Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân
Chương 61: Nhận Giấy Kết Hôn

Khi Tô Khả chạy tới bộ đội, Tô Cẩm Niên đã chờ Tô Khả tại cửa rồi.

Khi Tô Khả lại thấy Tô Cẩm Niên một lần nữa, nội tâm của cô sục sôi không thôi.

Rốt cuộc, rốt cuộc đợi đến cái ngày này, từ nay về sau, tên của Tô Cẩm Niên anh đã dán sát vào Tô Khả cô rồi. Điều này thật sự là quá kích động lòng người mà.

Tô Khả chạy thật nhanh đến Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên."

Đúng lúc, mấy đồng đội của Tô Cẩm Niên nghỉ ngơi trở về thấy một màn như vậy, không nhịn được cười ra tiếng, "Hắc, Cẩm Niên, có phúc lớn nha."

Tô Cẩm Niên nghiêng đầu nhìn Tô Khả đang chạy vè phía anh, trong lòng khẽ run lên, lại nhanh chóng như hồ nước yên tĩnh.

Khoảng cách hơn mười mét không dài, rất nhanh, Tô Khả liền tới bên cạnh Tô Cẩm Niên.

Cô ngẩng đầu lên, cầm hộ khẩu trong tay đưa ra, nói với Tô Cẩm Niên: "Anh rất nhanh sẽ là của em!"

Tô Cẩm Niên nhìn hai mắt to đều tỏa sáng, bởi vì chạy quá kịch liệt mà gương mặt Tô Khả ửng hồng không thôi, vươn tay phất mấy sợi tóc nhỏ của cô xuống, lại cảm giác hành động của anh quá mức kỳ quái, Tô Cẩm Niên quay mặt qua chỗ khác nói với Tô Khả: " Nhanh lên một chút, lãnh đạo của tôi còn đang chờ."

Nói xong, Tô Cẩm Niên không quan tâm mà đi tiếp.

Tô Khả cười híp mắt theo sát sau lưng Tô Cẩm Niên. Đợi đến đi tới bên cạnh Tô Cẩm Niên, một tay trực tiếp cầm tay Tô Cẩm Niên, trời rất nóng, tay của anh rất lạnh, giống như một khối băng lạnh vào trong lòng cô, vô cùng thoải mái.

Tô Cẩm Niên vốn muốn hất Tô Khả ra.

Nhưng là ánh mắt quét qua nụ cười thỏa mãn trên mặt kia của Tô Khả, nên Tô Cẩm Niên cũng không từ chối, dẫn Tô Khả đi tới lãnh đạo bên kia.

Dọc theo đường đi, vô số người chứng kiến cảnh tượng như vậy, cũng đều kinh ngạc.

Bọn họ biết Tô Khả, dù sao mỗi tuần cũng sẽ chạy đến bên này thăm Tô Cẩm Niên, không nhớ tên của Tô Khả cũng khó khăn, nhưng mà bọn họ chưa từng nhìn thấy Tô Cẩm Niên dắt tay Tô Khả.

Cho tới bây giờ khi Tô Khả đi theo phía sau cái mông Tô Cẩm Niên, gương mặt anh đều xanh lét, cho nên lần đầu nhìn thấy chuyện này, dĩ nhiên là kinh ngạc mãi.

Cuối cùng đã tới phòng làm việc của lãnh đạo trực tiếp của Tô Cẩm Niên, giờ phút này, lãnh đạo Tô Cẩm Niên đang đội nón lính sãn sàng, muốn dẫn đội ngũ đi luyện tập.

Khi ông ấy nhìn thấy Tô Cẩm Niên đến, lãnh đạo này cười híp mắt nói với Tô Cẩm Niên: "Ơ, cuối cùng đã mang cô dâu tới."

Tô Cẩm Niên gật đầu.

Sau đó đem đơn xin kết hôn đưa tới tận tay, lãnh đạo này xem nhiều lần, sau đó mới nói với Tô Cẩm Niên: "Phải nghĩ kỹ, kết hôn không phải trò đùa."

Tô Cẩm Niên gật đầu.

"Nếu kết hôn, sẽ phải chịu trách nhiệm đối với vợ, cậu cũng biết người vợ lính không dễ dàng."

Tô Cẩm Niên tiếp tục gật đầu.

"Nghĩ ký chưa, không cần tôi mới hỏi hết câu cậu liền gật đầu! Phải biết răng, các người ly hôn là phải lên tòa án quân sự đấy!" Lãnh đạo vô cùng nghiêm túc nói với Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên nhìn lãnh đạo một chút, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khả, nghĩ nếu như anh không ‘tiền trảm hậu tấu’, đoán chừng cả tự do kết hôn cũng không có, cho nên Tô Cẩm Niên rất trịnh trọng gật đầu, "Tôi rất rõ ràng, tôi Tô Cẩm Niên muốn cưới Tô Khả." (tiền trảm hậu tấu: làm trước báo sau)

Ánh mắt của Tô Khả cũng dâng lên nước mắt, giọng nói mềm mại nhu nhu, "Cẩm Niên."

Lãnh đạo cười lên ha hả, đi tới bên cạnh Tô Cẩm Niên vỗ vỗ vai của anh, "Giỏi lắm! Như vậy bước đầu tiên là phê duyệt, tôi liền cho hai người qua."

Sau đó, Tô Cẩm Niên kéo tay Tô Khả, đi tới chỗ đăng ký kết hôn.

Đi từng bước trên đường, Tô Khả thầm kêu hỏng bét rồi: "Cẩm Niên, bánh kẹo cưới."

Mặt Tô Cẩm Niên bất đắc dĩ nhìn Tô Khả, nhìn dáng vẻ của cô, hình như không có bánh kẹo cưới sẽ không nguyện ý đi đến chỗ đăng ký kết hôn, Tô Cẩm Niên bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện thoại cho Triệu Lâm đang nghỉ ngơi bên ngoài, để cho anh ấy mau mua một ít hộp giả bánh kẹo cưới. Đầu óc Triệu Lâm lơ đễnh như vậy dĩ nhiên là sẽ không nghĩ tới chuyện Tô Cẩm Niên muốn kết hôn.

Trong các bạn tốt của Tô Cẩm Niên, biết Tô Cẩm Niên muốn kết hôn, anh cũng chỉ báo cho Đàm Thụ mà thôi. Nhưng Tô Khả, do lỡ lời, chuyện bị mấy bạn cùng phòng moi ra ra, dĩ nhiên, mấy bạn cùng phòng của cô, cỡ nào vẫn phải phân biệt rõ ràng, vậy nên Tô Khả không muốn nói với các cô ấy cô muốn cùng Tô Cẩm Niên đăng ký kết hôn, nói rõ chuyện này vô cùng bí mật, cho nên trong lòng mấy người bọn họ rõ ràng là tốt rồi, chắc là sẽ không trắng trợn làm ồn ào chọc cho mọi người đều biết.

Lần nữa Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đi tới cửa chính bộ đội, chỉ thấy Triệu Lâm giơ hai hộp quà lễ tình yêu thật to lên, anh nhìn thấy Tô Cẩm Niên và Tô Khả, ánh mắt sáng lên.

"Tô Khả, em cũng ở đây à." Triệu Lâm cười híp mắt, mấy ngày không thấy, Tô Khả lại đẹp, chỉ tiếc, Tô Khả xinh đẹp không phải vì anh. Nhưng mà anh cũng xem sớm thông suốt, dù sao chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng.

"Đúng vậy, anh Triệu."

Triệu Lâm đưa đồ cho Tô Cẩm Niên, "Tại sao phải mua kẹo vậy. Tôi chọn không được, may mà mua loại kẹo đắt tiền nhất trong siêu thị về."

"Tùy ý." Tô Cẩm Niên nhận lấy kẹo, trực tiếp đem kẹo nhét vào trong ngực Tô Khả.

"Ha ha, thì ra là Tô Khả ăn kẹo nha, ha ha, tôi nói mà, Cẩm Niên không thích ăn kẹo sao lại muốn tôi mua kẹo." Triệu Lâm tiếp tục cười híp mắt.

"Hì hì, cám ơn anh Triệu, bao nhiêu tiền, tôi gửi tiền lại cho anh." Tô Khả cười hì hì nói.

"Em gái muốn ăn, sao có thể đòi tiền của em, anh mời khách đấy." Triệu Lâm vỗ ngực một cái, mặc dù hai hộp kẹo lễ này tốn gần một ngàn tiền của anh, nhưng lòng anh ‘cam tâm tình nguyện’.

Tô Khả nhíu mày, "Không được!" Nói thế nào cũng là bánh kẹo cưới của cô, tại sao có thể cần tiền của Triệu Lâm.

"Triệu Lâm, nói đi." Tô Cẩm Niên nói: "Tôi để cho cậu mua đồ giúp một tay nếu như để cậu bỏ tiền, vậy sau này chẳng phải là tôi không dám nhờ giúp một tay rồi."

"Đừng đừng, lão đại." Triệu Lâm nhìn hai người này cũng rất nghiêm túc, vì vậy gật đầu, "Thì chín trăm chín chín đồng."

Tô Khả cười, "Anh Triệu cũng thật biết chọn kẹo nha."

Chín chín chín, ngụ ý ‘trường trường cửu cửu’, những con số may mắn thật tốt.

Tô Khả kích động móc ví ra, phía bên kia, Tô Cẩm Niên đã móc ra mười tờ một trăm đồng mệnh giá lớn, sau đó định kéo Tô Khả đi.

"Sau đó còn phải trả lại một đồng đấy."

Tô Cẩm Niên cùng Triệu Lâm rầu rĩ nghiêm trọng ở một bên.

Triệu Lâm sau đó gật đầu, "Ừ, không thể thiếu một đồng này được."

Một tay Tô Cẩm Niên vỗ trán, mặt cũng mất hết.

"Chín chín chín, không thể phá hư con số này! Anh Triệu, đưa tiền."

Trong túi Triệu Lâm căn bản không có một đồng, nhỏ nhất cũng là năm đồng tiền giấy, trong lúc nhất thời, tinh thần Triệu Lâm vô cùng rầu rĩ.

Tô Khả trực tiếp móc ra bốn đồng đưa tới tayTriệu Lâm, sau đó cầm lấy năm đồng trong tay Triệu Lâm, "Anh Triệu, chúng tôi đi á."

Triệu Lâm nhìn bống đồng xu trong tay, nội lưu đầy mặt: Tô Khả à, em không cần phải đáng yêu như thế!

Tô Khả vô cùng vui vẻ ôm hộp bánh kẹo cưới hình trái tim của hai người trong ngực, ngay cả hai mắt cũng trở nên sáng lên, gặp phải ai cũng cười, cho dù là không quen biết.

Bước chân Tô Cẩm Niên thật nhanh, kéo Tô Khả nhanh chóng rời đi.

Anh nghĩ, có phải không nên tìm cô gái này làm vợ anh hay không? Chỉ là đã ‘ván đã đóng thuyền’ rồi, hối hận nữa cũng vô dụng, nên nhắm mắt tiếp tục đi tới thôi.

*

Khi Tô Khả cầm đến giấy hôn thú, trong nháy mắt hốc mắt Tô Khả ướt át.

Tô Cẩm Niên đứng ở bên cạnh Tô Khả, nhìn Tô Khả nhìn giấy hôn thú không chớp mắt một cái, trong lòng hơi xúc động .

Tô Khả kéo tay Tô Cẩm Niên, ngược lại thâm tình chân thành nhìn Tô Cẩm Niên, hít hít mũi, nói với Tô Cẩm Niên: " Cẩm Niên, rốt cuộc em có thể quang minh chính đại kéo tay anh, hôn anh rồi."

Vốn là Tô Cẩm Niên định nghe xem miệng Tô Khả có thể nói những gì, nhưng mà lúc nghe đến mấy câu này, anh không nhịn được lảo một chút.

Quả nhiên là Tô Khả!

Lãnh đạo Tô Cẩm Niên biết là Tô Cẩm Niên kết hôn, cho nên đặc biệt cho Tô Cẩm Niên thời gian ba ngày nghỉ để kết hôn, để cho snh mang theo cô vợ nhỏ của anh vui đùa thật tốt một phen.

Cho nên sau khi từ chỗ đăng ký kết hôn đi ra, Tô Cẩm Niên liền dẫn Tô Khả đi ra bên ngoài.

Đúng vào lúc này, điện thoại Tô Cẩm Niên vang lên, là mẹ của anh gọi điện thoại tới, "Cẩm Niên, hôm nay phải là ngày con nghỉ phép, trở về một chuyến."

Lại là giọng nói ra lệnh, làm cho chân mày Tô Cẩm Niên nhíu lại thật chặt. Nghĩ cũng biết, mẹ của anh gọi trở về, nhất định là đem Hoàng Nghê Thường đó kín đáo đẩy cho anh.

"Con rất bận." Nói xong, Tô Cẩm Niên cúp điện thoại.

Tô Khả nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Niên hình như không được tốt lắm, vì vậy liền hỏi, "Cẩm Niên, sao vậy?"

Tô Cẩm Niên lắc đầu, "Hôm nay em muốn làm gì, tôi đều đồng ý em."

Tô Khả mắt trở nên trợn to, "Thật?"

Tô Cẩm Niên gật đầu.

"Vậy em muốn sinh cho anh đứa trẻ giống anh?" Tô Khả mang tính chất thử dò xét hỏi.

"Bum—" Tô Cẩm Niên không khách khí chút nào gõ một cái trên đầu Tô Khả, "Nói chút thực tế đi."

Tô Khả méo miệng, đầu có chút đau, ánh mắt cũng chua xót, cho nên sau đó giọng nói cũng mang chút uất ức, "Người ta cũng chỉ là muốn cùng anh XXOO mà thôi."

"Tô, Khả!" Gương mặt tuấn tú Tô Cẩm Niên căng lên đỏ bừng.

Tô Khả lập tức đứng nghiêm.

"Em là một cô gái, không thể dè dặt chút nào sao?"

Tô Khả gật đầu, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Dè dặt lại không thể coi như cơm ăn."

Tai Tô Cẩm Niên là ở cấp độ rất thính, rất nhanh anh sẽ vào bộ đội đặc chủng, đối với lời nói "hơi nhỏ" như vậy của Tô Khả, dĩ nhiên là một chữ đều tóm được rõ ràng không rơi chữ nào. Vì vậy, lại một lần nữa Hoa Sen Trắng lảo đảo một cái, trong lòng âm thầm nói, Tô Cẩm Niên, phải làm quen, đây là người vợ mà anh chọn.

"Cẩm Niên, anh có thể gọi em là Khả Khả hay không vậy. Luôn Tô Khả Tô Khả, rất lạnh nhạt."

Tô Cẩm Niên mặc kệ Tô Khả, kéo tay Tô Khả đi ra ngoài, giọng điệu khẽ cứng rắn nói với Tô Khả: "Đi ăn cơm trước."

Ánh mắt Tô Khả sáng lên, vội hỏi, "Sẽ uống rượu sao?"

". . . . . ."

Tô Khả thấy Tô Cẩm Niên không trả lời, liền cho rằng anh "ngầm đồng ý" , trong nháy mắt vẻ mặt lộ ra vui vẻ, "Ai ui, muốn cùng em say rượu mất lý trí thì cứ nói thẳng đi, quanh co làm gì thật đáng ghét."

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

"Yên tâm đi, em sẽ uống nhiều một chút, wow wow, mong đợi quá, đêm tân hôn của em."

". . . . . ."

*

Sau khi mẹ Tô Cẩm Niên cúp điện thoại Tô Cẩm Niên, hung hăng đem điện thoại cổ trong tay bà ném xuống đất. Dây điện thoại co dãn tương đối đủ, cho nên giữa phòng chấn động từ trên xuống dưới.

"Đứa con trai này!"

"Con trai của cô thì thế nào?" Bố Tô Cẩm Niên ngồi ở trên ghế sa lon, rất tự nhiên nhìn vợ vô cùng tức giận, nhìn vẻ mặt giả tạo cao quý của bà ấy từng chút từng chút nứt ra, tâm tình của ông vô cùng tốt.

"Ông không cần vui sướng khi tôi gặp họa! Con trai này ông cũng có phần!" Giọng của bà vô cùng lạnh lẽo, "Nó không nghe lời, thái độ ông vui mừng cái gì? Tôi xem toàn bộ cái đầu lớn tuổi của ông đã thành tương hồ rồi !" (tương hồ: keo đặc)

"Tôi thấy bà là thời mãn kinh chứ? Bắt được ai cũng mắng một trận? Vợ thân ái à, xin hỏi bà tự cao quá mức rồi nghỉ ngơi được chưa? Lấy gương soi ra soi bộ dạng bây giờ của bà, Lão Vu Bà nhìn thấy bà cũng phải đi vòng!" (lão vu bà: bà già mà gia lắm lắm)

"Khốn kiếp!" Mẹ Tô Cẩm Niên lớn tiếng quát bố Tô Cẩm Niên, "Cút đi chết ở cái chỗ hồ ly tinh cho tôi!"

"Cô cho rằng tôi vui lòng ở đây xem sắc mặt cô sao?"

Hai người đang muốn cãi lộn hết sức thì cô giúp việc bên ngoài đi vào, nói với hai người: "Phu nhân, tiên sinh, tiểu thư Hoàng tới."

Trong nháy mắt mẹ Tô Cẩm Niên sửa xong tóc mai đã rối loạn của bà, phủi quần áo, mặt tươi cười, đi ra ngoài đón, thấy Hoàng Nghê Thường đang đứng ở hành lang.

"Ơ, Nghê Thường, mới đến sao."

Hoàng Nghê Thường cười híp mắt, sau đó cầm lấy một cái túi đưa tới trước mặt mẹ Tô Cẩm Niên, "Bác gái, đây là đặc sản của thành phố S mà con mang tới, cũng không phải là cái gì quý giá, nhưng nghe nói có tác dụng dưỡng sinh không tệ nên mang đến cho bác."

Mẹ Tô Cẩm Niên nhận lấy, đưa cho người giúp việc chờ đợi một bên, cười híp mắt kéo tay Hoàng Nghê Thường, "Sao vẫn khách khí như vậy, con coi ở đây như nhà mình là được rồi."

Đúng vào lúc này, bố Tô Cẩm Niên cũng đi ra, nhìn thấy Hoàng Nghê Thường cùng với bộ dáng của vợ ông như vậy, cũng mỉm cười nói với Hoàng Nghê Thường: " Nghê Thường, con đã đến rồi."

"Chào bác trai ạ." Trong tay Hoàng Nghê Thường còn có hai túi, cô lấy một túi trong đó đưa lên trước, "Bác trai, đây là con mang cho bác một bộ quần áo, cũng không biết bác mặc có thích hợp hay không."

Bố Tô Cẩm Niên nhận lấy, "Ha ha, ánh mắt Nghê Thường tốt, dù sao cũng sẽ không sai."

"Bác trai khen nhầm rồi." Sau đó lại nói, "Ông nội đâu ạ?"

"Ông nôi con ra nước ngoài đi du lịch rồi." Mẹ Tô Cẩm Niên cười híp mắt nói.

Hoàng Nghê Thường gật đầu, đem một túi còn lại giao cho mẹ Tô Cẩm Niên, "Đây là một ít đồ cho ông nội, vậy thì bác chuyển thay cháu ạ."

"Cái đứa trẻ này, quả thật là tốn kém."

"Đâu có tốn kém, chỉ cần thân thể bác trai, bác gái, ông nội đều khỏe mạnh, nghìn vàng đều chỉ là rác rưởi."

"Miệng của con bé này giống như quét mật ngọt ấy."

Dĩ nhiên ánh mắt Tô Cẩm Niên nhìn thấy trên tay Hoàng Nghê Thường còn một túi cuối cùng, trong lòng rõ ràng, đây là mua quà tặng cho Tô Cẩm Niên.

Nhưng bà nghĩ đến Tô Cẩm Niên không chỉ cúp điện thoại bà mà còn chưa có trở lại, liền có chút tức giận nói, "Cái thằng con hồ đồ Cẩm Niên này, thậm chí ngày hôm nay nhà cũng không về!"

Hoàng Nghê Thường hơi thất vọng, "Bác gái đừng tức giận, nói không chừng Cẩm Niên đang bận. Con nghe bố nói, làm lính đều rất bận rộn."

Mẹ Tô Cẩm Niên gật đầu, vỗ vỗ cánh tay Hoàng Nghê Thường, "Aiya, con hiểu được là tốt rồi. Một tuần lễ chúng ta cũng chỉ là nghỉ ngơi nửa ngày, có lúc ngay cả thu xếp thời giân nghỉ ngơi cũng không có, chỉ vì bảo vệ quốc gia là một chuyện quang vinh, khổ nữa, mệt mỏi nữa cũng đáng giá."

Hoàng Nghê Thường dùng vẻ mặt vô cùng sùng bái nhìn mẹ Tô Cẩm Niên, "Bác gái, bác thật vĩ đại nha."

Mẹ Tô Cẩm Niên cười cười, "Cũng như vậy thôi."

Hoàng Nghê Thường đem túi đồ cuối cùng giao cho mẹ Tô Cẩm Niên, "Đây là con gửi cho Cẩm Niên, hì hì, bác gái, cũng chỉ có thể để cho bác chuyển thay ạ."

Mẹ Tô Cẩm Niên cười nói, "Bác bận lắm không giúp được. Thứ này con có thể phải tự mình giao đi, như vậy mới có vẻ có lòng thành chứ."

Trong nháy mắt Hoàng Nghê Thường đỏ mặt, nũng nịu gọi một tiếng: "Bác gái ~"

"Đi nào, bác dẫn con đến đơn vị của Cẩm Niên." Nhìn bây giờ cũng khoảng mười hai giờ trưa, chạy đến chỗ Cẩm Niên cao lắm cũng chẳng quá một giờ, tới kịp.

*

Tô Cẩm Niên mang Tô Khả tới một quán ăn bình dân, đồ ăn bên trong vô cùng phong phú. Tô Cẩm Niên vô cùng quen thuộc chỗ riêng tư này, cũng căn dặn Tô Khả chỉ cần ngồi ở vị trí bên kia là được rồi.

Tô Khả đối với món ăn bình dân vẫn cực kỳ thích, chỉ là cô không hiểu, sao cái nơi này, con nhà giàu quyền thế cũng thích ăn.

Nhìn bóng dáng Tô Cẩm Niên đang bận rộn làm nhiều việc, ở trong lòng Tô Khả ấm áp.

Có lẽ chính Cẩm Niên không biết anh đang thay đổi, nhưng lòng của cô rõ ràng như gương sáng. Anh, đang vì cô, thay đổi từng chút từng chút.

Nụ cười bò đầy trên gương mặt của Tô Khả, Tô Khả hạnh phúc chống cằm nhìn bóng lưng tuấn tú của Tô Cẩm Niên.

Lúc Tô Cẩm Niên cầm đồ ăn trở lại, chính là thấy vẻ mặt hoa si của Tô Khả như vậy. Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, trong lòng cũng chấp nhận số phận.

Anh đặt một đĩa lại một đĩa thức ăn lên bàn, "Ăn đi."

Tô Khả vô cùng vui vui nói một tiếngvẻ "dạ" , rất nhanh liền cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Đồ rất nóng, nhưng vô cùng ngon miệng. Các loại thức ăn, nước uống phong phú, cắn thêm một miếng, hương vị lưu lại trong miệng. Tô Khả ăn ngấu ăn nghiến, ăn say sưa ngon lành. Trong lòng than thở: quả nhiên những thứ này là giá rẻ mà ngon.

Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả ăn vô cùng cao hứng, lạnh lẽo trên mặt cũng đã được phủ lên nụ cười nhàn nhạt. Chỉ là nụ cười này, sau khi Tô Khả nhận được một cuộc điện thoại đã biến mất tích.

Tô Khả đang ăn vô cùng vui vẻ, một số điện thoại lạ liền gọi tới điện thoại Tô Khả, Tô Khả nhận máy.

"Chào chị, xin hỏi chị là Tô Khả phải không?"

"Đúng vậy, tôi là Tô Khả."

"Chào chị, chúng tôi là Viện Kiểm Sát, lần trước vụ án của chị, căn cứ vào điều tra của Tổ Trọng Án chúng tôi, ngày mai sẽ mở phiên toà. Chị Tô Khả à, mời chuẩn bị sẵn sàng." Giọng điệu của ông không tệ, nhưng nghiêm túc bên trong đó lại làm cho lòng của Tô Khả đặc biệt nghiêm trọng.

Tô Khả nhíu mày.

Người bên kia cũng cúp điện thoại, bởi vì bọn họ biết người phía sau Tô Khả là Tô gia của thành phố B, cho nên giọng điệu của bọn họ vẫn coi là tốt, cũng không có nói thẳng Tô Khả chính là người mang tội giết người, nhưng ngày mai Thẩm Phán thấy chứng cứ, đoán chừng định tội cũng không xê xích gì nhiều.

Chân mày Tô Cẩm Niên nhíu chặt.

Anh lại quên Vương gia cũng là nhân vật khó dây dưa.

"Tô Khả, an tâm, có tôi."

Tô Khả gật đầu, trên trán một mảng ưu sầu, "Cẩm Niên, mà em còn sợ. Bởi vì cũng không có chứng cớ, vụ án này cũng treo ở đó."

Đúng, không có chứng cớ, không có chứng cớ có thể chứng minh Tô Khả trong sạch.

Nguyên nhân chủ yếu nhất dẫn đến cái chết của Vương Phú Quý là bị nghẹt chết, có thể nghẹt chết hắn, bất kể là Tô Khả hay chính là đàn em của Vương Phú Quý, đều là người bị tình nghi, nhưng lúc tổ điều tra lấy dấu vân tay, cũng không có phát hiện dấu vân tay của hung thủ.

Trong khi điều tra thất vọng, chỉ có thể đỗ lỗi là bây giờ hầu hết các phiền phức càng ngày càng thông minh, có lẽ là phim hoạt hình trinh thám cầu vồng trong nước đã xem nhiều.

Cái hung thủ giết người thật sự là anh em tốt của Vương Phú Quý, hơn nữa một mực chắc chắn Tô Khả chính là hung thủ giết người, hơn nữa Tô Khả có động cơ giết người cùng với năng lực giết người. Mà hắn là anh em rất tốt của Vương Phú Quý là, thời gian đi theo Vương Phú Quý cũng bốn, năm năm rồi, gần như trong vòng người này đều biết, quan hệ của hắn và Vương Phú Quý rất thân thiết, làm sao hắn có thể vô duyên vô cớ đi làm hại Vương Phú Quý.

So sánh hai góc độ, trong hai người bị tình nghi, Tô Khả bị tình nghi lớn nhất.

Bởi vì bối cảnh người chết rất mạnh, mà thân là một trong những tình nghi, Tô Khả , bối cảnh cũng không thể khinh thường, cho nên cũng khiến cho đến nay Thẩm Phán vụ án này còn chưa định tội, trừ khi cảnh sát có thể tìm được chứng cơ xác thực.

>.

Chuyện này, nói thế nào cũng là giết người, nhưng cô không có quan tâm chút nào. Ở trong đầu của cô, Tô Cẩm Niên mới là trời đất bao la, tiếp theo là cha mẹ của cô. Những người khác không liên quan gì hết, như thế nào đi nữa cô cũng cảm thấy thờ ơ.

Điều này cũng dẫn đến nguyên nhân sau khi Tô Khả trở về từ đồn cảnh sát vẫn tiếp tục ‘không tim không phổi” trải qua cuộc sống thoải mái.

Hiện tại người của cục cảnh sát đặc biệt gọi điện thoại tới điện thoại của cô, cô mới phát giác được, nếu như cô tiếp tục như vậy thì thật sự đần độn u mê làm người ngây thơ thay kẻ khác nhận tội rồi.

Không được, cô không muốn!

Cô biết hung thủ là cái tên kia, nhưng cô không biết vì sao cái tên kia muốn giết Vương Phú Quý, cũng chính là tìm kiếm động cơ giết người của tên kia rất quan trọng.

Ngoài mặt Vương Phú Quý cùng hung thủ giết người là anh em tốt, nhưng mà rốt cuộc là vì cái gì, tên kia muốn Vương Phú Quý vào chỗ chết? Trừ khi tên kia vừa bắt đầu chính là mang theo mục đích giết hắn rồi mai phục ở xung qunh Vương Phú Quý.

Tô Khả đêm ý nghĩ của cô nói với Tô Cẩm Niên rồi, Tô Cẩm Niên gật đầu, anh cũng nghĩ giống như Tô Khả.

Một người, không thể nào vô duyên vô cớ giết người, trừ khi trong lòng vô cùng biến thái, cái loại mà hoàn toàn gặp người là liền chém..., thế nhưng dù sao người như vậy cũng là số ít, mà hung thủ giết người đó, hiển nhiên không có trong phạm vi vô cùng biến thái đó. Cho nên hắn nhất định là có lý do giết Vương Phú Quý.

Chỉ là theo hỏi thăm, sau khi tên kia đi theo bên cạnh Vương Phú Quý, đúng là Vương Phú Quý đã nhiều lần làm chuyện lăng nhăng bẩn thỉu, dĩ nhiên, cũng nhận được từ Vương Phú Quý vô số tiền bạc khen thưởng, theo lý người như vậy cũng sẽ không bởi vì chuyện lợi ích, dưới cơn nóng giận lại giết bố mẹ áo cơm chứ.

Một người đàn ông muốn giết một người đàn ông khác, một là có thể bị người đó đoạt người phụ nữ.

Khả năng này rất lớn, bởi vì người Vương Phú Quý này, chuyện thích nhất chính là chuyện vui trai gái, có lúc NP đều có thể phát hiện ở trên giường của hắn. (NP: Một nữ với nhiều nam hoặc ngược lại)

Sau đó Tô Cẩm Niên nhíu mày, trực tiếp gọi điện thoại cho người quen phụ trách vụ cái chết này, để cho anh ta điều tra giúp bối cảnh gia đình cái tên kia một tay. Nhất là tình hình qua lại với bạn gái.

Sau đó, Tô Cẩm Niên liền kéo Tô Khả đi khu vui chơi. Những chỗ này là những đôi tình nhân thích nhất, Tô Khả vốn còn nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, trong nháy mắt liền đem buồn phiền quẳng ra sau đầu, cùng Tô Cẩm Niên điên khùng thật tốt một trận, mới là ‘đạo làm vua’.

Đợi đến gần tối, Tô Khả mới lưu luyến không rời mà tách khỏi Tô Cẩm Niên. Nhưng lòng của cô thỏa mãn, bởi vì trong ngực cô ôm phần giấy hôn thú thuộc về cô.

Tô Cẩm Niên cũng trở về tới đơn vị của anh, anh nhìn người lãnh đạo đang giả bộ, mặc dù lãnh đạo ‘mày nhíu mặt nhăn’ lại ý tứ sâu xa nói một câu, "Vợ không thể bạc đãi." Cũng sẽ không có câu sau.

Ra khỏi phòng làm việc lãnh đạo, còn chưa đi được mấy bước thì bị Lý Quân cản lại.

Lý Quân nói với Tô Cẩm Niên: " Cẩm Niên à, nhanh đến phòng trực đi, chính là thời gian mẹ cậu đợi cậu rất lâu. Sắc mặt cũng rất khó coi đấy."

Tô Cẩm Niên nhíu mày, sao mẹ của anh chạy tới nơi này chứ?

"Được."

"Đúng rồi, cùng đi còn có một ca sĩ vô cùng nóng bây giờ đấy. Tiểu tử cậu, cho tới bây giờ diễm phúc đều không cạn , nhưng mà không được phụ lòng em gái Tô Khả nha, nói thế nào cậu cũng kết hôn cùng cô ấy."

Tô Cẩm Niên nhíu mày nhìn Lý Quân, "Làm sao cậu biết?"

"Mới vừa đi chỗ lãnh đạo không cẩn thận nghe được ông ấy lầm bầm á..., cậu cũng có ý tốt đấy, cũng không nói với bọn anh em chúng mình một tiếng, lão đại không mang theo lén lút đi như vậy chứ."

Tô Cẩm Niên nhìn Lý Quân, "Vẫn chưa tới lúc."

Lý Quân gật đầu, tất nhiên là anh ấy cảnh ngộ của nhà giàu có quyền thế, chỉ là ngược lại anh cười một tiếng “Hắc hắc”, "Mặc kệ như thế nào, Tô Khả là cô gái tốt. Một lòng một dạ đuổi theo cậu nhiều năm như vậy, cậu quăng nhiều sắc mặt như vậy cũng không thấy tinh thần cô ấy giảm thấp xuống, tính tình như vậy thật khó gặp nha."

Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, "Không bằng cậu nói là cô ấy ‘không có tim không có phổi’ đi."

"Hắc hắc." Lý Quân cười, "Thật ra thì mình đã sớm biết, cậu và Tô Khả này chắc chắn có thể thành."

Tô Cẩm Niên nhíu mày nhìn Lý Quân.

"Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, mình không chịu nổi, " Nói xong, Lý Quân cợt nhã mà cười một tiếng với Tô Cẩm Niên, "Phải biết rằng, thái độ cư xử của người như cậu ấy đối nam sinh và nữ sinh có thể nói là khác biệt trời vực, ngày thường trừ Trịnh Duyệt có thể đến gần cậu, chúng mình thật đúng là chưa từng thấy cậu nói với nữ sinh nào quá nửa câu. Mà cùng Trịnh Duyệt ở chung một chỗ cũng chỉ bởi vì là ‘thanh mai trúc mã’. Nhưng mà cậu đối với Tô Khả cũng như vậy. Mình còn nhớ lần đầu tiên khi gặp Tô Khả, khi đó đại học của Tô Khả còn chưa bắt đầu quân huấn, đi trên đường, cô ấy cũng chỉ là hỏi đường. Đổi thành những nữ sinh khác, dù là ánh mắt trần trần trụ trụi nhìn cậu, sắc mặt cậu cũng không thay đổi, coi người ta như không khí. Nhưng mà đối với Tô Khả, quả thật cậu đã xì mũi coi thường. Khi đó một đám người chúng mình liền kinh ngạc không thôi. Sau đó chính là mỗi lần nói đến Tô Khả, cậu luôn luôn vẫn tự hào về sự bình tĩnh và thoải mái lại tức khắc trở nên nóng nảy không chịu nổi. Thái độ cậu đối với Tô Khả, thật sự là quá đặc biệt rồi. Mặc dù cậu nói rõ là vô cùng ghét cô ấy, nhưng mấy người trong phòng chúng mình có ai tin à?"

". . . . . ."

"Chưa có người nào sẽ ngầm cho phép người đáng ghét đi theo phía sau mình. Cẩm Niên, cậu chưa hề phát hiện, cậu vẫn ngầm cho phép Tô Khả đi theo phía sau cậu ."

Tô Cẩm Niên nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Lý Quân tiếp tục nói, "Thừa nhận đi, cậu đối với Tô Khả không giống như vậy. Mình cũng thật thích cô gái nhỏ kia làm chị dâu của bọn mình . Ha ha, mình đi trước nha."

Tô Cẩm Niên nhìn bóng lưng Lý Quân rời đi, thở dài, thật là như vậy sao?

*

Mẹ Tô Cẩm Niên và Hoàng Nghê Thường đợi một chút ở phòng trực.

Khi Tô Cẩm Niên đi vào, mặc dù mẹ của anh cười nói,”Cẩm Niên, rốt cuộc con đã tới.” Nhưng bên trong lạnh lẽo thấu xương, anh có thể cảm giác được.

Hoàng Nghê Thường nhìn Tô Cẩm Niên, khóe miệng nổi lên một nụ cười hào phóng,”Anh đẹp trai à, muốn chờ anh đúng thật không phải là chuyện dễ dàng.”

Ánh mắt Tô Cẩm Niên cũng không nhìn Hoàng Nghê Thường.

Trong lòng Hoàng Nghê Thường giận đến nghiến răng, trong lòng cũng càng thêm kiên định quyết tâm muốn đem Tô Cẩm Niên đuổi tới tay.

“Mẹ, có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện thì không thể tới xem con trai của mình một chút à.” Trog lòng mẹ Tô Cẩm Niên kêu tức một tiếng, sau đó nghĩ đến cả một buổi chiều anh cũng không có ở đơn vị, liền hỏi,”Buổi chiều con đi chỗ nào đấy?”

“mẹ, con không phải ở lính dưới tay mẹ, vả lại chuyện con đi đâu là của con, con cócần thiết phải báo cáo một tiếng với mẹ sao?”

“Mẹ là mẹ của con! Mẹ muốn biết rõ con đi đâu thôi!”

Tô Cẩm Niên nhìn mẹ anh, cười lạnh,”Mẹ có thể lắp đặt thiết bị theo dõi.”

Sắc mặt mẹ Tô Cẩm Niên vô cùng khó coi.

Hoàng Nghê Thường đứng ở một bên nhìn thái độ Tô Cẩm Niên như vậy, trong lòng cũng bất ổn. Trực giác nói với cô ta là người đàn ông này so với những người đàn ông bình thường khác còn khó chinh phục hơn. Nhưng cô ta không phải người dễ dàng nhận thua, hơn nữa mẹ của anh đều đứng về phía cô ta, cô ta lại vô cùng ưu tú, không có lý do nào vẫn không thể bắt được anh như vậy.

Vốn là lòng tin Hoàng Nghê Thường hơi mất mát, sau khi nghĩ tới đây thì lòng tin lại tràn đầy.

Cô đưa túi trong tay qua,”Cẩm Niên, đây là chút quà nhỏ em tặng cho anh.”

Tô Cẩm Niên nhận cũng không có nhận, ánh mắt thẳng tắp nhìn mẹ anh,”Mẹ, nếu như nói chỉ là đến xem con, như vậy mẹ đã thấy rồi.”

Quan hệ của mẹ anh với anh ngày càng tiến vào điểm đóng băng, Tô Cẩm Niên cũng không có ý định sửa chữa tốt mối quan hệ với mẹ anh, ít nhất đến khi mẹ anh bỏ đi ý nghĩ nhúng tay vào chuyện hôn sự của anh trước.

Nhưng mà bây giờ coi như bà muốn nhúng tay cũng không còn biện pháp nào, bởi vì anh đã đăng ký kết hôn với Tô Khả.

Hiển nhiên mẹ Tô Cẩm Niên nghe được Tô Cẩm Niên có ý đuổi khách, luôn miệng nói ba chữ,”Được”, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên,”Thật là con trai tốt mà tôi sinh ra.”

Sắc mặt Tô Cẩm Niên như cũ.

Mẹ Tô Cẩm Niên bị tức đến gần chết, cũng may Hoàng Nghê Thường ở bên cạnh còn chưa đến mức luống cuống.

Hoàng Nghê Thường đi lên trước, muốn kéo tay Tô Cẩm Niên qua nhét đồ đến tay Tô Cẩm Niên. Chỉ là tay còn chưa đụng tới tay áo Tô Cẩm Niên, theo bản năng Tô Cẩm Niên vung tay lên.

Tất nhiên Hoàng Nghê Thường chưa đụng tới tay Tô Cẩm Niên, cho nên sắc mặt vô cùng lúng túng, tay cô ta lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn thẳng Tô Cẩm Niên,”Tô Cẩm Niên, anh cũng không thể cần phải có chút phong độ đàn ông sao?”

Tô Cẩm Niên nhìn Hoàng Nghê Thường,”Tôi đã từ chối cô hai lần, cần gì ưỡn mặt đưa tới cửa để được nhục nhã.”

Trong nháy mắt sắc mặt Hoàng Nghê Thường trắng bệch.

Cô ta nhìn Tô Cẩm Niên, sau đó xoay người nói với mẹ Tô Cẩm Niên:”Bác gái, con nhớ con còn có chuyện nên đi trước ạ.”

Mẹ Tô Cẩm Niên há hốc mồm, nói không ra nửa câu để giữ lại, chỉ là nói với cô ta,”Là thằng ranh này khốn khiếp, Nghê Thường, con không cần so đo với thằng ranh ngu ngốc này.”

Hoàng Nghê Thường cười yếu ớt, nói với mẹ Tô Cẩm Niên:”Bác gái, thật sự là con có việc gấp, trước hết bác trò chuyện với Cẩm Niên đi, con tự về trước.” Nói xong lại đem đồ ném tới trên đầu Tô Cẩm Niên,”Có muốn lấy hay không tùy anh, em tặng đồ gì đi thì tặng rồi sẽ không lấy lại.”

Mặt Tô Cẩm Niên xanh mét, túi đồ rơi xuống từ đỉnh đầu anh, là một chiếc mũ lưỡi trai rất đẹp, Tô Cẩm Niên nổi giận mà trực tiếp đem đồ ném vào thùng rác trong phòng trực.

Ánh mắt Hoàng Nghê Thường quét qua, thân thể cứng đờ, xoay người rời đi.

Mẹ Tô Cẩm Niên nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Cẩm Niên,”Lễ độ gia giáo của con đi đâu rồi?”

Tô Cẩm Niên ngẩng đầu,”Đối với con đồ con không thích, mà nói chính là không bằng đồ bỏ đi.”

Mẹ Tô Cẩm Niên giận đến ngực phập phồng kịch liệt, sau đó giống như là nghĩ đến cái gì đó, lớn tiếng hỏi,”Buổi chiều hôm nay con cũng ở chung một chỗ với cô gái quê mùa đó có phải hay không?”

Tô Cẩm Niên lạnh lùng nhìn.

“Xem ra là thật rồi!” Mẹ Tô Cẩm Niên nắm chặt quyền,”Xem ra không dạy dỗ cô gái kia một chút, con là”

Tô Cẩm Niên biết tính tính của mẹ ‘thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành’, nhìn bộ dáng của bà, Tô Cẩm Niên nói,”Con đã nói chuyện tình cảm của con thì con tự sẽ làm chủ! Mẹ không cần để con biết mẹ lại đi gây sự với cô ấy!” (thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành : chỉ làm người sĩ diện hảo, vì sĩ diện mà làm khổ bản thân, làm khổ luôn người khác)

Chia tay với Tô Khả, vốn là không có ở cùng nhau, chia tay cũng không hề gì, chỉ là đã kết hôn. Nhưng bây giờ không đúng lúc đem tin tức anh kết hôn cùng Tô Khả công bố ra.

Mẹ Tô Cẩm Niên nghi ngờ nhìn Tô Cẩm Niên mấy lần,”Mẹ hi vọng con đừng gạt mẹ.”

“Mẹ, conrất mệt mỏi, hãy đi về trước đi.”

Mẹ Tô Cẩm Niên cũng không lưu luyến nhìn con trai một chút liền rời đi, trong lòng một hồi ức. Mặc dù quả thật khi anh còn bé bà nợ anh, nhưng những năm nay, bà không hết sức bù đắp sao? Hơn nữa, gia đình bọn họ như vậy, kết hôn cái gì, cái nào không phải người lớn làm chủ chứ. Lại cứ như thằng ranh con này, tính tình lại bướng bỉnh như vậy, thậm chí công khai tranh luận với bà.

Rõ ràng là một đứa trẻ nghe lời, nhưng bây giờ để cho bà giận đến hận không thể đẹp anh chụp trở về bụng của bà! Cũng may anh vẫn chia tay cô gái kia, nếu không sau này anh sẽ biến thành hình dáng gì bà cũng không biết!

*

Sauk hi Tô Cẩm Niên trở về túc xa, liền cởi quần áo nằm ở trên giường . Thật sự là anh quá mệt mỏi, nằm ở trên đó không muốn nhúc nhích chút nào.

Một tờ giấy hôn thú đặt trong ngực làm anh khó chịu, anh lấy ra, nhìn vẻ mặt tười cười trên đó của Tô Khả, nhớ đến cô ở chỗ đăng ký kết hôn làm những hành động càu nhàu ngốc nghếch kia, anh lắc đầu bật cười, liền đứng dậy đem giấy hôn thú đặt vào ngăn kéo của anh khóa lại.

Cùng Tô Khả kết hôn, đây là chuyện mà anh chưa từng nghĩ tới bao giờ. Nhưng mà đối mặt với mẹ anh dây dưa hết lần này tới lần khác, anh cũng thật sự là mệt mỏi không chịu nổi, chỉ có thể ra hạ sách này. Anh biết, điều này đối với Tô Khả không công bằng,nhưng anh không còn cách nào khác.

Bởi vì anh không có đặc biệt thích phụ nữ

Nghĩ tới đây trong nháy mắt trong đầu Tô Cẩm Niên hiện ra câu nói kia của Lý Quân : Tô Cẩm Niên, cậu đối với Tô Khả là khác biệt.

Anh nhíu mày, nhớ tới gần ba năm nay, người xuất hiện nhiều nhất trong sinh hoạt của anh thật sự là Tô Khả. Đầu óc của anh thỉnh thoảng hiện ra hình ảnh của cô.

Cười, bỉ ổi, điên khùng, cuồng nhiệt, khả ái, thẹn thùng, không biết xấu hổ…

Con người cô, cũng rõ nét sống trong đầu óc của anh.

Anh bị cảnh tượng này làm giật mình, trước kia suy nghĩ qua nhiều lần về quan hệ của anh và Tô Khả, nhưng mà mỗi lần đến chỗ mấu chốt, hệ thống phòng độc của anh sẽ tự động sinh ra cảnh báo, ngăn cảnh anh tiếp tục nghĩ sâu hơn.

Nhưng Tô Khả giống như là vi rút thệ hệ N được cải tiến, chỗ nào cũng có. Trong nháy mắt làm cho hệ thống phòng độc anh vẫn tự hào bị hỏng mất, cho tới chỗ nào trong ký ức cũng tràn đầy bóng dáng của cô.

Thậm chí trái tim của anh cũng nhảy lên, cũng sẽ không nhịn được len lén đập nhanh hơn.

Sau đó, Tô Cẩm Niên mở màn hình ra, trên màn ảnh là một tấm hình, phát trên hiện lên là Tô Khả hôn má anh, trên mặt nah là bất đắc dĩ.

Tấm hình này là hôm nay Tô Khả chụp.

Cô nói, cô đã là vợ của anh rồi, anh phải luôn luôn nghĩ tới cô.

Cô nói, điện thoại di động của anh không có nửa tấm hình của cô, như vậy không có lợi cho việc xây dựng gia đình hòa thuận, cho nên, phải mau chụp hình của cô hơn nữa đặt làm màn hình bảo vệ.

Vì vậy, anh bị cô kéo cúi người xuống, chụp mấy tấm, sau đó cô chọn lựa, liền chọn tấm hình này làm màn hình bảo vệ. Bởi vì tấm hình này, hai người bọn họ nhìn rất giống như vợ chồng ân ái.

Bây giờ nhìn cô mở to mắt cười trên đó, trái tim anh lại khẽ nóng lên.

Đúng vào lúc này, điện thoại di động rung rồi reo lên, là bên kia gửi tin tức tới.

Thì ra là ban ngày anh để cho người ta điều tra cái gia thế người kia đã điều tra xong hoàn toàn. Trên đó nói, người này cũng không có qua lại với bạn gái gì, bình thường có nhu cầu sinh lý, đều trực tiếp gọi cho ‘lưu oanh’ (gà móng đỏ). Mà hiện tại thành viên trong gia đình của hắn chỉ còn lại bố mẹ hắn và hắn, từng có người em gái, bị người ta cường bạo sau đó tự sát.

Mấy chữ cường bạo trước mắt, làm cho mắt Tô Cẩm Niên khẽ nheo lại.

Khi Tổ Cẩm Niên nhìn thấy Tô Khả, anh khó có thể quên, Vương Phú Quý là muốn cường bạo Tô Khả. Nghĩ đến lúc ấy nếu như không phải là Tô Khả có cây gậy dài trong tay, nói không chừng…

Màu sắc của đôi mắt anh càng thêm tối, đột nhiên một ánh sáng thoáng qua, anh nhắn tin cho bạn tốt bên kia, hỏi anh ấy, có thể tra rõ tên ban đầu cường bạo em gái hắn là người nào hay không.

Chờ đợi khá lâu, bóng đêm tròi vẫn lạnh lẽo như nước.

Khi âm thanh điện thoại di động ‘tụt tụt’ vang lên lần nữa, đôi mắt Tô Cẩm Niên cũng sâu hơn.

*

Lúc Tô Khả trở lại ký túc xá, mấy bạn cùng phòng vây quanh Tô Khả,”thành công rồi?”

Tô Khả đã mua kẹo từ bên ngoài về rồi, cho nên vô cùng hả hê lấy kẹo ra,”Đến đây, chia ra ăn nè, chỉ là các cậu không thể đem tin mình đã kết hôn lan rộng ra ngoài, nếu không mình thảm lắm đấy.”

“Yên tâm, chúng mình hiểu rõ.” Mấy bạn cùng phòng cướp sạch hết kẹo.

Vương Mộng Mộng lại nói,”Tô Khả, lấy giấy hôn thú ra cho chúng mình xem một chút đi.”

Tô Khả cẩn thận từng li từng tí đem giấy hôn thú lấy ra, nói với mọi người,”Mình nói các cậu đấy, phải cẩn thận đó.”

“Hiểu rồi á.” Mọi người trực tiếp cầm lấy, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở ra, nín thở im hơi lặng tiếng.

“Chà chà, là thật!” Nhìn dấu in nổi này, ngón tay sờ lên rất có cảm giác. Mấy bạn cùng phòng nghiên cứu một hồi lâu, cảm khái nói,”Vẫn là quân hôn nhân! Giấy hôn thú cũng không giống bình thường.”

Đầu Tô Khả đầy vạch đen.

“Cô thiếu nữ của ký túc xá chúng mình cứ thình lình lập gia đình như vậy, aiya, cảm giác dâu tây này thật tốt.”

Trần Tĩnh Tĩnh ngửa đầu nội lưu đầy mặt (không biết cảm giác dâu tây là gì nhỉ, chắc là ngọt ngào đấy)

“Đúng vậy nha, trước đó mình đây tìm đàn ông, lại còn trong lúc ế hàng, điều này làm sao mà mình chịu nổi.” Vương Mộng Mộng vỗ ngực liên tục.

“Đại mỹ nhân” như mình đây cũng không có người nào hỏi thăm”. Kiều Nhạc chớp mắt mấy cái, nhưng không có nửa giọt nước mắt.

“Cút đi!” Mấy người khác loi choi lên.

“Aiya, Tô Khả, cậu và Hoa Sen Trắng đã XQ chưa?” Đây mới là vấn đề họ quan tâm nhất.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại Tô Khả lại một lần nữa reo lên, cũng may lần này không phải ‘Bản sắc dân tộc đẹp nhất’, nếu không khẳng định lần nữa rước lấy cái xem thường của chúng bạn cùng phòng.

Tô Khả nhìn tên phái trên, khóe môi lộ ra nụ cười mỉm, sau đó âm thanh ngọt ngào cũng phát ra,”Cẩm Niên~”

Mấy bạn cùng phòng run run một hồi, chỉ là mỗi người đều vểnh tai lên định nghe Tô Cẩm Niên nói cái gì với Tô Khả. Gào khóc a, cơhội như thế này thật sự là quá hiếm, Tô Cẩm Niên chủ động gọi điện thoại cho Tô Khả nha! Không biết núi băng to như vậy nói cái gì trong điện thoại, nói thế nào thì hôm nay cũng là ngày cưới của hai người bọn họ.

Tô Khả trợn mắt nhìn họ mấy cái, đi xa.

“Tô Cẩm Niên nói với Tô Khả:”Ngày mở phiên tòa, ở trường học, chờ tôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương