Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân
-
Chương 134: Cẩm Niên nguy hiểm
Sau khi mấy bác sĩ đi ra thì dĩ nhiên sau đó là giường phẫu thuật, sắc mặt Tần Phi tái nhợt nhắm hai mắt nằm trên giường, đại khái là do thuốc mê phẫu thuật.
Hiển nhiên Tô Sĩ Minh còn chưa phục hồi tinh thần từ lúc bị Tô Khả đả kích, đợi đến khi xe đi tới bên cạnh ông thì ánh mắt ông mới nhìn Tần Phi.
Bác sĩ mổ chính là Phó Viện Trưởng của bệnh viện quân đội, dĩ nhiên là biết thân phận của Tô Sĩ Minh cho nên đố xử lễ độ cung kính, hơn nữa còn nói với ông là Tần Phi không có việc gì, chỉ cần dưỡng bệnh một tháng là có thể khôi phục tư thế hiên ngang như trước .
Tô Khả nghe từ miêu tả ở trong miệng của người viện trưởng kia thì không khỏi buồn nôn.
Đúng lúc này thì một bác sĩ trong đó lên tiếng, "Tô Khả."
Tô Khả ngẩng đầu lên nhìn thấy bác sĩ trẻ tuổi này có chút quen mắt, nhưng lập tức thì không nhớ nổi người đó là ai.
Bác sĩ kia chủ động tự giới thiệu, "Tô Khả, cô quên tôi rồi, lúc trước chúng ta là bạn học cùng lớp đấy, tôi là Uông Đào."
Tô Khả cố gắng suy nghĩ một chút, có vẻ như trong trí nhớ không có tên người nào như thế? Hoặc có tên người này?
Nhìn ánh mắt tha thiết nhiệt tình của bạn học cũ, Tô Khả không khỏi lúng túng, "Ha ha, Uông Đào à, chắc chắn có ấn tượng."
Đối với bạn học cùng lớp thì Tô Khả ngoại trừ biết ba cô bạn ở ký túc xá thì chỉ còn có lớp trưởng, dù sao năm đó vì cô nói tốt nghiệp sớm nên trên căn bản là tiết học của cô cùng tiến lên với ‘học trưởng, học tỷ’ khóa trên, mà hoạt động tập thể trong lớp thì cô lại không thế nào tham gia được, cho nên những người khác thì cô thật đúng là không biết. Bây giờ xuất hiện một bạn học cũ, cô trừ không biết nên nói gì thì cũng chính là không biết nói gì.
Giường phẫu thuật được bác sĩ khác đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Uông Đào ở lại bên cạnh Tô Khả, "Ôi, đã lâu không gặp rồi." Sau đó ánh mắt Uông Đào nhìn Tô Khả, "Ôi, mang thai rôi, chỉ là suy nghĩ lại một chút thì đám người tốt nghiệp ở lớp chúng ta thì trên căn bản bây giờ cũng làm bố làm mẹ hết rồi."
Tô Khả gật đầu, trong bụng xấu hổ: bạn học cũ thật đúng là nhiệt tình.
Kết quả là Uông Đào tiếp tục huyên thuyên cùng Tô Khả, nói chung là Tô Khả không có tâm tình nghe người bạn tự quen thuộc này huyên thuyên, bây giờ cô sốt ruột muốn biết an nguy của Tô Tô và chồng cô, cho nên thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động.
"Tít tít ——"
Chỉ thấy phía trên truyền đến tin nhắn của Tô Cẩm Niên, ý là trước mắt cầu vượt vẫn còn kẹt xe. Nhân viên bọn họ đã căn dặn các trạm thu lệ phí chặn các xe tải cỡ nhỏ lại rồi, để cho cô không cần lo lắng.
Dù vậy thì lòng của Tô Khả cũng không buông xuống được.
Phía bên này thì Uông Đào vẫn còn huyên thuyên cùng Tô Khả, một chút cũng không phụ lòng tên của anh ——"sóng lớn (thao thao) không ngừng". (涛 : đào, sóng lớn)
Tô Khả không có trả lời lại một câu, nghĩ thầm, lúc trước hai người cũng không quen thuộc lắm, cho dù là gặp lại đi nữa thì cũng sẽ không có nhiều đề tài nhiệt tình như vậy chứ, chẳng lẽ năm đó anh ta thầm mến cô?
Ờ, quả thật cô xinh đẹp như hoa, tuổi xuân bức người, khả năng này có thể có.
"Đúng rồi, cô và Vương Mộng Mộng còn liên lạc không?" Một hồi lâu, mặt Uông Đào đỏ lên hỏi Tô Khả.
Đầu Tô Khả đầy mồ hôi, thiệt thòi lúc nãy cô còn đang nói người này có thể thầm mến cô hay không, tình cảm chính chủ ở trên người Vương Mộng Mộng . Tô Khả tùy ý "ừ" một tiếng.
Uông Đào kích động không thôi, nói với Tô Khả: "Ôi, có thể nói cách liên lạc cô ấy cho tôi biết không?" Nói xong thì anh lại cảm thấy anh nói quá rõ ràng quá đột ngột, nhưng lại không biết giải thích như thế nào nên khuôn mặt nén đến đỏ bừng.
Tô Khả nhìn anh vừa nhắc tới Vương Mộng Mộng liền đỏ mặt thì lại cảm thấy người đàn ông này cũng khá tốt, dù sao tình cảm của Vương Mộng Mộng đang là cửa sổ trống nên cho anh số điện thoại của cô ấy.
Uông Đào kích động nói, "Tô Khả, cám ơn cô, cô thật sự là người tốt. Chờ sau này tôi kết hôn vơi cô ấy thì tôi nhất định sẽ bao một bao thư đỏ thẫm lớn cho cô."
Tô Khả: ". . . . . ." Có được hay không còn là một vấn đề, đã muốn lì xì cho người làm mai rồi, cô nên nói người này như thế nào.
Uông Đào hưng phấn muốn rời đi, cuối cùng nghĩ đến gì đó nên nói với Tô Khả: "À đúng rồi, bà Tần lúc nãy, cũng chính là mẹ Tô Cẩm Niên, ừm nghe nói cô là vợ của Tô Cẩm Niên, như vậy người đó là mẹ chồng của cô rồi."
Tô Khả nghe nói câu đó thì mồ hôi tách tách, nói thẳng bà ấy là mẹ chồng cô thì chẳng phải được rồi sao mà còn lượn một vòng lớn như vậy. Chỉ là Tô Khả vẫn gật đầu, "Để làm gì vậy?"
"Chuyện là mặc dù chúng tôi phẫu thuật thành công, chỉ là lúc nãy lúc vừa dùng thuốc phẫu thuật thì thầy tôi, cũng chính là bác sĩ mổ chính, chính là bác sĩ riêng của mẹ chồng cô, lúc chọn thuốc phẫu thuật để tiêm vào thì ông lấy ca bệnh của bà để cho chúng tôi nghiên cứu thật tốt, tôi thấy hình như trên bệnh án viết là ung thư vú thời kỳ giữa."
Tô Khả lập tức có chút ngây ngẩn cả người, hả, sao bà Tần ‘chỉ tay năm ngón’ có thể ung thư vú chứ? Chỉ là nghĩ lại thì cũng không phải là giai đoạn cuối, không chết người được, chữa trị thì khả năng khôi phục khỏe mạnh vẫn rất lớn.
Uông Đào tiếp tục nói, "Chỉ là hình như thời gian trên bệnh án này là một năm trước. Nhưng tôi nhìn bà ấy, hiển nhiên là lựa chọn trị liệu bảo thủ, cô cũng biết đấy, trị liệu bảo thủ thì khẳng định không thể trị tận gốc, nhiều lắm chỉ có khả năng ức chế tế bào ung thư phân chia. Hơn nữa, tế bào ung thư không phải có thể ức chế phân chia là có thể trị hết, hiện tại tế bào ung thư phân chia với tốc độ chậm, nhưng tóm lại là tăng nhiều, biện pháp tốt nhất còn là bỏ đi. Triệu chứng của ung thư vú ít hơn ung thư gan một chút, cơ hội chữa khỏi tương đối lớn. . . . . ."
Tô Khả nhíu mày.
Uông Đào tiếp tục nói, "Cô là con dâu của bà ấy, tôi cảm thấy khuyên bà ấy một chút thì vẫn rât cần thiết." Làm một bác sĩ thì vẫn hi vọng bệnh nhân hoàn toàn chữa khỏi bệnh.
Tô Khả trầm tư, "Ừ, trở về tôi sẽ nói lại với chồng tôi." Coi như là vô cùng nhân nghĩa rồi.
Uông Đào gật đầu, "Vậy tôi đi đây, cám ơn cô cho tôi số điện thoại của Vương Mộng Mộng nhé."
Tô Khả gật đầu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Khả ngồi trên băng ghế ở hành lang bệnh viện. Ánh sáng ở hành lang mờ mờ, tiếng bước chân người lui tới cộc cộc vang lên, có chút âm u kỳ quái.
Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, bố Tô Cẩm Niên - Tô Sĩ Minh đi ra.
Ông nhìn thấy Tô Khả còn đang ở chỗ này thì không khỏi trừng mắt nhìn Tô Khả, "Ở đây nhờ cô." Nói xong thì ông đi ra bên ngoài.
Tô Khả trợn tròn mắt, ông già kia vừa mới dùng giọng ra lệnh để ra lệnh cho cô sao?
Em gái nó, ông cho rằng ông là sĩ quan cao cấp là giỏi sao, ông cho rằng ai cũng là của lính của ông sao, đều phải nghe lời ông ra lệnh mà làm việc sao!
"Tụt tụt ——"
Điện thoại Tô Khả rung lên, cúi đầu nhìn, là điện thoại của Tô Cẩm Niên.
Tô Khả kích động lập tức nhận điện thoại, "Cẩm Niên, thế nào rồi?"
"Khả Khả, xe tải đang ở cầu vượt XX, rất nhanh sẽ gặp bị chặn lại, anh đã đuổi tới rồi, anh bảo đảm Tô Tô của chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu."
"Dạ." Tô Khả dùng sức gật mạnh đầu.
Chưa nói được hai câu thì Tô Cẩm Niên đã cúp điện thoại, còn chưa được hai phút thì cô lại nhìn điện thoại, trong lòng lo lắng cùng chờ đợi.
Thời gian giống như là mắc kẹt lại, dường như một giây lại một giây bị táo bón rồi, chen cũng chen không qua. Tô Khả nóng lòng, yên lặng cầu nguyện Tiểu Bao Tử có thể bình an trở về, Tô Cẩm Niên có thể bình an trở về.
Sau đó cô đứng dậy đi vào phòng bệnh của Tần Phi.
Tần Phi vẫn ngủ mê man, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.
Phía trên cắm không ít ống dẫn, âm thanh máy móc "tít tít" càng san bằng sự lo lắng của cô.
Tô Khả ngồi trên ghế bên phải giường bệnh của Tần Phi, vẻ mặt đầy căng thẳng.
Tiếng bước chân từ ngoài cửa vang lên, cửa mở ra, Trịnh Diệu Đông đi vào. Lúc này anh thở không ra hơi, lúc nhìn thấy Tô Khả thì ánh mắt sáng lên, "Khả Khả, quả nhiên em ở đây."
"Sao vậy?"
Trịnh Diệu Đông lập tức lại do dự.
Tô Khả có cảm giác chẳng lành, nhìn Trịnh Diệu Đông, "Có phải lại có tin tức của Tô Tô hay không, anh nói thật với em đi. Tô Tô thế nào. . . . . . Đúng rồi, không phải Cẩm Niên qua đó cứu nó rồi sao? Cẩm Niên đâu?"
Trịnh Diệu Đông khẽ cắn răng, vẫn là nói chuyện anh biết ra, "Lúc nãy Đàm Thụ gọi điện thoại tới cho anh."
Tô Khả gật đầu, nín thở yên lặng nghe, hai tay nắm thật chặt, móng tay cũng bấm thật sâu vào thịt.
"Đàm Thụ nói. . . . . ."
Tô Khả hít vào một hơi thật dài, "Anh nói hết một lần đi, bây giờ em chỉ muốn biết là con của em cùng chồng của em, rốt cuộc thế nào rồi."
Trịnh Diệu Đông gật đầu một cái, "Đàm Thụ nói là Tô Tô được cứu rồi, thủ phạm bắt cóc chính là Jayson Hough. Trước mắt thì ông ta đã bị bắt, cảnh sát đang đua ông ta cùng hai đồng bọn đến Cục Cảnh sát hỏi cung rồi."
Tô Khả khiếp sợ không thôi, trong lòng tức giận như nước lạnh đổ vào dầu sôi, cuồn cuộn lên.
Ngay từ lúc đầu nhìn người nước ngoài đã không bình thường thì nên biết ông ta rắp tâm hại người! Sớm biết thì buổi sáng lúc nhìn thấy ông ta thì nên trực tiếp cầm cây gậy đập chết ông ta.
"Hơn nữa…" Trịnh Diệu Đông dừng một chút, thấy vẻ mặt Tô Khả đầy tức giận, "Lúc ấy Jayson Hough thấy mình không có cách nào sống sót thì trực tiếp đặt một cây dao lên động mạch chủ trên cổ Tô Tô, hơn nữa yêu cầu một mình Cẩm Niên không được mang súng đến bên cạnh ông ta, nếu không mạng của Tô Tô cũng mất. Hơn nữa Jayson Hough còn nói, nếu như trong vòng một phút Cẩm Niên không tiến lên thì mạng của Tô Tô cũng lập tức mất luôn. Mà Cẩm Niên vì cứu Tô Tô nên dứt khoát tiến lên. . . . . ."
Tô Khả bị Trịnh Diệu Đông làm cho vô cùng tức giận, cả trái tim cũng vì vậy mà níu lên.
"Sau đó thì sao? Anh cứ nói đi!"
"Sau đó, Cẩm Niên bị tiêm ma túy. Đoán chừng giữ khoảng 15 gam ma túy tinh khiết, trước mắt ở trạng thái bị sốc, đã khẩn cấp đưa đến bệnh viện của chúng ta rồi."
"Bản lĩnh của Cẩm Niên tốt như vậy, làm sao sẽ. . . . . ." Tô Khả không thể tin được, từng giọt nước mắt lớn từ hốc mắt rơi xuống, "Anh lừa em có phải hay không?"
Trịnh Diệu Đông thở dài, "Tiêm vào người là Jayson Hough cùng hai đồng bọn khác. . . . . ."
"Những cảnh sát khác đang làm cái gì hả!" Tô Khả rống to, sau đó hơi thở bất ổn, giống như thở không ra nổi nữa.
Trịnh Diệu Đông lập tức vỗ vỗ sống lưng Tô Khả, "Khả Khả. . . . . . Đó là cầu vượt mà, xe tới xe lui, căn bản là không thuận lợi hành động . . . . . . Những cảnh sát kia không thể kịp thời cứu. . . . . ."
Tô Khả rơi nước mắt đầy mặt, "Đều là cớ, sao không dùng súng bắn chết một người đi, loại người đó chết cũng là chết rõ ràng!"
Trịnh Diệu Đông trầm mặc, chuyện này không có ở hiện trường nên anh cũng không thể nói gì. Dù sao chuyện như vậy thì ai cũng không rõ mong muốn nhìn thấy.
Tô Khả nghe nói xong thì đẩy Trịnh Diệu Đông ra, chạy ra cửa.
"Cẩm Niên, anh phải thật tốt. . . . . ."
Hiển nhiên Tô Sĩ Minh còn chưa phục hồi tinh thần từ lúc bị Tô Khả đả kích, đợi đến khi xe đi tới bên cạnh ông thì ánh mắt ông mới nhìn Tần Phi.
Bác sĩ mổ chính là Phó Viện Trưởng của bệnh viện quân đội, dĩ nhiên là biết thân phận của Tô Sĩ Minh cho nên đố xử lễ độ cung kính, hơn nữa còn nói với ông là Tần Phi không có việc gì, chỉ cần dưỡng bệnh một tháng là có thể khôi phục tư thế hiên ngang như trước .
Tô Khả nghe từ miêu tả ở trong miệng của người viện trưởng kia thì không khỏi buồn nôn.
Đúng lúc này thì một bác sĩ trong đó lên tiếng, "Tô Khả."
Tô Khả ngẩng đầu lên nhìn thấy bác sĩ trẻ tuổi này có chút quen mắt, nhưng lập tức thì không nhớ nổi người đó là ai.
Bác sĩ kia chủ động tự giới thiệu, "Tô Khả, cô quên tôi rồi, lúc trước chúng ta là bạn học cùng lớp đấy, tôi là Uông Đào."
Tô Khả cố gắng suy nghĩ một chút, có vẻ như trong trí nhớ không có tên người nào như thế? Hoặc có tên người này?
Nhìn ánh mắt tha thiết nhiệt tình của bạn học cũ, Tô Khả không khỏi lúng túng, "Ha ha, Uông Đào à, chắc chắn có ấn tượng."
Đối với bạn học cùng lớp thì Tô Khả ngoại trừ biết ba cô bạn ở ký túc xá thì chỉ còn có lớp trưởng, dù sao năm đó vì cô nói tốt nghiệp sớm nên trên căn bản là tiết học của cô cùng tiến lên với ‘học trưởng, học tỷ’ khóa trên, mà hoạt động tập thể trong lớp thì cô lại không thế nào tham gia được, cho nên những người khác thì cô thật đúng là không biết. Bây giờ xuất hiện một bạn học cũ, cô trừ không biết nên nói gì thì cũng chính là không biết nói gì.
Giường phẫu thuật được bác sĩ khác đẩy tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Uông Đào ở lại bên cạnh Tô Khả, "Ôi, đã lâu không gặp rồi." Sau đó ánh mắt Uông Đào nhìn Tô Khả, "Ôi, mang thai rôi, chỉ là suy nghĩ lại một chút thì đám người tốt nghiệp ở lớp chúng ta thì trên căn bản bây giờ cũng làm bố làm mẹ hết rồi."
Tô Khả gật đầu, trong bụng xấu hổ: bạn học cũ thật đúng là nhiệt tình.
Kết quả là Uông Đào tiếp tục huyên thuyên cùng Tô Khả, nói chung là Tô Khả không có tâm tình nghe người bạn tự quen thuộc này huyên thuyên, bây giờ cô sốt ruột muốn biết an nguy của Tô Tô và chồng cô, cho nên thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động.
"Tít tít ——"
Chỉ thấy phía trên truyền đến tin nhắn của Tô Cẩm Niên, ý là trước mắt cầu vượt vẫn còn kẹt xe. Nhân viên bọn họ đã căn dặn các trạm thu lệ phí chặn các xe tải cỡ nhỏ lại rồi, để cho cô không cần lo lắng.
Dù vậy thì lòng của Tô Khả cũng không buông xuống được.
Phía bên này thì Uông Đào vẫn còn huyên thuyên cùng Tô Khả, một chút cũng không phụ lòng tên của anh ——"sóng lớn (thao thao) không ngừng". (涛 : đào, sóng lớn)
Tô Khả không có trả lời lại một câu, nghĩ thầm, lúc trước hai người cũng không quen thuộc lắm, cho dù là gặp lại đi nữa thì cũng sẽ không có nhiều đề tài nhiệt tình như vậy chứ, chẳng lẽ năm đó anh ta thầm mến cô?
Ờ, quả thật cô xinh đẹp như hoa, tuổi xuân bức người, khả năng này có thể có.
"Đúng rồi, cô và Vương Mộng Mộng còn liên lạc không?" Một hồi lâu, mặt Uông Đào đỏ lên hỏi Tô Khả.
Đầu Tô Khả đầy mồ hôi, thiệt thòi lúc nãy cô còn đang nói người này có thể thầm mến cô hay không, tình cảm chính chủ ở trên người Vương Mộng Mộng . Tô Khả tùy ý "ừ" một tiếng.
Uông Đào kích động không thôi, nói với Tô Khả: "Ôi, có thể nói cách liên lạc cô ấy cho tôi biết không?" Nói xong thì anh lại cảm thấy anh nói quá rõ ràng quá đột ngột, nhưng lại không biết giải thích như thế nào nên khuôn mặt nén đến đỏ bừng.
Tô Khả nhìn anh vừa nhắc tới Vương Mộng Mộng liền đỏ mặt thì lại cảm thấy người đàn ông này cũng khá tốt, dù sao tình cảm của Vương Mộng Mộng đang là cửa sổ trống nên cho anh số điện thoại của cô ấy.
Uông Đào kích động nói, "Tô Khả, cám ơn cô, cô thật sự là người tốt. Chờ sau này tôi kết hôn vơi cô ấy thì tôi nhất định sẽ bao một bao thư đỏ thẫm lớn cho cô."
Tô Khả: ". . . . . ." Có được hay không còn là một vấn đề, đã muốn lì xì cho người làm mai rồi, cô nên nói người này như thế nào.
Uông Đào hưng phấn muốn rời đi, cuối cùng nghĩ đến gì đó nên nói với Tô Khả: "À đúng rồi, bà Tần lúc nãy, cũng chính là mẹ Tô Cẩm Niên, ừm nghe nói cô là vợ của Tô Cẩm Niên, như vậy người đó là mẹ chồng của cô rồi."
Tô Khả nghe nói câu đó thì mồ hôi tách tách, nói thẳng bà ấy là mẹ chồng cô thì chẳng phải được rồi sao mà còn lượn một vòng lớn như vậy. Chỉ là Tô Khả vẫn gật đầu, "Để làm gì vậy?"
"Chuyện là mặc dù chúng tôi phẫu thuật thành công, chỉ là lúc nãy lúc vừa dùng thuốc phẫu thuật thì thầy tôi, cũng chính là bác sĩ mổ chính, chính là bác sĩ riêng của mẹ chồng cô, lúc chọn thuốc phẫu thuật để tiêm vào thì ông lấy ca bệnh của bà để cho chúng tôi nghiên cứu thật tốt, tôi thấy hình như trên bệnh án viết là ung thư vú thời kỳ giữa."
Tô Khả lập tức có chút ngây ngẩn cả người, hả, sao bà Tần ‘chỉ tay năm ngón’ có thể ung thư vú chứ? Chỉ là nghĩ lại thì cũng không phải là giai đoạn cuối, không chết người được, chữa trị thì khả năng khôi phục khỏe mạnh vẫn rất lớn.
Uông Đào tiếp tục nói, "Chỉ là hình như thời gian trên bệnh án này là một năm trước. Nhưng tôi nhìn bà ấy, hiển nhiên là lựa chọn trị liệu bảo thủ, cô cũng biết đấy, trị liệu bảo thủ thì khẳng định không thể trị tận gốc, nhiều lắm chỉ có khả năng ức chế tế bào ung thư phân chia. Hơn nữa, tế bào ung thư không phải có thể ức chế phân chia là có thể trị hết, hiện tại tế bào ung thư phân chia với tốc độ chậm, nhưng tóm lại là tăng nhiều, biện pháp tốt nhất còn là bỏ đi. Triệu chứng của ung thư vú ít hơn ung thư gan một chút, cơ hội chữa khỏi tương đối lớn. . . . . ."
Tô Khả nhíu mày.
Uông Đào tiếp tục nói, "Cô là con dâu của bà ấy, tôi cảm thấy khuyên bà ấy một chút thì vẫn rât cần thiết." Làm một bác sĩ thì vẫn hi vọng bệnh nhân hoàn toàn chữa khỏi bệnh.
Tô Khả trầm tư, "Ừ, trở về tôi sẽ nói lại với chồng tôi." Coi như là vô cùng nhân nghĩa rồi.
Uông Đào gật đầu, "Vậy tôi đi đây, cám ơn cô cho tôi số điện thoại của Vương Mộng Mộng nhé."
Tô Khả gật đầu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Khả ngồi trên băng ghế ở hành lang bệnh viện. Ánh sáng ở hành lang mờ mờ, tiếng bước chân người lui tới cộc cộc vang lên, có chút âm u kỳ quái.
Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, bố Tô Cẩm Niên - Tô Sĩ Minh đi ra.
Ông nhìn thấy Tô Khả còn đang ở chỗ này thì không khỏi trừng mắt nhìn Tô Khả, "Ở đây nhờ cô." Nói xong thì ông đi ra bên ngoài.
Tô Khả trợn tròn mắt, ông già kia vừa mới dùng giọng ra lệnh để ra lệnh cho cô sao?
Em gái nó, ông cho rằng ông là sĩ quan cao cấp là giỏi sao, ông cho rằng ai cũng là của lính của ông sao, đều phải nghe lời ông ra lệnh mà làm việc sao!
"Tụt tụt ——"
Điện thoại Tô Khả rung lên, cúi đầu nhìn, là điện thoại của Tô Cẩm Niên.
Tô Khả kích động lập tức nhận điện thoại, "Cẩm Niên, thế nào rồi?"
"Khả Khả, xe tải đang ở cầu vượt XX, rất nhanh sẽ gặp bị chặn lại, anh đã đuổi tới rồi, anh bảo đảm Tô Tô của chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu."
"Dạ." Tô Khả dùng sức gật mạnh đầu.
Chưa nói được hai câu thì Tô Cẩm Niên đã cúp điện thoại, còn chưa được hai phút thì cô lại nhìn điện thoại, trong lòng lo lắng cùng chờ đợi.
Thời gian giống như là mắc kẹt lại, dường như một giây lại một giây bị táo bón rồi, chen cũng chen không qua. Tô Khả nóng lòng, yên lặng cầu nguyện Tiểu Bao Tử có thể bình an trở về, Tô Cẩm Niên có thể bình an trở về.
Sau đó cô đứng dậy đi vào phòng bệnh của Tần Phi.
Tần Phi vẫn ngủ mê man, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.
Phía trên cắm không ít ống dẫn, âm thanh máy móc "tít tít" càng san bằng sự lo lắng của cô.
Tô Khả ngồi trên ghế bên phải giường bệnh của Tần Phi, vẻ mặt đầy căng thẳng.
Tiếng bước chân từ ngoài cửa vang lên, cửa mở ra, Trịnh Diệu Đông đi vào. Lúc này anh thở không ra hơi, lúc nhìn thấy Tô Khả thì ánh mắt sáng lên, "Khả Khả, quả nhiên em ở đây."
"Sao vậy?"
Trịnh Diệu Đông lập tức lại do dự.
Tô Khả có cảm giác chẳng lành, nhìn Trịnh Diệu Đông, "Có phải lại có tin tức của Tô Tô hay không, anh nói thật với em đi. Tô Tô thế nào. . . . . . Đúng rồi, không phải Cẩm Niên qua đó cứu nó rồi sao? Cẩm Niên đâu?"
Trịnh Diệu Đông khẽ cắn răng, vẫn là nói chuyện anh biết ra, "Lúc nãy Đàm Thụ gọi điện thoại tới cho anh."
Tô Khả gật đầu, nín thở yên lặng nghe, hai tay nắm thật chặt, móng tay cũng bấm thật sâu vào thịt.
"Đàm Thụ nói. . . . . ."
Tô Khả hít vào một hơi thật dài, "Anh nói hết một lần đi, bây giờ em chỉ muốn biết là con của em cùng chồng của em, rốt cuộc thế nào rồi."
Trịnh Diệu Đông gật đầu một cái, "Đàm Thụ nói là Tô Tô được cứu rồi, thủ phạm bắt cóc chính là Jayson Hough. Trước mắt thì ông ta đã bị bắt, cảnh sát đang đua ông ta cùng hai đồng bọn đến Cục Cảnh sát hỏi cung rồi."
Tô Khả khiếp sợ không thôi, trong lòng tức giận như nước lạnh đổ vào dầu sôi, cuồn cuộn lên.
Ngay từ lúc đầu nhìn người nước ngoài đã không bình thường thì nên biết ông ta rắp tâm hại người! Sớm biết thì buổi sáng lúc nhìn thấy ông ta thì nên trực tiếp cầm cây gậy đập chết ông ta.
"Hơn nữa…" Trịnh Diệu Đông dừng một chút, thấy vẻ mặt Tô Khả đầy tức giận, "Lúc ấy Jayson Hough thấy mình không có cách nào sống sót thì trực tiếp đặt một cây dao lên động mạch chủ trên cổ Tô Tô, hơn nữa yêu cầu một mình Cẩm Niên không được mang súng đến bên cạnh ông ta, nếu không mạng của Tô Tô cũng mất. Hơn nữa Jayson Hough còn nói, nếu như trong vòng một phút Cẩm Niên không tiến lên thì mạng của Tô Tô cũng lập tức mất luôn. Mà Cẩm Niên vì cứu Tô Tô nên dứt khoát tiến lên. . . . . ."
Tô Khả bị Trịnh Diệu Đông làm cho vô cùng tức giận, cả trái tim cũng vì vậy mà níu lên.
"Sau đó thì sao? Anh cứ nói đi!"
"Sau đó, Cẩm Niên bị tiêm ma túy. Đoán chừng giữ khoảng 15 gam ma túy tinh khiết, trước mắt ở trạng thái bị sốc, đã khẩn cấp đưa đến bệnh viện của chúng ta rồi."
"Bản lĩnh của Cẩm Niên tốt như vậy, làm sao sẽ. . . . . ." Tô Khả không thể tin được, từng giọt nước mắt lớn từ hốc mắt rơi xuống, "Anh lừa em có phải hay không?"
Trịnh Diệu Đông thở dài, "Tiêm vào người là Jayson Hough cùng hai đồng bọn khác. . . . . ."
"Những cảnh sát khác đang làm cái gì hả!" Tô Khả rống to, sau đó hơi thở bất ổn, giống như thở không ra nổi nữa.
Trịnh Diệu Đông lập tức vỗ vỗ sống lưng Tô Khả, "Khả Khả. . . . . . Đó là cầu vượt mà, xe tới xe lui, căn bản là không thuận lợi hành động . . . . . . Những cảnh sát kia không thể kịp thời cứu. . . . . ."
Tô Khả rơi nước mắt đầy mặt, "Đều là cớ, sao không dùng súng bắn chết một người đi, loại người đó chết cũng là chết rõ ràng!"
Trịnh Diệu Đông trầm mặc, chuyện này không có ở hiện trường nên anh cũng không thể nói gì. Dù sao chuyện như vậy thì ai cũng không rõ mong muốn nhìn thấy.
Tô Khả nghe nói xong thì đẩy Trịnh Diệu Đông ra, chạy ra cửa.
"Cẩm Niên, anh phải thật tốt. . . . . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook