rơi lệ, không cử động, tùy ý đến cho người đàn ông này ôm mình vào trong lòng ngực. Cảm nhận hơi ấm quen thuộc, mùi hương cùng sự nhu tình của hắn

Nhưng người đàn ông này giống như có chút xúc động

Sau khi hắn ôm cô được một lúc, tay của hắn bắt đầu có hành động xấu

Môi của hắn lại hướng đến tai của cô

Một bên hôn vành tai của cô, một bên tà ác phun nhiệt nói: "Hề Hề, em thơm quá"

Lần đầu tiên có được Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch phát hiện cô gái này giống như là một cây thuốc phiện, một khi dính vào thì không thể thoát ra được

Cho nên, biết rõ lần đó là đêm đầu tiên của cô, hắn vẫn muốn cô không ngừng đến ba lượt

Mà đại khái chỉ làm cho hắn ăn đến lửng dạ

Nhìn cô gái trong lòng ngực mệt mỏi buồn ngủ, hắn liền tạm buông tha cho cô. Tính toán để cô ngủ xong, sau đó sẽ để mình từ từ ăn no. Cũng không nghĩ đến, sáng sớm hắn đã nhận được mật lệnh, làm cho hắn phải đến biên cảnh chấp hành nhiệm vụ

Quân lệnh, không thể trái

Vì thế, hắn cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể buông xuống lão bà mềm mại nũng nịu, lao tới vì nhân dân quốc gia mà phục vụ

Suốt vài ngày này, Đàm Dật Trạch mới hiểu thế nào là sự chờ đợi dài đằng đẵng

Không thấy được cô, hắn hầu như chỉ nhìn con số trên đồng hồ báo thức mà sống qua ngày

Rốt cuộc, nhiệm vụ cũng đã xong

Toàn bộ mọi người ngày mai có thể trở về nHà. Nhưng lần đầu tiên nỗi nhớ nhà trong lòng hắn không thể kiềm chế được, hắn nôn nóng tự mình lên máy bay trở về trước

Khi về đến nhà, Cố Niệm Hề cũng chưa về. Hắn tắm xong rồi, cũng không thấy cô. Hắn giống như là một đứa trẻ, ở trong nhà đi qua đi lại, đợi Cố Niệm Hề trở về

Nhưng đợi ba mươi mươi phút, một tiếng, hai tiếng, cánh cửa cũng không có dấu hiệu mở ra

Đàm Dật Trạch cuối cùng cũng không bình tĩnh được

Vộn định để cho cô một bất ngờ khi trở về, cuối cùng hắn vẫn đi tìm áo khoác mặc lên người, chuẩn bị đi tìm cô

Đây dường như là lần đầu tiên, kể từ lúc hắn chào đời đến nay, nôn nóng hy vọng nhìn thấy một người như vậy

Cũng may, lúc Đàm Dật Trạch định mở cửa, cánh cửa cũng được một người khác mở ra

Mà người mở cửa, chính là cô gái mà Đàm Dật Trạch hắn ngày đêm nhung nhớ, cô rốt cuộc cũng trở về...

Đem cô ôm vào trong lòng ngực, cảm thụ hương thơm của cô, Đàm Dật Trạch phát hiện mình lại vận sức chờ phát động

Thật muốn, lúc này đem cô lên giường, sau đó hung hăng cùng cô triền miên ở một chỗ

Đàm Dật Trạch từ trước đến nay là người nghĩ gì liền sẽ làm. Vì thế, sau khi hình ảnh nóng bỏng trong đầu của hắn rút xuống, hắn liền khẩn cấp đem cô xoay người lại, sau đó hai tay đặt lên eo của cô, chuẩn bị ôm cô về hướng phòng ngủ, chuẩn bị cùng cô tạo ra một màn kiều diễm mới

Mà khi Đàm Dật Trạch đem cô xoay người, lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia đã sớm có nhiều nước mắt

Cô đang khóc?!

Sao lại thế này?

"Làm sao vậy, có chuyện gì?" Hắn dùng ngón cái có vết chai thay cô lau nước mắt, động tác không nói là mềm nhẹ. Nhưng giọng nói của hắn lại vô cùng ôn nhu. Ngay cả hô hấp cũng vội vàng

"Làm sao lại khóc?' Hắn đau lòng kéo cô vào trong ngực của mình, nghe thanh âm nức nở của cô, Đàm Dật Trạch phát hiện trái tim mình giống như bị bóp nghẹt, từng vòng từng vòng một, khiến cho hô hấp của hắn trở nên khó khăn

"..." Đối mặt với những câu hỏi vội vàng của hắn, cô gái trong lòng ngực vẫn như trước không nói gì. Cô chỉ tùy ý để hắn ôm, đem nước mắt cọ cọ lên áo màu xám mặc ở nhà của hắn vừa mới thay

"Vật nhỏ, em rốt cuộc làm sao vậy? Ai ức hiếp em, em trực tiếp nói cho anh biết. Anh sẽ ngay lập tức biến hắn thành người tàn phế, để em vừa lòng!" Nước mắt của cô, làm cho Đàm Dật Trạch trong lòng hốt hoảng

Giống như là có cái gì ép ở trong lòng ngực hắn, lấy không ra

Cảm giác chết tiệt này, làm cho hắn nóng nảy khó chịu

Thấy người đàn ông trước mặt khẳng khái trào dâng diễn thuyết, Cố Niệm Hề vừa khóc vừa không quên cho hắn một cái nhìn xem thường: Ức hiếp em, còn không phải là anh sao?

"Đừng khóc, vật nhỏ của anh. Em khóc lòng anh cũng rất đau! Có chuyện gì, có thể nói với anh được không?"

Ánh mắt này của hắn giống như là không hiểu suy nghĩ của cô rồi

Hắn đưa tay lau nước mắt ở trên mặt cô. Nhưng tay hắn vừa mới rời đi khỏi mặt cô trong chốc lát, gương mặt nhỏ nhắn lại chứa đầy nước mắt

"Vật nhỏ..." Hắn bất đắc dĩ than nhẹ, giống như là có rất nhiều đau đớn tích tụ lại mà trở nên trầm trọng

Thấy cô vẫn không chịu lên tiếng, hắn chỉ có thể đem cô ôm vào lòng, đi đến hướng sa lon

Ngồi ở trên ghế sa lon, hắn ôm cô trong lòng ngực, tựa vào tai cô khuyên cam mãi, cô mới có thể ngừng khóc

Mà đối với Đàm Dật Trạch cảm giác nhìn dỗ dành cô hết khóc còn vất vả hơn là một trận chiến. Hắn nên làm gì bây giờ?

Hắn chỉ biết đau lòng ngồi nhìn cô khóc

"Anh... ăn cơm chưa?" Khóc lớn một hồi, mọi bất mãn dường như cũng phát tiết xong. Cố Niệm Hề cảm giác bụng mình có chút đói

"Còn chưa ăn! Hai ngày nay đều làm nhiệm vụ, di động cũng không được mở. Sợ một mình em ở nhà không quen, cho nên hôm nay nhiệm vụ vừa xong, anh liền lên máy bay trở về. Thức ăn trên máy bay, anh ăn không quen" Thật ra không phải là ăn không quen, mà là tâm tình bất an cho nên ăn không vô

"Em đi làm cơm" Nghe được giọng nói khàn khàn của hắn, Cố Niệm Hề phát hiện chua xót trong lòng cũng bình phục vài phần

Nói xong, cô chuẩn bị đứng lên

Nhưng mông còn chưa rời khỏi ghế, liền bị hắn kéo lại

"Tay em sao lại lạnh như vậy?" Hắn lôi kéo tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay sưng đỏ của Cố Niệm Hề

"Em không quen sống ở nơi có tuyết như thế này" Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn, cô rời xa nhà sống ở nơi lạnh như vậy

"Rất khó chịu đúng không! Hôm nay để anh nấu cơm đi!" Nhìn cô khóc đến nỗi hai đôi mắt to sưng đỏ, trong lòng hắn rầu rĩ không yên. Cảm giác được khoảng thời gian hắn không ở nơi này, có người đến ức hiếp cô

Người kia là ai, hắn nhất định phải bắt được, phải cho vật nhỏ của hắn một cái công đạo

"Anh nấu cơm?" Giọng nói của cô có chút kinh ngạc, một người đàn ông như vậy có thể biết nấu cơm sao?

"Những thứ bình thường có thể được. Em đi tắm đi, đổi quần áo thoải mái, sau một lát có thể ăn cơm" Hắn xoa xoa mái tóc đen của cô, sau một lát lại nở nụ cười cưng chiều

Hắn mười mấy tuổi đã ra bên ngoài sống. Không giống với Chu Tử Mặc, mệnh tốt có mẹ mở quán ăn, ngay cả thứ cơ bản nhất là nấu cơm cũng không biết. Càng không cần phải nói đến rửa chén đĩa. Đàm Dật Trạch còn nhớ rõ, lần trước gọi điện thoại cho Chu Tử Mặc, hắn nói đang xử lý chén đũa nhà hắn. Lúc ấy Đàm Dật Trạch còn không biết, ý tứ trong lời nói của Chu Tử Mặc. Không quá vài ngày sau hắn gặp được Chu Tử Mặc cùng Chu phu nhân đang ở siêu thị mua chén đũa. Đàm Dật Trạch mới biết, thì ra Chu Tử Mặc này có thói quen làm đại thiếu gia bình thường chỉ cần há mồm là có người đưa cơm đến đút cho hắn, cái gọi là xử lý chén đĩa dĩ nhiên là___ Trực tiếp ném vào thùng rác! Trách không được, Chu phu nhân lúc đấy lại bị hắn chọc giận đến muốn tức sôi lên

Từ đó, Đàm Dật Trạch cũng có tự tin, mình chính là một lão công tốt!

Ít nhất việc rửa chén và nấu những món ăn đơn giản hắn cũng biết làm. Lúc lão bà có việc bận hoặc sinh bệnh hắn cũng có thể chăm sóc cố

Giống như là hiện tại...

Cố Niệm Hề nghe theo lời khuyên bảo của hắn đi tắm. Mà hắn cũng lấy gạo nấu cơm, sau đó đem một số thức ăn trong tủ lạnh ra nấu

Cố Niệm Hề tắm xong, mặc áo ngủ thoải mái bước ra từ phòng tắm, liền thấy Đàm Dật Trạch vẫn đang đứng ở phòng bếp

Hắn rất cao, che chắn hết ánh sáng ở nơi này

Khi không đi làm Đàm Dật Trạch sẽ mặc quần áo thoải mái ở nhà. Hôm nay hắn mặc trên người là đồ bộ, một bộ quần áo màu xám ở nhà. Nhìn bóng dáng của hắn, cô liền thấy được hắn có chút gầy. Nhưng trải qua đêm mê tình hôm đó, cô mới biết được người đàn ông này tuy hơi gầy, nhưng sức lực của hắn cũng thật sự sợ hãi

Hắn đưa lưng về phía cô, cho nên cô không thể nhìn thấy bộ dáng lúc nấu ăn của hắn. Nhưng chỉ nhìn sau bóng lưng của hắn cũng đủ để cuốn hút cô

"Thơm quá, anh làm cái gì vậy!" Cô chậm rãi bước đến bên cạnh hắn

"Xào rau, vừa lúc trong tủ lạnh có hạt dẻ, liền lấy ra xào thịt gà" Hắn đặt chảo xuống, xoay người ôm lấy cô

Cảm giác được thân thể mềm mại ở trong ngực, Đàm Dật Trạch đưa mặt cọ cọ vào người cô

Thật ra, hắn muốn Cố Niệm Hề đi thay quần áo, chính là mục đích này

Nhưng cọ tới cọ lui, đối với hắn tuyệt đối là không đủ

Nghĩ vậy, hắn liền đưa tay luồn vào bên trong áo của cô

Hắn biết, Cố Niệm Hề lúc tắm xong, không thích mặc những thứ phiền toái kia. Một đường thật thông thuận, trực tiếp có thể đến được địa phương hắn thích

"Đừng như vậy, sắp cháy rồi" Động tác ngả ngớn của Đàm Dật Trạch làm cho gương mặt của Cố Niệm Hề ửng hồng

Trực tiếp đẩy hắn ra, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy

Khiến cho giọng nói của cô bởi vậy càng trở lên kiều mỵ

Vốn là lời nói trách móc, giờ phút này lại trở nên nũng nịu

"Cháy ăn mới ngon!" Tà ác nhéo cô một cái, hắn mới buông cô ra. Tay hắn lần thứ hai đặt lên chảo, tùy ý khuấy đều

Có một số người, trời sinh đã là một kiệt tác nghệ thuật

Mặc dù chỉ là một động tác đơn giản, cũng có thể trở thành biểu hiện tao nhã vô cùng nhuần nhuyễn. Mà Đàm Dật Trạch chính là người như vậy

Đợi hắn đem thức ăn dọn hết lên bàn, Cố Niệm Hề mới phát hiện, chính mình đang ngây ngốc nhìn hắn

"Mau lên, chúng ta ăn cơm!"

Sau khi ăn xong, còn có một 'Trận đánh ác liệt'

Ý nghĩ tà ác thoáng hiện qua đầu hắn, Đàm Dật Trạch nhìn thoáng qua cổ áo lông xù của Cố Niệm Hề...

Trong đầu hắn thỉnh thoảng lại thoáng hiện lên thân hình nóng bỏng, hắn liền ăn cơm rất nhanh. Mà Cố Niệm Hề lại quay sang nhìn người đàn ông đã làm món thịt gà hạt dẻ cho cô ăn. Thứ cô thích nhất chính là hạt dẻ, có đôi khi cô sẽ cùng ba xuống bếp, cùng ba làm món thịt gà hạt dẻ này. Tuy rằng đã trải qua vô số lần thất bại, nhưng mỗi lần chỉ cần ba làm ra, cô đều ăn sạch sành sanh

Không nghĩ tới, ở thành phố xa lạ này, cô lại có thể ăn món mình yêu thích nhất do Đàm Dật Trạch làm

Trong lòng, có cảm giác không nói ra lời...

Chóp mũi, cũng có chua xót

Cô thật sự rất nhớ ba của mình

"Sao lại không ăn?"

Nhìn Cố Niệm Hề vẫn cầm chén đũa ngẩn ngơ, Đàm Dật Trạch thúc giục

Ăn xong mới có sức lực để 'Làm việc'!

"Em nhớ nhà!" Trải qua mùa đông ở thành phố xa lạ này, làm cho cô càng nhớ nhà hơn

Nghĩ đến mỗi ngày mẹ sẽ làm món ăn ngon cho cô, nghĩ đến ba luôn cưng chiều chính mình nhưng lại không chịu nói ra, nghĩ đến bọn họ ngày xưa một nhà ba người cuộc sống ấm áp...

"Hề Hề nếu như em nhớ nhà, chờ anh giải quyết công việc xong, sẽ cùng em quay trở về" Đàm Dật Trạch đi đến bên cạnh cô gái hốc mắt đã sớm hồng nhuận kia, ôm cô vào lòng

Mỗi khi cô khóc, không hiểu tại sao luôn luôn có thể tác động đến tâm tình của hắn

Biết rõ, công việc bận rộn, nhưng hắn vẫn không thể không thỏa hiệp cô

"Thật sao?" Cô có chút ngoài ý muốn, khi nghe Đàm Dật Trạch nói như vậy

"Anh chưa bao giờ nói giỡn! Nhanh ăn cơm đi!" Hắn xoa xoa hai tay của cô, trong ánh mắt hiện lên sự cưng chiều, khiến cho người ta có thể dễ dàng trầm luân trong đó

Thật ra, biểu tình như vậy Đàm Dật Trạch chưa bao giờ làm qua

Chỉ có Cố Niệm Hề, cô gái này mới cho hắn có nhiều ngoại lệ như vậy

"Cám ơn anh, lão công!" Cô cười quay sang nói với hắn

Chờ hắn xử lý công việc xong, sẽ cùng cô trở về nhà

Ván đã đóng thuyền, ba và mẹ sao có thể không đồng ý?

Còn nữa, cô hiện tại cũng có chút hạnh phúc, cũng coi như là hoàn thành lời thề

Ba ba chắc sẽ không quá tức giận!

"Chúng ta là vợ chồng, không cần phải cám ơn!" Tốt nhất nên dùng hành động thực tế, lấy thân mình báo đáp thì hơn

Thật sự Đàm Dật Trạch rất có hứng thú đối với gia đình của Cố Niệm Hề

Chỉ bằng khả năng của hắn có thể thừa sức điều tra ra được bối cảnh cùng thân thế của cô. Nhưng hắn vẫn hy vọng cô gái này tự mình nói với hắn. Cũng càng hy vọng hắn có thể tự mình dung nhập vào cuộc sống của cô...

Chương 61.2: Vật nhỏ, xem anh như thế nào trừng phạt em

"Đàm Dật Trạch, em sắp chết!" Từ lúc ăn cơm chiều xong, không biết đây là lần thứ mấy người đàn ông này áp đảo cô ở trên giường. Cố Niệm Hề cảm giác, mình sắp bị hắn đè bẹp

Thật không biết Đàm Dật Trạch rốt cuộc ăn cái gì lớn lên. Không chỉ là thân mình cao lớn, ngay cả thể lực cũng tốt đến như vậy. Ngắn ngủi hai ba tiếng đồng hồ, hắn đã áp bức cô rất nhiều lần, cô cảm giác toàn thân mình như sắp rời ra từng mảnh

Nhìn hắn ở trên người cô làm điều ác, tay của hắn không biết lần thứ mấy lại mơn trớn ở trên da thịt cô, Cố Niệm Hề không chịu được bắt đầu oán giận

Chẳng qua, thanh âm này lại rất ngọt ngào. Nếu không phát hiện môi của mình khẽ động, Cố Niệm Hề nhất định sẽ không thừa nhận, thanh âm như vậy từ trong miệng của mình phát ra

Khàn khàn mang theo một chút nhu tình...

Trầm thấp nghẹn ngào giống như cây thuốc phiện...

Thật dễ dàng làm cho đàn ông nảy sinh thú tính, giống như người đàn ông trước mặt này. Nghe được giọng nói của cô, hắn một lần nữa giống như con mãnh thú chống chọi với dòng nước, đấu đá lung tung

Mà lúc này, hắn còn không quên phản bác cô: "Không được nói ra lời này dễ dàng như vậy, cho dù phải chết cũng chỉ có thể chết kiểu này"

Trong đầu của hắn chỉ có một suy nghĩ

Cố Niệm Hề là của hắn, chỉ là của một mình hắn

Hắn sẽ không cho phép bất cứ người nào ức hiếp cô, thương tổn cô. Những thứ đó tất cả là quyền lợi của hắn. Nếu như người khác xâm phạm đến quyền lợi của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tha

Nghĩ vậy hắn lại bóp chặt eo nhỏ của cô

"Cái gì chết kiểu này!"

Sau một màn chiến đấu kịch liệt, cô vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí

"Ở cùng anh sao có thể chết!" Hắn tà ác cắn cắn đôi môi đỏ mọng của cô, nhìn cánh môi kia vì mình mà nở rộ xinh đẹp, tâm tình của hắn trở nên vô cùng tốt...

"Ân... Em không cần!" Cô phải phản kháng, cô phải vùng lên, phải làm chủ! Mới không bị người đàn ông này ức hiếp

Cũng không nghĩ lời nói vừa mới ra khỏi miệng, lại bị môi của hắn gắt gao che lại

Đợi cho hắn thỏa mãn, đem cả người ướt đẫm mồ hôi nằm trong lòng ngực của cô, Cố Niệm Hề thật sự nghĩ là mình đã chết qua một lần

"Hề Hề, thoải mái không!" Câu hỏi giống như vô cùng quan tâm, nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm cô

Cố Niệm Hề nhìn thấy rõ đôi mắt của hắn, thấy được hình ảnh của mình trong mắt hắn. Giống như là trong thế giới của hắn chỉ có cô

Trong phòng ngủ ánh sáng yếu ớt, gương mặt của Đàm Dật Trạch vô cùng ôn nhu. Có thể dễ dàng làm cho băng tuyết tan chảy

Nhưng đối với sự nhu tình của hắn, cô lại cảm thấy toàn thân run rẩy

Đưa tay kéo lấy cái chăn bên cạnh, chắn trước người mình, giống như là đang sợ hãi điều gì đó

Cô không quên, lúc chấm dứt hai lần trước, hắn cũng ôn nhu đem cô ôm ở trong lòng ngực, hôn môi, cũng có hỏi câu quan tâm như vậy. Nhưng vừa hỏi xong, hắn lại như một trận gió cuốn cô ở dưới thân mà tàn sát

Chuyện này, so với thời điểm hai lần trước quả là giống y hệt nhau. Còn có thể làm hơn, thật sự là kinh hoàng

Đặc biệt là lúc này, thân thể của cô đã bị hắn chà đạp mấy lần, cũng không còn sức mà đẩy hắn ra

Nhìn người đàn ông nghĩ muốn làm chuyện cũ, Cố Niệm Hề thầm nghĩ trốn

Nhưng thân mình vừa mới rời xa hắn một chút, hắn liền tiến lên, lần thứ hai đem cô ôm ở trong lòng ngực

"Làm sao vậy Hề Hề, có phải là không thoải mái hay không?" Hắn hỏi

Cô gái gương mặt trắng bệch, quả thật là vô cùng mệt mỏi! Hơn nữa còn là bởi vì hắn...

Hắn giống như là hiểu rõ Cố Niệm Hề, cười nói: "Nếu Hề Hề không thoải mái, anh sẽ giúp em xoa bóp một chút!"

Nói xong, đôi tay nóng bỏng của hắn lại bắt đầu chuẩn bị tàn sát bừa bãi

Này cũng không!

Cô cảm giác được thắt lưng của mình giống như là bị chặt đứt, nếu như hắn còn muốn một lần nữa, chỉ sợ cái mạng nhỏ này cũng không giữ được!

Nghĩ vậy ánh mắt to của cô chuyển động vài cái, đột nhiên vươn cánh tay, nhẹ nhàng ôm lên cổ của Đàm Dật Trạch

"Lão công..." Giọng nói nũng nịu như vậy, bất cứ người đàn ông nào cũng vô cùng thỏa mãn

"Làm sao vậy, có phải lực đạo không đủ?" Tay của hắn lại tà ác nhéo cô một cái, xem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì hắn mà đỏ bừng

"Không phải!" Dưới con mắt khó hiểu của hắn, cô đột nhiên lại trở mình, đem hắn đặt ở dưới thân: "Lão công, anh không phải vừa mới hỏi em, thời điểm lúc anh không ở nhà có ai ức hiếp em hay không!"

Cô trừng mắt nhìn hắn, mắt to chớp động giống như là nai con vô tội, trong nháy mắt câu dẫn lòng hắn

"Ai ức hiếp em, nói cho anh biết! Anh sẽ đem hắn đánh đến tàn phế, cho em vui vẻ!" Tức giận vì mỹ nữ, lời này Đàm Dật Trạch có thể hiểu được

"Lão công, anh nhất định sẽ vì em mà trừng trị hắn sao?" Nói xong, Cố Niệm Hề lại dừng lại, bộ dáng vô cùng đáng thương, tiếp tục nói: "Vẫn là quên đi lão công, người này rất đáng sợ. Anh không cần phải vì em gặp phiền toái!"

"Nói cái gì vậy! Mặc kệ là người nào, anh nhất định cũng sẽ không bỏ qua!' Thấy bộ dáng đáng thương của Cố Niệm Hề, hắn cảm giác tim mình đều vỡ vụn

"Thật vậy sao? Anh nhất định sẽ biến hắn thành tàn phế cho em vui?" Nghe được lời nói của Đàm Dật Trạch, toàn thân của cô cũng tỉnh táo trở lại. Ngay cả ánh mắt vừa rồi còn có hơi nước cũng hoàn toàn biến mất không thấy

Vẻ mặt như vậy, lại làm cho Đàm Dật Trạch có dự cảm không tốt

Nhưng vì cô gái này, hắn cũng có thể không sợ hãi, vẫn là nghe theo lời của cô: "Đương nhiên"

"Tốt lắm, lão công anh hiện tại đem mình biến thành tàn phế đi!" Nếu như hắn ngay bây giờ biến thành tàn phế, vậy chắc chắn hắn sẽ không thể hành hạ cô!

Trên khóe miệng của cô lại hiện ra một độ cung hoàn mỹ

"Cái gì?"

"Người ức hiếp em chính là anh! Anh không nói một lời liền rời đi, cho nên anh tự biến mình thành tàn phế đi! Nhanh nên, làm cho em vui vẻ!"

Cố Niệm Hề giống như một tiểu hồ ly, khóe miệng vừa nhếch lên, Đàm Dật Trạch cuối cùng cũng hiểu được, chính mình bị đùa giỡn

Tuy rằng Đàm Dật Trạch đối với người ngoài đều nở nụ cười. Nhưng mọi người đều hiểu được, hắn cũng không phải là người đàn ông có tính tình tốt như bề ngoài. Điều này cũng làm cho rất nhiều người, không dám ở trước mặt hắn làm ra những hành động thiếu suy nghĩ

Mà đây cũng là lần đầu tiên Đàm Dật Trạch bị người ta trêu đùa. Mà người gây ra kia, lại là vật nhỏ bên cạnh hắn, ánh mắt vẫn còn lóe lên tia đắc ý

"Tốt Cố Niệm Hề, em dám đùa giỡn anh!" Hắn tiến sát về phía cô, đem thân hình nhỏ nhắn của cô ép xuống giường

"Em không đùa giỡn anh, đây là sự thật! Hơn nữa, lời này cũng là do chính miệng anh nói ra" Mặc dù chỉ là trò đùa nhưng những điều cô nói đều vô cùng chính xác

"Còn không chịu thừa nhận sai lầm phải không? Vật nhỏ, xem anh như thế nào trừng phạt em..." Nói xong hắn lại vô cùng gấp gáp

Mà Cố Niệm Hề cũng cảm nhận được, trên người người đàn ông này không ngừng tỏa ra hơi thở lạnh lẽo

"Lão công..." Cố Niệm Hề nuốt nước miếng không ngừng, lùi lại phía sau

"Hiện tại biết sợ rồi sao?"

"Lão công, em sợ!" Hảo hán không chịu thiệt trước mặt!

"Sợ cũng vô dụng, xem anh như thế nào trừng phạt em!" Đem thân thể mê người ôm vào lòng ngực

Bốn mắt trong nháy mắt nhìn thẳng, Cố Niệm Hề thấy được đôi mắt của hắn sâu thẳm giống như một hồ nước. Đang chờ thời cơ để cô ngã vào

"Lão công, anh không thể đánh lão bà của mình"

Người đàn ông mang theo hơi thở nguy hiểm tới gần. Trong đầu Cố Niệm Hề không ngừng hiện lên những hình ảnh Đàm Dật Trạch tàn bạo đối với mình

"Yên tâm, lão công em sẽ không đánh em. Chỉ biết thương em..." Hắn tà ác nhấn mạnh chữ 'thương' làm cho Cố Niệm Hề lại một trận run rẩy

Sau một lúc cô lại bị hắn kéo ra khỏi ổ chăn

Bóng đêm bao phủ, trong phòng lại là một màn kiều diễm...

_____ 

Ngày hôm đó, là một ngày tuyết rơi rất nhiều

Cố Niệm Hề từ trong phòng làm việc đi ra, liền nhìn thấy ở bên ngoài tuyết đang rơi

Khóe miệng khẽ cười

Tuyết rơi!

Nếu đổi thành hai ngày trước, nhìn đến bên ngoài tuyết bay loạn xạ như vậy, cô nhất định sẽ ở trong văn phòng mà một trận u buồn. Nhưng hiện tại, bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, lại làm cho khóe miệng cô gợi lên ý cười

Bởi vì...

"Đô đô đô..." Di động vang lên, Cố Niệm Hề trực tiếp ấn nút nghe. Bởi vì cô biết, người đàn ông kia nhất định sẽ gọi điện cho cô

Qủa nhiên, từ bên điện thoại truyền đến giọng nói êm tai như tiếng đàn vi-ô-lông

"Ở công ty đã tan tầm chưa?"

"Ân! Rồi"

"Tìm nơi ấm áp tại chỗ chờ lệnh!" Nghe thanh âm hùng hậu của hắn, cô có thể dễ dàng cảm thấy được hình ảnh bên kia, hắn cũng giống cô đang khẽ cười. Trong con mắt đen kia cũng có ý cười

"Tuân lệnh, Đàm tham mưu trưởng!" Bất tri bất giác cô cũng học được cách ăn nói này của hắn

"Vật nhỏ bướng bỉnh, xem anh như thế nào trừng trị em!" Chỉ lo cùng Cố Niệm Hề trêu đùa trong điện thoại, lại không nhớ thư ký của mình vẫn còn bên cạnh

Khi hắn nhìn đến vị tham mưu trưởng gương mặt lạnh lùng chưa bao giờ biết trêu đùa kia, thế nhưng lúc này lại xuất hiện nụ cười cưng chiều, còn tưởng rằng chính mình vừa nhìn lầm rồi, không ngừng xoa xoa hai mắt của mình

Cúp điện thoại, Đàm Dật Trạch ý thức được mình vừa nãy đã làm ra chuyện gì, xoay người hướng người nọ cười cười. Ý tứ thực rõ ràng: đối đãi với kẻ địch phải lạnh lùng, đối đãi với lão bà phải cưng chiều! Nếu đã bị cậu thấy được, vậy đấu mắt mười phút!

Thư ký thì thầm phỉ báng: lưu manh!

Đàm Dât Trạch khêu mi: "Đúng vậy, lưu manh thì như thế nào? Không chịu được mười phút

Thư ký nhanh chóng cúi đầu: sảng khoái, sảng khoái!

Trái ngược với không khí thoải mái bên Đàm Dật Trạch, Cố Niệm Hề lúc này áp lực rất nhiều

Bởi vì, Cố Niệm Hề đang đứng ở dưới lầu công ty để đợi Đàm Dật Trạch, phía sau liền có tiếng nói có một người phụ nữ: "Cố Niệm Hề, chúng ta nói chuyện!"

Không thể không thừa nhận Thư Lạc Tâm rất quý phái. Một thân áo lông xu màu xám, áo choàng bên ngoài, trên người phát ra khí chất cao quý. Bà chăm sóc rất tốt, nên mặc dù đã đến tuổi năm mươi, da thịt vẫn hồng hào. Mặc dù là thời tiết mùa đông rét lạnh, cũng vẫn như vậy

"Dì Thư, tìm tôi có chuyện gì?" Cố Niệm Hề khẽ cười. Nhìn trái nhìn phải cũng không phát hiện ra bóng dáng của Hoắc Tư Vũ

Hôm nay quả thực là chỉ có một mình Thư Lạc Tâm

Điều này làm cho Cố Niệm Hề hoài nghi, chẳng lẽ thân phận của Hoắc Tư Vũ đã bị phát hiện?

"Tư Vũ đang có bầu, tuyết lớn như vậy ra cửa nếu gặp chuyện ngoài ý muốn cũng không tốt! Hơn nữa, người ta là lá ngọc cành vàng, không giống như cô chỉ là người có thân phận tầm thường"

Trên mặt Thư Lạc Tâm là biểu tình hòa ái dễ gần, nhưng mở miệng lại nói ra lời chanh chua vô cùng. Châm chọc Cố Niệm Hề, giữa trời tuyết lớn như vậy còn phải vất vả ra ngoài tìm cô

Kẻ có tiền lời nói đều là ngấm ngầm, nhưng trên mặt vẫn có thể biểu hiện nét cười như gió xuân. Đây là thói quen không tốt, Cố Niệm Hề cũng đã được nghe Tô Du Du nói qua

Thế nhưng không ngờ Thư Lạc Tâm cũng là một trong số họ

"Đúng vậy, tôi chính là mệnh phải lao lực. Bởi vì tôi cảm thấy được sự kiên định sẽ là cơ sở của một khởi đầu tốt, tôi không hy vọng giống như người khác, ở thành phố xa lạ, có thể làm mưa làm gió. Kết quả chỉ sợ là gặp phải kẻ vô tích sự, vớ phải giỏ trúc múc nước” Người Cố Niệm Hề muốn nói chính là Hoắc Tư Vũ

Thời gian gần đây, Cố Niệm Hề phát hiện, mỗi khi mình mở miệng đều toàn nói ra những lời xấu xa...

Đặc biệt là lúc trước, phát hiện ra được Hoắc Tư Vũ nói rối, cô liền hung hăng bắt được nhược điểm của cô ta, chế nhạo cô ta một phen, phát hiện này khiến cho tâm tình của cô không hiểu tại sao lại trở nên vô cùng sung sướng

Niềm vui sướng này, dường như đều không thể thu hồi lại được!

Nhưng cô cũng không có nhiều điều ngoài ý muốn

Giống như mọi người thường nói, gần mực thì đen gần đèn thì sáng! Sống chung với lão lưu manh Đàm Dật Trạch lâu như vậy, cô không bị làm cho hư hỏng mới lạ!

"Thật không biết Tiểu Trạch thấy điểm nào tốt từ cô, lại cùng cô kết hôn. Quên đi, tôi cũng không có thời gian cùng cô so đo, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi!"

Nghe thấy lời nói kia của Cố Niệm Hề, Thư Lạc Tâm cảm thấy Cố Niệm Hề muốn nói điều gì đó với mình vậy

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Thư Lạc Tâm cũng coi đó là chuyện không quan trọng. Dù sao bây giờ bà đã xác định, Cố Niệm Hề đối với bà không có gì để lợi dụng

Cũng không lâu sau, Thư Lạc Tâm liền hối hận, Nếu như mình lúc trước suy nghĩ đến lời nói của Cố Niệm Hề, sẽ biết được diện mạo thật sự của Hoắc Tư Vũ, cũng sẽ không thể để cô ta cưới Đàm Dật Nam!

"..." Đối với lời nói của Thư Lạc Tâm, Cố Niệm Hề không có phát biểu gì

Thật ra, cô cũng có ý đó

Đàm Dật Trạch sắp tới đón cô, cô cũng không muốn ở nơi này cùng Thư Lạc Tâm lãng phí thời gian

"Đây, cô cầm lấy!"

Nói xong, Thư Lạc Tâm lấy từ trong túi sách hàng hiệu của mình một tấm chi phiếu

"Đây là..."

Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Hề nhìn thấy chi phiếu

Nhìn thấy trên mặt chi phiếu là số hai, phía sau còn có năm số không, cô cũng có chút giật mình

Hai mươi vạn, đây chính là vài năm tiền lương của cô!

Không nghĩ tới, Thư Lạc Tâm lại có nhiều chuyện như vậy

Nhưng mà không biết bà ta muốn làm cái gì?

Cố Niệm Hề không có ngốc đến mức cho rằng, Thư Lạc Tâm đang cho cô tiền tiêu vặt

"Dì Thư, Niệm Hề không biết này là có ý gì!"

"Vô nghĩa tôi không muốn nhiều lời với cô. Cô rời khỏi Đàm gia, buông tha cho Đàm Dật Trạch, hai mươi vạn này sẽ thuộc về cô!"

Dáng vẻ của Thư Lạc Tâm, rất giống với tư thế của một bà lớn

"Dì Thư, tại sao không muốn nhìn thấy tôi, tại sao không muốn tôi cùng lão công ở cùng một chỗ?" Rõ ràng cô cùng Đàm Dật Trạch không ở Đàm gia. Rất ít cơ hội cùng người Đàm gia gặp mặt

Còn nữa, Đàm Dật Trạch căn bản không phải là con ruột của Thư Lạc Tâm

Theo thái độ của Thư Lạc Tâm đối với Đàm Dật Trạch, cũng không mấy quan tâm hắn

Nhưng tại sao, Thư Lạc Tâm lại đưa cho cô hai mươi vạn chi phiếu?

"Cố Niệm Hề, không phải tôi không muốn nhìn thấy cô. Mà là, cô căn bản không có tư cách ở lại Đàm gia. Nếu không phải lúc trước tiền trảm hậu tấu, cùng cô đăng ký kết hôn, cô cho là ông cùng ba của Tiểu Trạch sẽ dễ dàng để cô tiến vào cánh cửa nhà họ Đàm sao, cô cho là cô xứng đôi với Tiểu Trạch sao? Tôi cho cô biết, cô ít nằm mơ đi!"

"Tôi không xứng với Đàm gia, vậy ai xứng? Chẳng lẽ, Hoắc tiểu thư" Cùng sống chung với một người, ngay cả tính cách cũng bị nhiễm của người đó. Thời điểm Thư Lạc Tâm châm chọc Cố Niệm Hề, cô liền liếc nhìn khiêu khích, tư thế tài trí hơn người, cùng với Đàm Dật Trạch quả đúng không khác là mấy

"Vô nghĩa. Tư Vũ đương nhiên xứng đôi. Người ta chính là thiên kim thị trưởng, còn cô? Cô chỉ cỏ dại! Cô vẫn là nên lúc này khi tôi còn để mặt mũi hãy rời đi đi. Bằng không, lúc để Tiểu Trạch chơi chán cô, đem cô đuổi ra khỏi nhà, như vậy rất khó coi!" Thư Lạc Tâm cao ngạo không muốn mình thua kém tư thế của Cố Niệm Hề

Chỉ tiếc là,. bà dù có nói như thế nào, trên gương mặt của Cố Niệm Hề vẫn là chung thủy cười nhạt

"Dì Thư, ngài đưa cho tôi nhiều tiền như vậy, có phải là muốn tôi ngay lập tức mua một bộ quần áo giống như bà hay không?" Cố Niệm Hề nghiền ngẫm nhìn tấm chi phiếu

Thư Lạc Tâm tuy nghe rõ lời này của cô, nhưng vẫn không hiểu được ý tứ liền nói: "Chi phiếu này có thể mua nhiều hơn mấy bộ quần áo tôi đang mặc trên người!"

Cố Niệm Hề nói rất đúng, trên người bà chính là áo khoác lông chồn. Thư Lạc Tâm tự nhiên nghĩ rằng cô chỉ là một cô gái thấy tiền là sáng mắt

Trách không được, không có Đàm Dật Nam, liền đánh chủ ý lên người Đàm Dật Trạch

Nghĩ vậy, Thư Lạc Tâm khinh thường nhìn cô một cái

Thật ra, ba lấy hai mươi vạn đuổi Cố Niệm Hề đi. Đương nhiên không phải vì Đàm Dật Trạch. Bà làm sao có thể vì người không cùng huyết thống với mình mà bỏ ra một số tiền lớn đến như vậy

Bà làm như vậy, đơn giản vì con của mình

Vừa thấy được Cố Niệm Hề, Đàm Dật Nam liền giống như mất hồn. Nếu Cố Niệm Hề cứ nhiều lần xuất hiện như vậy, kia chẳng phải là hỏng bét sao?

Còn nữa, sắp đến cuối năm

Đến lúc đó, người Đàm gia hội tụ là điều không thể tránh. Nếu như Cố Niệm Hề lần nữa xuất hiện ở trước mặt Đàm Dật Nam, đây chẳng phải là đại loạn sao? Còn nữa nếu như vậy, có thể Đàm Dật Nam sẽ vì hồ ly tinh kia, mà vứt bỏ thiên kim thị trưởng!

Vì phòng ngừa chuyện này xảy ra, Thư Lạc Tâm mới bỏ ra tiền của chính mình đuổi Cố Niệm Hề đi

Đương nhiên, đây chỉ là một phần

Bởi vì Thư Lạc Tâm cảm thấy được, Cố Niệm Hề chỉ là cô gái tầm thường, hai mươi vạn này cũng đủ để cô ta thỏa mãn!

Cố Niệm Hề lúc này nhàn nhạt nói một câu: "Được những vài bộ!"

Lời nói nghe rất vui vẻ, khao khát. Nhưng xem biểu tình của cô không giống như vậy

Cố Niệm Hề rốt cuộc đang muốn làm cái gì

Thư Lạc Tâm nói thẳng: "Nếu thích quần áo như vậy, còn không nhận lấy chi phiếu, rời khỏi Đàm gia!"

"Không, dì Thư"

Rồi sau đó cô đem tấm chi phiếu đặt lại trong tay Thư Lạc Tâm

"Dì Thư, trên người của bà tùy tiện cũng có hai mươi vạn, kia có nghĩa là gia sản của Đàm gia cũng rất nhiều!"

Nói đấy Cố Niệm Hề chớp chớp đôi mắt to tiếp tục nói: "Nếu Đàm gia có nhiều tiền như vậy, tôi ở lại bên cạnh Dật Trạch, nói như thế nào tương lại cũng có một phần di sản. Nói như thế nào, thì tấm chi phiếu này cũng không thể so sánh được? Bà muốn tôi nhận lấy tấm chi phiếu này, sau đó rời đi, kia chẳng phải là ngu ngốc sao?"

Cố Niệm Hề cười giống như một bông hoa hồng nở rộ

Xinh đẹp động lòng người, có thể dễ dàng đạt lấy tâm trí của mọi người, khiến cho người ta không dễ dàng mà thoát khỏi

"Cô... Đồ hồ ly tinh! Cô quả thật không thể nói lý" Thư Lạc Tâm nghĩ muốn cầm số tiền này đuổi Cố Niệm Hề đi, không nghĩ tới bị cô từ chối

Lập tức tức giận ảo não, nói không nên lời

"Dì Thư...tôi không cướp đàn ông của người, cũng chưa làm ra điều gì sai trái, danh hiệu hồ ly tinh này của ba, Niệm Hề không nhận nổi. Xin bà hãy rút về đi!"

Cố Niệm Hề nói xong, lạnh lùng liếc Thư Lạc Tâm một cái. Trên người tỏa ra khí thế tao nhã bức người

Chứng kiến sắc mặt của Thư Lạc Tâm từ tái nhợt đến đen, Cố Niệm Hề tiếp tục mở miệng nói: "Nếu dì Thư không còn chuyện gì, Niệm Hề đi trước. Lão công nói hôm nay tan tầm sẽ đến đón tôi. Nếu như vẫn ở nơi này cũng bà nói chuyện, chỉ sợ lão công sẽ không vui"

Cố Niệm Hề nhiều lần đã quan sát, ở Đàm gia không ai dám cùng Đàm Dật Trạch làm trái ý, chắc chắn địa vị của hắn cũng không phải là nhỏ

Qủa nhiên, khi cô nhắc đến Đàm Dật Trạch, Thư Lạc Tâm liền trầm mặc không nói gì

Thư Lạc Tâm nhìn theo bóng dáng Cố Niệm Hề rời đi, không cam nguyện mà nắm chặt tay

Cố Niệm Hề, tiền cũng không đuổi được cô đi?!

Cứng mềm đều không chịu, chẳng lẽ không còn phương pháp nào đuổi cô đi sao?

___

"Lão công, ở đây!" Từ thang máy bước ra, Cố Niệm Hề liền nhìn thấy một chiếc xe cách đó không xa, vôi vàng vẫy vẫy

"Mau lên đây! Không phải nói em ở chỗ ấm áp đợi lệnh sao? Sau lại chạy ra đây? Về nhà sẽ xử phạt!" Cố Niệm Hề lên xem, nhìn thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc. Nhưng cử chỉ của hắn lại không như vậy, mau chóng ôm cô vào trong ngực, dùng móng heo của hắn cọ trên ngực cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương